"Nương tử, ngài thực sự không làm gì ư?"
Hương Vy nhìn Yến Bắc Nguyệt thong dong ăn hết đĩa bánh hoa đào, vô cùng băn khoăn hỏi. Đổi lại là chủ tử nàng cười nhẹ một tiếng, bình tĩnh đáp: "Không phải ta không làm gì. Tôn Tình Thiên thực sự gài bẫy Lục Hải Linh ta còn vui phải biết. Bất quá, vẫn chưa đến lúc vở kịch này mở màn. Hương Vy, nếu như ngươi muốn xem kịch hay, cần phải biết kiên nhẫn, chờ đợi thời cơ thích hợp."
Hương Vy vẫn có chút bận tâm: "Vạn nhất chuyện xảy ra đã lâu, hoàng thượng quên mất thì sao?"
Quả thực Tôn Gia Kính giáng Lý Phương từ nhị phẩm tứ phi xuống làm bát phẩm tuyển thị chỉ nhằm mục đích giết gà dọa khỉ vây cánh của nàng ta. Hơn nữa, khi hắn đã xoa dịu được Thuận Bình hầu rồi, việc điều tra liền có chút nửa vời. Theo như Yến Bắc Nguyệt phán đoán, với tính cách của một minh quân như Tôn Gia Kính, hắn chắc chắn sẽ không tàn nhẫn như vậy. Hẳn là do chuyện tiền triều phức tạp, hắn cũng mới lên ngôi, sẽ vì chuyện triều chính hao tâm, bỏ chuyện hậu cung ra sau đầu.
"Hoàng thượng nếu như quên mất, chẳng phải còn Ngụy quý phi sao? Nàng ta đã đồng ý phối hợp, nhất định sẽ phối hợp. Chưa nói đến chuyện hạ độc đó chính là đánh vào mặt mũi nàng a."
Hương Vy nghe chủ tử nói, ngẫm lại liền thấy đúng, cười cười: "Nương tử anh minh, là nô tì suy nghĩ nông cạn."
* * *
Hôm nay đã là trung tuần tháng ba (*), mai vàng trên cành đều rụng hết. Tôn Tình Thiên rất là thích không khí cuối xuân này. Nói là cuối xuân, thực ra ở các nước khác lúc này mới là giữa xuân. Bất quá Bắc Minh Quốc cách tính có chút khác biệt. Tuy tiết khí vẫn giống các nước láng giềng, cách gọi mùa có phần sớm hơn.
Nàng ta ngồi trong Long Nghi điện, chăm chú mài mực cho Tôn Gia Kính. Bên cạnh nghiên mực là một ống đựng bút bằng bạch ngọc được lau chùi sạch sẽ, bóng loáng phản chiếu lại đôi mắt si tình của Tôn Tình Thiên.
"Kính ca ca, hình như cũng gần đến sinh thần đại công chúa rồi. Huynh có định tổ chức cung yến thật lớn? Dù sao đây cũng là lần đầu nàng đón sinh nhật của mình trong cung."
Tôn Gia Kính thu hết diễn biến cười tủm tỉm từ ái yêu thương con chồng của đường muội mình vào mắt, hơi kéo khóe miệng: "Tình Thiên của chúng ta suy nghĩ thực chu đáo, muội cũng nghĩ giống trẫm, chính là muốn tổ chức tiệc sinh thần lớn cho nàng. Chuyện này do thái hậu làm chủ, trẫm cũng cho phép quý phi cùng theo học tập, sau này có gì liền thành thạo làm."
Tôn Tình Thiên sững người. Hắn ý tứ, muốn Ngụy quý phi làm hoàng hậu. Trái tim nàng ta hơi thắt lại, bất quá đôi mắt kia đang dần trở nên lạnh lẽo.
Nhưng nàng ta lại không hề biết, hắn chính là cố ý nói cho nàng nghe, cũng không thực sự muốn Ngụy Huệ Nhụy làm hoàng hậu. Tuy là chất nữ không được sủng ái, sau khi làm quý phi mẫu tộc cũng bắt đầu kiêng dè nàng, và lại cũng đi vuốt mông ngựa nàng, muốn được hưởng chút vinh quang. Bất quá, quyền lực của Trang Nghi công chúa không đủ mạnh để giúp hắn vững chắc ngôi vị này. Tôn Gia Kính cần một hoàng hậu có xuất thân cao hơn.
Mà nói về xuất thân cao, là phải nhắc đến đám tú nữ mới nhập cung kia.
* * *
Ngày hai mươi tám tháng ba là sinh thần của Tôn Gia Huyên. Hoàng cung giăng đèn kết hoa, sáng trưng giống như một cái mâm ngọc khổng lồ phủ đầy tia sáng rực rỡ đang chuyển động dưới ánh trăng. Quan viên từ tứ phẩm trở lên đều được tham gia cùng mang theo gia quyến. Hậu cung bởi vì không nhiều lắm, từ ngũ phẩm trở lên đã được tham gia thì cũng chỉ có mấy người.
"Dung hoa muội muội, đây chắc hẳn là lần đầu tiên muội được tham gia cung yến, có phải rất đẹp không? Bản quý tần ngày còn nhỏ đã có một lần được phụ vương đưa đến cung yến.."
Bởi vì phân vị chỉ thua nhau một phẩm, bàn của Yến Bắc Nguyệt ở bên cạnh bàn của Tôn Tình Thiên. Hôm nay nàng ta mặc một cái váy màu đỏ thêu hoa mai, trong cung đang tổ chức sinh thần, khắp nơi đều là đèn sáng rực cùng lụa đỏ, đồng màu làm cho nàng ta có chút lu mờ. Ngược lại, Yến Bắc Nguyệt một thân cẩm y màu trắng, bên ngoài mặc một cái sa y mỏng, có thể thấy được các đường nét xinh đẹp ở cổ cùng xương quai xanh duyên dáng, tóc thì dùng một cây băng gấm mỏng hình dáng cầu kỳ thắt, tùy ý mà đơn giản, có thể dễ dàng thấy nàng nổi bật lên trong điện.
Yến Bắc Nguyệt cười nhẹ: "Để quý tần tỷ tỷ chê cười rồi, thời điểm lúc trước phụ thân đi dự cung yến có đưa theo đại nương, đại nương rất thương ta, phá lệ cho bình thê nữ nhi như ta được đi theo."
Nụ cười của Tôn Tình Thiên cứng đờ. Yến Bắc Nguyệt lại làm như không có cố ý nói như vậy, vẻ mặt vẫn rất ngây thơ cúi xuống thưởng thức chén nước ô mai ngâm lạnh. Quy định khi đi dự cung yến ở Bắc Minh Quốc không rườm rà như các nơi khác. Ăn thì phải đợi nhân vật chính của bữa tiệc xuất hiện, bất quá uống thì trước khi khai yến vẫn có thể uống bình thường.
Yến Bắc Nguyệt từng nghe đại nương kể một câu chuyện, đó là ngày xưa khi Bắc Minh Quốc vẫn còn chưa cho phép uống bất cứ cái gì trước khi khai yến, một cái nữ nhi hầu gia của Bắc Minh Quốc đại diện gả đi Long Quốc theo hiệp ước để giữ gìn Thập Quốc Liên Minh. Vì vậy, vị hầu gia đó cũng phải sang Long Quốc một chuyến. Lúc dự cung yến, hắn đã đói chết rồi mà vẫn chưa thấy hoàng đế Long Quốc xuất hiện. Hắn bởi vì có em vợ làm Thục phi trong hậu cung Bắc Minh Quốc, trước khi dự cung yến đều dẫn theo thê tử đến hàn huyên, ít nhất là cũng đã uống hai chén trà ăn một cái bánh, đợi khai yến đều không cảm thấy đói. Bất quá sang Long Quốc, trước khi dự cung yến ở khách điếm cũng có uống chén trà ăn cái bánh, nhưng thời gian từ khách điếm vào hoàng cung thực lâu, bụng cũng thấy đói. Chính vì thế, hắn lúc trở về Bắc Minh Quốc, nghĩ đến nhiều người xưa giờ chịu cảm giác nhịn đói trước khi khai yến, mới nhờ vả cái Thục phi muội thê kia rỉ tai ngọt ngào bên hoàng đế, hi vọng hắn thay đổi quy định.
Một câu chuyện mà thôi, lại khiến Yến Bắc Nguyệt cảm thấy có điểm buồn cười.
(*) Trung tuần tháng ba (中旬): Giữa tháng ba