Ngự tiền tổng quản Dương Đắc Ý thở dài đứng trước
tẩm điện của bệ hạ trong hành cung. Hai ngày trước, lâu thuyền của
bệ hạ từ sông Phần trở về hành cung, sau khi nghe người báo về tin
tức của Trần nương nương từ Lâm Phần thì sắc mặt cứ luôn âm trầm,
tính tình cũng trở nên bực bội. Đám cung nhân hầu hạ đều im như
thóc, ngay cả hắn cũng bị khiển trách đến mấy lần. Không biết dâng
lên phong thư đang cầm trong tay này thì tâm tình bệ hạ sẽ chuyển biến
tốt đẹp hay là lại phát cáu giận hơn nữa.
“Bệ hạ”, hắn vém rèm, khom người đi vào, bẩm, “Lâm
Phần chuyển tới thư do Trần nương nương tự tay viết.”
Lưu Triệt đang xem xét chính sự do Thái tử Lưu Mạch
từ Trường An ngoài xa ngàn dặm chuyển tới đợi ngự thẩm, nghe vậy
thì trầm ngâm một lát rồi mới nói, “Mang lên đây.”
Giấy hoa tiên thượng đẳng của Tức Lam các phảng phất
vẫn còn giữ hơi ấm bàn tay giai nhân. Y mở thư, đưa lên ánh nến, thấy
nét chữ tròn trịa như châu ngọc, có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều so với
cách viết phiêu thoát thời niên thiếu. Dương Đắc Ý để ý thấy Lưu
Triệt biến đổi sắc mặt, tựa hồ thoáng tức giận, trong lòng có chút
hồi hộp rồi lại thoáng vui mừng, biến hóa cực nhanh. Cuối cùng, y
cắn răng nói, “Dương Đắc Ý, truyền lệnh xuống, xe ngựa nghi trượng như
đã định trở về Trường An, còn Thượng Quan Kiệt dẫn mấy thị vệ tâm
phúc theo trẫm lập tức tới Lâm Phần.”
“Dạ…” Dương Đắc Ý trợn mắt há mồm, tự cho rằng
mình hiểu rõ bậc quân vương nhưng cũng chưa từng ngờ tới việc Lưu
Triệt sẽ ra quyết định ngoài dự liệu như thế. hắn cuống quýt khuyên
can, “Như vậy có nguy hiểm quá không.” Giọng hắn nhỏ dần, thấy sắc
mặt Lưu Triệt khư khư cố chấp thế kia thì hẳn là sẽ không nghe lời
khuyên can, đành hỏi, “Thế Công chúa Duyệt Trữ thì sao?”
“Sơ Nhi”, Lưu Triệt nghĩ một lúc rồi đáp: “Để nó
trên xe ngựa, đi chậm thôi. Thân thể nó đã yếu đuối lại không biết
cưỡi ngựa.”
Dương Đắc Ý chỉ biết lí nhí vâng dạ, khi vén rèm
bước ra ngoài vẫn còn suy tư, liếc mắt về phong thư của Trần nương
nương đã viết cái gì mà khiến bậc đế vương nhiều năm rèn luyện không
để vui buồn lộ ra mặt phải biến sắc, nóng vội như vậy.
“Mười sáu nên chồng vợ,
Vì chàng nở nụ cười.
Mười bảy duyên cầm sắt,
Soi gương tô đỏ môi.
Mười chín Trung cung lập,
Tiêu Phòng quý nhất đời.
Hai mốt chàng thay dạ,
Tân nhân đẹp tuyệt vời.
Rộn tiếng đồn châm chọc,
Lần lữa chẳng tin lời.
Hai chín bị ruồng bỏ,
Gọi chàng, chàng vẫn rời.
Kim ốc từ ngày đó,
Chỉ còn lệ tuôn rơi.
Chợt tới nay mùa hạ,
Theo ra Trường An chơi.
Chàng ở phương xa thẳm,
Thiếp bên rèm ngóng trời.
Chung sống mười năm hiểu,
Lòng sâu nặng chàng ơi.
Nếu biết hôm nay thế,
Năm xưa sao vẫn làm?
Cảm kích chàng tâm ý,
Thiếp xin chuộc lỗi lầm.
Đêm nối dài thương nhớ,
Thoáng đã tới rạng đông.”
Lưu Triệt ngâm nga mãi trong lòng bài thơ này, chợt
quay đầu lại hỏi: “Từ đây phi ngựa đến Lâm Phần mất bao lâu?”
“Ước chừng phải một ngày rưỡi”, Thượng Quan Kiệt
đáp. Đế vương đi tuần rất chậm. Lần trước đưa thư dùng khoái mã nên
quãng đường mất hai ngày rút xuống chỉ còn nửa ngày. Nhưng Lưu Triệt
là quân vương nên không thể giống như nội thị ra roi thúc ngựa đi thẳng
một mạch, vì vậy đoán chừng như thế cũng không sai lệch nhiều. Bởi
vì đi lén nên Dương Đắc Ý là ngự tiền tổng quản không được theo
cùng. Lưu Triệt chỉ dẫn theo mấy thị vệ, gần trưa đã về tới Lâm
Phần. Y đến biệt viện thành Đông nhưng A Kiều lại không ở nhà. Đám
người hầu mới thu nhận không biết ai ở trước mặt nên cứ ấp a ấp úng
không chịu nói ra chỗ chủ nhân đi. Lưu Triệt đứng ngoài cửa chờ mãi
phát bực, định phát tiết thì nghe đám người hầu hô lên: “Thượng Quan tiểu
thư đã tới.”
Thượng Quan Vân mặc bộ quần áo gấm, cau mày vén rèm
bước ra hỏi: “Ồn ào quá. Có chuyện gì thế?”
“Vân muội”, Thượng Quan Kiệt từ xa trông thấy, vội
vàng ngăn chặn không để cô nói ra những lời không xuôi tai. Hắn tiến
lên, thầm thì: “Bệ hạ tới đó, chú ý một chút.” Thượng Quan Vân bấy
giờ mới để ý tới một người áo đen ở giữa đám người phò tá, nhìn
dáng vẻ từ xa đã cảm thấy khí thế hơn người. Cô thầm kinh hãi, lẩm
bẩm nói, “Làm sao có thể thế được?” Chẳng phải bệ hạ đang trên
đường tuần thú phương đông trở về sao?
Thượng Quan Kiệt không để ý, cau mày hỏi, “Tại sao
chỉ có mình muội ở đây? Phu nhân và A Linh đâu?”
Thượng Quan Vân lúng túng hồi lâu mới trả lời, “Phu
nhân dẫn bọn A Linh ra ngoài, chắc là đến hồ Phi Điếu ở hướng đông.”
Thượng Quan Kiệt ừ một tiếng, thầm tức giận Thượng Quan Vân kém hiểu
biết, không nắm lấy cơ hội Trần nương nương ra ngoài mà đi theo lấy
lòng. Hắn trợn mắt liếc nhìn cô, nhưng bây giờ lại không phải là lúc
để mắng mỏ nên đành quay đầu nhìn Lưu Triệt đứng xa đã nghe được,
không nói một lời mà cứ thế rời khỏi biệt viện đi về hướng đông,
liền vội vàng chạy theo.
“Thượng Quan tiểu thư”, đám người hầu bấy giờ mới
vỡ mật kinh hồn, sợ hãi chỉ vào bóng Lưu Triệt hỏi: “Người kia là
ai vậy?” Thượng Quan Vân cứng họng một lúc lâu, suýt nữa thì rơi lệ,
oán hận trả lời, “Chính là chủ nhân nhà các ngươi đấy.” Nói rồi
giậm chân trở về phòng, đóng cửa rầm một tiếng, giam mình trong đó.
Lưu Triệt đi về hướng đông được một đoạn đường thì
thấy một hồ nước sâu ở đằng xa. Đã vào cuối thu, lại không như trong
cung có người chuyên chăm sóc, nên bãi cỏ xơ xác, héo úa kéo dài đến
tận chân trời. Hồ có diện tích rất lớn, y đưa mắt nhìn quanh nhưng
không thấy bóng dáng người cần tìm. Đang định lệnh cho Thượng Quan
Kiệt đi tìm thì y nghe thấy tiếng người nói lao xao cách đó không xa,
mặc dù nghe không rõ nói cái gì nhưng trong đó có một giọng nói
thanh nhã, rành rọt, chính là của A Kiều.
Lưu Triệt thầm thở dài một hơi. Y bỏ đoàn, phi ngựa chạy
một mạch đến Lâm Phần chẳng qua là muốn sớm được gặp A Kiều nhưng
bây giờ người ở ngay trước mắt thì y lại không vội mà dẫn cả nhóm
từ từ đi tới. Bên hồ toàn là cỏ lau tươi tốt cao đến đầu người, có
con đường nhỏ sình lầy dẫn đến một đầm sen ở bên cạnh. Lúc này hoa
sen đã tàn, ngay cả lá sen cũng héo quắt không còn nguyên dạng. Mấy
người nông dân đứng rải rác lấy củ sen ở dưới đầm, chợt có một phụ
nữ trạc tuổi trung niên trong số đó quay đầu lại gọi lớn, “Long phu
nhân, người hãy về đi thôi. Nơi này bùn đất, làm ô uế quần áo của
người thì ngại lắm.”
“Không sao đâu, Tiền đại thẩm”, A Kiều mỉm cười đáp,
“Ta chờ thêm lát nữa.”
“Thật không ngờ”, Ninh Triệt đang đứng hóng mát bỗng
nói “Long phu nhân lại có hứng thú thích xem bọn họ lao động đến như
vậy.”
Nàng sầm mặt, liếc nhìn bộ y phục trắng tinh như
mới của hắn, có vẻ suy nghĩ gì đó rồi hỏi lại: “Ta thích tới nơi
này thì liên quan gì tới Ninh công tử chứ?”
“Thật ra thì.” Ninh Triệt cũng không lấy làm phiền,
thản nhiên nói thẳng, “Ta là thân sĩ tử, vốn không nên hỏi tới chuyện
của thương nhân nhưng vì từ thuở nhỏ đã mất cha mẹ, để nuôi gia đình
nên vạn bất đắc dĩ mấy năm qua cũng phải làm việc cho Tang tư nông,
trông coi chuyện lương thảo, bạc tiền của quốc gia. Mặc dù thương
nghiệp bị xem nhẹ nhưng cũng có thể tìm được đường sống.”
Nghe hắn nhắc tới Tang Hoằng Dương, A Kiều liền thấy
hứng thú, hỏi: “Hiện nay Tang tư nông đang tập trung vào buôn bán với
Than Độc, Ninh công tử chắc cũng có hứng thú.”
Ninh Triệt thở dài đáp, “Dân gian có câu ‘Còn cha mẹ,
không đi xa’. Mặc dù ta không còn cha mẹ nhưng vẫn nhớ tới kỳ vọng
của cha mẹ trước lúc lâm chung. Thân Độc xa xôi vạn dặm, không nên tùy
tiện mạo hiểm.”
Người đời ai cũng muốn phụng dưỡng mẹ cha, A Kiều
chợt cảm thấy bi thương, bèn nói: “Xin lỗi, không biết lệnh tôn, lệnh
đường…”
“Không sao.” Ninh Triệt cười một tiếng khoáng đạt,
“Năm Kiến Nguyên, sông Hoàng Hà đổi hướng. Dân chúng tử thương vô số.
Cha mẹ ta cũng vậy. Còn không biết ngày giỗ nữa.”
“Hoàng Hà đổi hướng?” A Kiều sửng sốt.
“Đúng vậy.” Ninh Triệt hơi cảm khái, “Hãy nhìn thành
Lâm Phần này. Nó nằm bên bờ sông Phần, nếu Hoàng Hà lại tràn tiếp
sang thì sẽ phải có vô số người trong thành Lâm Phần tử thương đó.”
“Thượng Quan nhị tiểu thư”, Phiếu Tử không cảm thấy
hứng thú với chuyện hai người đang nói, ngầm giật giật tay áo Thượng
Quan Linh khẽ nhắc: “Mặt trời đứng bóng rồi, lúc nào thì phu nhân
mới quay về?”
Thượng Quan Linh vốn là tiểu thư con nhà đại gia, tuy
chỉ là dòng thứ không được sủng ái, nhưng cũng chưa từng phải ăn ngủ
ở chốn ruộng đồng. Mấy ngày nay cô đi theo A Kiều, mặc dù thấy không
quen nhưng cũng có rất nhiều điều mới lạ. Bình tâm mà xét thì cô
cũng không e ngại cuộc sống này. Cô trông chừng sắc nước, điềm nhiên
đáp: “Cũng phải một lát nữa.” Bỗng nhiên cô nín bặt, nhìn một đoàn
người từ phía sau đang chậm rãi đi tới. Tuy cô là tiểu thư con quan
nhưng chưa từng có vinh hạnh được gặp bậc đế vương chí tôn ở cung Vị
Ương. Lúc này, cô thấy ca ca tính tình cao ngạo lại một mực cung kính
đi theo phía sau người đang đến thì liền mơ hồ đoán được thân phận
người đó. Dù cô thông minh linh lợi nhưng vẫn là đứa trẻ mười ba tuổi
nên chỉ biết đứng ngây ra, không biết nên hành lễ hay là nên quay lại
báo cáo cho Trần nương nương. Suy nghĩ chốc lát, cô vội vàng bước tới
kéo tay tay áo Trần A Kiều.
A Kiều quay đầu lại, trông thấy người kia thì lập
tức sững người. Nàng vẫn biết tính tình y vốn đơn thuần nhưng chưa
nghĩ sẽ gặp nhau ở đây. Một cảm xúc không tên mãnh liệt trong nháy
mắt bao phủ tâm hồn nàng, không phân biệt được là nhớ mong hay là cảm
động. Lưu Triệt ở đằng xa chỉ thấy A Kiều run người một lát, bỗng
nhiên cười lên khanh khách, lao về phía y. Y chẳng kịp quản đến những
nghi ngờ trong lòng về chuyện âm thầm tình tự, vội vàng la lớn, “Cẩn
thận”, lui lại một bước, ôm nàng vào lòng. Con đường bùn lầy như
vậy, nếu không cẩn thận trượt chân thì sẽ thành chuyện để đàm tiếu.
A Kiều vẫn giữ nguyên nét mặt tươi cười rạng rỡ. Sau
năm Nguyên Quang, Lưu Triệt gần như không còn trông thấy nàng cười khoan
khoái không hề giữ ý như vậy nữa. Khuôn mặt nàng tựa như mặt trời
mọc lên vượt tầng mây, tỏa sáng vạn trượng khiến y không thể nào rời
mắt. A Kiều ôm chặt lấy vai y, định gọi rồi lại ngừng, suy nghĩ một
chút mới gọi một tiếng khe khẽ: “Triệt Nhi”, trong lòng ngập tràn
hạnh phúc.
Y chấn động, hỏi lại: “Nàng vừa gọi là gì?”
Ninh Triệt ở đằng kia thoáng lộ ánh mắt suy tư, mỉm
cười chắp tay nói, “Vị này chắc là Long tiên sinh rồi. Ngưỡng mộ đại
danh đã lâu.”
Lưu Triệt giật mình, thấy A Kiều ở trong lòng khẽ
ối một tiếng rồi định tách ra. Song đây là lần đầu tiên nàng “rúc
đầu vào ngực”, Lưu Triệt sao chịu bỏ qua. Y giữ nàng ở bên cạnh,
lạnh lùng cười một tiếng rồi đáp: “Không dám nhận.”
Tiền đại thẩm ở xa nhìn sang thấy tình cảnh bên
này,mặc dù đang làm việc nhưng vẫn vui vẻ cười nói, “Long phu nhân,
phu quân người trở về rồi, nhìn hai người đúng thật là trái tài gái
sắc ông trời tác hợp.”
A Kiều khẽ cúi đầu, hơi đỏ mặt. Lưu Triệt nhìn buồn
cười, lúc này mới chú ý thấy quần áo của nàng không tỉ mỉ mềm
mại bằng thường ngày. Quả nhiên như tin tức báo về, A Kiều mặc y
phục bình dân, song vẫn không thể nào che lấp vẻ cao quý của nàng.
Vì thế khi mới nhìn nàng, y cũng không chú ý. Lúc này quan sát kỹ
mới thấy A Kiều dù bớt đi một phần cao quý nhưng nhiều hơn một phần
thanh tân. Làn da nàng vì đi nắng nhiều nên hơi nhuốm nâu, càng xinh
đẹp khó tả. Y xa A Kiều đã gần một tháng, nhớ thương khôn nguôi, lúc
này lại càng miệng đắng lưỡi khô, không muốn dây dưa nhiều, nắm chặt
tay nàng, thì thầm: “Về thôi.”
A Kiều thấy ánh mắt nóng bỏng chết người của Lưu
Triệt thì hiểu ngay, khẽ cất tiếng vâng dạ. Đám cung nhân cực kỳ yên
lặng, không dám nói năng gì, bước theo sau. Thượng Quan Kiệt được Lưu
Triệt liếc mắt nhắc nhở trước khi rời đi nên cũng lui lại phía sau.
Hắn thấy thứ muội Thượng Quan Linh mân mê vạt áo nhìn hai người đi
phía trước, vẻ mặt phức tạp, bất giác hỏi, “A Linh, có chuyện gì
thế?”
Thượng Quan Linh cúi đầu, khẽ đáp: “Không có chuyện
gì.”
Ngạn ngữ có câu “Tiểu biệt thắng tân hôn”[1] huống
chi gần một tháng xa cách đủ để cho Lưu Triệt và Trần A Kiều hiểu
được tình cảm phức tạp giữa hai người nên càng thêm nhung nhớ. Vừa
về đến biệt viện, Lưu Triệt vẫy tất cả người hầu lui ra rồi ôm giai
nhân vào lòng, nhẹ nhàng tháo chiếc trâm ngọc khiến suối tóc đen
mượt của nàng xõa xuống gần như che lấp mặt y, tỏa ra hương thơm dìu
dịu. Nàng phì cười, âu yếm, “Sao chàng trở về vào lúc này?”, sóng
mắt lưu động uyển chuyển đẹp khó tả xiết. Lưu Triệt hơi lúng túng.
Tính y yêu mỹ nhân, nhưng chỉ có một Trần A Kiều là khiến y bị ép
tới mức mấy lần phải làm ra những chuyện ngay bản thân cũng thấy là
vọng động. Song y vẫn không lộ ra nét mặt, mà chỉ khẽ cười hỏi:
“Chẳng lẽ Kiều Kiều không đoán được sao?”
[1] Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa cách ít
ngày khi gặp lại còn mạnh mẽ và say thắm hơn đêm tân hôn.
Ngày đó y viết bài thơ gửi cho nàng chỉ bởi vì
phiền muộn nên cũng muốn làm cho nàng buồn theo, nhưng nào ngờ lại
vất bỏ xe ngựa nghi trượng tự mình chạy đến Lâm Phần gặp nàng. Bình
tâm nghĩ lại thì việc y làm như vậy lại khiến cho nàng thấy vui trong
lòng. Phàm đã là nữ giới, phần lớn sẽ đều hân hoan khi một người
đàn ông vì mình mà vứt bỏ chính sự, phi ngựa tới gặp, huống chi
người đó đúng ra thì không thể làm chuyện như vậy.
“Thế nhưng mà…” Nàng vừa định nói thì Lưu Triệt đã
không kiềm chế được, ngắt lời: “Những chuyện khác đợi lát nữa nói
sau.” Y cúi xuống hôn lên đôi môi kiều diễm. Nụ hôn của y độc đoán và
nóng rực, nàng rất nhanh không thể cưỡng lại, ngả xuống giường cùng
y. Nàng có cảm giác mình như một chiếc thuyền cô độc giữa biển vắng
mịt mù, bị hủy diệt qua mỗi đợt sóng lớn ập tới, nhưng mỗi lần như
vậy y lại càng cuộn lên con sóng lớn hơn khiến nàng không thể chống
đỡ. Cuồng nhiệt trên giường đến tàn đêm, Lưu Triệt mới đứng dậy, ăn
mặc chỉnh tề xong thì dịu dàng nói với A Kiều còn ngái ngủ: “Nàng
ngủ thêm một chút nữa đi.” Y quay sang dặn Lục Y, “Ở lại đây chăm sóc
nương nương.”
Lục Y trong bụng vui mừng, mỉm cười khuỵu gối nói:
“Nô tỳ cẩn tuân ý chỉ bệ hạ.”
Ngự tiền tổng quản Dương Đắc Ý không có ở đây,
người duy nhất trở lại cùng Hoàng đế là nội thị Tiểu Dung. Hắn
đứng canh ngoài cửa phòng trong, thấy Lưu Triệt đi ra liền vội vàng
khom người nói: “Lang trung lệnh Thượng Quan Kiệt vẫn quỳ trong viện
nói là không có năng lực, phụ ý chỉ của bệ hạ nên tới đây để thỉnh
tội.”
Lưu Triệt ngẩn ra một lúc mới nhớ tới ý chỉ của
mình bảo Thượng Quan Kiệt chú ý đến sĩ tử tên gọi là Ninh Triệt
kia. Y nhướng mày cười lạnh nói, “Chỉ có một tên sĩ tử mà hắn cũng
không theo dõi nổi thì còn làm được gì?”
“Bệ hạ nói phải”, Tiểu Dung vẫn khom người, cung
kính nói, “Chỉ là Thượng Quan đại nhân…”
Lưu Triệt gặp lại A Kiều nên tâm trạng đã thanh thản
trở lại, lúc này nghĩ tới những báo cáo về Ninh Triệt thì bất
giác nổi giận đùng đùng, phất tay áo xoay người lại nói: “Bảo hắn
đến đại đường gặp ta.”
Thượng Quan Kiệt tiến vào đại đường, thấy Hoàng đế
đang ngồi ngay ngắn trên ghế cúi đầu uống trà, nét mặt nhìn không ra
là vui hay giận thì thầm giật mình, biết chuyện lần này không hay,
liền quỳ xuống bẩm, “Tội thần Thượng Quan Kiệt tham kiến bệ hạ.”
Lưu Triệt trầm ngâm một lát mới nói, “Hãy nói xem,
ngươi đường đường là lang trung lệnh của Đại Hán có thể điều động
tới gần trăm Kỳ Môn quân trong thành Lâm Phần, tại sao để cho một tên
sĩ tử chạy thoát?”
“Ninh Triệt chắc không phải là sĩ tử bình thường.”
Thượng Quan Kiệt cúi đầu bẩm, “Bởi vì bệ hạ cũng không dặn bảo rõ
ràng xử trí người này như thế nào, nên thần chỉ sai mấy thị vệ bám
theo hắn, thấy hắn về nhà làm rầm rĩ một hồi rồi thôi. Thần cũng
không để ý lắm, chỉ cùng mọi người đứng canh chừng trước cửa nhà
hắn. Không ngờ thật lâu không thấy có động tĩnh gì nên mới vào xem
thì không thấy tung tích hắn đâu nữa, chỉ phát hiện thấy trong nhà hắn
có địa lao thông ra ngoại ô.”
“Bất tài.” Lưu Triệt giận dữ, ném cái chén nhỏ
trong tay về hướng Thượng Quan Kiệt. Thượng Quan Kiệt không dám tránh,
bị ném trúng trán chảy máu đầm đìa, nước trà đổ tung tóe khắp
người trông hết sức nhem nhuốc. Lưu Triệt vẫn chưa nguôi giận, quát:
“Dẫn hắn ra ngoài. Cả mấy tên thị vệ vô dụng kia nữa. Phạt mười
trượng!”
Trong phòng, Trần A Kiều cũng đã tỉnh dậy, đang để
cho Lục Y hầu hạ tắm rửa thì nghe tiếng trượng đánh và tiếng kêu rên
trong viện liền hỏi, “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
“Nghe nói Thượng Quan đại nhân phụng mệnh bệ hạ điều
tra Ninh công tử nhưng để cho Ninh công tử biến mất ngay trước mắt nên
đang bị phạt trượng”, Lục Y không đành lòng nói, ghé sát tai A Kiều
thì thầm: “Bệ hạ cũng có quan điểm giống nương nương, Ninh công tử
quả nhiên có chút bản lĩnh, không phải là người bình thường.”
Trần A Kiều chỉ cười không nói gì. Chưa nói đến gì
khác chỉ riêng chuyện trên con đường nhỏ bùn lầy bên hồ Phi Điểu hôm
đó, nàng và Lưu Triệt đều không tránh khỏi bị vấy bẩn y phục, nhưng
bộ y phục màu trắng của Ninh Triệt lại rất sạch sẽ. Một chuyện nhỏ
như vậy đã vô tình làm lộ thân phận của hắn. Một sĩ tử bình thường
lại có thể giữ được y phục trắng muốt trong bùn lầy sao?
“Thật ra thì”, Lục Y lại nói, “Phi Hoằng đã bám theo
Ninh công tử, Thượng Quan đại nhân vốn không đáng bị phạt.”
Trần A Kiều lườm sang một cái, Lục Y bất giác lo
sợ, “Nương nương, nô tỳ nói sai điều gì hay sao?”
Nàng thản nhiên nói, “Chuyện Phi Hoằng không thể nói
cho người khác biết.”
“Tại sao?”, Lục Y hỏi, “Chẳng phải nương nương đã hòa
thuận với bệ hạ rồi sao? Nếu có thể làm nguôi cơn giận của bệ hạ,
cớ sao không làm?”
“Bởi vì”, nàng đứng sau rèm mặc lại y phục, “bệ hạ
không chỉ là phu quân của ta mà còn là bệ hạ của Đại Hán. Nếu
người bệ hạ phái đi không làm được việc mà người của ta lại làm
được, vậy chẳng khác gì làm mất thể diện của người. Dù người không
nói ra thì trong lòng cũng sẽ không vui.” Hơn nữa, chuyện này xảy ra
do nàng.
“Tại sao lại so sánh như vậy được chứ?”, Lục Y không
phục nói: “Thượng Quan đại nhân hành sự theo cách công khai của quan
viên, còn Phi Hoằng lại là cao thủ lăn lộn trên giang hồ thì so sánh
thế nào đây?”
“Nhưng ngươi phải nhớ kỹ là không được nhắc tới”,
nàng gí vào mũi Lục Y, nói.
“Được rồi”, Lục Y đáp, lại hỏi, “Bệ hạ đã trở
lại, hôm nay nương nương mặc y phục mới may hay y phục mang theo từ trong
cung?” “Việc này”, A Kiều do dự một hồi, nói: “Cứ mặc như thường đi,
nhưng khi rời khỏi Lâm Phần thì không cần đem theo những y phục này
nữa.”
Đây chẳng qua chỉ là một hơi thở thoảng qua, một
giấc mộng điền viên khi nàng rời khỏi Trường An hoa lệ. Trời sáng
lên, tỉnh mộng rồi thì lại trở về, những chuyện trong giấc mộng đều
xóa hết không còn dấu vết. Lục Y gật đầu, chọn một bộ y phục màu
xanh thay cho nàng.