Tam tiểu thư Hạ Đông Trữ lên một chiếc kiệu màu trắng ở cửa
ngách Hạ phụ rồi chậm rãi tiến về hướng lầu Phong Nhạc.
Hạ Đông Trữ đang đứng bên cửa sổ đại sảnh Bích Vân ở trên tầng
ba lầu Phong Nhạc nhìn dòng người qua lại trên phố thì nghe tiếng cửa phòng ở
phía sau mở ra, bèn vui mừng quay đầu lại, “Liễu lang.” Nàng ta đi qua bức bình
phong mừng rỡ ra nghênh đón, nhưng trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt.
Người đi vào là một thiếu niên đang cười khanh khách, gương
mặt bình thản không hề có dáng vẻ quyền quý.
“Ngươi là ai?”
Thiếu niên chắp tay thi lễ, “Tiểu sinh Hàn Nhạn Thanh xin
chào Đông Trữ tiểu thư.”
“Ta không biết ngươi”, Hạ Đông Trữ quan sát rất thận trọng,
“Ngươi làm thế nào mà vào được đây?”
Thiếu niên xếp cây quạt giấy lại, mỉm cười chậm rãi bước tới,
tự nhiên như không ngồi vào bàn, châm chén rượu rồi thản nhiên nói, “Ta có thể
vào được vì ta chính là người mời tiểu thư tới đây.”
“Ngươi”, Hạ Đông Trữ kinh hãi, “Liễu lang chứ? Làm sao ngươi
biết rằng chúng ta thường hẹn gặp nhau ở đây?”
“Đông Trữ cô nương! Cô nường đừng có hỏi một hơi nhiều vấn đề
như vậy”, Hàn Nhạn Thanh uống cạn chén rượu rồi khẽ lắc lắc ngón tay trỏ, “Ta
biết điều này dĩ nhiên là do Liễu lang của cô nương nói cho ta.”
“Ngươi…” Hạ Đông Trữ trừng mắt, “Có phải ngươi ép hỏi Liễu
lang hay không? Hay là ngươi lừa chàng?”
“Ô kìa, Đông Trữ tiểu thư, tiểu sinh giống người xấu đến vậy
sao?” Hàn Nhạn Thanh nhìn chăm chú vào mắt Hạ Đông Trữ, thôi cười, “Sự thật là
ta cho Liễu Ngôn Hạ một khoản tiền nên hắn nói cho ta biết.”
Hạ Đông Trữ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất
rồi vẫn còn không tin, lẩm bẩm nói, “Ta không tin, rõ ràng là ta đã chu cấp tiền
cho chàng.”
“Cô nương có thể cho hắn bao nhiêu tiền? Mười xâu, hai mươi
xâu? Chỉ e là tiền vừa tới tay thì hắn đã ném tất cả vào sòng bạc rồi.” Hàn Nhạn
Thanh lạnh lùng nhìn Hạ Đông Trữ, cảm giác hơi áy náy nhưng vẫn tàn nhẫn nói, “Ta
đưa cho hắn luôn một lần một trăm xâu tiền Tam Thù, hắn liền đáp ứng với ta là
từ nay về sau sẽ không gặp cô nương nữa, còn tự tay viết một phong thư.”
Hạ Đông Trữ ngồi ngây dưới sàn nhà, thất thố hồi lâu mới tỉnh
táo lại, “Đây chỉ là những lời nói một phía của ngươi, ngươi có chứng cớ gì
không? Ngươi muốn làm gì chứ?”
“Ha ha ha”, Hàn Nhạn Thanh vỗ tay vẻ thú vị, “Cô nương đâu
phải là tiểu thư con nhà quyền quý không hiểu thế sự, sao con mắt nhìn đàn ông
lại kém đến vậy? Chứng cứ? Việc ta ngồi ở đây chẳng phải là chứng cứ tốt nhất
hay sao? Về phần mục đích của ta ư? Mục đích của ta là muốn cô nương làm người
đứng đầu các thợ may trong phường may của ta.”
“Không thể được.” Hạ Đông Trữ dứt khoát từ chối, ánh mắt
nhìn về thiếu niên thậm chí có vẻ hơi khinh miệt, “Ngươi bỏ ra nhiều công sức
như vậy nhưng chẳng lẽ không biết ông chủ phường Nghê Thường là cha ta sao? Sao
ta lại phải phản bội ông ấy?”
“Ta biết chứ”, Hàn Nhạn Thanh cười nhẹ, “Ta còn biết, cô
nương chỉ là tiểu thư con của tam phu nhân làm thiếp trong Hạ phủ. Tam phu nhân
ở trong phủ cũng không được sủng ái, nếu không phải vì cô nương có tay nghề may
không ai bì kịp thì chắc những đãi ngộ dành cho mẹ con cô nương cũng chẳng ra
gì đâu.”
Hạ Đông Trữ cười khổ, “Nếu đã như vậy thì chắc ngươi càng phải
biết rõ rằng ta không thể đánh mất thân phận thợ may của phường Nghê Thường được.”
“Ta không thấy bản thân cần phải hiểu rõ chỗ nào cả.” Hàn Nhạn
Thanh nghiêm nghị nhìn nàng ta, “Đãi ngộ đối với hai mẹ con cô nương hiện giờ
cũng không phải là tốt lắm đúng không? Theo tài nghệ của cô nương thì rõ ràng
là phải nhận được nhiều hơn. Cô nương không oán thán mà vẫn cam tâm ư? Cô nương
đã có hôn ước với Trương công tử của Miên luân cục[1], cô nương tưởng có thể rũ
bỏ mà tự do lựa chọn vị hôn phu cho mình được sao? Với tài nghệ của mình, chẳng
lẽ cô nương không nghĩ đến việc chế tác ra những bộ y phục tốt hơn khiến mọi
người phải kinh ngạc ư? Nếu cô nương đồng ý thì ta có thể giúp cô nương làm điều
đó.”
[1] Luân cục: Cục sản xuất, buôn bán tơ lụa.
“Phi!”, Hạ Đông Trữ cười nhạo, “Ngươi cho rằng ngươi là ai,
may y phục nhìn thì đơn giản nhưng kỳ thật rất phức tạp, đòi hỏi tay nghề rất
cao, ngươi dựa vào cái gì để có thể làm được”, nàng ta cố ý cao giọng, “y phục
khiến cho mọi người phải kinh ngạc?”
Hàn Nhạn Thanh cười cười, “Đương nhiên là ta không may y phục.
Nhưng mà…” Nàng dùng cây quạt chỉ vào đầu, “Ta có đầu óc. Đông Trữ cô nương,
xem qua một chút rồi hãy nói.”
Nàng trải ra một tấm lụa tơ tằm, trên đó vẽ hình một cô gái
không biết bằng loại bút gì. Hạ Đông Trữ cảnh giác đến gần, vừa nhìn vào thì lập
tức say mê. Dĩ nhiên nàng ta có thể nhìn ra cô gái trong tranh có dáng vẻ thướt
tha, y phục tôn quý, nét vẽ trôi chảy, dáng vẻ lộng lẫy mà chỉ có thể thấy được
ở thiên kim tiểu thư Mộng Lý Tài trong kinh thành.
“Ngươi…” Hạ Đông Trữ chần chừ, lộ rõ vẻ dao động, “Thật sự
ngươi có thể làm được sao? Còn có cha ta…”
“Nói như vậy…” Hàn Nhạn Thanh thu bức họa lại, cười ranh
mãnh, “Nếu ta có thể thuyết phục cha cô thì cô đồng ý tới giúp ta chứ?”
Hạ Đông Trữ liếc nhìn nàng vẻ khó xử.
“Đông Trữ tiểu thư vẫn còn băn khoăn, như vậy đi.” Nàng nhẹ
nhàng tháo chiếc mặt nạ da người xuống để lộ ra khuôn mặt yêu kiều rồi mỉm cười
hỏi, “Như thế này có tốt hơn chút nào không?”
“Cô…” Hạ Đông Trữ vui mừng nhìn cô gái trước mặt, cuối cùng
khẽ cúi đầu.
Sau khi đưa ra điều kiện phường may về danh nghĩa nằm trong
phường Nghê Thường cùng với mức giá cao chót vót năm ngàn xâu tiền mỗi năm để
thuyết phục Hạ Diễn buông tay, Hàn Nhạn Thanh vừa triệu tập những người khác vừa
bắt đầu rầm rộ kiến lập phường may Tạp Môn[2] của mình. Hạ Đông Trữ tò mò hỏi tại
sao lại lấy một cái tên kỳ quái như vậy, nàng chỉ cười bảo rằng để kỷ niệm một
người bạn. Trước kia, cô gái mà Đan Tạp ngưỡng mộ nhất chính là Carmen dám yêu
dám hận. Hàn Nhạn Thanh hy vọng rằng khi phường may Tạp Môn trở nên nổi tiếng
thì Đan Tạp có thể nghe tên mà biết nàng đang ở chỗ này.
[2] Tạp Môn: Phiên âm Hán Việt của Carmen, tên nhân vật nữ
chính trong vở opera cùng tên của Pháp, tượng trưng cho sự đấu tranh mạnh mẽ vì
tình yêu.
Thân đại nương tưởng Hàn Nhạn Thanh lúc xây dựng Tiêu phủ đã
là bới lông tìm vết, tiêu tiền như nước nhưng yêu cầu cao của nàng với phường
may Tạp Môn lại còn khiến bà chặc lưỡi hít hà, tim đập loạn nhịp. Hàn Nhạn
Thanh giải thích, “Phường may Tạp Môn của chúng ta nhằm vào các tiểu thư phu
nhân của xã hội thượng lưu. Mẫu thân nghĩ mà xem, nếu như tiêu chuẩn thấp, đám
phu nhân tiểu thư tới đây vừa nhìn đã cảm thấy bị hạ thấp, quay đầu bỏ đi thì
chúng ta còn làm ăn được gì nữa. Huống chi cũng chỉ là lấy mỡ nó rán nó mà
thôi, có thể hoàn vốn rất nhanh mà.”
Song Hàn Nhạn Thanh không ngờ được rằng mình khua chiêng gióng
trống chuẩn bị suốt hai tháng trời ròng rã nhưng đúng vào trước ngày phường may
chính thức khai trương thì nàng lại bị Tiêu Phương lấy lý do cái thai không yên
để hạn chế.
Trong thư phòng của Tiêu phủ.
Nhạn Thanh giậm chân, giở hết các loại thủ đoạn cầu xin, ăn
vạ nhưng Tiêu Phương vẫn lặng yên như phỗng ngồi trước án thư nhìn nàng rầu rĩ,
lại còn mỉm cười hỏi, “Có muốn uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói nữa hay
thôi?”
Hàn Nhạn Thanh giận dữ, “Chỉ nốt hôm nay nữa thôi là tôi sẽ
về nhà tĩnh dưỡng, cũng không được sao?”
“Không được”, Tiêu Phương nghiêm mặt nói, “Nhạn Nhi, lúc cô
vừa mới mang thai đã bị đả thương quá nặng, ảnh hưởng đến cái thai. Mấy ngày
nay ta thấy cô hăng hái nên không đành lòng ngăn cản, chỉ có thể giúp cô điều
dưỡng trong ăn uống. Nhưng chuyện này quan trọng nhất vẫn là cơ thể người mẹ, nếu
cô còn muốn bình an sinh đứa bé này thì từ giờ trở đi bắt đầu điều dưỡng một
tháng.”
Hàn Nhạn Thanh sửng sốt, há hốc mồm nghe Trần A Kiều trong
cơ thể kháng cự mãnh liệt.
“Biết rồi.” Nàng nhún vai, biết có nói thêm cũng vô dụng vì
cứ cho rằng nàng thuyết phục được sư phụ nhưng làm sao thuyết phục được Trần A
Kiều vốn coi bào thai trong bụng như sinh mạng? Nàng thở dài, cũng đành rầu rĩ
như đưa đám buông trôi, nghĩ đến việc mình đã dồn hết tâm tư trù tính cho phường
may, tới ngày khai trương hoành tráng thì lại không được chứng kiến tận mắt mà
không thể cam lòng. Nhưng Tiêu Phương đã nói như đinh đóng cột, nàng rốt cuộc
cũng không dám mang cái thai trong bụng A Kiều ra để đùa giỡn.
Đã không còn hy vọng ra ngoài thì nàng cũng thoải mái tâm
tư, bắt đầu theo Tiêu Phương học y, lập chí quấy phá cho phiền chết mới thôi để
hắn hối hận. Đương nhiên việc này không tránh khỏi bị Lộng Triều vốn luôn một
lòng bảo hộ huynh trưởng trợn mắt nhìn rất nhiều lần.
Mặt trời từ từ xuống núi, lúc Thân đại nương cùng với Hạ
Đông Trữ trở về thì Hàn Nhạn Thanh đang học phân biệt dược liệu. Từ rất xa đã
nghe thấy giọng nói hưng phấn của Tiểu Hổ Tử, “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ.”
“Hôm nay đúng thật là náo nhiệt. Người tới nhiều lắm. Lúc mới
đầu thì phần lớn chỉ là những cô gái thường dân, vừa vào tới phường thì đều
sáng mắt. Đến quá buổi trưa…” Tiểu Hổ Tử đang nói thao thao bất tuyệt, chợt thấy
Hàn Nhạn Thanh nhìn mình bằng ánh mắt rưng rưng trông rất đáng thương thì giọng
cậu bé càng lúc càng nhỏ, “Ôi! Tỷ tỷ! Tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ thật xinh đẹp!” Hạ Đông Trữ than thở nhìn Hàn Nhạn
Thanh đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, dáng vẻ lười biếng, mắt nhìn ai oán. Hàn
Nhạn Thanh và Trần A Kiều đều là những phụ nữ cực kỳ yêu kiều, nhất là Hàn Nhạn
Thanh lại biết rất nhiều phương thuốc và món ăn dùng để dưỡng da dưỡng nhan của
thời hiện đại, còn quấn lấy Tiêu Phương bảo hắn dạy cho mình rất nhiều món thuốc
nên đã điều dưỡng cho da dẻ mịn màng sáng trắng, không hề có hiện tượng khô
vàng tiều tụy của phụ nữ mang thai.
“Xinh đẹp thì có ích gì? Sao không nói nữa, tiếp tục đi!”
Hàn Nhạn Thanh nói vẻ ai oán, đành phải nghe người khác tường thuật lại thành
quả mà bản thân mình bao nhiêu ngày trù tính.
“Sau giờ Ngọ, rất nhiều tiểu thư nhà giàu đã phái người tới
đặt may y phục”, Thân đại nương mỉm cười bưng thuốc đi vào, “Nhạn Nhi, uống thuốc
đi!” Bà liếc thấy Hàn Nhạn Thanh hơi nhăn mặt thì lại bật cười, “Nhạn Nhi phải
uống thuốc đúng hạn thì mới có thể mau chóng được tự do chứ.”
“Tự do hay là chết?” Hàn Nhạn Thanh lẩm bẩm nói, uống một
hơi cạn bát thuốc sau đó nhăn nhó, “Nước, nước, nước…”, rồi vội vàng cầm lấy
bát nước đưa tới uống ừng ực. Hạ Đông Trữ đứng bên giơ ra một quả mơ, nàng ghé
sát lại gần há miệng ngậm lấy rồi hơi nhíu mày, “Chua quá!”
“Hì hì”, Hạ Đông Trữ cười nói, “Chẳng phải người ta vẫn nói
người mang thai thích ăn của chua sao? Sao tỷ tỷ lại là một ngoại lệ thế nhỉ?”
Rồi lại nói thêm, “Hơn nữa có câu ăn của chua sinh con trai, ăn cay sinh con
gái, từ đó có thể thấy trong bụng tỷ tỷ là một cô bé xinh đẹp khả ái.”
Hàn Nhạn Thanh ngẩn ra, nụ cười trên mặt dần biến mất. Hạ
Đông Trữ thấy vậy hơi sợ hãi, nhỏ giọng hỏi, “Tỷ tỷ, có phải muội nói gì sai
không?”
“Không phải”, Hàn Nhạn Thanh đáp, “Thật ra bản thân ta thích
con gái hơn, chỉ là…”, Trần A Kiều chắc sẽ không nghĩ như vậy.
“Chỉ là tỷ phu[3] sẽ không nghĩ như vậy phải không tỷ tỷ?”
[3] Tỷ phu: Anh rể.
“Ối!” Hàn Nhạn Thanh chút nữa thì nghẹn, Hạ Đông Trữ sau khi
bỏ đi vẻ ngoài thanh cao thì cũng chỉ là một thiếu nữ quen sống trong khuê
phòng tịch mịch, nếu là người quen biết thì luôn một dạ chân thành, đối với Liễu
Ngôn Hạ cũng thế, đối với nàng cũng thế. “Tỷ phu?”, Hàn Nhạn Thanh cười khổ, cô
nàng thật đúng là không biết giữ mồm giữ miệng. Rốt cuộc cô nàng bảo ai là tỷ
phu? Nếu như Hạ Đông Trữ xác định tỷ tỷ là Hàn Nhạn Thanh thì tỷ phu nàng ta
vào tám trăm năm sau còn chưa biết ở chỗ nào. Nếu như cô nàng nói đến cha của đứa
bé ở trong bụng… Hàn Nhạn Thanh đột nhiên giật nảy mình, lạnh toát.
“Ừm.” Hàn Nhạn Thanh cảm thấy cần phải cải chính lại, “Đông
Trữ, muội không có tỷ phu.” Nàng liếc mắt thấy vẻ mặt mọi người trong phòng đều
trở nên kỳ lạ thì biết mình đã lỡ lời nên vội vàng bổ sung, cúi đầu vẻ thương
tâm, “Tướng công của ta không cần ta nữa rồi.” Giọng nàng nghẹn ngào, mắt đỏ
lên như sắp khóc.
Người thật sự đỏ mắt là Thân đại nương, bà ôm lấy Hàn Nhạn
Thanh, đau lòng, “Nói gở miệng, người đàn ông nào đó thật sự là không có mắt mới
không nhìn ra Nhạn Nhi của chúng ta tốt như vậy. Nhạn Nhi, không cần phải khóc.”
Hàn Nhạn Thanh toát mồ hôi, “Mẫu thân à, chúng ta không nhắc
đến y nữa có được không?” Nàng chỉ sợ một ngày nào đó mọi người biết người đang
bị mắng là ai thì chắc đều sợ hết hồn.
“Được rồi, được rồi, chúng ta không nói tới nữa.” Thân đại
nương hiểu sai ý của Hàn Nhạn Thanh, vỗ vỗ lưng an ủi.
Hàn Nhạn Thanh xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Hạ
Đông Trữ, “Tỷ tỷ, không phải muội cố ý khơi lại chuyện thương tâm của tỷ.”
“Không sao”, Hàn Nhạn Thanh cười vẻ khoan dung, che giấu những
tính toán trong mắt, “Nếu muội thật sự thấy có lỗi thì làm giúp ta mấy bộ y phục
rộng rãi thích hợp với người mang thai, kiểu dáng thì ta đã vẽ rồi, muội tự
mình cắt may đi, hơn nữa…” Nàng nháy mắt, “Trước khi ta sinh con, trong kinh
thành không được phép xuất hiện kiểu y phục giống như vậy.”
Cho dù ở thời hiện đại hay cổ đại thì bản tính trời sinh của
phụ nữ là thích đẹp, nhất là khi nàng có tiền, vì vậy, Hàn Nhạn Thanh quyết định,
nếu như bắt buộc phải làm một phụ nữ có thai thì nàng muốn là một phụ nữ có
thai xinh đẹp mỹ lệ nhất.
Bảy ngày sau, khi Hàn Nhạn Thanh mặc bộ y phục dành cho phụ
nữ có thai vừa mỹ lệ vừa thoải mái xuất hiện trước mặt mọi người thì tất cả đều
thấy mắt mình như sáng lên. Hai phong cách khác biệt, vừa hoa mỹ, khoan thai vừa
ngọt ngào, thân thiết đã được dung hợp lại như một thứ kỳ tích trên thân hình
người phụ nữ đang chậm rãi bước tới.
Tiêu Phương cấm cung Hàn Nhạn Thanh đúng nửa tháng, sau khi
xác định đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm dễ sinh non mới để cho nàng tự do. Lúc
này Hàn Nhạn Thanh đã mang thai gần năm tháng.
Ngày hôm đó Hàn Nhạn Thanh dẫn nha hoàn áo xanh mới thu nạp,
ngồi kiệu đi tới phường may Tạp Môn, lên lầu từ cửa ngách. Lúc nàng thiết kế
phường may Tạp Môn, tôn chỉ của nàng là phục vụ các vị phu nhân, tiểu thư trong
xã hội thượng lưu nhưng cũng không bỏ qua thị trường bậc trung và bậc thấp cho
nên dùng tầng một dành cho đại chúng và mở một cửa từ mặt bên dẫn thẳng lên lầu
phục vụ riêng cho các tiểu thư, phu nhân quý tộc của kinh thành. Vì thế bây giờ
nàng theo lối này lên đến lầu trên mà không một ai bắt gặp.
Thân đại nương trông thấy một phụ nữ có thai xa lạ lên lầu
trên của phường may Tạp Môn thì bất giác ngẩn ra, nhưng nhìn thấy bóng áo xanh
phía sau Hàn Nhạn Thanh thì nhận ra ngay, “Nhạn Nhi phải không?”
Hàn Nhạn Thanh tinh nghịch tháo mặt nạ xuống, cười duyên
dáng, “Mẫu thân, làm sao mà mẫu thân nhận ra được?”
“Con đó, một cô gái mang thai năm tháng mặc quần cao thế này
xuất hiện ở phường may Tạp Môn, không phải là Hàn Nhạn Thanh thì là ai?”
“Hì hì”, Hàn Nhạn Thanh nói lảng sang chuyện khác, “Phường
may làm ăn như thế nào rồi ạ?”
Toàn bộ bố cục, kiến trúc, trang trí trên lầu hai của phường
may Tạp Môn đều do Hàn Nhạn Thanh thiết kế, từ kiểu cầu thang xoắn ốc cho tới đại
sảnh đón khách. Sàn đại sảnh làm bằng gỗ mộc nguyên tấm, đánh bóng loáng đến mức
soi gương được. Chung quanh kê mấy chiếc bàn, ghế tựa bằng mây hòa hợp với cầm
kỳ thư họa. Trên bày nước trà bánh ngọt, trong góc đặt một chậu Điếu lan[4] khiến
cả đại sảnh tràn ngập màu xanh, trang nhã thoát tục. Bên trái đại sảnh là phòng
y phục, chia làm năm gian váy, áo cánh, áo sam, mũ, giày, mỗi gian có một tiểu
người phục vụ riêng biệt. Tay phải là phòng bày mẫu, lấy nguyên tắc thoải mái
làm chuẩn, đốt trầm hương bố trí trang nhã ở trên cao. Có khách quý tới, người
bán hàng sẽ giới thiệu những bộ y phục thích hợp, mặc thử luôn ở trong phòng
bày mẫu. Theo như suy nghĩ của Hàn Nhạn Thanh, mục tiêu của phường may Tạp Môn
là: Vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi.
[4] Điếu lan: Một loại cây thường được trồng trong chậu đặt
trong nhà, có tác dụng lọc không khí rất tốt.
“Dạo này danh tiếng phường may ngày càng nổi, không ít tiểu
thư con nhà quyền quý nghe danh tìm đến. Bây giờ các thục nữ trong kinh thành
đã bắt đầu ưa chuộng y phục của phường may Tạp Môn rồi.” Nói đến đây, Thân đại
nương liền cười không ngậm miệng lại nổi.
Rèm cửa lay động, Hạ Đông Trữ ôm một chồng sổ sách đi vào,
“Tỷ tỷ, đây là thu nhập hai tháng vừa qua, tỷ xem đi.”
Hàn Nhạn Thanh trông thấy chồng sổ sách dày liền cảm thấy
đau đầu, gạt đi, “Thôi bỏ qua, ta tin tưởng mọi người. Thu nhập của phường may
Tạp Môn, trừ năm ngàn xâu giao cho Hạ thúc thúc, bốn phần giao cho sư phụ của
ta, còn lại nghĩa mẫu, Đông Trữ và ta mỗi người hai phần.”
“Nhạn Nhi…”
“Tỷ tỷ…”
Thân đại nương và Hạ Đông Trữ kinh ngạc, “Không cần làm vậy
đâu.”
“Phường may Tạp Môn là do chúng ta chung sức lập nên mà.”
Xét từ góc độ của Thân đại nương và Hạ Đông Trữ thì Hàn Nhạn Thanh hơi ngốc nghếch.
“Nguyện vọng lớn nhất của ta là giúp cho cuộc sống của những
người ta quan tâm khấm khá hơn lên. Cho nên, có thể làm được gì thì ta sẽ làm.”
Hạ Đông Trữ đứng lặng, không ngờ Hàn Nhạn Thanh xử lý việc
này rộng rãi, nghĩa khí như vậy. “Tỷ tỷ, muội cũng là người của tỷ sao?”
“Tất nhiên. Không phải muội gọi ta là tỷ tỷ sao”, Hàn Nhạn
Thanh bật cười, vuốt tóc nàng ta.
“Tỷ tỷ…” Hạ Đông Trữ nghẹn ngào, “À”, nàng ta chợt nhớ tới một
chuyện: “Tỷ tỷ. Mấy hôm có người tới phường may tìm tỷ.”
“Tìm ta?” Hàn Nhạn Thanh hơi kinh ngạc, “Rất ít người biết
ta có quan hệ với phường may cơ mà?”
“À.” Hạ Đông Trữ gật gật đầu, “Khoảng hơn một tháng sau ngày
khai trương, người ấy đã vào tiệm nói là muốn gặp người đứng đầu phường may.”
Chẳng lẽ là Quý Đan Tạp? Hàn Nhạn Thanh cảm thấy rất nhiều
khả năng là vậy liền hỏi lại với giọng có chút vội vã chờ mong “Nam hay nữ?”
“Nam”, Hạ Đông Trữ đáp, nhìn vẻ háo hức dần trở nên ảm đạm
trong mắt Hàn Nhạn Thanh.
“Ồ.” Nàng nhún vai, thờ ơ hỏi, “Ai vậy?”
“Hắn nói tên là Mạc Ung Niên.”
“Mạc Ung Niên?” Hàn Nhạn Thanh trầm ngâm nói, “Cái tên này
nghe thật quen.” Mạc Ung Niên, không phải là giám đốc điều hành của Tập đoàn
Trường Phong trong vụ án bắt cóc con tin kia sao?
Hàn Nhạn Thanh đột nhiên nhảy dựng lên, “Hắn có gửi thứ gì để
liên lạc hay không?”
“Ồ, hắn nói ít ngày nữa lại đến.” Hạ Đông Trữ hơi kinh ngạc,
chưa bao giờ thấy Hàn Nhạn Thanh phản ứng mạnh đến thế.
“Nhạn Nhi, con không nên dây dưa đến người đó”, Thân đại
nương chen lời, vẻ mặt nghiêm túc.
“Vì sao ạ?” Hàn Nhạn Thanh không hiểu nổi, nghĩa mẫu chưa từng
bao giờ can thiệp vào chuyện của nàng.
“Đông Trữ là tiểu thư nhà giàu nên không biết chứ người đàn
ông đó căn bản không phải là Mạc Ung Niên. Hắn là con trai thứ bảy của Tang lão
bản giàu có nhất kinh thành, tên là Tang Hoằng Dương.”