Tôn Gia Kính liếc mắt nhìn Tôn Tình Thiên nói xong, hờ hững buông một câu: "Nếu như Chỉ Nhược cô cô đã đi tìm, hẳn chúng ta không cần bận tâm rồi. Việc trước mắt, chính là Du bảo nghi."
Tôn Tình Thiên trong lòng tràn ngập vui sướng, được sủng ái cùng ân sủng liên tục thì sao chứ? Chẳng phải cũng chỉ là sự mới mẻ thôi không phải sao, Kính ca ca còn không thèm bận tâm nàng ta. Qua một thời gian, nhan sắc tàn phai, để xem Kính ca ca của nàng còn có bị con hồ li tinh đó dụ hoặc không.
Ngụy Huệ Nhụy hơi cúi đầu, hoàng thượng như vậy mà bỏ qua, không nghi ngờ Yến phương dung? Nàng hít một hơi thật sâu, nói với Tôn Gia Kính: "Hoàng thượng, người có muốn cho gọi cung nữ dâng trà lên để thẩm vấn?"
Tôn Gia Kính gật đầu, hai bà tử cùng một thái giám thấy như vậy, nhanh nhẹn xoay người ra ngoài. Không lâu sau, đã tập hợp đầy đủ một đám cung nữ đứng ngay ngắn một góc. Tôn Gia Kính cả người toát ra hàn khí, khiến đám cung nữ không hẹn mà cùng run rẩy. Hắn giọng nói trầm, lạnh lùng hỏi: "Ban nãy trà yến của quý phi, là ai dâng trà lên cho Du bảo nghi? Thành thành thực thực nói, nếu không, truy ra được, đừng trách trẫm tàn nhẫn vô tình."
Trong đình thoáng một khoảng lặng, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của đám cung nữ cùng với thanh âm hộ giáp trên tay đám phi tần chạm vào nhau. Một lát sau, khi Tôn Gia Kính gần như đã mất kiên nhẫn, một cung nữ bước ra, đại hành lễ với hắn, lại dập đầu.
"Nô tì Tiểu Ly, gặp qua hoàng thượng, gặp qua quý phi nương nương, Hiền phi nương nương, Huệ phi nương nương cùng các vị nương tử."
Tiểu Ly chỉ mặc đúng trang phục quy định của cung nữ, một thân màu xanh nhưng lại bó sát, không che giấu được vóc người thon thả của nàng. Tóc dày mềm mại được búi lên, mấy phi tần đứng đằng sau có thể nhìn rõ nàng lộ ra một cái gáy trắng nõn nà tinh tế.
"Ngươi là cung nữ dâng trà cho Du bảo nghi?"
"Hồi hoàng thượng, là nô tì."
"Chuyện là như thế nào, ngươi hảo nói rõ cho trẫm."
"Hoàng thượng, nô tì chỉ phụ trách dâng trà lên, chuyện này không rõ. Xin hoàng thượng minh giám!"
Tôn Gia Kính ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng, sau đó quay sang Ngụy Huệ Nhụy, hơi cao giọng: "Quản lí Ngự Thiện phòng là ai?"
Ngụy Huệ Nhụy vội nói: "Là Yên Nhiên cô cô. Nếu hoàng thượng muốn, thần thiếp liền cho người đi gọi nàng ta đến."
Lúc Yên Nhiên cô cô đến, Tiểu Ly đã lui sang một bên, mặt mày hơi trắng. Sau khi Yên Nhiên cô cô hành lễ, hoàng thượng trực tiếp nói rõ mọi chuyện, sau đó hỏi nàng có phát hiện ra cái gì, thấy nàng ta gật đầu một cái.
"Hồi hoàng thượng, tuy chỉ là trà yến, nhưng lại là do quý phi nương nương tổ chức, nô tì không dám có sai sót, nên trước khi dâng trà, mới vào trà phòng kiểm tra lại một lần. Lúc đó có một cung nữ từ trong đi ra, bước rất nhanh, lúc đó các cung nhân toàn bộ đã pha trà xong, nô tì liền hỏi nàng ta làm cái gì trong đó, nàng ta trả lời để quên một đồ vật. Lúc đó nô tì còn cảm thấy kì quái, cung nữ đi làm việc thì mang theo cái gì, bất quá lại là không để tâm lắm."
Nói xong, nàng ta dập đầu xuống đất.
"Là nô tì sơ sót, kính xin hoàng thượng trách phạt."
"Yên Nhiên cô cô, ngươi có nhớ cung nữ đó là ai?"
Yên Nhiên cô cô ngước lên nhìn Ngụy Huệ Nhụy, hơi bối rối, lại nghe nàng nói: "Ngươi đừng sợ. Có hoàng thượng ở đây, nhất định sẽ thay ngươi làm chủ."
Yên Nhiên cô cô hít một hơi thật sâu, đầu hơi cúi xuống, định nói, lại bị Tôn Gia Kính ra lệnh: "Ngẩng đầu lên nói!". Nàng ta nghe vậy, thần sắc kì quái, vẫn nói: "Nô tì thực ra chính là biết nàng ta. Đó là cung nữ hay đi Ngự Thiện phòng lấy trà, nàng ta tên Bình Nhi."
Yến Bắc Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh. Bình Nhi, nàng ta là nô tì đi theo học tập Chỉ Nhược cô cô, kể chuyện rất sinh động, Ngụy quý phi giữ nàng ta bên người, có một vài lần cũng gọi nàng đến cùng nghe Bình Nhi kể chuyện.
Lần hạ độc này, mục đích tất nhiên là nhắm đến quý phi nương nương.
Yên Nhiên cô cô vừa nói, vừa len lén liếc mắt nhìn Ngụy Huệ Nhụy. Nàng thần sắc thong dong lãnh đạm, không có vẻ lo sợ bất cứ cái gì, cũng không quỳ xuống thỉnh hoàng thượng minh giám, giống như chắc chắn rằng Tôn Gia Kính đã biết rõ mình vô tội vậy. Nghĩ đến đây, Yên Nhiên cô cô đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Tôn Gia Kính thu toàn bộ quá trình biển đổi thần sắc của Yên Nhiên cô cô vào mắt. Từ ánh mắt nàng ta có vẻ đang che giấu điều gì đó, cách nói chuyện lưu loát tựa như đã chuẩn bị sẵn, đến cái liếc nhìn Ngụy Huệ Nhụy và biểu cảm cứng đờ của nàng ta sau khi thấy vẻ ung dung của Ngụy Huệ Nhụy.
Tôn Gia Kính chưa ra quyết định gì, bỗng nhiên lại quay về phía đám phi tần, nói một câu: "Các ngươi đã kinh sợ, liền về trước hảo tĩnh dưỡng, trẫm cùng quý phi sẽ ở lại tiếp tục tra hỏi, nhất định cho hậu cung các ngươi một lời giải thích thỏa đáng."
Đám phi tần nghe vậy, hành lễ, sau đó lục đục quay trở về. Dọc trên đường đi, liếc mắt thấy không có tai mắt xung quanh, Yến Bắc Nguyệt nói với Hương Lan: "Ngươi nói với nhân mạch ngầm cẩn thận đi tra, hành sự cẩn thận, chậm một chút cũng được, chớ đả thảo kinh xà (*). Cùng với, quay trở về chọn ra mấy cung nhân lai lịch sạch sẽ, ngươi và Hương Vy tận mắt quan sát các nàng đi kiểm tra các ngóc ngách trong điện, nhớ kĩ, phải thật cẩn thận."
(*) Đả thảo kinh xà (打草驚蛇): Đánh rắn động cỏ