Kim Bình Mai Hoa Kỷ Nguyệt Khai

Chương 10:




''Ngươi là bị khùng sao?”, đại hồ tử không kiềm được tức giận, chửi ầm lên ” chúng ta là muốn cướp bóc, là cướp bóc, ai muốn mạng của ngươi, mau lấy tòan bộ tiền của ngươi ra đây” “Cái đó ta không thiếu”, Kim Bình lấy từ trong lòng ít nhất mười tấm ngân phiếu.
Ba tên sơn tặc nhìn thấy, hai mắt sáng lên.
“Giết ta, tất cả đều thuộc về các ngươi”, Kim Bình thần sắc bình tĩnh nói.
“Ngươi phát điên gì vậy?”, Mai Hoa bị hành vi điên cuồng của hắn làm cho nổi giận.
“Tiểu Hoa, ta cảm thấy mệt mỏi quá……” Miễn cưỡng đến lúc này, không biết vì sao mà cố gắng Kim Bình dĩ nhiên nản lòng thoái chí, thậm chí là mất hết can đảm.
“Ngươi cảm thấy mệt?” Mai Hoa không kiềm được mà thanh âm trở nên bén nhọn, bởi lời nói của hắn lúc này làm nàng thấy vô cùng vớ vẩn.
“Ta chưa từng cảm thấy thất bại như vậy”, Kim Bình thần sắc có chút mê muội ” trước kia tòan tâm tòan ý muốn bảo vệ tốt cho muội muội, muốn tuân thủ lời hứa với nương ta, kết quả ta tuân thủ lời hứa là sai, mà để thấy được sai lầm thì ta phải trả một cái giá lớn nhất lại làm tổn thương ngươi, còn đánh mất cốt nhục của ta…”
Từ sau khi Mai Hoa sinh non, Kim Bình luôn cảm thấy tự trách, hắn thậm chí đã nghĩ không ra…
Hắn luôn luôn nghĩ hắn rốt cuộc làm sai cái gì?
Không có người có thể nói cho hắn.
Đề nghị của Dõan Thủy Hử từng cho hắn hi vọng, làm hắn có mục tiêu, có thể làm cho mình phấn chấn tinh thần để đứng lên,để đi tới.
Nhưng cố gắng đến nay, chứng minh điều gì?
Vô dụng, cố gắng tất cả tuởng có thể làm nàng xiêu lòng, cuối cùng lại chứng minh hắn gây tổn thương cho nàng rất sâu đậm, dù hắn làm cái gì cũng vô dụng.
Kim Bình thật sự không biết, cho tới nay, hắn rốt cuộc là vất vả vì ai, vì việc gì.
Hắn càng thêm không rõ, rõ ràng là người hắn yêu thương nhất trong thiên hạ thế nhưng hắn tại sao lại tổn thương nàng? Hắn tạo thành sai lầm này, trả giá lớn như vậy đúng là quá lớn.
Kim Bình cảm thấy mệt.
Khi hắn biết được sẽ mất đi nàn, không thể cứu vãn được, hắn thực sự cảm thấy mệt mỏi quá, quá mệt mỏi…
“Tiểu Hoa, ta thực có lỗi, thật sự.” Kim Bình không biết những lời này có ý nghĩa hay không nhưng hắn vẫn muốn nói cho nàng biết ” bởi vì trải qua, ta rất rõ ràng ý nghĩa của một sinh mệnh, biết nó rất trân quý, cũng biết đứa nhỏ không còn, ngươi rất đau nhưng ta sẽ không sao? đó cũng là hài tử của ta, ta thực sự không biết khi đó ngươi đã mang thai…”
“Mẹ kiếp, không biết các ngươi đang diễn cái gì, tóm lại ngân phiếu đưa cho chúng ta là được”, đại hồ tử bị bỏ qua cảm thấy rất khó chịu, tính nhẫn nại hòan tòan biến mất, cầm đại đao nhào tới.
Kim Bình không nhúc nhích, thậm chí hắn còn nhắm mắt lại, không có sự phòng bị đai đao chém tới…
Kiếm vô tình, đâm thẳng vào ngực Kim Bình, nhưng chưa kịp dùng sức thì đại hồ tử cảm thấy cổ tay chấn động
Kiếm vô tình, đâm thẳng nhập Kim Bình ngực, nhưng không kịp thi lực, đại hồ tử chỉ cảm thấy cổ tay gian chấn động, cảm giác đau nhức mãnh liệt ập tới, hắn chịu không được phải buông tay, đại đao đã cắm vào người Kim Bình ba phần cứ vậy rơi xuống.
Máu tươi nhuộm đỏ vạt áo trắng.
Trong lúc đó, ngòai trừ tiếng mưa rơi bên ngòai, không có âm thanh nào khác…
Mai Hoa vô cùng khiếp sợ.
Hắn thực sự không lưu luyến sống nữa?
Vì sao?
Người bị tổn thương là nàng, vì sao hắn lại như thế?
Mai Hoa cảm thấy bàng hòang, lần đầu tiên nàng nhận thấy, sảy thai lần này, người đau lòng không chỉ có mình nàng.
Kim Bình hắn…… Hắn cũng biết đau lòng sao?
“Để cho ta, giết nữ trước rồi giết nam sau”, vốn đã định đâm một đao trí mạng lại bị nữ nhân này phá đám, đại hồ tử nổi trận lôi đình.
‘Ai dám động đến nàng?”, Kim Bình đột nhiên trợn mắt, lộ ra hung quang.
“Mẹ kiếp, giết hết cho ta…”
“Ầm ỹ chết được”, một tiếng quát to, thân ảnh Mai Hoa như ánh chớp lóe lên, chỉ một quyền đã đánh cho đại hồ tử ngã lăn xuống đất, không ngồi dậy nổi.
Hai tênn sơn tặc còn lại sợ đến ngây người.
Mai Hoa ngại phiền, hơn nữa đã có kinh nghiệm ở Nam Hóa thành, biết tầm quan trọng của việc ngăn chặn hậu họan, thân hình mảnh khảnh lại bay lên, hai quyền đánh ra, hai tên còn lại cũng ngã lăn ra đất, không bao giờ tìm bọn họ gây phiền tóai nữa.
Kim Bình nhìn nàng thi thố tài năng, trong lòng tràn đầy hình ảnh của nàng, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy tình cảm, si mê…
Tiểu Hoa…từng là của hắn, Tiều Hoa…
Mai Hoa vội vã kiểm tra thương thế của hắn, cũng không quan tâm hắn nhìn nàng thế nào, cho đến khi xác định chỉ là vết thương ngòai da mới buông xuống tảng đá trong lòng, thở một hơi dài thật lớn.
Kim Bình nhìn nàng, vẫn nhìn nàng…
“Tiểu Hoa, ngươi vẫn còn để ý đến ta, phải không?’, đem tất cả phản ứng của nàng để vào trong mắt, hắn nhịn không được lại hi vọng xa vời.
Câu hỏi của hắn làm Mai Hoa cả người cứng đờ, nhìn ngực hắn nhiễm đầy máu tươi, nước mắt không khống chế được mà tuôn ra như mưa.
Hắn lợi dụng nàng mềm lòng, liền thắng được nàng, đúng không?
Kim Bình thấy nàng không trả lời, khẩn trương hỏi lại ” Tiểu Hoa, ngươi vẫn còn để ý đến ta, phải không?”
“Chuyện này quan trọng sao?Ngươi không cần, căn bản là không cần”
“Ta nếu không cần như ngươi nói, nơi này sẽ đau sao?”, Ôm ngực còn nhiễm máu, Kim Bình hỏi lại.
Mai Hoa không muốn nghe chuyện đó, nàng không muốn mềm lòng, không muốn lại mềm lòng đối với hắn.
“Tiểu Hoa. …..”
Đối mặt với tiếng gọi tràn đầy tình cảm của hắn, nước mắt của Mai Hoa rơi càng nhiều.
“Vì sao khi dễ ta?” Nghẹn ngào, nàng hỏi, nghĩ tới những ủy khuất mình phải chịu đựng, nhịn không được khóc lớn ” vì sao lại khi dễ ta như vậy?”
Thấy nàng khóc lớn, Kim Bình cũng muốn khóc theo.
Nam nhi không dễ dàng rơi lệ..Hắn không hiểu, không hiểu vì sao hai người bọn họ lại rơi vào tình thế này?
“Tiểu Hoa, chúng ta bắt đầu một lần nữa, làm lại từ đầu có được không?”, Kim Bình giơ tay ra, muốn nắm lấy tay nàng.
Mai Hoa hất tay hắn ra, vẫn khóc, nói ” không cần, không cần…Ta không muốn bị tổn thương lần nữa…Ngươi thực làm ta bị tổn thương, ngươi biết không?”
“Ta biết, ta làm ngươi bị tổn thương”, Kim Bình không từ bỏ ý định, lại nắm tay nàng, nói ” thực xin lỗi, Tiểu Hoa, thực xin lỗi…
“Ta đã cho ngươi cơ hội.” Lần này không tránh cái nắm tay của hắn, Mai Hoa vừa khóc vừa lên án ” là ngươi, là do ngươi không quý trọng, ngươi không quý trọng…vì sao tới giờ ngươi mới biết hối lỗi…”
Nghe nàng khóc to, Kim Bình cảm thấy hai mắt cũng trở nên mơ hồ.
Hắn không biết nên làm thế nào để an ủi nàng, ôm nàng vào lòng, chỉ có thể giải thích ” thực xin lỗi…thực sự”
“Ngươi ăn định ta, liền ăn định rồi ta sẽ đối với ngươi mềm lòng, ngươi tránh ra, tránh ra……” Mai Hoa khóc muốn tránh thoát, nàng không nghĩ lại thất bại tại đây.
Trước đây tránh không nhìn hắn là vì nàng biết, nàng vừa nhìn thấy hắn sẽ dễ dàng mềm lòng.
Đây là cái tật xấu không bỏ được.
Vì sao nàng cứ bị hắn nắm gắt gao như vậy?
Mai Hoa buồn bực bản thân, khóc to, không chịu thua.
Kim Bình không buông tay, hắn biết hắn không thể buông tay, mặc dù nàng khóc lóc, giãy dụa nhưng hắn dù thế nào cũng không thả ra.
“Tiểu Hoa, ta không thể không có ngươi.” Hắn nói, âm thanh vừa bày tỏ sự hối lỗi chân thành cũng tràn đầy nhu tình làm người ta tan nát cõi lòng ” không có ngươi bên cạnh mấy ngày, tâm của ta cũng trống rỗng, mỗi ngày đều bị dày vò không thôi, ngươi trở về được không?”
Gạt người! Hắn nhất định là gạt người, không cần tin hắn, làm ơn không cần tin hắn……
Mai Hoa muốn thuyết phục chính mình, nhưng sự ôn nhu, tràn ngập tình cảm của hắn làm nàng chỉ có thể buồn bực bản thân mình…Vì sao lại nhịn không được mà tin tưởng hắn? Vì sao nhịn không được mà muốn tha thứ cho hắn, lại muốn cho hắn một cơ hội nữa?
Người này thực sự là khắc tinh của nàng mà..
“Được không? Chúng ta một lần nữa bắt đầu, được không?”
Mai Hoa nếu như nàng có chí khí, nàng nên đánh hắn hai quyền, lớn tiếng nói không được, mắng hắn a.
Nhưng tình cảm không cần phải phân thắng thua, cũng không phải nhất thời lớn tiếng, bày tỏ uy phong, thắng được thì có mặt mũi hay là một chuyện vui vẻ gì.
“Ta có thể tin tưởng ngươi sao?” Nước mắt vẫn chảy, Mai Hoa chỉ hỏi hắn một vấn đề:“Lúc này đây, ta có thể tin tưởng ngươi sao?”
Kích động, vui sướng…Kim Bình nhịn không được lại gắt gao, gắt gao ôm chặt nàng.
Tiểu Hoa của hắn, là Tiểu Hoa của hắn nha…
Sẽ không bao giờ, hắn sẽ không bao giờ buông nàng ra nữa.
Thời gia sẽ chứng minh hết thảy, sẽ thay hắn chứng minh hết thảy.
*****
“Ôi, tiểu cô nương sao lại đến đây, bộ dáng thực xinh đẹp nha”
Âm điệu hạ lưu, bộ dáng dâm lọan, đại lão gia sắc phôi của Phượng Ngô sơn lại xuất động.
Nhưng cứ chơi mãi trò chơi nhàm chán như vậy, một ngày nào đó sẽ có người, cảm thấy bị mất mặt.
“Ngươi. Ngươi là ai.”, nghe rất cứng ngắc.
“Dục a, tiểu cô nương thế nhưng không nhìn ra bổn đại gia.” Sắc phôi lão gia nhe răng cười với hai tên thủ hạ ở hai bên, hai tên kia cũng phối hợp lộ ra vẻ cười dâm đãng ” bất quá không sao, ngươi theo đại gia về nhà, rất nhanh sẽ rõ ràng, cái gì cũng rõ, hắc hắc”
“Đừng. Ngươi đừng lại đây…… Ai nha.”, vẫn cứng ngắc như cũ, ngay cả bộ dáng té ngã cùng giọng điệu kinh hô cũng cứng ngắc như cá chết, không hề có cự cao thấp, phập phồng.
Sắc phôi đại lão gia nhíu chặt mi nhưng vẫn chấp nhận, lại nói ” nói ngốc gì vậy, đến đây, để cho lão gia nhìn rõ bộ dáng của ngươi”
“Đừng, ngươi đừng qua đây, còn qua đây ra sẽ gọi người”
Sắc phôi đại lão gia cố nén cười ” vùng núi hoang dã này, ngươi có kêu đến khản cổ cũng chẳng có ai tới cứu..Tiểu Thạch Tử, ngươi muốn làm gì a?”, vẫn không thể nhịn nổi.
Bởi vì Tiểu Thạch Tử đóng vai tịiểu cô nương lại đang ngóay lỗ mũi.
Phùng đại chống tay vào thắt lưng, mắng to ” ngươi như vậy là không nhập vai, làm sao có thể chơi vui được?”
“A Đại sư huynh, trò này thực nhàm chán nha, ta hòai nghi ngươi sao lại chơi hòai mà không thấy chán”, mới nhập môn tháng trước, Tiểu Thạch Tử trở thành môn đệ mới nhất, nhưng vì là người ở trong thôn dưới núi nên từ nhỏ đã quen biết với bọn Phùng đại.
“Ngươi tiểu tử này, nhiều ý kiến thật nha, trước kia kêu Hòai Tố chơi hắn liền chơi, không có nhiều ý kiến như vậy”, Phùng đại tức giận
“Đó là Hoài Tố tiểu sư huynh thành thật, mới có thể chịu đựng nhàm chán cùng các ngươi ngoạn thôi!”, Tiểu Thạch Tử vẫn cảm thấy rất không thú vị, nhịn không được khuyên ” đại sư huynh, ngươi nếu động lòng xuân, vẫn nên đi tìm đối tượng thì thực tế hơn”
“Dục a, tiểu tử ngươi còn muốn chỉ đạo ta?” Phùng đại cảm thấy tò mò.
“Vốn chính là.”, Tiểu Thạch Tử vẻ mặt còn thật sự, nói ” ngươi xem Tiểu Hoa tỷ tỷ, không đúng là sư tỷ, Tiểu Hoa sư tỷ mấy năm trước gặp được kim đào của nàng, chẳng những gả cho người mà lúc này cũng đã sinh được một oa nhi béo mập, cùng kim đào tướng công mang theo béo oa nhi về sư môn thăm ông ngọai, các ngươi còn ở đây chơi trò đùa giỡn con gái nhà lành, không biết là nhàm chán sao?”
“Tiểu tử ngươi là đáng bị đánh đòn a!” A Đại làm bộ đánh người.
“Không để ý tới ngươi, ta đi xem béo oa nhi của Tiểu Hoa sư tỷ”, Tiểu Thạch Tử giả trang cái mặt quỷ, rồi chạy đi nhanh như chớp
Tiểu cô nuơng bỏ chạy, không chơi…
“Uy.” Phùng đại vẻ mặt hồ nghi nhìn về phía hai cái đệ đệ.“Chúng ta đùa trò chơi, là nhàm chán sao?”
Phùng nhị, Phùng tam ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, không biết như thế nào trả lời.
Nhàm chán sao?
Có sao?
*****
Cục cưng khóc nỉ non liên tục, tiếng khóc oa oa vang lên nãy giờ.
to rõ khóc nỉ non thanh liên tục, kia oa oa tiếng khóc cứ như vậy liên tục.
Mai Hoa vừa mới cùng cha mẹ nói việc nhà trở về, từ ngòai sân đã nghe tiếng con khóc nỉ non, vừa tức giận vừa buồn cười vội chạy vào.
Quả nhiên, đứa nhỏ đang nằm khóc trên giường, con phu quân thân ái của nàn thì đang nằm úp sấp bên cạnh, vẻ mặt mỹ mãn thưởng thức tướng con khóc.
Đây là đam mê mới của hắn từ sau khi nàng thuận lợi sinh ra béo oa nhi này.
Mỗi khi khi hắn nhìn đứa nhỏ oa oa khóc nỉ non, luôn nhịn không được mà có biểu tình như vậy, đứa nhỏ này sức sống thật mãnh liệt, sau đó liền nhìn đến thất thần, làm cho người ta không biết nên giận hay nên cười.
“Đừng náo loạn, đứa nhỏ hẳn là đói bụng.” Mai Hoa đuổi hắn, muốn hắn đừng nằm trên giường gây trở ngại cho nàng cùng đứa nhỏ.
Tính ra cũng tới giờ cho đứa nhỏ bú, nhưng Mai Hoa vẫn kiểm tra tã của nó trước, xác định không phải do nước tiểu gây ẩm ướt, mới bắt đầu cho nó bú.
Kim Bình ngồi một bên, im lặng nhìn nàng cởi áo, chuẩn bị cho con bú.
Cho dù đã là vợ chồng lâu ngày, nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn vẫn làm Mai Hoa không được tự nhiên, trước khi lộ ra ngực tuyết trắng, nhịn không được kháng nghị ” không được nhìn”
Kim Bình mỉm cười, hỏi lại:“Như thế nào?”
Mai Hoa đáp không được, chỉ cảm thấy e lệ, nhịn không được ôm đứa nhỏ hướng sang một bên, hạn chế tầm nhìn của hắn mới yên tâm cho con bú.
Kim Bình cảm thấy hạnh phúc.
Hắn nhìn thể tử cho đứa nhỏ của bọn họ ăn trong lòng cảm thấy thỏa mãn, tràn đầy hạnh phúc.
“Tiểu Hoa. ” Hắn đột nhiên gọi nàng.
“Ân?” Mai Hoa lên tiếng.
“Cám ơn ngươi.” Hắn đột nhiên nói.
“Lại phát điên gì nữa đây?”, Mai Hoa đỏ mặt liếc hắn một cái.
Cái liếc mắt kia làm cho người ta tâm ý viên mãn, Kim Bình thực tự nhiên nhòai người về phía nàng, hôn một cái.
Mai Hoa lại liếc hắn cái nữa, khuôn mặt hồng hồng, không rõ hắn làm sao vậy.
Kim Bình thuận thế ôm nàng vào lòng, còn có cả con, làm cho nàng có tư thế thỏai mái nhất, dựa vào người hắn cho con bú.
“Cám ơn ngươi cho chúng ta cơ hội này, ta cảm thấy chính mình thực hạnh phúc.” Kim Bình nói.
Mai Hoa dùng đầu đánh vào ngực hắn, cảnh báo ” chuyện đã qua, còn nhắc tới chuyện không vui làm gì”
Kim Bình cười khẽ, nhưng nên hỏi vẫn là phải hỏi.
“Tiểu Hoa. ”
“Ân?”
“Vậy còn ngươi? Ngươi cảm thấy hạnh phúc sao?”
Vấn đề này, Mai Hoa không trả lời, chỉ nở nụ cười.
Đáp án đã rõ ràng.
Trí nhớ lại quay về một bữa trưa kia, bọn nhỏ trong thôn hát đồng dao
Mai Hoa Mai Hoa mấy tháng khai?
Không phải một tháng, không phải hai tháng, người nào nguyệt phân cũng không đối.
Không ra không ra, cũng không khai, kim đào cầu hôn mới có thể khai.
Cùng hắn thành thân, làm cho sinh mệnh của nàng trở nên viên mãn.
Tuy rằng, cùng hắn thành thân đã xảy ra rất nhiều chuyện, lại có một đọan thời gian không vui, nhưng chung quy vẫn là hạnh phúc.
Tựa như nàng sinh đứa nhỏ vậy, chịu đau đớn vô cùng nhưng lại chào đón một sinh mạng mới, mọi sự như ý.
Trải qua mọi chuyện, hiện tại nghĩ lại…Nếu không có vui vẻ nhất, cũng không có khỏan thời gian đau khổ kia thì bọn họ làm sao mà trưởng thành, đổi lấy hạnh phúc hiện tại, hiểu nhau hơn, thương tiếc và yêu thương nhau hơn.
Như vậy, cho dù từng là không vui, cũng là chuyện nàng quý trọng nhất trong cuộc đời mình.
Nếu không hạnh phúc, sao có thể rộng lượng và có tâm tình như thế?
Được nam nhân âm yếm ôm, trong lòng còn ôm một âu yếm nam nhân khác…
Chẩm âu yếm nam nhân, trong lòng còn ôm âu yếm nam nhân……
Trên đời này, còn có ai hạnh phúc hơn nàng?
(tòan thư hòan)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.