Lúc Lưu Triệt bước vào điện Trường Môn điện thì A Kiều đang
đánh đàn dưới cửa sổ. Nàng nghe tiếng bước chân của y liền bỏ cây đàn xuống,
nhìn sang.
“Chuyện hôm nay”, không biết vì sao Lưu Triệt trông thấy ánh
mắt trong trẻo của A Kiều lại thoáng chần chừ.
“Bệ hạ không cần nói nữa”, A Kiều khẽ mỉm cười, khóe môi hơi
nhếch lên, “Bệ hạ có thể thu hồi lệnh lục soát điện Bác Vọng vào thời điểm quyết
định cuối cùng, chừa lại một đường cho thiếp và Mạch Nhi là thiếp cảm ơn rồi.”
Lưu Triệt chợt thấy lòng lạnh như băng. Y có thể dự liệu rằng
A Kiều sẽ oán trách, sẽ làm toáng lên, sẽ nổi giận nhưng chưa từng nghĩ rằng
nàng lại bình tĩnh đến mức lạnh lùng như vậy, thậm chí còn nói trước những gì y
định nói. Tuy những lời nàng nói có vẻ như rộng lượng tha thứ nhưng y lại mơ hồ
cảm giác thấy khoảng cách rất gần giữa hai người đã bị kéo lùi lại một bước
dài. Y cảm giác như đang trông thấy xuân về hoa nở, khắp nơi ấm áp nhưng chỉ
trong chớp mắt đã quay ngược lại mùa đông ngập tràn băng giá mà y thì lại không
thể làm được gì cả. Cảm giác thất bại như vậy khiến y cực kỳ tức giận, ôm siết
nàng vào lòng, nói: “Trẫm đâu có phụ bạc nàng.”
“Thiếp biết.” Nàng nhắm mắt, đáp.
Nàng biết, với tính cách đa nghi, với sự kiêng kỵ Vu cổ của
y mà vẫn chịu dừng tay vào thời khắc quyết định cuối cùng thì thật sự là y vẫn
nhớ tới lời hứa với nàng. Nhưng khi hạ lệnh lục soát điện Bác Vọng của Mạch Nhi
thì y thật sự không hề nghi ngờ một chút nào hay sao? Nhà đế vương tình cảm nhạt
nhẽo, không cần biết lòng nghi ngờ nhiều hay ít, chỉ cần nó tồn tại thì sẽ
không xóa đi được nữa.
Nàng cũng muốn coi điện Trường Môn là nhà của nàng, trong
ngôi nhà phồn hoa tươi đẹp này có y, có nàng, có Mạch Nhi, có Tảo Tảo. Nếu như
trong suốt quãng đời còn lại, cả nhà có thể sống vui vẻ hòa thuận thì coi như
là một thứ hạnh phúc nhưng thứ hạnh phúc đó lại nằm trong tay y. Hôm nay y tin
nàng thì bọn họ có thể làm người một nhà. Nếu như có ngày y không tin nàng nữa
thì có phải ngôi nhà này sẽ sụp đổ trong chớp mắt? Không chỉ tình cảm của bọn họ
sụp đổ mà có khi tính mạng của ba mẹ con nàng cũng đi theo. Trong tình cảnh như
vậy, sao bọn họ có thể là người một nhà cho được?
Lưu Triệt ôm A Kiều trong lòng, nhạy cảm nhận thấy tâm trạng
không vui của giai nhân liền cười lạnh, thô bạo hôn lên đôi môi của nàng. A Kiều
kêu “a” một tiếng, bị động tiếp nhận nụ hôn cưỡng bức của y. Những năm qua nàng
bị sự sủng ái nhất mực của y che mắt, dần có chút vờ không biết, quên mất người
bên gối là hạng người gì.
Chuyện đã vậy thì cứ để mặc nó xảy ra. Nàng bỗng nhiên ôm lấy
bờ vai Lưu Triệt, chủ động hôn trả lại. Bất kể như thế nào, hiện tại nàng yêu
người đàn ông này. Bất kể như thế nào, hiện tại y vẫn còn tin nàng. Như vậy, ít
nhất ở hiện tại nàng nên học theo câu nói “Sống ngày nào vui ngày ấy” của cổ
nhân. Ngày mai dù có trời nghiêng, đất lở, núi đổ, sông rời, tình yêu mất đi
cũng là chuyện của ngày mai. Đến ngày mai, bọn họ sẽ bình tĩnh đối phó, còn hôm
nay tạm thời cứ thế này đi. Lưu Lăng vẫn bảo nàng cần phải luôn tỉnh táo nhìn
thế sự, không được học cách sống phóng túng. Thật ra thì phóng túng cũng có cái
hay của phóng túng. Thế nên sáng nay, nàng bỗng nhiên rất muốn phóng túng một
trận với người đàn ông này.
Lưu Triệt thấy A Kiều đột nhiên nóng bỏng như vậy thì khá ngạc
nhiên, nhưng như thế cũng tốt. Y cởi bỏ y phục của A Kiều, đôi mắt nóng rực
nhìn xoáy sâu vào mắt nàng. Dù thế nào, trẫm không thể dung thứ cho bất kỳ kẻ
nào dám tổn thương nàng. Y thầm hứa trong lòng.
Vào cuối năm Nguyên Đỉnh thứ sáu, Hoàng đế truyền xuống ý chỉ,
phế tước hiệu Quảng Lăng Vương của Tam hoàng tử Lưu Hoành, cấm cố ở Bắc cung, cả
đời không được ra khỏi Trường An. Ý chỉ ban ra đột ngột, chấn động cả hai cung
Vị Ương và Kiến Chương. Hình Khinh Nga khóc đến chết đi sống lại, tuyệt vọng hỏi,
“Hoành Nhi chưa hề làm chuyện gì sai, sao bệ hạ lại trừng phạt nghiêm khắc như
thế?” Một hoàng tử bị cấm cố trong cung cả đời thì coi như là hắn đã chết.
Lưu Hoành nhận thánh chỉ rất bình tĩnh, thản nhiên hỏi, “Ta
có thể cầu kiến phụ hoàng được không?”
Giọng hắn rất hờ hững. Người trong cung Vị Ương ai nấy đều
chứng kiến sự vô tình của bệ hạ. Vương tiệp dư, Vệ hoàng hậu, Lý tiệp dư trước
khi chết đều từng cầu kiến bệ hạ nhưng bệ hạ chưa từng mảy may niệm tình chăn gối.
Bản thân hắn là một hoàng tử chưa từng được sủng ái, không hề dám ôm hy vọng.
Vì vậy, khi thấy Lưu Triệt xuất hiện ở Bắc cung thì hắn sửng sốt một lúc lâu mới
dám tin rằng không phải mình đang nằm mơ.
“Bởi vì con là con của trẫm”, Lưu Triệt nhìn hắn, “Cho nên
trẫm mới tới gặp con lần này với hy vọng giải thích cho con hết nghi hoặc.”
Hắn trầm mặc chốc lát, hỏi, “Loan Tử đã bị Lưu Mạch giết chết
rồi thì làm sao phụ hoàng phát hiện được sơ hở của con?”
“Trẫm không phát hiện ra điều gì.” Lưu Triệt lắc đầu, nói,
“Nhưng trẫm cảm thấy nếu Đán Nhi muốn làm chuyện Vu cổ thì sao lại để cho tên
phương sĩ đó biết được chứ? Trẫm không tin Kiều Kiều của trẫm lại làm chuyện
này. Thế nên trong cung Vị Ương chỉ còn có con và mẫu phi con là đáng bị hiềm
nghi.”
Năm Nguyên Đỉnh thứ tư, khi Tam hoàng tử ra mặt, dùng trượng
đập chết tên tiểu nội thị đã động tay vào thuốc của Trần A Kiều thì Lưu Triệt
liền giật mình nhận ra đứa con trai thứ ba đã bị y lãng quên nhiều năm cũng đã
tới tuổi có suy nghĩ của riêng mình. Ngay sau đó y đã cài tai mắt của mình ở
bên cạnh Lưu Hoành.
“Trẫm chỉ lệnh cho Trương Thang lôi tất cả nô tỳ thiếp thân
của con ra dùng trượng tra khảo, chưa đầy mười trượng thì bọn chúng đã khai hết.”
“Thật ra thì con cháu hoàng gia mưu hại lẫn nhau là chuyện
thường. Khi còn trẻ trẫm cũng từng ép huynh trưởng không còn đường lùi. Trẫm hiếm
con, chỉ có được bốn đứa, trong đó có ba đứa thành tài đã rất vui mừng rồi.”
“Tuy nhiên”, Lưu Triệt nhìn Lưu Hoành, nghiêm nghị nói, “con
làm việc rất có tài năng nhưng khí độ quá nhỏ nhen chỉ nghĩ đến thù riêng,
không phải là người nên chọn cho nghiệp lớn. Bởi vậy, Trẫm không thể không vứt
bỏ con.”
Lưu Hoành lặng người đi, tiếp đó điên cuồng cười to, “Tốt, tốt!”
Hắn nghiến răng nói, “Người ta nói phụ hoàng làm việc anh
minh quả quyết, nhi thần đã quan sát nhiều năm trong cung Vị Ương này nhưng cảm
thấy phụ hoàng chỉ mê đắm nữ sắc của Trần hoàng hậu chứ không phải tài giỏi gì
lắm. Đến hôm nay mới biết, phụ hoàng dù sao cũng là phụ hoàng, luôn nhìn xa hơn
đám con cái chúng nhi thần.”
“Chỉ là”, hắn cười vô cùng thống khoái, “phụ hoàng có nghĩ tới
chuyện mặc dù có thể bố trí hạ Vu cổ trong điện Phi Sương nhưng nhi thần đang ở
trong cung Vị Ương thì làm thế nào để tìm kẻ đồng mưu Loan Tử hay không?”
Hắn thở hổn hển, nghĩ cuộc đời mình đã rơi vào tình cảnh này
thì coi như cũng xong rồi, đã vậy thì phải kéo Lưu Cứ xuống nước. Lời vừa thốt
ra khỏi miệng, hắn lại lập tức hối hận vì Lưu Cứ còn tồn tại sẽ giống như một
con rắn độc lúc nào cũng có thể cắn Lưu Mạch một miếng. Nếu cả Lưu Cứ cũng ngã
xuống thì trên đời này thật sự không còn ai có thể uy hiếp được Lưu Mạch nữa rồi.
Song ngoài dự liệu của hắn, Lưu Triệt cười khan một tiếng rồi quay đầu đi, hờ hững
nói: “Trẫm biết. Trẫm biết đứa con thứ của trẫm vẫn luôn hận con trưởng. Trẫm
biết rằng Cứ Nhi có một Ninh Triệt ở bên cạnh với ý đồ bất chính. Nhưng như thế
thì thế nào?”
“Thái tử đã là thái tử rồi mà còn đấu không lại Cứ Nhi thì
chính bản thân nó không có năng lực. Đến cuối cùng người ngồi được lên ghế rồng
chẳng phải vẫn mang dòng máu họ Lưu của ta?”
Lưu Hoành run sợ hồi lâu mới chậm chạp cúi đầu xuống, nở nụ
cười còn khó coi hơn cả khóc, “Con vốn cho rằng mình đã nhìn thấu sự vô tình của
phụ hoàng. Cho tới bây giờ thì con đã biết, phụ hoàng còn vô tình ngoài sức tưởng
tượng của con.”
“Con muốn hỏi thêm”, hắn lại nhếch môi, nét mặt quỷ dị, “phụ
hoàng có thể bàng quan xem hai con trai tranh đấu nhưng có thật sự, phụ hoàng
không làm vì người đàn bà trong điện Trường Môn kia?”
Lần đầu tiên kể từ khi Lưu Triệt bước vào điện Thanh Trữ,
Lưu Hoành rốt cuộc cũng nhìn thấy y hơi biến sắc mặt, nhưng trong nháy mắt đã
khôi phục bình tĩnh.
“Là bậc đế vương”, Lưu Triệt thản nhiên nói, “giang sơn và
tình cảm vốn là hai thứ khác biệt.”
Lưu Hoành quỳ trên mặt đất nhìn theo phụ thân của hắn bước
thẳng ra khỏi điện Thanh Trữ. Trong khoảnh khắc, nước mắt loang nhòa khuôn mặt
khiến hắn không nhìn được rõ mọi vật. Hắn bất chấp hậu quả, la lớn: “Phụ hoàng,
người còn nhớ nương thân Vương tiệp dư của con trong điện Thanh Lương chờ người
tới chết không? Người còn nhớ dưỡng mẫu Hình Khinh Nga của con đợi người nhiều
năm như vậy không?”
Nước mắt đàn ông không dễ rơi xuống. Sao không dễ rơi? Chỉ
vì chưa tới lúc thương tâm. Nếu như người đàn ông có thể rơi nước mắt, chứng tỏ
người đó cực kỳ thương tâm. Nước mắt nhòa gương mặt khiến hắn không thể nhìn rõ
khi Lưu Triệt nghe hắn nói có dừng lại một bước nào hay vẫn một mực bỏ đi.
Sau khi Lưu Hoành bị giam lỏng ở Bắc cung, bệ hạ hạ chỉ rằng
chuyện Tứ hoàng tử và Cái Trường công chúa liên quan đến Vu cổ trước kia là do
Tam hoàng tử Lưu Hoành mưu hại, nay đã điều tra sáng tỏ nên vô tội phóng thích.
Tứ hoàng tử Lưu Đán năm xưa được phong là Yến vương, nay đã lớn phải lập tức
lên đường tới đất phong. Cái Trường công chúa Lưu Yên quay về điện Phi Sương.
Trải qua một phen hãi hùng ở phủ Tông nhân, lòng dạ Yến
vương đã nguội lạnh. Sau khi thấy lại ánh mặt trời và được phụ hoàng an ủi hắn
rơi lệ tại chỗ. Trước đêm đi tới đất phong, Lưu Đán đến điện Phi Sương nói với
tỷ tỷ Lưu Yên: “Ngày mai đệ đi tới đất phong, kình xin tỷ tỷ tự bảo trọng. Cung
Vị Ương hôm nay danh chính ngôn thuận đã là thiên hạ của Hoàng hậu nương nương.
Trần hoàng hậu đã độc chiếm ân sủng của Thánh thượng, tỷ tỷ nên an phận, chớ để
cho đệ đệ ở bên ngoài lo lắng.”
Lưu Yên cả giận nhướng mày, “Đệ quên mẫu phi chết như thế
nào rồi sao?”
Cô buồn bã nói, “Mẫu phi tự vẫn bỏ mạng ở chỗ này. Đệ thân
là con trai độc nhất của mẫu phi, sao lòng nhiệt thành lại không bằng một thiếu
nữ như ta?”
“Chỉ dựa vào nhiệt thành liệu có được không?” Lưu Đán bất đắc
dĩ nói: “Chúng ta ra vào phủ Tông nhân chuyến này, chẳng lẽ tỷ tỷ còn chưa hiểu
được sao? Hoàng tử công chúa cái gì chứ, ở trong mắt phụ hoàng đều không đáng
nhắc tới.”
“Hơn nữa”, ánh mắt hắn vụt trở nên xa xăm, “Mẫu phi bỏ mình,
rốt cuộc chúng ta nên oán trách ai đây?”
Lưu Yên im lặng. Cô nghĩ tới Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ hôm
nay theo mẹ mình sống ở Trường Môn điện với muôn vàn sủng ái, thầm nén ai oán
trong lòng. Sao bọn họ rõ ràng đều là con gái của phụ hoàng nhưng người lại đối
xử cách biệt như trời với đất vậy chứ?
Sóng gió năm Nguyên Đỉnh thứ sáu dần trôi qua. Cuối năm dẹp
xong loạn Tây Khương, Lưu Triệt thiết lập chức vụ Hộ Khương giáo úy nắm chắc
Tây Khương trong tay, từ đó về sau hơn trăm năm không còn xảy ra biến cố gì. Dù
việc nước trôi chảy nhưng Dương Đắc Ý lại cảm thấy gần đây tính tình đế vương
trong điện Tuyên Thất ngày càng cáu kỉnh. Hắn mơ hồ biết rằng tâm trạng này của
đế vương có liên quan với Hoàng hậu nương nương trong điện Trường Môn. Từ sau
chuyện Vu cổ năm Nguyên Đỉnh thứ sáu, Lưu Triệt và Trần A Kiều đã dần lại đối xử
với nhau “tương kính như tân”[1], dù bề ngoài luôn giữ hòa khí nhưng ẩn sâu
trong xương cốt là một tầng băng cứng. Có là hoàng đế thì cũng chẳng thể làm được
gì trong chuyện này nên càng thêm tức giận. Còn hắn, Dương Đắc Ý, nhìn thấy hết
thảy nhưng không giúp được gì. Thế nên khi Công chúa Duyệt Trữ đến điện Tuyên
Thất cầu kiến bệ hạ, hắn thậm chí còn vui mừng đón cô. Trong bốn người con
trai, sáu người con gái, bệ hạ coi trọng nhất là Thái tử Lưu Mạch, sủng ái nhất
là Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ. Vì vậy, lúc này mà gặp công chúa thì chắc bệ hạ
sẽ vui vẻ. Dù sao thì Lưu Sơ cũng là con gái của Trần hoàng hậu. Dương Đắc Ý nhẹ
bước vào điện, bẩm, “Bệ hạ, Công chúa Duyệt Trữ ở bên ngoài.”
[1] Tương kính như tân: Vợ chồng kính nhau như khách.
Lưu Triệt hơi bất ngờ, chậm rãi hỏi, “Sơ Nhi?” Y buông cây
bút lông sói trong tay, ra lệnh: “Để nó vào đi.”
Lưu Sơ vén rèm đi vào, nhướng mày gọi lớn, “Phụ hoàng.”
Trong chốc lát, cặp mắt trong trẻo của cô như chiếu sáng cả căn phòng u ám nơi
điện Tuyên Thất. Y không nhịn được cười khẽ, nhìn đứa con gái giống hệt A Kiều,
dịu mặt hỏi, “Sơ nhi có việc gì vậy?”
Duyệt Trữ công chúa Lưu Sơ là em song sinh với con trai trưởng
Lưu Mạch, đến năm Nguyên Đỉnh thứ sáu thì cũng đã mười bảy tuổi rồi. A Kiều và
y đã từng trải qua một tuổi thanh xuân đẹp như giấc mộng chẳng thể nào níu kéo
trở lại được nữa. Lúc này thấy Lưu Sơ, y mới giật mình. Cả năm nay y bận quá
nhiều chuyện nên không để ý rằng con gái mình đã là một thiếu nữ xinh đẹp không
hề thua kém A Kiều năm xưa. Không biết con cái nhà ai có vinh hạnh nắm giữ được
viên minh châu này của y.
Trong phút chốc, Lưu Sơ tỏ vẻ mặt vừa giận dữ vừa thẹn
thùng, cuối cùng quay đầu đi, vùng vằng hỏi, “Phụ hoàng sai Mã Hà La đến tra
xét điện Bác Vọng của ca ca, chẳng lẽ thật sự cảm thấy ca ca đã làm chuyện gì bất
hiếu sao?”
Từ khi trở về cung từ hồi năm Nguyên Sóc thứ sáu tới nay, cô
càng thêm được sủng ái. Mặc dù theo các cung nhân lén lút nói với nhau thì
đương kim Hoàng thượng là người rất vô tình nhưng lại chưa bao giờ làm gì bất lợi
với cô, vì vậy cô cũng không kinh sợ Lưu Triệt như những hoàng tử công chúa
khác, có gì không vừa lòng thì liền hỏi thẳng. Cô hoàn toàn không nhìn thấy
Dương Đắc Ý chợt biến sắc, liên tục nháy mắt với mình. Lưu Triệt không nổi giận,
cười nhẹ một tiếng, cho Dương Đắc Ý lui, ôn tồn nói, “Trẫm bảo Mã Hà La đi lục
soát điện Bác Vọng, có mấy dụng ý.”
“Một trong số đó là muốn xem Mạch Nhi ứng đối ra sao.”
Lưu Sơ sáng mắt, mỉm cười nói, “Ca ca giỏi quá.”
“Đúng vậy”, Lưu Triệt khẽ mím môi, “Biểu hiện của Mạch Nhi
quả thực không khiến trẫm thất vọng.”
Vậy những dụng ý khác của phụ hoàng thì sao? Lưu Sơ thoáng
nghĩ. Cô há miệng định hỏi tiếp nhưng cuối cùng lại im lặng vì mơ hồ cảm thấy
không hỏi thì tốt hơn. Có một số chuyện nên để cho thời gian xóa nhòa đi, như vậy
ít nhất bọn họ còn có thể giữ được vẻ hòa thuận bên ngoài. Một nỗi bi thương cuộn
lên trong lòng cô. Cô có thể giả bộ ngu ngốc không hỏi tới nhưng mẫu thân có thể
sao? Dù sao, người sống cả đời với phụ hoàng là mẫu thân. Mấy ngày nay, không
phải cô không thấy sóng gió ngầm nổi lên giữa mẫu thân và phụ hoàng nhưng cô là
con gái thì có thể làm gì đây?
“Sơ Nhi hôm nay cố ý tới gặp trẫm là vì chuyện này sao?” Lưu
Triệt hỏi.
“À? Không phải”, Lưu Sơ phục hồi tinh thần, duỗi ngón tay,
nghiêm túc nói, “Phụ hoàng còn nhớ ngày đó khi đi tuần thú phương đông ở Lâm Phần,
phụ hoàng còn nợ con một yêu cầu không?”
“À?” Lưu Triệt hỏi vẻ ẩn ý, “Sơ Nhi đã nghĩ ra là muốn điều
gì rồi sao?”
Lưu Sơ không đáp, cúi đầu, chậm rãi nói, “Danh sách con cháu
thế gia chỗ mẫu thân đã chất thành một chồng cao, còn kinh khủng hơn cả năm đó
ca ca chọn phi.”
“Đúng vậy.” Lưu Triệt bật cười nói, “Sơ Nhi cũng không còn
nhỏ nữa, đúng là nên gả chồng rồi.” Tề vương Lưu Cứ nhỏ tuổi hơn cô mà đã kết
hôn, y chẳng thể nào giữ mãi đứa con gái mình thương yêu nhất ở bên cạnh.
“Con không cần,” Lưu Sơ cao giọng, kéo tay áo rộng của Lưu
Triệt, nhõng nhẽo: “Phụ hoàng, người cho con kéo dài thêm mấy năm nữa nhé, con
chưa muốn bị gả chồng.”
“Ít nhất là con không muốn bị gả cho đám con nhà quyền quý
đó.” Cô khẽ giọng lẩm bẩm.
“Sao Sơ Nhi không nói chuyện đó với mẫu thân?”
“Mẫu thân?” Lưu Sơ thở dài, “Con có nói nhưng mẫu thân bảo
người không thể làm chủ, nói con phải tự tới tìm phụ hoàng nên con mới tới
đây.”
Cô ra vẻ vô tội, Lưu Triệt nghe xong thấy lòng trầm xuống. Y
xưa nay thương yêu Duyệt Trữ, chuyện như vậy chỉ cần A Kiều muốn thì y sao có
thể không đồng ý. Chẳng lẽ ngay cả khi ở chung vào buổi tối mà A Kiều cũng
không muốn nói với y một câu? Y đầu tiên cảm thấy hơi giận nhưng sau đó lại dần
buồn bã. Sớm biết như thế này, sớm biết như thế này thì ngày đó y thà không cho
Loan Tử vào gặp, đám con trai của y muốn làm loạn thế nào cũng mặc. Nếu chúng
quá đáng thì cần phạt cứ phạt, cần cấm cung cứ cấm cung, mọi chuyện nếu cứ thế
trôi qua thì làm gì đến mức này? Suy nghĩ ấy cứ lởn vởn trong đầu khiến Lưu Triệt
đột nhiên sợ hãi, thì ra vị trí A Kiều trong lòng y quan trọng như vậy sao? Y
xưa nay làm việc không quay đầu, nhưng bây giờ lại bởi vì A Kiều mà mơ hồ cảm
thấy hối hận.