Quân Tu Mỹ vừa gõ cửa ngách phía đông phủ Mạt Lăng hầu liền
có thị nữ ra mở cửa, che miệng cười nói, “Tôn công tử, tiểu thiếu gia nhà ta đợi
người đã lâu.”
Hắn còn chưa quen với tác phong ăn nói lanh lợi, tươi tắn
quyến rũ của con gái nhà Hán nên chỉ cúi đầu nói: “Xin hãy dẫn đường cho.”
Thị nữ đã quen nghe cách nói tiếng Hán cứng nhắc của hắn nên
liền gật đầu, tươi cười đi trước dẫn đường, ngoặt trái rẽ phải bảy tám bận thì
đến một ngôi đình trên mặt nước. Lưu Sách ở trên đình, trông thấy từ xa liền
vui mừng nhảy xuống gọi: “Tôn đại ca.”
“Khoan đã.” Quân Tu Mỹ mỉm cười ôm lấy cậu, hỏi: “Đệ không sợ
té ngã sao?”
“Tôn đại ca võ nghệ cao cường đến mức có thể cứu được đệ từ
dưới vó con ngựa điên”, Lưu Sách nháy mắt tinh nghịch, nói: “nên đệ mới không sợ
chứ.”
Thiếu nữ mặc bộ y phục màu xanh nhạt mím môi cười, nét mặt
thanh nhã, nhướng mày đối lại với ánh mắt cháy bỏng của người thanh niên. Cô bỗng
hơi lặng đi, cúi đầu xuống, khuôn mặt hơi ửng hồng.
“Tỷ tỷ.” Lưu Sách bỗng quay đầu hỏi: “Tỷ nói võ nghệ của Tôn
đại ca so với Thái tử ca ca thì thế nào?”
“Thái tử?” Quân Tu Mỹ ngẩn người hỏi lại.
“Vâng.” Lưu Sách hào hứng nói; “Chắc là Tôn đại ca không biết
chứ Thái tử ca ca của chúng ta mặc dù là thái tử nhưng cũng rất giỏi võ nghệ, lợi
hại vô cùng.” Cậu có vẻ hơi buồn phiền, “Nói thật ra thì Thái tử ca ca rất bận
rộn nên đệ chẳng mấy khi gặp, nhưng tỷ tỷ hay cùng Duyệt Trữ tỷ tỷ đọc sách nên
thường xuyên gặp hơn.”
Quân Tu Mỹ liền nhìn sang Lưu Tế Quân. Cô gật đầu, thầm cảm
thấy không hài lòng. Cháu đích tôn của Mạt Lăng hầu giao tiếp với người nào thì
mẫu thân sẽ cho điều tra thân phận của người đó. Cô biết hắn là sứ giả Ô Tôn và
sẽ kế thừa ngôi vương của Côn Mạc nhưng không nói cho Sách Nhi vì cảm thấy giao
tiếp với nhau không phải vì tên tuổi hay thân phận, do đó vẫn xưng hô với hắn bằng
tên giả. Nhưng việc đã liên quan đến Thái tử Đại Hán thì cần phải cẩn thận hơn
nhiều.
Quân Tu Mỹ cười sảng khoái, nói: “Không ngờ thái tử điện hạ
của Đại Hán sống ở trong thâm cung mà lại có võ nghệ cao cường, thật là hiếm
có.”
“Không phải là Mạch ca ca chỉ sống ở trong thâm cung đâu.”
Lưu Sách vội nhảy dựng lên nói: “Đệ nghe mẹ kể rằng khi Mạch ca ca còn bé…”
“Sách Nhi.” Lưu Tế Quân nhíu mày quát lên.
Quân Tu Mỹ liền nên dừng lại ở đây, mỉm cười hỏi, “Không biết
thường ngày Tế Quân quận chúa yêu thích điều gì?”
Lưu Tế Quân đứng ngồi không yên, vội vàng nói; “Ta về phòng
trước đây. Sách Nhi, đệ không nên quấy rầy nhiều làm mất thời gian của Tôn công
tử.”
Lưu Sách đảo mắt nhìn theo bóng tỷ tỷ đi khuất hẳn rồi mới
láu lỉnh vỗ vào người, hỏi Quân Tu Mỹ: “Tôn đại ca, huynh thích tỷ tỷ của đệ
à?”
Hắn thu ánh nhìn hút theo Lưu Tế Quân, cúi xuống trả lời cậu
bé: “Đúng vậy.” Đàn ông Ô Tôn lòng dạ ngay thẳng, không hề làm bộ ngượng ngùng.
Hắn trả lời dứt khoát như thế trái lại làm cho Lưu Sách hơi
bất ngờ, lặng đi một lúc mới thở dài sườn sượt thốt lên, “Khó lắm đấy.”
Cậu làm bộ trầm ngâm một lúc nhưng thấy Quân Tu Mỹ không mắc
mưu mà chỉ khoanh tay yên lặng, thì lại không nhịn được nói tiếp: “Mặc dù tỷ tỷ
không phải là con ruột của cha mẹ đệ nhưng huynh đừng tưởng rằng tỷ ấy phải ăn
nhờ ở đậu, hoàn cảnh đáng thương. Có đôi khi đệ còn cảm thấy mẫu thân chiều chuộng
tỷ ấy hơn cả đệ. Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương và Phi Nguyệt cô cô đều rất
thích tỷ tỷ.”
“Mặc dù đệ thấy Tôn đại ca”, cậu nhìn từ trên xuống dưới
đánh giá hồi lâu rồi nói: “Có phong thái không phải người bình thường nhưng lại
không phải người Hán. Vì điều này, huynh muốn kết hôn với quận chúa Đại Hán là
rất khó.”
Quả nhiên không có ai là đèn cạn dầu. Quân Tu Mỹ than thầm, chỉ
là một cậu bé chưa tới mười tuổi mà đã có thể nhận biết được nhiều như vậy. Tuy
nhiên, hắn nheo mắt, thành bại còn do người làm, nếu không làm thì không biết
thế nào cả?
Tháng Ba, Hán đế đến Thượng Lâm Uyển săn thú mùa xuân, mời cả
cháu trai và cháu gái của quốc vương Ô Tôn đi cùng. Người Ô Tôn sống du mục săn
bắn trên thảo nguyên nên dù nam hay nữ đều cưỡi ngựa bắn tên rất giỏi. A Mạc Đề
bị cảm lạnh mới khỏi, trong lòng lại đang buồn bực về chuyện kết thân cầu hòa
nên tự mình cưỡi ngựa ra roi phóng vụt đi. Thượng Lâm Uyển có diện tích rất rộng,
cô phi ngựa một lát, gió tạt vào người thì bình tĩnh lại, nhìn bốn phía chẳng
còn nhận biết phương hướng thế nào, bất đắc dĩ đành xuống dắt ngựa từ từ bước
đi.
“Mặc dù con gái man di nhưng xem ra cũng rất có phong độ.”
Câu nói khinh mạt vang lên phía sau khiến A Mạc Đề giật mình
quay đầu nhìn lại, thấy một người Hán cưỡi ngựa từ trong rừng phi ra. Hắn có
khuôn mặt khá dễ coi nhưng dáng điệu quý phái, không thể giấu được vẻ kiêu
ngao.
“Hu!” Hắn ruổi ngựa đến bên cạnh A Mạc Đề thì ghìm cương lại,
nói: “Ngươi có biết rằng ta chính là vị hôn phu đích thân bệ hạ ban hôn cho
ngươi, con thứ của Đông Lâm hầu, tên là Lưu Bồi?”
Hắn là hoàng thân mà lại phải kết hôn với một người con gái
tộc Hồ nên rất không cam lòng nhưng lại không dám phản ứng lại bệ hạ, vì vậy mới
trút hết oán giận lên người cháu gái của Ô Tôn vương. Hắn ngồi trên lưng ngựa
khom mình nhìn xuống, cười vẻ càn rỡ, “Hãy cho ta xem con gái Ô Tôn có gì khác
với con gái người Hán?”
A Mạc Đề không giỏi tiếng Hán như ca ca nhưng vẫn miễn cưỡng
hiểu được mấy chữ, biết thân phận của người trước mặt thì tức giận nhướng mày.
Cô cũng là kiều nữ của một nước, chưa từng bị đối xử tệ như thế nên rất không
hài lòng với người này. Không biết tự bao giờ cô đã rút cây cung sau lưng ra,
chém thẳng vào Lưu Bồi. Lưu Bồi nhanh tay lẹ mắt tránh được nhưng cung vẫn bổ
trúng thân ngựa khiến nó kinh sợ hất tung hắn xuống đất.
Lưu Bồi loạng choạng đứng dậy, cả giận nói, “Man di, hãy xem
ta thu phục ngươi như thế nào.”
“Vương tôn.” Đám tùy tùng Ô Tôn đứng cùng Quân Tu Mỹ ở chỗ
khuất trong rừng trông thấy tình cảnh này, vội vàng nói, “Nếu chúng ta không
xông ra thì tiểu thư A Mạc Đề sẽ phải chịu thiệt thòi.”
Mặc dù A Mạc Đề là cô gái lớn lên trên thảo nguyên còn Lưu Bồi
là con cháu quý tộc ở thành Trường An nhưng nam nữ trời sinh đã có những khác
biệt mà con người không thể nào vượt qua được.
Quân Tu Mỹ nhíu mày, trầm giọng nói, “Hãy chờ một chút đã.”
Hắn âm thầm siết chặt nắm tay, làm như vậy có phải là tốt
không? Hắn muốn cưới về một cô nương nhà Hán nhưng thấy người này không xứng với
A Mạc Đề. Ngoài kia, A Mạc Đề đã trúng một tát, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, tóc
tai tán loạn. Cái tát ngược lại chỉ kích thích cô bộc phát tính cách ngang ngạnh,
dùng hết sức lực đá ra một cước trúng chân trái Lưu Bồi. Lưu Bồi thẹn quá hóa
giận, đang định tiếp tục động thủ thì chợt nghe thấy giọng trầm thấp nói tiếng
Hán cứng ngắc: “Ngươi làm gì muội muội của ta vậy?”
“Ca ca”, A Mạc Đề bị ấm ức òa lên một tiếng rồi vùi đầu vào
lòng Quân Tu Mỹ khóc tức tưởi.
Quân Tu Mỹ giơ tay trấn an cô, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm
vào Lưu Bồi, lạnh lùng nói, “Ta là sứ giả Ô Tôn đi sứ Đại Hán với ước nguyện kết
thành đồng minh vĩnh viễn với Đại Hán. Người Đại Hán lại đối xử với cháu gái của
Ô Tôn vương chúng ta như thế này sao?”
Lưu Bồi tỉnh táo lại, mồ hôi toát đầm đìa. Hắn hiểu rằng nếu
đối phương bẩm báo với bệ hạ việc này thì cuộc đời hắn coi như là hết, vội vàng
cười nói, “Đây chỉ là đùa chơi mà thôi. Ta đến chỉ để coi mặt vị hôn thê của
mình. Đại ca giơ cao đánh khẽ, chúng ta đều là người một nhà mà.”
A Mạc Đề đang ở trong lòng Quân Tu Mỹ liền ngẩng đầu lên, định
nhận phần thua thiệt thay cho ca ca. Dù sao thì việc cô phải chịu ấm ức cũng chỉ
là chuyện nhỏ, quan hệ hai nước mới là chuyện lớn. Nhưng cô không ngờ Quân Tu Mỹ
lại lãnh đạm nói như đinh đóng cột, “Không được. Không cho phép ai đối xử tệ với
công chúa Ô Tôn của chúng ta.”
“Ca ca.” A Mạc Đề không nhịn được thốt lên.
“Gì thế?” Quân Tu Mỹ cúi xuống hỏi cô.
“Không có gì.” A Mạc Đề đành nín khóc, mỉm cười, “Muội thấy
là ca ca rất thương muội.”
Quân Tu Mỹ siết chặt nắm tay. Thế muội có thể thương ta một
chút được không? A Mạc Đề, muội cho rằng ca ca quá tốt, nhưng nếu không phải ca
ca cũng có việc phải cầu xin thì chắc chắn vừa rồi đã chấp thuận đề nghị của
Lưu Bồi.
Tin này truyền tới tai Hán đế. Lưu Triệt rất tức giận, ngay
lập tức phạt Lưu Bồi ba trăm lạng vàng nhưng việc kết thân cầu hòa giữa hai nước
thì lại lâm vào tình cảnh khó khăn. Cháu gái của Ô Tôn vương nhất định không chịu
kết hôn với người đã từng làm nhục mình. Người Hán dù sao cũng đuối lý nên Lưu
Triệt không thể cưỡng ép được. Lưu Triệt triệu cháu trai của Ô Tôn vương đến,
nói: “Hai nước chúng ta kết thân cầu hòa…” Y vừa mới mào đầu thì Quân Tu Mỹ đã
liền quỳ xuống nói, “chuyện đã đến mức này, ta có một thỉnh cầu quá đáng.”
“Hai nước kết thân cầu hòa quan trọng là minh ước chứ không
liên quan đến chuyện cưới gả. Lần này A Mạc Đề bị tổn thương, ta là ca ca cũng
không muốn làm khó muội ấy nữa. Nhưng ta lại rất yêu thích một cô nương kiều diễm
ở kinh đô Trường An nhà Hán, khẩn cầu Hán đế ân chuẩn gả người con gái dòng dõi
tôn thất đó cho ta. Ta xin hứa sẽ coi nàng là công chúa nhà Hán, đời này kiếp
này nhất định không phụ bạc.”
Lưu Triệt lặng yên một lát, bỗng nhiên cười lạnh nói: “Quân
Tu Mỹ, việc của ngươi cũng chưa hẳn là không thể được. Trẫm biết người ngươi
yêu thích là ai. Nhưng Lưu Tế Quân là cháu gái trẫm, cũng là người mà Hoàng hậu
và cháu gái của trẫm rất yêu thích. Trẫm không thể gả cô bé đến Ô Tôn xa xôi.”
“Hoàng đế nhà Hán.” Quân Tu Mỹ chắp tay hành lễ, vội vàng
nói, “Người Ô Tôn chúng ta đã yêu quý ai thì sẽ yêu quý suốt đời. Quân Tu Mỹ lần
này hết sức thành tâm, kính xin được chấp thuận. Hơn nữa”, hắn lưỡng lự một
lát, nói: “Nếu Hán đế chấp thuận cho, ta nguyện sẽ…”
Lưu Triệt nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng nói: “Thế này đi, nếu
Lưu Tế Quân tình nguyện, Hoàng hậu và Đan Dương hầu phu nhân cũng đồng ý thì thật
sự trẫm sẽ không áy náy nữa.”
“Tất nhiên là ta không đồng ý.” Đan Dương hầu phu nhân nghe
được tin này thì phản ứng luôn. “Tế Quân còn nhỏ như thế, yếu ớt như thế thì làm
sao mà chịu được gió sương ở Ô Tôn chứ?”
“Mẫu thân.” Lưu Tế Quân đứng xuất thần một lúc rồi nói: “Nữ
nhi lại xin nguyện ý.”
“Tế Quân, con…” Kim Nga ngẩn người nhìn con gái nuôi, nói:
“Con nghĩ sao thế? Ô Tôn quá xa xôi.”
“Nữ nhi không làm sao.” Cô cười lảng đi, nhớ tới nét mặt như
điêu khắc, ánh mắt cháy bỏng của người thanh niên, gò má bất giác nóng rực.
“Mẫu thân”, cô nghiêm túc nói, “Nữ nhi muốn học theo Hoàng hậu
nương nương không giới hạn chí hướng trong khuê các. Không có bệ hạ thì có thể
Tế Quân đã chết rồi, huống chi”, cô tỏ vẻ đau thương, “Mẫu thân có thương con đến
đâu thì cuối cùng con vẫn có thân phận nữ tội thần, cao không tới, thấp không
xong thì ngày sau biết sẽ như thế nào đây.”
“Mẫu thân đã gặp cháu của Ô Tôn vương rồi. Tế Quân nghĩ hắn
sẽ đối xử tốt với con.” Huống chi cô gả sang đó sẽ có thân phận là đại biểu
chính thức của Đại Hán, ai có can đảm đối xử không tốt chứ?
Kim Nga kinh ngạc lắng nghe, rốt cục đỏ hoe mắt, “Mẫu thân
không thuyết phục được con. Con tự mình làm chủ, không phải hối hận là được rồi.”
Trần hoàng hậu đang ở Thượng Lâm Uyển hay tin này cũng lặng
người đi một lúc rồi khẽ thở dài, “Rốt cục cũng không cưỡng lại lịch sử được
sao?” Nhưng đây là lịch sử đã biến chuyển, là Lưu Tế Quân dùng lý trí của mình
tự do lựa chọn, là sự kết hợp của một đôi nam nữ có tình cảm với nhau. Nàng cho
rằng Lưu Tế Quân chắc sẽ hạnh phúc hơn so với trong lịch sử.
Cuối tháng Ba năm Nguyên Phong đầu tiên, Lưu Triệt phong
Giang Đô quận chúa Lưu Tế Quân làm công chúa nhà Hán. Quân Tu Mỹ và Lưu Tế Quân
cử hành hôn lễ trọng thể ở kinh đô Trường An. Ngoài bộ lễ phục cao quý do Lưu
Triệt ban thưởng còn có lễ vật do Đan Dương hầu phu nhân và Hoàng hậu ban tặng,
vinh sủng nhất chốn kinh thành.
Quân Tu Mỹ dẫn tân nương và muội muội rời thành Trường An, đến
biên giới giữa nhà Hán và Ô Tôn thì đã là tháng Tư. Thời tiết Tây Vực lạnh lẽo,
đến tận lúc này, đào mới trổ hoa. Quân Tu Mỹ sợ Tế Quân bị rét, vừa cưỡi ngựa vừa
quay đầu lại hỏi: “Nàng có lạnh không? Mặc thêm y phục nhé?”
Lưu Tê Quân lắc đầu, sắc mặt đỏ bừng không phải bởi vì lạnh
mà vì cảm thấy ấm lòng. Cô ôm đàn tỳ bà, nói: “Đi thôi.”
Ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía trước sẽ thấy những dãy núi
Ô Tôn trùng trùng điệp điệp, đỉnh núi phủ đầy băng tuyết, còn đằng sau là cực
tây lãnh thổ Đại Hán cố hương. Cô khó nhọc quay đầu nhìn lại mấy lần, cuối cùng
gạt lệ quyết tâm quay đi. Sau dấu chân ngựa là những vùng hoa đào nở rộ, nhưng
cưỡi trên lưng ngựa vẫn có thể cảm nhận thấy cái lạnh của băng tuyết. Một cuộc
sống hoàn toàn mới dần dần hiện ra ở dưới vó ngựa. Cô có thể chịu đựng thời tiết
khắc nghiệt ở chốn xa xôi kia hay không, điều này còn chưa thể biết.