Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 175: Càng khó càng yêu




Ba Hứa thấy tình huống khác thường, sải mấy bước tới trước, quát Hứa Tiểu Soái, "Con đi đâu?"
Hứa Tiểu Soái bước chân dừng một chút, vốn định cứ như vậy rời đi không nói một lời, đem cục diện rối rắm này giao cho những người khác đi dọn dẹp, nhưng nghĩ lại, vẫn là xoay người lại tuyên bố, "Các vị quan khách, tiệc đính hôn ngày hôm nay hủy bỏ, chỉ là, nếu đã tới Hứa gia, các vị vẫn có thể tận tình tận hứng chơi đùa, Hứa mỗ có chuyện quan trọng, cáo từ trước!"
Nói xong, không quan tâm ba có vẻ mặt gì, vọt ra khỏi cửa chính.
Người lớn hai nhà Ninh Hứa đều bị lời nói của Hứa Tiểu Soái làm chấn động, đặc biệt là ông bà Ninh, có thể nói là sỉ nhục lớn nhất từng gặp trong đời này, đính hôn của thiên kim nhà họ Ninh bọn họ, chú rể lại chạy mất! Sắc mặt không khỏi hết sức khó coi, cũng không để ý phong độ và lễ nghi, chất vấn tại chỗ, "Anh Hứa, đây chính là cam kết anh thực hiện cho nhà họ Ninh chúng tôi sao?"
Sắc mặt Ba Hứa cực kỳ lúng túng, liên tiếp bày tỏ xin lỗi, cũng tràn đầy tức giận đối với đứa con trai không có tiền đồ này.
Trùng hợp Ninh Vũ Khiêm đuổi theo xuống lầu, trên mặt còn vương nước mắt, vừa thấy khách khứa đầy sảnh, cô vô cùng hối hận, lần này mất hết mặt mũi rồi, sớm biết không nên xuống lầu . . . . . . Không, nên nói sớm biết sẽ như vậy, thì không nên nghe và tin lời những người khác, gây ra một màn này, cuối cùng đến mức không cách nào thu dọn hiện trường. . . . . .
Ông bà Ninh thấy trên mặt con gái còn vương lệ, càng thêm đau lòng, không khỏi hừ một tiếng, "Khóc cái gì? Ninh gia tôi không muốn tiệc đính hôn này nữa! Kiệu lớn tám người khiêng, chúng tôi cũng không gả! Đi!"
Hứa Tiểu Soái lúc gần đi còn bảo mọi người tận tình tận hứng chơi đùa, còn chơi được nữa sao? Người Ninh gia hùng hổ rời khỏi nhà họ Hứa, người nhà họ Hứa vừa giận vừa thẹn, sau này, bảo người hai nhà này làm sao có chỗ đứng trong giới thượng lưu?
Nhớ tới đứa con trai không nên thân kia, ba Hứa liền hận đến nghiến răng.
Khách khứa từng người một mượn cớ cáo từ, cuối cùng chỉ còn lại người nhà họ Hứa, những trang sức hoa lệ, thức ăn bắt mắt kia, dường như đều đang cười nhạo chuyện cười này.
Ba Hứa giận không kềm được, lập tức liền gọi điện cho con trai, điên cuồng hét lên, "Mày rốt cuộc là phát điên cái gì?! Bây giờ tính toán giải quyết như thế nào?"
"Ba, thật xin lỗi. . . . . ." Trong lòng Hứa Tiểu Soái vẫn có áy náy, dù sao thoái hôn không phải một chuyện nhỏ, chuyện này không chỉ có khiến nhà họ Hứa mất hết thể diện, càng sẽ ảnh hưởng đến giao tình hai nhà Ninh Hứa.
"Người mày xin lỗi không phải là tao! Là bác Ninh của mày! Còn có Vũ Khiêm! Mày nhanh chóng, tự mình nghĩ biện pháp đi xin lỗi nhà họ Ninh, dỗ dành Vũ Khiêm trở lại!"
Hứa Tiểu Soái kiên nhẫn chờ ba Hứa hét xong, mới bình tĩnh nói, "Thật xin lỗi, ba, con sẽ không đi! Con cũng sẽ không cưới Vũ Khiêm!"
"Mày. . . . . . quả thật khốn kiếp! Tao cho mày biết, mày không dỗ dành Vũ Khiêm trở lại, mày cũng không cần trở về nữa! Tao sẽ xem như chưa từng sinh ra thằng con trai là mày!" Lửa giận của ba Hứa lại một lần nữa bị lời của con trai đẩy tới cao điểm.
"Ba. . . . . ." Hắn không hiểu, tại sao trong nhà luôn lấy một chiêu này.
"Đừng gọi tao là ba! Tao không có đứa con trai có tiền đồ như vậy! Bắt đầu từ ngày mai, chờ tao khóa hết thẻ của mày, còn quầy rượu rách của mày nữa, chờ bị đóng cửa!"
Hứa Tiểu Soái cười khổ, "Ba, tạm biệt."
Hắn cúp điện thoại. Thật ra, tâm đã dần dần bình tĩnh lại, lời nói của ba không tạo thành uy hiếp đối với hắn, ba hình như quên rồi, hắn có kinh nghiệm từng lưu lạc làm người rảnh rỗi không nghề nghiệp, tài phú tính là cái gì? Địa vị lại coi là cái gì? Hắn thật không để ở trong lòng. . . . . .
Hắn tỉnh táo lại, việc thứ nhất nghĩ tới chính là phải giải thích vì Hạ Vãn Lộ.
Lời nói tối nay của Tả Thần An ở trên bữa tiệc làm cho hắn rung động, cũng làm cho hắn hết sức phục Tả Thần An, Hạ Hạ yêu anh ta, không phải là không có lý do, nhưng mặc dù thái độ của Tả Thần An có thể khen, nhưng hắn vẫn cần nói rõ sự tình.
Cho nên, lần đầu tiên bấm số điện thoại của Hạ Vãn Lộ sau thời gian thật lâu không liên lạc với cô.
"Tiểu Soái, chào cậu." Giọng Hạ Vãn Lộ dịu dàng vang lên.
Lúc này nghĩ đến cô là đang ở cùng Tả Thần An, chuyện an ủi như vậy cũng không tới phiên hắn, cho nên, chỉ là nói với cô, "Hạ Hạ, bảo Tả Thần An nghe điện thoại."
Vì vậy, vài giây sau truyền đến giọng nói của Tả Thần An, "Xin chào, tôi là Tả Thần An."
"Xin chào, Hứa Tiểu Soái." Lời nói khách khí giữa hai người nói rõ sự xa cách cùng đề phòng lẫn nhau bao nhiêu, Hứa Tiểu Soái cười một tiếng, thật ra thì giữa bọn họ không cần như vậy. . . . . ." Tả Thần An, có chuyện tôi phải nói rõ với anh, thời gian Hạ Hạ ở Ám Hương của tôi ca hát, trong sạch cao quý, chưa bao giờ từng lui tới với bất kỳ người đàn ông nào, quan hệ với tôi cũng chỉ là bạn bè. Tôi thừa nhận, tôi theo đuổi cô ấy bốn năm, nhưng cô ấy cho tới bây giờ đều chưa từng động lòng. . . . . ."
"Tôi biết." Không đợi hắn nói xong, Tả Thần An liền chen lời.
"Anh biết là chuyện của anh, tôi nói hay không là việc của tôi, nói ra, trong lòng tôi mới yên tâm. Giúp tôi nói với cô ấy lời xin lỗi, gây ra cho cô ấy tổn thương và quấy nhiễu lớn như vậy." Hứa Tiểu Soái trong lòng lại tăng thêm điểm cho Tả Thần An. Chuyện của bốn năm qua, Tả Thần An chưa chắc thật sự biết, hoàn toàn là dựa vào sự tin tưởng đối với Hạ Hạ . . . . . .
"Được, tôi sẽ nói. Hoặc là, tự anh nói với cô ấy?" Tả Thần An vẫn trả lời ngắn gọn.
Hứa Tiểu Soái cười một tiếng, "Không cần. Chỉ là, Tả Thần An, anh phải đối tốt với cô ấy, cô ấy đáng giá!"
"Đó là tất nhiên!"
"Không có việc gì nữa rồi, tạm biệt!" Hắn không nói cuối cùng là ai đạo diễn trò cười này. Thứ nhất là bởi vì cho dù như thế nào, chuyện này bởi vì hắn mà ra, hắn không phải là một người đàn ông đẩy trách nhiệm lên thân phụ nữ, thứ hai, anh ta cũng rất rõ ràng, không cần hắn nói, Tả Thần An nếu thật tâm muốn tra, tất nhiên có thể tra ra là chuyện gì xảy ra.
Tả Thần An nghe giọng điệu của hắn, mơ hồ mà cảm thấy có cái gì không đúng, câu "Tạm biệt" này là có ý gì? Chưa kịp hỏi lại, Hứa Tiểu Soái đã cúp điện thoại.
Hạ Vãn Lộ thấy thần sắc anh khác lạ, không khỏi hỏi tới, "Thế nào rồi?"
Anh có chút nghi ngờ, "Hứa Tiểu Soái nói tạm biệt với anh, giọng nói là lạ. . . . . ."
"Vậy sao?" Hạ Vãn Lộ lo lắng đoạt lấy điện thoại di động, lập tức gọi trở lại, nhưng Hứa Tiểu Soái đã tắt máy. . . . . .
Cô cầm điện thoại di động, thất vọng, một câu tạm biệt của Hứa Tiểu Soái, ý là rời đi sao? Hắn lại biết đi nơi nào. . . . . .
Cuối cùng, nhớ tới cảm nhận của Tả Thần An, vội vàng giải thích, "Thần An, Hứa Tiểu Soái là bạn tốt nhất của em, cho nên em. . . . . ."
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng ngăn chận môi cô, ôn hòa cười một tiếng, "Không cần giải thích, anh hiểu. Thật ra thì anh nên cần cám ơn hắn, trong bốn năm không có anh, chăm sóc em tốt như vậy, nếu như không phải là hắn, em sẽ chịu nhiều cực khổ hơn."
Khúc mắt với Hứa Tiểu Soái, tới hôm nay mới coi như toàn bộ tiêu tán rồi chứ?
Thật ra thì Hứa Tiểu Soái cũng là người đàn ông mà anh tán thưởng. . . . . .
Hạ Vãn Lộ nghe vậy, rưng rưng nhào vào trong ngực anh, "Thần An, cám ơn anh, cám ơn anh đối với em tốt như vậy, cám ơn sự tin tưởng của anh đối với em."
Anh ôm lấy cô, mỉm cười khẽ vuốt tóc của cô, dùng lời của Hứa Tiểu Soái mà nói, cô đáng giá anh đối đãi như vậy. . . . . . Nhưng là, có một số việc anh phải nói rõ với cô, "Nếu như em thật muốn cám ơn anh, thì lấy dũng khí tới yêu anh, không cho phép lui bước! Heo nhỏ, em cũng nhìn thấy, tình yêu của chúng ta tồn tại bao nhiêu ngăn trở, có lẽ, tương lai, còn có nhiều khổ nạn và trở ngại hơn đang chờ chúng ta, nhưng cho dù còn có thể xảy ra ra chuyện gì, anh đều sẽ không buông tay em, anh muốn em, cũng giống anh. Dĩ nhiên, cũng không phải muốn em tới đối mặt khó khăn mưa bão, những thứ này đều hoàn toàn giao cho anh xử lý, cái anh muốn, chỉ là em mãi bên cạnh anh! Đây là lời cảm ơn tốt nhất em dành cho anh! Có thể hứa với anh không?"
Trên buổi tiệc tối hôm nay, uy hiếp của mẹ, cùng tình cảnh Hạ Vãn Lộ bị kinh ngạc vẫn còn quanh quẩn trong đầu óc anh, anh thật lo lắng, quyết tâm của Hạ Vãn Lộ kia, sẽ ở bất kỳ thời điểm một cái gian khổ đánh tới sẽ sụp đổ tan rã. . . . . .
Anh ngưng mắt nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô.
Trên lông mi của cô còn ngưng tụ giọt nước mắt cảm động, trang điểm tối nay đã lau, làn da trắng sứ phủ lên sự sáng bóng mà hồng hào tự nhiên, con ngươi sáng bóng hơi nước mịt mờ, một thân quần ngủ tơ tằm màu trắng, càng lộ vẻ nhỏ yếu mềm mại của cô, thật như một đóa hoa nhài ngậm sương. . . . . .
Cô như vậy, làm cho anh khó có thể khống chế, cơ hồ không cách nào đợi cô đáp lời nữa, thì muốn ôm cô vào trong ngực, hung hăng hôn, hung hăng yêu, vậy mà, biểu hiện tiếp theo của cô lại làm cho anh từ trên mây rới xuống đáy vực. . . . . .
Chỉ thấy cô nhẹ nhàng lắc đầu một cái, rất nhẹ, lại rất kiên định, "Không!"
Anh bị đả kích thiếu chút nữa không đứng vững, không kìm hãm được bắt được hai vai cô, đau không nói nổi, "Heo nhỏ!"
Khi anh cho là đến bên bờ tuyệt vọng thì lại thấy cô khẽ mỉm cười, trong mắt còn thoáng qua một tia nghịch ngợm, "Em nói không! Tại sao tất cả khó khăn phải giao cho anh giải quyết? Chẳng lẽ không liên quan tới em sao? Đây là tình yêu, hạnh phúc, đó cũng là khó khăn của hai người chúng ta! Em không những muốn đứng chung một chỗ với anh, còn phải sóng vai chiến đấu với anh! Cùng nhau cố gắng vì hạnh phúc chúng ta!"
"Heo nhỏ!" Tay của anh dùng sức chế trụ bả vai cô, sau đó chợt đem cô ôm vào trong lòng, thật chặt, niềm vui và đau thương lớn như vậy anh thật không chịu nổi! Oán trách cắn vành tai cô, "Em tiểu bại hoại này! Anh sắp bị em làm điên rồi!"
Anh ôm chặt như thế, giống như phải đem cô khảm vào trong thân thể của anh, cô thiếu chút nữa không thở nổi, chỉ là, đây là ngạt thở của tình yêu, là ngạt thở của hạnh phúc, cô nguyện ý trầm mê. . . . . .
Không kìm hãm được, cũng vây quanh hông của anh, nghiêng đầu, nghênh hướng tới môi anh đang cắn hôn lỗ tai cô. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.