Kim Ốc Hận

Chương 62: Mộng sao vẫn mãi kéo dài




Quán Đào công chúa trưởng Lưu Phiếu vừa đến Thượng Lâm Uyển thì lập tức tới ngay điện Tín Hợp, thấy A Kiều nằm trên giường sắc mặt tái nhợt yếu ớt thì xém chút rơi lệ.
“Cho tới hôm nay đã là ngày thứ ba mà A Kiều vẫn chưa tỉnh lại”, Lưu Triệt nói giọng khản đặc. Đế vương càng dễ nổi nóng, sắc mặt các ngự y cũng càng ngày càng tái nhợt.
A Kiều đang mê man trên giường đột nhiên ứa ra một giọt nước mắt trên mặt nàng, lẩm nhẩm gọi, “Mẫu thân.”
“Trẫm nghĩ”, Lưu Triệt đưa tay áo nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, nói, “Có khả năng Kiều Kiều hy vọng được gặp cô cô một lần nên dù biết cô cô tuổi tác đã cao nhưng vẫn mời tới đây một chuyến.”
Lưu Phiếu thầm kinh ngạc, sau khi cháu của bà lên nắm quyền thì bà đã không còn thấy y như vậy. Những năm gần đây, bà dần hiểu tính cách thích mềm không thích cứng của Lưu Triệt nên lúc này rơi lệ, nói, “Đứa bé đáng thương còn chưa thấy mặt mẫu thân đã ra đi rồi. A Kiều nhất định rất đau đớn.”
Khóe môi Lưu Triệt khẽ cong lên, ánh mắt dần lạnh băng, “Cô cô yên tâm, chuyện này, trẫm sẽ xử lý.”
Y hứa hẹn với Trần gia như vậy lại khiến Lưu Phiếu giật mình, lúc này mới nghĩ đến đứa cháu đang ở ngôi chí tôn này cũng là cha đứa bé trong bụng A Kiều, bất giác cảm thấy áy náy, nói, “Hoàng thượng, người trở về nghỉ đi. A Kiều tỉnh lại mà thấy người như vậy cũng sẽ không an lòng.”
Lưu Triệt đã mấy ngày không ngủ ngon giấc nên biết dáng vẻ của mình tiều tụy, hơn nữa Công chúa trưởng Quán Đào chăm sóc A Kiều thì cũng yên tâm nên y không gắng thêm, bèn nói, “Trẫm nằm nghỉ ở điện Thiên, nếu Kiều Kiều tỉnh thì phiền cô cô gọi một tiếng.”
Lưu Phiếu đưa mắt nhìn Lưu Triệt đi khỏi rồi mới ngồi bên cạnh A Kiều, ra lệnh, “Đổi lại khăn ấm cho nương nương.” Lục Y đứng hầu một bên đáp lời rồi khẽ khàng đi xuống.
“A Kiều!” Lưu Phiếu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, “Con cũng nên tỉnh lại rồi.”
Nếu không tỉnh lại thì không chỉ có Vệ gia mà ngay cả lòng người của Trần gia cũng sẽ rối loạn. Điều kiện tiên quyết của sự tranh đấu giữa hai nhà Trần, Vệ chính là Trần A Kiều cùng Vệ Tử Phu còn tồn tại, nếu người mất thì thắng cũng như thua. Lưu Phiếu không phải không thương tâm vì đứa cháu chưa từng gặp mặt, nhưng ánh mắt bà dần trầm xuống. Chuyện đã xảy ra rồi, nếu có thể dùng một hoàng tử đổi lấy việc tiêu diệt Vệ gia cũng có thể coi là một giao dịch đáng giá. Chỉ nghĩ đến A Kiều, vốn là người chí tình chí nghĩa nên chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn. Còn Lưu Triệt, nếu Lưu Phiếu không phải là người hiểu rõ về đứa cháu này thì cũng cho rằng y thật sự rất yêu A Kiều. Vô tình nhất chính là đế vương, Lưu Phiếu thở dài. Lục Y đã mang khăn sạch từ ngoài điện đi vào, Lưu Phiếu nhận lấy, cẩn thận lau người cho A Kiều. Đụng phải vết thương trên cơ thể năm xưa, không chỉ A Kiều dè chừng mà ngay cả Lưu Phiếu cũng cảnh giác.
Cũng không biết bao lâu, chẳng biết có phải do mẹ con có tâm ý liên thông nhưng Lưu Phiếu bỗng nhiên quay đầu lại, thấy một ngón tay của A Kiều khẽ động đậy.
“A Kiều!” Bà cố nén nỗi vui mừng, khẽ gọi.
A Kiều từ từ mở mắt, sau một lúc lâu mới nhìn rõ người trước mặt.
“Lục Y!” Lưu Phiếu cất giọng bảo, “Còn không đi gọi bệ hạ.”
“Dạ!” Lục Y vội vàng đáp rồi rời đi.
“Mẫu thân!” Trần A Kiều gọi một tiếng, cảm giác giọng nói của mình mỏng manh đến mức ngay cả bản thân cũng không nghe thấy, song Lưu Phiếu đã rơi lệ, liên tục nói, “Con tỉnh là tốt rồi.”
Lúc Lưu Triệt chạy tới thì thấy A Kiều đã rúc vào ngực cô cô, khóc nức nở đến khàn giọng. Mấy ngày liên tiếp mất sức hôn mê khiến nàng không còn cả sức lực để khóc, cuối cùng chỉ ứa nước mắt. Những giọt nước mắt như rơi vào lòng y, để lại chút dấu vết rồi bốc hơi bay lên. Y cảm nhận được nỗi đau khổ trong tiếng khóc của nàng, dù là khóc không thành tiếng. Một lúc lâu sau Lưu Phiếu mới nói, “A Kiều, con ngủ suốt mấy ngày qua rồi, gắng ăn chút cháo đi.”
Cháo đã chuẩn bị sẵn ngoài điện, luôn được hâm nóng. Lục Y mang vào, đặt ở trước giường. A Kiều định cầm lấy thìa nhưng cánh tay không còn sức để cầm, đánh rơi xuống nền điện tạo thành một tiếng vang trong trẻo. Lập tức có cung nhân tới nhặt rồi đổi thìa mới. Lần này Lưu Triệt tự mình cầm lấy, múc cháo đưa đến tận miệng A Kiều .
Lưu Phiếu khẽ mỉm cười, từ từ thối lui. Ánh mặt trời chiếu sáng rực bên ngoài điện Tín Hợp, mây đen bao phủ Trần gian cũng dần tản đi.
A Kiều liếc nhìn Lưu Triệt. Dù đã được nghỉ ngơi nửa ngày nhưng khuôn mặt y vẫn còn vẻ hốc hác. Có thể dễ dàng nhận thấy mấy ngày qua y lo lắng đến thế nào. Nàng ngoan ngoãn dựa vào y, húp được non nửa chén cháo thì lắc đầu bảo thôi. Cảm giác ấm áp lan dần vào dưới bụng. Nơi đó đã từng ẩn chứa một sinh mạng, chỉ vì nàng qua sơ suất mà để mất đi. Nghĩ đến đây, nàng lại muốn rơi nước mắt nhưng cố gắng ngăn lại, trước mặt vẫn mờ đi.
“Kiều Kiều!” Lưu Triệt thở dài, đưa chén cháo cho cung nhân rồi ôm lấy nàng không nói nổi những lời an ủi. Lúc đầu A Kiều còn tự làm thuốc ngừa thai rất công hiệu nhưng về sau có mấy lần không ngăn được Lưu Triệt mà vẫn chẳng xảy ra chuyện gì nên dần dần lơ là, nào ngờ…
“Kiều Kiều!” Lưu Triệt lại gọi khẽ, “Sao nàng ngủ lâu vậy?” Nàng không biết điều đó, chỉ biết y vẫn luôn túc trực bên cạnh nhưng muốn tỉnh dậy lại không được.
“Vừa rồi trẫm mặc nguyên y phục ngủ ở điện Thiên thì đã gặp một giấc mộng.”
“Vậy à?” Nàng lơ đãng hỏi, “Mộng thấy cái gì?”
Lưu Triệt không đáp, nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt kỳ lạ, cuối cùng hôn lên trán nàng, âu yếm, “Trẫm sẽ như nàng mong muốn.”
Trường An có chính sự báo đến nên Lưu Triệt không thể ở thêm tại điện Tín Hợp, chỉ giao việc đâu vào đấy rồi quay về. Trần A Kiều nhìn ánh mặt trời bên ngoài điện khẽ hỏi, “Công chúa Duyệt Trữ đâu?” Lục Y hầu hạ ở bên nghe vậy liền đáp, “Công chúa mấy ngày nay cứ ở một mình ở trong tẩm điện không chịu ra ngoài, Mạch điện hạ vẫn theo sát an ủi.”
A Kiều thở dài, cảnh tượng hôm đó rốt cuộc đã làm Tảo Tảo sợ hãi. Mấy ngày nay, mọi chú ý ở Thượng Lâm Uyển đều dồn về mình mê man bất tỉnh, ngoài Mạch Nhi thì e rằng chẳng ai nghĩ đến việc Công chúa Duyệt Trữ đang tự dày vò bản thân.
“Gọi Công chúa và Hoàng tử trưởng đến đây.” Nàng ra lệnh, Lục Y lĩnh mệnh lui ra.
Sau một lúc lâu thì nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài hành lang. Lưu Sơ rón rén đến trước giường của nàng, cúi đầu chào, “Mẫu thân!”, giọng cô bé đầy vẻ sợ sệt.
“Tảo Tảo ngốc quá”, A Kiều vừa tức giận vừa chua xót, “Vết thương hôm đó của con sao rồi?”
“Mẫu thân”, Lưu Sơ ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc, “Người không trách con sao? Nếu không phải con làm loạn đòi cưỡi ngựa”, mắt cô bé dần dần đỏ lên, “đệ đệ sẽ không mất, mẫu thân cũng sẽ không mê man suốt ba ngày.”
“Chỉ có muội là cứ tự trách mình thôi.” Phía sau, Lưu Mạch gạt đi, “Ca ca đã nói suốt ba ngày nay với muội rồi, muốn trách thì phải trách kẻ có ý đồ hại người. Mẫu thân và phụ hoàng thương muội như vậy, sao có thể nói gì chứ.”
“Tảo Tảo”, A Kiều dịu dàng gọi con gái lại, nắm tay bảo, “Con phải nhớ rằng mẫu thân biết đây không phải là lỗi của con nên đừng tự trách. Thật ra thì…”, nàng cười buồn bã, “cho dù con có không cẩn thận làm sai chuyện gì thì mẫu thân cũng không nỡ trách con bởi vì mẫu thân đã mất đi em bé, nếu lại trách con, giận con thì sẽ mất luôn cả con nữa.”
“Mẫu thân”, Lưu Sơ ôm lấy A Kiều, khóc òa lên, “Mẫu thân, sau này nhất định con sẽ thật là hiếu thuận với người, thêm luôn cả phần cho đệ đệ nữa.”
Đang xúc động nhưng A Kiều nghe nói như vậy thì vẫn không nhịn được cười, “Tại sao con lại biết đó nhất định là đệ đệ. Có thể là muội muội đấy.”
“Mẫu thân”, Lưu Sơ cũng không để ý, nũng nịu hỏi, “Con ở lại đây với mẫu thân có được không?”
Trần A Kiều khẽ lau nước mắt trên mặt cô bé, “Được rồi.”
Lưu Sơ dọn chỗ rồi nằm xuống bên cạnh nàng. Có lẽ bởi vì mấy ngày nay áy náy không ngủ được, lúc này lòng nhẹ nhõm nên cô bé vừa ôm lấy A Kiều thì lập tức ngủ say.
“Mạch Nhi”, nàng nhìn con trai, nhẹ giọng nói, “Mấy ngày qua cực khổ cho con quá.”
Lưu Mạch biết tự kiềm chế nên chỉ nói, “Mẫu thân tỉnh là tốt rồi.” Tuy vậy tuổi cậu vẫn còn nhỏ nên trong đôi mắt đen nhánh giống hệt như Lưu Triệt vẫn lộ ra vẻ hân hoan.
Đến gần chiều tối, Lưu Triệt từ tiền điện trở về, tay cầm một tập tấu chương, nét mặt vẫn còn tức giận, hậm hực nói, “Hay cho một trung thần.” Y trông thấy A Kiều nằm trên giường bình tĩnh xoay nghiêng gương mặt mỹ lệ thì chững lại, cơn tức giận cũng dần nhạt đi.
“Phụ hoàng”, Lưu Mạch lẳng lặng hành lễ, tư thế cung kính.
“Có chuyện gì vậy?” Nàng khẽ hỏi.
“Cũng không có gì”, Lưu Triệt bình thản đáp, đưa tấu chương trong tay cho Lưu Mạch, “Mạch Nhi, con cũng đã lớn rồi, phải học làm một số việc thực sự đi. Bản tấu chương này, con xem thấy thế nào?”
Lưu Mạch mở tấu chương, nhanh chóng đọc lướt qua rồi khẽ cau mày, lưỡng lự nói, “Phụ hoàng.” Lưu Triệt mỉm cười, xua xua tay, “Mẹ con mới tỉnh, con không được quấy rầy người nghỉ ngơi. Lui xuống trước đi.”
Lưu Mạch trầm tư giây lát rồi vâng lời, “Dạ.” Cậu xoay người bước ra khỏi điện Tín Hợp, chắp tay suy nghĩ một chút rồi đi thẳng về hướng khu nhà dành cho các quan lại tùy tùng ở phía bắc Thượng Lâm Uyển.
Mặc dù chức quan của Gián đại phu Trần Hi trên triều đình không tính là cao nhưng lại là con cháu dòng chính của Trần gia nên người ở Thượng Lâm Uyển không dám lơ là, thu xếp cho ở tại Linh Lung các. Bên trong Linh Lung các, Trần Hi đang đùa với Trần Mạn quấn trong tã lót. Trần Mạn khua khua bàn tay bé nhỏ, cười khanh khách, nét mặt sinh động, trong lòng Trần Hi tràn ngập vui sướng. Chợt hắn nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng nữ tỳ quỳ xuống chào nho nhỏ, “Mạch điện hạ thiên tuế!”, bèn kinh ngạc quay đầu lại, quả nhiên thấy Lưu Mạch đang đứng ngoài cửa.
“Hi biểu ca, biểu tẩu!”, Lưu Mạch gật đầu chào hỏi.
Lý Nghiên hơi đỏ mặt lên, quỳ gối chào, “Mạch điện hạ!”
Trần Mạn đang được Trần Hi bế trong lòng bỗng nhiên thò tay ra với với về hướng Lưu Mạch, miệng bập bẹ nói gì đó nhưng vì còn quá nhỏ nên ngay cả cha mẹ cũng không nghe rõ. Lưu Mạch mỉm cười hiền hậu, cởi đôi khuyên tai ngọc đang đeo bên hông ra tặng, “Khi cháu họ ra đời thì Lưu Mạch ở trong thâm cung không đến thăm được. Hôm nay tiện đây có một đôi khuyên tai ngọc làm lễ gặp mặt.”
Trần Hi khẽ gật đầu đáp, “Trần Hi xin nhận thay cho Mạn Nhi, xin đa tạ Mạch điện hạ!” Hắn biết Lưu Mạch đến đây thì tất có chuyện quan trọng muốn bàn nên liền giao con gái trong tay cho Lý Nghiên, bảo, “Nàng bế Mạn Nhi vào trong trước đi.” Lý Nghiên gật đầu, đón lấy Mạn Nhi rồi quay người đi vào trong.
“Điện hạ!” Trần Hi quay lại, mỉm cười hỏi, “Nghe nói cô cô đã tỉnh lại rồi à?”
“Ừ.”
“Vậy thì tốt rồi. Điện hạ đến đây là có chuyện gì sao?”
“Hôm nay Tả giám đình úy Mạc Long dâng biểu lên Hoàng thượng nói rằng Công Tôn Kính Thanh trong lao ngục vừa thay đổi khẩu cung, không chịu nhận Nhị hoàng tử Lưu Cứ là chủ mưu trong vụ trường bắn ngày hôm đó, song Mạc Long hỏi chủ mưu đích thực là ai thì hắn lại không trả lời được. Phụ hoàng vô cùng giận dữ.” Lưu Mạch không nhìn Trần Hi, giữ giọng bình thản thuật lại.
“Ồ?” Trần Hi cười đắc ý, “Thật sao?”
“Hi biểu ca”, Lưu Mạch ngẩng đầu lên, cặp mắt đen láy sắc bén nhìn Trần Hi chằm chằm khiến hắn tựa như có một loại ảo giác là bản thân mình đang đối mặt với bậc đế vương uy nghiêm trên điện Tuyên Thất. “Xin hãy nói thật cho ta biết, huynh có nhúng tay vào chuyện này hay không?”
“Dĩ nhiên là có!” Ngoài dự tính, Trần Hi mỉm cười thừa nhận dứt khoát, “Ta làm nhiều việc cho Trần gia chẳng qua chỉ để hỗ trợ điện hạ ngày sau lên ngôi hoàng đế, vì vậy nên cũng không cần phải dối gạt điện hạ.”
“Như vậy”, Lưu Mạch hơi trầm giọng xuống, “Hôm đó làm ngựa kinh hoảng ở trường bắn, huynh có…?” Cậu chần chừ một chút, không biết phải hỏi tiếp như thế nào. Song Trần Hi lại nói giọng lạnh tanh, “Điện hạ, sau khi xảy ra chuyện này thì đúng là Trần gia mới suy nghĩ để làm sao từ đó mưu cầu được lợi ích lớn nhất, thậm chí là đánh đổ Vệ gia. Nhưng Trần gia tuyệt đối không bịa đặt, gây chuyện có hại cho cô cô. Phải biết rằng cô cô không chỉ là mẫu thân của đệ mà còn là cô cô của ta.”
Lưu Mạch nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc lâu rồi cuối cùng chớp mắt, “Ta tin tưởng huynh.”
“Cũng xin biểu ca nhớ kỹ rằng ta tuyệt đối không cho phép một ai làm tổn thương mẫu thân và muội muội của ta.”
Lưu Mạch đến nay mới mười hai tuổi mụ! Trần Hi âm thầm kinh hãi trước khí độ làm người khác phải bái phục kia, cất tiếng cười phụ họa, “Điều này thì dĩ nhiên rồi.”
“Làm như vậy”, Lưu Mạch dùng ngón tay phải gõ nhè nhẹ lên án thư, nói tiếp, “Biểu ca cũng không nên quá xem thường phụ hoàng của ta.” Tuy cậu nói giọng nhẹ nhàng nhưng giây phút đó lại khiến Trần Hi kinh sợ toát mồ hôi lạnh khắp người, hỏi lại, “Điện hạ có ý gì thế?”
“Ta sống cùng Lưu Cứ ở Bác Vọng hiên đã bao nhiêu năm nên biết Lưu Cứ tính tình ôn hòa lương thiện giống mình, không phải là kẻ biết làm những chuyện như vậy. Ngay cả có tính cách khác-thì Lưu Cứ cũng không ngu xuẩn, chẳng lẽ nó không biết rằng cho dù hại được Tảo Tảo thì cũng không có ích lợi gì đối với nó mà ngược lại còn mất đi đạo lý. Biểu ca mặc dù thông minh nhưng rốt cuộc vẫn không hiểu được phụ hoàng của ta bằng ta. Phụ hoàng là cha của Lưu Cứ, há lại không hiểu rõ điểm này hay sao?” Lưu Mạch điềm nhiên nói, “Hôm đó ta lo lắng cho mẫu thân nên không suy nghĩ được kỹ, bây giờ thì rõ ràng rồi.”
“Cho nên ở điện Tín Hợp phụ hoàng mới thử dò xét ta”, cậu thầm than một tiếng.
Trần Hi trước giờ vẫn cảm thấy mãn nguyện cho rằng những bố trí linh hoạt của mình sẽ làm cho Vệ gia thất điên bát đảo, lúc này mới thấy như bị một gáo nước lạnh xối vào đầu, chẳng những không đánh đổ được Lưu Cứ mà ngay cả nhà mình cũng sẽ bị liên lụy. Nhưng hắn cũng có tâm trí kiên định, không để lộ ra mặt, nên đứng dậy chắp tay, “Điện hạ cao minh, không biết điện hạ cảm thấy nên tiếp tục chuyện này như thế nào?”
Lưu Mạch khẽ mỉm cười, ngạo nghễ nói, “Nếu mọi người muốn phù trợ cho ta thì chính bản thân mình cũng cần có chút bản lĩnh mới có thể khiến người khác phục. Biểu ca cho rằng căn cơ của Vệ gia nằm ở Nhị hoàng tử Lưu Cứ, Mạch Nhi lại cho rằng căn cơ của Vệ gia là ở Hoàng hậu Vệ Tử Phu.”
Cậu nhớ lại chuyện mẫu thân bị tủi nhục ở Vị Ương cung năm xưa thì ánh mắt bất giác trầm xuống, lạnh lùng nói, “Gia nghiệp huy hoàng của Vệ gia chẳng qua lập thành từ sau khi Vệ Tử Phu lên ngôi hoàng hậu. Một khi Vệ Tử Phu không còn là hoàng hậu nữa thì thân phận của Vệ gia sẽ không còn mà Lưu Cứ cũng mất đi chỗ dựa để lập thân, cho dù vẫn là hoàng tử nhưng chẳng qua cũng giống như Lưu Hoành, Lưu Đán không đáng lo ngại.”
Nói thêm, Vệ Tử Phu lại không phải là mẫu thân Trần A Kiều của mình, thời thế cũng không còn là năm Nguyên Quang nữa, điều đó cho thấy một khi Vệ Tử Phu mất ngôi vị thì sẽ không có cơ hội quật khởi.
“Điện hạ”, ánh mắt Trần Hi thoáng lộ vẻ bội phục nhưng rồi lại thở dài, “Đệ nhân đạo và lương thiện quá!”
“Tìm chỗ có thể khoan dung để mà độ lượng”, Lưu Mạch khẽ chép miệng, “Đối với phụ hoàng đôi khi không chém tận giết tuyệt thì mới có thể tìm được đường sống tốt hơn.”
“Như vậy thì điện hạ tính phải làm sao?”
“Biểu ca”, Lưu Mạch khẽ thốt lên, “Ta không tin rằng Công Tôn Kính Thanh không cố ý làm thương tổn Tảo Tảo, như vậy thì chủ mưu thật sự sẽ là ai đây?”
Trong điện Tín Hợp, Công chúa Duyệt Trữ dần dần tỉnh dậy, trông thấy phụ hoàng liền cười hồn nhiên, chợt nhớ lại chuyện lúc trước thì ánh mắt lập tức chuyển thành sợ hãi, Lưu Triệt bật cười bảo, “Con về trước đi.”
Cô bé gật đầu, nhảy xuống giường, chân giẫm xuống nền điện lạnh như băng nhưng cũng không để ý, nhìn quanh một vòng, “Ca ca đâu rồi?”
Lưu Triệt đáp cho qua chuyện, “Mạch Nhi chắc đang xử lý một vài công chuyện.”
“Bệ hạ”, A Kiều xoay người nhìn sang với ánh mắt đầy nghi hoặc, “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Kiều Kiều”, Lưu Triệt vòng tay từ sau lên bịt mắt nàng, “Nàng không cần nhìn, không cần nghe, không cần lo nghĩ gì cả, đến khi mọi việc kết thúc thì trẫm sẽ dẫn nàng trở về Vị Ương, được chứ?”
Nàng nhìn xuyên qua kẽ tay của y, thấy ánh sáng âm u trong điện. Tiết trời ngày xuân biến đổi nhanh chóng, vừa mới xanh trong rực rỡ mà lúc này đã thành u ám, tựa hồ bão táp lại sắp xảy ra. Trong lòng nàng chợt thoáng qua cảm giác bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.