Lục Uyên nhoẻn miệng cười muốn vươn tay ôm tôi, nhưng lại không có sức mà rút lại.
Tôi không nhận ra sự khác thường của Lục Uyên, trong lòng có chút kích động “Lần này chúng mình có thể gặp nhau tận hai tiếng, anh vui không, vui không?”
“Ừm.”
Tôi dựa vào người Lục Uyên mà lảm nhảm “Anh có biết mấy ngày trước em đã nhìn thấy ai ở ẩm phủ không? Lão Trương, lớp trưởng trung học của chúng ta đó, em nghe bảo cậu ấy chết vì bệnh ung thư. Chậc, anh nói xem cậu ấy còn trẻ mà, mới kết hôn năm ngoái đúng không? ”
Vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy thân thể Lục Uyên cứng đờ, anh không trả lời câu ấy mà chỉ hỏi: “Nếu bây giờ anh chết, có phải anh cũng sẽ được gặp em không?”
Tôi đứng hình mấy giây sau đó mới nhận ra ý Lục Uyên muốn nói.
“Sao anh lại có suy nghĩ như vậy hả? Lục Uyên, anh không được chết, anh phải sống thật tốt cho em.”
“Tại sao?”
Lục Uyên nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
“Hồi đó em dễ dàng ra đi như vậy, sao anh lại không thể?”
“Tình huống không giống nhau. Em là vì cứu người mới chết, cũng được coi như anh hùng lên hẳn bản tin đi? Còn anh thì sao? Hơn nữa, ba mẹ em còn có chị em chăm sóc, em có một mình, có chết cũng không quá lo lắng. Ba mẹ anh thì ngược lại, họ chỉ có mình anh, tương lai về già họ phải trông cậy vào anh. ”
“Em có một mình?” Lục Uyên nhìn tôi “Trần Niệm An, lúc em liều mạng cứu người, em có nghĩ đến anh không? Đôi khi anh tự hỏi em đã bao giờ yêu anh chưa.”
Lục Uyên rơi nước mắt, hít sâu vài cái mới bình tĩnh lại.
“Không phải ý đó.”
Tôi lắc đầu muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp nói thì cổng giấc mơ đã bắt đầu bị xé toặc.
Tôi buộc phải thoát ra.
“Sao lại như vậy?”
Tôi chạy đến tìm Mộng Quan “Không phải anh nói có thể kéo dài đến hai tiếng đồng hồ sao, sao lại kết thúc trước khi hết giờ?”
Mộng Quan sắc mặt cũng có điểm kỳ quái “Không biết nữa, lẽ nào hệ thống có vẫn đề?”
Chúng tôi thử thêm vài lần mà vẫn không thành công.
Thật là một hệ thống thối nát, tôi đã chi nhiều tiền như vậy còn không đổi được cái máy nào tốt hơn sao!
Ngày hôm đó tôi không thể đợi cửa giấc mở mở ra lần nữa nên tôi phải quay về.
Nhưng mà, ngày hôm sau, tôi vẫn không thể vào giấc mơ của Lục Uyên.
“Còn chưa sửa xong?”
“Hệ thống hoàn toàn không bị hư.” Mộng quan cau mày “Sửa xong cũng không thấy bị sao cả.”
Vậy tại sao tôi không thể vào?
Mộng Quan đoán “Có thể là o anh ta đã tỉnh.”
“Không thể nào, Lục Uyên sẽ không để tôi đợi lâu như vậy. Anh ấy biết rõ tôi sẽ báo mộng, mỗi lần đều là cứ đến là gặp được thôi.”
Tôi nói xong, ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cứ đến là gặp?
Làm thế nào mà con người luôn ở trạng thái ngủ, bất cứ lúc nào tôi đến cùng đều gặp được?
Rõ ràng, Mộng Quan cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tôi nắm lấy cánh tay Mộng quan, “Mộng quan, nếu một người đột nhiên rơi vào trạng thái hôn mê liệu tôi có thể bị đẩy ra khỏi giấc mộng không?”
“Hôn mê chính là hoàn toàn bất tỉnh, cửa dẫn đến cõi mộng cũng hoàn toàn đóng lại.”
Mộng quan khuyên tôi: “Đừng nghĩ lung tung, anh ta không ngu vậy đâu, ai lại chịu để mình hôm mê trong thời gian dài chỉ để chwof gặp cô cơ chứ. Mấy ngày nay hẳn là bận rộn công việc, nào rảnh mới gặp cô.”
Nhưng tôi đợi rất lâu cũng không thấy Lục Uyên đâu.
Số hàng anh hứa đốt cho tôi cũng đã bán hết sạch.
Lục Uyên … rốt cuộc có chuyện gì?
Tôi không có nguồn thu nhập, đành phải trở lại trạng thái lần đầu tiên đến âm phủ.
Bây giờ tôi chỉ còn vài chục phút nữa kể từ lần liên lạc cuối cùng với Lục Uyên, để có thể nhìn thấy người này sớm hơn, tôi ngồi xổm bên cạnh Mộng quan chờ đợi.
Anh ta đang ngồi chơi Tetris, tôi lại hỏi anh ta: “Con trai anh mấy tuổi?”
Mộng quan suy nghĩ một hồi nói: “Tôi mất năm nó 7 tuổi, năm nay hẳn cũng 14 tuổi rồi.”
“Anh chết cũng được 7 năm rồi mà con trai anh còn đốt đồ chơi này cho anh sao, quả là hiếu thảo.”
“Con trai đốt cho tôi hồi nó vẫn còn nhỏ lận.”
Nhắc đến con trai mình, Mộng Quan cười ngu ngốc “Đây là món đồ chơi cuối cùng tôi mua cho nó trước khi chết. Tôi đoán chắc nó còn đang giận tôi. Từ lúc chết đến giờ đã mấy năm không gặp nó rồi.”
Không có vàng mã, không được báo mộng.
Tôi có chút tò mò “Nhà anh không đốt tiền giấy cho anh sao?”
“Không có, đoán chừng rất hận tôi.”
Những ngón tay thô ráp của mộng quan xoa mép máy chơi game, khuôn mặt anh ta đầy u ám, như thể anh ta đang nhớ lại.
“Tôi đột tử lúc đang lái xe. Nó khá đột ngột. Đang trên đường tan làm thì chết. Tôi đã bỏ mặc vợ con, biến họ thành mẹ góa con côi, không nơi nương tựa. Họ hận tôi cũng phải thôi.”
Nói xong, anh ta thở dài nói: “Đối với tôi mà nói, làm ma rồi tôi cũng chỉ muốn dành dụm ít tiền để gặp được mẹ con, nhân tiện cũng tích chút Âm đức, xem có chiếu cố được cho vợ con hay không ”
Sứ giả ma làm quan dưới âm phủ, lương chẳng bao nhiêu nhưng âm đức thì gấp bội.
Thực sự là ma nào cũng có tâm ma, nhưng không ngờ, một người đàn ông như mộng quan, người vừa to vừa thô, lại có một tâm hồn tinh tế đến thế.
Nói đến con trai, khóe miệng Mộng quan không khỏi nhếch lên “Con trai vợ chồng tôi đẹp trai lắm.”
Tôi nghi ngờ liếc nhìn khuôn mặt chữ Hán trước mặt, rõ ràng là không tin.
Mộng quan hiểu rõ ý tôi, anh ta lấy trong túi ra một tấm hình “Cho cô xem.”
Tôi cúi mặt, lúc tháy nó thì choáng váng.
Trong ảnh, một người phụ nữ tươi cười đang ôm một đứa nhỏ, đứa nhỏ không còn nhỏ lắm, khoảng sáu, bảy tuổi, khi cười thì giữa miệng thằng bé có một chiếc răng bị mất.
Chỉ là … sao nhìn quen quá.
Tiếng phanh gấp và tiếng hét lớn vang vọng bên tai, nỗi đau chia lìa thể xác và linh hồn của tôi khi bảo vệ đứa trẻ dường như lại xâm chiếm.
Cơn đau trong người tôi đã biến mất từ lâu nhưng tiềm thức vẫn mãi co giật.
Mộng Quan vỗ mạnh vào tôi, “Nghĩ gì thế, hỏi cô có đẹp trai không đó?”
Tôi định thần lại, “à” một tiếng, trả lại tấm hình “Đẹp trai.”
Mộng Quan bất mãn, “có lệ quá đi.”
Sau một hồi im lặng, cửa vào cõi mộng của Lục Uyên cuối cùng cũng mở ra, mắt tôi sáng lên, “Mộng Quan, tôi vào được chưa?”
Không biết có phải bị tôi lây nhiễm hay không, nhưng mộng quan cũng có chút kích động, “Nhanh đi, còn có 40 phút, nhanh lên.”