Kim Bình Mai Hoa Kỷ Nguyệt Khai

Chương 6:




Hắn nói……manh mối của Kim Thố đều bị mất hết, đến nay chưa rõ tung tích.
Hắn nói…… Nếu không để nàng ở trong lòng, sao hắn lại ngày đêm bôn ba tìm tới đây để mang nàng về nhà?
Hắn còn nói….Răng còn có khi cắn trúng lưỡi, trên đời này làm gì có vợ chồng nào không có tranh cãi với nhau? Có việc gì nên nói thẳng, cùng nhau giải quyết.
Hắn còn nói…..con người không phải thánh nhân, không thể nào hòan hảo, nếu phạm sai lầm mà biết hối cải thì nên cho một cơ hội để làm lại.
Cuối cùng hắn nói…… Nếu công bằng, đã cho hắn biết hắn không tốt ở điểm nào thì có phải nên cho nhau một cơ hội để làm lại từ đầu hay không?
Hai người yêu nhau, không nên vì một chuyện hiểu lầm mà đánh mất nhau.Hắn nói như vậy.
Yêu nhau, hắn dùng là dùng từ “Yêu nhau”.
Mai Hoa cảm thấy mình không nên nhân nhượng nhưng nàng không kháng cự đề nghị của hắn được, cũng vì cách dùng từ của hắn mà nàng mềm lòng…Yêu nhau, không chỉ là nàng đơn phương yêu hắn, để hắn ở trong lòng mà hắn cũng vậy. Bọn họ yêu nhau.
Tuy rằng vẫn còn nhiều do dự nhưng hắn đã thực sự đến đây, bỏ qua chuyện của Kim Thố, ngày đêm vội vãi đi tìm nàng, hắn thật sự đem nàng để trong lòng.
Điều này làm cho Mai Hoa làm sao có thể kiên trì quyết tâm rời khỏi hắn?
Hơn nữa Kim Bình rất hiểu đạo lý rèn sắt khi còn nóng, thấy nàng dao động liền vội vàng lấy ra thư hưu phu nàng để lại trước khi rời đi, dùng thái độ ôn nhu cùng thành ý cam đoan mình đã biết sai, sau này sẽ thay đổi, sẽ sửa chữa.
Mai Hoa có thể như thế nào?
Đúng là vẫn không bỏ hắn xuống được.
Tâm ý không kiên định lại động tâm, cũng chỉ có thể yên lặng để mặc hắn xé thư hưu phu, mang theo hi vọng cùng hắn nối lại tình xưa.
Hai người lại bắt đầu một lần nữa, một lần nữa bắt đầu.
Mai Hoa lúc này hiểu được cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.
Bởi vì trải qua phong ba, tướng công của nàng thực sự biết mình có vấn đề và thay đổi, từ lúc dừng lại ở Nam Hóa thành dưỡng thương, trừ bỏ một lần tìm đến Thượng Tín cục để tìm hiểu tin tức của gia đình và Quản Tam Quốc, thời gian còn lại đều cùng nàng đi dạo chơi chung quanh.
Đợi khi thương thế của hắn tốt hơn, bọn họ sẽ đi nhiều nơi hơn, hơn nữa có hắn cùng nàng, mặc kệ là đi đâu, chỉ cần có hắn cùng nàng.
Không đi trà lâu nghe hí khúc thì là thưởng thức đặc sản nổi tiếng của Nam Hóa thành, chuyện gì cũng là hai người cùng nhau trải qua.
Trong quá khứ chưa từng có chuyện này.
Mai Hoa lúc này mới cảm thấy bước vào cuộc sống tân hôn, cái cảm giác tương thân tương ái làm cho nàng thực sự tin tưởng đối vớicái gọi là ” bắt đầu một lần nữa”.
Cảm giác hạnh phúc bao trùm lấy nàng mà trước giờ chưa từng có được, làm cho vui vẻ, hạnh phúc vô cùng.
Cuộc sống vợ chồng yêu thương nhau luôn là giấc mộng của nàng, không có muội muội cần phải quan tâm, không có việc kinh doanh của gia tộc, trong mắt hắn, trong lòng hắn chỉ có nàng. Nghĩ đến lại làm cho đáy lòng nàng tràn đầy vui sướng.
Đương nhiên cũng không phải hòan tòan không có việc gì.
Mai Hoa dù sao cũng là người tập võ, tinh thần võ đạo đã ăn sâu trong tư tưởng nàng, giúp yếu trừ bạo cũng là bản năng, cho nên đối với việc Kim Thố không rõ tung tích, đừng nói là chính Kim Bình, nàng cũng không yên tâm.
Kim Thố không có võ công cao cười như nàng, là mộ cô nương trói gà không chặt lại một mình bên ngòai, làm sao không lo, huống chi nàng còn là chị dâu, nếu không chút quan tâm thì rõ ràng là nàng không có lương tâm.
Cho nên Mai Hoa không ngăn cản Kim Bình đi tìm hiểu tin tức, thậm chí còn chủ động hỏi bọn họ có nên sớm quay về không?
Nhưng Kim Bình giống như là thay đổi triệt để, nghe nàng hỏi vậy chẳng những không vội vã phụ họa mà còn suy nghĩ một lúc, còn an ủi nàng đừng quá lo, dù sao Quản Tam Quốc vẫn luôn làm việc cẩn thận, làm người hay xử lý công việc đều đáng tin cậy, nếu đã nhờ hắn lo chuyện này thì nên tòan tâm tín nhiệm hắn.
Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Mai Hoa là xoa hai má, hòai nghi có phải mình đang nằm mơ không.
Nhưng đó lại là sự thật.
Kim Bình thật sự thử buông tay, không giống như trước kia tập trung tòan bộ sự chú ý lên người muội muội.
Nội tâm Mai Hoa kích động không thôi.
Nhưng…có thể là ngụy trang để nàng không rời đi hay không?
Bình tĩnh suy nghĩ lại, Mai Hoa cũng từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng trong nhất thời, nàng cũng không thể kết luận được hành vi của Kim Bình lúc này.
Trước mắt chỉ có thể trước quan sát, cũng chỉ có thể trước quan sát quan sát, hơn nữa……
Một viên đá nhỏ đột nhiên đánh vào cửa phòng của Kim Bình và Mai Hoa ở khách sạn.
“Phốc tê, phốc tê!” âm thanh kỳ quái làm cho Mai Hoa không thể không chú ý.
Quay đầu nhìn về hướng âm thanh, thấy có một bóng người khả nghi đang đứng trong góc phố đối diện.
Mai Hoa cảm thấy cổ quái, nhìn chăm chú thì phát hiện đó là một gã gia phó của Kim phủ, bình thường vẫn giúp việc trong viện của công công (cha chồng), Mai Hoa nhận ra hắn nhưng lại không nhớ tên, hình như là A Vượng, A Tài gì đó.
Kim Bình lúc này còn đang hỏi thăm tiểu nhị về những cảnh đẹp trong thành có thể đi du ngọan, nghĩ rằng trong phủ có chuyện, đang tính đi kêu Kim Bình thì đã thấy gã gia phó vung tay ra hiệu, ý bảo nàng không cần tìm thiếu gia.
Mai Hoa thấy thế càng thêm ngạc nhiên khó hiểu, lại thấy gã gai phó ra hiệu mời nàng sang bên kia…
“Phu quân, ta muốn mua ít đồ ăn vặt, ta đến cửa hàng mứt hoa quả đằng trước xem thử nha”, Mai Hoa kêu lên.
Kim Bình nghe vậy liền ngừng nói chuyện, quay sang hỏi nàng ” có cần ta đi cùng ngươi không?”
Lời này làm cho Mai Hoa cảm thấy ngọt ngào.
Hắn muốn đi cùng nàng, cho dù chỉ là chuyện nhỏ như đi mua đồ ăn vặt.
Cảm giác ngọt ngào làm cho Mai Hoa nhìn không được cười rạng rỡ nói ” không có việc gì, phu quân cứ lo việc của mình, ta tự đi”
Thấy nàng đã rời khỏi tầm mắt của Kim Bình, gã gia phó liền chạy vội đến, vội vàng nói ” thiếu phu nhân, lão gia công đạo ta có lời muốn nói với người”
“Cha có lời muốn nói với ta”, Mai Hoa có chút ngòai ý muốn.
Chỉ một mình nàng, không muốn cho Kim Bình biết, là chuyện gì mà thần bí như vậy?
“Lão gia công đạo, hy vọng thiếu phu nhân nghĩ biện pháp giữ thiếu gia ở lại, có thể bao lâu thì bao lâu, tốt nhất là qua việc vui của tiểu thư”
Mai Hoa ngẩn người, nghĩ mình nghe lầm.
Kim Thố muốn xuất giá? Với ai?
“Sự việc đột ngột, nhưng lão gia cũng Hoắc gia gia đã thỏa thuận xong việc hôn nhân, chọn ngày tốt để tiểu thư thành thân cùng Hoắc Tây Du thiều gia”
Há hốc mồm, Mai Hoa dừng bước
“Với ai?” Nàng hỏi, nghĩ rằng mình nghe lầm.
“Tây Du thiếu gia, là Hoắc gia Tây Du thiếu gia.”
*****
Hoắc Tây Du, người này Mai Hoa kỳ thật cũng nhận biết.
Tuy rằng sau khi nàng cùng Kim Bình thành thân, người này cũng không thường đến nhà chơi nhưng nàng biết hắn là huynh đệ tốt của Kim Bình, là thiếu gia của Hoắc gia vốn kết nghĩa kim lan cùng Kim gia, lại là một trong Đồng thành tứ thiếu, nghe nói y thuật rất cao minh.
Nhưng…… Hoắc Tây Du cùng Kim Thố?
Khi nào thì xảy ra chuyện này? Lúc trước không thấy có chút dấu hiệu nào a!
Mai Hoa nhớ lại từ khi nàng gả vào Kim gia đến này, hòan tòan không thấy hai người này có biểu hiện tình cảm gì, làm cho nàng không thể tưởng tượng được hai người lại kết thành đôi, lại sắp thành thân.
Huống chi…… Kim Thố không phải mất tích sao?
Há hốc mồm sau ngay sau đó là khiếp sợ, tiếp theo là nghi vấn, chỉ trong chốc lát, Mai Hoa trải qua đủ lọai tâm trạng cũng cực kỳ phấn khích.
“Tiểu thư đã về nhà ?” cuối cùng cũng ổn định tâm trạng, Mai Hoa hỏi.
“Trước mắt còn chưa về đến, nhưng cũng đan trên đường”, gã gia phó kia còn hỏi ” thiếu phu nhân không biết sự tình sao?”
Mai Hoa lắc đầu; Nàng đương nhiên là không biết sụ tình!
“Lúc trước thiếu gia vội vàng xuất môn, chính là nghe Dõan Thủy Hử thiếu gia báo tin nói tiểu thư vô ý rơi xuống núi, may đúng lúc được hắn và Hoắc thiếu gia cứu, thiếu phu nhân lúc đó không biết là vì sau khi thiếu gia xuất môn, người cũng rời đi, trong phủ liền rối lọan, lão gia liền phái người bảo thiếu gia mau trở về…”
Mai Hoa có chút đã hiểu.
Lúc trước nàng dứt khóat ra đi chính là lúc Dõan Thủy Hử tới chơi, sau Kim Bình liền vội vàng rời đi.
Ngày đó, Kim Bình vừa mới trở về, nàng nghe nha hòan thông báo liền nghĩ hắn nhiều ngày vất vả bên ngòai nên sai người hầm canh bổ, chờ hắn trở về phòng có thể uống.
Không nghĩ rằng canh nấu xong, để đến nguội lạnh cũng chẳng thấy bóng dáng Kim Bình đâu, hỏi đến thì mới biết ” Dõan Thủy Hử thiếu gia vừa tới chơi, nói chuyện với thiếu gia một lát, thiếu gia liền vội vàng đi ra ngòai”
Không biết đây là lần thứ mấy không thấy được người như vậy, từ sau khi Kim Thố rời nhà ra đi đã có mấy ngày nàng không gặp Kim Bình, Mai Hoa cảm thấy nản lòng thóai chí cho nên mới hạ quyết tâm, thu thập hành lý rời đi.
Cho tới bây giờ nàng mới biết được, thì ra ngày đó Dõan Thủy Hử tới chơi là mang theo tin tức của Kim Thố, thì ra..Kim Thố là đi cùng Hoắc Tây Du cho nên mọi người mới tương đối an tâm cho nàng.
Thì ra là thế, thì ra là thế nha!
Nghĩ thông suốt, tâm tình Mai Hoa lại rơi vào phức tạp.
Thì ra vì đã biết tung tích của Kim Thố cho nên Kim Bình mới tìm đến nàng.
“Sau đó, thiếu gia cùng Tam Quốc mới chia ra hai đường…”, gã gia phó không biết thiếu phu nhân đang nghĩ gì, lại tiếp tục giải thích cho thiếu phu nhân hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện ” thiếu gia đi tìm thiếu phu nhân còn Quản thiếu gia thì đi tìm tiểu thư cùng Hoắc Tây Du thiếu gia, cách đây vài ngày, Quản thiếu gia đã tìm được tung tích của tiểu thư cùng Hoắc thiếu gia, nghe nói hắn đã gởi thư báo cho thiếu gia biết, ước chừng là nửa tháng trước”
Mai Hoa vốn là nghe hiểu, nhưng đến chỗ Hoắc Tây Du bắt cóc Kim Thố thì nàng lại không hiểu.
Vì sao Kim Thố cùng Hoắc Tây Du lại xảy ra tình trạng đó?
Nàng rất muốn hỏi cho rõ, nhưng gã gia phó đã mất hai ngày mai phục mới chờ được đến lúc Mai Hoa ở riêng một mình, cho nên lúc này không phải là lúc nói rõ chuyện đó.
“Tuy rằng tiểu thư cùng cô gia tương lai còn chưa trở lại Đồng thành, nhưng lão gia cùng Hoắc lão gia đã bàn bạc xong chuyện hôn nhân này”, gia phó đi thẳng vào trọng điểm “nhưng lại lo lắng thiếu gia sẽ quay về gây náo lọan, cản trở làm hỏng cuộc hôn nhân này cho nên lão gia mới sai tiểu nhân đến truyền lời, muốn thiếu phu nhân giữ chân thiếu gia lại”
“Giấu diếm chuyện này…”, Mai Hoa chần chờ.
Lừa gạt Kim Bình, trực giá nói cho nàng biết là không ổn, rất không ổn.
“Đây là mật hàm lão gia đưa cho thiếu phu nhân, tất cả đều viết bên trong, có thư tín làm tin, chứng tỏ tiểu nhân không nói dối”, gia phó lấy thư tín ra đưa cho nàng.
Mai Hoa cảm thấy phong thư tín kia như là củ khoai lang nóng, vội vàng gấp lại bỏ vào tay áo, cũng không dám coi ngay tại đây.
“Lão gia công đạo, tiểu thư đã đến tuổi lấy chồng, nếu thiếu gia lại can thiệp lần nữa thì chắc cả đời này tiểu thư cũng không thể gả được”, gả gia phó bổ sung thêm.
Mai Hoa không thể phản bác, bởi vì ở phương diện này biểu hiện của Kim Bình thực sự rất kém.
Trước kia cũng không phải không có người tới cửa cầu hôn Kim Thố nhưng Kim Bình đều ngăn cản.
Đủ thứ lý do để cự tuyệt, không phải chê người ta không đủ cao, thì là nhà không có tiền, hoặc là phẩm hạnh không tốt, thậm chí ngay cả việc đọc không nhiều sách, chữ viết khó coi, mắt quá to hay mũi quá nhỏ, cuời lên không đẹp…đều là lý do để hắn cự tuyệt.
Vần đề của Kim Bình là hắn cho rằng trong khắp thiên hạ không có ai có thể chiếu cố cho Kim Thố, cho nên đừng nói là làm chậm trễ mà thật muốn tự thân phá hư nhân duyên của Kim Thố cũng là chuyện có thể xảy ra.
“Thiếu phu nhân ngày thường thương yêu tiểu thư như vậy, nhất định cũng không muốn chuyện chung thân đại sự của tiểu thư bị chậm trễ đúng không? Huống chi, tiểu thư một ngày chưa gả đi, thiếu gia liền một ngày không thể buông tay, đối với cuộc sống vợ chồng của hai người cũng ảnh hưởng biết bao,cho nên vì tốt cho tiểu thư cũng là tốt cho thiếu phu nhân cùng thiếu gia, chuyện kết thân nhất định phải giấu thiếu gia”, gia phó thuật lại lời của chủ nhân dặn dò.
“Này……” Mai Hoa vẻ mặt khó xử.
Quả thật, cho dù không vì Kim Thố suy nghĩ, cũng vì vợ chồng bọn họ, Kim Thố xuất giá thì mọi người đều tốt.
Về phương diện khác, nàng yêu thương Kim Thố thực lòng nên cũng hi vọng nàng tìm được hạnh phúc.
Nhưng chuyện thành thân lớn như vậy lại giấu Kim Bình, Mai Hoa thật lòng cảm thấy không phải là một ý hay.
Chẳng lẽ không ai nghĩ tới khi sự việc bại lộ, Kim Bình sẽ có cảm giác cùng phản ứng như thế nào?
Huống chi….Làm thế nào để giấu? Rốt cuộc là muốn giấu như thế nào?
“Nạp Xuân?”
Vừa nhắc tới, Kim Bình đã xuất hiện, làm cho Mai Hoa cả kinh tóat mồ hôi, thì ra gã phó dịch này tên là Nạp Xuân, không phải là Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ, Tài gì gì đó.
Còn chưa bắt đầu giấu diếm mà chuyện đã bại lộ sao?
“Thiếu gia, Nạp Xuân đi tìm người vừa hay lại gặp thiếu phu nhân, đang hỏi người đâu”, thấy thiếu chủ nhân từ xa đi tới, Nạp Xuân vẻ mặt kinh hỉ, làm như đúng lúc gặp Mai Hoa mà không phải đã nói chuyện được một lát.
Đối mặt với năng lực ứng biến nhanh nhạy của hắn, Mai Hoa rất sửng sốt, có chút không thích ứng, có thể thấy được vì không để Kim Bình nghi ngờ mà Nạp Xuân đã có sự chuẩn bị sẵn.
“Ngươi sao lại tới đây?”, Kim Bình đi tới, nhíu mày.
“Lão gia muốn ta mang cái này đến”, Nạp Xuân nhanh tay lấy một túi nhỏ, hai tay cung kính đưa lên.
“Cái gì đây?”, Kim Bìn hỏi nhưng chưa cầm lấy.
“Lão gia nói, mấy năm nay thiếu gia vội vàng tiếp nhận công việc kinh doanh của tiền trang, chưa cùng thiếu phu nhân bồi dưỡng tình cảm, mới làm cho thiếu phu nhân tức giận bỏ đi, nên lão gia muốn người đưa thiếu phu nhân đi chơi, thuận tiện quan sát các chi nhánh”, Nạp Xuân trả lời.
“Có lầm không?”, Kim Bình phát hỏa ” đã nói ta cần nghỉ ngơi, cũng cho ta ba tháng chuyên tâm bồi thê tử, chưa được bao lâu đã thay đổi, thỏa thuận lúc trước là trò đùa sao?”
“Thiếu gia bớt giận, thỉnh bớt giận.” Nạp Xuân rất linh động, vội nói ” lão gia chỉ nói là thuận tiện, thỉnh ngài cùng thiếu phu nhân đi ngao du sơn thủy, trên đường thuận tiện thì nhìn xem các chi nhánh của tiền trang thế nào, chỉ là thuận tiện xem một chút là tốt rồi”
“Thuận tiện! Thuận tiện! cũng không nên có nhiều thuận tiện như vậy”, Kim Bình thực sự phát hỏa lớn.
“Bởi vì hiện tại không làm, đến lúc đó cũng không có thời gian để làm a”, Nạp Xuân bị mắng oan nhưng chỉ có thể tiếp tục thuật lại ” lão gia nói, hiện tại là tiện đường, là hành động xuất bất kỳ ý nên có thể biết được tình hình thực tế khách quan, ngày sau còn có cách mà xử lý, đây là kế sách một mũi tên hạ được ba con chim”
Kim Bình trừng mắt nhìn hắn.
Mai Hoa ở bên cạnh đột nhiên chợt hiểu, thì ra dùng chiêu này để che dấu việc thành thân của Kim Thố.
“Lão gia có nói không miễn cưỡng.” Nạp Xuân lại nói ” thiếu gia không cần cố ý tập trung vào công việc, chỉ cần nếu tiện đường thì tiện thể nhìn xem một chút là tốt rồi”
Nói xong lại đưa túi nhỏ lên, muốn Kim Bình tiếp nhận, rất có ý tứ bắt buộc, nhưng Kim Bình cố tình không nhận.
“Đừng làm khó dễ hắn.” Mai Hoa nhận lấy túi nhỏ kia, biết kế họach này nàng không tiếp tay không được, đành lên tiếng ” là ý của cha, làm khó hắn cũng vô dụng”
“Thiếu phu nhân anh minh”, Nạp Xuân nắm lấy cơ hội ” tiểu nhân phải quay về báo kết quả cho lão gia, chúc thiếu gia, thiếu phu nhân đi chơi vui vẻ”
Vái chào xong, Nạp Xuân không dám trì hõan mà nhanh chóng rời xa nơi thị phi này.
Kim Bình nhìn hắn giống như bỏ của chạy lấy người, nhớ tới lúc mình trước khi ra ngòai tìm thê tử cũng bị lão cha hung hăng giáo huấn một phen, nên cũng giảm tức giận.
Đối với chuyện Mai Hoa để lại thư rồi bỏ đi, lão cha hắn không nói hai lời, chỉ tay vào mặt hắn, chẳng những là trách tội còn mỉa mai một hồi.
Nào là do hắn quá say mê công việc, khi rảnh rỗi lại dành hết sự quan tâm cho muội muội, đối với con dâu mới tuyệt không công bằng, nếu là cô nương khác cũng không chịu nổi, chắc chắn cũng sẽ bỏ chạy, đợi chút, đợi chút…Lải nhải như thế cũng chừng nửa canh giờ.
Nói mát xong, còn có!
Lão cha cuối cùng còn nói “Lão tử nhìn ngươi thật đáng thương, nên miễn cưỡng ra mặt giải quyết công việc, ngươi mau đưa con dâu trở về”, vẻ mặt thi ân, còn nói cho hắn ba tháng để vợ chồng bồi dưỡng tình cảm, tránh cho bị tuyệt hậu”
Nhưng hiện giờ thì…
Thuận tiện, nói nghe thật hay.
Lúc trước hắn chịu đựng bị giáo huấn một hồi để đổi lấy khỏan thời gian này, là hai người thỏa thuận, bây giờ dùng một câu thuận tiện là muốn hắn lại dính vào công việc, chuyện này là sao?
“Cha giao phó căn bản không có đạo lý, ngươi không nên thuận theo hắn”, Kim Bình nghĩ tới nghĩ lại đều cảm thấy khó chịu.
“Nhưng là……” Mai Hoa nhìn hắn một cái, cúi đầu.
Kim Bình thấy thế, cố kìm hãm tức giận, vội giải thích ” ta không phải trách ngươi, chính là lão cha lật lọng, cái gì cũng do hắn, thực làm cho người ta tức giận”
“Nhưng là……” Lời này nói ra có điểm ngượng ngùng, cho nên làm cho Mai Hoa chần chờ, một hồi lâu mới nói ” nếu ta có thể đi cùng phu quân, cảm giác…có phải là cùng nhau hành tẩu giang hồ?”
Lời này không liên quan tới kế họach.
Đó chính là giấc mộng thời trẻ của Mai Hoa, là nàng tư tâm nên có chút thẹn thùng.
Vẻ mặt khốn quẫn, nàng bổ sung giải thích:“Ngươi có biết, ta trước kia lập chí làm một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, chính vì gặp gỡ ngươi, liền…liền…”
Tính trẻ con, bộ dáng vội vàng giải thích làm cho Kim Bình mềm lòng.
Làm sao có thể đáng yêu như vậy a!
Kỳ thật có chút chút hoang mang, vì sao thành thân hơn hai năm, người trước mặt vẫn có thể tác động đến tinh thần hắn, làm cho hắn không thể tự kiềm chế?
Kim Bình nhịn không được khẽ vuốt hai má đỏ hồng của nàng, làm cho mặt Mai Hoa càng thêm đỏ, nghĩ rằng đề nghị của mình rất trẻ con nên mới bổ sung ” nhưng cùng lúc có lời công đạo của cha, ta thấy cũng có lý, không muốn phu quân ngày sau bôn ba, ta luyến tiếc…”
“Hảo, cứ như vậy đi!” Kim Bình hạ quyết định ” dù sao thương thế cũng đã tốt hơn, ta nghe theo ngươi, chúng ta cùng nhau lưu lạc giang hồ”
làm hạ quyết định:“Dù sao thương cũng tốt không sai biệt lắm, chợt nghe của ngươi, chúng ta đi lưu lạc giang hồ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.