Kim Ốc Hận

Chương 10: Tướng quân khoác bào đến biên quan




Biên cương nhiều biến động, gió thu lạnh Ngũ Nguyên.
Vùng cao nguyên đất đỏ, lầu Mãn Phong mưa buồn.
Vận trù định quân kế,, giải ngũ về Tuyết Sơn.
Núi sương mờ gió lạnh, đùa cợt báo tin lành.
Khói lửa rồi lan đến, giã biệt con lên đường.
Ngựa phi trên trận tuyến, giặc thịt nát xương tan.
Mới hay đời lính khổ, biên cương lắm chiến tranh.
Nam nhân thích đánh trận, phụ nữ chuộng yên bình.
Long Thành sơ hở quá, mau chóng trở về kinh.
Lòng thương con gái nhỏ, khắc khoải nhớ Trường An.
(Thủ thi)
Liễu Duệ gặp lại Hàn Nhạn Thanh vui mừng xen lẫn cảm khái, thấy Hàn Nhạn Thanh mới sinh hai con trai gái thì kinh ngạc đến mức gần như không dám tin vào mắt mình. Khi biết được phụ thân của hai đứa bé đáng yêu đó là thần thánh phương nào thì cảm giác bản thân vừa ngao du một vòng trong không gian.
“Sư huynh, ngậm miệng lại đi.” Hàn Nhạn Thanh châm trà rồi đưa tới trước mặt Liễu Duệ.
“Ha ha!” Liễu Duệ cười gượng gạo rồi đưa tay lên chống cằm. “Ta chỉ kinh ngạc quá mà thôi. Nhớ ngày đó, muội chẳng qua là một cô nhóc mà, nào ngờ trong nháy mắt đã làm mẹ rồi.”
Hàn Nhạn Thanh lườm hắn, “Huynh không cần nhắc nhở muội về sự thật phũ phàng này.”
“Mạch Nhi và Sơ Nhi đáng yêu quá nhỉ.” Hai đứa bé ngủ trong chiếc nôi mà Hàn Nhạn Thanh thuê người đóng riêng rất thoải mái cùng cười toe toét, tuyệt nhiên không hề sợ người ta.
“Dĩ nhiên rồi!”, Hàn Nhạn Thanh nói thản nhiên nhưng không kìm được vẻ hơi kiêu ngạo. Dù sao cũng là huyết mạch của mình, cho dù vì nguyên nhân rối rắm nào đó, thì cũng không thể nào không yêu thương chúng được.
Trên hành lang vang lên tiếng chân bước dồn dập, Tang Hoằng Dương vội vội vàng vàng xô cửa lao vào, “Nghe nói là đã tìm được Liễu huynh rồi à?” Hắn vừa hỏi vừa thở hổn hển. Hàn Nhạn Thanh không nhịn nổi cười phá lên, liếc xéo hắn, “Huynh nói xem, sư huynh của muội thất lạc đi đâu được chứ?”
“Mạc lão bản”, Liễu Duệ đã nghe Hàn Nhạn Thanh kể chuyện nên biết được thân phận thực của Tang Hoằng Dương, vì thế không khỏi cảm thấy có mấy phần thân mật hơn những người khác.
“Cứ gọi ta là Tang Hoằng Dương đi”, Tang Hoằng Dương khoát khoát tay, “Đừng nhắc tới ba chữ Mạc Ung Niên nữa.” Hắn quan sát Liễu Duệ, “Thật là kỳ quái, ta và Nhạn Nhi xuyên không thì đều là xuyên không linh hồn, sao huynh lại xuyên không thân thể được chứ?”
“Sao ta biết được?”, Liễu Duệ cười gượng. Ở đội cảnh sát đặc nhiệm, hắn là người có tính cách nghiêm khắc cứng nhắc nhất, tách xa khỏi đời sống thường nhật nên cũng không hề biết đến những pho truyện xuyên không nhan nhản trên mạng internet. Sau khi tới niên đại xa xưa này, hắn đã phải mất rất nhiều thời gian mới thích ứng được. May mà gặp được Quách Giải có cùng chí khí, tiếp đó gặp lại Hàn Nhạn Thanh và Tang Hoằng Dương.
“Huynh đệ!” Tang Hoằng Dương sôi nổi hào hứng nói về hùng tâm tráng chí của mình với Liễu Duệ, hài lòng thấy hắn sáng mắt lên. Đã là đàn ông thì phần lớn đều có tham vọng, không cam chịu sống đời bình thường, nếu còn có chút bản lĩnh thì càng không thể an phận. Hàn Nhạn Thanh ngoảnh mặt làm thinh, trong lòng thầm thở dài nghĩ hai người này trong thế giới hiện đại cũng là số một số hai, huống chi bị ném tới nhà Hán của hai ngàn năm trước, một thời đại khá là đơn giản và man di trong mắt bọn họ.
“Ta vốn đã đưa huynh và Nhạn Nhi vào trong kế hoạch.” Tang Hoằng Dương ngả người trên chiếc ghế nằm, nói vẻ miễn cưỡng. “Vào thời đại phong kiến vua có quyền lực cao nhất này, muốn đứng vững thì nhất định phải có binh quyền. Tiểu tử Lưu Triệt quá lợi hại, chúng ta không tính toán lật đổ, đành phải kiếm cơm ăn dưới tay y. Liễu huynh xuất thân từ cảnh sát đặc nhiệm, vậy là không thể tốt hơn rồi. Còn Nhạn Nhi nghe nói cũng rất có thiên phú ở lĩnh vực chế tạo cơ khí, cũng là nhân tài không thể thiếu.”
“Vậy cũng tốt”, Hàn Nhạn Thanh khẽ mỉm cười, “Sư huynh của muội xuất thân từ học viện quân sự đấy!”
“Cái gì?” Tang Hoằng Dương sáng mắt lên, “Hóa ra Nhạn Thanh muội muội không phản đối ý định của ta à?”
Hàn Nhạn Thanh xẵng giọng, “Tại sao muội lại phản đối, chỉ cần các huynh không bán đứng muội thì dĩ nhiên là muội ủng hộ.”
“Ha ha!” Tang Hoằng Dương cười vẻ mất tự nhiên, mắt đảo lia lịa. “Muội cũng không thể để cho Mạch nhi và Sơ nhi không có cha chứ. Dù sao ở đây chúng cũng có thân phận, nếu ngày sau biết muội quyết định thay thì chưa chắc chúng sẽ không oán muội.”
“Tang Hoằng Dương huynh đừng có mà vừa sống mấy ngày ở thời đại này thì đã thành người xưa thật sự”, Hàn Nhạn Thanh lạnh giọng, “Chúng sống trong hoàng cung có cái gì hay, được nuông chiều từ bé, bị dạy dỗ thành những đứa bé không hề biết tới cuộc sống khó khăn của dân chúng, sao bằng muội dẫn theo bên người cho yên tâm.”
“Thôi được rồi, ta không nói nữa. Chẳng qua…” Tang Hoằng Dương tạm thời bỏ qua, quay sang nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, gãi cằm, “Dù thế nào thì cũng phải nuôi nấng hai đứa bé này cho tốt mới được.”
Tháng Tám, mùa thu năm Nguyên Quang thứ sáu.
Thị trung Tang Hoằng Dương tiến cử đệ tử Mặc môn là Liễu Duệ, dâng lên yên ngựa và bàn đạp. Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, phong Liễu Duệ làm giáo úy dự khuyết Kỳ Môn quân. Liễu Duệ vì muốn báo đáp quốc gia nên không nhận khiến Hoàng thượng càng thêm khen ngợi, phong Liễu Duệ làm Ngũ Nguyên giáo úy, thống lĩnh Khâu Trạch kỵ. Đây cũng là khởi nguồn của kỵ binh Khâu Trạch sau này khiến người Hung Nô vừa nghe danh đã sợ mất mật. Nghĩa huynh Liễu Duệ của Hiếu Vũ Trần hoàng hậu, người một tay rèn luyện nên đội quân tinh nhuệ đệ nhất Đại Hán cũng xuất phát từ đây để bước những bước đầu tiên dẫn đến việc phong hầu bái tướng ngày sau.
“Bệ hạ!” Tang Hoằng Dương đi bên cạnh Lưu Triệt trong hành lang của cung Vị Ương, “Hiện giờ Hung Nô đang như hổ đói nhòm ngó Đại Hán ta mà Đại Hán ta cũng thường dụng binh với chúng. Thần biết bệ hạ vẫn lo lắng việc này, vừa may thần có một người chế tạo được một loại yên ngựa và bàn đạp, chỉ hiến tặng riêng cho bệ hạ.”
“Vậy à? Yên ngựa này có gì tốt?”, Lưu Triệt hờ hững hỏi.
Tang Hoằng Dương là con của thương nhân Lạc Dương, vốn có kỹ năng “đoán ý”, mười ba tuổi đã nhận chức thị trung nhưng sau đó cũng không được vinh hiển, mãi đến khi Mạc Ung Niên xuyên không thì mới dần dần được Lưu Triệt yêu thích. Mạc Ung Niên từ khi làm thị trung tới nay phần lớn đều nắm bắt rất chính xác xu thế tâm trạng của Lưu Triệt, vì thế Lưu Triệt bình thường vẫn thích dẫn hắn theo bên mình.
“Có gì tốt”, Tang Hoằng Dương ra vẻ bí ẩn, “Bằng hữu Liễu Duệ của thần đang đứng hầu bên ngoài cửa cung, bệ hạ truyền lệnh cho hắn đến trường bắn thử một lần sẽ biết.”
Lưu Triệt bất giác bước chậm lại, nhìn vẻ mặt tự tin của Tang Hoằng Dương cũng có chút bất ngờ. “Dương Đắc Ý”, y đột nhiên quay sang bảo. Dương Đắc Ý hiểu ý, liền khom người lui ra.
“Tang Hoằng Dương, chuyện chiến sự thì triều đình tự có quan lại chuyên trách chủ trì, tại sao người này lại đem phẩm vật đến tay khanh?”
“Bởi vì người này là huynh trưởng nghĩa muội của thần”, Tang Hoằng Dương đã chuẩn bị từ trước nên đối đáp trôi chảy.
“À, chính là cô gái lần trước ở lầu Văn Nhạc?” Lưu Triệt suy nghĩ một chút, nửa cười nửa không, “Nàng có huynh trưởng sao?”
“Cũng là nghĩa huynh.” Tang Hoằng Dương trả lời bình thản.
Lưu Triệt liếc hắn một cái, “Nghe nói lầu Thanh Hoan của khanh được người Trường An rất hoan nghênh, điều này có thật không?” Y hỏi nhưng không đợi Tang Hoằng Dương trả lời mà chuyển hướng đi về trường bắn, lúc này Vệ Thanh cũng đồng thời xuất hiện.
“Thảo dân Liễu Duệ tham kiến Hoàng thượng”, Liễu Duệ đi theo quan Trung thư tuyên chỉ đến gần, quỳ xuống hành lễ.
“Miễn lễ!”, giọng nói đều đều của Lưu Triệt từ phía trên truyền xuống. Liễu Duệ đứng dậy, kín đáo đánh giá vị đế vương trẻ tuổi mặc gấm đen, mặt mày sáng láng, oai vệ khác thường. Quả nhiên có phần giống với Trần Mạch đang quấn trong tã lót.
Tang Hoằng Dương đứng ở bên Lưu Triệt, cười khẽ với Liễu Duệ. Liễu Duệ nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy một thanh niên mặc y phục màu xanh, thần thái rạng rỡ, vẻ mặt bình thản đứng hầu sau Lưu Triệt liền biết đó là Vệ Thanh.
Vệ Thanh nhờ có lần xuất quân ở Thượng Cốc tiến thẳng tới triều đình Hung Nô, lập nhiều công lớn nên lúc này đã được phong làm quan nội hầu. Cho dù là vì quan hệ với tỷ tỷ Vệ Tử Phu hay vì thực lực của bản thân thì vẫn được Lưu Triệt cực kỳ coi trọng, nhưng hắn đã là nhân vật làm mưa làm gió trong triều Hán. Nếu không phải vì Hàn Nhạn Thanh, Liễu Duệ rất sẵn lòng kết giao với viên tướng được lưu danh trong sử sách Tây Hán này. Đáng tiếc hiện giờ… Liễu Duệ thầm thở dài, cho dù là vì Hàn Nhạn Thanh hay là vì bản thân mình thì hắn đều phải coi Vệ Thanh là địch. Hắn chỉ sợ địch ý của Hàn Nhạn Thanh lúc này đối với Vệ gia cũng không cao, một khi Vệ gia biết sự tồn tại của Hàn Nhạn Thanh thì mới là lúc một mất một còn. Đây là số mệnh của hai nhà Trần, Vệ. Đã đến tình thế như bây giờ thì chỉ sợ rằng người tạo ra nó là Lưu Triệt cũng không thể nào thay đổi được cục diện.
“Liễu tiên sinh, xin mời!”, Lưu Triệt nói vẻ bình thản, trên mặt cũng không biểu hiện gì.
Y nói xong liền có người của Ngự mã giám dẫn ra một con ngự mã toàn thân đỏ rực, tiếng hí vang rền, bốn vó khỏe khoắn, thần thái kiêu ngạo. Liễu Duệ bất giác thầm khen. Trong huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm hiện đại bao gồm cả việc thuần phục ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa của Liễu Duệ rất tốt nên thấy tuấn mã như vậy cũng không sợ. Hắn cẩn thận xem xét yên ngựa, bàn đạp, vuốt vuốt bờm ngựa khiến con ngựa hồng ngẩng đầu hí vang, rõ ràng có vẻ không quen.
Liễu Duệ phi thân lên ngựa, ghìm dây cương cưỡi vài vòng rồi buông hai tay. Những người bên ngoài nhìn ra chỗ tốt của yên ngựa, nhất là Lưu Triệt cùng Vệ Thanh, cặp mắt hai người đều sáng lên, thậm chí Vệ Thanh còn lộ vẻ nóng lòng muốn thử. Liễu Duệ rút tên bên hông lắp vào cung rồi dùng mấy tư thế rất khó, bắn ra mấy mũi đều trúng hồng tâm. Đã từng trải qua huấn luyện xạ kích[1] cực kỳ nghiêm khắc của cảnh sát đặc nhiệm hiện đại, Liễu Duệ dù lạ lẫm với cung tên nhưng chỉ qua mấy ngày tập luyện là đã có thể sử dụng thành thạo. Liễu Duệ ghìm ngựa, chậm rãi cưỡi trở về, xuống ngựa thu cung rồi quỳ gối, “Thảo dân kém cỏi.”
[1] Xạ kích: Môn tập bắn.
“Tốt, tốt!”, Lưu Triệt nói liên tiếp hai chữ, tự mình nâng hắn dậy. Y vốn không phải là một người dễ gần nhưng là một vị hoàng đế hùng tài đại lược đột nhiên thấy được ý nghĩa sâu xa của việc xuất hiện yên ngựa trong chiến tranh Hán Hung, trong lòng cực kỳ vui vẻ nên mới có thái độ như vậy. Y nhìn kỹ lại Liễu Duệ thì thấy hắn có cốt cách vững vàng, thần thái hiên ngang, là nhân tài hiếm có.
“Hoàng thượng!” Vệ Thanh tiến lên lên trước nói, “Yên ngựa này rất thần kỳ. Vệ Thanh cũng muốn thử một lần.”
Lưu Triệt cười nói, “Trọng Khanh[2] ngứa tay khó nhịn sao?” Y gật đầu đồng ý rồi quay sang hỏi, “Công lao Liễu tiên sinh hiến yên ngựa rất lớn, có muốn ban thưởng gì không?”
[2] Trọng Khanh: Tên tự của Vệ Thanh.
Trên trường luyện ngựa, Vệ Thanh oai hùng xuất chúng, phóng ngựa như bay, mấy mũi tên phá không bay ra, lực bắn rõ ràng mạnh hơn Liễu Duệ bắn lúc trước mấy phần.
“Hoàng thượng!” Vệ Thanh xuống ngựa nói, “Yên ngựa này quả nhiên dễ dùng, nếu phổ biến rộng rãi trong chiến tranh thì có thể nâng cao sức chiến đấu của kỵ binh Đại Hán gấp đôi trở lên.”
“Biết rồi”, Lưu Triệt mỉm cười nói, “Lý Cảm, truyền lệnh xuống ty Quân nhu toàn lực chế tạo yên ngựa, trong vòng năm nay phải đủ cho tất cả chiến mã hiện có.” Lý Cảm khom người nhận lệnh.
“Hoàng thượng!” Liễu Duệ quỳ xuống, cúi đầu bẩm báo, “Thảo dân mặc dù xuất thân thấp hèn nhưng có lòng đền nợ nước, cũng có chút khả năng về việc luyện binh bày trận, xin Hoàng thượng cho phép thảo dân ra nhập quân đội, góp sức cho đất nước.” Câu chữ dõng dạc hùng hồn, cách nói có khí phách khiến Lưu Triệt không khỏi động lòng. Lại thêm Tang Hoằng Dương bước lên nói nhỏ, “Người này đúng là am hiểu luyện binh bày trận.” Lưu Triệt cũng không để ý lắm, nói: “Liễu tiên sinh một lòng vì nước, trẫm rất hài lòng, ban cho Liễu Duệ chức giáo úy dụ khuyết trong Cấm vệ quân có được không?”
Cấm vệ quân đóng ở kinh thành, giáo úy cũng không phải là chức quan quá nhỏ, ban thưởng như vậy cũng coi là hậu hĩnh rồi, nhưng Liễu Duệ lại lắc đầu đáp, “Mặc dù làm giáo úy Cấm vệ quân cũng tốt nhưng thảo dân vẫn hy vọng được đến cấm quân ở vùng biên cương lạnh giá, thế mới có thể góp sức cho đất nước được tốt hơn.”
“Tốt!” Lưu Triệt không giận mà lại cười, “Đúng là trẫm đã xem nhẹ tiên sinh.” Y nghiêm mặt, nói: “Phong Liễu Duệ làm giáo úy Ngũ Nguyên, dưới quyền chỉ huy của Lý Quảng ở Hữu Bắc Bình. Trong vòng một tháng sẽ lên đường.”
“Dạ!”, thị thần ở bên cạnh khom người lĩnh mệnh.
“Đa tạ hoàng thượng”, Liễu Duệ bái tạ hoàng ân.
Lầu Thanh Hoan.
“Sư huynh, trong vòng một tháng đã lên đường rồi sao?”, Hàn Nhạn Thanh trầm ngâm hỏi.
“Đúng vậy!” Liễu Duệ gật đầu, “Ta phải tạm biệt sư muội đi Ngũ Nguyên một thời gian.”
“Cũng tốt.” Rượu Bích Nhưỡng Xuân mới ủ xong tản ra mùi hương đậm đà, Tiêu Phương uống cạn một chén rượu, “Ta cũng phải cùng Quách Giải, Lộng Triều trở về sư môn một chuyến, nhân tiện cùng lên đường với Liễu công tử.”
“Sư phụ cũng phải đi sao?”, Hàn Nhạn Thanh ngạc nhiên.
“Nhạn Nhi, trong thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn.” Tiêu Phương nhẹ nhàng, “Mấy hôm trước, Quách Giải tới báo cho ta biết sư môn có việc, bảo ta trở về gấp. Nếu không phải cô ấy sắp sinh con thì e là vi sư đã ở trên đường trở về Đường Cổ Lạp Sơn từ lâu rồi.”
“Vậy không được.” Hàn Nhạn Thanh đảo mắt, “Tôi đi cùng với sư phụ. Tôi cũng là người của sư môn, không phải sao?”
Tang Hoằng Dương cau mày, “Muội ném cục diện rối rắm ở kinh thành lại cho ta, còn mình thì vỗ mông bỏ đi sao?”
Hàn Nhạn Thanh nháy nháy mắt, cười ngọt ngào, “Muội biết huynh sẽ chèo chống được.”
“Muội điên rồi.” Tang Hoằng Dương hung hăng uống một chén, “Mạch Nhi và Sơ Nhi thì làm sao bây giờ?”
“Tất nhiên là đi cùng với muội.”
“Bọn chúng còn nhỏ như thế sao chịu nổi bôn ba?”
“Cứ yên tâm.” Hàn Nhạn Thanh nheo mắt lại: “Có tiền là có thể xui ma khiến quỷ, cứ đi từ từ rồi sẽ đến nơi.”
“Như vậy”, Tang Hoằng Dương bất đắc dĩ thấp giọng hỏi, “Y thì sao?”
Hàn Nhạn Thanh trầm ngâm một hồi lâu mới nói, “Cho dù thế nào thì huynh cũng phải thừa nhận rằng bây giờ còn chưa phải lúc. Hơn nữa, nếu thật sự muốn tạo ra một khoảng trời riêng thì há chỉ giới hạn trong thành Trường An nho nhỏ?”
Một cô gái xuống lầu đúng vào lúc người thanh niên áo tím đang dắt người hầu đi tới.
“Hoàng thượng, thế nào rồi?”, Lý Cảm nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì”, Lưu Triệt quay đầu lại, “Hình như là đang gặp người quen.”
“Phu nhân!”, Lưu Triệt lên tiếng gọi.
Cô gái đang tha thướt đi ra ngoài kinh ngạc quay đầu lại, “Công tử, có chuyện gì thế?” Mặt mũi cô ta trông rất xa lạ.
“Không có gì, ta nhận lầm người.”
Cô gái cũng không chú ý, “Không sao cả.”
“Tỷ tỷ!” Tiểu Hổ Tử từ đằng xa chạy vội tới, “Mẫu thân gọi tỷ về.”
“Đang về đây.” Nàng gật đầu, dắt cậu bé chậm rãi đi xa, cuối cùng biến mất trong đám người mà không hề quay đầu lại.
Thần tiên ở trên trời, các người nhìn xem, số mệnh đã sắp đặt cho tôi nhưng tôi vẫn cứ khăng khăng không muốn cùng y gối ấp vai kề.
Trong lầu Thanh Hoan, người ca cơ dáng vẻ phong lưu ôm đàn ngọc ngồi trên sàn diễn đàn hát một khúc ca u buồn…
Một chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên con đường từ kinh thành tới Lũng Tây.
“Tiêu sư phụ, có phải thức thứ ba, chiêu thứ tư của Vân Chu chưởng đánh như thế này không?”
Hàn Nhạn Thanh bế Trần Sơ, mỉm cười nhìn sư huynh Liễu Duệ quấn lấy sư phụ của mình thỉnh giáo chiêu pháp võ học. Liễu Duệ trước giờ gần như là một tên say mê luyện võ đến điên cuồng. Lý do chủ yếu khiến Quách Giải kết giao với hắn là do thuận mắt ở điểm cuồng dại này. Hơn nửa năm nay, Quách Giải cũng chỉ cho Liễu Duệ một ít công phu, nhưng ngại môn quy nên cũng không dạy sâu. Giờ Liễu Duệ gặp được Tiêu Phương là sư thúc của Quách Giải liền cố sống cố chết xin lãnh giáo.
“Á à ơi, Sơ Nhi ngoan.” Hàn Nhạn Thanh cố gắng hết sức thúc đẩy chuyện này, thậm chí cực lực đề cử Liễu Duệ và Thân Hổ làm đồ đệ của Tiêu Phương nhưng Tiêu Phương mãi vẫn không gật đầu, chỉ nói muốn thu đồ đệ thì phải được sư phụ đồng ý, bây giờ chỉ có thể chỉ dạy được một chút công phu mà thôi.
“Không phải trước đây người đã thu tôi làm đồ đệ sao?”, Hàn Nhạn Thanh không phục.
Lộng Triều ẵm Trần Mạch, ngước mắt nhìn nàng rồi lại cúi xuống chơi đùa với Trần Mạch.
“Làm sao mà giống nhau được.” Tiêu Phương phì cười, “Nhạn Nhi, nếu nhớ không lầm thì lúc trước cô dùng ân cứu mạng cưỡng ép ta thu nhận làm đồ đệ thì phải? Hơn nữa…”, hắn nhấn mạnh, “Cô vẫn chưa chính thức làm lễ bái sư mà.”
“Sư thúc từng bị nguy hiểm tính mạng ư?” Quách Giải lấy làm kinh ngạc, hắn luôn cho rằng vị sư thúc mà hắn ngưỡng mộ từ thuở nhỏ là người không có gì không làm được.
“Tôi vẫn còn chưa được coi là đệ tử chính thức?”, Hàn Nhạn Thanh giận sôi lên, “Vậy mà người bắt tôi kêu bằng sư phụ lâu như vậy!”
Lộng Triều trừng mắt lạnh như băng nhìn nàng, “Không được nói giọng như vậy với Tiêu ca ca.”
Tiểu Hổ Tử chống nạnh trừng mắt nhìn hắn, “Không được quát tháo tỷ tỷ của tôi.”
Lần này đi xa, Hàn Nhạn Thanh mang cả Tiểu Hổ Tử đi theo. Thân đại nương vốn không nỡ, nhưng Hàn Nhạn Thanh nói cuộc sống gia đình đã không phải lo nữa rồi, cũng nên cho Tiểu Hổ Tử ra ngoài trải nghiệm thì sau này mới có tương lai. Hàn Nhạn Thanh cực kỳ cảm động, giao Trần Sơ cho bà vú, ôm lấy Tiểu Hổ Tử, “Chỉ có Tiểu Hổ Tử mới tốt với tỷ, không giống Lộng Triều, hừ.” Nàng không sợ Lộng Triều, lúc này Lộng Triều chẳng làm gì được nàng. Nhưng nàng cũng không biết rằng nếu là người khác thì chỉ e Lộng Triều đã ra tay độc ác.
“Nhạn Nhi, cô không nên tức giận”, Tiêu Phương ôn tồn nói, “Suốt những ngày qua, không phải những thứ cô muốn học, ta đều đã dạy cô đấy sao? Lần này về sư môn, ta sẽ bẩm báo với sư phụ rồi thu cô làm đồ đệ.” Hàn Nhạn Thanh quay đầu đi không để ý tới hắn.
“Chưởng lực Vân Chi chưởng lấy “miên” làm chủ, sức lực triền miên không dứt, không ngừng sinh sôi…” Tiêu Phương giảng giải Vân Chu chưởng cho Liễu Duệ, Hàn Nhạn Thanh dẫn Thân Hổ ngồi một bên lắng nghe. Bây giờ nàng còn đang ở cữ không thể tập võ, nhưng một điều thông thì trăm điều thông, lúc này nghe một chút thì sau này tập võ cũng dễ dàng hơn.
“Ồ”, Liễu Duệ trầm ngâm một lát, “Có phải như thế này không?” Hắn múa mấy đường, Tiêu Phương gật đầu, “Không tồi… Ngộ tính của ngươi khá đấy.”
“Quá đơn giản”, Hàn Nhạn Thanh ngẫm nghĩ, cúi xuống lại thấy Thân Hổ tỏ vẻ khó hiểu lại nghĩ, “Chẳng lẽ mình và sư huynh quá thông minh ư?”
“Trong lúc rảnh rỗi, chúng ta chơi mạt chược nhỉ?” Hàn Nhạn Thanh nháy mắt, trải qua mấy ngày thật sự nhàm chán, khi ngồi chán ở một thành vùng Tây Trữ, nàng mời thợ đến làm một bộ mạt chược, định là trong những ngày kế tiếp sẽ rủ rê tất cả mọi người trên xe ngựa cùng sát phạt.
“Mạt chược, không phải chứ?” Liễu Duệ ngán ngẩm rùng mình một cái, tưởng tượng ra một đám người trông rất thanh lịch vây quanh bàn mạt chược, sát phạt tàn bạo, mắt đỏ ngầu.
“Sư huynh không chơi sao?” Hàn Nhạn Thanh hỏi với vẻ mặt thuần khiết.
“Nói đùa à. Ta là quân nhân, tất nhiên phải tuân thủ quân quy, quân phong nghiêm chỉnh, đương nhiên không chơi”, Liễu Duệ chính khí lẫm liệt.
“Nếu không chơi, ngày tháng trôi qua buồn tẻ như vậy, mọi người đều phát điên mất.”
Tiếng xoa bài vang lên lách cách. Một chiếc án lớn được bày ra ở giữa xe ngựa, bốn người ngồi vây quanh.
“Nhị!”, Liễu Duệ la lên như hung thần ác sát, đánh ra một con Nhị.
“Sư huynh ơi!” Hàn Nhạn Thanh như cơn gió tây khoan khoái đùa giỡn trên mặt sông, “Huynh ngàn vạn lần không được để trò chơi này lưu truyền trong quân đó.” Nàng nhìn Quách Giải lúc này mắt đã đỏ vằn, Tiêu Phương thì khá hơn một chút, vẫn giữ được phong độ quân tử khiêm tốn của mình, “Hại người lắm.”
“Có lẽ muội không biết rồi”, Liễu Duệ cố ra vẻ nghiêm túc, “Tương truyền món mạt chược này là do chính Hoài Âm hầu Hàn Tín phát minh ra cho quân lính giải trí đấy.”
“Có chuyện này sao?” Quách Giải ngẩng đầu ngơ ngác, “Cho tới giờ con vẫn chưa từng trông thấy vật này. Sư thúc, người đã từng nghe nói chưa?”
“Chưa.”
“Thế nghĩa là không phải.” Quách Giải vừa kết luận vừa lấy một quân bài.
“Ha ha, muội ù rồi”, Hàn Nhạn Thanh khoái trá ngửa bài, quả nhiên là một con Phong.
“Lại ù nữa, không thể nào”, Quách Giải cáu kỉnh, “Ta vừa mới lấy một quân bài, sao muội đã ù được?”
Hàn Nhạn Thanh bế Trần Mạch, Trần Sơ lên hôn mỗi đứa bé một cái, “Muội chẳng qua chỉ kiếm chút tiền sữa cho A Mạch, A Sơ. Sư huynh hẹp hòi như vậy sao?”
Lục Y, Tiểu Hổ Tử, bà vú đứng phía sau cười trộm. Mấy ngày qua bọn họ thấy trò chơi này cũng có vẻ mới lạ nên không cảm thấy đi đường mệt nhọc nữa. Lộng Triều ngồi sau Tiêu Phương, chăm chú quan sát nhưng không nói câu nào.
Quách Giải không phục, “Nếu mà…” Hắn vốn định nói nếu Hoàng đế mà trông thấy muội nuôi dưỡng vị hoàng tử y mong đợi đã lâu thế này thì không biết sẽ như thế nào? Nhưng thấy trên xe đông người phức tạp nên đành nín lặng chung tiền ra trả.
Hàn Nhạn Thanh ngáp một cái, “Muội mệt rồi, đi nghỉ ngơi một lát, mọi người chơi tiếp đi.”
“Không được”, một giọng nói đã khản đặc vang lên, bàn tay trắng bệch thò ra, túm chặt lấy tay áo của nàng, cay cú, “Chơi tiếp, ta không tin không gỡ được vốn.”

Hàn Nhạn Thanh im lặng. Mạt chược, quả nhiên là trò chơi có hại.
Thành Ngũ Nguyên.
Sau chuyến lữ hành dài đằng đẵng, xe ngựa rốt cục cũng mệt mỏi vào thành.
“Ái chà, mệt chết được.” Hàn Nhạn Thanh nhảy xuống xe, cười khanh khách, “Chúng ta nghỉ trong thành mấy ngày đi.”
Mọi người trên xe nghe vậy đều choáng váng, “Nghỉ gì nữa, chúng ta đã đi chậm như rùa rồi”, Quách Giải trách móc.
Hàn Nhạn Thanh không nói lời nào, chỉ ngước cặp mắt lên nhìn Tiêu Phương là người cầm đầu.
“Thôi nào. A Giải.” Tiêu Phương cười bảo, “Chúng ta chỉ cần trở về trước dịp cuối năm là được rồi. Sư muội của con mới sinh không được bao lâu, con để cho nàng ấy nghỉ ngơi một chút đi.”
Quách Giải không nói gì, chuyện cứ thế được quyết định. Hàn Nhạn Thanh chọn một đại viện thanh nhã, quét dọn sạch sẽ rồi đi vào.
“Chỉ ở có mấy ngày thì có cần phòng lớn như thế này không? Nhạn Nhi, muội định làm gì thế?”, Liễu Duệ nằm gác hai chân trên trường kỉ, vừa nhàn nhã gặm lê vừa hỏi.
“Tất nhiên là để chuẩn bị cho huynh mà thôi.” Hàn Nhạn Thanh mỉm cười ngồi xuống cạnh bàn, giở ra một tấm sa bàn, “Huynh phải biết rằng thời Hán dùng chính sách phân chia cai quản, nhưng chỗ này vẫn thuộc về triều đình. Vùng ngoại thành Ngũ Nguyên có một mỏ sắt lớn, ở đây.” Nàng chỉ vào sa bàn, “Muội đã nhờ Tang Hoằng Dương kiếm được quyền sử dụng khai thác mỏ sắt này. Nhiệm vụ của huynh là thành lập một xưởng chế tạo binh khí ở gần đó.”
Liễu Duệ giật mình, “Nếu chúng ta có thể làm được thì tại sao không báo cho Lưu Triệt?”
Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, “Nếu có thể được thì huynh hãy gọi là bệ hạ đi. Đừng để bị kẻ có ác ý nghe thấy, gán cho huynh cái tội danh đại bất kính.” Nàng buông tay xuống, cười nhạt nhưng từ trên người lại phát ra một loại khí thế sát phạt, “Muội muốn huynh lập nên một đội quân vô địch thiên hạ, nếu báo lên trên thì chúng ta được ích lợi gì?”
Liễu Duệ nhíu mày hỏi, “Nếu sau này bị phát hiện ra thì làm sao?”
“Đợi huynh luyện ba năm, năm năm nữa rồi chọn một phần báo lên trên, cứ nói là một mình huynh đã nghiên cứu chế tạo ra, trải qua nhiều năm kiểm nghiệm thực tế sử dụng rồi mới dám kính hiến.”
“Có thể được không?” Liễu Duệ bật cười, “Còn muội thì sao? Chắc cũng không nhàn rỗi.”
“Muội à? Muội đang định đi làm việc đây.” Hàn Nhạn Thanh cười ngọt ngào nhưng trong đó lại chứa một tia nguy hiểm, “Sư huynh, theo muội ra ngoài đi dạo một lúc.”
“Đây chính là chuyện muội muốn làm hả?” Liễu Duệ toát mồ hôi, ngước nhìn những chiếc đèn lồng màu đỏ treo cao trên ngôi lầu cũ nát trước mặt.
“Đại gia, muốn vào à?” Người hầu vội chạy đến chào đón, “Các cô nương của chúng tôi ai nấy đều xinh đẹp như hoa. Xuân Lan, Xuân Cúc, mau mau ra đây.”
“Được rồi, được rồi.” Một thiếu niên áo trắng, vóc người không cao, vẻ mặt bình thản nhưng cười thật đáng yêu từ phía sau Liễu Duệ bước ra, “Cô nương nổi tiếng của các người là ai?”
“Tiểu thiếu gia tìm đúng chỗ rồi. Phù Dung cô nương của lầu Di Hồng chúng tôi có dáng vẻ xinh đẹp vào loại đệ nhất toàn thành Lũng Tây đó, chẳng qua muốn chào hỏi Phù Dung cô nương thì có lẽ…”
Liễu Duệ quăng ra một chuỗi tiền Tam Thù, “Đủ chưa?”
“Đủ rồi, đủ rồi!” Gã người hầu tỏ vẻ mừng rỡ, ở lầu Di Hồng này đã nhiều năm nhưng gã rất ít khi thấy người nào phóng tay rộng rãi như vậy. “Nhưng mà Phù Dung cô nương của chúng tôi đang tiếp khách mất rồi.”
Thiếu niên áo trắng cất tiếng cười để lộ ra hai hàm răng thật đáng yêu, “Ngươi đưa chúng ta vào nhã thất, sau đó xin mời lão bảo[3] tới. Chúng ta ở đây đợi Phù Dung cô nương nhé.”
[3] Lão bảo: Tú bà.
“Ái chà, cơn gió nào đã đưa hai vị khách quý đến đây.” Tấm màn cửa vừa vén lên, một cơn gió thổi qua mang theo mùi phấn son nồng nặc, rồi một người đàn bà trung niên ăn mặc rẻ tiền, son phấn lòe loẹt đi vào. Hai người Liễu, Trần cùng rùng mình một cái, đúng là phim truyền hình không hề giả tạo.
Lão bảo đang cười hỉ hả, vừa trông thấy Hàn Nhạn Thanh thì bỗng nhiên biến sắc, lạnh lùng nói: “Lầu Di Hồng chúng ta không hoan nghênh khách nữ giả nam trang.”
“Mắt ma ma rất tinh tường”, Hàn Nhạn Thanh mỉm cười đứng lên, “Hôm nay ta dạo quanh thành Ngũ Nguyên này một vòng, đã nhìn thấy trúng lầu Di Hồng của ma ma. Ta vốn nghĩ nếu ma ma không nhận ra thân phận nữ nhi của ta thì ta chỉ giao cho ma ma một khoản tiền rồi mời ma ma cuốn gói đi”, nàng đưa mắt từ trên xuống dưới đánh giá lão bảo, “May là ma ma không khiến ta thất vọng.”
“Ngươi…”, Dung ma ma vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, “Ngươi có ý gì?”
“Ta muốn mua đứt lầu Di Hồng.”
“Tại sao ta phải bán?”
“Tại sao Dung ma ma không bán?” Hàn Nhạn Thanh thong thả đi qua đi lại mấy bước, “Ta xem rồi. Lầu Di Hồng ở vị trí không tồi nhưng khách khứa không náo nhiệt lắm, trong khi ma ma lại không phải là một người hồ đồ, như vậy cho thấy ma ma rất có lương tâm. Ta cũng không phải là người lòng dạ ác độc.” Nàng quay người lại cười híp mắt, “Chỉ cần ma ma nghe ta thì ta tin chắc rằng các cô nương không phải cực khổ nhiều mà vẫn có thể kiếm được bộn tiền. Thế nào đây?”
“Nghe cô nương nói vậy có thể thấy cô nương là người rất có kiến thức.” Dung ma ma nhìn nàng từ trên xuống dưới, bỗng nhiên thở dài, nhún người hành lễ, “Ta quyết định liều một chuyến. Ta tin tưởng vận khí của ta, cũng thay các cô nương trong lầu cảm ơn cô.”
“Ấy, Hàn Nhạn Thanh vội vàng đỡ bà ta đứng lên, “Ma ma nói quá lời rồi.”
“Nếu đã quyết như thế thì tất nhiên phải cải tạo lại lầu Di Hồng. Từ ngày mai, ma ma hãy tạm ngừng kinh doanh để ta mời người tới sửa chữa. Ma ma yên tâm, tiền thì tất nhiên do ta bỏ ra. Các cô nương trong lầu cũng phải tập trung huấn luyện. Ta tin rằng khi mở cửa trở lại, lầu Di Hồng sẽ danh chấn biên thùy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.