Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Chi Chi không dành quá nhiều tâm tư đặt lên người của Hướng Thanh Sư, bởi nàng nhìn thấy cha nàng.
Lâm phụ được Hướng Thanh Sư đỡ, sắc mặt tái nhợt, môi có chút xanh xao, tình trạng không tốt chút nào.
Chi Chi vội vàng chạy tới: "Cha, cha sao vậy?"
Lâm phụ khoát khoát tay, miễn cưỡng cười một cái: "Không có chuyện gì to tát, tuyết rơi đường trơn, vô tình trượt té."
Ông nhìn sang Hướng Thanh Sư ở bên cạnh: "May mà có Hướng công tử nhìn thấy nên đã đưa cha trở về. Chi Chi, con đỡ cha vào nằm một lúc sẽ khoẻ ngay."
Hướng Thanh Sư rũ mắt: "Chuyện nhỏ mà thôi, hay là cứ để ta đỡ tiên sinh đi vào."
Lâm phụ nghĩ lại, cảm thấy Chi Chi yếu ớt, thôi thì cứ để Hướng Thanh Sư đỡ ông vào sẽ tốt hơn.
Đợi đến lúc Hướng Thanh Sư đỡ được Lâm phụ lên giường, Chi Chi lo lắng nhìn Lâm phụ: "Cha, để con đi mời đại phu, con không yên tâm."
Nói xong nàng liền xoay người đi ra ngoài.
"Chờ một chút." Vậy nhưng Hướng Thanh Sư lại gọi nàng lại.
Chi Chi khó hiểu quay lại nhìn Hướng Thanh Sư.
Hướng Thanh Sư không hề nhìn nàng, mà liếc mắt sang một bên: "Để ta đi mời, tạm thời cô nương cứ ở chỗ này chăm sóc cho Lâm tiên sinh đi."
Chi Chi càng cảm thấy khó hiểu.
Đến khi Hướng Thanh Sư đi rồi, bỗng nhiên Lâm Nguyên ở bên cạnh nói: "Tỷ tỷ, tỷ không thấy lạnh sao?"
Lúc này Chi Chi mới nhớ đến bộ y phục mình đang mặc, nàng cúi đầu nhìn một cái: "Ta đi đổi bộ y phục khác."
Chờ đến khi Chi Chi thay y phục xong quay lại lần nữa, phát hiện Lý đại phu đã tới, chỉ là không hề thấy bóng dáng của Hướng Thanh Sư đâu.
Lý đại phu kiểm tra xong, nói là không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một chút là có thể xuống giường vận động, chỉ cần trong mấy ngày tới không làm việc gì quá nặng là được.
Chi Chi tiễn Lý đại phu ra ngoài, không nhịn được mà hỏi một câu: "Hướng công tử đã đi rồi sao?"
Lý đại phu híp mắt cười: "Đúng, hắn nói trong nhà còn có việc, liền đi về trước."
***
Ban đêm, Chi Chi lại tiếp tục núp ở trong chăn như cũ.
Dường như hai A Phiêu nhìn trộm Hướng Thanh Sư tắm rất thích vào phòng nàng, đêm nào họ cũng ngồi ở bên mép giường của nàng để nói chuyện phiếm.
"Hì hì, hôm nay Hướng tiểu tử mặc thật là đẹp mắt."
"Đúng vậy, nhưng ta càng thích dáng vẻ khi không mặc gì của hắn hơn."
"Hì hì, ta cũng thế. Nhưng mà, hình như hôm nay khi trở về hắn có chút kỳ lạ, dường như ban ngày nhìn phải cái gì không nên thấy, liệu có phải tiểu cô nương nhà nào nhào vào trong ngực không nhỉ? Ôi, tiểu cô nương, ngươi chèn vào ta rồi, mau dịch vào bên trong đi."
"..." Chi Chi yên lặng dịch vào bên trong một chút.
"Không biết hà bao tiểu cô nương thêu đã xong đến đâu rồi?"
"Sắp xong rồi." Chi Chi nói xong thì vội bụm miệng.
"Hì hì, ta nói nàng nghe thấy đó."
"Tiểu cô nương, ngươi thích Hướng tiểu tử, có muốn hai chúng ta giúp ngươi một tay không?"
Qua hồi lâu, trong chăn truyền tới một giọng nói buồn buồn: "Giúp kiểu gì?"
"Chỉ cần ngươi để cho chúng ta bám vào người, chúng ta đảm bảo Hướng tiểu tử sẽ lập tức thú ngươi."
"Cự tuyệt." Chi Chi cũng không ngu, dù gì nàng cũng đã từng làm qua A Phiêu, nàng biết nếu như A Phiêu nào có oán niệm sẽ tìm ký chủ để bám vào.
Nhưng để không hao tổn âm đức của mình thì ký chủ phải cam tâm tình nguyện.
Nếu như âm đức bị hao tổn thì kiếp sau khi đầu thai sẽ phải tiến vào súc sinh đạo.
"Ngươi! Được lắm, đời này ngươi đừng mong sẽ được gả cho Hướng tiểu tử đó."
Chi Chi trở mình, ngủ thôi, không có việc gì thì không cần phải nói chuyện phiếm với A Phiêu.
***
Thương thế của Lâm phụ đã lành, hà bao của Chi Chi cũng thêu xong, nàng cũng đã nghĩ xong lý do để đưa cho Hướng Thanh Sư.
Hôm đó nàng cố ý trang điểm một phen, lúc vừa đi ra khỏi cửa phòng, Lâm Nguyên vốn đang chơi đá cầu ở trong sân, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, sửng sốt: "Tỷ tỷ, hôm nay tỷ..."
Chi Chi có chút khẩn trương, cúi đầu nhìn lại mình, dáng vẻ vờ như không có chuyện gì: "Sao vậy?"
"Trông thật đẹp." Lâm Nguyên cười hở tám cái răng.
Lâm Nguyên không hề nói dối.
Về thi từ ca phú Chi Chi không biết dù chỉ một chữ, chỉ có một thân tay nghề nữ hồng và nấu nướng mà thôi.
Nàng sống lại lần nữa, cũng coi như là sống lâu thêm mấy năm.
Nhà nàng vốn không giàu có gì, phần lớn y phục đều là do nàng tự làm, bao gồm cả y phục của Lâm phụ và Lâm Nguyên.
Ngày thường khi làm y phục, nàng sẽ làm dựa theo kiểu dáng hiện đang lưu hành.
Lần này nàng sống lại, nên đã làm ra những bộ y phục có kiểu dáng mới mẻ, đều là những mẫu lưu hành sau này.
Tỷ như bộ y phục hôm nay của nàng, bây giờ kiểu váy đang lưu hành là dạng hoa sen, nhưng bộ váy này của nàng hoa sen lại được thêu nhỏ lại.
Mà bây giờ hoa văn chủ yếu đều là hoa hoa cỏ cỏ gì đó, Chi Chi thêu rất giỏi, hơn nữa Hướng Thanh Sư tự nhận mình là quân tử, chắc chắn rất thích hạc, nhưng Chi Chi thích màu sắc tươi sáng cho nên nàng đã thêu một con hồng hạc lên váy mình, mỏ của hồng hạc vừa vặn đến ngực nàng, lại tăng thêm một chút quyến rũ không thể nói thành lời.
Đồng thời tay áo cũng được nàng sửa từ rộng thành nhỏ hẹp. Cứ như vậy, bàn tay liền thò ra ngoài.
Thời tiết giá rét, nên Chi Chi làm một đôi bao tay ấm áp màu xanh lá, được làm từ y phục cũ.
Trên đôi bao tay ấm áp cũng thêu hạc, chỉ là hạc này màu trắng, mà đều là bạch hạc đặc biệt nhỏ xinh.
Loại thời điểm này vẫn còn chưa lưu hành loại bao tay ấm áp này.
Để chống lạnh, nàng cố ý mặc thêm một kiện áo choàng màu xanh đen ở bên ngoài, trông rất hoà hợp với đôi bao tay ấm áp của nàng.
Khi cài trang sức trên tóc, các cô nương khác thường thích chừa ra một ít tóc mái để che trán, nhưng Chi Chi không như vậy.
Chi Chi có một cái trán rất đẹp, sau khi trở thành tiểu thiếp của Phò Mã nàng mới để lộ ra cái trán của mình, nhưng bây giờ nàng không thể làm thế, bởi vì chỉ hai, ba năm nữa thôi, trên đường cái đều là các thiếu nữ lộ trán, bây giờ nàng phải ngay lập tức để lộ trán ra ngoài.
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, vì để chạy thoát khỏi số mệnh ban đầu, nàng nguyện ý trả giá hết thảy.
Chi Chi cong môi cười: "Tỷ đi ra ngoài một lát, đệ ở nhà nhé."
Lâm phụ đã ra ngoài từ sớm, vậy nên Chi Chi chỉ cần sớm quay trở về là cũng sẽ không bị phát hiện.
***
Chi Chi đi tới nhà của Hướng Thanh Sư, trên đường vẫn luôn một mực suy nghĩ xem nên gọi đối phương là gì.
Gọi đối phương là Hướng công tử tốt hơn, hay là trực tiếp to gan gọi một tiếng "Hướng ca ca" nhỉ.
Mặt Chi Chi hơi ửng đỏ.
Cách thứ hai có lẽ là quá đường đột, hẳn là Hướng Thanh Sư sẽ không thích cách này đâu.
Bất tri bất giác đã đến trước cổng nhà Hướng Thanh Sư.
Chi Chi bước lên gõ cửa.
Một lát sau, có người đi ra mở cổng, là lão bộc trong nhà Hướng Thanh Sư.
Phụ mẫu Hướng Thanh Sư đều đã qua đời, chỉ còn lại một lão bộc.
Tuổi tác lão bộc đã cao, nhìn người đều phải rất cố sức, ông cố gắng mở mắt để nhìn Chi Chi: "Công tử tìm ai?"
Chi Chi ngẩn người, kết quả nhìn thấy sau lưng lão bộc xuất hiện người nàng muốn tìm.
Hướng Thanh Sư không nhìn Chi Chi, mà nhìn lão bộc: "Trương thúc, thúc trở về nghỉ ngơi đi. Nơi này có ta tới là được rồi."
"Vậy được công tử, ta đến phòng bếp nhìn xem."
Hướng Thanh Sư đưa mắt nhìn lão bộc rời đi, sau đó mới quay đầu lại nhìn Chi Chi.
Nhưng mà hắn chỉ nhìn một cái liền nhíu mày lại, xoay mặt sang một bên: "Cô nương có chuyện gì không?"
Vì sao lần một lần hai, mỗi lần Hướng Thanh Sư nhìn thấy nàng đều cau mày, cứ như nàng là một thứ gì đó không nên nhìn vậy.
Chi Chi không hiểu lắm, nhưng nàng nhớ tới mục đích đến đây của mình.
"Chuyện của cha ta lần trước còn phải đa tạ Hướng công tử, bây giờ thân thể của cha ta đã tốt lên nhiều rồi." Chi Chi vừa nói vừa lấy ra chiếc hà bao bên trong bao tay: "Trong lúc rảnh rỗi ta có thêu cái hà bao, có tác dụng dưỡng thần, ta nghe cha ta nói, mỗi ngày Hướng công tử đều phải học đến đêm khuya, để cái hà bao có tác dụng dưỡng thần này ở bên người cũng không tệ lắm."
Chi Chi đưa tay tới, thật may là đã được gả đi một lần, nếu như đặt vào đời trước, bây giờ nàng đã sớm đỏ mặt không ra gì, tay cũng run đến không cầm nổi, chỉ nghĩ đến việc bỏ chạy.
Bên tai truyền đến giọng nói lễ độ mà hời hợt của Hướng Thanh Sư.
"Chẳng qua ta chỉ đi ngang qua, chính là chuyện nhỏ, cô nương không cần để ý. Nếu như không có chuyện gì quan trọng, ta liền quay về tiếp tục đọc sách."
Hắn nói xong thì liền muốn đóng cửa.
Chi Chi quýnh lên, nhìn hắn vội bật thốt ra.
"Dù sao sang năm công tử cũng thi không đậu, không cần phải gấp gáp..."
Trong nháy mắt Hướng Thanh Sư quay lại nhìn.
Chi Chi nặn ra một nụ cười giả lả.
Mẫu thân, cuối cùng thì lang quân mà nữ nhi vừa ý cũng đã quay lại nhìn nữ nhi rồi.
Nhưng mà tại sao lại có chút giật mình đến luống cuống?.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Hết chương 5.
Lời của Bê Ba: Công túa mãi không lên sàn, chị em đừng mong ngóng.