Tháng Giêng năm Nguyên Thú thứ hai, Hoàng đế quyết định gả Vệ
Trường công chúa Lưu Phỉ cho Lý Giai, con út của ngự sử đại phu Lý Thái. Nửa
tháng sau, dân chúng thành Trường An vẫn còn xôn xao bàn tán về hôn lễ xa hoa
thời thịnh thế khi đương kim Hoàng đế lần đầu tiên gả con gái. Đoàn người đón
dâu mặc trang phục màu đỏ trải suốt cả một con đường dài tới mười dặm. Ở điện
Tiêu Phòng, Lưu Phỉ mặc lễ phục đỏ tươi như màu máu. “Mẫu hậu!”, cô quay đầu lại
lần cuối, giọng nghẹn ngào, ánh mắt u oán.
“Phỉ Nhi ngoan.” Vệ Tử Phu dỗ dành con gái nhưng cũng không
ngăn được mình rơi nước mắt, “Chuyện này không thể làm khác được.” Hôn nhân của
công chúa Đại Hán vốn mang hàm nghĩa chính trị sâu sắc. Ngự sử đại phu Lý Thái
ngày càng được Hoàng thượng coi trọng. Năm nay, thừa tướng Công Tôn Hoằng bệnh
ngày càng nặng, Hoàng thượng lại cho trưởng nữ đến Lý gia, dĩ nhiên lộ rõ ý tứ
trong đó.
Dùng một cuộc hôn nhân để lôi kéo chức vụ thừa tướng trọng yếu
ngoài triều vào trận doanh của Vệ gia là chuyện mà Vệ Tử Phu mong muốn. Vệ Trường
công chúa là người thông minh, huống chi Lưu Triệt đã đích thân quyết định nên
không thể nuốt lời. Nhưng cô vẫn đăm đắm nhìn ra ngoài điện, khẽ hỏi, “Mẫu hậu,
người thử nói xem nếu biểu ca Khứ Bệnh thấy con xuất giá thì có đau khổ không?”
Với tính cách dịu dàng kín đáo thừa hưởng từ mẫu thân, thường ngày cô không dám
bộc lộ tình cảm của mình vì sợ bị người khác nhòm ngó, nhưng đến lúc này cô
không còn giấu được hy vọng. Chỉ cần chàng thất thần vì ta chốc lát thì cũng
không uổng ta ái mộ suốt bao năm.
Vệ Tử Phu thấy lòng đau xót, thật ra đứa con gái đáng thương
này cũng bị cung Vị Ương làm cho nhỡ nhàng giống như mình. “Dĩ nhiên rồi. Phỉ
Nhi của mẫu thân đẹp như thế.” Nàng ta cố tỏ ra tươi tỉnh, nhưng trong lòng hiểu
rõ Hoắc Khứ Bệnh đang tăng cường huấn luyện quân Phiêu kỵ chuẩn bị cho cuộc đại
chiến Hán Hung sắp tơi, chưa chắc đã cam tâm đến dự buổi hôn lễ này. Lưu Phỉ cười
rạng rỡ, vịn tay hỉ nương chậm rãi bước ra khỏi điện Tiêu Phòng.
“Hoàng hậu nương nương!” Thải Vi quỳ gối nói, “Đại hôn lễ sắp
bắt đầu rồi, người cũng nên ra ngoài đi thôi.”
“Không vội.” Vệ Tử Phu ổn định lại tâm tư, cười nhạt, “Càng
vào những lúc như thế này lại càng phải ăn mặc thật lộng lẫy mới có cơ hội chiến
thắng.”
Theo lễ nghi của nhà Hán, công chúa xuất giá phải cùng với
hôn phu đến điện Tuyên Đức quỳ lạy từ biệt Hoàng đế và Hoàng hậu rồi mới lên kiệu
hoa về nhà chồng.
Lưu Triệt đứng trên điện Tuyên Đức nhìn xa xăm. Vệ Tử Phu
hơi cúi đầu bước về phía y. Nàng ta mặc lễ phục màu lục nhạt với đuôi áo rất
dài, được hai cung nữ nâng phía sau. Bộ xiêm y của hoàng hậu vốn đã vô cùng
trang trọng, lúc này lại toát lên dáng vẻ thướt tha đến kỳ lạ, ai nhìn vào cũng
thấy ngưỡng mộ. Đã một năm, y chưa từng gặp Vệ Tử Phu.
Vệ Tử Phu quỳ ở bậc thềm dưới điện bái chào, “Thần thiếp
tham kiến Hoàng thượng.”
“Mời Hoàng hậu đứng lên đi”, y cười nói.
Vệ Tử Phu ngẩng lên, mái tóc nàng ta búi rất chùng, là kiểu
tóc của hoàng hậu trong những trường hợp trang trọng nhưng lại rất nhu hòa.
Nàng ta không trang điểm, ánh mắt u oán. Lưu Triệt phảng phất như thấy lại Vệ Tử
Phu của nhiều năm trước. Lúc đó ở tiền đường của phủ Bình Dương hầu, nàng ta mới
vừa tròn đôi tám, động tác mềm mại, hát xong một khúc thì cũng nhìn y bằng ánh
mắt dịu dàng như thế. Chỉ là… Lưu Triệt khép mắt, tự hỏi lòng đã chẳng còn tình
cảm yêu thương như lúc ban sơ. Thỉnh thoảng, ngay cả y cũng cảm giác bản thân
mình cực kỳ tàn nhẫn, một khi trong lòng đã gạt bỏ ai đó thì không bao giờ muốn
ngoảnh lại dù chỉ một lần. Vương Thấm Hinh như thế, Vệ Tử Phu cũng như thế. A
kiều cũng từng như thế, nhưng cuối cùng nàng lại trở thành ngoại lệ duy nhất.
Vệ Tử Phu ngồi xuống bên phải Lưu Triệt, chiếc áo cổ thấp để
lộ làn da trắng nõn nà. Hỉ nương dìu tay Vệ Trường công chúa đi tới dưới điện,
tấm khăn trùm đầu màu đỏ ngăn trở tầm mắt Lưu Phỉ khiến cô chỉ biết nhẹ nhàng
quỳ xuống bái lạy theo đúng lễ nghi, “Nữ nhi bái biệt phụ hoàng và mẫu hậu.”
Lưu Triệt gật đầu, “Vệ Trường, về nhà chồng phải hiếu thuận
với cha mẹ chồng, tuân thủ đạo làm vợ biết chưa?”
“Dạ con biết.”
Lưu Triệt đợi Lưu Phỉ lên kiệu hoa đi xa rồi mới đứng lên, nửa
cười nửa không nói, “Tử Phu phải chịu cực khổ rồi.”
Vệ Tử Phu thoáng run người, vội vàng đáp, “Việc này là do thần
thiếp tận lực làm hết chức trách, sao dám kêu khổ.”
“Vậy thì tốt.” Lưu Triệt nhìn mãi cho đến khi nàng ta một lần
nữa cúi đầu mới nhẹ nhàng nói, “Tử Phu ở điện Tiêu Phòng suy nghĩ suốt một năm
như thế cũng là đủ rồi. Từ hôm nay trở đi trẫm giao lại cung Vị Ương này cho
nàng, hy vọng nàng đừng làm trẫm thất vọng nữa.”
Vệ Tử Phu dịu dàng đáp, “Thần thiếp kính cẩn tuân lệnh Hoàng
thượng.”
Lưu Triệt không quay đầu lại, cứ thế bước khỏi điện Tuyên Đức.
Vệ Tử Phu đứng dưới bậc thềm của điện Tuyên Đức, từ từ ưỡn thẳng lưng. Thanh đệ,
thế này cũng đủ rồi. Nếu như Trần A Kiều không thừa cơ đánh ngã triệt để Vệ gia
chúng ta, vậy chúng ta sẽ lại đứng dậy trong thành Trường An này để nghênh tiếp,
để xem tương lai sẽ biến hóa kỳ lạ thế nào?
Vệ Tử Phu rưng rưng nước mắt, thu hồi ánh nhìn lưu luyến
đang hút theo bóng lưng Lưu Triệt. Cho dù thế nào thì ta vẫn là hoàng hậu trong
cung Vị Ương! Trong thiên hạ này chỉ có hoàng hậu là nữ chủ nhân danh chính
ngôn thuận duy nhất của tòa cung điện này!
Tháng Ba năm Nguyên Thú thứ hai, thừa tướng Công Tôn Hoằng bệnh
nặng lâu ngày cuối cùng đã qua đời. Lưu Triệt ra lệnh an táng trọng thể rồi
giao cho bố chồng của Vệ Trường công chúa là Lý Thái làm Thừa tướng.
Cùng tháng này, nỏ liên hoàn do Công chúa trưởng Phi Nguyệt
sáng chế đã được kiểm chứng và chế tạo hàng loạt.
Cuối tháng Ba, Lưu Triệt lệnh cho Trường Tín hầu Liễu Duệ
làm chủ tướng thống lĩnh hai vạn kỵ binh, dưới trướng có Quan Quân hầu Hoắc Khứ
Bệnh và Trấn Viễn hầu Lý Quảng mỗi người một vạn kỵ binh xuất kích đánh Hung
Nô. Người có tâm xem việc này là bằng chứng về địa vị của phi tần hậu cung
trong lòng Hoàng Thượng. Thời đại thuộc về Vệ gia sắp đi qua, ngay cả chiến trường
là nơi họ chiếm ưu thế và luôn giành thắng lợi cũng bị người khác đoạt mất.
Tiết Thực vừa ra khỏi giáo trường của Phiêu kỵ quân thì
trông thấy Hoắc Khứ Bệnh mặc bộ y phục màu vàng còn Triệu Phá Lỗ đang đứng bên
cạnh mỉm cười.
“Có chuyện gì thế?” Tiết Thực gật đầu chào rồi hỏi.
Sau khi được triệu hồi từ Bắc Bình về Trường An, Tiết Thực
phụng lệnh Hoàng đế gia nhập vào quân Phiêu kỵ với kỳ vọng sẽ đào tạo nên một đội
kỵ binh dũng mãnh khác dựa vào kinh nghiệm trong kỵ binh Khâu Trạch. Có thể nói
rằng, Lưu Triệt hết sức sủng ái Hoắc Khứ Bệnh nên đã nghiên cứu kỹ lưỡng cả việc
chọn người có tuổi xấp xỉ với hắn để dễ dàng hòa hợp. Tiết Thực từng lo lắng bản
thân với bối cảnh có Trần thị ngấm ngầm đứng sau sẽ phải hành sự thế nào trong
Phiêu kỵ quân, sao cho vừa không phụ ơn tri ngộ của Liễu Duệ vừa không phụ
lương tri của kẻ làm quân nhân như mình. Liễu Duệ gạt đi, chỉ nói rằng việc nên
làm thì cứ làm, đừng suy nghĩ quá nhiều. Hắn cảm thấy an lòng, càng thêm bội phục
nhân phẩm của Trường Tín hầu Liễu Duệ. Một năm trôi qua, hắn cũng dần kết thành
giao tình sinh tử với Hoắc Khứ Bệnh ngoài việc là con cháu quý tộc kiêu hãnh
thì cũng giống như mình, luôn chân thành son sắt, kính phục kẻ mạnh, một lòng
thờ phụng quan điểm tranh đấu công bằng. Có lẽ chính vì vậy mà dù Vệ gia ngày
càng ảm đạm, ngay cả Đại tướng quân Vệ Thanh cũng mất đi tín nhiệm thì Hoắc Khứ
Bệnh vẫn được Hoàng thượng sủng ái như cũ.
“Lại sắp xuất kích Hung Nô rồi”, Triệu Phá Lỗ hưng phấn, giọng
nói không giấu vẻ sốt ruột muốn được chiến đấu. Luyện quân ngàn ngày chỉ dùng
trong một khắc. Một thanh kiếm được tôi luyện tốt hay xấu cũng phải kinh qua sa
trường mới có thể khẳng định được.
“Đúng vậy!” Tiết Thực bình thản đáp. Hắn không giống như Hoắc
Khứ Bệnh lần trước lập công là nhờ may mắn, mà từng trải qua vô số lần chém giết
trong chiến tranh nên đã sớm mất đi cảm giác sục sôi máu nóng.
“A Thực”, Hoắc Khứ Bệnh không cười, dõi ánh mắt sắc bén chăm
chú nhìn Tiết Thực, “Ngươi sẽ trở về dưới trướng Liễu tướng quân hay ở lại
Phiêu kỵ quân của ta?”
“Việc này”, Tiết Thực hơi ngần ngừ, “Chắc phải nhờ mệnh lệnh
của Trường Tín hầu.” Dù sao thì chủ tướng của lần xuất chinh này là Trường Tín
hầu Liễu Duệ chứ không phải là Vệ Thanh.
Ánh mắt Triệu Phá Lỗ thoáng ảm đạm, “Nếu như…” Hắn đột nhiên
nhớ tới Tiết Thực liền ngậm miệng không nói nữa.
Tiết Thực cảm thấy một luồng sóng nhiệt chạy lên não, kích động
nói, “Sẽ không như vậy đâu, Trường Tín hầu Liễu Duệ tuyệt đối không phải loại
người đó.”
Trước khi xuất chinh, Liễu Duệ triệu tập các vị tướng quân tại
Trường An để thương thảo việc quân cơ. Sau khi nghiên cứu bản đồ và phân tích
tình thế, Liễu Duệ liền cười chỉ vào cửa khẩu Lũng Tây, “Quan Quân hầu, ta muốn
ngươi xuất quân từ đó, vượt qua núi Yên Chi, tập kích các bộ lạc Hung Nô như
Chiết Lan, Lô Hầu, ngươi có dám nhận lệnh không?”
“Liễu tướng quân”, phó tướng Tô Kiến kinh hãi, “Chiến tuyến
thật sự quá dài, Quan Quân hầu lại nhỏ tuổi, sợ không đảm nhiệm nổi.”
Các phó tướng còn lại cũng lộ vẻ lo lắng, thậm chí trong
lòng còn nghi ngờ phải chăng Liễu Duệ cố tình mượn cuộc chiến này để trừ bỏ Hoắc
Khứ Bệnh được Hoàng thượng sủng ái, nhằm chặt đứt hy vọng cuối cùng của gia tộc
Vệ thị.
“Các vị tướng quân”, Liễu Duệ lại lên tiếng, “Sách lược chiến
tranh này do Hoàng thượng đích thân định ra.”
Mọi người lập tức im lặng, tâm tư khác nhau. Đôi mắt sáng quắc
của Liễu Duệ lại nhìn Hoắc Khứ Bệnh. Hoắc Khứ Bệnh mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt
toát ra hào khí vặn dặm, dứt khoát nói, “Thuộc hạ Hoắc Khứ Bệnh nhận lệnh.”
Liễu Duệ mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi, “Tốt, quả nhiên
là giang sơn lại có nhân tài xuất hiện. Trường Bình hầu chắc chắn vui mừng khi
có người nối nghiệp rồi.”
“Khứ Bệnh đã nhận lệnh”, Hoắc Khứ Bệnh tối sầm khi nghe thấy
danh hiệu của cữu cữu mình, ngẩng đầu, “nhưng có thêm yêu cầu quá đáng là muốn
mượn Liễu Duệ tướng quân một người.”
“Ồ?” Liễu Duệ khá bất ngờ nhưng vẫn tươi cười hỏi lại, “Ai vậy?”
“Kỵ Đình hầu Tiết Thực.”
“Tiết Thực được lệnh đặc biệt của Hoàng thượng điều sang
Phiêu kỵ quân, dĩ nhiên ta sẽ không điều động.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn hắn một hồi, mới đáp, “Vậy thì tốt rồi.”
Liễu Duệ nói tiếp, “Những người còn lại theo ta tới Bắc Bình
hội quân cùng Trấn Viễn hầu rồi thương lượng sau.”
“Ngoài ra…” Liễu Duệ nghiêm nghị, “Chuyện hôm nay mang tính
chất cơ mật. chư vị nhớ cho kỹ, không được tùy tiện tiết lộ ra ngoài. Nếu tiết
lộ sẽ bị xử theo quân pháp.”
Các tướng quân đều vâng lệnh rời đi, Hoắc Khứ Bệnh lại ôm
quyền đứng một bên.
“Sao thế?” Liễu Duệ hỏi, “Quan Quân hầu có gì cần nói sao?”
“Chủ tướng…”, Hoắc Khứ Bệnh hơi chần chừ, “Thật ra chủ tướng
không cần phải so sánh như thế.”
“Ngày đó ta là thủ hạ hành quân dưới trướng cữu cữu của
ngươi.” Liễu Duệ quay đầu lại nhìn tấm địa đồ rộng lớn bằng da dê treo trên tường,
“Vệ tướng quân cũng biết ta là nghĩa huynh của Trần nương nương nhưng không hề
sinh lòng hiềm khích. Liễu Duệ ta là người ân oán phân minh.”
Tháng tư năm Nguyên Thú thứ hai, ba vạn kỵ binh dưới sự chỉ
huy của Liễu Duệ và Hoắc Khứ Bệnh tiến ra khỏi thành. Trong lần gặp mặt quân
vương cuối cùng tại điện Tuyên Thất, Lưu Triệt cười nói, “Trẫm chờ Trường Tín hầu
thắng trận trở về, lập nên quân công bất hủ, nếu như thành thân quyến thì chẳng
phải càng đáng mừng hơn sao?” Lưu Triệt là em trai nên cũng được biết lòng ưu
ái của Công chúa trưởng Bình Dương đối với Trường Tín Hầu.
Liễu Duệ bất giác phiền lòng. Bình Dương công chúa trưởng
Lưu Tịnh là cô gái cao quý nhưng xa vời, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp thật
nhưng đối với hắn cũng chỉ là một cái bóng mơ hồ. “Không nhớ tới việc này nữa”,
hắn tự nhủ.
Phương xa, thảo nguyên đã nhuộm một màu xanh của cỏ xuân bừng
bừng sức sống. Chiến tranh đang chực bùng phát, Trường Tín hầu Liễu Duệ cuối
cùng cũng nghênh đón thời đại thuộc về mình. Cùng ngày đại quân ra khỏi thành,
Lưu Triệt sai người đón Trần nương nương từ phủ Đường Ấp hầu trở về cung Trường
Môn.