Năm Nguyên Đỉnh thứ năm, Tề vương Lưu Cứ rời đất phong tới
Trường An. Chuyến đi lần này của hắn là để chịu tang. Vào năm này, triều đình để
tang hai vị công chúa, luận thân phận là trưởng bối trực hệ của các hoàng tử, mặc
dù không phải là họ gần với Vệ thị nhưng về tình về lý thì hắn cũng phải thăm hỏi.
Khi xe ngựa nước Tề tiến vào Trường An, Lưu Cứ ngồi ở trên
xe suy nghĩ mông lung. Tình thế trước mắt không phải là không tốt, Công chúa
trưởng Quán Đào là mẹ đẻ của Trần A Kiều, còn Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm
mặc dù là cô cô của cả hắn và Lưu Mạch nhưng lại thiên vị Trần A Kiều hơn. Mặc
dù bệ hạ kính trọng cả hai nhưng người đã chết như đèn đã tắt. Tình cảm dù có
sâu đậm đến mấy nhưng nếu ở trong hoàng gia vài năm cũng sẽ dần dần phai nhạt.
Lần này hai người chết đi ngược lại là một suy yếu mạnh đối với thế lực của Trần
thị.
Hắn nhớ lại lúc trước khi tới Trường An, mưu sĩ Ninh Triệt từng
nói với hắn rằng trong chuyến đi này, nếu không nắm chắc mười mươi thì nhất định
không được châm chọc Thái tử và gia tộc Trần thị. Năm trước Ninh Triệt từ Lâm
Phần trở về nước Tề đã từng nói rằng người con gái kia thật sự không phải là
nhân vật đơn giản: “Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì ta thật sự không thể nào tưởng
tượng được rằng Trần nương nương hôm nay và người tính sai ngã thảm trong vụ án
Vu cổ năm Nguyên Quang thứ năm lại là một.”
Ninh Triệt bàn tiếp, “Trần gia bây giờ đang thịnh, được bệ hạ
coi trọng, chọc tới bọn họ thì người cuối cùng chịu khổ chính là Vương gia. Cơ
hội có lợi nhất của chúng ta là thời gian. Bệ hạ đang lúc tráng niên, ở lâu với
ai thì rồi cũng sinh chán ghét, khi đó mới là lúc Vương gia hành động.”
Nhưng mà, hắn từ từ siết chặt nắm tay, thật sự phải kính cẩn
thận trọng sao? Mặc dù tính tình của hắn luôn kính cẩn thận trọng, nhưng đã bốn
năm rồi. Trong bốn năm này, nỗi đau mất mẹ không một ngày nào không gặm nhấm tâm
hồn hắn, phải nhẫn nại thế nào mới có thể bình tĩnh, cúi đầu ở trước mặt người
phụ nữ kia.
Chỉ tiếc cho Lý Chỉ. Tuy hắn ở nước Tề xa xôi nhưng vẫn có
tai mắt. Mấy ngày trước nghe chuyện Lý tiệp dư bị ban cho tự sát, hắn đã thầm
thở dài. Thật sự là phụ nữ không thể làm nên việc lớn được sao? Nếu bà ta thành
công thì đương nhiên là Lưu Đán được lợi, bản thân hắn ở ngoài xa ngàn dặm làm
gì còn có cơ hội? Phàm làm việc quá độc ác thì sẽ bị báo ứng. Lý Chỉ bố trí mọi
việc ở trong cung rất kín kẽ nhưng cuối cùng lại để lộ sơ hở ở ngoài cung.
“Cữu cữu”, cô bé ngồi trong lòng hắn hơi khó chịu, cau mày
khẽ kêu lên, “Người ôm làm đau cháu.”
Hắn giật mình, lỏng tay hỏi, “Vi Nhi không sao chứ?”
“Không sao.” Cô bé chừng bố năm tuổi nhưng rất hiểu biết, ngẩng
đầu lên mỉm cười nói: “Cữu cữu, tại sao cha mẹ không cùng về Trường An gặp ngoại
công[1] bệ hạ?”
[1] Ngoại công: Ông ngoại.
Đã không muốn nhớ đến những chuyện thương tâm nữa, thế mà vẫn
vướng vào vòng trần ai. Lưu Cứ nghĩ bụng nhưng lại không thể nói như vậy với Lý
Vi, chỉ giảng giải, “Bởi vì gia gia cũng bị bệnh nên cha mẹ cháu ở lại chăm
sóc. Hai người nghĩ rằng Vi Nhi chưa từng được gặp ngoại công nên mới nhờ cữu cữu
dẫn Vi Nhi về kinh.”
“A.” Lý Vi còn ở tuổi chưa hiểu được những phức tạp trong
lòng người. Cô bé bừng bừng hưng phấn nhìn qua tấm rèm cửa lay động theo nhịp
bánh xe lăn, ngắm nhìn cảnh thành Trường An ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
“Cữu cữu, Trường An đẹp thật. Tại sao mẫu thân và cữu cữu lại muốn rời Trường
An về ở đất Tề chứ?”
Trẻ nhỏ nói không giữ miệng khiến Lưu Cứ nghe mà lòng buồn
thảm. Nếu có thể thì hắn chịu tình nguyện rời khỏi Trường An chôn rau cắt rốn
sao? Chẳng qua là lúc phải rời đi thì mẫu hậu đã mất, phụ hoàng cũng bỏ rơi tỷ
đệ bọn hắn.
“Vi Nhi”, hắn ôm lấy đứa cháu ngoại, mỉm cười nói: “Sau này
ta sẽ dẫn mẹ cháu và cháu trở về sống ở thành Trường An có được không?”
“Được chứ.” Lý Vi nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu.
“Nhưng cháu tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai biết chuyện
này đấy.”
Tề vương Lưu Cứ tiến kinh, trước tiên vào cung bái chào bệ hạ.
Cha con gặp nhau một lát ở điện Tuyên Thất rồi Lưu Triệt dẫn Lưu Cứ ra ngoài.
Hai người đi trong cung Vị Ương. Trong một sơn đình ở phía đằng xa, Hình Nhược
đang ngồi mỉm cười nhìn Tam hoàng tử Lưu Hoành chơi đùa với một cô bé ở phía dưới.
Cô bé kia còn rất nhỏ tuổi, mới chỉ cao đến thắt lưng Lưu Hoành, chạy lon ton,
bất chợt đứng không vững ngã phịch xuống đất, tuy chưa chắc đã đau nhưng dù sao
thì cũng ấm ức nên khóc váng lên.
“Vi Nhi.” Lưu Cứ chợt khẩn trương, vội bước lên phía trước
ôm lấy Lý Vi vỗ về an ủi, “Vi Nhi không khóc, cữu cữu đây rồi.”
Lưu Triệt lặng người đi, nhớ lại hồi năm Nguyên Thú nguyên
niên, Vệ Trường và phu nhân bị bãi về quê, bọn họ mới sinh một đứa bé gái, hình
như đặt tên chỉ có một chữ là Vi.
“Tham kiến bệ hạ.” Mọi người hành lễ. Lưu Hoành lúng túng
nói, “Nhị ca, ta thấy Vi Nhi đáng yêu nên mới chơi đùa với nó, không phải cố ý
đâu.”
Lưu Cứ khoát tay, tươi cười, nói, “Không sao. Tính ra thì
tam đệ cũng là cữu cữu của Vi Nhi đấy.” Hắn cúi xuống bảo Lý Vi: “Vi Nhi, chào
tam cữu đi.”
Lý Vi dần dần thôi khóc, thút thít chào tam cữu rồi đưa mắt
nhìn Lưu Triệt ở phía xa khẽ hỏi, “Cữu cữu, đó là ngoại công à?”
Lý Vi liền giật giật tay cữu cữu bảo hắn buông mình ra rồi
bước lũn cũn tới trước mặt Lưu Triệt. Cô bé còn quá nhỏ lại không lớn lên ở chốn
cung đình nên không biết gặp vua thì phải làm theo lễ nghi. Cô bé thấy những
người xung quanh làm đại lễ thì trong lòng cũng thấy kính sợ, rón rén sờ vào y
phục của Lưu Triệt. Đám thị vệ theo hộ giá căng thẳng nhưng thấy bệ hạ không tỏ
vẻ khó chịu nên cũng không tiến lên. Lý Vi ngẩng đầu, thơ ngây hỏi: “Ông ngoại?”
Lưu Triệt cất tiếng đáp nhẹ. Y ngắm nhìn khuôn mặt Lý Vi, thấy
quả nhiên cũng dịu dàng giống hệt như Vệ Trường. Năm xưa Vệ Trường đã từng có
thuở nhỏ như thế này, cũng bước đi lũn cũn, ngây thơ gọi y là phụ hoàng. Khi
đó, y vẫn còn hiếm hoi, mới có một con gái là Vệ Trường nên dù chỉ là công chúa
nhưng thực sự yêu quý như châu báu. Những ngày tháng đó đã mãi qua, bây giờ, đến
cả con gái của Vệ Trường cũng lớn thế này rồi. Vệ Trường là con gái trưởng, cho
tới bây giờ mới có một con gái là Lý Vi. Vì Dương Thạch phản nghịch nên bị tước
danh hiệu công chúa, để tang Công Tôn Kính Thanh mất nên đến nay chưa sinh nở
tiếp. Chư Ấp xuất giá đã hơn một năm, vài ngày trước báo tin về là mới có mang.
Như vậy, cho tới bây giờ, chỉ duy nhất Lý Vi có bối phận hàng cháu của y, và vẫn
như cũ là do Vệ thị sinh ra.
Y ngầm cảm thấy thương tâm nhưng vẻ mặt vẫn tỏ vẻ ôn hòa, chỉ
hỏi han những chuyện thường nhật. Lý Vi còn nhỏ tuổi, chưa từng chứng kiến tính
tàn ác vô tình của y nên dần dần cũng quên bẵng nỗi kính sợ ban đầu, nói cười
liến thoắng, đôi lúc cũng rất tinh nghịch. Lưu Cứ đứng bên liền thở phào nhẹ
nhõm. Xem ra việc nghe theo kế sách của Ninh Triệt, chọn cách đánh vào tình cảm
là chính xác.
“Vì gia gia bị bệnh nặng”, Lý Vi vẫn theo những lời hắn nói
mà nhẩn nha kể về chuyện gia đình mình. Trẻ con dù có tinh quái thế nào chăng nữa
cũng không thể nói dối che được mắt phụ hoàng của hắn, chỉ có cách để cho chính
cô bé tin tưởng những gì mình nói là thật thì mới thể hiện ra như thật.
“Cha mẹ đều ở nhà chăm sóc nên không thể tới Trường An được,
đành phải giao Vi Nhi cho cữu cữu. Khi đưa tiễn, mẫu thân đã khóc hết nước mắt.”
Lý Vi buồn bã.
“Thật sao?”, Lưu Triệt hỏi bâng quơ, rời mắt khỏi Lý Vi, khẽ
liếc về phía Lưu Cứ, Lưu Hoành. Ánh mắt Lưu Triệt lành lạnh đầy ý tứ khiến Lưu
Cứ phát sợ nhưng y lại hạ lệnh, “Truyền ý chỉ của trẫm, thăng phò mã Lý Giai
lên chức Thủy thành đô úy, tiếp chỉ lập tức đến Trường An nhậm chức. Cứ Nhi,
quá lâu con không trở về Trường An, bây giờ tới rồi thì nên ở thêm mấy ngày, dẫn
Vi Nhi đi chơi thành Trường An một vòng nhé.”
Cung Kiến Chương chẳng có liên quan gì đến cung Vị Ương
nhưng cung nhân chỉ nghe phong thanh là đoán được chiều gió. Trần A Kiều nhanh
chóng biết được chuyện này. “Kẻ tìm ra Lý Vi làm điểm đột phá kia thật là thông
minh.” Nàng xé bỏ một bản vẽ hỏng, trầm ngâm nói. Nếu Lưu Cứ có thể tự mình
nghĩ ra thì đã không phải lãng phí bao năm mới dùng phương pháp này. Người ở xa
ngàn dặm có thể suy đoán chuẩn xác những sơ hở trong lòng đế vương thì tất
nhiên không phải kẻ tầm thường.
Buổi tối, Lưu Triệt về nghỉ ở điện Trường Môn và nói với
nàng: “Kiều Kiều, Mạch Nhi không còn nhỏ nữa, nàng chọn cho nó một người để kết
hôn đi. Thái tử thành thân thì những đệ muội của nó mới cưới gả được.”
Trần A Kiều liền bật cười. Y đã nói như vậy thì nàng còn
dùng cái cớ “Mạch Nhi còn nhỏ tuổi” thế nào được nữa chứ? Năm Nguyên Đỉnh thứ
năm, Thái tử Lưu Mạch mới tròn mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi rồi, đó chính là tuổi
nàng được gả cho Lưu Triệt. Năm đó y còn trẻ hơn, chỉ mới mười bốn tuổi. Nàng
biết rằng lần này không thoái thác được nên liền đồng ý, “Được rồi.”
Bệ hạ đã chính miệng nói ở lại thêm mấy ngày nên tất nhiên
Lưu Cứ không dám làm trái. Hơn nữa việc này lại thể hiện ân sủng của Thánh thượng.
Trời vào hè, Tề vương Lưu Cứ hẹn với tam tỷ Chư Ấp và dẫn cháu gái ngoại đi dạo
quanh các phố phường Trường An. Tất nhiên, bọn họ không đến lầu Thanh Hoan có
quan hệ dây mơ rễ má với Trần gia. Những năm qua, thức ăn dùng cách xào nấu đã
dần dần thông dụng nên lầu Thanh Hoan cũng dần mất đi địa vị đứng đầu thành Trường
An. Lúc này, bọn họ tới lầu Tàng Mai mới mở, ngồi ở bàn gần cửa sổ trên lầu ngắm
nhìn cảnh phố xá phồn hoa bên ngoài.
“Tam tỷ sức khỏe an khang”, Lưu Cứ nói giọng vui mừng, “Ta
thật an tâm.”
Lý Vi còn là một đứa trẻ, không cưỡng nổi sức hấp dẫn của cảnh
náo nhiệt trên đường phố. Lưu Cứ liền căn dặn người hầu đi theo bế nó xuống phố
chơi, hầu hạ cẩn thận, chỉ cần Lý Vi thích là mua, không phân biệt giá cả đắt rẻ.
“Tỷ nghĩ rằng năm xưa tỷ đã chọn lựa sai mất rồi.” Lưu Thanh
chán nản nói: “Mặc dù Thạch gia đối xử không tệ nhưng tất cả già trẻ lớn bé đều
cứng đầu như đá tảng, nói nào danh phận thái tử đã định, thiên hạ đồng lòng,
mình làm thần tử thì càng phải trung thành. Tỷ làm mọi cách ngầm khuyên nhủ
nhưng ngay cả phu quân của mình cũng không khuyên nổi.”
“Tam tỷ vui vẻ là được rồi.” Lưu Cứ không mấy để ý, chỉ cười,
“Bảo vệ được mình là tốt rồi. Không phải quan tâm đến mấy đệ đệ. Lão sư vốn là
người như vậy, tuy không thể giúp tỷ nhưng nếu tỷ đắc thế thì ông ấy sẽ trung
thành tuyệt đối với tỷ. Tam tỷ không cần phí tâm tư thêm nữa.”
Ánh mắt hắn lóe lên, “Hôm nay chúng ta ở trong tối, bọn họ ở
ngoài sáng. Chúng ta tấn công, bọn họ phòng thủ. Một khi Lưu Mạch để cho chúng
ta bắt được sai lầm thì lúc đó…”
Miệng hắn vẫn nói nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn đứa cháu
gái đang đi trên phố bên trở về lầu. Hắn thấy một cỗ kiệu có mái theo kiểu nhà
quan từ từ đi tới rồi dừng lại ở dưới lầu Tàng Mai, một thiếu nữ xinh đẹp mặc
quần áo màu hồng có phong độ rất đại gia vén rèm bước ra, Lý Vi còn nhỏ tuổi,
tay lại cầm quá nhiều đồ, đứng không vững ngã xuống dưới chân thiếu nữ. Thiếu nữ
nhướng mày định nổi xung, nhưng thấy cô bé còn nhỏ quá nên dẫu bực bội mà không
phát tiết ra được. Cô gái thấy tên tiểu tử theo hầu lúng túng nói lời xin lỗi
thì đành phải nén giận, vùng vằng đáp: “Thôi đi.”
“Đó là đại tiểu thư nhà Thượng Quan đấy mà.” Lưu Thanh cũng
liếc mắt nhìn thấy, cười lạnh nói, “Dân chúng thành Trường An đồn đại cô ta là
lựa chọn có hy vọng nhất cho vị trí thái tử phi.”
Lưu Cứ nhíu mày, hỏi: “Nhà Thượng Quan nào?”
“Lang trung lệnh Thượng Quan Kiệt.” Lưu Thanh cười mỉa,
“Nghe nói, Trần A Kiều tặng cho cô ta lời bình bốn chữ ‘Đẹp như trăng rằm’,
nhưng tỷ thấy kiêu căng ngạo mạn mới là đúng.” Cô đã quên bản thân mình năm xưa
kiêu căng ngạo mạn chỉ hơn chứ không kém so với Thượng Quan Vân.
“Loại người như Lưu Mạch mà lại để mắt tới cô ta sao?” Lưu Cứ
cúi đầu, có vẻ không thể nào hiểu nổi.
“Điều này thì chưa chắc.” Lưu Thanh thản nhiên nói, “Người
khác không biết chứ tỷ thì biết được một chút. Đêm trước khi Lý tiệp dư rớt
đài, nghe nói viên nội thị thân tín của Lưu Mạch là Thành Liệt đã từng đến phủ
Thượng Quan.”
Lưu Cứ trầm ngâm một lúc rồi lần nữa quan sát Thượng Quan
Vân ở dưới lầu. Ánh mắt nhìn chằm chặp khiến Thượng Quan Vân có cảm ứng, liếc mắt
nhìn lên trên lầu, thấy một khuôn mặt trông khá giống với người kia, liền sững
lại. Hắn chợt nhớ, theo mẫu hậu nói, năm xưa trước bị phế truất thì Trần A Kiều
cũng có tính cách kiêu căng ngạo mạn như thế này.
“Thượng Quan tiểu thư”, Lưu Cứ chậm rãi bước xuống lầu, bế
Lý Vi lên, mỉm cười nói, “Cháu gái của kẻ hèn này còn quá nhỏ, có gì mạo phạm
thì kính xin tiểu thư rộng lượng tha thứ cho.”
“Không có gì.” Thượng Quan Vân đáp. Cô nhìn dung mạo Lưu Cứ ở
sát gần thì càng cảm thấy nghi hoặc, không nhịn được hỏi, “Ngươi thật ra là
ai?”
“Ta là ai”, Lưu Cứ ỡm ờ đáp, “thì mấy hôm nữa tiểu thư tất sẽ
biết.”
Hắn bế Lý Vi trở lên lầu, thấy ánh mắt chất vấn của tam tỷ,
“Rốt cục là Cứ Nhi định làm gì?”
Lưu Cứ cười một tiếng, không trả lời thẳng, “Tam tỷ có nhớ rằng
đệ năm nay cũng đã mười bốn rồi không? Sắp lập vương phi được rồi.”
“Không được.” Lưu Thanh dở khóc dở cười, “Cứ Nhi cần phải tự
suy nghĩ cho thật kỹ càng, chớ để giống như tam tỷ, sau này hối hận thì ván
cũng đã đóng thuyền rồi.”
“Đệ tự biết suy xét”, Lưu Cứ đáp.
Ngoài Chư Ấp công chúa thì chẳng một ai biết Tề vương Lưu Cứ
nổi ý muốn lập phi. Nhưng chuyện Trần nương nương muốn tự mình tuyển chọn thái
tử phi cho Thái tử Lưu Mạch là vô cùng chính xác, nhanh chóng lan truyền khắp
các gia đình quyền quý trong chốn kinh thành. Danh thiếp của các tiểu thư bay tới
chỗ ở của Trần A Kiều trong điện Trường Môn như hoa tuyết khiến A Kiều trông thấy
mà muốn bỏ của chạy lấy người. Chỉ là chuyện không thể tránh được. A Kiều gọi
Lưu Mạch đến hỏi, “Mấy năm qua, Mạch Nhi có yêu thích người con gái nào không?”
Lưu Mạch cười khổ, suy nghĩ một lát rồi hỏi ngược lại, “Mẫu
thân cảm thấy có nhà nào trong thành Trường An có con gái đẹp vừa mắt không?”
Trần A Kiều im lặng. Nàng ít gặp đám thiếu nữ con nhà thế
gia, trong đó tỷ muội nhà Thượng Quan là quen thân hơn đôi chút. Quá nửa trong
số bọn họ đều xinh đẹp kiêu căng giống như Thượng Quan Vân, lại quen sống trong
nhung lụa, mới chỉ mười ba mười bốn tuổi đầu thì hiểu được bao nhiêu chuyện đời?
Dõi mắt nhìn xuống thì những người cảm giác là có tố chất như Đông Phương Mi lại
còn đang bi bô học nói, chưa đến tuổi trưởng thành.
Cuối tháng bảy năm Nguyên Đỉnh thứ năm, quân Hán bình xong
loạn ở biên cương, quay về Trường An. Cuối tháng Bảy, Tề vương Lưu Cứ muốn trở
về nước Tề, đến điện Tuyên Thất từ biệt Lưu Triệt. Lưu Triệt cuối cùng cũng nảy
sinh một chút tình cảm cha con quyến luyến, trông thấy Lưu Cứ muốn nói lại
thôi, liền ôn tồn hỏi, “Cứ Nhi có điều gì muốn nói hay sao?”
Lưu Cứ nghe vậy đỏ mặt nhưng vẫn nói: “Phụ hoàng, mấy hôm
trước con và hoàng tỷ du ngoạn trên đường phố Trường An có gặp được tiểu thư
nhà Lang trung lệnh Thượng Quan Kiệt. Thượng Quan tiểu thư có tư chất xuất
chúng khiến nhi thần rất ngưỡng mộ. Nhi thần cảm thấy mình cũng đến tuổi trưởng
thành rồi, khẩn cầu phụ hoàng hãy ban cho nhi thần cuộc hôn nhân này.”
“Thượng Quan Vân?” Lưu Triệt rất bất ngờ. Trên đường tuần
thú phương đông, y đã gặp thoáng qua thiếu nữ này mấy lần. Mặc dù với thân phận
của mình, y không mấy chú ý tới phụ nữ trong gia đình các hạ thần, nhưng theo ấn
tượng thì đó là một thiếu nữ xinh đẹp và hơi phù phiếm, có chút giống… A Kiều ở
thời thiếu nữ.
Y thầm so sánh trong lòng, ngay cả như thế thì thiếu nữ đó vẫn
không bằng A Kiều. A Kiều thời thiếu nữ rất kiêu ngạo, đến mức có thể coi thường
mọi uy quyền, kể cả là uy quyền đế vương của y, cho dù cuối cùng vì vậy mà tổn
thương cũng không thay đổi. Nàng kiêu ngạo, nhưng là một loại kiêu ngạo từ cốt
tủy. Cũng bởi tính cách như vậy nên nàng mới có thể như một con phượng hoàng
tái sinh chói lọi từ cõi niết bàn. Còn Thượng Quan Vân thì cũng kiêu ngạo,
nhưng chỉ là một loại kiêu ngạo dựa theo thân phận của mình. Nếu gặp phải người
có thân phận cao quý hơn thì cô ta sẽ phải thu lại tính cách, mặt mũi ảm đạm,
cúi đầu phục tùng. Từ góc độ này thì y trái lại coi trọng người muội muội vẫn
luôn trầm tĩnh đứng sau cô ta hơn.
“Cứ Nhi sẽ không hối hận chứ?” Lưu Triệt cười nhạt, hỏi đầy ẩn
ý.
Lưu Cứ hơi động tâm, nhưng kịp trấn tĩnh, trầm giọng, “Không
hối hận.”
“Tốt lắm.” Lưu Triệt cúi đầu xuống không nhìn hắn nữa, nói
“Dương Đắc Ý, viết ý chỉ cho trẫm.”
“Có trưởng nữ của Thượng Quan Hoài là Thượng Quan Vân, cung
kính lễ phép, tư chất hơn người, ban làm phi của Tề vương Lưu Cứ, đợi Thái tử cử
hành đại hôn xong sẽ cho thành hôn.”
Lưu Cứ quỳ lạy ân điển của phụ hoàng, tiếp thánh chỉ rồi lui
ra.