Trên đường trở về đất Tề, tiểu đồng của hắn thấy rất khó hiểu
liền hỏi, “Việc Vương gia định kết hôn với Thượng Quan tiểu thư là để tranh hơn
thua với Thái tử sao?”
“Đó chỉ là một trong các lý do”, Lưu Cứ thản nhiên đáp. Hắn
cũng không tin rằng Lưu Mạch với tính cách khá lạnh lùng lại có thể say đắm Thượng
Quan Vân. Nhưng huynh trưởng của Thượng Quan Vân đang giữ chức vị rất quan trọng
là Lang trung lệnh quản lý kinh sư, Lưu Mạch vốn đã có địa vị thái tử cao quý,
nếu lấy con gái họ Thượng Quan làm vợ thì chẳng khác nào nắm cả kinh sư trong
lòng bàn tay, ngoài phụ hoàng ra thì trong thiên hạ đừng ai nghĩ đến việc lay
chuyển hắn nửa phần.
Phủ Thượng Quan, thành Trường An.
“Sao lại có thể như thế?” Thượng Quan Vân nghe nội dung đạo
ý chỉ kia liền hỏi thất thanh, thần sắc hoảng loạn, “Muội đâu có biết Tề vương,
hơn nữa muội cũng đã chuyển danh thiếp của mình đến Trần nương nương rồi, tại
sao bệ hạ lại có thể gả muội cho người khác được chứ?”
“Muội hãy ăn nói cho cẩn thận đấy.” Thượng Quan Kiệt lớn tiếng
trách mắng, sau đó dịu giọng, “Ý chỉ đã ban ra rồi thì dĩ nhiên Trần nương
nương sẽ loại bỏ danh thiếp của muội.”
“Nhưng mà”, Thượng Quan Vân mở to mắt, nói giọng ai oán “muội
không muốn gả cho Tề vương.”
“Đừng nói là muội không muốn gả,” Thượng Quan Kiệt cười khổ,
“Huynh cũng đâu muốn kết thông gia với vị hoàng thân như Tề vương. Tuy Tề vương
là vương gia chư hầu có địa vị tôn quý nhưng thiên hạ này sẽ thuộc về Thái tử,
sợ rằng ngày sau Tề vương cũng không được yên thân.”
“Đã như thế này”, Thượng Quan Vân rơi lệ, nắm lấy tay Thượng
Quan Linh, “Linh Nhi, muội có quan hệ tốt với Trần nương nương, cũng có qua lại
với Thái tử, muội hãy nói để bọn họ khuyên bệ hạ thu hồi ý chỉ ban hôn có được
không?”
“Tỷ tỷ nói gì thế?” Thượng Quan Linh giãy nãy, “Muội có thể
có giao tình gì với Trần nương nương và Thái tử điện hạ được chứ? Muội chỉ là một
Linh Nhi hèn mọn, sao có thể nói được bọn họ?” Thượng Quan Kiệt cũng lắc đầu,
trách mắng, “Từ xưa vua không nói chơi, ý chỉ ban ra thì hôn sự đã được quyết định
rồi.”
“Nhưng Vân Nhi này”, hắn suy nghĩ một chút rồi không nhịn được
hỏi, “Có thật là muội chưa từng gặp Tề vương điện hạ không? Huynh nghe nói cuộc
hôn nhân này là do Tề vương điện hạ đích thân cầu xin bệ hạ đấy.”
Thượng Quan Vân sững người, một gương mặt khá quen thuộc
trên Tàng Mai lâu đột nhiên ùa vào trí nhớ của cô. “Khó trách”, cô lẩm bẩm nói,
“Bọn họ vốn là huynh đệ cùng cha, mặt mày có nét giống nhau cũng là phải.”
Trần A Kiều biết được đạo ý chỉ này của Lưu Triệt thì chỉ cười
nhạt, bảo Lục Y rút danh thiếp của Thượng Quan Vân ra khỏi đống danh thiếp cao
như núi kia rồi không để ý đến nữa. Việc tuyển chọn thái tử phi cho Lưu Mạch đã
ngày càng cấp bách. Hôm đó, Lưu Mạch vừa từ điện Bác Vọng trở về thì nội thị
thiếp thân Thành Liệt đưa tới một tờ bái thiếp[1], nói là Nhị tiểu thư Thượng
Quan Linh của nhà Thượng Quan cầu kiến.
[1] Bái thiếp: Thiệp thăm hỏi.
Thượng Quan Linh! Hắn thấy hiện lên trong trí nhớ hình ảnh một
thiếu nữ nhu mì điềm tĩnh. Hắn còn thiếu nợ cô một ân tình trong chuyện Lý tiệp
dư lần trước nên không nỡ từ chối cô cầu kiến hôm nay.
Lưu Mạch đang thong thả thưởng thức trà trên lầu Thanh Hoan,
nhìn qua cửa sổ trông thấy cỗ xe ngựa màu xanh ngọc của nhà Thượng Quan chầm chậm
lăn bánh tới, một thiếu nữ mặc y phục màu xanh dương bị ép phải miễn cưỡng xuống
xe, đang muốn nói gì đó nhưng thấy khuôn mặt cầu khẩn của thiếu nữ mặc y phục
màu hồng trên xe thì lại thôi.
“Thật là xấu hổ, ta làm phiền điện hạ rồi.” Thượng Quan Linh
cũng biết tỷ muội nhà mình đường đột, lúng túng đến đỏ ửng cả vành tai.
“Không sao.” Lưu Mạch cười ấm áp, hỏi, “Lệnh tỷ bảo tiểu thư
nói gì?”
Hắn hỏi như vậy chứng tỏ vừa rồi đã trông thấy hết cả. Thượng
Quan Linh hơi ngượng ngùng, ấp úng nói: “Thật ra thì cũng không có gì.” Cô
không biết rào đón thế nào, đành lấy hết can đảm nói luôn: “Tỷ tỷ nói tỷ ấy
không muốn gả cho Tề vương, khẩn cầu Trần nương nương và điện hạ can gián để bệ
hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Cô ngừng lại một chút, trông thấy vẻ mặt cao thâm khó lường
của Lưu Mạch thì thở dài nói, “Nói vậy cũng biết là khó, nếu điện hạ cảm thấy
buồn cười thì coi như chưa từng nghe qua.”
“Thật ra thì Tề vương điện hạ là hoàng tử được phong làm
vương gia chư hầu, tuổi cũng còn trẻ, coi như xứng đôi vừa lứa.” Lưu Mạch mím
môi, thản nhiên nói, “Ta không hiểu lệnh tỷ không hài lòng một cuộc hôn nhân
như vậy ở chỗ nào?”
“Hay là lệnh tỷ đã có người khác? Cho dù có như thế thì cũng
làm sao sánh được với Tề vương điện hạ cơ chứ?”
Thượng Quan Linh trầm tư một lát. Người trong mộng của Thượng
Quan Vân chẳng phải chính là vị thái tử điện hạ đương triều này sao? Cho dù thế
thì đường đường là thái tử điện hạ cũng đâu để ý tới một thiếu nữ có lòng với hắn
chứ?
“Linh Nhi biết ý tứ của Thái tử điện hạ rồi.” Cô mỉm cười đứng
dậy, thi lễ muốn cáo lui.
“Thượng Quan tiểu thứ”, Lưu Mạch hơi bất ngờ, hỏi: “Chuyện của
lệnh tỷ dặn bảo, cô định cứ thế là xong sao?”
“Những gì tỷ tỷ bảo Linh Nhi nói thì Linh Nhi đã nói. Về phần
điện hạ có ý giúp đỡ hay không, Linh Nhi không làm chủ được.” Thượng Quan Linh
quay đầu lại, thản nhiên nói.
“Thượng Quan tiểu thư từ trước đến giờ vẫn nhìn thế sự vậy
sao?” Hắn khẽ hỏi, nhìn lại thiếu nữ trước mặt, thầm nghĩ dung mạo của Thượng
Quan đại nhân trước kia chắc chắn phải đẹp lắm mới để lại hai con gái mỗi người
mỗi vẻ thế này. Nếu như nói Thượng Quan Vân là đóa phù dung kiều diễm, thì Thượng
Quan Linh chính là đóa hoa sen an tĩnh.
“Cái gì?” Thượng Quan Linh nghe không rõ lắm.
“Không có gì.” Lưu Mạch lắc đầu, cười nói, “Thành Liệt, tiễn
Thượng Quan tiểu thư xuống lầu.”
Cuối cùng, người được Thái tử Lưu Mạch chỉ định làm thái tử
phi là thứ nữ Thượng Quan Linh của nhà Thượng Quan.
“Thượng Quan Linh?” Trần A Kiều cũng không có ý kiến gì, chỉ
nói: “Thật đúng là trùng hợp, người Lưu Cứ lúc trước chỉ định làm vương phi
cũng là con gái nhà Thượng Quan.”
“Vậy à.” Lưu Mạch mỉm cười để lộ ra vẻ trẻ con cố chấp hiếm
khi thấy, “Nhưng cũng không thể nói hắn chọn trước rồi thì con không thể chọn
được nữa.”
A Kiều nhớ tới hai thiếu nữ, một rạng rỡ, một thanh nhã,
nói, “Con mắt con tốt hơn Lưu Cứ một chút.”
“Tuy thành Trường An có rất nhiều thiếu nữ nhưng con lại
không tìm được người thực sự hợp ý.” Lưu Mạch mỉm cười, “Còn về Thượng Quan
Linh thì nàng có thân phận phù hợp, tính tình cũng thông minh, ít nhất con còn
có chút cảm tình với nàng.” Trên thế gian đâu có nhiều thiếu nữ tốt như vậy, dù
là có thì còn phụ thuộc vào nhân duyên gặp gỡ, cuối cùng cũng chỉ có thể như thế
mà thôi.
Mùa thu năm Nguyên Đỉnh thứ năm, bệ hạ truyền ý chỉ xuống
cho thứ nữ của Tiên phụng thường Thượng Quan Hoài là Thượng Quan Linh nhân ái
bao dung, thông minh xinh đẹp xuất chúng được xuất giá làm thái tử phi, thành
hôn vào tết Thượng nguyên năm Nguyên Đỉnh thứ sáu, truy phong Tiên phụng thường
Thượng Quan Hoài làm Chất Lăng hầu, mẫu thân của Thái tử phi và Tề vương phi
cùng được phong làm Phụng Hoa phu nhân. Bởi vì Thái tử phi và Tề vương phi đều
xuất thân từ nhà Thượng Quan gia nên dòng họ Thượng Quan lập tức trở thành niềm
ao ước của toàn thiên hạ. Nhưng gia chủ của họ Thượng Quan là Lang trung lệnh
Thượng Quan Kiệt đứng trước vinh hạnh đặc biệt này thì lại mặt ủ mày chau, có
suy nghĩ khác. Ý chỉ của bệ hạ vừa ban ra, Lang trung lệnh Thượng Quan Kiệt liền
dành riêng những căn phòng phía sau hậu viện cho hai muội muội ở.
Thượng Quan Linh cầm sách ngồi trước cửa sổ, gió đầu thu thổi
qua, nhẹ nhàng lật ra một tờ. Tâm trạng cô rối bời, chốc chốc lại thở dài thườn
thượt, đặt sách qua một bên. Từ sau khi nhận được ý chỉ, cô như ở trong giấc mộng,
không hiểu nguyên nhân vì sao mà mình lại được như thế này. Cô chưa từng nghĩ rằng
sẽ có một ngày mình được hoàng gia chọn lựa đưa lên ngôi vị cao quý này hoặc
trong tương lai sẽ có một ngày trở thành người phụ nữ cao quý nhất thiên hạ.
Cô vẫn cho là mình sẽ sống một cuộc đời bình lặng, nghe hoặc
không nghe theo lời ca ca mà được gả cho một người cao quý hoặc không cao quý rồi
cứ thế mà sống qua một kiếp người. Do đó, cô vẫn xem mình như một người khách
nhìn thành Trường An gió thổi mây trôi, người nào thắng, người nào thua cũng
không mấy liên quan tới mình. Nào ngờ vận mệnh đột nhiên làm ra một trò đùa lớn,
đẩy cô vào nơi thu hút ánh mắt của mọi người nhất. Kể từ lúc này, cô chính là một
luồng gió, một áng mây trong chốn gió mây tụ hội đó, chẳng bao giờ có thể thoát
ra được nữa.
Người thiếu niên ở ngôi vị thái tử có nụ cười ấm áp lãng mạn
kia dĩ nhiên là rất tốt, nhưng cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế
này, vẫn chỉ cho hắn là thái tử Đại Hán xa vời vợi, dù tốt đến mấy thì cũng có
quan hệ gì tới mình. Nào ngờ bây giờ người có liên quan nhất với hắn trên thế
giới này lại chính là cô. Giờ cô nhìn hắn bằng ánh mắt khác, chỉ mới thoáng
nghĩ đến, đã đỏ hồng đôi má, nhưng nghĩ thế nào cũng không hiểu được tâm tư của
hắn.
Bảy ngày sau khi xác định người được chọn làm thái tử phi,
Trần nương nương cho triệu cô đến điện Trường Môn gặp mặt. “Thân phận thái tử
phi tôn quý, đến lúc đó dĩ nhiên sẽ có người tới dạy lễ nghi.” Trần nương nương
vẫn dáng vẻ hiền hậu, mỉm cười nói, “Chỉ là Linh Nhi phải nhớ kỹ. Lễ nghi là những
điều làm cho qua là được, không ai quá nghiêm khắc. Ta hy vọng sau này con làm
chuyện gì cũng phải suy nghĩ trước sau thật kỹ xem chuyện đó có phải với phu
quân của con không?”
Mẹ chồng tương lai nói chuyện thường sẽ dặn dò mấy câu đại
loại như: “Hy vọng các con ngày sau hòa thuận.” Chẳng qua chuyện cần làm thì vẫn
phải làm, hai bên đều ngầm hiểu lẫn nhau. Song Trần A Kiều nói rất chân tình,
cô ngẩng đầu lên nhìn nàng, chăm chú lắng nghe chứ không phải nghe cho có lệ.
A Kiều cười nhẹ, “Chắc con đang cho là vi nương thương con
trai của mình. Mạch Nhi do một tay ta nuôi lớn, ta rất hiểu tính tình của nó.
Chỉ cần con không phụ nó thì nó sẽ không dễ dàng phụ con.”
“Vì vậy, con phải tự trân trọng bản thân mình nhiều hơn.”
Lời của Trần nương nương về một số việc ở một mức độ nào đó
đã vượt qua quan niệm của thế nhân. Sau khi trở về, cô suy nghĩ mấy ngày vẫn cảm
thấy chưa thấu đáo, đúng lúc này có thị nữ tới báo Đại tiểu thư đến chơi, cô
không khỏi mỉm cười ý vị. Kết quả như thế thì chắc là tỷ tỷ tức giận lắm. Song
ngoài dự liệu của cô, Thượng Quan Vân lại không tức giận mà mang nét mặt ảm đạm
hơi có vẻ tiều tụy.
“Linh Nhi, muội nói xem có phải thật sự là không thể phản
kháng vận mệnh ư?”, cô hỏi.
Thượng Quan Vân cũng không biết rằng Tề vương Lưu Cứ ở đất Tề
xa xôi nhận được tin tức từ Trường An thì ngạc nhiên một hồi lâu.
“Thái tử điện hạ làm việc thật không kiêng kỵ”, Ninh Triệt
cười khổ nói.
Con cháu thế gia vốn tuân theo quy củ “Dòng chính, con trưởng,
hiền tài”, phụ nữ dù không ở trong đó nhưng trưởng nữ dù sao cũng tôn quý hơn
thứ nữ. Lưu Cứ đã cưới Thượng Quan Vân, Lưu Mạch là thái tử lại chọn thứ nữ
cùng nhà, quả nhiên không để ý đến miệng lưỡi của người trong thiên hạ.
“Ninh tiên sinh suy nghĩ nhiều làm gì”, Lưu Cứ cười lạnh
nói, “Trong thiên hạ có ai tôn quý hơn được hoàng gia đâu. Vị trí Thái tử đã đủ
để Lưu Mạch coi thường những tôn ti ngoài cung Vị Ương rồi.”
Nhiều năm trước, Vệ Tử Phu, mẹ của hắn từ một ca cơ đi lên vị
trí mẫu nghi thiên hạ, mọi người chỉ có thể ao ước chứ nào có ai dám cười nhạo?
Chỉ là, tới bây giờ thì Vệ gia đã thất bại hoàn toàn.
“Nếu như thế thì Thượng Quan Vân chắc chỉ có tác dụng giới hạn
mà thôi.” Lưu Cứ trầm ngâm, đoán ra được chọn lựa của Thượng Quan Kiệt, “Ta có
nên rút lại cuộc hôn nhân này hay không?”
“Theo tình thế hiện giờ thì cuộc hôn nhân này vừa có lợi mà
vừa có hại, thoái thác hay không là tùy thuộc vào Vương gia, còn theo Ninh Triệt
nghĩ thì cứ để nguyên cũng được.”
“Ồ, vì sao chứ?”
“Xưa nay đại trượng phu lời hứa ngàn vàng, nếu Vương gia nói
một đàng, làm một nẻo, đẩy một thiếu nữ yếu ớt vào tình cảnh khó xử thì e là sẽ
bị bệ hạ coi thường.”
Lưu Cứ đắn đo, chợt nhớ tới dung nhan kiều diễm như hoa sen
của thiếu nữ dưới lầu Tàng Mai. Thật ra thì ngay cả bản thân phụ hoàng cũng đâu
có coi trọng lời hứa như sinh mạng? Nhưng hắn lại không ở ngôi cao như phụ
hoàng, trong lòng lại có khao khát nên không thể nào không kiêng kỵ.
“Vậy thì mời tiên sinh chỉ cho ta chỗ lợi.”
“Chính là cái chữ ‘Lợi’ đó,” Ninh Triệt nói vẻ sâu xa: “Người
trong thiên hạ đều xu lợi, nếu ngày khác tình thế đảo ngược, những đao kiếm
trong nghi trượng của Lưu Mạch sẽ quay lại làm thương tổn chính hắn.”
“Tiên sinh cao kiến”, Lưu Mạch khẽ mỉm cười, mặc dù không phải
là hoàn toàn hài lòng nhưng tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.
Lúc chuyện trong thành Trường An dần lắng xuống thì đã vào
cuối thu. Một ngày kia, Lưu Triệt tới đúng lúc điện Trường Môn khởi động lại địa
hỏa. Y nhớ tới sự ấm áp trong điện liền quay đầu nhìn A Kiều còn đang ngái ngủ
trên giường, nửa mê nửa tỉnh, có một sự quyến rũ khác lạ. Y khẽ cười nhẹ một tiếng,
liếc thấy trong cuốn sách A Kiều thường xem có kẹp mấy tờ giấy, chữ viết trên
đó đã lâu lắm rồi, có lẽ do chính A Kiều viết. Y tiện tay mở ra xem, bất giác ồ
lên một tiếng. Tuy chữ viết trên giấy rất tùy tiện nhưng lại mô tả một số chuyện
nhà nông với cách lý giải vô cùng chuẩn xác.
“Đó là do thiếp chỉnh lý lại vào năm trước”, A Kiều không biết
đã dậy từ lúc nào, khoác áo ngồi bên cạnh y, nói: “Thiếp vốn định để tới mùa
xuân năm nay sẽ đưa người làm thử xem, nào ngờ mẫu thân và Đàm tỷ lần lượt bệnh
nặng nên còn để lại đó.”
“Sang năm làm thử cũng được mà.” Lưu Triệt nhướng mày nói,
ôm lấy, hôn lên má nàng, vui vẻ cười: “Kiều Kiều đã lâu không làm những chuyện
này rồi. Trẫm cũng quên là Kiều Kiều luôn có những suy nghĩ mới mẻ.”
Trần A Kiều vẫn không quen âu yếm khi trời sáng, hơi ngượng
nghịu, xẵng giọng, “Đã không còn sớm nữa, bệ hạ không tới điện Tuyên Thất mà định
làm hôn quân sao?”
“Văn hoàng đế nói, việc đồng áng là căn bản của thiên hạ”,
Lưu Triệt cười lớn, vung vẩy tờ giấy viết thư, nói: “Chẳng phải trẫm đang xử
trí chuyện lớn của quốc gia sao?”
Tâm trạng y rất sảng khoái, không phải chỉ vì nông nghiệp
phát triển sẽ dẫn đến dân giàu nước mạnh, quốc lực của Đại Hán nhất định sẽ
tăng lên, mà còn bởi vì những năm gần đây, A Kiều chủ yếu chỉ để tâm đến việc hỗ
trợ Tang Hoằng Dương buôn bán khắp thiên hạ để làm đầy quốc khố, đây là lần đầu
tiên nàng chủ động chia sẻ gánh nặng việc nước với y.
Những năm qua y đã sửa chữa và mở rộng cung điện, cộng thêm
chinh chiến liên miên khiến sức dân mỏi mệt. Mặc dù Tang Hoằng Dương quản lý
tài sản có phương pháp, quốc khố không bị căng thẳng nhưng đã ngầm gặp khó
khăn. Nếu nàng có thể bỏ qua phần ngọn là buôn bán, trực tiếp nâng cao gốc rễ của
Đại Hán là trình độ nông nghiệp thì dĩ nhiên sẽ giải trừ được mối lo lắng của
y. A Kiều chịu làm như thế này cũng là vì có chút thành tâm.
“Lúc đi tuần thú phương đông thấy nông dân ở Lâm Phần canh
tác rất cực khổ nên thiếp định chỉnh lý những thứ này để giúp mọi người một
tay.” Nàng mỉm cười nói.
Nàng trở về Trường An vẫn luôn áy náy nhưng những năm gần đây
bọn họ bận nhiều chuyện nên quên mất kế hoạch về nông nghiệp. Chuyện này đối với
bọn họ cũng chỉ là tiện tay nhưng lại có thể giúp đỡ nông dân rất nhiều. Tuy thế
nàng vẫn hơi thấp thỏm, chần chừ hồi lâu mới hỏi, “Bệ hạ không hỏi A Kiều sao tự
dưng lại bày ra chuyện nông nghiệp à?”
Dù nàng có thể nói ra trăm ngàn lý do nhưng một người vừa được
yêu chiều từ bé như nàng lại có thể làm chuyện này thì với tính tình của mình,
Lưu Triệt có thể không nghi vấn được sao?
“Kiều Kiều làm trẫm rất vui”, Lưu Triệt tinh quái nhìn nàng,
“Trẫm cứ coi như là ân huệ của trời cao.” Nàng bất giác tức cười.
“Kiều Kiều nói trước hết phải làm chuyện này”, Lưu Triệt mỉm
cười nói, “chỉ riêng như vậy đã rất hay, chẳng lẽ Kiều Kiều có ý định khác?”
“Đúng vậy”, nàng suy nghĩ một chút, nói: “Thiếp muốn thử
nghiệm chuyện trị thủy.”
Một số kinh nghiệm và kỹ thuật nông nghiệp được nàng chỉnh
lý lại từ trí nhớ nên cũng không khó khăn. Hoàng Hà là họa lớn suốt trăm ngàn
năm qua của Trung Quốc vẫn chưa giải quyết được. Nó đem lại rất nhiều lợi ích
nhưng cũng gây ra tổn hại cực lớn đối với dân chúng. Nếu có thể bắt đầu việc trị
thủy từ thời Đại Hán xa xưa này thì có lẽ ngày sau người dân hai bên bờ Hoàng
Hà sẽ bình an hơn rất nhiều.
“Đây có thể là công trình vĩ đại đó.” Lưu Triệt nhận xét.
“Đúng vậy.” A Kiều bật cười, nói: “Nên giải quyết chuyện trước
mắt đã.”
“Ngày trước thiếp đi du lịch các nước chư hầu từng thấy dùng
trâu ngựa cày ruộng thì người nông dân đỡ vất vả hơn rất nhiều. Nếu chế ra một
nông cụ kiểu mới để cày đất nhuyễn hơn thì sẽ có thể nâng cao sản lượng.”
“Vốn là thế này, thật ra thì địa phương thích hợp nhất cho
trồng trọt chính là vùng biên giới phía nam. Dải đất Ba Thục và Giang Nam không
bị khô hạn như ở đây.”
“Kiều Kiều nghĩ nhiều rồi”, Lưu Triệt bật cười, “Hiện giờ
vùng trung tâm dọc theo Hoàng Hà của Đại Hán còn rất nhiều đất hoang chưa khai
khẩn. Trên phương diện này thì phát triển về hướng nam có vẻ không thực tế,”
“Thiếp biết.” A Kiều khẽ siết chặt nắm tay. Thật đáng tiếc
vì đời sau, đó là một vùng phát triển phồn hoa. “Thôi bỏ đi vậy. Thiếp cũng
không rõ chuyện này lắm, chỉ biết đại khái thôi.” Nàng nói tiếp, “Có lẽ nên
luân phiên canh tác, tập trung vào các loại hoa màu, tập trung vào tưới tiêu,
quản lý thật tốt…”
Nàng mới ngủ dậy nên vẫn còn chưa hết uể oải, trong điện lại
rất ấm áp làm đôi má nàng ửng hồng kiều diễm như hoa. Lưu Triệt đứng bên cạnh
ngắm nhìn đến say mê, sốt ruột ngắt lời, “Những chuyện này để hôm khác trẫm cho
người phụ trách chuyên môn đến nghe nàng giảng giải.” Y là đế vương, mặc dù có
hứng thú về nhiều chuyện, kiến thức rộng rãi nhưng lại không quan tâm lắm đến
nông nghiệp, cười nói, “Giờ cũng muộn rồi, hôm nay trẫm không tới điện Tuyên Thất
nữa, ở lại với Kiều Kiều nhé.”
Nàng giật mình, ngẩng đầu lên thấy cặp mắt sâu thăm thẳm của
y lại xuất hiện vẻ lả lơi quen thuộc thì liền đỏ bừng mặt, gắt gỏng: “Chàng
điên rồi, giờ đang là giữa ban ngày ban mặt đấy!”
“Ban ngày ban mặt thì sao chứ?” Lưu Triệt vẫn ung dung nói
“Có ai quy định vào ban ngày nên làm cái gì, không nên làm cái gì đâu chứ?”
Nô tỳ trong điện cúi đầu, im lặng lui ra, nghe thấy tiếng cười
trầm trầm xen lẫn với tiếng mắng khẽ. Qua một lúc, tất cả đều chìm vào an tĩnh.