“Không cần ăn uống điều độ? Muốn ăn gì thì ăn cái đó? Tự do gọi món? Ăn càng nhiều thịt càng tốt?” Minh Tiêu mới từ bể bơi lên, nước trên người còn chưa kịp lau khô liền bị Thái Bao nhét vào tay một cái iPad.
“Ừ, hiện tại cách giờ cơm trưa còn khoảng nửa tiếng đồng hồ, cậu xem thử coi muốn ăn gì tôi lập tức đi chuẩn bị.” Thái Bao chỉ chỉ iPad, sau đó lại bật lên một ngón tay cái với chính mình: “Tôi, một trợ lý vạn năng mặc dù chỉ là cái Bánh Bao chay nhưng cực kỳ tinh thông các món ăn mặn đấy!”
“Cậu không uống lộn thuốc đấy chứ?” Ở chung mấy ngày nay, Minh Tiêu đã thân thiết hơn rất nhiều với trợ lý của mình cho nên đã có thể thoải mái nói đùa. Anh đặt iPad lên bàn rồi cầm lấy khăn tắm vắt trên vai, “Mấy ngày trước cậu còn bảo tôi nhất định phải nghiêm ngặt chấp hành chế độ ăn kiêng, tôi muốn ăn thêm một bát cơm cậu cũng chẳng cho, trong canh đòi một tí thịt cũng không có, tôi hỏi bỏ thêm vài hạt muối được không, cậu càng kiên quyết không đồng ý. Sao thế, hiện tại tôi vất vả lắm mới kiên trì được tới đây, cậu lại lấy sườn xào, bò sốt, tôm hùm đến mê hoặc tôi à? Lẽ nào muốn ăn kiêng thì thử thách ý chí còn chưa đủ, phải vượt qua cám dỗ, một lòng ăn chay mới được luôn hả?”
Minh Tiêu chỉ mặc mỗi cái quần bơi màu trắng, đường nét eo mông hoàn mỹ, sáu múi cơ bụng dính nước càng lộ vẻ khỏe mạnh, đấy là nếu không muốn nói rằng gợi cảm đến nao lòng người. Thái Bao nhìn chằm chằm cơ bụng của anh rồi khẽ nuốt nước bọt một cái, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ, gãi gãi một bên tai nói: “Aii, kế hoạch giảm béo lần trước tôi làm cho cậu bị anh Niệm hủy bỏ rồi.”
“Hả? Chẳng phải thầy Niệm đã ký tên rồi sao?” Ngoài mặt Minh Tiêu lộ vẻ nghi hoặc nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Đệt, hủy bỏ đúng lắm, sớm nên hủy từ lâu rồi, mỗi ngày đều ăn chẳng đủ no đây này!
“Ảnh bảo là ý của tác giả tiểu thuyết Mắt Thấy đấy.” Thái Bao bĩu bĩu môi, “Tác giả đề ra điều kiện với đoàn phim, nói rằng diễn viên đóng vai Hoa Phi Minh không thể quá gầy, gầy sẽ không phù hợp với hình tượng trong nguyên tác, sẽ bị OOC.” (Out of character: không hợp với tính chất của nhân vật/vai kịch)
Minh Tiêu hơi cảm thấy kinh ngạc, vừa lau nước trên người vừa nói: “Bản quyền bán đi rồi thì kịch bản sửa thế nào hay chọn diễn viên ra sao không phải đều do phía đầu tư quyết định à? Đừng nói béo hay gầy, thay đổi tính cách nguyên bản còn chẳng sao nữa là.”
“Phải đó! Vẫn luôn là như vậy mà, đặc biệt là dạng truyện online thì càng dễ thay đổi.” Thái Bao cau mày: “Không nghĩ tới vị tác giả này có bản lĩnh rất lớn, anh ta đề ra yêu cầu thẳng thắn với đoàn phim, nói không thể bỏ đói diễn viên đóng vai Hoa Phi Minh, tuyệt đối không thể quá gầy, cân xứng là tốt nhất, béo một chút cũng không sao.”
Minh Tiêu cảm thấy vô cùng kỳ lạ, chuyện phát sinh mấy ngày qua đã lật đổ mọi nhận thức của anh về giới giải trí, đầu tiên là Quý tiên sinh – boss lớn của Tinh Hoàn vô cùng có khả năng là người âm thầm nâng đỡ anh, tiếp đó ảnh đế Kiều Ngộ vô duyên vô cớ trêu chọc anh, mỗi ngày đều muốn tới tầng 22 tản bộ một vòng, hiện tại tác giả Mắt Thấy lại quy định anh không thể chịu đói, nhất định phải ăn nhiều thịt…
Đây là cái thế giới quái quỷ gì vậy?
“À, tôi hỏi này, cậu đọc nguyên tác của Mắt Thấy rồi nhỉ, thế cậu đã từng nghe tin đồn gì về tác giả của nó chưa?” Thái Bao hỏi.
“Mấy chuyện hóng hớt này chẳng phải cậu rành hơn tôi sao?” Minh Tiêu cười trêu.
“Tại tôi không rõ nên mới hỏi cậu mà.” Thái Bao xua tay: “Người này cũng quá thần bí, năm ngoái khi tiểu thuyết Mắt Thấy tạo tiếng vang trên internet không phải có rất nhiều thảo luận Tiểu Thần Tiên là bút danh của ai sao? Tôi còn chầu trực đủ mọi diễn đàn đó, kết quả chẳng moi được xíu tin tức gì, ngay cả chuyện Tiểu Thần Tiên là nam hay nữ cũng không biết, trong một đêm mọi bài viết có liên quan đến Tiểu Thần Tiên đều bị xóa. Cậu bảo xem chuyện này có mờ ám gì đúng không? Theo sự phán đoán với kinh nghiệm hàng chục năm của tôi, tác giả này nhất định có lai lịch không nhỏ đâu.”
“Thật sao?”
Tiểu Thần Tiên chính là tác giả của tiểu thuyết Mắt Thấy. Khi đọc truyện Minh Tiêu chỉ quan tâm việc tại sao nó có thể hút fan nhiều đến vậy, nội dung và lối viết có chỗ nào đặc sắc, anh hoàn toàn không quan tâm tác giả là thần thánh phương nào. Vừa nãy Thái Bao nói như vậy chẳng rõ tại sao lại khiến anh cảm thấy không quá thoải mái.
“Ầy! Nghĩ như vậy nên đoán mò ấy mà!” Thái Bao vỗ ót một cái: “Nếu Tiểu Thần Tiên có lai lịch không nhỏ thì đưa ra chút yêu cầu với đoàn phim cũng là chuyện bình thường. À, cậu nói xem Tiểu Thần Tiên kia liệu có khi nào là fan của cậu không?”
Tay Minh Tiêu cầm khăn tắm khẽ run lên, “Đừng nói lung tung, diễn viên quần chúng như tôi đào đâu ra fan?”
“Nhưng trong phim truyền hình cậu cũng từng lộ diện rồi mà, còn thường xuyên đi đóng NPC nữa, không loại trừ khả năng có người thích cậu đâu.” Thái Bao liếc nhìn cơ bụng đẹp đẽ của Minh Tiêu, chép miệng: “Hơn nữa vóc người của cậu cũng đẹp, lăn lộn với cậu mấy ngày mà tôi sắp thành fan cuồng nhiệt của cậu luôn rồi nè.”
Minh Tiêu tròng áo thun lên che kín hết cơ bụng và đường xương hông quyến rũ, chỉ lộ ra hai cẳng chân dài thẳng tắp.
“Nói thật, lúc nãy tôi mới ngồi suy diễn một phen.” Thái Bao nghiêm túc nói: “Cậu coi có khi nào chính Tiểu Thần Tiên chỉ tên muốn cậu diễn vai Hoa Phi Minh không? Anh ấy hoặc là cô ấy đang muốn tán tỉnh cậu chẳng hạn?”
“Thôi đi.” Minh Tiêu phản bác: “Mấy hôm trước cậu còn nói là ý của Quý tiên sinh…”
Vài chữ sau không nói ra được nữa, chỉ thử suy nghĩ một chút thôi mà anh đã cảm thấy cực kỳ ngượng miệng.
“Cái này đâu có xung đột gì với nhau đâu, Quý tiên sinh muốn tán tỉnh cậu, Tiểu Thần Tiên cũng vậy.” Thái Bao bật cười, “Kiều đại ảnh đế cũng muốn cua cậu luôn. Há há, Tiểu Minh nhà chúng ta thật đáng ngợi khen!”
“Khen cái đầu cậu!” Minh Tiêu đẩy Thái Bao ra, trên mặt tỏ vẻ không để ý, trong lòng lại nổi lên sóng lớn, vội vã nói sang chuyện khác: “Đưa iPad cho tôi đi, tôi muốn chọn món ăn.”
Thái Bao không hổ là trợ lý xuất sắc dưới trướng Niệm Hàm, Minh Tiêu chọn hai món Trung Quốc phối hợp lạ lùng với một món Tây —— gà xào xả ớt, cá sốt chua, sandwich kẹp lạp xưởng I-ta-li-a, thế mà Thái Bao vẫn nhẹ nhàng chuẩn bị xong trước 12 giờ, hơn nữa món nào cũng rất ngon.
Sau khi ăn xong, Minh Tiêu không kịp nghỉ ngơi liền đi thẳng lên tầng 23.
Niệm Hàm đã mời giáo viên chỉ đạo diễn xuất và rèn luyện thể hình cho anh, mỗi buổi chiều đều sắp xếp kín hết lịch, có lúc ngay cả buổi tối cũng có giờ học.
Các giáo viên đều là nhân vật nổi danh trong giới, tất cả những gì họ giảng dạy đều là tinh hoa được chắt lọc, Minh Tiêu không dám qua loa sơ sài, lòng cũng tràn đầy cảm kích, mỗi ngày đều đến phòng luyện tập sớm để chuẩn bị, vừa nghiêm túc lại vừa khiêm tốn.
Thái Bao ở lại tầng 22 nằm ngủ, đột nhiên trán bị vỗ một cái.
Thần Hựu bưng một khay trái cây được cắt gọt cẩn thận hỏi: “Anh Minh đâu? Sao chỉ có mình anh ở đây vậy?”
Thái Bao ngồi dậy, vốn là muốn mắng người nhưng vừa nhìn thấy đó là trợ lý của boss lớn đành phải nuốt lời thô tục về, “Minh Tiêu lên lớp rồi, Quý tiên sinh lại bảo cậu đưa hoa quả tráng miệng tới hả?”
“Sớm vậy đã đi học rồi ư?” Mấy ngày rồi Thần Hựu chưa ghé, nhìn bốn phía một vòng rồi mới chép miệng bảo: “Lúc này mới 12 rưỡi thôi, lớp nào mà bắt đầu sớm quá vậy?”
“Lớp diễn xuất mà anh Niệm sắp xếp ấy, 1 giờ giáo viên mới tới lận.” Thái Bao giải thích: “Nhưng lần nào Minh Tiêu cũng đi sớm hết, cậu ấy bảo rằng muốn tự mình luyện tập trước.”
“Anh ấy không nghỉ trưa sao?” Thần Hựu hỏi, “Cái câu xuân mệt mỏi thu biếng nhác không ảnh hưởng gì tới ảnh à?”
“Cậu ấy bảo nghỉ trưa lãng phí thời gian quá, ngày thử vai sắp đến rồi nên cậu ấy phải tranh thủ thời gian luyện tập.” Thái Bao nhìn hoa quả trong khay, “Để lát anh đưa cậu ấy cho, anh sẽ bảo là Quý tiên sinh tặng.”
“Để tôi tự đưa lên đi.” Thần Hựu lùi lại một bước, “Trưa nay anh ấy ăn gì rồi?”
Thái Bao hơi có chút đề phòng đối với Thần Hựu, cảm thấy người này đến để tranh giành tình nhân, giọng điệu lạnh lùng hơn hẳn: “Cậu rất bận tâm hả?”
Thần Hựu phản ứng cũng nhanh: “Là Quý tiên sinh bảo tôi hỏi.”
Thái Bao không thể làm gì khác hơn là báo cáo lại thực đơn của bữa trưa một lần, Thần Hựu nghe xong khóe môi lén lút giương lên, “Được, tôi biết rồi. Anh Minh đang bận luyện tập, hiện tại e là không tiện ăn hoa quả, để tôi làm thành nước ép hỗn hợp cho ảnh uống vậy.”
Thái Bao bĩu môi tự nhủ: yêu tinh bên cạnh boss không có lòng hảo tâm gì đâu!
Trong phòng luyện tập trống rỗng trên tầng 23, Minh Tiêu mặc áo thun đơn giản cùng với quần vận động thoải mái, tay phải cầm kịch bản, quên hết mọi thứ xung quanh thả hồn vào nội dung câu chuyện theo lời thầy giáo chỉ dạy ngày hôm qua. Bởi vì quá mức tập trung nên mới ngắn ngủi 20 phút, áo thun của anh đã đổ đầy mồ hôi ướt nhẹp.
Cũng bởi vì quá chăm chú nên anh không chú ý tới cánh cửa phía sau bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Một tay Thần Hựu cầm ly thủy tinh chứa đầy nước trái cây, một tay cầm nắm cửa, len lỏi qua khe cửa nhỏ hẹp trông thấy người bên trong khi thì giận dữ gào thét, khi thì thâm tình nói nhỏ, trong mắt là ánh sáng lấp lánh.
Ký ức từ nơi sâu xa nhất bỗng văng vẳng truyền đến hai chất giọng trong trẻo mà có phần non nớt.
“Anh muốn làm diễn viên.” Cậu nghe thấy một người nói.
“Vậy em sẽ làm tiểu thần tiên.” Cậu đáp lại người kia như vậy.
…
Chốc lát sau, Thần Hựu không tiếng động mà thở ra một hơi, nhẹ nhàng rón rén đóng cửa lại, tiếp đó đứng yên ở ngoài cửa 2 phút mới hắng giọng, gõ cửa rồi cất cao tiếng: “Anh Minh, em là Thần Hựu.”
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, Thần Hựu lùi về sau một bước, đợi cửa mở ra liền trưng ngay một nụ cười xán lạn: “Anh Minh, em tới đưa nước trái cây cho anh nè.”
Minh Tiêu còn đang đắm chìm trong tâm tình của nhân vật, ánh mắt anh hơi hoảng loạn, mấy giây sau mới khôi phục vẻ thong dong, tiếp nhận ly thủy tinh rồi hỏi: “Cả ly to thế này á?”
Đủ uống một ngày lận đấy!
Nụ cười của Thần Hựu lại càng rạng rỡ hơn: “Anh cứ từ từ uống là được mà.”
Uống hết em sẽ làm cho anh nữa.
Minh Tiêu vén vạt áo thun lên lau mồ hôi, “Cám ơn cậu nhé. Vừa hay anh đang khát nước, cứ uống trực tiếp luôn sao?”
Đó là một cái ly thủy tinh to tương tự như một bình nước hình trụ, lẽ ra nên rót ra một ly nhỏ mới dễ uống.
“Anh cứ uống luôn đi, chuẩn bị riêng cho anh mà.” Thần Hựu nói: “Là em thiếu chu đáo, lần sau em sẽ chuẩn bị ly nhỏ cho anh.”
“Không cần không cần, như vậy đã rất tốt rồi.” Minh Tiêu không thích làm phiền người khác, lập tức ngửa cổ lên uống một hớp, vốn là muốn biểu thị mình cũng có thể uống như vậy, kết quả anh uống quá nhanh mà miệng ly thì lại quá lớn, cho nên sơ ý một chút nước trái cây đã thuận theo khóe miệng chảy ra ngoài, lướt qua cằm và cổ làm dơ áo thun sáng màu.
Minh Tiêu cũng không phải là kẻ chân tay vụng về, lần này nhất thời lại lúng túng không biết làm sao. Mà chẳng rõ tâm tư gì quấy phá, chỉ nghĩ đến người trước mặt là Thần Hựu, loại lúng túng này lập tức càng tăng cao hơn.
“Ngại quá, aii…”
Đang muốn quay người lấy giấy ăn, cánh tay anh liền bị người kia túm lại. Minh Tiêu giương mắt, đối diện với con ngươi sáng ngời của Thần Hựu.
“Trước hết lau sạch đã.” Thần Hựu lấy ra khăn giấy mang theo bên người, trong mắt không hề có vẻ cười trên sự đau khổ của người khác tí nào, nhưng nếu nhìn kỹ thì trong đôi mắt ấy vẫn là ý cười nhàn nhạt rất khó nắm bắt.
Minh Tiêu tiếp nhận giấy ăn, lúc này anh thấy hơi xấu hổ ngượng ngùng, vừa lau nước trái cây vương trên cằm và ngực, vừa rũ mắt nói lời cám ơn.
Thần Hựu lắc đầu không nói gì, chỉ là môi đang mím chặt cơ hồ muốn cong lên, ánh mắt nhìn anh chằm chằm.
Minh Tiêu lau khô nước rơi trên da, phần dính trên áo thì làm thế nào cũng lau không sạch. Liếc nhìn thời gian không còn sớm, e rằng giáo viên sắp sửa tới thì anh lại càng gấp gáp hơn. Người chỉ dạy anh là một cô giáo đã có tuổi, chính mình mặc quần áo bẩn để đi học thật sự có vẻ rất không tôn trọng người ta.
Cần phải về tầng 22 thay đồ.
Có lẽ khi cô giáo tới thì anh vẫn chưa kịp quay lại, bắt cô phải chờ thì thật chẳng hay chút nào.
Do dự 3 giây, Minh Tiêu đang muốn xuống lầu thay đồ thì chợt thấy Thần Hựu tuột khóa kéo áo khoác ra, nhanh chóng cởi áo ném xuống đất, hai tay túm lấy vạt áo thun bên trong kéo một cái, lộ ra vòng bụng dẻo dai dưới lớp vải vóc.
Minh Tiêu không tự chủ được trợn to mắt.
Thần Hựu vừa cởi đồ vừa nói: “Áo của anh bẩn rồi, tạm thời mặc của em đi. Sáng nay em mới vừa đổi, không chảy mồ hôi đâu.”
Minh Tiêu nhìn Thần Hựu đưa cái áo sạch sẽ kia qua, ánh mắt mất khống chế nhìn chăm chú vào nửa thân trên trần trụi của đối phương, đột nhiên như bị hớp mất hồn.
Thần Hựu cười: “Thật sự không chảy mồ hôi đâu mà. Anh nhanh đổi đi, giáo viên sắp tới rồi.”
Lúc này Minh Tiêu mới lấy lại tinh thần, lập tức tiếp nhận áo từ tay người kia, anh không do dự nữa, lột luôn cái áo đầy mồ hôi và nước trái cây trên người mình trước mặt Thần Hựu rồi thay bằng cái áo của cậu.
Khi lớp áo thun ngăn cản tầm mắt, anh có thể ngửi thấy được hương vị nhàn nhạt bám vào lớp vải mềm mại, nhưng lại lỡ mất ánh mắt Thần Hựu chợt sáng bừng lên tựa như những ngôi sao xa xôi trên bầu trời.
“Anh gầy quá, cái áo này em mặc vừa vặn mà anh thì mặc rộng thùng thình kìa.” Đợi Minh Tiêu thay xong, Thần Hựu giúp anh chỉnh sửa lại cho nghiêm chỉnh rồi nhặt áo khoác ném trên đất mặc vào, “Anh phải ăn cơm thật ngon, ăn nhiều thịt, trái cây cũng phải ăn, không được giảm béo mù quáng nữa đâu.”
Trái tim Minh Tiêu đập rộn ràng không duyên cớ, chẳng rõ là bởi vì mặc quần áo mang theo hơi ấm của Thần Hựu hay là bởi vì lời quan tâm mà cậu dành cho anh, hoặc có khi là bởi cơ bụng và cơ ngực sáng lấp lánh của cậu cứ hiển hiện trước mặt cũng nên.
Anh chưa từng nghĩ tới, dáng người của Thần Hựu sẽ đẹp như thế.
Hoàn hảo hơn nhiều so với anh, chiều cao thì đã nhỉnh hơn rồi thế mà cơ bụng cũng hơn anh hai múi.
Thần Hựu kéo khóa áo lên, cướp lại cái áo thun bị Minh Tiêu làm bẩn mà anh vẫn đang cầm trên tay, ôm vào trong ngực rồi nói: “Em về đây.”
Lúc này, trong thang máy cách đó không xa vang lên một tiếng “Đing”, giáo viên đến rồi.
“Chờ đã.” Minh Tiêu vốn muốn nói “Đưa áo lại cho anh đi”, Thần Hựu lại như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn anh, cười dặn dò: “Học tốt nhé.”
Sau đó xoay người rời đi.
Minh Tiêu rất lưu ý đến cái áo thun kia, dù sao trên đó không chỉ có nước trái cây mà còn có cả mồ hôi của mình, bị một người trẻ tuổi không tính là quá thân quen cầm dù sao cũng hơi lúng túng, nhưng nếu bắt đầu đi học thì anh không thể phân tâm được nữa. Cũng may cô giáo tới đã kéo bầu không khí trở về trạng thái nên có, không lâu sau anh đã tiến vào trạng thái biểu diễn, quăng sạch mọi chuyện khác ra khỏi đầu.
Học xong một buổi sức cùng lực kiệt là chuyện bình thường, cô giáo động viên vài câu liền rời đi, trong phòng tập chỉ còn lại mỗi mình Minh Tiêu.
Bốn giờ chiều của mùa xuân, ánh nắng vẫn rất chói mắt. Tia sáng từ cửa sổ sát đất xuyên thấu vào, Minh Tiêu nằm trên nền nhà nhắm hờ hai mắt thả lỏng cơ thể, chỉ chốc lát sau anh trở mình, hơi cuộn tròn thân thể chìm vào giấc ngủ say.
Thần Hựu tới lần nữa, rón rén bước lại gần, ngồi xổm trên mặt đất nhìn phút chốc rồi mới khẽ đưa tay ra cẩn trọng vô cùng đụng vào vài sợi tóc tán loạn ở trên sàn nhà của người đang say giấc kia. Cậu còn định sờ lông mi của anh thế nhưng cuối cùng lại thu tay về, ôm đầu gối nhỏ giọng tự nói: “Mặc đồ của em thì phải làm người của em đấy.”
Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng tim đập và tiếng hít thở đều đều. Ngoài cửa sổ gió xuân thổi qua ấm áp thoải mái, Thần Hựu muốn bế Minh Tiêu lên ghế sô pha nhưng lại sợ động tác quá lớn khiến anh tỉnh dậy.
Lúc Minh Tiêu tỉnh lại thì đã là hơn 5 giờ, ngoài trời hơi âm u não nề, trong phòng tập cũng không quá lạnh.
Lạ thật, máy điều hòa mở khi nào vậy?
Minh Tiêu nhớ rõ vừa nãy máy điều hòa không mở, hiện tại làm sao lại hiển thị đang bật ở mức 28℃ rồi?
Anh ngồi dậy, chậm rãi xoay người, nghĩ thầm có lẽ là do mình nhớ lộn thôi.
Chuyện quần áo lúc trưa Minh Tiêu không kể lại với Thái Bao. Khuya về nhà anh cầm áo của Thần Hựu đi giặt, phơi lên xong xuôi lại nhìn chằm chằm đêm đen mà thất thần thật lâu.
Anh đào được rửa sạch cẩn thận, nước ép trái cây tươi đủ uống cả ngày, tuy rằng đều là Quý tiên sinh tặng thế nhưng người xuất hiện trước mắt anh luôn là Thần Hựu.
Trong ấn tượng của anh Quý tiên sinh là người lạnh nhạt kiêu ngạo, dù có cười thì nụ cười ấy cũng cực kỳ qua loa lấy lệ.
Mà Thần Hựu từ đầu đến đuôi thì hoàn toàn ngược lại. Cậu nhiệt tình, cuốn hút, tràn đầy sức sống, khiến người ta không nhịn được muốn thân thiết với cậu.
Nếu như không phải biết Thần Hựu là trợ lý của Quý tiên sinh, tuân theo sự giao phó của Quý tiên sinh mới đến đưa hoa quả thì anh gần như sẽ cho rằng tất cả những thứ ấy đều do Thần Hựu tự mình mua về.
Dẫu sao dù là ai cũng sẽ lưu luyến sự quan tâm và ý tốt phát ra từ tận đáy lòng này.
Minh Tiêu lắc đầu rồi quay người vào nhà, anh dự định ngày mai sẽ đem áo thun trả lại cho Thần Hựu, sau đó lấy cái áo bẩn của mình về.
Vậy mà ngày hôm sau lại bận rộn đủ thứ chuyện, khi anh nhớ đến việc này thì đã là buổi tối rồi.
Hôm nay nam tài tử có vị thế lớn nhất Giải trí Tinh Hoàn và cũng là người có tiếng nói nhất – Diêu Diệp sẽ kết thúc bộ phim của mình, trở về công ty báo danh.
Buổi sáng Minh Tiêu theo thường lệ chạy bộ và bơi lội ở trung tâm thể hình của công ty, giữa chừng Thái Bao chạy tới hỏi: “Trưa hôm nay chúng ta sẽ ăn ở đây, cậu muốn ăn cái gì?”
Minh Tiêu không rõ lắm bèn hỏi: “Hở? Tại sao vậy?”
“Diêu Diệp về rồi, tầng 22 đông người lắm.”
Minh Tiêu ngẩn ra, lập tức nghĩ đến vai nam chính Liễu Tầm Ngạn còn lại trong phim, rồi lại nghĩ tới quan hệ giữa Diêu Diệp và Quý tiên sinh.
Liễu Tầm Ngạn và Hoa Phi Minh sẽ phát triển quan hệ ‘hữu nghị’ không hề đơn giản trong phim, quan hệ giữa anh với Quý tiên sinh lại chẳng thể nói cụ thể được cũng không tả rõ được, mà chuyện giữa Diêu Diệp và Quý tiên sinh lại càng không thể nói.
Mặc dù anh chỉ là diễn viên bé nhỏ không tiếng tăm nhưng cũng không sợ đối mặt với minh tinh hạng A, có điều lúc này đây khi biết được Diêu Diệp đang ở tầng 22 thì bỗng nhiên lại không biết nếu như gặp mặt bản thân nên làm gì.
Nếu như người đứng sau bồi đắp tài nguyên cho Minh Tiêu quả thật là Quý tiên sinh thì anh và Diêu Diệp tụ lại cùng nhau sẽ vô cùng tế nhị khó xử. Không cần thiết người khác ở sau lưng nghị luận như thế nào, chính anh cũng có thể nghĩ ra được sẽ toàn điều khó lọt tai. Huống hồ trước đây anh đã suy nghĩ qua về vấn đề Diêu Diệp tiếp nhận vai Liễu Tầm Ngạn này giống như người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, phải phối hợp cho phim dựa hơi cho người dựa tiếng. Diêu Diệp có bằng lòng không? Hay vốn là không muốn nhưng không thể không cúi đầu? Anh ta sẽ có cái nhìn thế nào về mình?
Vấn đề này nối tiếp vấn đề kia, không một chuyện nào mà anh có thể suy nghĩ rõ ràng cả.
Thái Bao cũng không quá lưu ý, chỉ cười bảo: “Yên tâm, lần trước không phải nói với cậu rồi sao, Diêu Diệp rất dễ gần. Lần này anh ấy trở về sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó sẽ đi thử vai với chúng ta. Giống như cậu ấy, thủ tục thôi. Mắt Thấy có thể mời anh ấy làm gì còn suy xét thêm ai vào vai Liễu Tầm Ngạn được nữa, sợ là Kiều ảnh đế có tới thử vai thì cũng bị loại ấy chứ. À đúng rồi, hôm nay Kiều Ngộ lại chọc giận ảnh rồi, cả hai đang chiến tranh lạnh đấy, hiện tại chúng ta đừng đi chọc tổ kiến lửa. Chờ ngày mai, chậm nhất là ngay mốt, tôi sẽ đưa cậu tới gặp anh đại ha.”
Minh Tiêu đã từng nghe về mâu thuẫn giữa hai người kia nhưng cũng không quá quan tâm, anh chỉ cảm thấy lo lắng khi gặp ngôi sao hàng đầu Tinh Hoàn mà thôi. Chính bản thân anh cũng biết nếu muốn cùng đóng phim thì cuộc gặp gỡ này nhất định phải có, không thể từ chối được.
Anh cứ cho là sớm nhất ngày mai mới gặp mặt, không nghĩ tới buổi chiều đã đụng phải.
Buổi chiều Minh Tiêu có một lớp diễn xuất, anh nghĩ mình sắp hợp tác với Diêu Diệp rồi nên thừa dịp giáo viên chưa đến liền cầm iPad ngồi tại phòng tập xem một bộ phim truyền hình trước kia của Diêu Diệp.
Diễn viên xem diễn viên, góc độ dĩ nhiên sẽ khác với khi khán giả thưởng thức một bộ phim nào đó. Minh Tiêu nhìn một đoạn liền đứng lên, đưa bản thân nhập vào vai của Diêu Diệp, vừa suy tư, vừa kìm lòng không đặng mà bắt đầu tự diễn dịch lại theo phong cách của bản thân, thẳng tới khi ngoài cửa truyền đến hai tiếng vỗ tay.
Minh Tiêu quay đầu nhìn lại, hóa ra là Diêu Diệp.
Minh Tiêu bất ngờ “a” lên một tiếng, phút chốc hai má nóng bừng.
Ngay tại một giây trước, anh còn đang bắt chước biểu tình của Diêu Diệp, đọc lời thoại của Diêu Diệp. Phân cảnh kia có xung đột tình cảm kịch liệt, Diêu Diệp điên loạn, anh cũng hoàn toàn nhập vào trong đó, vẻ mặt khó tránh khỏi dữ tợn, tâm tình cũng mất khống chế. Mà trong phim hết thảy phẫn nộ của Diêu Diệp đều dồn lên trên người một nhân vật khác, còn toàn bộ quá trình của anh chỉ độc thoại hệt như kẻ điên mới trốn từ bệnh viện tâm thần ra vậy.
Nhất thời, không biết chuyện nào khiến anh lúng tung hơn, là bởi vì đang phát rồ phát dại lại bị người ta nhìn thấy hay là vì chính chủ đứng ngay trước mắt?
Minh Tiêu nuốt xuống nước bọt, định nhanh chóng biến mất, thuận lợi xóa bỏ kí ức của Diêu Diệp, thế nhưng ánh mắt anh lại dính vào trên người đối phương chẳng thể thu về.
Diêu Diệp trước mắt khác xa khi xuất hiện trên ti vi hay trong cuộc họp hằng năm của Tinh Hoàn. Tóc tai chưa qua xử lý, hình như mới vừa gội xong, tóc mái hất lên lộ ra cái trán trơn bóng cùng với đường viền tóc không thể xoi mói. Đỉnh đầu tùy ý dùng vài cái kẹp cố định lại tóc tai, mặt mũi không hề trang điểm, một thân mặc quần áo thể thao màu trắng mỏng, áo khoác kéo kín lên tới cổ, ống quần rộng rãi xắn lên cẳng chân, bên trái cao bên phải thấp, trên chân là một đôi giày lười nhìn qua rất thoải mái.
Ăn mặc như vậy thật sự không chỉn chu tí nào, nhưng đặt ở trên người Diêu Diệp lại phá lệ vô cùng đẹp mắt.
Hai tay Diêu Diệp cắm trong túi áo khoác, mỉm cười đi vào, tới khi cách Minh Tiêu khoảng ba bước sắc mặt lại trở nên lạnh lẽo, đột nhiên vươn tay dùng sức đẩy một cái.
Minh Tiêu không kịp chuẩn bị, lảo đảo lui về sau một bước, không đợi anh đứng vững thì Diêu Diệp đã tiến đến sau lưng, đạp một cú với lực vừa vặn lên đầu gối còn chưa vững vàng của Minh Tiêu. Anh không thể tránh khỏi ngã xuống đất, có điều té cũng không nặng, lấy tay chống khẽ một cái, thậm chí ngay cả đau đớn cũng không hề cảm giác được.
Làm thần kinh anh căng thẳng không phải vì cú ngã này, mà là hành động giống như ra oai phủ đầu kia của Diêu Diệp.
Nghĩ tới Diêu Diệp sẽ không cho mình vẻ mặt dễ xem, thế nhưng Minh Tiêu tuyệt đối không ngờ được đối phương sẽ trực tiếp ra tay. Địa vị của anh và Diêu Diệp trong giới khác biệt như mây với bùn, dù đại minh tinh quyền cao chức trọng kia bất mãn trong lòng cũng không đến nỗi phải làm ra chuyện thế này mới đúng chứ.
Anh ngây ngẩn chưa kịp hiểu, không lập tức đứng lên, chỉ ngẩng đầu nhìn Diêu Diệp.
Trong mắt Diêu Diệp hoàn toàn là vẻ hờ hững, hạ thấp mí mắt, kiêu ngạo mà liếc nhìn anh rồi hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Ngươi là ai?”
Thái độ ấy, khí thế ấy rõ ràng là thượng thần trên cao đang nhìn một con kiến hôi.
Ánh mắt Minh Tiêu chợt sáng bừng, đại não sau vài giây chưa kịp phản ứng đột nhiên ý thức được đây chính là cảnh trong nguyên tác của Mắt Thấy, Liễu Tầm Ngạn nhặt được Hoa Phi Minh trong hoàn cảnh cùng đường cơ cực. Hắn dùng vẻ lạnh nhạt xa cách này, thậm chí còn mang theo thái độ chán ghét mà cất tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”
Hóa ra Diêu Diệp đang muốn diễn thử cùng với anh.
“Ta…” Anh muốn nói lại bị ánh mắt và phong độ của đối phương làm kinh sợ, lòng bất chợt hoảng hốt, cho nên tuy rằng nhớ tới phản ứng và lời thoại của Hoa Phi Minh nhưng không cách nào biểu hiện ra hoàn chỉnh được.
Đối diện nhau mấy giây, Diêu Diệp híp mắt nở nụ cười, thân thể hơi cúi xuống đưa tay ra với Minh Tiêu, nhẹ giọng hỏi: “Vừa nãy có đạp em đau không?”
Minh Tiêu nhìn bàn tay trước mắt, còn đang do dự có nên nắm lấy hay không thì Diêu Diệp đã cầm lấy cổ tay kéo anh dậy.
“Ngại quá, anh nghe anh Niệm bảo chiều nay em có tiết học nên muốn đến xem. Không chào hỏi đã mở cửa ra luôn rồi, nhìn thấy em đang luyện tập lại còn luyện ngay đoạn anh từng NG 800 lần kia nên đột nhiên muốn diễn chung với em đó mà.” Diêu Diệp chắp hai tay trước ngực, cười tạ tội: “Xin lỗi nhé, chưa được sự đồng ý của em đã manh động rồi, em nể tình Liễu Tầm Ngạn là tên có EQ thấp lại còn là bạn tốt nhất của em, đừng giận nha!”
Lần này Minh Tiêu càng kinh ngạc hơn.
Ngôi sao hàng đầu của Tinh Hoàn mới nói gì với anh vậy? Ngại quá, xin lỗi, đừng giận nha, bạn tốt của em?
Dù cái chữ ‘bạn tốt’ kia là nhằm vào Liễu Tầm Ngạn và Hoa Phi Minh, thì câu xin lỗi phía trước cũng đã quá ảo diệu rồi.
Những siêu sao hàng đầu công ty rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Kiều Ngộ lần đầu tiên gặp anh liền lột luôn cái vỏ bọc nam thần tao nhã mà người người cố sức thiết lập, Diêu Diệp không chỉ xuất hiện rất gần gũi mà còn nói với mình ‘Đừng giận’.
Minh Tiêu phải giận cái gì cơ chứ? Ngay cả khiếp sợ đều khiếp sợ không nổi đây nè, nào còn có sức lực đâu để mà giận được nữa?
Thấy Minh Tiêu vẫn dang sững sờ, Diêu Diệp lùi về sau một bước, lần thứ hai đưa tay ra, nghiêm túc nói: “Anh là Diêu Diệp, sắp cùng em đóng chung bộ phim Mắt Thấy, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, cùng nhau vang danh.”