“Nghiên Nhi!” Công chúa trưởng Bình Dương đưa tay mơn trớn
khuôn mặt mềm mại của Lý Nghiên. Nàng ta nhìn cô gái trẻ trung mỹ lệ như vậy
thì càng thấy mình ảm đạm, thoáng cái đã gần năm mươi rồi. Lưu Tịnh đứng thẳng
lưng để không cho người khác nhận thấy điều đó. Nàng ta là công chúa trưởng tôn
quý của Đại Hán, dù tuổi trẻ đã dần rời đi thì vẫn cực kỳ cao quý khiến người
khác không dám nhìn thẳng. Không hiểu sao, Lưu Tịnh lại chợt nhớ tới cô cô của
mình, Công chúa trưởng Quán Đào. Lúc còn là thiếu nữ, nàng ta đã đứng bên cạnh
mẫu thân tận mắt chứng kiến cô cô thông minh khéo léo, lo liệu chu toàn khiến cả
tổ mẫu và phụ hoàng lấy làm kính nể. Nhưng vị cô cô giỏi giang đó đưa được con
gái của mình ngồi lên ngôi vị hoàng hậu lại dần trở nên cố chấp đến nỗi tầm
nhìn trở nên thiển cận, cuối cùng dẫn đến kết quả A Kiều bị phế.
Sau này Triệt Nhi lên làm hoàng đế, nàng ta cũng học theo
cách của cô cô tiến cử mỹ nữ cho đệ đệ, cuối cùng nâng đỡ cho Vệ thị hưng thịnh,
đáng để kiêu ngạo. Nhưng đến ngày hôm nay thì có phải nàng ta đang tự sa vào cố
chấp giống như cô cô của mình năm xưa, không cách nào tự kiềm chế? Trong lòng
Lưu Tịnh mơ hồ hiện lên những ý nghĩ u ám này nhưng ngoài mặt vẫn rất bình thản,
hỏi, “Nghiên Nhi, ngươi có biết dụng ý của ta năm đó khi đưa ngươi về phủ Bình
Dương hầu không?”
Lý Nghiên không nói gì nhưng ánh mắt sáng hẳn lên, ngay cả
khuôn mặt cũng ửng hồng, trông cực kỳ quyến rũ. Cô tự thấy mình là một người
con gái thông minh, mặc dù Công chúa trưởng Bình Dương chưa từng nói ra nhưng
Lý Nghiên lại biết rất rõ về dung mạo của mình. Thiếu nữ trong thiên hạ có ai
không biết xuất thân của vị hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ ngồi đoan
trang trong cung vị Vương hôm nay chính là từ phủ Bình Dương hầu, thân phận ban
đầu của nàng ta chẳng qua cũng chỉ là ca cơ của phủ Bình Dương hầu. Có câu
“Sinh nam không mừng, sinh nữ không giận, một thân một mình, Vệ Tử Phu hơn cả
thiên hạ”[1]. Mặc dù những năm này Vệ Tử Phu rơi vào tình cảnh thất sủng nhưng
kỳ tích từ một ca cơ trở thành hoàng hậu đã là truyền kỳ trong suy nghĩ của vô
số thiếu nữ.
[1] Trích trong Vệ Tử Phu ca.
“Nghiên Nhi”, Lưu Tịnh nói tiếp, “Ta biết ngươi rất thông
minh lanh lợi, nói một hiểu mười. Hôm nay bản công chúa không ngại nói cho
ngươi rằng ta muốn dâng ngươi lên cho bệ hạ. Với tư chất và sắc đẹp của mình,
ngươi có thể giành được sự sủng ái của bệ hạ.”
Lý Nghiên nín thở, khẽ cúi đầu, “Đa tạ Công chúa trưởng nâng
đỡ.”
“Nếu như muốn tồn tại thì ngươi phải biết rằng đối thủ của
ngươi trong tương lai không phải là Vệ hoàng hậu trong điện Tiêu Phòng, cũng
không phải là mỹ nhân mới tiến cung Vị Ương mà là”, Lưu Tịnh trầm mặt, dằn từng
tiếng, “phế hậu Trần A Kiều.”
“Trần hoàng hậu?” Lý Nghiên ngẩng đầu, đầy kinh ngạc. Dù giới
quyền quý ở Trường An chẳng lạ lẫm gì ân sủng đặc biệt của thiên tử với Trần
hoàng hậu nhưng bình dân bách tính thì lại không biết được bao nhiêu. Trong suy
nghĩ của bọn họ, phế hậu chẳng qua chỉ là hoa tàn liễu héo của ngày hôm qua mà
thôi.
“Không sai, Trần hoàng hậu có thể ở tuổi ngoài bốn mươi mà vẫn
giữ vững được sự sủng ái của bệ hạ thì thật sự không thể khinh thường. Nghiên
Nhi, nếu ngươi muốn chiếm được vị trí trong lòng bệ hạ thì nhất định phải đánh
bại nàng ta.”
“Vậy ư?” Lý Nghiên khẽ chớp mắt, thần thái quyến rũ đến nao
lòng. Cô hỏi, “Trưởng công chúa quen biết Trần hoàng hậu từ nhỏ thì thấy Trần
hoàng hậu là người như thế nào?”
Lưu Tịnh không nén nổi vẻ tán thưởng, “Nghiên Nhi đúng là
thông minh.” Nàng ta suy nghĩ một chút rồi nói, “Quả thật A Kiều trước lúc hồi
cung chẳng qua chỉ là một cô gái xinh đẹo, kiêu ngạo ngất trời, thêm vào tính
tình bốc đồng.” Lưu Tịnh khẽ nhíu mày, “Nhưng sau khi hồi cung thì ta dần nhìn
không thấu A Kiều nữa. Nàng ta vẫn xinh đẹp như thể không hề già đi. Không,
nàng ta dường như còn hấp dẫn hơn cả trước kia nữa, lại thêm khí chất điềm đạm,
dường như chẳng còn gì có thể khiến nàng ta động tâm được, bao gồm…” Bao gồm cả
vị hoàng đế đệ đệ chí tôn kia.
Lý Nghiên từ từ nhướng mày, chỉ dựa vào mấy lời mô tả ngắn gọn
như vậy của Bình Dương trưởng công chúa thì cô không sao hình dung ra được Trần
hoàng hậu như thế nào. Nếu không biết người biết ta thì trận chiến này của cô
coi như đã thua trước một nửa.
“Được rồi”, Lưu Tịnh phất tay, “Nghiên Nhi lui xuống trước
đi. Phải nhớ kỹ rằng không thể để mất dáng vẻ tư thái đã được huấn luyện, còn
những thứ khác thì bản công chúa sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi.”
“Dạ.” Lý Nghiên ngoan ngoãn cúi đầu, “Nghiên Nhi lui xuống
trước. “À”, cô tựa như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thản nhiên
nói, “ba ngày nữa sẽ là sinh nhật của ca ca nên Nghiên Nhi muốn về nhà một chuyến,
kính xin Công chúa ân chuẩn.”
“Không được!” Lưu Tịnh nhớ tới những lời Trần A Kiều đã nói
với vẻ dường như hiểu rất rõ về Lý Nghiên ở trong Thượng Lâm Uyển, lo rằng một
khi cô vừa ra khỏi phủ sẽ lập tức bị người của Trần gia bắt đi nên liền gạt bỏ
không chấp nhận. Lát sau nàng ta thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Nghiên thì dịu giọng,
“Nghiên Nhi dung nhan tuyệt sắc, không được khinh suất ra khỏi cửa. Đến hôm đó
ta sẽ cho ca ca và đệ dệ của ngươi vào phủ thăm ngươi.”
Lý Nghiên nghĩ thầm ngày sinh nhật của Lý Diên Niên mà ca ca
lại phải tới Hầu phủ chúc mừng thì đúng thực là khó nói nhưng nếu cả nhà được
đoàn tụ thì ở đâu cũng như nhau liền mỉm cười, “Đa tạ Công chúa trưởng.”
Ba ngày sau, một chiếc xe ngựa đón huynh đệ Lý thị vào phủ
Bình Dương hầu. Lý Nghiên đứng trong hành lang nhìn thấy huynh trưởng và ấu đệ
thì mừng rỡ gọi, “Ca ca!” Sau đó cô đưa hai người vào khuê phòng của mình.
Lý Diên Niên cũng vui vẻ, “Mấy tháng không gặp, Nghiên Nhi
đã cao hơn một chút, xinh đẹp hơn trước nhiều rồi.”
Lý Nghiên cảm giác trên mặt nóng bừng, xẵng giọng, “Huynh muội
một nhà, cần gì nói những lời này.”
“Thật đấy…”, Lý Quảng Lợi kéo tay cô, hồn nhiên nói, “Nhị tỷ
của đệ là người con gái xinh đẹp nhất thiên hạ.”
Lý Nghiên rạng rỡ, lại liếc thấy trên mặt ca ca thoáng vẻ
khác lạ liền hỏi, “Ca ca có chuyện gì vậy?”
“Không có gì”, Lý Diên Niên hơi cụp mắt xuống nói, “Mấy hôm
trước ta từng gặp một người con gái có khả năng so được với muội muội.”
“Ồ?” Nụ cười Lý Nghiên hơi sượng lại, hỏi luôn, “Là ai vậy?”
“Là Trần hoàng hậu trước kia.”
Lý Nghiên cảm giác trong lòng dần lặng đi, nặng nề hỏi, “Ca
ca tận mắt nhìn thấy nàng ta?”
“Ừ.” Lý Diên Niên không phải là người ngu dốt nên cũng lờ mờ
đoán ra dụng ý của Bình Dương trưởng công chúa thu nhận muội muội. Ban nãy hắn
cảm thấy không nỡ nhưng rồi nghĩ lại rằng bây giờ cần phải nói ra sự thực cho
muội muội kẻo ngày sau lại trở tay không kịp. “Mấy ngày trước bệ hạ thiết yến ở
đài Bách Lương trong Thượng Lâm Uyển, ca ca phụng chiếu đến đó đánh đàn hầu hạ.
Người ở bên cạnh bệ hạ chính là Trần hoàng hậu.”
“Ồ… Ca ca cảm thấy Trần hoàng hậu xinh đẹp hơn hay muội muội
xinh đẹp hơn?”
Lý Diên Niên suy nghĩ một chút mới trả lời, “Mỗi người một vẻ,
muội muội trẻ trung tươi tắn còn Trần nương nương tĩnh mịch xa xăm.”
Lý Nghiên làm như lơ đãng hỏi, “Bệ hạ… sủng ái Trần hoàng hậu
lắm sao?”
“Đúng vậy, từ năm Nguyên Thú thứ hai đến nay, Trần hoàng hậu
đã độc chiếm ân sủng gần ba năm rồi. À, Trần hoàng hậu còn hỏi muội muội đấy.”
Lý Nghiên sững lại, “Sao nàng ta biết được muội?”
“Ca ca cũng không biết”, chuyện đã xảy ra cách đây nhiều
ngày nhưng Lý Diên Niên vẫn cảm thấy khó hiểu, “Trần hoàng hậu vừa nghe tên của
ta thì hỏi có phải ta có một muội muội hay không.”
“Ca ca trả lời thật sao?”
“Tất nhiên”, Lý Diên Niên nói, “Hiện giờ bệ hạ và Trần nương
nương đã biết ta có một muội muội sống nhờ ở phủ Bình Dương trưởng công chúa.”
Đây là ý gì chứ? Lý Nghiên thầm tính toán rất nhanh. Cô vốn
định ẩn mình trong bóng tối, sau đó khi đến thời cơ thích hợp nhất thì sẽ xuất
hiện trước mặt bệ hạ với một dáng vẻ thật xinh đẹp khiến người cả đời khó quên.
Nhưng người tính không bằng trời định, người đàn ông mà cô sắp sửa hiến thân
cũng như người phụ nữ mà cô sắp sửa đối địch đều đã biết trước về sự tồn tại của
bản thân, đó là chuyện cực kỳ bất lợi vì không chỉ Trần hoàng hậu sẽ đề phòng
mà còn là bệ hạ… Nhiều năm qua, cô đã nghiên cứu nên hiểu rất rõ rằng nam nhân,
nhất là một người nam nhân có quyền lực, sẽ rất dễ dàng rung động trước một cô
gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Nhưng nếu để cho họ biết rằng
có người trăm phương ngàn kế để dẫn dụ họ đi vào con đường đó thì trong lòng chắc
chắn sẽ không vui.
“Được rồi, được rồi!” Quảng Lợi còn nhỏ nên không hề có hứng
thú đối với câu chuyện của hai người, chu miệng càu nhàu, “Hôm nay là sinh nhật
của đại ca mà nhị tỷ cứ bắt đại ca nói mãi về chuyện người khác, thật mất hứng.”
Lý Nghiên cười xòa, “Là lỗi của Nghiên Nhi. Ca ca, Nghiên
Nhi mời huynh một chén!”
Song cho dù là Bình Dương trưởng công chúa hay là Lý Nghiên
suy đoán đến thế nào thì vẫn không thấy Trần A Kiều có hành động gì, thậm chí
ngay cả phủ Đường Ấp hầu cho tới Đại tư nông, Trường Tín hầu có vinh nhục quan
hệ trực tiếp với nàng cũng không thấy động tĩnh. Thời gian dần trôi, cuối cùng
cũng đến mùa xuân năm Nguyên Thú thứ năm. Hôm đó chính là ngày lễ Thượng tự mỗi
năm một lần, nhà nhà trong thành Trường An đều phải tới bờ sông Vị Thủy làm lễ
giải hạn. Tuy Lý Nghiên có địa vị đặc biệt trong phủ Bình Dương hầu nhưng về
thân phận thì vẫn là một nữ tỳ nên không thể đi ngang hàng với chủ nhân. Bình
Dương trưởng công chúa chỉ định một má má lớn tuổi có thể tin cậy theo hầu rồi
dẫn gia nhân tới bờ sông Vị Thủy.
Lý Nghiên ngồi trong xe ngựa, hơi vén rèm lên nhìn vô số
cánh diều bay lượn bên bờ sông. Kể từ sau khi Công chúa Duyệt Trữ thả diều ở lễ
trừ tà hồi năm Nguyên Thú nguyên niên, việc này đã trở thành tập tục vào tháng
Ba. Từ xa nhìn lại, vô số cánh diều tinh xảo khả ái bay lượn trên nền trời xanh
mây trắng trông rất vui mắt.
Trên đường, một thiếu niên mặc y phục màu xám dắt ngựa đi ở
phía trước, mải nhìn phong cảnh bên bờ sông Vị Thủy nên không để ý đụng phải một
ông lão, vội vàng nói, “Xin lỗi.” Ông lão không dám nhận lễ, nghiêng người
tránh sang một bên, vẻ mặt sợ hãi, “Trần nhị thiếu gia, nào dám làm phiền đại
giá của ngài? Là do tiểu dân không cẩn thận.”
Lý Nghiên khẽ liếc nhìn, má má bên cạnh hiểu ý liền nói, “Đó
chính là Nhị thiếu gia Trần Hi con một người thiếp của Đường Ấp hầu. Mặc dù là
con của thiếp nhưng tài năng xuất chúng nên được xem trọng, tuy nhiên hắn hơi
ngốc ngếch, thích ở chung với đám người hạ đẳng.” Bà nói xong liền nhíu mày, hiển
nhiên có vẻ xem thường.
Lý Nghiên gật đầu, lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn lụa rồi
nhẹ nhàng tung ra ngoài cửa xe. Chiếc khăn phất phơ trong gió, cuối cùng rơi xuống
trước mặt Trần Hi.
“Lý Nghiên.”, má má trầm giọng, “Con làm vậy là có ý gì?”
“Biết người biết ta, trăm trận không nguy”, Lý Nghiên thản
nhiên đáp, “Nếu muốn biết thói quen của Trần nương nương thì có cách nào tốt
hơn là hỏi con cháu nàng ta? Nên nhớ là sau năm Nguyên Thú nguyên niên, Trần
nương nương đã ở phủ Đường Ấp hầu suốt hơn một năm.”
Má má im bặt, nhìn Lý Nghiên vẻ sâu xa. “Má má vẫn luôn xem
nhẹ con”, bà khẽ gật đầu, “Biết đâu con thật sự có thể tạo ra một chỗ đứng bên
cạnh bệ hạ.”
Trần Hi nhặt chiếc khăn lụa lên, cảm giác mềm mại trơn nhẵn,
còn mang theo mùi hương thoang thoảng của giai nhân, ở góc có thêu một khóm
trúc thẳng tắp kiêu hãnh.
“Cô nương”, Hắn ngẩng đầu lên gọi, “Khăn lụa của cô bị rơi
này.”
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, má má vén rèm lên bước ra, liếc
nhìn rồi nói, “Xin đa tạ công tử.”
“Vị công tử này”, một giọng thiếu nữ thanh nhã từ trong xe
truyền đến một cánh tay mềm mại chìa ra nhận lấy chiếc khăn lụa từ tay má má,
thánh thót nói, “Đa tạ.”
Trần Hi thần mặt, qua khe rèm buông xuống, hắn trông thấy một
cặp mắt mỹ lệ, người ngồi trong xe đeo mạng che mặt biểu lộ thân phận giai nhân
cao quý. Nhưng hắn chỉ nhớ nhất là đôi mắt phảng phất như ánh trăng, trong trẻo
mà xa cách.
Một gia nhân áo xanh tất tả đi xuyên qua phủ Bình Dương hầu
tới bên cửa sổ gian phòng ở chái đông của Lý Nghiên, khẽ đụng vào tấm màn cửa bằng
lụa mỏng, bẩm báo: “Lý tiểu thư, vị Trần nhị thiếu gia kia lại tới tìm người đấy.”
“Biết rồi!” Lý Nghiên khẽ đáp, tháo tất cả đồ trang sức xuống,
búi lại theo kiểu của các thiếu nữ khuê các, nhận lấy chiếc mạng che mặt bằng lụa
mỏng từ thị nữ, đeo lên rồi bước ra ngoài phòng, len lén đi về hướng cửa ngách ở
chái tây Hầu phủ. Cô vừa định bước xuống hành lang thì chợt nghe thấy một tiếng
gọi quen thuộc, “Nghiên Nhi.”
Lý Nghiên ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Công chúa trưởng
Bình Dương đang ngồi trên lối mòn bên sườn hòn giả sơn trong đình, quay lưng về
phía mình nên không thấy rõ mặt.
“Công chúa trưởng”, cô bước nhẹ đến, bái chào.
“Nghiên Nhi!” Lưu Tịnh liếc mắt nhìn qua những cành hoa đào
nở rộ khắp trong vườn Hầu phủ: “Ta biết ý đồ của ngươi, nhưng con gái chốn khuê
phòng thì sao có thể hẹn hò với nam nhân bên ngoài? Ngươi đang đùa với lửa đấy.”
“Nghiên Nhi biết”, Lý Nghiên hơi cúi đầu xuống nhưng giọng
nói lại lộ ra vẻ kiêu ngạo, “Nhưng nếu ngay cả chút lửa đó cũng làm bị thương
tay thì Công chúa trưởng còn có thể có lòng tin đối với tiền đồ của Nghiên Nhi
sao?”
Lưu Tịnh quay lại, cười nhạt, “Đã như vậy thì Nghiên Nhi tự
giải quyết cho tốt.”
Lý Nghiên quỳ gối hành lễ, “Nghiên Nhi xin cáo lui”, sau đó
rời đi.
“Công chúa trưởng”, thị nữ dìu nàng ta đứng lên, hỏi giọng
lưỡng lự, “Vị Lý cô nương này còn chưa được thánh sủng mà đã liều lĩnh như thế,
có hay không…?”
“A Lan không biết”, Lưu Tịnh thản nhiên nói, “Con gái có liều
lĩnh cũng không quan trọng miễn là có vốn để liều lĩnh. Lý Nghiên có hai thứ,
thứ nhất là xinh đẹp, thứ hai là thông minh. Người đẹp thông minh có liều lĩnh
một chút thì đàn ông mới thương hương tiếc ngọc.”
Từ cửa tây phủ Bình Dương hầu đi qua một dãy hành lang ra
ngoài là có thể thông đến một nhà dân ở gần đó. Lý Nghiên từ nhà dân kia đi ra
ngoài, vừa nhìn đã thấy Trần Hi đang chờ ở dưới gốc liễu trước cửa.
“Nghiên Nhi!”, Trần Hi mỉm cười, “chờ muội lâu quá.”
“Muội cũng không có cách nào cả”, Lý Nghiên khẽ cúi đầu, “dù
muội đã nhờ Vương bá thông báo tin tức nhưng vẫn phải tránh né tai mắt của ca
ca thì mới có thể ra được. Ca ca mà biết thì sẽ đánh chết muội mất.”
Ban đêm, ánh trăng trong trẻo trải trên mặt đất, thân hình
giai nhân monh manh như liễu đùa trước gió, mặc dù cúi đầu không thấy được dung
nhan nhưng Trần Hi đã mê mẩn, vội vàng bảo, “Là ta không tốt, Nghiên Nhi đừng
giận.”
Lý Nghiên dịu dàng, “Nghiên Nhi không giận Trần công tử đâu.
Công tử, dù sao đây cũng gần nhà, chúng ta đi xa chút nhé.”
Trần Hi gật đầu, dắt tay cô đi theo lối tắt ra thật xa, “Thật
ra thì nhà nàng ở ngay cạnh phủ Bình Dương hầu. Nghiên Nhi, chẳng lẽ nàng là
người của Hầu phủ?”
Hắn thuận miệng hỏi nhưng không nghe thấy hồi âm bèn xoay
người lại thì thấy Lý Nghiên khẽ nhăn mày, ánh mắt ẩn chứa nỗi u buồn giọng xa
xôi, “Trần công tử, chúng ta đừng nói về những điều này được chứ. Huynh chỉ cần
biết muội là Nghiên Nhi, cần gì phải biết quá nhiều?”
Trần Hi cảm thấy thương tâm, gật đầu, “Ừ, thôi vậy.”
“Nghiên Nhi sợ rằng Trần công tử là con nhà gia thế còn
Nghiên Nhi chẳng qua chỉ là con gái dân thường thì làm sao xứng đôi vừa lứa được
chứ?”
“Nàng không cần phải lo lắng về chuyện này”, Trần Hi gạt đi,
“Nếu là nhà khác thì đúng thật là khó nói nhưng Trần gia chúng ta thì khác. Mấy
năm trước khi còn ở nhà, cô cô đã nói rằng chỉ cần chúng ta yêu thì cho dù người
con gái đó có thân phận gì cũng có thể rước về nhà, nếu phụ thân và tổ mẫu
không đồng ý thì cô cô sẽ nói giúp chúng ta.”
“Cô cô của huynh?” Lý Nghiên bất giác cảm thấy khó thở.
“Đúng vậy” Trần Hi tựa như không nhận ra, vẫn cười nói tự
nhiên, “Cô cô của ta chính là Trần nương nương ở cung Trường Môn hôm nay.” Sắc
mặt hắn bỗng hơi ảm đạm nhưng chỉ thoáng qua, “Mặc dù đã không còn là hoàng hậu
nữa nhưng thánh sủng vẫn không giảm, tổ mẫu và phụ thân đều nghe lời cô cô.”
“Nghe huynh nói như vậy, Trần nương nương cũng thật là một nữ
tử hiếm thấy rồi”, trong mắt Lý Nghiên hiện ra vẻ mong đợi, “muội thật muốn gặp.”
“Chờ khi Nghiên Nhi được gả vào Trần gia chúng ta thì sẽ biết
ngay.” Trần Hi mỉm cười, “Cô cô là một người rất tốt, xinh đẹp, hiểu lý lẽ, giỏi
cả đàn, thơ, biết lòng người.”
Lý Nghiên nghe đến thất thần, khẽ ồ lên một tiếng, “Huynh kể
thêm một chút về Trần nương nương cho muội nghe đi.”
“Ừ.” Trần Hi chỉ cho là con gái thì hay hiếu kỳ nên không
nghi ngờ gì, “Khi rảnh rỗi thì cô cô thường hay đánh đàn tỳ bà để giải khuây.
Cô cô đánh đàn tỳ bà chưa chắc đã hay nhưng khúc điệu mới lạ nghe mãi không
chán. Nghiên Nhi đã từng nghe bài Giai nhân khúc chưa?”
Một lúc sau, Lý Nghiên mới đáp, “Là bài có câu ‘Có tuyệt thế
giai nhân. Cả đời duy mỗi một’, phải không?”
“Đúng rồi”, Trần Hi gật đầu, ánh mắt lộ đầy vẻ ngưỡng mộ: “Một
lần liếc nghiêng thành, Ngoảnh lại nhìn nghiêng nước.”
“Trong lòng ta, cô cô chính là bậc nghiêng nước nghiêng
thành như thế, trên đời này không ai có thể sánh bằng. Có lẽ vì vậy nên bệ hạ mới
ngưỡng mộ cô cô như thế.”
Tâm trạng Lý Nghiên trở nên nặng nề. “Đương nhiên, Nghiên Nhi
cũng rất tốt”, Trần Hi cho là Lý Nghiên tự ti nên đỡ lời.
“Nghiên Nhi chỉ là một dân nữ thì làm sao dám sánh với Trần
nương nương chứ?” Lý Nghiên thản nhiên, nhìn vầng trăng lưỡi liềm đang dần lên
cao, “Đêm đã khuya rồi, Trần công tử đưa Nghiên Nhi trở về thôi.”
“À”, Trần Hi bỗng giật mình, nắm lấy tay cô, “Được rồi, ta sẽ
đưa muội về ngay.” Trong giọng nói còn toát lên vẻ nuối tiếc không thôi.