Buổi tối lúc tắm
rửa, Lâm Linh phát hiện một chuyện vô cùng nghiêm trọng, sợi dây chuyền
hổ phách trên cổ nàng đã biến đâu mất! Nàng đổ một trận mồ hôi lạnh, đây chính là vật mà cha Arthur đã tặng cho nàng, Arthur cũng đã dặn dò là
không được làm mất! Đầu nàng nóng lên, nàng phủ một lớp quần áo mỏng rồi chạy ra ngoài hoa viên, cảm thận tìm dọc từng lộ tuyến mà hồi sáng nàng đã đi qua. Tìm tìm, bất tri bất giác đã đi tới bên hồ.
Nàng cau
mi suy nghĩ, nếu tìm khắp nơi đã không thấy sợi dây chuyền, xem ra có
khả năng là lúc ban ngày té xuống hồ đã bị rớt xuống đó.
Vậy phải làm sao bây giờ? Không lẽ lại đem tháo hồ nước đi?
Nàng vô cùng phiền não, đột nhiên mắt sáng ngời, đúng rồi, nói không chừng
có thể cùng ma pháp thổi hồ nước sang một bên! Lúc ban ngày vì rơi xuống hồ nên hoảng loạn không nhận ra điểm này, bây giờ đêm khuya thanh tĩnh, thử dùng ma pháp chắc không có việc gì nhỉ? Nghĩ tới đây, nàng nhìn
chung quanh một cái, xác định không có ai, mới lầm bầm đọc chú ngữ ma
pháp.
Gió nhẹ nhàng nổi lên, hồ nước như Hồng Hải trong Thánh
Kinh bị phân thành hai, lộ ra mọi thứ ở dưới hồ. Lâm Linh vội vàng đánh
mắt tìm kiếm, phát hiện không có vật cần tìm liền lại đọc chú ngữ, tách
nước phía bên kia hồ.
Cứ như vậy, nàng đi qua từng mảng từng mảng nước, nhưng vẫn không có bất cứ thu hoạch gì. Sau khi tìm xong chỗ cuối cùng mà vẫn thấy gì, nàng thật sự không cam lòng, đang định nhảy đến
đáy hồ tìm kỹ thêm thì bị một giọng nói ngăn lại.
“Cô ngốc, lang thang chỗ này làm gì vậy?”
Cả người nàng cứng đờ, cứng ngắc xoay người lại, nở một nụ cười khô
cằn,“A? Arthur? Sao cậu lại ở đây? Công chúa đỡ nhiều rồi chứ?”
“Ta hỏi nàng đang làm cái quái gì ở chỗ này thế?” Hắn đi tới trước mặt
nàng, đánh mắt về phía hồ nước bị tách ra làm hai, không khỏi sửng
sốt,“Sao lại thế này?”
Xem ra là không giấu nổi nữa. Lâm Linh như một hài tử làm sai chuyện cúi đầu,“Sợi dây chuyền hổ phách của tôi có
thể bị rơi ở đây.”
“Trễ như vậy rồi mà cô còn lai vãng ở đây là muốn tìm dây chuyền?” Sắc mặt Arthur quả nhiên trầm xuống.
“Tôi biết sợi dây chuyền rất quan trọng với cậu, cậu yên tâm, tôi nhất định
sẽ tìm ra nó.” Nàng vừa thấy sắc mặt không thân thiện của hắn, vội vàng
giải thích.
Sắc mặt hắn càng thêm khó coi, giọng nói cũng đè nén xuống vài phần:“Không cho tìm nữa!”
“Nhưng……”
“Nhưng cái gì! Tìm không được thì bỏ đi. Ta cũng không muốn nàng chỉ vì sợi
dây chuyền này mà mạo hiểm.” Giọng hắn nhu hòa hơn,“Được rồi, ta sẽ phái người đi tìm, đừng để tâm tới nó nữa.”
Lâm Linh lúc này mới hiểu được vì sao hắn lại không vui, không phải vì vòng cổ, mà là……
“Còn nữa Lâm Linh, hôm nay công chúa nàng ta.” Hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng,
như giải thích nói,“Ta an ủi nàng vài câu, hoàn toàn là bởi vì –”
“Vì cô ấy cứu người trong lòng của ngươi, có đúng hay không?” Lâm Linh
nhanh chóng tiếp lời của hắn, còn nháy mắt vài cái với hắn. Arthur sửng sốt, không nhịn được liền bật cười:“Mặt nàng cũng thật dày.”
Hai người không nói chuyện, chỉ im lặng ngồi với nhau. Chung quanh hoàn
toàn yên tĩnh, tới mức có thể nghe rõ được cả tiếng lá rơi. Lâm Linh
nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh từng nhịp, không khỏi càng thêm lúng
túng, đỏ mặt không biết phải làm sao, vội vàng tìm một đề tài phá vỡ sự
yên tĩnh.
“Arthur, cậu nói xem rốt cuộc là Mặc Lâm đang ở đâu?”
Arthur lắc lắc đầu:“Ai biết được, sư phụ luôn đến vô ảnh, đi vô tung.”
“Tôi có cảm giác hình như Mặc Lâm có tâm sự,” Lâm Linh dừng một chút,“Tôi
nghĩ quan hệ giữa hắn và tiên nữ kia không hề bình thường.”
“Ý nàng là tiên nữ đã biến nàng thành cóc?” Arthur cười nhẹ nhìn nàng.
“Cậu có thể không đề cập tới chuyện này được không vậy!” Nhớ tới vụ bê bối
lần đó, sắc mặt Lâm Linh cứng đờ, đột nhiên chẳng còn tâm tình hăng hái
nói chuyện.
Trong không trung dần hiện lên ánh trăng. Lâm Linh
nghiêng đầu nhìn Arthur đang ngồi bên cạnh mình, cho dù đang ở trong
bóng tối, vẻ đẹp của hắn vẫn không giảm đi chút nào.
“Arthur, tôi nghĩ tôi nên quay về một chuyến.” Nàng đột nhiên mở miệng nói.
“Về thế giới của nàng sao? Dự định khi nào?” Ánh mắt của hắn lộ rõ một tia mất mát, nhưng nhanh chóng giấu đi.
“Qua vài ngày đi.” Nàng thấp giọng đáp, kỳ thật là sau chiến tranh với người Saxon kết thúc nàng cũng nên trở về rồi, nhưng sau đó hết xuất hiện một vị tỷ tỷ của Arthur lại đến thêm một cô công chúa, khiến cho đầu nàng
có chút choáng váng. Nhưng sự thật giờ nàng cũng rất nhớ thế giới của
mình, nhớ ba ba mụ mụ, nhớ những người bạn của mình ở trường. Cho nên,
cũng không nên trì hoãn thêm nữa. Mọi thứ ở đây khiến nàng hòai niệm,
nhưng mọi thứ ở đó cũng khiến nàng không thể bỏ qua.
“Như vậy là khi nào?” Hắn lại hỏi.
“Tôi không biết, chờ thêm một lúc nữa đi. Tôi nhớ những món ăn do mụ mụ nấu, còn có trứng chiên, a, còn có Quách Đình thường hay đọc truyện tranh
cùng với tôi……” Vừa nghĩ tới những thứ tốt lúc mình trở về, tâm tình của nàng liền tốt lên không ít.
Nhưng, nàng càng cười nói vui vẻ, vị đế vương ngồi bên cạnh lại càng như một pho hắc diện thần.
“Thích về vậy thì giờ về luôn đi!” Hắn rốt cuộc cũng nổi đóa.
Lâm Linh vội vàng im bặt, nói một câu như lấy lòng:“Nếu như Arthur tới thế
giới của tôi, nhất định cũng sẽ rất thích món trứng chiên.”
Hắn hừ một tiếng, sắc mặt thoáng hoà hoãn:“Vậy chờ thêm nửa tháng nữa rồi hẵng đi.”
Lâm Linh thoáng sửng sốt, chợt nhận ra qua nửa tháng nữa là sinh nhật
Arthur. Vì vậy nhẹ nhàng gật đầu:“Được, chờ qua hết sinh nhật cậu rồi
mới đi.”
Arthur không nói gì, nhưng trong đôi mắt màu tím mơ hồ hiện lên tia cười mừng rỡ.
Vừa lúc đó, mép ánh trăng đột nhiên xuất hiện một lỗ hống màu đen, tiếp đó
lan rộng ra xung quanh, ánh trăng trong vắt thoáng chốc như bị một cái
gì đấy ăn mòn.
“Arthur mau nhìn kìa! Là nguyệt thực đó!” Lâm Linh kích động hô to một tiếng, đây là lần đầu tiên nàng thấy nguyệt thực
đó, hơn nữa còn là trong thế giới trò chơi!
Vẻ mặt Arthur lộ ra một ít khiếp sợ, trầm giọng nói:“Thượng Đế tức giận.”
“Thượng Đế tức giận gì chứ?” Lâm Linh cười hì hì, nghe nới thật lâu trước đây,
nguyệt thực xuất hiện làm bóng tối bao phủ sẽ dọa con người, lúc ấy con
người xem như là báo hiệu của sự tà ác. Vời tình hình hiện giờ của châu
Âu trung cổ thì nói vậy cũng không sai lắm. Ân, cũng nên bảo quốc vương
bệ hạ mau chóng xóa nạn mù chữ đi.
“Chỗ chúng tôi được gọi là Địa Cầu là nơi được vận hành bởi sự chuyển động của Mặt Trời và Mặt Trăng,
ánh trăng chính là sự phản xạ của ánh mặt trời trên mặt trăng, nếu ánh
sáng này bị trái đất che mất thì sẽ xảy ra hiện tượng nguyệt thực, đây
là một hiện tượng thiên văn.”
Hai người ngẩng đầu nhìn mặt trăng
dần bị bóng tối nuốt chửng, đồng thời cũng dâng lên một cảm giác kỳ
quái, mơ hồ cảm thấy rét lạnh, dưới sức mạnh này, con người thật nhỏ bé
biết bao, dù ngươi là ai, cũng không thể trở thành chướng ngại.
Lâm Linh chợt nhớ tới lời Quách Đình đã từng nói với nàng, hai mắt không
khỏi sáng ngời:“Đúng rồi, tôi nghe người ta nói nếu cầu nguyện dưới
nguyệt thực, nguyện vọng sẽ được thực hiện, cậu có muốn thử không,
Arthur ”
Arthur lạnh mặt đáp: “Đừng ngây thơ như vậy, lời nói không căn cứ như vậy mà nàng cũng tin?”
“thử thôi mà, để tôi làm trước nhé.”
Lâm Linh nhìn bầu trời đen nhánh.
“Ta hy vọng có thể mãi mãi được sống cùng với Arthur, cùng nhau biến thành
lão Công lão bà, sau đó cùng nhau sống cuộc sống bình thản đến cuối
đời.”
Arthur lẳng lặng đứng đó, không nói chuyện cũng không nhìn
nàng, không biết tại sao, có lẽ là hắn cảm thấy hơi sợ hãi, sợ nàng sẽ
phát hiện ra tia cảm động nơi đáy mắt hắn.
“A, Arthur, nguyện vọng của cậu là gì?” Lâm Linh lôi kéo tay áo của hắn.
“Không có.”
Thái độ Arthur vẫn cục cằn như vậy.
“Hừ, có cái gì mà không thể nói, cậu nói nghe một chút xem nào.” Lâm Linh
kéo dài giọng nói, “Tôi đã cho cậu nghe nguyện vọng của tôi, cậu lại
không thèm cho tôi nghe, thật không công bằng.”
“Thật là phiền
chết người,” Arthur nhướng mi, tức giận nói, “Vậy thì nguyện vọng của ta là nàng từ từ biến khỏi mắt ta đi, để khỏi ngày nào cũng phải nghe
những lời ngây thơ nhàm chán.”
Hắn dừng lại, “Hơn nữa lúc sau khi ta chết đi, vẫn biết được rằng nàng vẫn có thể sống tốt.”
Bốn phia bao trùm sự yên lặng, Lâm Linh nhẹ nhàng nói, “Đứa ngốc.”
Nói xong, nàng đột nhiên tiến lên chủ động ôm lấy hắn, dùng hết toàn lực ôm lấy hắn. Arthur thoáng kinh ngạc với sự chủ động của nàng, nhưng nhanh
chóng phản ứng, hãm thật chặt vào nàng trong lòng, cơ thể của hắn nháy
mắt trở nên cứng ngắc, hừng loạt luồng khí rét lạnh lướt qua khẽ tay
hắn, quấn lên thân thể của hắn, mạnh liệt kéo nàng vào trong người mình.
Đây không phải là mê muội, mà là trầm luân.
Có lẽ, cái gọi là vận mệnh ràng buộc, chính là nhè nhẹ cuống quít không
thể xé đoạn, có lẽ, mọi người cố hết sức khống chế đĩa quay sinh mệnh,
những cũng chỉ là sự giãy dụa bất lực. Vô luận là trò chơi hay là thế
giới hiện thực, vận mệnh của nàng và hắn, đã quấn chặt với nhau, không
thể tách rời.
Họ cảm nhận hơi ấm của đối phương, im lặng khắc sâu vào tâm trí.
Ánh sáng lờ mờ lại hiện lên, nhẹ nhàng phủ lên vạn vật. Không phải hy vọng, cũng không phải ảo giác. Từ giờ khắc này, nàng vẫn sẽ đi theo quỹ tích
của sinh mệnh.
Chân trời dần dần lộ ra ánh trăng sau bóng tối, mơ hồ lộ ra vận mệnh dần thay đổi….