Nàng ra khỏi phòng, xuống đến hành lang thì thấy Lưu Triệt mặc
y phục màu đen đang chắp tay đứng bên cạnh giàn dưa trong vườn. Y nghe tiếng,
quay đầu lại, thấy bộ y phục của nàng thì thoáng có vẻ ngạc nhiên, nét mặt tươi
cười hỏi: “Kiều Kiều đã tỉnh dậy rồi à?”
“Ồn ào thế này, thiếp có muốn không tỉnh cũng không được.”
Nàng mỉm cười nói, “Triệt Nhi đang nhìn cái gì đấy?”
Cặp mắt Lưu Triệt sáng lên, nắm lấy tay nàng, nói: “Không có
gì, chỉ là thấy giàn dưa này lại nghĩ đến đời sống dân chúng mà thôi. Văn hoàng
đế trước kia từng nói việc đồng áng là gốc rễ của thiên hạ, quả thật là chí lý.
Mấy năm qua trẫm lo đánh trận, cũng đến lúc chăm lo đời sống dân chúng rồi.”
“Bệ hạ có thể nghĩ như vậy”, nàng vui mừng, nói: “đúng là
phúc cho dân chúng. Chẳng qua…”
Nàng chưa nói xong đã thấy Phiếu Tử tới bẩm báo, “Bệ hạ. Trần
nương nương.” Cô vào cung chưa lâu, mặc dù Trần A Kiều đối xử thân thiện nhưng
lại hiếm khi được gặp Hoàng đế nên bây giờ đứng trước mặt Lưu Triệt thì không
khỏi run rẩy, gắng gượng nói cho hết lời, “Vị Tiền đại thẩm kia tới thăm, xin
được gặp nương nương. Mọi người không biết xử lý như thế nào nên bảo nô tỳ tới
bẩm báo.”
Người ở thành Lâm Phần đủ tư cách cầu kiến Trần A Kiều không
phải là không có nhưng chắc chắn không phải là một phụ nữ nông thôn, tuy nhiên
bà ta không biết thân phận Trần nương nương. Trần nương nương gặp và đối xử
thân thiện với người ngoài là chuyện của nàng nhưng nếu bọn họ đến biệt viện lại
là chuyện khác.
“Thật không?” Trần A Kiều có chút kinh ngạc, buông tay Lưu
Triệt, nói, “Mời bà ấy vào đi.”
“Long phu nhân.” Nhà nông vốn đối xử với nhau rất tình cảm,
lúc rảnh rỗi thường đến thăm nhà nhau. Bọn họ vừa tới ở đây không lâu, mọi người
thấy phong cách không tầm thường, lại không biết lai lịch nên giữ thái độ khá e
dè. Song Trần A Kiều cư xử rất hòa đồng nên chiếm được cảm tình của mọi người.
Hôm nay, Tiền đại thẩm thấy phu quân nhà người ta trở về đoàn tụ nên khi xong
việc đồng áng về nhà mới nghĩ đi nghĩ lại rồi cầm vài thứ tới gặp để chúc mừng.
Nhưng bước vào trong viện, bà thấy khí thế, sắc mặt của đám người hầu nhà họ
Long thì nơm nớp lo sợ, mãi khi gặp được Trần A Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm
cười nói, “Hôm nay thấy Long tiên sinh trở về, vừa may có ngó sen non nên ta
đem một ít sang cho hai vợ chồng làm món nhắm rượu, coi như mừng hai người đoàn
tụ.”
A Kiều tròn xoe mắt, cảm giác rất lạ lẫm vì dù ở kiếp trước
hay kiếp này thì nàng cũng chưa từng nhận lễ của người không quen biết. Nàng rất
cảm động trước tâm ý của Tiền đại thẩm, nhận lấy cái rổ rồi nói: “Vậy thì đa tạ
đại thẩm rồi, nhưng ta cũng không thể nhận không lễ vật của đại thẩm.” Nàng
xoay người lại bảo, “Phiếu Tử, đi lấy chút tiền.”
Phiếu Tử đang đứng cách xa Lưu Triệt nghe vậy thở phào một
hơi, khôi phục thần sắc, khuỵu gối, cười một tiếng rồi mới đi.
“Không cần.” Tiền đại thẩm khoát tay cười nói, “Mùa này ở
nông thôn có rất nhiều ngó sen, cũng chẳng đáng là bao, nên nào dám lấy tiền của
phu nhân.” Trần A Kiều tinh nghịch, nói, “Vừa khéo thứ nhà ta có nhiều nhất
chính là tiền Ngũ Thù, thế nên đại thẩm cứ lấy một giỏ đi.”
Tiền đại thẩm nghe vậy bật cười, nói: “Đã vậy thì ta nhận.”
Bà ta liếc Lưu Triệt ở khá xa, thấp giọng nói với A Kiều: “Long phu nhân, xem
ra phu quân của người là một nhân vật không phải tầm thường, lại rất yêu thương
người, người phải tích phúc đấy.”
A Kiều cũng chỉ cười, tiễn Tiền đại thẩm xong liền đưa giỏ
ngó sen cho Phiếu Tử, căn dặn, “Mang xuống bảo đầu bếp làm bữa tối.” Phiếu Tử
vâng dạ rồi nhẹ bước lui ra.
“Xem ra”, phía sau truyền đến giọng trêu chọc của Lưu Triệt,
thì ra y nhân lúc nàng dặn dò Phiếu Tử đã lẳng lặng đến gần nói: “Nếu không phải
trẫm về kịp thời thì chẳng mấy hôm nữa Kiều Kiều sẽ trở thành một phụ nữ nông
dân thật sự rồi.”
Nàng bật cười, xoay người lại hỏi vẻ nghiêm túc: “Thì đúng
là như vậy. Còn mấy ngày nữa thì nghi trượng đi tuần thú phương đông mới về tới
Lâm Phần, không biết bệ hạ có nguyện ý cùng A Kiều giả trang thành một nông phu
trong mấy ngày này không?”
Lưu Triệt nhìn nàng thật sâu, từ từ nói: “Khanh đã muốn vậy
thì trẫm không từ chối.”
Lúc Thượng Quan Kiệt chịu phạt trượng thì Thượng Quan Vân
cùng Thượng Quan Linh đều ở trong biệt viện. Thượng Quan Vân mở cửa sổ từ trong
phòng nhìn ra, thấy ca ca ở đằng xa mặt trắng bệch, miệng kêu la đau đớn thì bất
giác nước mắt chảy ròng ròng. Cô nghe Thượng Quan Linh ở phía sau khẽ thở dài một
tiếng, cả giận nói, “Đó cũng là ca ca của muội, vì sao muội không hề đau xót
chút nào chứ?”
“Tỷ tỷ nói không đúng rồi.” Thượng Quan Linh nheo mắt: “Tỷ tỷ
sao biết muội muội không đau xót? Chẳng lẽ cứ đau xót là phải khóc như tỷ tỷ
sao? Điều chúng ta cần làm bây giờ là lấy thuốc trị thương bôi cho ca ca.”
Thượng Quan Vân nén giận, tự đi lấy thuốc trị thương rồi
cùng Thượng Quan Linh tới chỗ Thượng Quan Kiệt. Thượng Quan Kiệt được bôi thuốc
xong thì nằm dài trên giường, thở dài nói, “Vân muội, ca ca chịu biết bao khổ cực
mới tạo ra được cơ hội như vậy cho hai muội. Muội là tỷ tỷ mà sao không thông
tuệ như Linh muội, lại bỏ lỡ cơ hội chứ?”
Thượng Quan Linh đứng ở phía sau Thượng Quan Vân, nghe vậy
hơi sững người, lặp lại hai chữ “Linh muội” rồi cười nhạt. Từ trước vẫn chỉ gọi
cô là A Linh, giờ đổi suy nghĩ rồi sao? Thượng Quan Vân oán hận trợn mắt nhìn
Thượng Quan Linh, ấm ức nói, “Muội không làm được chuyện như vậy.”
Cô là tiểu thư con nhà quyền quý, tự xưng cầm kỳ thi họa đều
không thua kém ai, tinh thông cả môn đàn tỳ bà sở trường của Trần nương nương.
Đáng ra cô phải được như ước nguyện, nào ngờ Trần nương nương căn bản không ra
bài theo quy củ. Thượng Quan Kiệt thầm than một tiếng rằng đúng là gỗ mục không
thể dùng để điêu khắc, cũng là cha mẹ và mình làm hư cô. Hắn chán nản nói: “Các
muội trở về đi thôi.”
Thượng Quan Vân nhẫn nhịn trở về phòng, cuối cùng quay sang
quát Thượng Quan Linh, “Muội đắc ý rồi chứ. Muội chỉ là con dòng thứ thế mà lại
được Trần nương nương khen ngợi, ngay cả ca ca giờ cũng đối xử khác, vượt qua cả
ta. Đắc ý quá rồi. Cũng chỉ là chịu hạ mình nịnh nọt người ta chứ có gì đặc biệt
hơn người?”
“Tỷ tỷ nói vậy sai rồi.” Không ngờ Thượng Quan Linh lắc đầu,
“Thứ nhất, nương nương không thích tỷ tỷ nhưng vẫn đối xử bình thường giống như
với muội, có thấy phân biệt gì đâu. Thứ hai, tỷ tỷ cho rằng mình xuất thân cao
quý nên không chịu hòa đồng với đám bình dân nhưng tỷ không biết rằng một người
thực sự cao quý, chẳng hạn như Trần nương nương, dù có làm chuyện gì thì cũng vẫn
là người cao quý. Chẳng phải bệ hạ đã tận mắt nhìn thấy nhưng lại càng thêm sủng
ái nương nương sao? Tỷ tỷ quá để tâm tới hình thức nên không thấy bản chất mà
thôi. Thứ ba, muội chưa bao giờ phải hạ mình. Nương nương làm việc khác hẳn suy
đoán của mọi người. Trong một tháng qua, muội đi theo người, làm những chuyện
mình chưa bao giờ làm mà cảm thấy vui vẻ, càng thêm kính nể người chứ không hề
hạ mình.”
Thượng Quan Vân im lặng nhìn muội muội vẫn luôn đứng sau
lưng mình bằng ánh mắt xa lạ, dường như đây không phải là muội muội từ nhỏ lớn
lên với mình mà là một cô nương chưa từng gặp bao giờ.
Đoàn xe ngựa nghi trượng của Hoàng đế đi chậm dọc theo sông
Phần suốt một ngày, mãi tối muộn mới đến địa giới Tấn Trung. Ngự tiền tổng quản
Dương Đắc Ý tuyên chỉ của bệ hạ là nghỉ đêm ở Tấn Trung, ngày sau lại tiếp tục
lên đường. Một thiếu nữ mặc bộ quần áo màu xanh ngọc từ ngự liễn nhảy xuống.
Dương Đắc Ý vội vàng tiến lên nghênh đón và nói, “Công chúa điện hạ đi xe ngựa
cả ngày mệt nhọc, hãy về hành cung nghỉ trước đi.”
Lưu Sơ nhướng mày định nói nhưng nghĩ ngợi gì đó lại thôi,
chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi ngang qua Dương Đắc Ý vào trong hành cung. Quan
viên Tấn Trung đã tốn bao công sức để nghênh đón ngự giá, tiến hành sửa sang lại
tẩm điện của hành cung, mặc dù không được phồn hoa như hai cung Vị Ương, Kiến
Chương trong thành Trường An nhưng cũng hơn cũ rất nhiều. Mạc Sầu hầu hạ Lưu Sơ
rửa mặt, quan sát thấy Công chúa vốn tình tình luôn hiền hòa giờ lại đang u ám,
hỏi thăm dò, “Bệ hạ biết rằng sức khỏe Công chúa không tốt, lại không biết cưỡi
ngựa nên mới không dẫn Công chúa cùng đi.”
“Nhưng ta cũng rất nhớ mẫu thân mà”, Lưu Sơ bực tức nói,
“Thường ngày vẫn nói ngàn thương vạn thương ta gì gì đó, đến lúc then chốt thì
lại bỏ mặc ta mà đi. Coi như ta đã được thấy nhà đế vương vô tình nhất.”
“Công chúa, người sao có thể nói vậy.” Mạc Sầu không biết
nên khóc hay cười, cẩn thận nhìn bốn phía, dặn dò, “Chớ để người khác nghe được
câu này. Nếu lọt ra, cho dù bệ hạ sủng ái Công chúa nhất cũng sẽ không dễ dàng
tha thứ đâu.”
“Vốn thật thế mà.” Lưu Sơ ngồi trên giường, càng nghĩ càng
thấy lòng lạnh lẽo, “Ngay từ khi ra khỏi Trường An đã không có ca ca ở bên cạnh,
đến Lâm Phần thì mẫu thân bị bệnh không thể đi tiếp được. Hôm nay ngay cả phụ
hoàng cũng bỏ ta lại nữa. Cuối cùng chắc hẳn là ta một thân cô quạnh ở trong
nghi trượng ngự giá trở về kinh.” Cô không nén nổi bực bội, đứng lên nói, “Ta
ra bên ngoài đi dạo một chút, không cần ai đi cùng.”
Lưu Sơ rời khỏi tẩm điện, mặc kệ Mạc Sầu gọi lớn phía sau. Một
cơn gió thu thổi qua khiến cô tỉnh táo hơn. Cô đi dọc một đoạn hành lang, chợt
nghe thấy tiếng cười khí phách hào hùng ở phía hành lang tiếp theo, “Quan Quân
hầu có đệ đệ như ngươi cũng có thể được an ủi suốt đời.”
Tiếng cười có vẻ hơi quen quen nhưng thứ mà cô quen thuộc đến
tận xương cốt chính là danh hào đã lâu không ai nhắc tới kia, cho đến tận giờ
nhắc lại cô vẫn còn thấy đau đớn. Cô đứng ở góc hành lang nhìn xuống, bên dưới
toàn là cây cảnh. Cây cuối thu lá úa vàng, chỉ có vài gốc tùng bách là còn giữ
được màu xanh biếc. Có hai thiếu niên đang đứng nói chuyện với nhau dưới tàng
cây, người quay lưng về phía cô có bờ vai rộng lớn, trông hơi quen quen nhưng
nhất thời cô không nhận ra là ai. Thiếu niên đứng đối diện dường như nghe thấy
gì đó, hơi ngẩng đầu lên trông thấy cô liền lộ vẻ sửng sốt, mắt ánh lên tia
kinh ngạc. Hắn có gương mặt thanh tú, còn đẹp gấp mấy lần những cô gái bình thường.
Thiếu niên khom người bái chào, “Thần, đại phu Hoắc Quang,
tham kiến Công chúa Duyệt Trữ.”
Thiếu niên đứng trước vội vàng quay lại lộ vẻ hào hứng. Đó
chính là Kim Nhật Đan mà cô từng gặp trong cung Thái tử Lưu Mạch. Hắn cũng bái
chào theo quy củ, tuy cúi đầu nhưng giọng nói lại để lộ ra một thứ tình cảm không
kiềm chế được.
“Miễn lễ.” Lưu Sơ nhìn hai thiếu niên, lòng chợt bùi ngùi.
Cô nhớ lại năm xưa từng có duyên gặp mặt hắn một lần ở trước giường bệnh Quan
Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh. Lúc đó hắn nhỏ hơn mấy tuổi so với bây giờ, còn chưa
trưởng thành nhưng cũng đã có khuôn mặt tuấn tú.
“Đây là đệ đệ khác mẹ của huynh, tên là Hoắc Quang.” Hoắc ca
ca đã nói như thế, đó là lần cuối cùng cô gặp Hoắc ca ca. Ngay ngày hôm sau,
Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh bệnh nặng qua đời. Nếu Hoắc Khứ Bệnh không chết, cô
sẽ quen thân với thiếu niên này. Song vận mệnh đã đùa giỡn cô, sau khi Hoắc ca
ca qua đời, mặc dù cô vô cùng đau thương nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp
Hoắc Thiện hay Hoắc Quang. Không chỉ bởi vì cô sợ gặp mặt sẽ đau lòng mà còn bởi
vì trong nội tâm của cô, Hoắc ca ca chính là Hoắc ca ca, không người nào có thể
thay thế được một li một tí, cho dù người đó là con hay đệ đệ của hắn.
Trong thoáng chốc cô hồi tưởng lại những chuyện cũ thương cảm
của mình nhưng gương mặt vẫn bình thản. Cô hỏi, “Tại sao Hoắc đại nhân lại gặp
Kim đại nhân thế?”
“Bẩm Công chúa”, Kim Nhật Đan ôm quyền đáp, “Thần từng có
duyên gặp mặt Quan Quân hầu một lần, rất bội phục. Nghe nói Hoắc đại nhân là đệ
đệ của Quan Quân hầu nên nói chuyện với nhau. Hoắc đại nhân thông minh sáng
láng, quả nhiên cũng là nhân tài.”
Theo ký ức thì không thể nói tướng mạo của Hoắc Khứ Bệnh
không đẹp, dù sao cha mẹ hắn đều là người đẹp xuất chúng nhưng điều trước tiên
khi mọi người lần đầu gặp và chú ý tới tuyệt đối không phải là vẻ điển trai bề
ngoài mà là khí thế như đao tạc rìu chém, lẫn vào vẻ hào hùng ngựa xéo Hung Nô
của hắn. Xét từ góc độ này thì Hoắc Quang không giống ca ca của hắn một chút
nào. Nàng nghĩ như vậy, liền hỏi: “Hoắc đại nhân võ nghệ thế nào?”
“Việc này”, Hoắc Quang lưỡng lự một lát rồi mới đáp, “chỉ biết
chút ít.”
Lưu Sơ mím môi, xoay người lại nói: “Ra đây đi.”
Hai thị vệ từ trong góc chạy ra, chắp tay chào, “Tham kiến
Công chúa.” Một trong hai người không nhịn được hỏi, “Làm thế nào Công chúa biết
chúng thần theo sau?”
“Ta không phát hiện được.” Lưu Sơ mỉm cười đáp, “Ta chỉ biết
rằng Dương Đắc Ý tuyệt đối không dám để ta đi một mình ở hành cung này.”
“Ngươi”, cô chỉ viên thị vệ vừa hỏi và bảo: “Đưa đao cho Hoắc
đại nhân”, rồi xoay lại nói với viên thị vệ nãy giờ vẫn im lặng: “Ngươi hãy thử
công phu của Hoắc đại nhân.”
“Nhớ kỹ”, cô lạnh giọng căn dặn đầy thâm ý, “Không được
nương tay nhưng cũng không được làm thương tổn Hoắc đại nhân.”
Hoắc Quang bất đắc dĩ nhận lấy mạch đao rồi so chiêu với
viên thị vệ. Song hắn rõ ràng là kẻ ngoại đạo về võ nghệ, chống đỡ được mấy
chiêu thì ngay cả Lưu Sơ cũng nhìn ra tình cảnh đỡ trái hở phải của hắn. Cô thầm
thở dài, cố nén vẻ thất vọng hiện rõ trên hàng mi. Thậm chí ngay cả về mặt này
hắn cũng không giống như người kia. Nhưng cho dù hắn có giống với người kia,
hào hùng vạn trượng, vũ dũng thiện chiến thì cũng sao chứ? Hắn mãi mãi không phải
là người kia, một người độc nhất vô nhị, một người rực rỡ như ánh mặt trời ban
trưa nhưng lại mất sớm.
Lưu Sơ mất hứng phẩy tay nói: “Thôi, ngươi về đi.”
Hoắc Quang trả mạch đao cho thị vệ, có chút không phục song
trông thấy vẻ đớn đau hiện rõ trên hàng mi người thiếu nữ đang thất thần, chỉ
đành thở dài, chán nản rời đi.
“Cô không thể như thế này được.” Chẳng biết bao lâu sau, cô
lại nghe thấy giọng nói kia, ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy Kim Nhật Đan
đang cười. Nụ cười của Kim Nhật Đan cũng giống như vầng thái dương. Nếu nói, Hoắc
Khứ Bệnh là ánh mặt trời giữa trưa rực rỡ khiến người khác không dám mở mắt ra
nhìn thì nụ cười cởi mở của Kim Nhật Đan lại tựa như vầng thái dương ấm áp
trong buổi sáng mùa đông làm cho người khác không nỡ rời xa.
“Ngươi…” Giọng nói của cô có chút lưỡng lự, “tại sao vẫn còn
ở đây?”
“Ta biết cô muốn hỏi gì.” Kim Nhật Đan mỉm cười nói, “Về
công, cô là công chúa Đại Hán, còn ta chỉ là một triều thần nho nhỏ không thể
quản chuyện của cô. Nhưng về tư, ta là bằng hữu tốt của A Mạch, cô lại là muội
muội bảo bối A Mạch yêu thương nâng niu ở trên tay, ta không thể nhìn cô chìm
sâu vào đau khổ.”
“Cô đi theo ta.” Hắn cầm tay, kéo cô chạy đi. Thi thoảng có
cung nhân bắt gặp, ai nấy đều dõi mắt nhìn nhưng Công chúa Duyệt Trữ là công
chúa được bệ hạ cưng chiều nhất, cô đã không phản ứng thì nào có ai dám nói gì.
Hắn dẫn cô tới chuồng ngựa, chỉ vào con tuấn mã buộc ở trong đó, nói: “Cô hãy
nhìn nó.”
“Kim Nhật Đan, ngươi có ý gì.” Lưu Sơ hất văng tay hắn ra, cả
giận nói, “Người trong thiên hạ đều biết ta sợ ngựa, ngươi lại cố tình dẫn ta tới
nhìn nó.”
Nàng xoay người định bỏ đi. Kim Nhật Đan đứng sau lưng nàng
lại thản nhiên nói, “Bị ngã ở nơi nào thì phải đứng dậy từ nơi đó. Công chúa
Duyệt Trữ có hai tâm bệnh, một là Quan Quân hầu Hoắc Khứ Bệnh và một là biến cố
Thượng Lâm Uyển, có phải vậy không?”
Lưu Sơ hơi chậm bước lại nhưng không quay đầu mà chỉ cười lạnh,
“Là ca ca nói cho ngươi biết. Huynh ấy đối xử với ngươi đúng là hết sức chân
thành.”
“Hoàng gia không có gì là bí mật.” Hắn cười nhạt, “Huống chi
đây lại không phải là điều gì cần bí mật.”
“Người Hung Nô chúng ta tôn thờ sói ở Trường Sinh Thiên
nhưng bạn trung thành nhất lại là tuấn mã.” Kim Nhật Đan tự hào, “Ngựa hiểu
tính người, nếu nó trung thành với một người thì cả đời sẽ không thay đổi. Ở
trên chiến trường, chiến mã chỉ biết tiến về phía trước, không quay đầu nhìn lại.”
“Công chúa Duyệt Trữ, cô cần gì phải câu nệ quá khứ đến mức
không dám nhìn về tương lai nữa chứ.”
“Biến cố Thượng Lâm Uyển là người gây họa chứ không phải tội
của ngựa. Công chúa vì vậy mà sợ ngựa thì thật sự là oan uổng cho ngựa rồi.”
“Ngươi chỉ ngụy biện.” Lưu Sơ đáp lại mỉa mai.
Hắn chưa từng trải qua cảnh mẹ ruột của hắn để cứu hắn đã cưỡi
tuấn mã phi như bay đuổi theo chém bay đầu ngựa. Máu tươi vấy trên người mẫu
thân, máu nhuộm ở trên váy cô cùng đỏ như nhau, đều nóng hổi như nhau. Thật ra
thì cô không hề sợ máu ngựa vấy trên người. Con gái hoàng đế Đại Hán mà không
có lấy một chút dũng khí can đảm thì làm sao xứng đáng với tổ tiên đã đổ máu
giành thiên hạ. Thật ra thì cô chỉ một mực tự trách. Mặc dù là bị người hãm hại
nhưng vì cứu cô nên mẫu thân mới mất đi cốt nhục, mới… bị tổn thương sức khỏe
phải điều dưỡng bao năm vẫn không hồi phục mà còn rất dễ mệt dễ ốm.
“Công chúa có thể yên tâm”, Kim Nhật Đan mỉm cười nói, “Ta
xuất thân từ thảo nguyên, tự tin sức lực và thuật cưỡi ngựa đều tốt hơn A Mạch.
Ta sẽ dắt ngựa cho Công chúa chạy một vòng trong cung có được không?”
“Việc này”, cô cắn môi, nóng lòng muốn thử nhưng vẫn không
vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng.
“Không phải sợ.” Hắn ôn tồn khuyên nhủ, cho ngựa ăn nắm cỏ
khô, nói: “Ngựa có tính tình ngoan ngoãn, cô hãy thử một chút xem.”
Lưu Sơ học theo hắn, cầm một nắm cỏ khô đưa tới mồm ngựa.
Con ngựa màu nâu ăn cỏ ngay trên tay cô rồi thè chiếc lưỡi thật dài ra liếm liếm
tay. Cô cười khúc khích, nhìn vào mắt ngựa chỉ thấy vẻ hiền lành.
“Nhìn lâu sẽ khóc đó.” Hắn ở đằng sau chắp tay nói.
Thật sự là cô suýt nữa đã khóc. Cô vội vàng che giấu, quay đầu
lại hỏi hắn: “Ngươi thật sự bảo đảm là có thể dắt ngựa cho ta sao?”
Hắn ngẩn người ra, tiếp đó sung sướng cười lớn, “Tất nhiên.”
Kim Nhật Đan kiểm tra yên ngựa, buộc dây cương ngay trước mặt
cô rồi đỡ cô lên ngựa. Con ngựa khẽ thở phì phì, tựa như biết thiếu nữ trên
lưng yêu chiều mình nên cũng vô cùng thận trọng, ngoan ngoãn cho Kim Nhật Đan dắt
đi khắp quá nửa hành cung. Lưu Sơ dần dần bình tĩnh lại, hô lên: “Được rồi, dừng
lại thôi. Trời đã muộn, ta cũng phải về rồi.”
Kim Nhật Đan mỉm cười dừng ngựa lại, đỡ cô xuống rồi hỏi:
“Thế nào?”
Lưu Sơ trong lòng vui mừng nhưng không muốn để lộ ra ngoài,
chỉ thản nhiên đáp một câu, “Không tồi.”
Con ngựa đã được thả dây cương, thơ thẩn ăn cỏ ở bên cạnh.
Kim Nhật Đan đang yên đang lành bỗng nhiên biến sắc mặt, vội vàng vọt lên kéo
con ngựa ra.
“Có chuyện gì thế?” Lưu Sơ không hiểu chuyện gì bèn hỏi.
Kim Nhật Đan ngồi xổm xuống, ngắt lấy một cọng cỏ răng cưa,
“Ở trên thảo nguyên, loài cỏ này có tên là Mã Thượng Phong. Nghe nói ngựa ăn phải
thì nó chỉ cần hơi bị một chút kích thích là sẽ phát điên. Người Trung Nguyên
không giỏi chăn nuôi bằng người Hung Nô nên không mấy ai biết. Ta tưởng rằng chỉ
ở Hung Nô mới có cỏ này, thật không ngờ ở Tấn Trung cũng có.”
Lưu Sơ liền biến sắc mặt, “Ngươi nói thật sao?”
Cô cũng ngắt lấy một cọng cỏ rồi bước tới gần con ngựa. Kim
Nhật Đan hiếu kỳ nhìn cô, “Cô định làm gì thế?”
Con ngựa mở to đôi mắt hiền lành nhìn cô. Lòng cô chợt mềm
nhũn, vứt cọng cỏ đang cầm trong tay đi, bảo, “Dắt nó về tàu ngựa, chớ để nó ăn
cỏ khô lung tung nữa.”