Yến Bắc Nguyệt cố tình ăn mặc đơn giản bởi vì để Tôn Gia Kính cảm thấy chút mới mẻ là thật. Mà nàng sinh tâm lí mình thấp kém không xứng mỹ lệ hoa phục cũng là thật. Tôn Gia Kính bất quá không biết được, một câu nói thật lòng đó của hắn, chỉ là vì đồng cảm với Yến Bắc Nguyệt, lại khiến cho nàng động tâm.
"Nguyên Hoàn quý tần đúng là dễ mất bình tĩnh. Nàng mới có như vậy mà đã sợ run người, vội kêu thái giám đem cái xác của Điềm Điềm bỏ xuống giếng, lại còn ném đá xuống ngăn cái xác sau khi thối rữa có thể nổi lềnh bềnh lên. Sau đó, dọa đám cung nhân, nếu là một lời truyền ra, chính là để Trung Nghĩa vương đem bọn họ thần không biết quỷ không hay biến mất khỏi thế gian."
Hương Lan đứng sau bình phong hoàng lê mộc giúp Yến Bắc Nguyệt thay cung trang, cảm thán mấy câu, nghe Yến Bắc Nguyệt chặn lại: "Ngươi đừng nói chuyện này nữa. Chúng ta tốt nhất nên yên yên tĩnh tĩnh ở nơi này nhìn các nàng tranh đấu, mượn dao giết người, tay không cần nhuốm máu. Về việc tin tức đến Ngưng Hương cung, những người biết rằng xuất phát từ Ngưng Ngọc điện, cho đám cung nhân đó nhiều ngân lượng một chút, ai đã đến tuổi xuất cung liền để xuất cung. Nếu là cung nữ, tìm cho các nàng mối hôn sự tốt. Nếu là thái giám, liền tìm cho bọn họ một công việc tốt."
"Nương tử thỉnh an tâm. Chuyện đó điện chúng ta rất ít cung nhân biết được. Những kẻ biết cũng đa số chỉ là nhân mạch ngầm của chúng ta cùng vài cung nhân lai lịch sạch sẽ, có dấu hiệu trung thành thôi."
Yến Bắc Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười, hảo một tiếng khen Hương Lan quản lí tốt, thưởng cho nàng một đôi khuyên tai phỉ thúy.
* * *
"Chiêu Hạ sườn điện đã có động tĩnh?"
Gió nhẹ, nắng nhạt, Giáng Hương đỡ Ngụy Huệ Nhụy đi trong vườn nhỏ sau chính điện, nói: "Nương nương yên tâm, Chiêu Hạ điện đang tra đến chỗ Đông cung, rất nhanh sẽ đến Lạc Oanh cung."
Ngụy Huệ Nhụy khẽ cười, lại hỏi: "Người của chúng ta có tra được Ngưng Ngọc điện?"
Giáng Hương thấp giọng hơn: "Cái này vẫn không tra ra, bên đó có lẽ che giấu quá tốt."
Ngụy Huệ Nhụy giương đôi mắt nhìn về phía cây hoa nguyệt quế, chậc chậc hai tiếng.
"Liền loại bỏ Yến Bắc Nguyệt ra khỏi nghi ngờ đi."
Giáng Hương có chút sửng sốt, nàng ngước nhìn Ngụy Huệ Nhụy, đôi mắt mở lớn.
"Nương nương?"
Ngụy Huệ Nhụy cười nhẹ.
"Ngươi yên tâm. Kẻ có khả năng thao túng trên phạm vi lớn như vậy, không thể là nàng ta được. Yến uyển nghi mới vào cung, nhân lực không đủ để làm những chuyện này. Hẳn là kẻ thực sự đứng phía sau giật dây muốn lấy nàng ra làm lá chắn."
Giáng Hương mặt có chút bất an, thở dài một tiếng.
"Vạn nhất nàng cùng kẻ kia liên hợp.."
Ngụy Huệ Nhụy ánh mắt phản chiếu hình ảnh những bông nguyệt quế tươi tắn, câu môi.
"Nhất định không có khả năng. Nàng ta hành xử thông minh như vậy, đáng lẽ ra ngay từ đầu bổn cung phải hiểu được, nàng nhất định sẽ không khiến người khác nghi ngờ mình."
* * *
Huân hương dễ chịu tỏa ra từ nghê đỉnh bằng đồng, khiến thái hậu cảm giác tinh thần liền tốt lên thêm vài phần. Ma ma thấy thái hậu như vậy, cũng vui vẻ bước lên báo:
"Nương nương, đại công chúa đang ở ngoài."
Thái hậu nghe thấy tôn nữ đến gặp mình, vui vẻ lại càng thêm vui vẻ, híp mắt nói: "Mau truyền nàng."
Đại công chúa cùng cung nữ Lâm Nhã cùng tiến vào bên trong. Tôn Gia Huyên là một hài tử mới chỉ năm tuổi, vẻ ngoài rất là giống Tôn Gia Kính, một đôi mắt sáng rực hữu thần, bộ cung trang đế cơ thêu hoa văn bách oanh xuyên hoa hà, hương kiều ngọc nộn.
"Thỉnh an hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu kim an."
Thái hậu vui vẻ để nàng đứng dậy, vẫy tay gọi nàng đến bên cạnh mình, nhìn nàng một chút, lại đau lòng nói: "Ngươi vì sao gần đây lại gầy như vậy? Đều không giống công chúa được sủng ái trong cung, lại giống dã thôn nữ không đủ ăn."
Tôn Gia Huyên bĩu môi một cái, ngượng ngùng nhìn thái hậu: "Hoàng tổ mẫu đừng chọc tôn nữ nữa. A Huyên gần đây ăn rất nhiều, còn mập lên một chút."
Tôn Gia Huyên hơi cười, hỏi thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, gần đây người trong cung nói về hỉ sự của Lưu đức dung, có phải A Huyên sắp có đệ đệ chơi cùng rồi không?"
Thái hậu tuy lúc trước ủng hộ con trai mình cùng các huynh đệ đối đầu trong cuộc chiến tranh vị. Bất quá bà ta vẫn là muốn tôn tử tôn nữ của mình hòa thuận, cười nói với Tôn Gia Huyên: "Đúng vậy. Sau này đệ đệ ra đời, thân là tỷ tỷ, A Huyên nhất định phải đối tốt với tiểu đệ đệ đó."
Tôn Gia Huyên gật gật cái đầu nhỏ nhắn, khuôn mặt cực kì háo hức.
"Hoàng tổ mẫu yên tâm, A Huyên nhất định sẽ đối tốt với tiểu đệ đệ. Dù sao trong cung một mình buồn chán, A Huyên có tiểu đệ đệ chơi cùng, nhất định sẽ rất hạnh phúc nha."
Thá hậu nghe nàng nói, trong lòng dâng lên thương hại cùng đau xót. Đứa trẻ này sinh mẫu không có, sinh phụ lại là hoàng đế, bận trăm công nghìn việc, không thể lúc nào cũng có thể ở cạnh bên lo cho nàng. Bà tuy là thái hậu, bất quá hậu cung hoàng hậu không có, cho nên lo chuyện hậu cung như vậy, không thể cùng đứa cháu gái ngày nào cũng đến nói chuyện.
"Nếu như ngươi cảm thấy quá cô đơn, triệu hoàng thân quốc thích hoặc vị tiểu thư nào vào cung cùng nói chuyện cũng được."
Từ xưa đến nay, không những phi tử hậu cung mà đến cả công chúa hoàng tử cũng không được tùy ý cho gọi người thân tiến cung. Tôn Gia Huyên mở to đôi mắt, ngây ngốc nhìn thái hậu.
"Hoàng tổ mẫu, cái này.. như vậy cũng được sao?"
Thái hậu rất là thưởng thức dáng vẻ dễ thương này của tôn nữ, cười hiền từ.
"Đương nhiên là được rồi. A Huyên muốn truyền người nào tiến cung nói chuyện, đều được cả."