“Ngươi nói gì?” Trong cung Vị Ương, Vệ Tử Phu nghe Thượng
Viêm bẩm báo liền nổi giận, “Một đại phu nho nhỏ mà lại dám kháng chỉ bất tuân
sao?”
“Nô tài cũng không ngờ có người dám như vậy cho nên không đề
phòng để cho hắn chạy mất, nhưng nô tài đã bắt con gái và nha hoàn của tên đại
phu đó về đây.” Thượng Viêm cuống quýt dập đầu bẩm báo.
“Bắt được bọn chúng thì có ích gì?” Vệ Tử Phu dần tỉnh táo lại,
hỏi: “Thượng Viêm, Hoàng thượng nói thế nào?”
“Nàng ta bỏ chạy?” Trong điện Tuyên Thất, Lưu Triệt đang mân
mê cái chén nhỏ trong tay.
“Đúng vậy.”
Theo sự điều tra của Niếp Mông thì Trần Tử Dạ của Tử Dạ y
quán thật ra là một người phụ nữ có quan hệ mật thiết với các triều thần của y
như Tang Hoằng Dương và Liễu Duệ. Lưu Triệt nhớ tới vị phu nhân mà y gặp ở lầu
Phong Nhạc năm xưa, sau đó y đã phái Lý Cảm đi điều tra nhưng không tìm ra manh
mối gì. Người đầu bếp có tài nấu nướng của lầu Thanh Hoan nổi tiếng thành Trường
An và vị phu nhân đó giống nhau như đúc. Lưu Triệt vẫn nhớ rằng mình còn nợ
nàng một yêu cầu.
Trần Tử Dạ quá nửa chính là Trần phu nhân năm đó!
Lưu Triệt cười nhạt, yêu cầu của nàng chính là phải tha cho
con gái và nha hoàn của nàng một lần hay sao?
Y nói vẻ lạnh lẽo, “Hai người bắt được ở Tử Dạ y quán…”,
thoáng suy nghĩ rồi buông thõng,” …phạt đánh mười trượng, vào cung làm nô tỳ.”
“Thả ta ra!”
Trong một gian phòng nhỏ bên cạnh trường thao luyện của Kỳ
Môn quân, Tảo Tảo đang nép chặt vào lòng Lục Y, liên tục gào lên nhưng giọng trẻ
con của nó không được ai để ý tới.
“Ai bị giam trong đó?” Một thiếu niên đi ngang qua, dừng lại
hỏi thăm.
“Phá Nô, đi thôi”, một thiếu niên mặc áo đen quay lại gọi.
“Cũng là do Hoàng tử trưởng bị bệnh phong hàn lâu không khỏi
mà ra.” Tên thị vệ canh giữ căn phòng này bị Tảo Tảo hành hạ suốt một canh giờ
không chịu nổi, thấy Triệu Phá Nô tới hỏi thăm thì cũng không giấu giếm, “Hoàng
thượng hạ chỉ mời một đại phu dân gian tới chữa bệnh cho Hoàng tử trưởng điện hạ,
thế mà đại phu dám bỏ trốn. Các thị vệ bắt người về nhưng không biết xử trí thế
nào.”
“Đại ca ca bên ngoài ơi,” Tảo Tảo nghe được, đảo mắt mấy vòng
rồi hạ giọng nỉ non. Gương mặt đáng yêu trắng như ngọc của nó lộ vẻ thương cảm
đủ làm cho người nổi lòng thương.
“Chuyện gì thế?”, Triệu Phá Lỗ ngồi sụp xuống hỏi. Trước mặt
một cô bé xinh xắn như Tảo Tảo, hắn cố gắng nhẹ giọng, sợ làm nó kinh sợ.
“Bọn họ bắt muội và dì Lục để làm gì đây?”, Tảo Tảo suy nghĩ
một chút rồi hỏi.
“Điều này…”, Triệu Phá Nô khó nhọc suy nghĩ một lúc, “Phải
xem ý tứ của Hoàng thượng!” Nếu Hoàng thượng mà tức giận thì có thể sẽ bị phạt
nặng, Triệu Phá Nô nghĩ đến đây không khỏi oán giận Trần chủ quán của Tử Dạ y
quán, vì lẽ ra được chữa bệnh cho Hoàng tử trưởng là một vinh dự lớn lao. Hoàng
tử trưởng là con trai trưởng của Hoàng thượng, hiện giờ cũng là hoàng tử duy nhất
được Hoàng hậu coi như là sinh mạng. Nếu bà hài lòng thì việc lên như diều gặp
gió, thế mà tên đại phu đó không biết uống nhầm phải thuốc gì cứ cự tuyệt, cự
tuyệt rồi lại cự tuyệt, còn bỗng nhiên biến mất tăm tích để liên lụy đến con
gái. Thật sự không phải là hành động của đàn ông.
“Ồ!” Tảo Tảo gật đầu, nó cũng không lo lắng gì mấy, ngược lại
tin tưởng rằng mẫu thân và ca ca nhất định sẽ cứu mình ra ngoài, nếu không được
thì còn có cả Tang thúc thúc, Liễu bá bá và sư công nữa.
Triệu Phá Nô nhìn vẻ điềm nhiên của cô bé mà lòng rầu rĩ,
cho là nó còn quá nhỏ không hiểu được tính nghiêm trọng trong việc này. Hắn
đang định nói chuyện thì chợt nghe Hoắc Khứ Bệnh đứng đằng kia nói: “Phá Nô,
ngươi và tiểu cô nương kia bàn tán gì thế? Còn không biết nó có thể sống hết tối
nay hay không nữa.”
Tảo Tảo nheo mắt lại, “Ngươi mới không sống qua đêm nay ấy.”
Nói rồi nó làm mặt quỷ.
“Thiếu tiểu thư!” Lục Y thất kinh vội vàng bịt miệng Tảo Tảo
lại, “Không được nói lung tung kẻo sẽ gây họa đó.”
Hoắc Khứ Bệnh khoanh tay, không hề tức giận mà chỉ khẽ hừ lạnh
nói, “Còn nhỏ mà đã hỗn xược, không biết dạy dỗ thế nào đây?”
“Ngươi…” Tảo Tảo lúc này đã thật sự nổi giận, khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ bừng, giãy giụa trong vòng tay Lục Y, “không được nói như vậy.”
“Ta thì sao”, Hoắc Khứ Bệnh cũng không hiểu vì sao mình lại
đi tranh cãi với tiểu nha đầu này. Hắn vừa định nói tiếp thì Triệu Phá Nô đã
kéo lại, “Chỉ là một tiểu nha đầu thôi, Khứ Bệnh, sao lại so đo với nó?”
Hắn hừ một tiếng, nhưng rồi cũng bỏ qua. Đúng vào lúc này, một
toán nội thị từ đầu hành lang bên kia tiến tới, nói giọng eo éo, “Tuyên đọc khẩu
dụ của Hoàng thượng.”
“Trần Tử Dạ, chủ nhân Tử Dạ y quán, không tuân lệnh Hoàng
thượng, chống lại hoàng uy, chạy trốn, đánh phạt người nhà mười trượng, sung
làm cung nô.”
Cả thao trường nhất thời yên lặng, mọi người cùng liếc qua
thân hình nhỏ nhắn của Tảo Tảo, ngay cả Hoắc Khứ Bệnh cũng lộ vẻ thương cảm, cô
bé nhỏ như vậy mà bị đánh mười trượng thì gần như chắc chắn sẽ mất mạng.
“Còn chưa bắt người?” Giọng nói the thé của gã nội thị vang
khắp sảnh đường của cấm quân.
Lập tức có hai người tiến lên định lôi Tảo Tảo ra. Chợt từ
ngoài điện vang lên một giọng phụ nữ uy nghiêm đầy sát khí, “Ai dám động đến
công chúa của Đại Hán ta?”
Trưởng công chúa Quán Đào vội vàng lao vào trong điện. “Cái
này…”, nội thị kinh hãi, “Trưởng công chúa”, gã khẽ khom lưng, “Người nói gì thế?
Ở đây làm gì có công chúa.”
Trưởng công chúa Quán Đào không thèm trả lời gã. Bà nhìn cô
bé mà nô tỳ Lục Y đang bế trong lòng, thấy mặt mũi giống hệt như A Kiều, không
có vẻ sợ hãi, thì lưỡng lự gọi, “Sơ Nhi!”
Tảo Tảo sửng sốt, chậm rãi hỏi lại: “Bà là… bà ngoại à?” Nó
thấy Lưu Phiếu gật đầu bèn nhảy bật lên nhào vào lòng bà. Trưởng công chúa Quán
Đào nhất thời cảm thấy như cả thế giới đều dừng lại. Bà mỉm cười ôm lấy cái
thân hình bé nhỏ trong lòng, luôn miệng nói: “Tốt rồi, tốt rồi!”
“Bà ngoại”, Tảo Tảo lại gọi một tiếng. “Mẫu thân nói rằng bà
ngoại là mẫu thân của mẫu thân, bà ngoại rất thương mẫu thân, mẫu thân lại rất
thương chúng con, cho nên bà ngoại cũng sẽ rất thương chúng con. Thế mới bảo là
“yêu thì củ ấu cũng tròn’”, nó dương dương tự đắc nói.
“Bà ngoại cũng rất thương con mà.” Trưởng công chúa Quán Đào
thấy nó đáng yêu xinh như ngọc, trắng như tuyết cười nắc nẻ, giữa lông mày lộ
rõ vẻ cơ trí thì càng nhìn càng thích. Giờ mới hiểu tình cảm yêu thương ngày
xưa mẫu hậu dành cho A Kiều.
Khi Tảo Tảo gọi mấy tiếng bà ngoại thì tất cả mọi người đều
ngơ ngác. Trưởng công chúa Quán Đào chỉ có một con gái, cũng là phế hậu của
đương kim Hoàng thượng. Trưởng công chúa Quán Đào vừa vào cửa đã quát lên: “Ai
dám động đến công chúa của Đại Hán ta!” Ý tứ hàm xúc không phải nói cũng rõ.
Lưu Phiếu nheo mắt nhìn tên nội thị đến truyền chỉ phân người
trở về cung Vị Ương báo cáo, mỉm cười bảo Tảo Tảo, “Sơ nhi, bà dẫn cháu đi tìm
phụ hoàng được không?”
“Không được. Cháu muốn đi tìm mẫu thân và ca ca”, Tảo Tảo
nhíu mày, nhạy cảm phát hiện ra chữ mấu chốt: “Phụ hoàng?”
“Cháu còn có ca ca à?” Lưu Phiếu cảm thấy hôm nay là một
ngày hết sức kỳ quái, nghe được tin sau còn động trời hơn tin trước làm bà hết
sức hài lòng. Một hoàng tử, một hoàng tử thuộc về Trần gia, đây chẳng phải là
điều bà hy vọng trong suốt bao nhiêu năm mà không có được đó sao.
“Dạ!”, Tảo Tảo trang trọng gật đầu. “Ca Ca gọi Mạch Nhi nhé.
Là chứ “Mạch” trong câu ‘Mạch thượng hoa khai hoãn hoãn quy’ ấy.” Nó sợ bà ngoại
không hiểu rõ nên cố ý nói ra nguồn gốc. Trưởng công chúa Quán Đào vẫn như trước
không hiểu rõ lắm về nguồn gốc nhưng cũng không cần để ý.
“Trưởng công chúa thứ tội”, gã nội thị kinh hoàng quỳ xuống.
“Hừ”, Lưu Phiếu vẫn còn chưa nguôi giận, đá cho gã một cái,
“Dám làm thương tổn huyết mạch hoàng gia, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu.
Còn các ngươi nữa”, bà chỉ vào đám Kỳ Môn quân ở chung quanh, “Không một ai
thoát tội.”
“Bà ngoại!”, Tảo Tảo nũng nịu kêu, “Bỏ qua đi. Mẫu thân thường
nói là người không biết thì không có tội, không cần truy cứu nữa. “
Cô bé nhảy ra khỏi lòng Lưu Phiếu, đi tới trước mặt Lục Y bị
tình huống ngoài dự tính làm cho sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu, khẽ nói:
“Dì Lục, không có chuyện gì đâu”, rồi trừng mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, “Không phải
ngươi nói rằng ta sẽ không sống qua tối nay sao?” Vóc người của nó tuy nhỏ
nhưng khí thế lại rất uy nghi.
Hoắc Khứ Bệnh khẽ cười lạnh lùng, “Ngươi may mắn đấy.”
Trưởng công chúa Quán Đào liếc mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, “Hôm
nay nể tình tiểu công chúa nên tạm thời bỏ qua, sau này còn dám bất kính với tiểu
công chúa thì ta sẽ không tha cho các ngươi.” Bà bế Tảo Tảo đi về hướng điện
Tuyên Thất.
“Cái gì?” Khi nội thị bẩm báo tin tức mới phát sinh trong
doanh trại Cấm vệ quân, bình tĩnh như Lưu Triệt mà cũng không khỏi run tay vẩy
ra vài giọt mực, “Ngươi nói thật chứ?”
“Dạ!” Viên nội thị run rẩy trả lời. “Trưởng công chúa Quán
Đào bế tiểu công chúa chắc sắp đến điện Tuyên Thất rồi.”
“Niếp Mông!” Lưu Triệt gọi lớn, “Chẳng phải là A Kiều ở cung
Trường Môn sao?”
Niếp Mông sợ hãi quỳ xuống, “Bẩm bệ hạ, Trần hoàng hậu đúng
là ở cung Trường Môn.”
“Nói nhảm!” Lưu Triệt đang định nổi trận lôi đình thì Dương
Đắc Ý ở bên ngoài hô lớn,
“Trưởng công chúa Quán Đào cầu kiến.”
“Người đến cung Trường Môn xem đã xảy ra chuyện gì?” Lưu Triệt
vội hạ thấp giọng căn dặn, ngẩng đầu nhìn lên thì Trưởng công chúa Quán Đào đã
đứng ở ngoài rèm, đang bế một cô bé cười như nắc nẻ, tuy cách bức rèm che nhưng
có thể thấy rõ mắt, mi đẹp như vẽ, nụ cười ngây thơ, đúng là rất giống hình
dáng A Kiều khi còn nhỏ.
“Cái gì?” Vệ Tử Phu cũng nghe được tin tức tương tự, chén
trà nhỏ trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Trưởng công chúa Quán Đào đi đâu rồi?”, nàng ta hỏi.
“Lúc cháu rời đi thì Trưởng công chúa đang bế cô bé kia đi về
hướng điện Tuyên Thất”, Hoắc Khứ Bệnh đáp, tỏ vẻ cũng không quá quan tâm.
“Tỷ tỷ, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Vệ Thanh nghe được
tin tức đó thì cũng rất kinh ngạc, cặp mày nhíu chặt, cảm giác bị uy hiếp.
“Không cần gấp, chẳng qua là con gái mà thôi”, Vệ Tử Phu lẩm
bẩm nói như tự an ủi.
“Chuyện này mấu chốt là ở chỗ thái độ của Hoàng thượng như
thế nào.” Vệ Thanh phân tích: “Nếu Hoàng thượng vẫn như xưa không thích Trần
hoàng hậu thì Trần A Kiều cũng chẳng gây ra sóng gió gì được, nếu ngược lại thì
chúng ta phiền toái rồi.”
“Ta đến điện Tuyên Thất xem một chút.” Vệ Tử Phu bỗng nhiên
đứng dậy.
“Tỷ tỷ!” Vệ Thanh liền vội vàng kéo nàng ta lại, “Chúng ta
luôn luôn làm việc cẩn thận, lần này lại càng không được tùy tiện, có thể…?”
“Thanh đệ, đệ sai rồi”, Vệ Tử Phu nghiêm mặt, “Nếu người trở
về lần này chính là Trần A Kiều thì tất nhiên ta sẽ không dễ dàng vượt qua
nhưng đó chẳng qua chỉ là con gái của cô ta, muốn biết tâm ý của hoàng thượng
thì còn có phương pháp nào tốt hơn chứ? Ta không thể để cho Trưởng công chúa Quán
Đào biến tất cả thành chuyện đã rồi thì mới nghĩ đối sách được.”
“Cô cô hôm nay vào cung có chuyện gì quan trọng không?” Lưu
Triệt buông tờ công văn trong tay xuống, ra vẻ bình thản, làm như không thấy Tảo
Tảo đang được Trưởng công chúa Quán Đào bế trong lòng.
“Cũng không có chuyện gì quan trọng.” Trưởng công chúa Quán
Đào thầm nuốt hận, bất đắc dĩ phải đánh bài ngửa với đứa cháu đang ngồi trên ghế
rồng, “Nghe nói người hạ chỉ trừng phạt Sơ Nhi, bản cung chỉ tới đây xin Hoàng
thượng bỏ qua cho nó.”
“Thế à?” Lưu Triệt từ ghế ngự sải bước xuống, “Nó là ai?”
“Cháu tên là Trần Sơ, bà ngoại gọi cháu là Sơ Nhi, mẫu thân
thì gọi cháu là Tảo Tảo”, Tảo Tảo từ trong lòng Trưởng công chúa Quán Đào nhảy
xuống, ngoan ngoãn đứng yên một bên, cười ngọt ngào, cố ý nhấn giọng hai tiếng
“Thúc thúc.”
“…”
Lưu Triệt sững người, nhìn nụ cười ngọt ngào chen lẫn ánh mắt
thoáng mang vẻ ác ý của cô bé. Dù cô bé tuổi còn nhỏ nhưng y dám khẳng định nó
đã biết một chút về sự thật. Trước khi Trưởng công chúa Quán Đào bước vào đây,
y vẫn luôn suy nghĩ xem cần phải xử trí về việc đột nhiên có thêm một đứa con
gái như thế nào. Mặc dù chưa quyết định nhưng cũng không có nghĩa là y có thể
chịu được con gái gọi mình là thúc thúc. Y nghĩ đến điều gì đó, nhìn vẻ mặt
lúng túng của Trưởng công chúa Quán Đào thì xem ra đó cũng không phải ý tứ của
cô cô. Như vậy, chẳng lẽ là Kiều Kiều đã dặn nó từ trước? Nàng định khiêu khích
hay là còn có tính toán khách? Trong ký ức của y, Kiều Kiều luôn đơn thuần và
thẳng thắn. Chẳng lẽ Kiều Kiều sau năm năm xuất cung đã thay đổi rồi sao?
“Sao thế ạ? Cháu gọi sai rồi sao?” Tảo Tảo phát hiện không
khí kỳ lạ trên điện, “A, cháu biết rồi. Thúc Thúc gọi bà ngoại bằng cô cô, vậy
cháu không nên gọi là thúc thúc mà gọi là biểu cữu. Biểu cữu, xin lỗi ạ.” Nụ cười
của nó lại càng ngọt ngào, không hề có vẻ sợ hãi.
“Sơ Nhi, im miệng!” Trưởng công chúa Quán Đào trách mắng
nhưng giọng nói lại hết sức hiền hòa.
Tảo Tảo nhún nhún vai, bĩu môi, “Im miệng thì im miệng!”
Nhất thời cả điện đều yên lặng, thoáng vẻ buồn tẻ. Lưu Triệt
cùng Trưởng công chúa Quán Đào đều không nói lời nào. Trưởng công chúa Quán đào
tất nhiên biết cháu gái ngoại của bà vừa rồi chủ tâm làm mất lòng đứa cháu họ
hoàng đế nhưng cũng không biết phải cứu vãn tình thế ra sao. Còn Lưu Triệt thì
cũng nhắm mắt làm ngơ xem chuyện này kết thúc như thế nào. Thật lòng thì bà cảm
thấy khá hả hê đối với mấy lời vừa rồi của Tảo Tảo. Ai bảo Lưu Triệt ngươi ban
đầu vứt bỏ người vợ kết tóc xe tơ nên hôm nay con gái ngươi mới không chịu nhận
cha, âu cũng là báo ứng. Không khí trong điện Tuyên Thất căng thẳng, chỉ có Tảo
Tảo vẫn ra vẻ vô can, đảo mắt quan sát đánh giá khắp bốn phía, dáng vẻ rất thoải
mái.
Đúng vào thời điểm khó xử này thì bên ngoài điện có tiếng
thông báo, “Hoàng hậu giá lâm!”
Tảo Tảo xị mặt, ra vẻ nghiêm túc, Lưu Triệt thấy vậy thì
trong lòng thoáng rung động.
Vệ Tử Phu mỉm cười đi vào, cung kính hành lễ, “Thần thiếp
tham kiến bệ hạ.” Vì nàng ta xuất thân hèn mọn nên không bao giờ dám lơ là cẩu
thả về mặt lễ nghi, quyết không để cho người khác nắm được một chút sai lầm.
“Miễn lễ!”, Lưu Triệt thản nhiên.
“Dạ!” Vệ Tử Phu theo lời đứng dậy, ánh mắt thoáng đảo qua
trong điện nhìn thấy Tảo Tảo thì khẽ “ôi” một tiếng rồi mỉm cười nói, “Cô bé thật
đáng yêu, nó là ai thế?”
“Nó là con gái của trẫm, tên Lưu Sơ.” Lưu Triệt xoay người
bước lên ngự điện.
Trưởng công chúa Quán Đào nhướng mày, không nghĩ tới Lưu Triệt
lại thừa nhận một cách đơn giản như vậy. Bà thấy Tảo Tảo cũng nhướng mày ra vẻ
nghĩ ngợi, có lẽ vừa rồi phản ứng của Tảo Tảo đã chạm đến lòng tự ái của Lưu
Triệt nên mới khiến y hạ quyết tâm trong nháy mắt như vậy.
Lần này Tảo Tảo lại không quấy rối mà yên lặng đứng một bên.
“Vậy à?” Nụ cười của Vệ Tử Phu như đông cứng, trong phút chốc
khôi phục thái độ bình thường, “Thật à? Tiểu Công chúa thật là đáng yêu, Hoàng
thượng định bố trí cho cô bé ở tại điện nào?”
Theo lệ thì hoàng tử và công chúa được phi tần nuôi dưỡng ở
trong hậu cung, Trần A Kiều hiện giờ bị phế vào cung Trường Môn, nhưng Tảo Tảo
xuất hiện khiến cho mọi người biết rằng cung Trường Môn đã xảy ra chuyện.
“Khoan đã!”, Tảo Tảo nhảy ra, “Cháu đến nhà bà ngoại ở là được
rồi.”
“Sơ Nhi, cháu nói bậy gì đó?”, Trưởng công chúa Quán Đào ngồi
xuống âu yếm nhìn cô bé, “Chờ khi mẫu thân cháu trở về hoàng cung thì dĩ nhiên
là cháu và ca ca sẽ ở cùng với mẫu thân.”
Bà nói vậy có hai hàm nghĩa. Một là nhắc nhở Lưu Triệt đã nhận
con gái thì phải nhận luôn cả mẫu thân của nó. A Kiều mặc dù bị phế nhưng vẫn
là phi tần, theo lý phải được về sống trong cung. Hai là nói cho Vệ Tử Phu biết
rằng Trần gia của bà còn có một hoàng tử lớn tuổi hơn Lưu Cứ, ra oai với đối
phương.
Lưu Triệt và Vệ Tử Phu dĩ nhiên nghe ra ý của bà. Trong lòng
Lưu Triệt hơi chấn động, mới rồi tên tiểu thái giám đến báo tin không nói về việc
Tảo Tảo còn có một ca ca. Nếu biết trước thì có lẽ y sẽ không dễ dàng mở miệng
như vậy. Dù sao ảnh hưởng của một hoàng tử cũng lớn hơn rất nhiều so với một
công chúa. Thân hình Vệ Tử Phu khẽ run rẩy, mặc dù đã biết nhưng khi nghe tin vẫn
cảm thấy rúng động, nhất thời không biết phải nói sao.
Tảo Tảo hếch mặt, đột nhiên bật cười, vẻ mặt láu lỉnh, “Bà
ngoại, chẳng lẽ bà nghĩ mẫu thân còn ở lại kinh thành sao?
Trưởng công chúa Quán Đào oai phong ở Trường An đã nhiều năm
nên rất tự tin vào bản thân. Bà đương nhiên nhận ra con gái mình còn có rất nhiều
chuyện chưa nói nhưng những người thân bên cạnh nó thì không thể không nói ra.
Vì thế khi Trần Lãng nơm nớp lo sợ nói Trần A Kiều mất tích thì Trưởng công
chúa Quán Đào quả thực tức giận phát điên lên.
“Các ngươi làm việc sao vậy, cả một phụ nữ yếu ớt cũng không
giữ được?”
“Mẫu thân không phải là phụ nữ yếu ớt đâu?”
Tảo Tảo cười hì hì vỗ phủi mấy mẩu vụn bánh ngọt dính trên
tay rồi nhảy từ chỗ ngồi xuống. Lúc trước Lưu Triệt không trả lời dứt khoát về
việc nó yêu cầu được về phủ Đường Ấp hầu, Lưu Phiếu thì lo lắng nó ở lại cung Vị
Ương sẽ bị bắt nạt nhưng Lưu Triệt đã ra mặt thừa nhận thân phận của nó rồi thì
cũng không sợ ý đổi ý nên dẫn nó về cùng.
“Trần bá bá, mẫu thân của cháu làm thế nào thoát được? Bá bá
nói cho cháu nghe đi.”
“Dạ, công chúa Sơ”, Trần Lãng cúi người.
“Từ từ đã!” Tảo Tảo vội vàng khoát tay, “Không nên gọi cháu
là Công chúa Sơ, cháu nghe không quen. Gọi…”, nó suy nghĩ một lát về vai vế của
mình trong phủ Đường Ấp hầu, “…cháu là thiếu tiểu thư như dì Lục là được rồi.”
Lục Y sợ hãi chắp tay, “Nô tỳ không dám.”
“Cái gì mà không dám?” Tảo Tảo tò mò hỏi, “Chẳng phải dì Lục
vẫn luôn gọi vậy sao?”
“Cháu là công chúa, sao có thể gọi một kẻ nô tỳ là dì được
chứ?”, Trưởng công chúa Quán Đào trách mắng, “Công chúa là công chúa, đâu phải
vì cháu không quen thì không phải nữa?”
“Được rồi!” Tảo Tảo phụng phịu nhưng vẫn thỏa hiệp, không muốn
để bà ngoại tức giận. “Bá bá nói tiếp đi!”
“Sau khi Trưởng công chúa đi thì nương nương nói đợi trong
phủ rất buồn bực, muốn đi lầu Thanh Hoan dùng cơm, nói cho chúng nô tài đi cùng
là được rồi. Nô tài không dám làm trái đành phải cùng Dung Phi dẫn độ mười hộ vệ
đi theo nương nương. Sau đó, Vân cô nương ở lầu Thanh Hoan đến gặp nương nương
nói rằng hôm nay cô gái hát xướng ngã bệnh, kính xin nương nương hát giúp rồi
được nương nương đồng ý. Lúc nương nương thay trang phục thì nô tài và Dung Phi
vẫn ở bên cạnh. Trang phục là một bộ váy dài biểu diễn xanh biếc vô cùng xinh đẹp
và một chiếc khăn lụa che mặt. Thế nhưng sau khi hát xong khúc hát thì lại là
bà chủ Mai của lầu Thanh Hoan từ trên đài bước xuống. Nô tài vẫn luôn nhìn chằm
chằm vào nương nương nhưng không biết xảy ra việc gì mà không thấy bóng dáng
nương nương đâu nữa. Tuy nhiên chúng nô tài đã dẫn bà chủ Mai về đây.”
“Lục Y”, Trưởng công chúa Quán Đào cúi đầu nghĩ ngợi rồi gọi.
“Trưởng công chúa!” Lục Y sợ hãi quỳ gối hành lễ, “Có gì dặn
bảo?”
“Tiểu thư nhà ngươi và lầu Thanh Hoan có quan hệ gì?”
“Việc này…”, Lục Y ra vẻ khó nói nhưng vẫn đáp, “Tiểu thư là
chủ nhân của một nửa lầu Thanh Hoan.”