Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 151: Tôi muốn kết hôn




Cánh tay căng thẳng vòng bên eo cô, đỉnh đầu truyền đến giọng nói rét run của người nào đó, "Hạ Vãn Lộ, em có ý gì?"
Cái gì có ý gì? Tối nay người tới bới móc có phải quá nhiều hay không?!
"Người đã đi rồi em còn muốn nhìn? Tại sao không nhìn người bên cạnh em là anh?! Còn nữa, cho tới bây giờ em cũng không cho phép anh vào phòng em, tại sao hắn lại có thể?!" Tả Tam Thiếu cảm thấy rất không công bằng, giống như cô làm anh rất mất mặt, trừ lúc giả bệnh nằm viện, anh cho tới bây giờ cũng không được phép vào chỗ cô làm việc, cho dù là đón hay tiễn, vẫn luôn là ở bên ngoài đợi, tại sao Hứa Tiểu Soái lại có thể vào? Còn cùng cô lôi lôi kéo kéo đi ra, bảo anh làm sao chịu nổi?
Lúc này vừa đúng thời gian ăn cơm của bệnh viện, người đến người đi, sớm có không ít người chú ý tới tư thế mập mờ của họ.
Cô giãy giụa, không thể tránh thoát thành công, Tả Tam Thiếu có quyết tâm chiêu cáo thiên hạ, tuyên bố quyền sở hữu cô, ôm chặc không thả, còn ở bên tai cô nghiêm khắc cảnh cáo, "Hạ Vãn Lộ! Đừng quên, em là vợ anh!"
Cô cảm thấy rất buồn cười.
Không phải là không tức giận. Nói thật, sau khi thấy được dấu son môi trên cổ áo anh và tin tức anh sẽ kết hôn cả thế giới đều biết, nếu như nói thật tất cả đều bình tĩnh, đó chỉ có thể nói cho tới bây giờ cô chưa từng yêu anh, chỉ là, bởi vì bản thân cô không có quyền yêu, cho nên dùng lý trí kiềm chế mình, hơn nữa lừa mình dối người tự nói với mình, đây là kết quả cô muốn, hi vọng tất cả những người đàn ông yêu cô hạnh phúc, bao gồm Thần An của cô, cái cô đợi chính là ngày này!
Nhưng, đã như thế, anh còn mặt mũi nào tới chỉ trích quan hệ của cô và Hứa Tiểu Soái? Anh dựa vào cái gì lại nói mình là vợ của anh?
Tính tình của cô vốn quật cường, hơn nữa lại kiên cường, bởi vì cái bí mật trong lòng cô không thể cho ai biết, từ rất lâu, cô thu lại tài năng của mình, chỉ hy vọng tất cả nhanh kết thúc nhanh một chút, anh kết hôn, anh buông tay, cô trở lại cuộc sống của chính cô, nhưng, không thể không nói, cô đánh giá cao khả năng chịu đựng của mình, cho dù nói thế nào, cô cũng là phụ nữ, một người phụ nữ từng bị tổn thương thật sâu, mắt thấy người yêu của mình phải cưới người khác, cô vốn định một mình yên lặng thương tâm, bị thái độ của anh khơi dậy bản tính của cô, có mấy lời chôn sâu trong lòng bật thốt lên:
"Ai là vợ của anh? Cái người in dấu son môi cho anh mới là vợ của anh! Cùng anh khiêu vũ mới là vợ của anh!"
Thật ra thì, nói xong cô liền tỉnh táo, cũng hối hận.
Trong những lời này bao hàm bao nhiêu ghen tức? Nhẫn nại và ngụy trang lâu như vậy đều ở một khắc này bị thất bại rồi. . . . . .
Cô thật ngốc, bị anh vòng trong khuỷu tay, anh không có nói chuyện, chỉ chốc lát sau, cô nghe anh thở ra một hơi, sau đó lại bắt đầu gọi điện thoại, "Alo, là tôi, Tả Thần An. Hiện tại còn nửa tiếng nữa các cậu tan ca, tôi không xác định trong vòng nửa tiếng có thể chạy tới hay không, nhưng, trước khi tôi chưa tới không cho phép tan việc!"
Cô hồ nghi, anh muốn đi đâu? Không cho phép ai tan việc?
Nhưng chốc lác, cuộc điện thoại tiếp theo anh gọi cho Kỷ Tử Ngưng, hung thần ác sát tự giới thiệu, "Tả Thần An! Kỷ Tử Ngang tôi cho cậu biết, tôi còn chưa kịp truy cứu việc cậu ép vợ tôi đi làm, chỉ là, hiện tại vợ tôi muốn xin nghỉ, tự cậu xem mà làm!"
Bên kia Kỷ Tử Ngưng bị gầm đến nổi lỗ tai nổ tung, kỳ oan thiên hạ mà, anh nào có ép vợ anh ta đi làm? Anh dám sao? Lại xin nghỉ. . . . . . Kể từ sau khi Tả Thần An xuất hiện, y tá Hạ Hạ vẫn luôn chuyên cần đã biến thành đại vương xin nghỉ, tiểu tử Tả Thần An có biết tìm người làm thay cũng là chuyện rất phiền phức hay không? Trọng điểm là, Tả Thần An cũng nên khách khí với anh mới phải, còn hung hăng với anh?
Hạ Vãn Lộ nghe rồi, nhìn chằm chằm anh chỉ cảm giác không thể tưởng tượng nổi, xin nghỉ? Cô nói muốn xin nghỉ lúc nào?
Anh có thể không cần luôn lấy công việc của cô làm trò đùa hay không? Xin nghỉ thường xuyên như vậy, cũng chỉ có Kỷ Tử Ngưng nơi này mới có thể chứa chấp cô. . . . . .
Anh kéo cô đến nơi dừng xe, cô chết sống không chịu, nhưng làm sao qua được sức lực của anh, một đường nửa ôm nửa kéo, bị anh nhét vào trong xe.
"Tôi không xin nghỉ! Anh muốn mang tôi đi nơi nào? Tôi không đi?!"
Kháng nghị của cô chỉ phí công, anh khóa cửa xe lại, đeo dây an toàn cho cô, xe, giống như tên rời cung bay đi.
Một đường, anh đều xị mặt lái xe, không nói đi nơi nào, càng không nhìn ra anh đang vui hay đang giận, cô lúc đầu ở trong xe không ngừng làm ầm ĩ muốn xuống xe, bị anh xanh mặt gầm lên một tiếng, "Ngồi yên!"
Anh ngược lại hiếm khi nghiêm túc hét lên với cô như vậy, không giống ngày trước gây gổ tranh hơn thua, lần này, hình như thật rất nghiêm túc, giống như sắp xảy ra chuyện lớn gì. . . . . .
Cô nghĩ tới cú điện thoại kia của anh lúc trước nói gì anh không tới cũng không cho phép người ta tan việc, không khỏi liên tưởng, chẳng lẽ là công ty xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc bởi vì yêu anh, nghĩ đến đây liền không dám la lối nữa, lặng yên ngồi bên cạnh anh.
Đều nói Tả Tam Thiếu hỉ nộ vô thường, người khác từ sắc mặt của anh căn bản không thể nào phán đoán tâm tình của anh, điều này ở cô mà nói lại chưa từng có khó khăn, theo thổ ngữ dân gian thô tục, chính là cái mông của anh vừa nhấc lên cô cũng biết anh muốn đi ị, (>.
Sau một đường lo lắng, anh cuối cùng dừng xe lại, "Đến rồi, xuống xe." Giọng điệu ra lệnh.
Cô không giải thích được xuống xe, thấy anh còn lấy xuống từ trên xe một túi văn kiện, nhìn lần nữa, trước mắt chỗ này lại là. . . . . . Cục dân chính?
"Tới nơi này làm gì?" Cô kinh ngạc không thôi, đứng tại chỗ không chịu dịch bước.
"Đi!" Anh níu chặc lấy cánh tay, kéo cô vào bên trong.
"Anh muốn làm gì? Tôi không đi!" Cô cảm thấy mình chân không chạm đất bị anh xách lên đi, đây chính là sự chênh lệch cao thấp về thể lực! Anh cao hơn cô hai mươi centimét, ở trước mặt anh, nếu như anh muốn dùng bạo lực, mình nhất định chỉ là một con gà con, nhẹ nhàng bóp một cái sẽ ngủm, cho nên, trừ lớn giọng với anh, cô thật một chút ưu thế cũng không có, nhưng, anh hôm nay, rõ ràng không muốn cùng cô so giọng, xách cô lên không nói câu nào.
Cứ như vậy vẫn bị anh xách đến cửa một văn phòng, anh ném cô đi vào, sau đó đóng cửa, nói với người trong phòng làm việc, "Tôm Tép, tôi tới rồi, cũng may chưa muộn! Nhanh lên đi, tôi muốn kết hôn! Làm thủ tục cho tôi."
Cái người gọi là Tôm Tép kia nhìn dáng vẻ cũng là lãnh đạo Cục dân chính, đoán chừng là bạn của Tả Thần An, đường đường một lãnh đạo nào đó mang chức vụ XX lại bị người gọi thành Tôm Tép, chỉ có thể may mắn không có thuộc hạ ở chỗ này, càng thêm may mắn là, nhủ danh của anh lúc nhỏ không gọi Cẩu Thặng ..., nếu không anh thật là không có mặt mũi gặp người rồi. . . . . .
Vậy mà, lúc này để cho anh khiếp sợ không phải anh tên gì, mà là câu nói Tả Thần An mới vừa nói kia, anh nghiêm trọng hoài nghi mình nghe lầm, "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói tôi muốn kết hôn! Lập tức! Làm thủ tục cho tôi!" Tả Thần An ném túi giấy trên bàn anh, "Có phải cần những thứ đồ này hay không? Tôi mang đến rồi!"
Đợi đã nào...! Đợi đã nào...! Còn có một người càng không biết rõ tình huống hơn Tôm Tép, đó chính là Hạ Vãn Lộ. . . . . .
Anh nói anh muốn kết hôn? Nếu như cô không nghe lầm, nơi này chỉ có một người phụ nữ là cô, mà luật pháp Trung quốc còn chưa cho phép gay kết hôn, nói cách khác, Tả Thần An cũng không phải cùng cái người gọi là Tôm Tép này kết hôn, vậy chính là cùng cô?
Trong đầu cô vòng vo ba đường mười tám ngoặt mới suy nghĩ ra một điểm này, một khi suy nghĩ ra, mới cảm thấy cái loại sụp đổ trời long đất lở, "Cái gì? Tả Thần An? Anh đang nổi điên cái gì? !"
Kết hôn?! Trời ạ! Kết hôn?! Cô là xuyên qua, nằm mơ hay là sống lại rồi?
Trả lời cô, là ánh mắt hung ác của Tả Thần An cộng thêm một tiếng rống to, "Câm miệng!" Xanh mặt giống lúc mới vừa rồi ở trong xe.
Cô thật ngậm miệng rồi. . . . . .
Không phải sợ anh, mà là. . . . . . được rồi, cô thật ngốc rồi, đây. . . . . . đây quá không thể tưởng tượng nổi. . . . . .
Tôm Tép cũng chưa bao giờ gặp qua trường hợp như vậy tới kết hôn, rốt cuộc là kết hôn còn là ép hôn? Rõ ràng con gái người ta hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, giống như bị dọa ngốc rồi. . . . . .
Lại nói Tả Thần An không phải giá thị trường rất tốt sao? Còn cần như vậy tới kết hôn? Anh rất muốn cười, nhưng dưới ánh mắt hung hổ hăm dọa của Tả Thần An lại không dám phát ra một chút âm thanh, anh vẫn không muốn chết rất khó coi.
Anh không khỏi nhìn chằm chằm Hạ Vãn Lộ mấy lần, người có thể để cho Tả Tam Thiếu phát điên như vậy sẽ là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ là thiên kiều bá mị đại gia khuê tú Diệp Như Ý trong truyền thuyết trên báo hôm nay? Nhưng là. . . . . . Ah? Như vậy không giống?
"Tiểu Tam Tử, cô dâu này. . . . . . ?" Bạn học của Tả Thần An căn bản đều theo ông nội Tả gọi anh là Tiểu Tam Tử, giống như Tả Thần An cũng gọi nhủ danh bọn họ, chỉ là, những lời này Tôm Tép không thể nói xong, bị một ánh mắt Tiểu Tam Tử trừng trở về.
"Được được được, làm thủ tục kết hôn. . . . . ." Tôm Tép thức thời ngừng nói, đem đồ vật trong túi giấy đều lấy ra, trong miệng đọc, "Ừ, chứng minh thư của hai người, hộ khẩu. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ kinh ngạc phát hiện chứng minh thư của mình và hộ khẩu đều ở trong đó. . . . . .
"Chứng minh thư của tôi! Tại sao lại ở chỗ của anh?" Cô không nhịn được hoảng sợ kêu lên.
Anh nhướng nhướng mày, không lên tiếng, vụng trộm hừ hừ, trải qua sự kiện mất tích Ô Long tối hôm qua, còn dám đem chứng minh thư để bên người em sao? Sáng nay lén trộm ra, không có chứng minh thư xem em chạy loạn như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.