“Phụ hoàng, phụ hoàng.” Lưu Sơ thấy sắc mặt y biến đổi liên
tục bèn lên tiếng gọi hai lần liền.
Lưu Triệt choàng tỉnh, liếc mắt nhìn Lưu Sơ hỏi: “Lưu Sơ
thích người nào chưa?”
Lưu Sơ vừa xấu hổ vừa có chút mơ màng, bĩu môi nói: “Con chỉ
thích Hoắc ca ca thôi.”
“Khứ Bệnh?” Y hồi tưởng lại người thiếu niên chí khí hiên
ngang, còn trẻ mà tính tình cao ngạo bất kham, hùng quang vạn trượng nhưng đáng
tiếc là mất đi quá sớm.
“Sơ Nhi”, y nhắc nhở: “Con phải nhớ là Khứ Bệnh qua đời đã
sáu năm.”
Nếu người thiếu niên đó còn sống, với hùng quang vạn trượng
như thế thì tất nhiên là xứng đôi với con gái bảo bối của y nhưng cũng sẽ làm y
phải nhức đầu vì hai người phân chia về hai nhà Trần Vệ, cho dù có được người đời
coi là Kim Đồng Ngọc Nữ thì cũng làm sao có thể lấy nhau. Nhưng Hoắc Khứ Bệnh
đã chết. Cho dù y có yêu thích người thiếu niên kia đến mấy cũng không muốn đứa
con gái bảo bối mà y nâng niu trên tay lại phải trói buộc cả cuộc đời mình với
một người anh hùng đã khuất.
“Đúng vậy.” Lưu Sơ ảm đạm cúi đầu, khẽ nói, “Hoắc ca ca đã
qua đời lâu rồi.”
Lưu Triệt nhìn vẻ mặt con gái, hiểu rằng quá nửa là trong
lòng con gái mình đã có người mới, nếu không thì cô bé đã bị kích động hơn nhiều.
Lưu Sơ, ít nhất về mặt tính tình, rất giống tính cách yêu hận rõ ràng như mẹ
mình. Cô lúc yên lặng suy tư, lúc lại do dự, cuối cùng mới hỏi, “Phụ hoàng, người
có yêu mẫu thân không?”
Y không biết nên khóc hay nên cười. Thật sự là chưa từng có
ai ngoài hoàng tỷ Lưu Đàm hỏi y về vấn đề này, ngay cả A Kiều cũng không, nào
ngờ người tiếp theo hỏi y lại là con gái. Y cho việc mình làm đã rất rõ ràng, tất
nhiên nếu không yêu thì y hà tất phải giữ A Kiều ở bên cạnh suốt bao nhiêu năm
như vậy? Thế gian có hàng nghìn hàng vạn mỹ nhân, sao y phải nâng niu mỗi một
mình A Kiều?
“Con đã hỏi mẫu thân về vấn đề này hồi năm Hoắc ca ca qua đời,
hôm nay trước khi tới đây con lại hỏi mẫu thân một lần nữa. Mẫu thân trả lời
hai lần với hai đáp án không giống nhau. Con cũng đã hỏi ca ca rằng có yêu tẩu
tẩu hay không, ca ca lại cho một đáp án khác. Bây giờ thì con muốn hỏi phụ
hoàng câu này.”
Tình yêu rốt cuộc là gì?
Cô thấy hàm ý trong mắt Lưu Triệt thì nín cười lắc đầu nói,
“Không được, không được. Con không thể bán đứng mẫu thân, nhưng mà”, cô nghịch
ngợm nói thêm: “Con sẽ lén nói cho phụ hoàng biết ca ca trả lời thế nào.”
“Trẫm không có hứng thú đối với đời sống tình cảm của con
cái.” Y nhướng mày, trả lời thản nhiên. Còn A Kiều thì sao? A Kiều vào năm được
gả cho y còn nhỏ hơn Duyệt Trữ bây giờ một tuổi. Năm đó, y cưỡi ngựa đi dọc suốt
đường phố Trường An thật dài đến phủ Đường Ấp hầu cưới A Kiều về cung. Năm đó,
dung nhan A Kiều xinh đẹp hơn cả hoa sen. Y vén khăn ráng trùm đầu nàng lên,
lòng tràn đầy vui mừng.
Đúng vậy, niềm vui mừng rất trọng đại, nhưng cũng chỉ là vui
mừng, thế thôi. Sau đó y đăng cơ trở thành hoàng đế Đại Hán. Sau nữa thì gặp Vệ
Tử Phu. Niềm vui mừng đó dần nhòa theo thời gian rồi biến mất không thấy tăm
tích.
Xưa là đóa phù dung, nay thành cỏ đoạn trường. Đến năm
Nguyên Quang thứ năm, y phế truất nàng không chút lưu tình. Sau đó A Kiều biến
mất trong cuộc sống của y. Đến khi gặp lại nhau thì đã qua bảy năm đằng đẵng. Y
biết rằng A Kiều của bảy năm sau luôn canh cánh khắc sâu trong xương cốt nỗi
đau năm nào, muốn quên đi cũng chẳng thể. Bọn họ không quay về được quá khứ, có
cố gắng hết sức cũng vô vọng. Bởi vì A Kiều đã không thể nào toàn tâm toàn ý
yêu thương y như thuở còn niên thiếu. Rất nhiều chuyện nếu cân nhắc kỹ thì đều
có thể tìm ra nguyên nhân. A Kiều thanh khiết kiêu ngạo, yêu thương y mà không
giữ lại chút nào nhưng y lại cứa một nhát đao vào tim của nàng, gieo một hạt giống
nghi ngờ tron niềm tin yêu của nàng, tới bây giờ thì hạt giống đó đã nảy nở, lớn
lên thành một cây đại thụ che trời, như vậy thật ra thì y không có lý do gì để
trách cứ nàng.
Thế nhưng tại sao cứ muốn trở về quá khứ chứ? Bình tâm mà
nói, trong quá khứ y chưa từng yêu nàng như hiện tại. Thế thì có trở lại quá khứ
cũng chẳng thể hạnh phúc. Tương lai sẽ có một ngày, những tổn thương y gây ra
cho nàng trong quá khứ sẽ là chướng ngại giữa hai người. Y ở trên ngôi chí tôn
thiên hạ nên không thích làm cái loại chuyện khóc sầu thu này, cũng chẳng quay
nhìn những gì đã qua. Y chỉ muốn sẽ chung sống với A Kiều trong những ngày còn
lại. Năm tháng lâu dài sẽ làm chứng, có một ngày nào đó A Kiều sẽ thật sự tin rằng
y rất yêu nàng.
Y từ tốn mỉm cười, nhìn con gái rồi trầm trọng, “Trẫm nghĩ
là đúng vậy.”
Trẫm yêu nàng!
Vẻ mặt Lưu Sơ khác lạ, nghĩ ngợi một lúc rồi cáo lui. Lưu
Triệt nhìn theo bóng lưng Lưu Sơ khuất dần ngoài cửa điện, ra lệnh, “Dương Đắc
Ý. Hãy điều tra thêm cho trẫm xem Công chúa Duyệt Trữ đã làm những gì, gặp những
ai trong mấy tháng vừa qua.” Y muốn xem người trẻ tuổi kia có đủ tư cách đón
Duyệt Trữ từ trong tay của y hay không.
Tháng Chín năm Nguyên Đỉnh thứ sáu, Duyệt Trữ công chúa Lưu
Sơ được bệ hạ ân sủng nhất bước vào tuổi mười bảy trăng tròn đẹp nhất. Thị nữ
nhìn khuôn mặt Lưu Sơ tươi đẹp giống hệt Hoàng hậu nương nương ở trong gương đồng,
nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc đen nhánh của cô, cười nói, “Bây giờ Công chúa đã
đến tuổi thành hôn, không biết Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương chọn trong
ngàn vạn người có tuyển được thiếu niên nào xứng đôi với Công chúa không đây?”
Cô vốn định nói đùa mấy câu để lấy lòng Công chúa Duyệt Trữ,
không ngờ Lưu Sơ lập tức sa sầm mặt, mắng: “Đoán mò cái gì, lui xuống.”
Lưu Sơ đuổi thị nữ đi nhưng trong lòng đã bị khuấy động. Cô
biết rằng tuổi mình một ngày một lớn thêm, cuối cùng cũng đến lúc quyết định.
Cô được coi là một công chúa Đại Hán rất may mắn vì có phụ hoàng sủng ái, mẫu
thân yêu thương, nhưng mẫu thân mới khôi phục ngôi vị hoàng hậu, địa vị thừa kế
của ca ca rất chắc chắn nên không cần người muội muội như cô phải hạ thấp bản
thân để lôi kéo đám quyền quý. Cho dù tình thế không sáng sủa như vậy thì cô vẫn
tự tin rằng mẫu thân mình không phải là Vệ Tử Phu, sẽ không vì những thứ quyền
lực địa vị tầm thường của thế nhân mà hy sinh con gái của mình. Mẫu thân coi trọng
nhất không phải là những hư danh bề ngoài mà là hạnh phúc của cô và ca ca. Cho
nên, năm ngoái ca ca chọn phi chỉ suy xét đến bản thân những cô gái kia chứ
không phải là ý nghĩa đại diện đằng sau bọn họ. Dù tốt đẹp đến thế nhưng cô vẫn
mê muội không hiểu tại sao con gái nhất định phải được cưới gả, nếu có thể được
cô tình nguyện cả đời ở vậy bầu bạn với mẫu thân. Bởi vì người mà cô muốn gả đã
qua đời rồi.
“Hoắc ca ca”, cô trằn trọc suy nghĩ đến cặp mắt này, đôi mắt
người thiếu niên kia vẫn mang bóng dáng của Hoắc Khứ Bệnh khi cưỡi tuấn mã quay
đầu nhìn lại với nụ cười sáng rực rỡ như mặt trời. Cô bất chợt giật mình. Đến
ngày mười tám này là Hoắc Khứ Bệnh đã rời bỏ thế gian được sáu năm tròn. Sau
năm rồi, nếu không dọn dẹp thì cỏ xanh trên mộ hắn đã cao bằng đầu người rồi chứ
chẳng sai.
Ngày mười tám tháng Chín, Lưu Sơ giấu mẫu thân, lén dẫn người
đi tới Mậu Lăng. Lưu Triệt cực kỳ coi trọng những lễ tiết hậu sự hoành tráng,
vì vậy y đích thân lựa chọn Mậu Lăng, vừa lên ngôi liền bắt đầu cho xây dựng,
cho đến tận hôm nay vẫn chưa hoàn thành. Nơi đây vốn không cho phép ai vào,
song Lưu Sơ có thân phận công chúa nên không hề để tâm tới điều này mà cứ thế
đi thẳng đến mộ Quan Quân hầu. Mộ của Quan Quan hầu nằm ở khu mộ bồi táng Hoàng
đế sau này nên xây dựng cực kỳ hoành tráng, mộ phần trắng toát chịu sáu năm mưa
gió phong sương mà vẫn còn nguy nga tráng lệ. Hình dáng ngôi mộ hùng vĩ như dãy
núi Kỳ Liên mai táng người anh hùng thiếu niên chói sáng nhất triều Tây Hán.
“Hoắc ca ca.” Lưu Sơ tế lạy Hoắc Khứ Bệnh xong thì thầm,
“Huynh là anh hùng, nếu sống lại được thì chắc chắn sẽ giữ lời hứa. Muội đã đầy
mười sáu tuổi. Nếu phụ hoàng chấp nhận thì muội chắc đã được gả cho huynh rồi
chứ không còn phiền não như thế này nữa.”
“Không đúng”, cô chợt nghĩ ra, cười khổ, “Nếu huynh biết rằng
bà dì hoàng hậu của huynh vì Trần gia mà mất địa vị phải tự vẫn thì e rằng sẽ hận
chết muội, mà có không hận thì e là cũng không chịu thực hiện lời hứa nữa.”
Ngay từ thời điểm ban đầu, bọn họ đã bị chủ định sẽ không có
kết cục tốt. Như vậy, ít nhất việc Hoắc ca ca mất đi quá sớm cũng lưu giữ được
hình tượng tốt đẹp của mỗi người trong lòng nhau, cuối cùng không tới mức trở mặt
thành thù.
“Hoắc ca ca”, cô khẽ nghiêng đầu, hỏi như có điều trăn trở,
“Huynh ở trên trời nhiều năm như vậy có nhận thấy con trai nhà nào tốt, đáng
giá để Duyệt Trữ gửi gắm cả đời không?”
“Công chúa”, Oanh Tâm đứng ở bên mộ chua xót định khuyên nhủ
mấy câu, nhưng vừa lên tiếng thì lại không biết phải nói gì. Cô thoáng liếc thấy
có bóng người từ đường núi phía xa hướng tới bên này liền vội nói, “Công chúa,
có người đến.”
Lưu Sơ ngơ ngẩn đứng dậy nhìn sang, thấy trên đường núi có một
thiếu niên mặc áo quần xanh thẫm đang dắt tay một cậu bé chừng năm sáu tuổi đi
lên. Người thiếu niên kia chính là Hoắc Quang, chắc cậu bé đang nói gì đó nên hắn
nghiêng đầu lắng nghe, không ngẩng đầu lên nhìn hai người. Đó chắc là Hoắc Thiện,
con trai độc nhất của Hoắc Khứ Bệnh để lại trên thế gian, mới chớp mắt mà đã lớn
như vậy. Lưu Sơ không muốn gặp lại hai người này để gợi lại nỗi đau, hạ giọng
nói, “Oanh Tâm, đi theo ta”, nói xong cô luồn ra sau mộ.
Một lúc sau thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng bước
ở trước mộ, rồi giọng Hoắc Quang vang lên buồn bã, “Thiện Nhi, quỳ xuống. Người
trong mộ chính là cha của cháu.”
“A.” Hoắc Thiện không hiểu lắm, hỏi lại: “Thúc thúc, cháu
nghe người ta nói rằng cha cháu là một đại anh hùng có phải không?”
Đúng vậy, là một đại anh hùng. Lưu Sơ thầm khẳng định, những
năm qua cô luôn nhớ tới Hoắc ca ca nhưng lại quên mất hắn đã là cha của một đứa
trẻ. Nhưng dù hắn còn sống, mọi thứ đều tốt đẹp thì hai người bọn họ cũng không
thể thành đôi. Trong lòng cô đột nhiên rưng rưng. Khi Hoắc Khứ Bệnh mất đi, cô
từng quật cường nói: “Trừ khi trên cõi đời này có người con trai nào tốt hơn Hoắc
ca ca, còn không thì ta sẽ không gả cho ai.” Thiên hạ này rộng lớn nhưng cô lại
không tìm được một người con trai nào tốt như hắn nữa.
“Đúng vậy, là một đại anh hùng.” Hoắc Quang nhắc lại. Hoắc
Thiện nghe vậy rất vui mừng, ngoan ngoãn khấu đầu. Cậu khấu đầu xong liền ngẩng
lên nhìn thúc thúc, hơi lấy làm lạ khi thấy trên mặt vị thúc thúc từ trước đến
giờ luôn ôn hòa lại có những nét khác lạ.
“Đại ca, huynh ở dưới đó cứ yên tâm đi.” Vẻ mặt Hoắc Quang
thoáng gợi nét kính nể lẫn u buồn, “Dù Vệ hoàng hậu mất rồi nhưng Trường Bình
công chúa không bị liên lụy. Nhị hoàng tử đi làm Tề vương đến nay vẫn được bình
an, năm nay còn thành hôn, có lẽ đến sang năm huynh sẽ thêm một đứa cháu họ nữa.”
“Thiện Nhi rất tốt. Nó lớn dần lên, rất ngoan ngoãn, rất
thông minh. Hoán Liên cũng khỏe, đệ coi như cũng ổn.”
“Về phần cô bé kia cũng rất tốt. Ừ, cô ấy đã bước sang tuổi
mười bảy, vẫn rất được ân sủng. Năm ngoái đệ đã gặp mặt ở Tấn Trung, thấy cô ấy
càng ngày xinh đẹp hơn, vẫn còn rất nhớ đại ca. Chỉ tiếc là đệ không khí phách
như ca ca nên không lọt vào mắt xanh của cô ấy.”
“Thúc thúc”, Hoắc Thiện cắn ngón tay, nghe thấy như vậy thì
rất tò mò, đảo mắt hỏi, “Thúc cuối cùng nhắc tới ai vậy?”
“Là một a di mà Thiện Nhi chưa gặp bao giờ.” Hoắc Quang cười
buồn bã. “Cô ấy là một công chúa, được phụ thân cháu đối xử rất tốt khi người
còn sống.”
Lưu Sơ đứng ở sau mộ, lúc đầu nghe chuyện còn xấu hổ, lúc
sau lại xuất thần đến mức Hoắc Quang dẫn Hoắc Thiện rời đi từ khi nào cũng
không phát hiện ra. Oanh Tâm đứng ở bên cạnh Lưu Sơ, nghe chuyện cũng đỏ mắt
lên, lén che miệng cười trộm, rất lâu sau mới nói: “Công chúa, nô tỳ nghe ra vị
Hoắc đại nhân này chắc là rất thích Công chúa đấy.”
Lưu Sơ chợt bừng tỉnh, lườm Oanh Tâm một cái, cả giận quát,
“Nói loạn gì đấy?” Oanh Tâm theo cô đã nhiều năm, rất hiểu tính chủ nhân nên
không một chút sợ hãi, ánh mắt còn tinh quái hơn. Lưu Sơ bị cô cười trêu nên
không ngẩng đầu lên, vừa chạy ra liền sững lại. Tuy Hoắc Quang đã rời đi nhưng
có một người khác. Cô nấp ở sau mộ, đang lúc bối rối nên không biết hắn đến.
“A”, Oanh Tâm đứng ở sau Lưu Sơ, trông thấy Kim Nhật Đan thì
rất kinh ngạc, quỳ gối nói: “Oanh Tâm tham kiến Kim đại nhân.”
Kim Nhật Đan nhìn Lưu Sơ, cười vui vẻ, “Công chúa điện hạ
cũng tới bái tế Quan Quân hầu, Hầu gia ở dưới biết được chắc chắn sẽ mừng lắm.”
Cô không rõ Kim Nhật Đan đã nghe được bao nhiêu nên lúng
túng, miễn cưỡng hỏi, “Tại sao ngươi lại tới đây?”
“Nhật Đan đã nói”, Kim Nhật Đan chỉ cười, không để ý lắm tới
câu hỏi: “một trong hai người Hán mà Kim Nhật Đan bình sinh bội phục nhất chính
là Quan Quân hầu. Hôm nay ngày giỗ của Quan Quân hầu, Nhật Đan tới bái tế một lần
thì có gì là không được?”
“Tất nhiên là được chứ .” Lưu Sơ gật đầu, “Ngươi cứ bái tế
đi, ta phải hồi cung rồi.”
“Công chúa Duyệt Trữ”, Kim Nhật Đan gọi giật lại, “Trời thu
trong xanh mát mẻ, Công chúa đã không dễ xuất cung mà lại định trở về như thế
này sao?”
Lưu Sơ nghe vậy bực mình, xoay người hỏi, “Theo như Kim đại
nhân thì Duyệt Trữ phải như thế nào đây?”
“Này”, Kim Nhật Đan nhoẻn miệng hỏi Oanh Tâm: “Ngươi tên là
gì?”
Hắn hỏi khá bất ngờ, Oanh Tâm ngẩn người một lát rồi mới
đáp, “Nô tỳ tên là Oanh Tâm.”
Kim Nhật Đan bỗng giơ tay túm lấy Lưu Sơ, nói: “Ta dẫn công
chúa của ngươi đi chơi. Ngươi cứ chờ ở cửa Tư Mã phía tây, trước lúc mặt trời lặn
ta sẽ đưa cô ấy về.” Hắn mặc Oanh Tâm ngơ ngác, nhất thời không biết phải thế
nào.
Lưu Sơ bất thình lình bị hắn lôi đi, thẹn quá hóa giận, giãy
giụa định tránh ra nhưng từ thuở nhỏ đã không khỏe, làm sao có thể chống lại được
Kim Nhật Đan nên vẫn bị hắn kéo thẳng xuống núi, cả giận quát, “Kim Nhật Đan,
ngươi thật to gan!”
“Lá gan của ta đúng thật là không nhỏ.” Kim Nhật Đan không
thèm để ý, huýt gió một tiếng. Từ trong bóng râm, một con tuấn mã cao lớn uy
mãnh, phong thái hùng dũng phi đến, không phải là loại tuấn mã thuần phục hiền
lành như Lưu Sơ đã gặp ở Tấn Trung. Lưu Sơ tức thì tái nhợt mặt, lui lại một bước.
“Sao vậy?” Kim Nhật Đan nhảy lên ngựa, từ trên cao mỉm cười
nhìn xuống để lộ hàm răng trắng bóng, “Công chúa vẫn còn sợ ngựa sao?” Hắn nắm
tay kéo cô lên ngựa, cười lớn nói, “Ta chở cô chạy một đoạn nhé.” Hắn hét lớn một
tiếng, con tuấn mã hí vang rồi phi nhanh như điện chớp, nháy mắt đã ra khỏi Mậu
Lăng. Lưu Sơ ở trong lòng Kim Nhật Đan, nghe tiếng gió vù vù bên tai, biết giờ
có nói cũng vô dụng nên đành mím môi yên lặng.