Ăn trưa ở phủ Trường Tín hầu xong, nàng kéo Lưu Sơ đang lưu
luyến không chịu rời Liễu Ninh ra xe trở về cung Vị Ương. A Kiều trêu con gái,
“Thế nào? Con thích trẻ con lắm rồi sao?”
“Cũng không phải.” Tảo Tảo khẽ run người, muốn thoát khỏi ký
ức gì đó không hay, “Con cứ nhớ đến đệ đệ.” Cảnh tượng ở Thượng Lâm Uyển khiến
cô bé không dám nói tiếp nữa. A Kiều cũng nhớ tới đứa con đã mất, lòng thấy xót
xa.
Trở về điện Ngọc Đường, chợp mắt một lát tỉnh dậy thì Lục Y
đã mang thuốc đến, sắc mặt vui mừng, “Ngự y nói rằng đây là bát thuốc cuối
cùng. Sau này chỉ cần chú ý một chút tới thức ăn là được, như vậy sức khỏe của
nương nương căn bản đã tốt rồi.”
A Kiều đã quen uống những thứ thuốc đắng ngắt kia, nghe vậy
chỉ thản nhiên hỏi, “Thật không?” Nàng tự biết cơ thể mình bị ảnh hưởng nặng nề
sau lần sẩy thai, dù bề ngoài không có biểu hiện gì nhưng bên trong đã không
còn được như ban đầu.
“Bệ hạ luôn rất quan tâm đến nương nương đấy”, Lục Y vẫn vui
mừng, “Nghe ngự y nói bệ hạ thường cho gọi hắn đến để hỏi thăm sức khỏe của
nương nương.”
Đến tối thì một ngự y khác mang thuốc đến. Nàng nghi ngờ
bưng lên, ngửi thấy thì mùi vị vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút lạ lẫm
thì hơi biến sắc mặt.
“Là trẫm sai bọn họ điều chế”, Lưu Triệt chắp tay bước vào,
nói xong bảo mọi người lui ra.
“Trẫm đã hỏi ngự y cẩn thận, mặc dù sức khỏe Kiều Kiều được
coi là khỏe rồi, bây giờ đã có thể sinh hoạt phòng the nhưng tốt nhất là trong
vài năm nữa không được thụ thai, nếu không sẽ rất tổn hại cho cả hai mẹ con. Chờ
thêm vài năm nữa, tuổi thì cũng…” Y dừng lại, đắn đo một chút rồi nói, “Trẫm liền
sai các ngự y bàn bạc cân nhắc, thảo ra phương pháp ngừa thai ôn hòa. Trẫm sợ
nàng nghi ngờ nên đích thân đến nói.” Y nhìn nàng chằm chằm, quan sát kỹ từng
biểu hiện trên mặt.
Nhiều năm trước, khi nàng còn là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ,
người chung chăn gối đã từng gạt nàng, hạ thuốc ngừa thai trong thức ăn. Cho tới
bây giờ, mặc dù thời thế thay đổi, vết thương đó đã thành sẹo nhưng vẫn còn rất
đau đớn.
Nàng cười nhẹ, “Thiếp cũng không phải là trẻ con dễ suy nghĩ
lung tung.” Nhưng gương mặt nàng đỏ bừng, lầm bầm oán trách, “Nói cho mọi người
biết loại chuyện riêng tư này thì vui vẻ lắm sao?”
Lưu Triệt nghe thấy nhẹ cả người, mỉm cười kéo nàng lại trêu
đùa, “Trẫm không biết rằng tuổi càng nhiều thì da mặt Kiều Kiều trái lại càng mỏng
đi.”
Có lẽ vì quá lâu không thân mật nên càng vuốt ve càng cuồng
nhiệt. A Kiều không chịu được, liên tục xin tha, đến lúc trời sáng mới đi ngủ.
Khi tỉnh dậy thì Lưu Triệt đã rời khỏi, Lục Y hầu chủ nhân mặc
áo, trông thấy những dấu vết đậm đậm nhạt nhạt trên người nàng thì che miệng cười
trộm. A Kiều đỏ bừng mặt, cố gắng làm bộ nghiêm trang, “Cười cái gì, ngươi ra
ngoài kia ngay, mặc kệ ta.”
“Dạ được, dạ được.” Lục Y lúc này mới dừng lại, dò xét chung
quanh không có ai mới rón rén tới gần nói thầm vào tai A Kiều, “Triều đình báo
tin rằng triều thần tiếp tục xin bệ hạ lập thái tử, đồng thời phủ Đường Ấp hầu
cũng truyền tin tức”, giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lí nhí chỉ riêng A
Kiều là có thể nghe được, “Nhị hoàng tử Lưu Cứ vô tội được phóng thích, thái độ
chán nản, mấy hôm trước lén đi gặp Trường Bình hầu.”
A Kiều rùng mình, con rết trăm chân, chết vẫn còn ngọ nguậy
huống chi là chưa chết. Vệ thị huy hoàng, Vệ Tử Phu bao năm ở ngôi hoàng hậu đã
cai trị cung Vị Ương ngay ngắn rõ ràng, Vệ Thanh là một đại danh tướng, mặc dù
bị Lưu Triệt nghi kỵ đã rời xa quân đội nhưng sức ảnh hưởng thì không phải ai
cũng có thể xem nhẹ, huống chi lại vẫn còn có một Lưu Cứ. Nếu Trần gia vì Vệ
hoàng hậu đã chết mà xem nhẹ Vệ gia thì Trần gia sao xứng được vinh hiển trăm
năm ở nơi đế đô mưa gió bão bùng này.
“Thế à?” Nàng trầm ngâm hỏi, “Đến tình hình này thì Trường
Bình hầu còn có thể có cách gì chứ?” Vệ Thanh có thiên phú trên chiến trường chứ
chưa bao giờ xuất sắc trong những chuyện đấu mưu đấu trí quỷ quyệt
“Điều này cũng chưa chắc”, Lục Y lắc đầu.
Mấy ngày sau, Nhị hoàng tử Lưu Cứ dâng biểu lên bệ hạ tự xin
đi làm phiên vương. Một hoàng tử đã được phân phong làm phiên vương thì có
nghĩa là danh phận quân thần đã định, sau này phải tốn rất nhiều công sức mới
thay đổi được. Đây chính là quyết định sau cùng của Vệ Thanh sao? Vệ gia rốt cục
vẫn phải cúi đầu trước Trần gia để cầu mong bảo toàn được địa vị của hoàng tử
và các công chúa họ Vệ.
Trong điện Tuyên Thất, Lưu Triệt trái lại rất kinh ngạc. Rất
nhiều triều thần đã ủng hộ việc Nhị hoàng tử dâng biểu lên, còn nói nếu Nhị
hoàng tử đã phân đất phong vương thì Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng cần được
phân phong luôn một thể mới phải lẽ. Kể từ đó, dù Hoàng tử trưởng Lưu Mạch chưa
chính thức được gia phong ngôi vị thái tử nhưng đã rực rỡ như cầu vồng mới mọc,
khí thế thái tử bao trùm thiên hạ.
Cuối năm Nguyên Đỉnh đầu tiên, Hoàng đế kính báo thái miếu,
phong Nhị hoàng tử Lưu Cứ làm Tề vương, đất phong là nước Tề; Tam hoàng tử Lưu
Hoành làm Quảng Lăng Vương, đất phong là vùng Giang Tô, lập đô ở Quảng Lăng; Tứ
hoàng tử Lưu Đán làm Yến vương, đất phong là vùng Bắc Kinh ngày nay, lập đô ở Kế.
Lưu Cứ lớn tuổi nên sau khi được phong vương liền lập tức tới phiên quốc còn
Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử còn quá nhỏ tuổi nên ở lại Trường An đến khi trưởng
thành.
Chớp mắt đã sắp tới năm Nguyên Đỉnh thứ hai. Tuyết rơi đầy
trước điện Ngọc Đường dày chừng một thước, trong điện lại ngập tràn vui vẻ. Đến
tết, điện Tuyên Thất nghỉ ngơi ba ngày nên Lưu Triệt ở lại điện Ngọc Đường, ngồi
trên chiếc ghế được phủ lông cáo dày mỉm cười nghe Lưu Sơ đánh đàn. Lưu Sơ theo
Trác Văn Quân tập đàn đã được mấy năm nên hôm nay ngồi ở trước đàn cũng khá chững
chạc, chỉ có tiếng đàn là không thể giả dối, A Kiều nghe hồi lâu, khẽ cười nói,
“Thật không dễ nghe.”
Lưu Sơ dừng tay, nháy mắt, “Người ta vẫn nói con gái thì giống
mẫu thân, con đánh đàn không hay vậy thì mẫu thân cũng chẳng khá hơn.” Lưu Triệt
nhìn A Kiều á khẩu, cất tiếng cười vang.
Mọi người đang lúc vui vẻ, Dương Đắc Ý trông thấy cung nhân
tới trước mành như có điều gì muốn bẩm liền nhẹ nhàng tiến đến nghe một hồi rồi
trở lại bên cạnh Lưu Triệt kho người nói, “Bệ hạ, Tề vương điện hạ đến đất
phong, muốn gặp bệ hạ để từ biệt.”
Nụ cười của Lưu Triệt dần nhạt đi, khép mắt, “Bảo nó vào.”
Trần A Kiều nhíu mày, quay đầu lại lườm Lưu Triệt. Dù nàng
không muốn gặp Lưu Cứ nhưng nếu nó đã đến điện Ngọc Đường thì nàng cũng không
thể né tránh liền gật đầu ra hiệu bảo Lục Y lấy ra một tấm chăn mỏng phủ thêm
lên người. Lát sau, Lưu Cứ vén rèm bước vào mang theo một trận gió tuyết, quỳ gối
dưới điện bái chào, “Nhi thần Lưu Cứ tham kiến phụ hoàng, nương nương.” Cậu nói
mấy tiếng sau cùng cực kỳ ậm ờ. Lưu Triệt liếc nhìn A Kiều, thấy nàng khẽ gật đầu
ra vẻ không để ý thì chỉ chậm rãi nhếch môi.
Có lẽ là Lưu Cứ đau đớn trước cái chết của mẫu hậu nên trông
gầy đi rõ rệt. Cậu mặc bộ y phục màu lam, mặt mũi nhợt nhạt. Trần A Kiều thầm
thở dài, nếu như suy bụng ta ra bụng người thì cũng có thể hiểu được những oán
hận Lưu Cứ đối với nàng. Mẫu thân từng hỏi nàng vì sao không ép sát, bức tử Lưu
Cứ để nhổ cỏ tận gốc cho hoàn toàn yên tâm, Vệ Tử Phu đã chết, nàng là người thắng
mà truy cứu thêm một đứa bé thì thật quá hẹp hòi. Hơn nữa nàng rất có lòng tin
đối với Trần gia, đối với Liễu Duệ, đối với Tang Hoằng Dương, thậm chí đối với
cả Mạch Nhi nữa. Bọn họ đều là người thông tuệ, cẩn thận, có thể nào để cho một
Lưu Cứ nho nhỏ trở mình.
Nàng suy nghĩ một hồi, không ngờ Lưu Cứ lại đang chăm chú
theo dõi những động thái của mình. Cậu nhìn người phụ nữ trước mặt, mái tóc búi
xõa, dung nhan tươi đẹp được hơi nóng từ lò sưởi hắt vào đỏ bừng, vẻ mặt hờ hững
dường như mọi chuyện chung quanh đều không ảnh hưởng đến, liền nghĩ tới mẫu
thân của mình ở dưới suối vàng mà lòng sầu thảm. Chính người phụ nữ này đã cướp
đi sự quyến luyến của phụ hoàng dành cho mẫu thân. Đến cuối cùng cậu vẫn không
thể tha thứ cho mình đã viết ra mẩu giấy đó mà đẩy mẫu thân vào bước đường
cùng, rõ ràng chủ ý chỉ là báo bình an thế mà lại thành bùa đòi mạng mẫu thân.
“Thế đấy, Cứ Nhi”, cữu cữu thê lương nói, “dù cháu thông
minh nhưng vẫn quá ngây thơ, dễ dàng tin vào người khác để rồi phải trả cái giá
quá đắt.” Mẫu thân đã mất, cậu chỉ muốn bảo vệ tỷ tỷ của mình nên phải nhượng bộ.
“Cứ Nhi”, Lưu Triệt nhìn đứa con ngày xưa mình từng yêu quý
vô vàn bây giờ lại hóa thành bộ dạng như vậy, trong lòng chợt dâng lên chút
tình cha con, dịu giọng, “Đất Tề là đất phong tốt nhất của Đại Hán. Hôm nay con
đi phải giữ vững quyền lực và trách nhiệm.”
Lưu Cứ gật đầu, bái lạy thêm lần nữa, “Đa tạ ân điển của phụ
hoàng.”
“Nhi thần còn có một thỉnh cầu”, cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn
Lưu Triệt, vẻ mặt bình thản, ánh mắt trong trẻo.
“Thế à?” Lưu Triệt hỏi, “Là điều gì vậy?”
“Nhị tỷ của nhi thần tuy có phạm sai lầm lớn nhưng tình tỷ đệ
vẫn không thể bỏ. Tỷ ấy đã là thứ dân, nhi thần khẩn cầu được dẫn theo tới
phiên quốc để có thể chăm sóc cho nhau.”
Lưu Triệt biết cậu sợ Lưu Vân không còn thân phận công chúa,
tiếp tục lưu lại Trường An sẽ khó xử và bị người khác xem thường nên gật đầu,
“Như vậy cũng được, Cứ Nhi”, y nhìn sâu vào mắt Lưu Cứ đầy hàm ý, “Phụ hoàng thấy
con trưởng thành rồi, làm việc ôn hòa là chuyện tốt nhưng cũng có mặt hạn chế.
Hôm nay con đi đất Tề làm vương, bản thân còn cần phải học hỏi nhiều hơn.”
Lưu Cứ trầm mặc hồi lâu, khấu đầu thật sâu, nói, “Nhi thần
ghi nhớ lời dạy bảo của phụ hoàng.”
“Hôm nay đang là ngày tết”, Lưu Triệt ân cần, “Cứ Nhi để qua
lễ Thượng nguyên rồi đi cũng được.”
“Không được”, Lưu Cứ lắc đầu, “Chắc nhi thần ngày mai bái biệt
mẫu hậu xong thì sẽ dẫn nhị tỷ lên đường.” Nói xong, cậu cũng không muốn nhìn lại
vẻ mặt đang dần chuyển lạnh của Lưu Triệt, đứng dậy muốn lui ra nhưng vừa nghĩ
tới tam tỷ lại cắn môi đến suýt bật máu, xoay người lại quỳ xuống trước Trần A
Kiều, hô một tiếng Trần nương nương, thanh âm tuy thấp nhưng vẫn nghe được rõ
ràng.
A Kiều giấu vẻ kinh ngạc, cười nhạt, “Nhị hoàng tử muốn nói
điều gì thì cứ nói đi.”
“Tam tỷ của ta”, Lưu Cứ cúi đầu, “Tính tình từ nhỏ đã bồng bột
nhưng với mẫu thân cũng coi là hiếu thuận. Hôm nay mẫu… mẫu thân không còn nữa,
tỷ ấy lập thề giữ hiếu ba năm không nói tới chuyện kết hôn. Sau ba năm, kính
xin nương nương tác thành cho hôn nhân của tỷ ấy.”
Vệ Trường công chúa đã xuất giá, mặc dù nhà chồng gặp phải
tai ách nhưng cô vẫn còn thân phận công chúa, lại có một đứa con gái để chăm
sóc, gửi gắm cuộc đời mình vào nó. Hôm nay cung Vị Ương đã là thiên hạ của Trần
A Kiều, sinh tử họa phúc của Chư Ấp công chúa Lưu Thanh đều nằm trong tay nàng.
“Ngươi yên tâm”, nụ cười của nàng mang theo chút trào phúng,
“Ta không đến mức gây sự với một cô bé… Chỉ cần nó không đi sai đường là được rồi.”
Lưu Cứ ra khỏi điện thì vừa gặp Lưu Mạch từ Bác Vọng hiên trở
về. Hai huynh đệ cùng học tập trong một điện gặp tại hành lang nhưng chỉ thoáng
nhìn rồi lách người đi qua. Trong lòng Lưu Mạch thoáng buồn bã. Cậu bước thêm một
bước thì nhìn thấy bóng người trong điện Ngọc Đường. Nơi đó là người nhà của cậu,
những người cả đời sẽ bảo vệ cậu. Nghĩ đến đây thì Lưu Mạch liền thấy lòng
thanh thản hơn rất nhiều.
“Phụ hoàng!” Lưu Mạch vén rèm bước vào, cung kính chào.
“Mạch Nhi”, Lưu Triệt cũng tươi tỉnh lại, “Con đến vừa lúc,
trẫm có lời muốn nói với con.”
A Kiều giật thót người, vội vàng nói, “Nhắc tới Mạch nhi,
thiếp cũng có lời muốn nói với bệ hạ.”
“Ồ?” Lưu Triệt thuận miệng hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Nàng hít một hơi thật sâu, ưỡn thẳng lưng, nhìn Lưu Triệt trịnh
trọng, “Sau khi Trường Tín hầu phá được tộc Côn Minh thì Tang tư nông trù tính
sẽ cử thương đội đến Thân Độc, chuyện này chắc bệ hạ cũng biết. Thiếp nghĩ nên
để cho Mạch Nhi cùng đi một chuyến.”
Chuyện hoang đường như vậy thì ngay cả Lưu Mạch nghe cũng
còn ngạc nhiên, chưa nói những nội thị và cung nữ trong điện. Ai nấy đều hoặc
là rớt chén trà hoặc khẽ nghiêng người, ngay cả lão luyện thành thục như Dương
Đắc Ý cũng biến sắc. Để cho Thái tử Lưu Mạch sắp kế vị trở thành quân vương đi
xa vạn dặm ra nước ngoài theo thương nhân là chuyện xảy ra lần đầu tiên trong
hơn trăm năm khai quốc của Đại Hán. Mọi người cũng đã biết tâm tính và tác
phong của Trần nương nương mà bệ hạ sủng ái luôn vượt ra ngoài mọi ý liệu nhưng
không bao giờ có thể ngờ được nàng lại xuất một việc nằm ngoài mọi chuẩn mực
như vậy.
“A Kiều”, Lưu Triệt xẵng giọng. A Kiều cười thầm, biết một
khi Lưu Triệt không còn gọi nàng là Kiều Kiều chính là điềm báo trước cơn tức
giận.
Lưu Triệt lệnh cho mọi người lui xuống, giọng lạnh lẽo hiếm
thấy, “A Kiều, nàng phải biết rằng, phu quân nàng không phải là thương nhân mà
là đế vương nắm trong tay cả giang sơn huy hoàng của Đại Hán. Nàng không chú ý
bản thân giao du với hạng kinh doanh như Tang Hoằng Dương cũng không nói làm gì
nhưng đừng để con của chúng ta cũng đi làm một thương nhân. Thứ mà tương lai nó
nắm trong tay chính là cả giang sơn này.”
A Kiều nhìn y hồi lâu, bỗng nhiên bật cười, “Bệ hạ xem thường
thương nhân sao?” Thật ra muốn quản lý cả giang sơn cũng không thể rời xa tiền
bạc. Nếu không thì lấy đâu ra những chi phí quân lương cho mấy lần đại chiến vừa
qua?
“Nhưng thiếp không phải muốn cho Mạch Nhi đi kinh doanh”, A
Kiều nói, “Đại Hán cùng Thân Độc là hai nước lớn, muốn thiết lập quan hệ ngoại
giao thông thương thì phải cử sứ thần. Điều thiếp muốn làm chính là để Mạch Nhi
đảm đương chuyện này. Nếu tuổi còn nhỏ thì làm phó thần cũng được. Cam La[1] được
phong tướng khi mới mười hai tuổi, Lưu Mạch sang năm đã mười ba tuổi rồi.”
[1] Cam La: Một nhân sĩ thời Chiến Quốc, ông nổi tiếng là
nhà chính trị gia từ khi còn niên thiếu, đã từng là môn hạ của Lã Bất Vi – thừa
tướng nhà Tần, sau này lập được công lao lớn, được Tần vương trọng dụng.
“Hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, tự có điển khách[2]
Ngũ Bị chịu trách nhiệm trù tính, cần gì hoàng tử Đại Hán phải quan tâm?”
[2] Điển khách: Là tên một chức quan thời xưa, thường thì
người ở vị trí này sẽ thay mặt triều đình lo liệu các sự vụ và tiếp đãi những vị
khách tới các nước nhỏ, các danh tộc thiểu số.
“Ưng non không giương cánh bay thì vĩnh viễn không thể trở
thành hùng ưng,” A Kiều ví von, “Thiếp muốn để cho Mạch Nhi trải qua chút mưa
gió.” Nàng nhíu mày, oán trách, “Mạch Nhi càng lớn càng không đáng yêu, bộ dạng
giống hệt người lớn chẳng còn giống con trẻ nữa.”
Lưu Triệt dở khóc dở cười, “Nó đã là hoàng tử hiểu biết thế
sự nhiều nhất rồi. Năm đó…”, mắt y bất giác tối đi, “Nó lưu lạc với nàng nhiều
năm bên ngoài, đã là khác lạ trong hoàng gia. Ngay cả không đề cập tới chuyện tại
Thượng Lâm Uyển năm ngoái thì biểu hiện của nó cũng đã hợp cách rồi.”
“Thái tử của một nước”, A Kiều nhớ tới chuyện năm ngoái,
trong lòng lại thấy phiền muộn, nghiêm mặt nói, “Không phải chỉ cần am hiểu quyền
mưu mà phải có tấm lòng rộng mở, phải có tầm nhìn xa. Cổ nhân nói đi một ngày
đàng học một sàng khôn. Chẳng phải bệ hạ muốn người thừa kế càng hoàn mỹ càng tốt
sao? Nó phải đích thân cảm thụ giang sơn ngày sau của mình, thậm chí phải tới
thăm thú những quốc gia chung quanh Đại Hán mới có được trải nghiệm sâu sắc.”
“Vậy thì…”, Lưu Triệt cũng thấy dao động, trầm ngâm nói,
“Nàng là mẫu thân của nó, chuyến đi lần này cực kỳ hung hiểm, chẳng lẽ nàng
không lo lắng sao?”
A Kiều lắc đầu, “Nói không lo lắng là không đúng. Cho nên
thiếp mong bệ hạ thu xếp sao cho tốt nhất. Có du hiệp giang hồ và tinh binh của
Trường Tín hầu hộ tống, an toàn sẽ không thành vấn đề. Vì lo lắng mà luôn để
con cái bên cạnh thì vĩnh viễn nó sẽ không trưởng thành được.”
“Đã như vậy”, Lưu Triệt nhướng mày, “Kiều Kiều yên tâm, trẫm
còn có thể tiếp tục lo lắng sao? Nếu có gì bất trắc chỉ nói lên rằng nó không
có phúc duyên với giang sơn này.”
Lưu Mạch biết được câu trả lời cuối cùng của phụ hoàng thì rất
kinh ngạc nhưng cũng khó áp chế nổi tâm trạng hưng phấn, “Mẫu thân”, cậu nói,
“Nếu thật sự phải đi thì con hy vọng được lấy thân phận thường dân để rèn luyện
trong gian khổ mà trưởng thành.”
Trần A Kiều suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Con chưa tới hai
mươi tuổi, nhưng nếu đi xa thì lấy tên tự đi.” Lưu Triệt ban cho Lưu Mạch tên tự
là Trường Trinh.
Vào lúc Điển khách Ngũ Bị nhận mệnh dẫn sứ đoàn đi Thân Độc
thì phó sứ là một thiếu niên mà mọi người chưa từng gặp bao giờ, tên gọi Trần
Trường Trinh. Vào tháng Ba năm Nguyên Đỉnh thứ hai, sứ đoàn và thương đội cùng
nhau lên đường. Trong cung Vị Ương nhiều chính sự phải giải quyết nên Lưu Triệt
không thể đến tiễn. Trần A Kiều cùng Lưu Sơ đưa Lưu Mạch đến chỗ rẽ trên đường
cái trước cổng thành.
“Mẫu thân không cần phải tiễn nữa.” Lưu Mạch mỉm cười nhảy
xuống xe, “Nếu để người ta nhìn thấy hai người, sẽ biết thân phận đặc biệt của
con mất.”
“Ca ca”, Lưu Sơ lưu luyến không rời, kéo tay áo Lưu Mạch,
“Ca ca phải sớm trở về đấy.”
“Biết rồi.” Lưu Mạch vỗ vỗ trán cô bé, “Ca ca sẽ nhớ mang
quà về cho muội.”
Cặp mày trẻ trung của cậu toát lên vẻ tự tin không thể khuất
phục, phảng phất như vầng thái dương tỏa rạng vừa mọc trên đầu thành tỏa ánh
sáng ra muôn trượng. Biệt ly bao giờ cũng bịn rịn, A Kiều nén nỗi xúc động, mỉm
cười nhắc nhở, “Lúc trở về, con cũng đừng mang theo một cô nương Thân Độc nhé.
Nghe nói con gái Thân Độc đều rất quyến rũ.” Dù nàng không quan tâm đến dòng
dõi nhưng với tình thế của Đại Hán hiện giờ thì dòng dõi hoàng gia vẫn không thể
để lẫn huyết thống ngoại tộc.
“Mẫu thân”, Lưu Mạch sửng sốt, mặt đỏ bừng lên, làu bàu, “Mẫu
thân nói gì vậy? Con mới mấy tuổi?”
Lưu Sơ cười phì một tiếng, Lưu Mạch cũng cảm thấy buồn cười,
bẹo má muội muội, “Muội đó, nghĩ cho bản thân đi, năm nay cũng đã mười ba tuổi
rồi, có thể lập gia đình được rồi đấy.”
Lưu Sơ hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác nhưng lại không
tránh khỏi nhớ đến hình ảnh người tướng quân trẻ tuổi cưỡi trên lưng ngựa, nụ
cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. Trên thế giới này, còn có người đàn ông nào
hơn hắn sao? Nghe nói Hoắc Thiện giờ cũng đã bi bô tập nói, biểu hiện rất thông
minh.
Lưu Mạch vẫy tay chào rồi rẽ sang góc phố, rồi khuất bóng.
Năm Nguyên Đỉnh thứ hai, một năm sau khi trải qua biến cố tại Thượng Lâm Uyển,
Trần A Kiều lấy thân phận mẫu thân tiễn con trai bước vào một hành trình không
biết ngày về. Tiếng vó ngựa của sứ đoàn lọc cọc đi xa dẫn mang theo nỗi nhớ
thương của nàng. Chuyến đi lần này tới Thân Độc sẽ rời xa gia đình, tổ quốc,
băng qua vạn dặm. Câu nói sáng nay lúc rời đi của Lưu Triệt vẫn vương vấn trong
lòng nàng, “Kiều Kiều”, y nói nhẹ bẫng, “Là một mẫu thân, nàng nhẫn tâm tới mức
nào chứ.”
Y chợt nhớ, chẳng phải còn thiếu niên, bản thân cũng đã từng
ôm giấc mộng một mình một kiếm đi khắp chân trời góc biển, có điều giấc mộng đó
đã sớm tiêu tan trong đời thực.