Buổi trưa, Thái tử Lưu Mạch rời điện Bác Vọng đi thẳng tới
điện Trường Môn định thỉnh an mẫu thân, nhưng vừa tới ngoài cửa điện đã bị thị
tòng ngăn lại.
“Thái tử điện hạ”, Thành Tục tỏ vẻ lúng túng, bẩm, “Bệ hạ
đang ở trong điện, điện hạ không nên vào.”
Hắn nhìn sang thấy cung nhân đứng cả loạt bên ngoài điện,
trong đó có cả Đại nữ quan Lục Y thân cận của mẫu thân, mà bên trong điện lại lặng
ngắt như tờ thì chợt hiểu. Hắn không khỏi hơi đỏ mặt lên, rồi lại thầm nghi hoặc,
lẽ ra lúc này Lưu Triệt phải ở điện Tuyên Thất xử lý chính sự từ lâu, tại sao
còn ở trong điện của mẫu thân. “Vậy ta đi đây.” Hắn mỉm cười căn dặn, “Thành Tục
nhớ báo cho mẫu thân một tiếng là ta tới thỉnh an nhé.”
Từ khi Lưu Triệt tuần thú phương đông trở về, tuy Lưu Mạch ở
ngôi cao thái tử nhưng lại không thể phóng tay làm việc như hồi còn là Hoàng tử
trưởng. Hắn ghi nhớ lời mẫu thân dặn bảo, trên là để tránh phu hoàng hiểu lầm,
dưới là cho thần dân thuần phục, cần phải hết sức cố gắng duy trì cân bằng, mặc
dù bề ngoài có vẻ thanh nhàn ít việc nhưng thật ra thì rất cực khổ. Thành Liệt
thấy chủ nhân như thế liền bước tới nói: “Điện hạ đã mấy ngày không ra khỏi
cung rồi, chi bằng ra ngoài chơi một chuyến đi.”
“Cũng được.” Lưu Mạch gạt bỏ cảm giác lạnh lẽo mà ngay cả bản
thân mình cũng không biết từ đâu xuất hiện ở trong lòng, phấn chấn tinh thần,
nói: “Thì đi ra ngoài chơi một chút nào.”
Xe ngựa lăn bánh lọc cọc trên đường phố Trường An, Thành Liệt
khẽ cười nói, “Chủ nhân định đến nhà ai bây giờ? Quý phủ của Công chúa trưởng
Phi Nguyệt, nhà của Trường Tín hầu hay là Tang đại nhân?”
Lưu Mạch lắc đầu, nhăn nhó đáp: “Ta đã đến nhà của những
thúc thúc, bá bá, a di này biết bao nhiêu lần rồi, khó lắm mới ra ngoài được một
lần, không muốn nghe giáo huấn nữa.”
Thật ra nói chính xác hơn thì cũng chưa phải là giáo huấn mà
chỉ là những lời trêu đùa với ý tốt. Nhất là Tang Hoằng Dương và Lưu Lăng, họ
chắc chắn cười bảo: “Mạch Nhi lớn thế này rồi cũng nên lấy vợ đi. Nói không chừng
đến sang năm là sẽ có con bế con bồng rồi đấy.” Chỉ cần nghĩ đến đó, hắn đã lạnh
run người. Hắn có vẻ giống với mẫu thân, tuy là con trai nhưng da mặt lại rất mỏng
trong những chuyện này, vậy nên tất nhiên không chịu tự đưa mình vào tròng.
“Chẳng lẽ lại đến lầu Thanh Hoan?” Thành Liệt nhăn mặt. Mặc
dù lầu Thanh Hoan nấu ăn rất ngon nhưng lần nào cũng đến đó thì còn có ý nghĩa
gì nữa.
“Ai bảo vậy?” Lưu Mạch chợt nổi tính trẻ con, nhớ tới một
người liền nói, “Nơi ta định đi lần này là một chỗ chưa từng đến bao giờ.”
“Thành Liệt”, hắn nghĩ đến liền phì cười, hạ thấp giọng hỏi,
“Lần trước ngươi đã đến phủ Thượng Quan, hẳn là còn nhớ phải đi thế nào chứ?”
“Chủ nhân”, Thành Liệt dừng xe lại ở rất xa trước phủ Thượng
Quan Kiệt, hỏi, “Người thật sự định đi gặp Thái tử phi tương lai sao?”
“Đã tới”, Lưu Mạch chỉ mỉm cười đáp, “thì đương nhiên phải gặp
chứ.”
“Cũng không phải là không thể được.” Thành Liệt có chút khó
khăn, “Nhưng chủ nhân và Thái tử phi chỉ là phu thê chưa thành hôn, gặp gỡ thế
này cũng hơi kỳ quái.” Mặc dù thời đó chuyện nam nữ gặp nhau chưa phải là
nghiêm trọng, nhưng nếu hai người có địa vị cao mà bị đồn đại thì cũng rất phiền
phức.
“Ngươi nói cũng đúng.” Lưu Mạch nháy mắt, “Có ai bảo ngươi
là ta sẽ đi vào bằng cửa chính đâu.”
Hắn bỏ Thành Liệt lại, đi vòng sang cửa ngách phủ Thượng
Quan rồi nhẹ nhàng nhảy lên. Thượng Quan Kiệt vốn là võ tướng, trong nhà lại mới
có hai hoàng thân nên tất nhiên là có thủ vệ canh gác ngày đêm. Nhưng Lưu Mạch
xuất thân từ Triêu Thiên môn, tuy vì thân phận nên không tập luyện võ nghệ nhiều
nhưng khinh công cũng không tồi. Hắn tránh thoát tai mắt thủ vệ một cách dễ
dàng, chỉ khó khăn là chưa từng tới phủ Thượng Quan nên không biết Thượng Quan
Linh ở tại phòng nào. Đang đứng chần chừ nơi hành lang thì nghe phía sau có người
quát giật giọng, “Ai?” Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một gương mặt quen thuộc.
Hắn đã từng gặp người này. Đó là một trong số những kỵ binh dưới trướng Kỵ đình
úy Tiết Thực ngày xưa đi sứ Thân Độc, mặc dù không nhớ tên nhưng đúng là đã gặp.
“Ngươi được điều từ Phiêu kỵ quân đến Kỳ Môn quân lúc nào?”
Thị vệ thấy là hắn thì rất kinh hãi, ấp úng, “Hoàng tử trưởng…
à, không, Thái tử điện hạ!”
“Có gì đó?” Đồng đội của hắn từ phía xa hỏi vọng sang.
“Không, nhìn lầm thôi.” Hắn thấy Lưu Mạch đưa tay ra dấu im
lặng liền trả lời lấy lệ.
Lưu Mạch thoáng đỏ mặt, hỏi, “Thượng Quan Linh ở chỗ nào?”
Viên thị vệ há hốc miệng. Nhưng Kỳ Môn quân chỉ phụng mệnh bảo
vệ Thái tử phi và Tề vương phi tương lai chứ không có lệnh coi Thái tử là đối
tượng trong phạm vi phòng vệ, bởi vậy liền đáp, “Ở trong ngôi lầu mới phía bên
tay phải kia.”
Lưu Mạch gật đầu, xoay người rời đi. Viên thị vệ đứng nguyên
tại chỗ, suy nghĩ, chẳng lẽ Thái tử điện hạ hâm mộ giai nhân, không nén nổi
tương tư nên cố ý tới thăm vị hôn thê chăng. Hắn cười xòa, lắc đầu rời đi. Một
đôi tình nhân gặp nhau trong một ngày gió heo may se sắt chẳng phải là chuyện rất
thú vị hay sao? Chỉ tiếc cho cô gái Thân Độc với mối chân tình không được đền
đáp. Đến giờ hắn vẫn còn nhớ mãi vẻ quyến rũ khi cô cười lúc vừa thức dậy.
Từ phía lầu trúc sát ngay trên có tiếng đàn văng vẳng, thanh
âm tinh tế, uyển chuyển du dương. Mẫu thân và muội muội của Lưu Mạch đều tập
đàn nhưng tiếc là không có thiên phú nên có vẻ học không đến nơi, do đó Lưu Mạch
cũng không được nghe đánh đàn nhiều lắm. Thiếu nữ chơi đàn mang dáng vẻ thanh
nhã. Hình bóng thấp thoáng qua tấm mành, đẹp như một cánh hoa vừa rơi, nổi trên
mặt nước tĩnh lặng. Lưu Mạch đi vòng qua tầng tầng thủ vệ, tới trước song cửa lầu
của Thượng Quan Linh, chờ một đội thị vệ đi tuần tra qua rồi nhẹ nhàng gõ ngoài
cửa sổ.
Tiếng đàn hơi ngưng lại nhưng một lúc lại vang lên. Cửa sổ
hé mở làm vang mấy tiếng cọt kẹt khe khẽ. Thượng Quan Linh giật mình ngừng chơi
đàn, đứng dậy bước ra xem. Cô trông thấy một người mà mình tuyệt đối không nghĩ
sẽ xuất hiện ở đây.
“Thái tử điện hạ”, cô khẽ kinh ngạc thốt lên nhưng vội vàng
che miệng nhìn chung quanh rồi mới hỏi dồn dập, “Tại sao người lại đến đây?” Cô
sợ làm kinh động những người chung quanh nên nén giọng xuống cực thấp.
Hắn ra hiệu bảo cô mở rộng cửa sổ, tung mình nhảy vào, hú hồn
nhìn đội thị vệ vừa tuần tra tới, thở phào một hơi, nói: “Muốn tới nên tới
thôi.”
“Điện hạ”, Thượng Quan Linh trợn tròn hai mắt, nói: “Người
là thái tử của Đại Hán thì phải chú ý tới từng lời nói cử chỉ chứ.”
Ngày trước cô chỉ được đứng xa ngắm nhìn Lưu Mạch, thấy hắn
luôn sắm vai một thái tử hoàn mỹ, nụ cười ôn hòa, tựa như đối với ai cũng rất
thân thiết nên trong lòng luôn cảm thấy xa cách. Nào ngờ hôm nay cô lại được chứng
kiến hắn cũng có dáng vẻ nghịch ngợm như một cậu bé bất kỳ trong lứa tuổi này.
Lưu Mạch nhìn cô chằm chằm một hồi rồi chợt cười, nói: “Nếu như thế thì những lời
Linh Nhi hôm nay nói với ta có vẻ cũng không hợp quy củ lắm nhỉ?”
Thượng Quan Linh cứng miệng. Tuy cô được chỉ định làm thái tử
phi nhưng vẫn chưa thành hôn, bây giờ vẫn chỉ có thể coi là thân quyến nhà
quan, dùng giọng như thế nói với thái tử một nước đúng là không hợp quy củ. Chỉ
là, cô bỗng nhiên thấy Thái tử đột ngột xuất hiện trong khuê phòng của mình thì
làm sao có thể hành động phù hợp với quy củ cho được?
“Tiểu thư?” Thị nữ ở bên ngoài loáng thoáng nghe thấy có tiếng
động liền lên tiếng hỏi, “Có việc gì thế?”
Cô vội vàng đáp, “Không có gì. Ngươi lui xuống đi.”
Về lý, người đang ở trong khuê phòng là vị hôn phu của mình,
dù thật sự bị trông thấy thì cũng không có gì đáng ngại, tuy thế cô vẫn không
nén nổi chột dạ. Lưu Mạch nhìn cô chân tay luống cuống trả lời câu hỏi của thị
nữ, cười nhẹ, “Ta ở bên ngoài nghe Linh Nhi chơi đàn thấy rất hay.” Ít nhất là
hay hơn so với mẫu thân và muội muội của hắn, bọn họ đàn không khá hơn tiếng bật
bông là bao nhiêu, nhưng vì đó là những người hắn yêu thương nên vẫn nguyện ý lắng
nghe.
“Sao ta nghe tiếng đàn hơi bối rối.” Hắn để tay lên ngực hỏi.
Thượng Quan Linh trầm ngâm một lát. Bởi vì tiền đồ vẫn còn mờ
mịt cho nên tâm hồn cô mới bối rối, nhưng sao có thể nói thành lời? Cô từ từ
cúi đầu xuống, cảm giác như mặt đang nóng bừng. Không phải cô chưa từng nói
chuyện mặt đối mặt với người thiếu niên này, chỉ là thân phận đã thay đổi nên mới
có cảm giác hoàn toàn khác trước. Cô cảm thấy nỗi ngượng ngập đã hoàn toàn lấn
át lý trí, vân vê tà áo, chậm rãi nói, “Điện hạ, người…” Khóe mắt cô nhìn thấy
khuôn mặt trẻ trung kia cũng hơi ửng đỏ, liền thoáng ngạc nhiên, bất giác buồn
cười.
Thì ra không riêng một mình cô có cảm giác như thế? Cô nghĩ
thông suốt điểm này liền trấn tĩnh lại, hỏi, “Điện hạ có thể nói cho Linh Nhi
biết vì sao điện hạ lựa chọn Linh Nhi được không?” Trong kinh thành có biết bao
thiếu nữ tốt hơn, xinh đẹp hơn, cao quý hơn. Hắn là một vị thái tử điện hạ ngồi
trên cao, tại sao lại chọn một thiếu nữ không quá nổi bật như cô?
“Bởi vì”, hắn nhìn cô âu yếm, “Linh Nhi biết tôn trọng bản
thân mình, hơn nữa tâm hồn lại rất bình lặng.”
“Linh Nhi không hiểu.”
“Biết tôn trọng bản thân sẽ không dễ để mình bị thương tổn,
tâm hồn bình lặng sẽ không làm cho người khác chán ghét.” Hắn nói nhẹ, “Linh
Nhi rất giống mẫu thân của ta ở hai điểm này.”
Cô thầm thở dài một hơi, đang định lên tiếng thì chợt nghe
thấy bên ngoài hành lang có tiếng bước chân khiến cả người cứng đờ.
“Linh muội”, Thượng Quan Kiệt ở ngoài cửa gọi vào, “Muội có ở
đó hay không? Ca ca có lời muốn nói với muội.”
Lưu Mạch cũng sững lại. Dù hắn nhất thời nổi lòng tinh nghịch
muốn tới gặp vị tiểu hôn thê của mình nhưng không muốn bị bắt gặp, nhất là người
ca ca này của Thượng Quan Linh. Thượng Quan Linh mím miệng, chỉ vào tấm bình
phong ở trong phòng. Tiếp đó cô ra mở cửa, mỉm cười mời ca ca vào: “Ca ca muốn
gặp tiểu muội vì việc gì vậy?”
Thượng Quan Kiệt có điểm khác với thị nữ của Thượng Quan
Linh lúc trước là tinh thông võ công. Lưu Mạch nén hơi thở, nghe thấy Thượng
Quan Kiệt đi vào rồi bỗng nhiên quỳ xuống, sau đó là tiếng Thượng Quan Linh
kinh hãi hô lên, “Ca ca đừng làm thế!”
“Linh Nhi”, Thượng Quan Kiệt mỉm cười nói, “Năm sau muội sẽ
là thái tử phi, ca ca quỳ trước mặt muội thế này cũng đúng mà. Những năm qua, mặc
dù ta không quá thương muội nhưng cũng chưa bao giờ bạc đãi. Mai này muội được
gả cho Thái tử điện hạ, cả họ tộc Thượng Quan nhất định sẽ dồn toàn bộ lực lượng
trợ giúp Thái tử điện hạ làm việc. Muội muội cũng cần phải nhớ bảo vệ họ tộc
Thượng Quan được bình an.”
“Ồ”, một lát sau Thượng Quan Linh mới ồ lên một tiếng, giọng
hơi trào phúng, “Thì ra ca ca muốn nói điều này. Nhưng Thái tử điện hạ bây giờ
đã có địa vị vững chắc thì đâu còn cần ca ca ra sức nữa?”
“Linh muội còn cần ca ca phải nói rõ hơn sao?” Thượng Quan
Kiệt cười nói, “Mọi việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Huống chi, cho dù
Thái tử điện hạ có địa vị vững chắc thì muội muội sẽ thế nào?”
“Chốn hậu cung xưa nay phi tần tranh đấu, nếu muội muội
không có ngoại thích hỗ trợ thì nhất định sẽ phải chịu thua thiệt đấy.”
Nàng lại ồ lên một tiếng rồi hỏi dồn, “Ca ca lựa chọn giúp
muội, vậy tỷ tỷ thì sao?”
“Vân Nhi”, Thượng Quan Kiệt hơi lưỡng lự, “Chỉ cần Tề vương
an phận thì tự nhiên muội ấy sẽ cả đời vinh hoa.”
Thượng Quan Linh cười lạnh. Hai người đều hiểu rõ trong lòng
rằng Tề vương có khả năng an phận được hay sao?
“Được rồi, muội biết.” Cô cúi đầu nói: “Ca ca để cho muội
suy nghĩ thêm đã.”
Cô nhìn Thượng Quan Kiệt lui ra ngoài, trong lòng vẫn ngổn
ngang suy nghĩ. Không biết qua bao lâu, cô chợt giật mình, nhìn lại trong
phòng, đã không thấy bóng dáng Lưu Mạch đâu nữa. Hắn đến lặng lẽ, đi cũng lặng
lẽ sao? Cô cảm thấy hơi hụt hẫng, bước ra sau tấm bình phong thì chợt gặp ánh mắt
của hắn, giật thót người kinh hãi. Cô quen thấy nét mặt ôn hòa của thiếu niên
này mà dần quên mất rằng dù sao đó cũng là con của bệ hạ. Thời khắc ấy, ánh mắt
Lưu Mạch lóe lên cũng sắc bén như của bậc đế vương ở trong điện Tuyên Thất kia.
“Điện hạ”, cô gọi mà trong lòng vẫn hơi kinh sợ.
“Ừ?” Hắn đáp khẽ rồi bất chợt cười một tiếng đầy hàm ý, nói:
“Thê tử của ta thì ta sẽ tự mình bảo vệ, không phiền Thượng Quan Kiệt phải phí
tâm.”
Thượng Quan Linh lặng người, bàn tay đang vén rèm đờ ra khiến
tấm rèm từ từ buông xuống. Rời phủ Thượng Quan dễ dàng hơn nhiều so với lúc
vào. Lưu Mạch đi chầm chậm trên đường, thầm suy nghĩ việc Thượng Quan Kiệt chọn
lúc này để tỏ lòng trung thành với Thượng Quan Linh là tình cờ trùng hợp hay là
vì biết mình ở trong phòng Thượng Quan Linh? Người thị vệ hắn gặp ở trong phủ
Thượng Quan có báo tin cho Thượng Quan Kiệt hay không?
Hắn lắc đầu thôi không suy nghĩ thêm, nhìn thấy Thành Liệt
liền bảo, “Thành Liệt, trở về thôi.”
“Chủ nhân.” Thành Liệt giật mình quay lại, thấy hắn liền thở
phào, mặt mày tươi rói hỏi: “Có gặp được Thái tử phi không?”
Lưu Mạch hừ lạnh một tiếng, bước luôn lên xe rồi quay đầu lại
ra lệnh, “Cấm không được nói cho ai biết chuyện hôm nay.”
Nếu để cho mẫu thân và Tảo Tảo biết được thì chắc chắn không
còn mặt mũi nào gặp ai nữa. Chợt hắn chăm chú nhìn vào một thiếu nữ đang từ đằng
xa đi đến trước phủ Thượng Quan, thậm chí không nghe thấy cả tiếng Thành Liệt
vâng dạ. Thiếu nữ kia chừng mười bảy mười tám tuổi, vận một bộ y phục màu vàng
nhạt, tuy không quá sang trọng nhưng tốt hơn bình thường rất nhiều, dung nhan
quyến rũ. Cô nói với đám thủ vệ nhà Thượng Quan: “Ta xin gặp nhị tiểu thư nhà
các ngươi có được không?”
Tên thủ vệ dò xét nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, hỏi gắt
gỏng: “Ngươi là ai? Nhị tiểu thư nhà chúng ta là thái tử phi tương lai, thân phận
cao quý, hà cứ muốn gặp là có thể gặp được hay sao?”
“Là cô ấy!” Lưu Mạch buột miệng thốt lên.
“Chủ nhân biết cô gái này à?” Thành Liệt tò mò hỏi.
Lưu Mạch không đáp lại, ra lệnh, “Ngươi đến dẫn cô ấy tới
đây.”
Ở đằng xa, thiếu nữ nghe Thành Liệt hỏi bèn nhìn sang, thấy
là hắn, lập tức gọi to, “A Trinh.” Gọi xong, cô liền xốc tà váy chạy qua phố.
Cô có dung nhan quyến rũ, hành động lại vô cùng tùy ý nên lập tức khiến không
ít người nhìn theo. Lưu Mạch thở dài, nói: “Cô vẫn cứ tùy tiện như vậy, Diễn
Na.”
“Chắc ta vĩnh viễn cũng không thay đổi được đâu.” Diễn Na vốn
đang cực kỳ vui mừng bỗng buồn như đưa đám, cúi đầu nói: “Ta nghe nói A Trinh
muốn kết hôn với nhị tiểu thư nhà này.”
“Đúng vậy.” Lưu Mạch bình thản đáp, “Nàng tên là Thượng Quan
Linh.”
“Thượng Quan Linh?” Diễn Na khẽ nhắc lại cái tên này, “Tên rất
dễ nghe, cô ấy nhất định là một cô gái rất tốt nhỉ? Chắc ít nhất cũng tốt hơn
ta nên ngươi mới bằng lòng cưới cô ấy phải không?”
“Sao nói vậy được chứ”, Lưu Mạch lắc đầu, dường như thấu hiểu
tâm sự của cô, “Cả hai đều có điểm tốt.” Thế gian này, nếu như có người khát nước
tới ba ngày, nhìn thấy một bình nước trước mắt thì dĩ nhiên phải lựa chọn.
“Cô tới đây là để…?” Hắn mỉm cười hỏi.
“Ta chỉ muốn xem người con gái được A Trinh lựa chọn rốt cuộc
thế nào mà thôi.” Diễn Na cười khẽ. Mấy năm sống trong nhà Hán, cuối cùng cũng
làm người thiếu nữ Thân Độc vốn không hiểu biết gì về những u sầu trên thế gian
này bị lây nhiễm một thoáng bi ai. “Tuy vậy, có thể gặp được A Trinh là niềm
vui ngoài ý muốn rồi.” Cô nghĩ tới ý tứ ẩn sau việc Lưu Mạch xuất hiện ở nơi
này, thì trong lòng hiện lên một chút chua xót, cuối cùng nhướng mày nói, “A
Trinh yên tâm, ngươi đã thành thân rồi thì ta sẽ không nhớ ngươi nữa.”
“Như vậy”, Lưu Mạch lưỡng lự giây lát rồi buông xuôi: “cũng
tốt.”
Ngày mười lăm tháng Giêng năm Nguyên Đỉnh thứ sáu, Thái tử
Lưu Mạch thành thân với thứ nữ nhà Thượng Quan là Thượng Quan Linh. Lúc này
đang là tết Nguyên tiêu, Lưu Mạch là hoàng tử đầu tiên của triều Hán Vũ Đế đón
dâu. Thân phận thái tử của hắn cao quý nên hôn lễ vô cùng long trọng, cứ đầu mỗi
con phố từ phủ Thượng Quan đến cung Vị Ương là có một điểm bắn pháo bông. Dân
chúng thành Trường An nói chuyện say sưa, những người già nhớ lại hồi năm Hoàng
thượng còn là thái tử cưới Quận chúa Đường Ấp làm vợ cũng phô trương như vậy.