Kinh Từ

Chương 2



Buổi tối về đến nhà, tôi nhìn thấy mẹ đang ngồi trên ghế sô pha, khoảnh khắc nhìn thấy tôi, mẹ bước nhanh về phía tôi.

“Hôm nay Kinh Từ có ăn cơm đàng hoàng không?”

Tôi để cặp sách xuống, cười với mẹ, vừa trả lời vừa lấy ra hai bình sữa đã trống không từ trong cặp sách.”

Có mà mẹ, hôm nay bọn con cùng nhau ăn sườn kho tàu của nhà ăn.”

Mẹ nhận lấy bình sữa, xoa đầu tôi.

“Vất vả cho con rồi Khanh Khanh, vừa đi học vừa phải trông chừng Kinh Từ.”

Tôi cười lắc đầu, kéo quần đồng phục xuống, không muốn để mẹ nhìn thấy cái chân bị sưng đến phát tím của tôi, sau đó quay về phòng của mình.

Do dự một hồi, cuối cùng tôi lấy ống tiết kiệm tiền từ trong cùng của tủ quần áo ra, là một bé heo màu hồng.

Tôi để ống tiết kiệm lên giường, nhìn chằm chằm vào nó, cuối cùng đập nó vào đầu giường thật mạnh.

Ống tiết kiệm vỡ tan tành, từng tờ tiền màu đỏ và năm mươi, hai mươi đồng lẻ lập tức trào ra.

Tôi chậm rãi nhặt mảnh vỡ của bé heo, bỏ vào trong một chiếc hộp đựng giày, sau khi xác định toàn bộ mảnh vỡ đều ở trong hộp thì tôi bắt đầu đếm tiền rơi lả tả.

Mỗi một tờ tiền tôi đều trải thẳng ra.

Ở góc của mỗi tờ tiền đều viết chữ cuối cùng trong tên của tôi và Đoàn Kinh Từ.

Sau khi sắp xếp lại tất cả, tôi đếm tiền, tổng cộng hai ngàn một trăm tệ, vẫn còn thiếu hai ngàn chín trăm.

Suy tư một lúc, tôi vẫn gõ cửa phòng mẹ.

“Sao vậy Khanh Khanh.”

Tôi dùng tay kéo góc áo, nói với mẹ bằng giọng rất nhỏ: “Mẹ ơi, phải đóng bù học phí cho trường…”

Mẹ tôi không hề do dự, mở ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, trong đó có một cọc tiền mặt được bọc lại bằng giấy.

Động tác của mẹ tôi rất chậm, mẹ đếm tờ nào tôi nhớ tờ ấy, mãi đến khi một cọc tiền chỉ còn lại mấy tờ lẻ tẻ.

“Mẹ cho con ba ngàn, đóng học phí xong thì ăn một bữa thật ngon nhé.”

Tôi do dự một hồi, cuối cùng nhận lấy tiền của mẹ.

Tôi không dám nhìn vào mắt mẹ, xoay người rời đi.

Tối hôm đó, tôi úp sấp trên cửa phòng mẹ, tiếng nức nở trong phòng kéo dài cho đến đêm khuya.

*

Sáng hôm sau, tôi đã nhìn thấy mấy nữ sinh đó ở cổng trường, bọn họ lại lần nữa cười hì hì ôm tôi vào lòng.

“Thế nào hả em gái.”

Nữ sinh tóc đỏ duỗi hai ngón tay ra xoa xoa, tôi gật đầu, cô ta cười:

“Vậy buổi tối gặp ở chỗ cũ ~”

Sau khi hết giờ tự học buổi tối, tôi lẻ loi một mình đi đến quán bida đó.

Sau khi đẩy cửa ra, mùi khói thuốc sặc mũi phả vào mặt, tôi vô thức ho khan hai tiếng.

Thích ứng được với ánh đèn u ám rồi, tôi nhìn thấy người phụ nữ đó, bên cạnh cô ta là một đám thiếu niên bất lương, mà chàng trai không ăn nhập gì với bọn họ đang ở trong góc chính là Đoàn Kinh Từ.

Người phụ nữ nhìn thấy tôi thì đứng dậy khỏi ghế sô pha, cô gái tóc đỏ đó huýt sáo với tôi, nam sinh bên cạnh cũng bắt đầu ồn ào.

“Ôi chao, em gái mới tới ngây thơ vậy.”

“Chị Tuyết, người mới tới bao nhiêu tiền, trông không tệ đâu.”

Tôi bị hù dọa, lùi lại hai bước, người phụ nữ được gọi là chị Tuyết đó cười xán lạn, nghe thấy lời trêu ghẹo của nam sinh thì tặc lưỡi.

Làm gì vậy, đừng dọa em gái sợ.”

Chị ta đi về phía tôi, duỗi cánh tay ra muốn chặn tôi lại, tôi né tránh, bàn tay chị ta lúng túng cứng đờ giữa không trung.

Tôi không do dự, sau khi mở cặp sách thì lấy một xấp tiền mặt ra, đặt trên bàn trà.

“Năm ngàn, thiếu một xu.”

Nói xong, tôi kéo Đoàn Kinh Từ đang ở trong góc muốn đưa anh đi, nhưng tôi không kéo anh được.

“Đoàn Kinh Từ, đi theo em.”

Tôi đỏ mắt tiếp tục kéo anh, nhưng anh vẫn thờ ơ.

Hạ Tuyết cười, ung dung đẩy tôi ra, ngồi xuống bên cạnh Đoàn Kinh Từ.

“Em gái, ai cho em kéo tay bạn trai của người khác vậy?”

Nói xong, chị ta liếc mắt ra hiệu với đám người, tôi lập tức bị mấy người đàn ông đè xuống đất.

Tôi đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đè xuống trước mặt Hạ Tuyết, mà chân đi giày cao gót đen của chị ta thì cứ như vậy mà giẫm lên đầu tôi.

Hạ Tuyết châm điếu thuốc, hơi cúi đầu xuống xích lại gần mặt tôi, phả ra một ngụm khói trước mặt tôi.

“Bạn trai chị nói ghét cưng, nhưng cưng sao lại không biết xấu hổ như vậy, vẫn cứ sáp vào người anh ấy.”

Tôi không trả lời chị ta, thấp giọng hô một câu: “Thả tôi ra.”

Hạ Tuyết giống như không nghe thấy, cười: “Bây giờ chị sẽ nói cho cưng biết, kết cục của việc thảo mai là gì.”

Vừa dứt lời, lưng tôi bị đá mạnh một cái, ngay sau đó một đám đàn ông tiến đến bên cạnh tôi, nắm đấm rơi xuống như mưa.

“Đoàn Kinh Từ…”

Tôi dùng hết chút sức lực cuối cùng, gọi tên anh.

“Chưa ăn cơm hả? Đánh mạnh thêm một chút.”

Đoàn Kinh Từ lên tiếng, trái tim tôi hoàn toàn chết lặng.

Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, tôi cuối cùng nhìn về phía Đoàn Kinh Từ:

“Lần cuối cùng, Đoàn Kinh Từ.”

Đoàn Kinh Từ hình như nghe thấy tôi kêu tên anh, nhíu mày đi đến bên cạnh tôi.

Trước khi anh cúi người, tôi lên tiếng:

“Tôi không nợ anh nữa.”

*

Tôi không nhớ mình đến bệnh viện như thế nào, chỉ biết khi tôi tỉnh lại thì Đoàn Kinh Từ đang ngồi bên cạnh tôi, anh không có biểu cảm gì, thấy tôi tỉnh lại anh mới có chút phản ứng.

“Khương Khanh.”

Anh gọi tên tôi, tôi lại quay mặt đi:

“Anh về đi.”

Cả người tôi vô cùng đau đớn, giọng nói cũng có chút mị mờ.

Đoàn Kinh Từ nghe vậy thì sửng sốt trong chốc lát.

Tôi ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, có một chiếc đèn đang chiếu sáng.

Trong lòng tôi giật mình, kéo chăn ra muốn rời đi, nhưng tôi vừa vén chăn lên thì Đoàn Kinh Từ đã kéo tôi lại.

Sức của anh rất lớn, khiến cánh tay tôi đau nhức.

“Shhh —”

Tôi vô thức hít hà, anh mới ý thức được trên cánh tay tôi vẫn còn vết thương, vội vàng buông tay ra:

“Tôi xin lỗi.”

Tôi không để ý đến anh, đổi sang bên kia muốn đi.

Đoàn Kinh Từ thấy thế thì cũng vòng qua bên kia.

“Tôi muốn về nhà, sau này tôi sẽ trả lại tiền thuốc men cho anh.”

Tôi cúi đầu mang giày, tự mình nói với Đoàn Kinh Từ.

“Tôi nói với dì rồi, tối nay cô ôn bài với tôi, không về.”

“Cũng không lấy tiền thuốc men.”

Đoàn Kinh Từ trả lời, tôi vẫn tiếp tục động tác trong tay.

“Tôi sẽ trả cho anh.”

Nói xong, tôi cột chặt dây giày, cầm lấy áo khoác bên cạnh rồi đi ra ngoài.

Đoàn Kinh Từ bị tôi đẩy ra, đứng bất động tại chỗ.

Tôi hững hờ liếc nhìn anh, bất động là tốt, hợp với ý tôi.

Tôi xoay người rời đi, vào khoảnh khắc kéo mở chốt nắm cửa phòng bệnh, Đoàn Kinh Từ lần nữa lên tiếng:

“Lần này đi rồi thì sau này đừng tới tìm tôi nữa.”

Tôi nghe thấy anh nói, bước chân hơi dừng lại rồi lập tức kéo cửa phòng bệnh ra:

“Được.”

Khoảnh khắc đóng cửa phòng bệnh lại, tôi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cảm thấy sự buồn bực luôn đè lấy tôi đã biến mất.

Ngẩng đầu lên, bảng đèn LED trên hành lang bệnh viện thể hiện thời gian.

“Một ngày mới.” Tôi tự lẩm bẩm: “Mình cũng muốn sống thật tốt.”