“Muội biết vị Hoàng công tử kia là ai không?”
“Biết, Hán Vũ Đế chứ còn ai nữa.” Hàn Nhạn Thanh ngả người nằm
trên ghế, ngọ ngoạy ngón chân vẻ vô cùng biếng nhác.
Sau khi rời lầu Văn Nhạc, hai người trở về Tiêu phủ, bảo mọi
người ra ngoài rồi bắt đầu bàn luận.
“Không thể đến nhà của ta được.” Tang Hoằng Dương xòe chiếc
quạt, “Muội cũng biết thế gia vọng tộc vốn có quan hệ phức tạp, nếu những chuyện
động trời mà bị ai đó lén nghe được thì thật không hay.”
Hàn Nhạn Thanh cười tủm tỉm, nghĩ đến chuyện có thể giới thiệu
Tang Hoằng Dương với Tiêu Phương nên cũng không nài ép. Nàng không cách nào hiểu
thấu được Tiêu Phương, chỉ cảm thấy người này sâu không lường được, nhất định
là một nhân vật lớn. Còn Tang Hoằng Dương thì vì lý do xuyên không nên được
nàng coi là người mình vô điều kiện. Nếu như bọn họ muốn làm một cái gì đó ở thời
đại xa lạ này thì chỉ có cách đoàn kết, cùng nhau hành động.
“Muội biết à? Tại sao muội biết?” Tang Hoằng Dương hơi kinh
ngạc, nhưng liền nghĩ ra điểm then chốt, “Thân phận của muội sau khi xuyên
không là ai?”
“Huynh đoán thử coi?”
“Không phải là Vệ Tử Phu, Vệ Tử Phu bây giờ đang ở trong
cung. Chẳng lẽ là Lý phu nhân? Không đúng, Lý phu nhân bây giờ còn chưa gặp Hán
Vũ Đế.”
“Sao mà huynh chỉ toàn đoán về những người đàn bà của y thế”,
Hàn Nhạn Thanh bất mãn.
“Trừ những người phụ nữ có quan hệ với Hán Vũ Đế thì còn có
khả năng nào khiến muội biết Hán Vũ Đế? Hơn nữa, theo luật xuyên không thì người
xuyên không tuyệt đối không phải là loại không có tên tuổi, chẳng phải vậy
sao?”, Tang Hoằng Dương hùng hồn lý luận.
“Tại sao huynh không đoán là Trần A Kiều?”, Hàn Nhạn Thanh
gián tiếp thừa nhận lý lẽ của Tang Hoằng Dương.
“Trần A Kiều?”, Tang Hoằng Dương lại kinh ngạc, “Muội là Trần
A Kiều? Trần A Kiều trong câu ‘Trường Môn nhốt chặt A Kiều đó, nỗi khổ nào chia
Nam Bắc[1] gì đó ư?”
[1] Một câu thơ trong ‘Minh phi khúc – Kỳ 1 (Bài ca về Minh
phi – Kỳ 1)’ của Vương An Thạch
“Muội là muội, Trần A Kiều là Trần A Kiều.” Hàn Nhạn Thanh
buồn bực trong lòng, cả giận nói, “Cũng như Mạc Ung Niên là Mạc Ung Niên, Tang
Hoằng Dương là Tang Hoằng Dương đó thôi. Muội tuyệt đối sẽ không lặp lại như A
Kiều.”
“Thế nhưng muội bây giờ đang ở trong thân thể của cô ta”,
Tang Hoằng Dương nói giọng cợt nhả, “Ngựa hay không quay đầu ăn cỏ cũ. Cứ như
bây giờ thì Lưu Triệt chắc không làm một con ngựa hay được đâu!”
“Huynh mới là cái thứ cỏ gà đó!” Hàn Nhạn Thanh thuận tay với
lấy chiếc thẻ tre ở bên cạnh hung hăng đánh vào đầu Tang Hoằng Dương, “Y chịu
ăn cũng còn phải xem muội có muốn cho y ăn hay không đã.”
“Nhạn Nhi!”, Tang Hoằng Dương nghiêm mặt nói, “Ta là đàn
ông, ta hiểu rõ về đàn ông. Lưu Triệt có thể không thèm muội, cũng có thể mặc
cho muội chết, nhưng tuyệt đối không dễ tha thứ cho việc muội nằm trong vòng
tay kẻ khác. Nếu như muội không về bên y, chắc là kiếp này muội sẽ không thể nào
yêu người khác được nữa.”
“Nhưng muội sẽ không để cho y biết. Chúng ta sẽ gạt y. Hôm
nay y đã gặp mà không nhận ra muội, y căn bản không biết muội là ai.”
“Muội dám bắt người mà mình yêu mến phải chịu khổ như vậy
sao? Muội có thể chịu đựng được việc người yêu của mình gặp tai họa vì mình
sao? Nhạn Nhi, phải biết rằng ở thời đại này, đế vương đã nổi giận thì không một
ai có thể kháng cự.” Tang Hoằng Dương nhìn nàng thương hại nhưng vẫn nói tàn nhẫn.
“Không nói chuyện này nữa”, Hàn Nhạn Thanh lảng đi, rơm rớm
nước mắt, “Huynh thì sao? Tại sao Lưu Triệt lại biết huynh, còn có vẻ rất quen
thân nữa chứ?”
“Ha ha!” Tang Hoằng Dương cười lớn, “Muội biết về Tang Hoằng
Dương sao?”
“Tất nhiên là muội biết. Tang Hoằng Dương là danh thần của
Hán Vũ Đế, đề xuất ý kiến về quản lý thương mại. Người đời sau khen nhiều chê
cũng lắm nhưng trên thực tế vẫn thường sử dụng quan điểm của Tang Hoằng Dương.
Thế nên hồi trước muội nghe nói Tang Hoằng Dương là một cậu ấm thì vẫn lấy làm
ngạc nhiên đấy! Chẳng lẽ…”, ánh mắt Hàn Nhạn Thanh sáng lên, trong lòng nảy
sinh một ý nghĩ, “Huynh đã làm quan rồi sao?”
“Đúng vậy!”, Tang Hoằng Dương gật đầu, “Trước kia ta là một
thương nhân, mặc dù không hiểu sao lại tới thời đại này nhưng ta không cam lòng
an phận thủ thường. Sĩ, nông, công, thương, tại sao năm ngàn năm qua thương
nhân Trung Quốc đều chỉ có địa vị thấp hèn?” Hắn phẩy tay, “Muội không cần nói
lý với ta. Ta cũng biết nhưng ta vẫn không muốn khuất phục. Nhạn Nhi, ta muốn
dùng chính tay mình thay đổi tình trạng này nên ta vào triều làm quan. Nhạn
Nhi, chúng ta biết rằng thời Hán Vũ Đế là thời kỳ hưng thịnh của dân tộc Hán,
chúng ta có thể dựa vào tay mình đưa sự hưng thịnh đó lên tới cực đỉnh. Muội có
muốn hợp tác với ta hay không?”
“Huynh…”, Hàn Nhạn Thanh chấn động, “Muội mở phường may, một
là muốn tìm các huynh, hai là hy vọng những người bên cạnh mình sống tốt hơn chứ
không nghĩ lớn như vậy. Huynh nói không sai nhưng huynh phải biết rằng Lưu Triệt
không phải là người mà huynh có thể thao túng được. Huynh đi một bước không đúng
là có thể đầu tới một nơi người một nẻo, còn liên lụy đến cả người nhà nữa.”
“Thế nên ta mới cần muội trở về bên y.” Tang Hoằng Dương
nghiêm mặt, “Ta muốn muội triệt để chiếm được lòng y, ảnh hưởng tới y trên mọi
phương diện.”
Hàn Nhạn Thanh cười châm chọc, “Tại sao huynh lại cho là muội
có thể? Y là người nào chứ? ‘Hoàng đế có thể ba ngày không ăn nhưng không thể một
ngày không có nữ nhân’. Một người như vậy, muội thì có năng lực gì mà chiếm được
đây?”
“Nhạn Nhi”, Tang Hoằng Dương cau mày, “Muội rất giỏi, muội
không nên tự hạ thấp mình. Khi hoàn toàn tỏa sáng thì muội tuyệt đối có thể thu
hút ánh mắt của bất kỳ người đàn ông nào kể cả là Hán Vũ Đế Lưu Triệt. Ta sẽ
giúp muội bày mưu tính kế. Muội hãy tin ta, một khi ta đầu tư thì nhất định sẽ
thu về lợi nhuận.”
“Huynh không cần phải nói nữa.” Hàn Nhạn Thanh cúi đầu, lạnh
nhạt, “Để muội suy nghĩ đã.”
“Được!” Tang Hoằng Dương mỉm cười, “Chúng ta hãy nói về tình
hình hiện tại chút đi. Nhạn Nhi, chúng ta có thể mở chung một nhà hàng trong
thành Trường An. Muội nấu nướng cực ngon còn ta nhiều mưu kế, không ngoài một
năm thì nhất định tiền tài sẽ vào như nước.”
Hàn Nhạn Thanh cuối cùng cũng tươi tỉnh trở lại, “Được, muội
vốn cũng định như vậy, nếu không chắc bị Lộng Triều quấy rầy chết mất. Nhưng muội
chỉ thu đồ đệ truyền nghề, không tự mình làm bếp. Huynh phải biết rằng, A Kiều
là hoàng hậu, Hàn Nhạn Thanh muội ở đó cũng là quý rồi.”
“Cũng được!” Tang Hoằng Dương trầm ngâm, “Có một đầu bếp cấp
cao tồn tại một cách thần bí cũng là lợi thế rất lớn đối với kinh doanh ẩm thực.”
Hàn Nhạn Thanh mang thai được vài tháng thì dần dần trở nên
lười nhác, không còn muốn ra khỏi phủ nữa. Thời gian này nàng thường ngày chỉ
hướng dẫn cho những đầu bếp được đưa tới, vẽ mấy loại y phục mẫu cho phường
may, thời gian còn lại đều theo Tiêu Phương học nghề y.
“Nhạn Nhi!” Tiêu Phương ôn tồn khuyên nhủ, “Cô đang mang bầu
không được phí quá nhiều tâm sức.”
“Sư phụ nói phải.” Nàng không thể làm gì khác hơn là mỉm cười
đáp lời rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Khi đi qua hành lang, nghĩ lại câu chuyện
trao đổi với Tang Hoằng Dương mấy hôm trước bèn thở dài, cảm thấy hơi nhức đầu,
có lẽ chuyên tâm theo đuổi học nghề y còn có thể làm cho nàng dễ chịu đôi chút.
“Ngươi sẽ làm chuyện đó phải không?”, một giọng nói mơ hồ từ
đáy lòng hỏi.
“Ồ, A Kiều”, nàng thở dài, “Đó chính là người đàn ông ngươi
yêu nhất. Nếu ta làm thế thật thì chẳng phải là phủ nhận bao nhiêu năm yêu say
đắm của ngươi sao?”
“Chắc vậy.” A Kiều khổ sở, “Thay vì giao Triệt Nhi cho những
người phụ nữ kia, ta tình nguyện giao cho ngươi. Ít nhất, ngươi và ta cũng cùng
tồn tại, khi Triệt Nhi nhìn thấy ngươi thì, có lẽ, thỉnh thoảng vẫn còn nhớ về
ta.”
“Thế nhưng… thế nhưng ta rất sợ y”, Hàn Nhạn Thanh ủ dột. Mặc
dù nàng có những trải nghiệm của hai nghìn năm, hơn nữa lại là một nữ cảnh sát
đặc nhiệm trưởng thành trong nền giáo dục hiện đại dưới lá cờ Đảng, thế nhưng vẫn
có ý sợ hãi đối với người đàn ông thời cổ đại này. Dù sao người đó cũng là Hán
Vũ Đế háo sắc hoang dâm, cực kỳ hiếu chiến, chỉ thích lập công trong lịch sử.
Nàng thầm oán hận trong lòng, thật sự là không nhận ra sợ ở điểm nào.
Trần A Kiều không biết nói gì. Cô gái này đúng là mẫu hình
mà người cành vàng lá ngọc như nàng ta chưa từng thấy, thông minh nhưng đôi khi
ngốc nghếch, thỉnh thoảng lại đưa ra những điểm quan trọng, không biết đường
nào mà lần.
Sau hai tháng huấn luyện, các đầu bếp của Tiêu phủ cuối cùng
cũng xuất sư[2]. Hàn Nhạn Thanh chọn một người kín đáo, tài nghệ không tồi ở lại
Tiêu phủ nấu nướng thức ăn rồi cho tất cả những người còn lại trở về. Chỉ có Lộng
Triều là vui sướng không ai bằng, rốt cục có thể ăn thức ăn ngon hàng ngày mà
không cần phải quấn lấy Hàn Nhạn Thanh.
[2] Xuất sư: Thành nghề.
Tháng Ba, mùa xuân năm Nguyên Quang thứ sáu. Xuất hiện một
quán ăn mới mở trong thành Trường An, tên là lầu Thanh Hoan.
Khách đến lầu Thanh Hoan không cách nào đoán được rằng, lầu
Thanh Hoan này về sau trở thành quán ăn đệ nhất Đại Hán, càng ngày càng nổi tiếng,
cuối cùng thành một trong những chốn nổi danh của Trường An.
Ai tới Trường An tất phải ghé qua lầu Thanh Hoan. Không tới
lầu Thanh Hoan nếm thử tay nghề thì sao có thể nói đã đến thành Trường An?
Một chiếc xe ngựa chầm chậm chạy tới, dừng lại trước lầu
Thanh Hoan. Hàn Nhạn Thanh được Lục Y dìu xuống, ngẩng đầu quan sát bảng hiệu lầu
Thanh Hoan, thầm yên tâm trong lòng, cảm giác có một bằng hữu để bản thân yên
tâm giao phó được mọi chuyện thật dễ chịu. Mặc dù nàng không hoàn toàn tán đồng
mọi ý kiến của Tang Hoằng Dương nhưng việc hắn chịu thành thật nói ra tất cả ít
nhất chứng minh rằng hắn rất coi trọng quan hệ bằng hữu giữa hai người. Dù sao
thì ở cái thế giới xa lạ này, mặc dù bọn họ ai có “người nhà” của người ấy,
nhưng về mặt tâm lý thì chỉ coi nhau là thân thiết nhất.
Tang Hoằng Dương đứng trước cửa, mỉm cười làm động tác mời
vào. Mọi người như dòng nước tràn vào lầu Thanh Hoan. Quán ăn khiến cho người
Trường An cảm thấy mới lạ. Đại sảnh rộng rãi, bố trí trang nhã, tất cả bàn ghế
đều chế từ mây tre, ngập tràn hơi thở thiên nhiên. Thậm chí ở khu phía đông còn
bố trí theo phong cách ghế treo, khách ngồi còn có thể nhẹ nhàng đung đưa, cảm
giác giống như ngồi trên xích đu.
Chung quanh lầu hai là nhã thất với tường trúc có phong cách
mới mẻ nhã nhặn, không khuôn sáo dung tục. Điều khiến cho mọi người tấm tắc lạ
lùng chính là ở khoảng không giữa hai lầu một và hai còn thiết kế một cái sàn
treo, có thể dùng để biểu diễn ca múa, lầu trên lầu dưới đều xem được rõ ràng.
Đến giờ lành, chưởng quỹ lầu Thanh Hoan đi lên sàn treo, cao giọng tuyên bố,
“Hoan nghênh mọi người tới lầu Thanh Hoan!”
“Để cảm tạ mọi người ủng hộ, lầu Thanh Hoan hôm nay làm
riêng một món chiêu bài, sau này trong thực đơn của chúng ta sẽ có giá một vạn
lượng nhưng hôm nay quán khai trương nên chiêu đãi mọi người miễn phí.” Ông vỗ
tay ra lệnh, “Mang thức ăn lên.”
Mấy người phục vụ đồng thanh đáp, “Dạ!” Tức thì dưới sàn ồn
ào tiếng bàn luận, có người nói, “Món ăn đó hết một vạn lượng, không phải là giết
người sao.” Cũng có người nói, “Món đó có thể dùng cho bao nhiêu người ăn, chỉ
huênh hoang.”
Những người phục vụ khiêng lên một chiếc mâm lớn lên sàn
treo, có người bên dưới nhận được la lên: “Đó là lạc đà trên sa mạc.”
Con lạc đà vẫn còn hình dáng nguyên vẹn được nướng vàng óng,
mùi thơm xông vào mũi khiến có người thèm nhỏ dãi. Tạ chưởng quỹ mỉm cười hướng
vào nhã thất ở phía đông lầu hai hô lên, “Kính mời Tang đại nhân lên chia đồ ăn
cho mọi người.”
Tang Hoằng Dương mặc bộ y phục trắng bước xuống lầu, mỉm cười,
“Cung kính không bằng tuân lệnh.” Hắn cầm lấy cây dao mổ bụng lạc đà, một con
dê nướng hiện ra từ trong bụng lạc đà giữa tiếng hoan hô thán phục của mọi người.
Tang Hoằng Dương tiếp tục mổ bụng con dê, lần lượt lấy ra rồi mổ bụng ngỗng nướng,
gà nướng, cuối cùng dùng mũi dao chọc vào một quả trứng gà màu vàng óng ánh,
tươi cười cao giọng nói: “Xin mời Trần phu nhân quả trứng gà này.” Một người phục
vụ lập tức hô lên nhận lệnh.
Một lát sau, từ nhã thất ở phía đông, lầu trên truyền ra một
giọng nói thanh thoát, “Đa tạ Tang công tử đã ban thưởng món ăn, tiểu nữ không
biết lấy gì báo đáp, xin đàn một khúc để tỏ lòng cảm ơn.” Sau một lúc, tiếng
đàn vang lên thánh thót như nước chảy mây trôi, tiếng ca u hoài lay động lòng
người. “Đường trần lắm thú vui, si tình chi cho khổ, điệu đàng thì đã làm sao.
Kiếp này chửa tàn phai, chắc gì lòng không rối, chỉ mong đem đổi nửa đời tiêu
dao. Tình vẫn gặp nhau cười, mộng về quên mất cả, trách đêm tối buông mau. Kiếp
sau biết ra gì, yêu hận một lời xóa bỏ, nâng chén hát ca, ta chỉ nguyện được
vui đến già. Gió có lạnh không thèm tránh chạy, hoa có đẹp cũng chẳng buồn coi,
ta mãi phiêu du. Tuổi càng cao lòng càng nhỏ lại, hỏi làm chi nhân quả có nhiều,
một mình say sưa. Hôm nay khóc ngày mai lại cười, không cần ai hiểu hay chia sẻ,
kiêu ngạo riêng ta. Vũ có điệu ca hát bằng lời, đêm dài thức mãi cũng hiểu
thôi, bến mộng tìm hoa.”[3]
[3] Bài hát Tiếu Hồng Trần.
Khúc hát đã hết, toàn bộ tầng lầu đều yên lặng, một lúc lâu
sau mới có người kêu lên một tiếng: “Hay!”, tức thì mọi người cùng trầm trồ
khen ngợi.
Ở trong gian phòng phía đông lầu hai, Hàn Nhạn Thanh đặt cây
đàn tỳ bà xuống, hiểu rằng màn khai mạc mà nàng và Tang Hoằng Dương cẩn thận
dàn xếp đã kết thúc một cách tốt đẹp.
Đang lúc lầu Thanh Hoan ồn ào náo nhiệt, Hàn Nhạn Thanh lẻn
ra ngoài rồi cứ thế một mình đi trên đường phố, nghĩ về đủ thứ chuyện xảy ra
sau khi tới nhà Hán, lòng dạ rối bời.
Trước khi gặp lại Tang Hoằng Dương, nàng không có tính toán
gì cho tương lại nhưng nếu Tang Hoằng Dương đã có chí hướng cao xa thì dĩ nhiên
nàng sẽ hết sức hỗ trợ trong phạm vi có thể, cứ như vậy thì những ngày tiếp
theo tựa hồ cũng có sắp xếp rồi.
Ở góc đường đối diện có một bà lão đang bện búp bê cỏ, Hàn
Nhạn Thanh thấy thú vị nên đi tới để xem cho rõ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng
vó ngựa lộp cộp rồi một cỗ xe ngựa từ góc đường rẽ sang. Nàng vừa nhìn thấy người
dẫn đầu rút ra một cây gia kỳ thì lặng người đi, cảm giác hai chân như nhũn ra,
tuy muốn rời khỏi nhưng ngay cả khí lực nhấc chân cũng không có.
“Ô!” Dung Phi ghìm chặt ngựa, nổi giận nói: “Ngươi điên rồi.
Không nhìn thấy xa giá của Trưởng công chúa Quán Đào sao?”
Xa giá quen thuộc, người cũng quen thuộc. Trong một khoảnh
khắc, hai linh hồn trong cùng thân thể đều cảm thấy yếu đuối. Trong chiếc xe ngựa
tôn quý hoa lệ chính là, chính là… mẹ của A Kiều, người mẹ rất yêu thương A Kiều
từ thuở nhỏ. Hàn Nhạn Thanh lặp lại một tiếng “Mẹ”, đột nhiên vô cùng sầu não.
Tới thế giới cổ đại rồi dùng chung thân thể với A Kiều được một thời gian rồi
nhưng nàng vẫn chưa thừa nhận A Kiều là một. Nàng vẫn một mực căm ghét phu quân
của A Kiều, ngay cả cái thai trong bụng cũng dùng một góc độ xa lạ để quan sát.
Thế nhưng ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện được lúc này nàng đã xem mẹ
của A Kiều như mẹ mình, điều này có thể là do nàng quá nhớ tới mẹ. Theo như
nàng biết, Trưởng công chúa Quán Đào trong lịch sử rất yêu con gái mình. Mặc dù
suy nghĩ đó cũng chỉ xuất phát từ phương diện quyền lợi nhưng tình thương yêu với
A Kiều là không thể nghi ngờ.
“Dung Phi, tại sao vậy?” Ái sủng[3] Đồng Yến của Trưởng công
chúa Quán Đào từ trong xe nhô đầu ra hỏi.
[3] Ái sủng: Người được cưng chiều, yêu thương.
“Có một cô gái chắn đường”, Dung Phi quay lại thấp giọng bẩm
báo.
“Còn ở đó làm gì! Bảo cô ta tránh ra rồi chúng ta đi tiếp.”
“Dạ!”, Dung Phi đáp, quay đầu lại nhìn thấy Hàn Nhạn Thanh
còn đứng ngơ ngẩn giữa đường thì không nhịn được gắt lên: “Còn không tránh ra!”
Hàn Nhạn Thanh như tỉnh cơn mê, lúng ta lúng túng không nói
được nên lời, chỉ chậm cháp tránh ra. Nàng nghe thấy tiếng ngựa thở phì phì sau
lưng, còn chưa kịp tránh thì đã cảm giác bị đụng mạnh vào người, chân đứng
không vững, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Trong lúc hoảng hốt, nàng đưa hai tay ôm lấy bụng, cảm thấy
không ổn thì chợt nghe tiếng gió lướt qua bên tai, một bóng người áo xám ôm lấy
người nàng lướt sang một bên rồi cả giận nói, “Trưởng công chúa sao không nói
lý lẽ như thế? Đi lại nghênh ngang trên đường cái, lỡ đụng phải người ta thì
sao?”
“Thế thì sao?” Lần này chính là Trưởng công chúa Quán Đào
vén rèm xe lên, hỏi giọng tức giận.
Tâm trạng của bà lúc này đang rất bực bội. Hôm nay bà định
vào cung thăm con gái A Kiều bị bãi xuất về cung Trường Môn nhưng thỉnh cầu đó
lại bị Lưu Triệt cự tuyệt. Bao nhiêu lâu không được gặp con gái yêu khiến nỗi tức
giận của bà lên đến đỉnh điểm. Mặc dù Lưu Triệt đã ban thưởng cho rất nhiều thứ
nhưng Trần gia được ân sủng long trọng thì trong phủ Đường Ấp hầu vốn đã đầy rẫy
những thứ quý giá. Chỉ có A Kiều, chỉ có A Kiều là con gái duy nhất của bà
thôi.
“Mới vừa rồi đụng phải một cô gái, hình như cô ta còn đang
mang thai”, một thị vệ bên cạnh ấp úng lên tiếng.
“Chẳng qua chỉ là một phụ nữ có thai.” Trưởng công chúa hừ lạnh,
nếu như A Kiều không phải vào cung nhiều năm mà vẫn không có con thì sao đến nỗi
gặp phải kết quả bị phế về cung Trường Môn lạnh lẽo.
“Bà…” Người áo xám giận dữ, định tiến lên nói cho ra lẽ
nhưng lại cảm thấy vạt áo phía sau bị kéo khẽ, quay lại thì thấy cô gái có thần
sắc hơi lạ lùng đang lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi.
“Cô…” Hắn cho là nàng sợ quyền thế của Trưởng công chúa nên
bất đắc dĩ bỏ qua.
“Đụng vào người là lỗi của chúng ta. Để biểu đạt thành ý,
chúng ta bồi thường cho các ngươi có được không?” Lưu Phiếu không chú ý tới vẻ
đau buồn lẫn dòng lệ đang dần chảy ra trong mắt cô gái đứng sau người đàn ông,
phất tay áo quay về xe, nghĩ lại vẫn chưa hết giận bèn tiện tay lượm lấy một miếng
ngọc bội bằng ngọc bích từ trong số phần thưởng của Lưu Triệt rồi ném ra khỏi
xe, xoay người lại nói, “Đi thôi!”
“Ai cần miếng ngọc bội hư này của bà chứ.” Người áo xám hừ lạnh
một tiếng, đá văng miếng ngọc bội này ra rồi xoay người định bỏ đi thì lại phát
hiện trên trán cô gái đứng sau đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, có vẻ không ổn
nên vội vàng đỡ lấy, “Cô không sao chứ, để ta đưa cô về.”
Hàn Nhạn Thanh chìa tay ra, nói nhỏ đầy vẻ lo lắng, “Ngọc bội.”
Người áo xám bất đắc dĩ đành phải nhặt lại miếng ngọc bội rồi hỏi, “Nhà cô ở
nơi đâu? Ta đưa cô về.”
Cơn đau kịch liệt quặn lên trong bụng khiến Hàn Nhạn Thanh
hít sâu một hơi, “Đa tạ ân công cứu giúp, xin hỏi tên họ ân công?”
Người áo xám đáp vẻ sốt ruột, “Ta là Quách Giải, phu nhân,
cô rốt cuộc muốn ta làm gì?”
Hàn Nhạn Thanh thở phào nhẹ nhõm, “Đưa tôi trở về lầu Thanh
Hoan.”
Vào lúc Hàn Nhạn Thanh yếu ớt được đưa về lầu Thanh Hoan,
khách khứa đầy lầu vẫn chưa về hết, Tang Hoằng Dương lập tức biết ý giấu nhẹm
tin tức, đưa nàng vào phòng trong.
“Nhạn Nhi gặp hoảng sợ nên bị động thai.” Tiêu Phương bắt mạch
cho Hàn Nhạn Thanh rồi trầm ngâm nói, “Tình trạng của nàng ta lúc này e rằng
không thể chuyển đi được nữa, cứ để ở lại đây thôi, nàng ta có thể sinh con bất
cứ lúc nào.”
“Được rồi”, Thân đại nương nghẹn ngào, tròng mắt đỏ hoe, “Nhạn
Nhi sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Yên tâm, có ta ở đây thì sẽ không có việc gì.” Tiêu Phương
nói giọng bình thản nhưng đủ sức mạnh khiến mọi người yên tâm rồi quay đầu lại:
“A Giải, đa tạ con cứu Nhạn Nhi.”
“Nàng ta… là sư muội con?” Quách Giải vẫn không thể tin tưởng
vị tiểu sư thúc tài năng tuyệt đỉnh lại thu nhận một nữ đệ tử mảnh mai như vậy.
“Nhạn Nhi thoạt nhìn thì nhu nhược nhưng thật ra rất tinh
quái.”
Quách Giải nhìn một hồi lâu vẫn không thể nào nhận ra được
như lời Tiêu Phương nói, đành than nhẹ: “Hy vọng sư muội có thể bình an vượt
qua cửa ải này.”