Tạ Trúc Tử kéo một cái ghế bằng gỗ tử đằng ra, cười tủm tỉm với Tôn Gia Kính: "Hoàng thượng, ngài ngồi một chút, tần thiếp đi kêu người mang bữa tối lại đây. Hôm nay ngài đến quá sớm, bọn cung nhân còn chưa kịp chuẩn bị cái gì a."
Tôn Gia Kính hơi cười, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Không cần như vậy. Cứ để bọn họ làm xong việc, trẫm đợi một lúc cũng được. Hơn nữa, trẫm cũng có chuyện muốn nói với nàng."
Tôn Gia Kính không vội, hắn cầm tách trà, nhấp môi, rất tò mò: "Trà này là trà gì?"
"Hồi hoàng thượng, đây là trà táo đỏ hạt sen hôm trước Võ tỷ tỷ đem đến tặng cho tần thiếp, trong trà có bỏ thêm mật hoa hòe phòng bếp mới đưa tới, màu sắc trong suốt xinh đẹp, giúp làm tăng khẩu vị."
"Võ tiệp hoa tặng cho nàng?"
Tôn Gia Kính nhướn cao mày, Tạ Trúc Tử thường ngày ít qua lại với người khác, bản thân tự sống, không có giao thiệp gì đặc biệt với Võ tiệp hoa, điều này hắn biết. Hơn nữa, hắn còn đang nghi ngờ Võ Giai Y đâu?
Tạ Trúc Tử hai mắt trong suốt nhìn hắn, vô tư gật đầu.
"Quả thực là tỷ ấy. Thái hậu khen Võ tỷ tỷ tâm thiện lương, biết nghĩ cho hoàng thượng, ban tặng tỷ ấy nhiều đồ tốt. Tỷ ấy nói muốn chia sẻ vinh hạnh này cho các tỷ muội trong cung, đem chút đồ gửi đến mọi người."
Tôn Gia Kính cũng mỉm cười thuận theo, sau đó chuyển chủ đề: "Chuyện trẫm muốn nói, là muốn ban nàng một phong hào."
Tạ Trúc Tử im lặng không nói.
"Nàng trước giờ giữ thân hiền thục, xinh đẹp tĩnh mịch, ít tranh với đời, nay trẫm ban nàng phong hào 'Tĩnh'. Sau này gọi một tiếng Tĩnh thuận dung."
Tạ Trúc Tử không có ý kiến, đứng dậy tạ ơn.
Thức ăn được đem lên, có món thịt lợn nhồi rau hẹ, cơm nếp cuốn rong biển, còn có cháo trứng với gạo xay nhuyễn vừa miệng dễ nuốt và một vài quả đào ăn tráng miệng. Món ăn làm rất công phu, trang trí đẹp mắt, nhìn rất là ngon miệng. Tôn Gia Kính lấy một cuộn cơm nếp, ăn cảm thấy hợp khẩu vị, thuận miệng khen: "Người ở chỗ nàng rất biết cách chọn món ăn."
Tạ Trúc Tử hơi cười với hắn, cũng không nói gì, cầm đũa lên gắp một miếng thịt. Trong khi đó, cung nữ Bách Như đứng phía sau đã nhanh mồm nhanh miệng: "Hoàng thượng không biết đâu. Thuận dung nương tử khẩu vị tốt, chọn món cũng rất chuẩn. Chúng nô tì đều là do chủ tử dạy dỗ tốt."
Tôn Gia Kính nghe nàng ta nói, liếc mắt về phía sau. Chỉ thấy một tiểu cung nữ mặt mày tinh xảo tú lệ, mặc y phục cung nữ sắc tươi sáng, viền áo ở cổ, eo và tay áo đều màu xanh nhạt, mái tóc đen được búi gọn gàng lên một nửa, tóc dài sau lưng nhu hòa xõa xuống, biểu hiện cho một nhất đẳng cung nữ rất được sủng ái.
Bách Như không thể tính là kiều diễm đại mỹ nhân, bất quá kiểu nữ nhân như nàng ta cũng rất thu hút. Tôn Gia Kính hắn không quá chú tâm sắc dục chứ không phải thầy tu trên chùa. Tiểu cung nữ như vậy, hắn không khỏi liếc mắt nhiều hơn hai lần.
Tạ Trúc Tử đang thưởng thức thịt lợn nhồi rau hẹ, cũng không để ý được hành động rất nhanh đó. Bất quá, mọi thứ đều lọt vào mắt tiểu cung nữ đứng bên cạnh Bách Như.
Trời đã khuya, các chủ tử đã đi ngủ hết, Bách Như cùng Nguyệt Lan đổi ca trực cho một cung nữ và một thái giám khác, cùng nhau đi về phía phòng ngủ cho cung nhân của các nàng.
"Hôm nay hoàng thượng cùng nương tử hợp khẩu vị, ăn có chút nhiều, chúng ta liền không được bao nhiêu thức ăn thừa."
Bách Như buột miệng, nhận ra mình đang thất thố, nhanh chóng nói tiếp: "Ta đương nhiên biết đây là phúc phần của ta. Bất quá là do hôm nay có chút đói, buổi sáng cũng không có thừa được bao nhiêu bào ngư vi cá tổ yến nhung hươu, buổi trưa ta mới ăn được một quả kim quất đã bị ma ma sai vặt chút việc. Kết quả lúc trở về đã chẳng còn cái gì cho ta. Buổi tối ít ra còn tốt nhất."
Nguyệt Lan mặt không đổi sắc nói: "Nếu ngươi cảm thấy đói, liền ăn thêm. Ta sinh ra thể chất không cần ăn nhiều, ngươi cứ ăn thêm phần của ta là được."
Bách Như hai mắt sáng rỡ, miệng liên tục cảm tạ Nguyệt Lan.
Ngày hôm sau, Nguyệt Lan đã cố gắng để mình có thể một mình ở cùng với chủ tử, nói với chủ tử chuyện hôm trước. Bất quá nàng không dám làm lộ liễu, sợ đả thảo kinh xà (*), bị Bách Như biết. Dầu sao Bách Như cũng là nha hoàn hồi môn Tạ Trúc Tử mang theo, nói chuyện với chủ tử sẽ dễ được tin tưởng hơn nàng. Nếu bị nàng ta nói không tốt trước mặt nương tử, nàng há chẳng phải toi mạng hay sao? Nếu không, chắc chắn nàng cũng sẽ bị lột mất một lớp da. Còn nếu Bách Như cùng nương tử có chút nhân từ, nhẹ tay với nàng, nàng cũng sẽ hoặc là bị đuổi khỏi Anh Hoa điện, hoặc là bị giáng xuống vị trí ban đầu.
Trăng đã lên, Tạ Trúc Tử nói muốn ăn bánh hạnh đào, để Bách Như đi Ngự Thiện phòng lấy, trong phòng lúc này chỉ còn Nguyệt Lan cùng nàng. Tạ Trúc Tử đêm nay mặc áo xanh quần trắng, nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, trông rất đẹp mắt nhưng khi ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào lại trông rất thanh lãnh khó gần. Trong lúc Nguyệt Lan không biết mở miệng như thế nào, Tạ Trúc Tử đột nhiên nói: "Ngươi có chuyện gì muốn cho bản thuận dung biết, lại không muốn ở trước mặt Bách Như nói ra. Bây giờ liền nói đi."
Nguyệt Lan không ngờ Tạ Trúc Tử lại sắc sảo đến vậy, nàng ta bị dọa sợ, mau chóng quỳ xuống.
"Nương tử minh giám."
(*) Đả thảo kinh xà (打草驚蛇): Đánh rắn động cỏ