Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 41: Làm nàng cúi đầu




Rốt cuộc là nàng đem cái áo khoác tà khâm bỏ xuống.
Sáng hôm trước một cung nữ đã bị quỳ đến phế hai chân chỉ vì chưa giặt xong mấy bộ đồ thêu triền chi hoa Tôn Tình Thiên dự định mặc đi thỉnh an, mà bộ cung trang màu đỏ nào cũng chưa xong, nàng nghĩ mà rùng mình sợ hãi. Một tiện tì nhỏ bé, nếu hai chân bị hỏng không làm được việc, chỉ có đường chết. Chủ nhân ai sẽ chịu nuôi một kẻ vô dụng đây?
Cho nên, nàng quyết định chọn một chiếc áo khoác tà khâm khác màu đỏ chói, màu sắc yêu thích của Nguyên Hoàn quý tần, dù nàng thực sự thấy màu sắc đó không đẹp mắt cũng như phù hợp với dáng người chủ tử một chút nào, thậm chí còn nhấn chìm nhan sắc của nàng ta.
Hôm nay trong Vĩnh Thọ cung có chút ngột ngạt, Triệu Viên Viên cũng không hiểu lí do. Lư hương đốt mùi hơi nồng, bất quá vẫn còn dễ chịu so với chỗ ở của nàng thời điểm ở vương phủ.
Tôn Tình Thiên bị thái hậu thị uy, không có dám đến muộn nữa. Vẫn là lúc thỉnh an, bị thái hậu không vui nói: "Nguyên Hoàn quý tần hôm trước bị ai gia phạt quỳ trước điện, tại sao chưa có lệnh của ai gia, ngươi đã rời đi?"
Tôn Tình Thiên sửng sốt, không ngờ đến vẫn bị người của thái hậu nhìn thấy, xoắn chặt khăn tay, lòng mang theo vài phần căng thẳng, cố gắng bày ra một nụ cười tự nhiên nhất, bất quá lại trông méo mó và gượng gạo biết bao!
"Thái hậu nương nương tha tội, là lỗi do tần thiếp nghe cung nữ báo Lạc Tiên điện có chuyện, lo lắng chạy về, đã đắc tội nương nương."
Ngụy Huệ Nhụy đầu óc vừa tính toán thời gian làm sao cho thật chuẩn xác để đi gọi hoàng thượng, lại đi gọi Lục uyển dung làm sao để nàng ta đến chỗ mình trước Tôn Gia Kính, sau đó mới có thể đến Ngưng Ngọc điện, vừa quan sát một màn này giữa thái hậu cùng Tôn Tình Thiên. Mắt thấy Tôn Tình Thiên đến quỳ còn không có quỳ, có chút ngạc nhiên, nàng ta vậy mà to gan đến mức đó?
Thái hậu cười nhạt: "Biết đắc tội ai gia, còn không mau quỳ xuống, ngươi hôm trước bệnh đến quên cung quy rồi sao? Còn nữa, chuyện của Lạc Tiên điện ngươi, từ khi nào còn quan trọng hơn lời nói của ai gia?"
Trung Nghĩa vương a Trung Nghĩa vương, dù trong tay ngươi nắm binh quyền, hoàng thượng cũng phải kiêng dè vài phần, không có nghĩa là ai gia không thể lấy cớ vi phạm cung quy để phạt ngươi nữ nhi.
Tôn Tình Thiên cắn cắn răng, có chút bất an, đấu tranh trong lòng một chút, đứng dậy bước ra, bộp một tiếng quỳ xuống.
"Là tần thiếp vô lễ với thái hậu, lại vi phạm cung quy, đặt cung sự bản thân lên trên ý chỉ của thái hậu. Cầu thái hậu nương nương trách phạt."
Thái hậu khóe miệng hơi nhếch, hả dạ nói: "Thôi, nếu ngươi đã có lòng hối cải, ai gia cũng không nhỏ nhen mà phạt nặng ngươi. Ngươi trở về chép lại năm mươi lần cung quy là được."
Thái hậu không phải người không biết điểm dừng, bà ta vốn chỉ muốn làm cho một Tôn Tình Thiên tính khí cao ngạo phải cúi đầu nhận lỗi. Nếu như làm quá, sẽ đụng đến giới hạn của Trung Nghĩa vương, rất không tốt cho bà ta nhi tử.
Tạ Trúc Tử đem hai thất quyên bố hết cầm lên lại đặt xuống, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Nàng hiện tại có dấu hiệu mang thai. Mang thai xác thực chuyện tốt, bất quá thâm cung hiểm ác, nàng làm gì cũng nhất định phải cẩn thận. Huống hồ, còn là chuyện mang thai.
Bách Như cùng Nguyệt Lan đứng bên cạnh, vẻ bối rối cùng lo lắng xen lẫn vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt.
"Nương tử, chúng ta bây giờ liền kêu thái y?"
Tạ Trúc Tử ngay lập tức cự tuyệt Bách Như: "Không. Còn quá sớm. Nếu cái thai này là thật, khoảng hai đến ba tháng chúng ta liền mời thái y."
Bách Như không biết lí do tại sao chủ tử lại quyết định giữ bí mật như vậy, nhưng chỉ yên lặng không nói.
Chủ tử quyết chính là thiên ý, ngươi thắc mắc, đồng nghĩa bất tuân.
Tạ Trúc Tử khẽ cười yếu ớt, đưa đôi bàn tay mảnh mai xoa xoa cái bụng, thở dài một tiếng. Đứa trẻ này là nữ nhi thì không nói, nếu là nam nhi, cũng thực may mắn, nàng có thai sau Lưu đức dung, nếu hài tử của Lưu đức dung là nam nhi, đứa trẻ này liền không phải trưởng tử, về sau có thể sống an toàn hơn một chút. Chỉ hi vọng Lưu Linh Vân sinh ra là hoàng tử, như vậy thì thật tốt!
Hoàng hậu gì đó, trữ quân gì đó, nàng đều không cần. Nàng là muốn tìm một đại nhân vật có vị trí vững chắc, bám đùi sống yên ổn.
Nhưng không có nghĩa nàng không muốn tranh sủng nha.
* * *
Âm thanh đánh khánh réo rắt rất êm tai không biết từ đâu truyền đến, lại không thể khiến lòng Vi Vô Sương dịu đi chút nào. Nàng ta từ thuận nghi thăng lên nửa phẩm tiệp dư, không thể xem là cao so với một số tần phi khác, nhưng so với tài ăn nói không có gì đặc biệt, nhan sắc không bằng Võ tiệp hoa, tài nghệ không bằng Yến phương nghi, gia thế cũng không sánh được với Du dung hoa, đáng ra nên tỏ ra hài lòng, vẫn cảm thấy ấm ức nhất là hoàng thượng các đêm sau đó đều không ở lại chỗ nàng ta.
Không những vậy, hai hôm trước Tôn Gia Kính buổi tối đến chỗ nàng, làm nàng cứ tưởng là hắn sẽ ở lại đêm đó, không ngờ hắn chỉ ghé qua ăn một chén vịt bát bảo rồi lại phất tay áo rời đi. Ma ma giáo dưỡng khuyên nàng nên kiên nhẫn, đừng làm gì thất thố để hoàng thượng biết sẽ chán ghét, bất quá nếu là bà ta, phu quân bà ta đến chỗ bà ta ăn một chút, sau đó buổi đêm lại đến chỗ tiểu thiếp khác, bà ta còn có thể nhẫn nhịn sao?
Nghĩ như vậy, Vi Vô Sương đứng dậy, gọi một tiểu cung nữ, kêu nàng đem điểm tâm hoa hồng đến chỗ hoàng thượng, đặc biệt còn cẩn thận dặn dò nàng không cần cố chấp gặp hắn, một tiểu cung nữ nhỏ bé nói muốn gặp hoàng đế là có thể gặp sao? Chỉ cần mồm miệng lanh lợi một chút, đem cái này giao cho tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, liền thành công trở về, đến chỗ chủ tử nhận thưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.