Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 288: Ngoại truyện 28:em là của anh sớm sớm chiều chiều




Tống Sở cười giải thích. “Gặp được bà xã mình, đưa cô ấy về nhà trước, các cậu cứ chơi vui vẻ đi!”
Có người bắt đầu ồn ào, “Tống Sở à, không nể mặt như thế sao! Đồ thấy sắc quên bạn!”
“Tống Sở! Cùng chị dâu ở lại ngồi một chút đi!”
“Đại mỹ nữ Tả Thần Hi còn xinh đẹp hơn ngày xưa nữa! Tống Sở, thằng nhóc cậu thật có phúc đấy! Cho chúng tôi kính mời chị dâu một ly đi!”
Những người đã làm việc từ những ngày đầu trong công ty Tống Sở, tất nhiên đều biết đến Thần Hi, Thần Hi cố gắng đứng vững, vịn cánh tay Tống Sở nhìn vào trong phòng, mắt say nhìn lờ mờ như lạc trong sương mù, có vài người cô nhìn quen mắt, một số cũng không biết, một phòng đầy người, đều cười nhìn bọn họ, bài hát “Gió mặc gió” cũng đã qua một đoạn rồi nhưng vẫn chưa có ai hát.
Tống Sở đỡ eo cô, lần nữa từ chối lời mời giữ lại của mọi người, sau đó ôm cô đi, mà cô, trước lúc rời đi cũng nói vài câu từ chối khách sáo.
Cửa, khi hai người vừa chuyển thân mình rời khỏi phòng, nháy mắt sau khi quay người đóng cửa, Thần Hi nghe bên trong cất lên tiếng hát, “Sợ em đau buồn sợ em khóc, sợ em cô đơn sợ em ngốc nghếch…….” Có điều, người hát lại là một cô gái……
Lúc Tống Sở dìu Thần Hi trở về nhà, đèn phòng khách đã tắt, xem ra, hai đứa trẻ cũng đã ngủ.
Mà Thần Hi, ngay từ lúc lên xe đã bắt đầu ngủ rồi, là anh ôm cô từ trên xe đi lên nhà.
Thả một thân mùi rượu lên trên giường, lại xả nước nóng, lau rửa toàn bộ thân người cô, sau đó thay một bộ áo ngủ sạch sẽ, sau khi tất cả đều đã xử lý ổn thỏa, liền ngồi bên mép giường, ngơ ngác nhìn cô ngủ say, cô khi say rượu, đôi gò má đỏ bừng, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn…….
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, đến mức nghe rõ cả tiếng tích tắc kim chỉ giây của đồng hồ treo tường.
Anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, không ngủ, cũng không làm gì khác, chỉ là nhìn như thế…….
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ đêm yên tĩnh này, anh giật mình một cái, khẽ chấn động, cầm lấy di động nhìn vào, do dự một lát, rốt cuộc vẫn nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia là một mảnh yên lặng, anh, cũng không nói chuyện, quanh mình yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe rõ tiếng hít thở của người đối diện.
Cuối cùng, rốt cuộc anh mở miệng, “Không nói câu nào thì tôi cúp, ngủ ngon.”
“Tống Sở!” Người kia vội vàng gọi anh, cuối cùng sợ đánh mất giọng nói của anh……
Vì vậy, lại một hồi yên lặng.
Dần dần, đầu dây bên kia truyền tới tiếng khóc lóc nho nhỏ.
Nghe thấy những tiếng này, anh khẽ cau mày lại.
“Cô ấy thật…… Thật là đẹp…… Còn đẹp hơn lúc trước……” Đầu dây bên kia truyền tới lời nói hâm mộ nhưng cũng đầy u oán.
Sắc mặt anh khẽ biến, nguội lạnh đáp lại một tiếng, “Ừ.”
“Cho nên, anh cố ý đưa cô ấy tới trước mặt em để kích thích em sao?” Giọng nói của cô làm cho người ta cảm thấy như có thể nhìn thấy dáng vẻ cô lúc nói ra những lời này, nở nụ cười mà rơi lệ.
Anh ngẩn ra, “Không phải……”
Sau khi khẽ cười một tiếng, cô bật khóc thành tiếng, “Tống Sở, em uống say rồi, em thật khó chịu quá……. Thật sự rất khó chịu……”
Anh không trả lời.
“Tống Sở, thật hâm mộ cô ấy,uống say còn có người chăm sóc…… Có người đưa cô ấy về nhà…….”
Vẻ mặt cương cứng của anh rốt cuộc cũng dịu xuống, thở dài, “Đưa cô ấy về nahf, là trách nhiệm của anh.”
Giọng điệu cô đau buồn, “Trách nhiệm…… Ha ha…… Tống Sở, cái gì em cũng không cần…… Thật, cái gì cũng không cần…… Chỉ cần…… Chỉ cần……. Một chút xíu ấm áp…… Một chút thôi……. Em cũng có thể cho anh ấm áp…… Tống Sở, chúng ta có thể dựa dẫm vào nhau…….”
Chân mày anh càng níu chặt hơn, “Em thật uống say rồi.”
“Đúng vậy, uống say, anh mới phát hiện sao?” Cô cười, cười đến ngặt nghẽo điên cuồng.
Anh nhìn một người đang ngủ trên người như trẻ nít - Thần Hi, giọng nói căng thẳng cũng không có nhiệt độ, “Uống say rồi thì đi ngủ sớm đi, ngày mai công ty sẽ rất bận đấy.”
Rồi sau đó, dứt khoát cúp điện thoại.
Có điều, sau khi vứt điện thoại xuống, ngồi trên mép giường, sắc mặt anh cũng trở nên vô cùng nặng nề.
Anh chậm rãi đưa tay ra, ngón tay áp lên mặt Thần Hi, truyền đến nhiệt độ ấm áp, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Bỗng dưng, anh cúi người xuống, hôm môi cô, nặng nề, thậm chí hôn môi cô có chút thô bạo, cũng vừa tháo chăn ra, tay chui vào trong áo ngủ cô.
Cô đang ngủ say, bị anh làm cho tỉnh giấc, cảm giác say chưa thoát hết, cả người cô chẳng còn sức lực nào, bất mãn vì bị anh quấy nhiễu, đẩy anh, có chút mờ mịt mông lung, “Không muốn…….”
Nhưng anh lại khẩn trương quả quyết muốn cô, hoàn toàn không chú ý cô đang phản đối, thậm chí, lúc cô chưa hoàn toàn chuẩn bị xong đã tiến vào, vừa vội vàng vừa thô bạo, giống như muốn mượn chuyện này để chứng minh gì đó……
Cũng trong đêm này, lúc đang muốn cô, vừa hôn vừa không ngừng lặp lại câu nói, “Thần Hi, anh cần em…… Anh chỉ cần em……”
Rốt cuộc, lại trở thành một căn phòng kiều diễm, cơn say dục vọng phóng túng, còn sung sướng lâm ly hơn cả khi tỉnh táo…….
Sau khi tình cảm nóng bỏng qua đi, Tả Thần Hi lại ngủ say lần nữa, mà anh, lại ôm cô thật chặt, trong bóng tối, chân mày nhíu chặt âm thầm cầu nguyện, “Thần Hi, nói yêu anh đi, để cho anh giữ vững lập trường kiên định, Thần Hi, anh chỉ yêu em, chỉ thích em……”
Dạo gần đây Tả Thần Hi đang suy nghĩ làm thế nào để cải thiện quan hệ với gia đình nhà họ Tống, lại khổ nổi không tìm được cách nào. Mẹ chồng cô, khác với những người khác, ra đường là một người rất tốt, trong mắt mọi người, thật là một bà mẹ chồng tốt, làm cho cô đào khắp mọi ngóc ngách cải thiện quan hệ cũng không tìm được, thậm chí, cô nghi ngờ mình đang làm điều thừa đi…….
Phương Di nói, nếu lấy thật lòng đối với thật lòng, đối với cô mà nói, việc này khó khăn rất lớn!
Có điều, cô không có ý định buông xuôi, trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng chính là, cô nhận ra được Tống Sở
Thành tâm (có lòng), Tống Sở thật đã đối với cô càng ngày càng tốt, nếu Tống Sở đều cố gắng đốt lửa như vậy, cô không có lý gì không thêm chút dầu, cô muốn Tống Sở đạt được ước muốn, cố gắng chân chính đi vào nhà họ Tống, trở thành người nhà họ Tống.
Bạn đang đọc truyện được edit trên diễn .đàn.Lê…Quý…Đôn….
Vì vậy, liền bắt đầu làm từ những ngày chủ nhật.
Chẳng hề giống như lúc trước, mỗi lần về nhà họ Tống đều mặt ủ mày chau, đều phải chờ đợi đến phút cuối thì mới chịu lên đường.
Cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, cùng Tống Sở, mang theo hai đứa trẻ, đến nhà họ Tống sớm một chút, có thể trò chuyện cùng với mẹ chồng, thậm chí cùng với bà ấy chơi đánh mạt chược một lát, thời tiết tốt, lúc Trịnh Hữu Đào vui vẻ hân hoan, có khi bà ấy còn dẫn theo cô đi ra ngoài.
Cuối tuần này, vẫn đến nhà họ Tống khá sớm, Trịnh Hữu Đào đã mặc một bộ đồ hoàn toàn mới, đang chờ cô đến.
“Thần Hi, đi, chúng ta đi ra ngoài dạo đi!” Nhìn hình như tâm tình Trịnh Hữu Đào rất tốt, gọi cô, vui vui vẻ vẻ muốn đi ra ngoài.
“Được!” Thần Hi vui vẻ đồng ý.
Tống Sở thấy thế cũng hăng hái, “Con đi theo hai người được không?”
“Không cần! Không cần! Anh ở nhà trông bọn trẻ đi! Phụ nữ chúng tôi đi ra ngoài, anh đi theo làm gì chứ hả!” Trịnh Hữu Đào liên tiếp xua tay.
Tất nhiên Tống Sở rất vui khi thấy mẹ và bà xã mình hòa hợp như vậy, vội vàng kéo Thần Hi đến bên mình, kín đáo đưa cho cô một tấm thẻ, “Muốn mua cái gì cứ quẹt thẻ của anh!”
“Không cần!” Thần Hi theo thói quen cường thế (lấn át), đẩy trở về.
“Thần Hi……” Vẻ mặt anh rất nghiêm túc.
Cô biết, lòng tự ái ông chồng nhà cô lại bị tổn thương rồi……
“Được rồi!” Cô nhận lấy, cũng không biết trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền? Kết hôn đã nhiều năm như thế, đến bây giờ cô cũng chưa từng quản tiền của Tống Sở.
Lần này Trịnh Hữu Đào không mang Thần Hi đi dạo mấy trung tâm thương mại nữa, mà là đi tới cửa một khu chung cư đang xây, Thần Hi nhìn nhìn, đây không phải là tòa buiding bán và cho thuê căn hộ mới xây sao?
“Mẹ, tới chỗ này làm gì vậy?” Cô kỳ lạ hỏi, chẳng lẽ mẹ chồng cô muốn mua phòng?
Suy đoán của cô rất đúng……
Trịnh Hữu Đào kéo tay cô, cười nói với cô, “Nghe rất nhiều người nói cái buiding này bán hoặc cho thuê đều không tệ, con giúp mẹ tham khảo một chút xem……”
“Mẹ, mẹ muốn mua nhà sao?”
Trịnh Hữu Đào cười rộ lên, “Cũng không phải là mẹ muốn mua, là mẹ và ba con tính muốn mua cho Tống Ngọc một căn. Nói sao nhỉ, căn nhà hiện nay của chúng ta, đó là căn nhà kết hôn của con và Tống Sở, chúng ta lại không thể ở lì đó không chịu đi nha! Sớm muộn gì cũng phải chuyển ra, không bằng, trước mua cho Tống Ngọc một căn, sau này chúng ta chuyển ra liền đến ở chung nhà cùng Tống Ngọc!”
“Mẹ, không ai muốn mẹ rời đi đâu! Mẹ và cha cứ yên tâm thoải mái mà ở, con và Tống Sở đều không có ý định trở về ở căn nhà này!” Lại nói mặc dù từng nói lẫy cùng Tống Sở mang căn nhà trả lại cho cô, nhưng thật ra là không làm được, căn nhà đó, lúc vừa nói cho cha mẹ Tống Sở ở, cô đã không có ý định thu hồi lại.
“Vậy cũng kỳ đi! Cho dù muốn mẹ và cha con ở được yên tâm thoải mái, nhưng Tống Ngọc rất nhanh sẽ tốt nghiệp, có việc làm, cần có nhà ở, sao có thể để em chồng ở trong căn nhà của chị dâu được? Hơn nữa, mẹ cũng có chút lòng riêng, mua cho Tống Ngọc một căn nhà nhỏ, sau này nó (Tống Ngọc) lập gia đình cũng có chút khí phách, không sợ bị đàn ông khi dễ.”
“Chuyện này…… Cũng đúng đi…… Nhưng mà, Tống Sở biết không?” Cô đoán chắc Tống Sở không biết đi, nếu không hôm nay cô và mẹ chồng chắc chắn sẽ chẳng ra khỏi nhà.
“Không biết! Cái thằng nhóc này nha, đều là muốn chịu thiệt cho mình, lần trước nó cưng chiều em gái mua cho em gái một chiếc xe Martha, đoán chắc cũng đã tiêu pha hết tài sản của nó rồi! Lúc này còn tiền đâu mà mua căn nhà chứ? Hay là để mẹ và cha con chịu trách nhiệm đi, lúc đầu cứ thanh toán tiền đặt cọc trước, sau đó sẽ vay thế chấp ngân hàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.