Đêm đến, Lâm Linh
dùng cơm ở đại sảnh mà trong lòng tràn ngập bất an, dọc đường đi cứ sợ
là sẽ có người hỏi chuyện nàng. Nhưng ngoài dự đoán của nàng, Lần này
Khải thật sự thủ khẩu như bình, một chữ cũng không tiết lộ ra ngoài.
“Tiểu Linh, mau tới đây, hai ngày này nàng đã làm cái gì vậy, ngay cả người
yêu nàng nhất cũng không thèm gặp, ta thật sự là thấy thương tâm chết đi được!” Hầu tước Gawain vừa thấy nàng liền nhiệt tình kéo nàng đến cạnh
hắn.
“Người yêu ta nhất?” Lâm Linh liếc qua bàn cơm thấy không có công chúa, nhất thời tâm tình tăng lên theo cấp số lũy thừa.
“Trên thế giới này ngoại trừ Gawain ta, sẽ còn có người nào yêu nàng hơn
sao?” Hắn nháy đôi mắt màu ngọc bích, bắn ra những tia phong tình hoa lệ về phía nàng, hoàn toàn quăng tên quốc vương bệ hạ mặt hiện giờ đang
đen như than qua một bên.
“Lâm Linh, cô vẫn ổn chứ?” Lancelot ân cần hỏi, mà ánh mắt mấy kỵ sĩ khác cũng tỏ vẻ quan tâm.
“Không…… có gì…… Hắt xì!” Nàng vội vàng lấy tay bịt miệng, đang tính lấy khăn
lụa, đột nhiên nghe vút một tiếng, một chiếc khăn lụa bay tới đỉnh đầu
nàng.
Lâm Linh bắt lấy khối khăn, kinh ngạc phát hiện ra người vừa ném khối khăn lại chính là Đặc Lý Ti!
“Mau lau tay của cô đi!” Hắn nghiêng đầu, né nhìn mặt nàng như né mãng xà đại hồng thủy.
“Cám ơn anh, Tiểu Tư.” Nàng không khách khí lau tay, sau đó đùa dai đưa khăn tới trước mặt hắn, hắn hét thảm một tiếng đúng như dự đoán.
Mọi người nhất thời cười lớn, duy chỉ có kẻ không cười là tên hắc diện thần bệ hạ kia.
“Lâm Linh, đến cùng mấy ngày nay nàng đã làm gì vậy?” Hắc diện thần rốt cuộc cũng không nhịn được đặt câu hỏi.
Khải cười thần bí, đè thấp giọng nói:“Bệ hạ, ngài không biết đâu, Lâm Linh cô ấy mấy ngày nay đều ở –”
Ngay lúc Lâm Linh định dùng khăn lụa trong tay bịt miệng Khải lại thì nghe
cách đó không xa truyền đến một tiếng “Bệ hạ!” Giọng nói này đã kịp thời chặn đứng câu tiếp theo của Khải. Tuy nhiên, Lâm Linh vừa thở phào nhẹ
nhõm thì lại thấy chủ nhân của giọng nói đó là công chúa, trong lòng bất giác xẹt qua tia đau đớn.
“Công chúa, sao muội lại tới đây?
Không phải đã nói đêm nay sẽ cho người đưa cơm tới phòng muội sao?”
Morgan phu nhân vội vàng đứng lên, đỡ công chúa tới bên người Arthur.
Công chúa ngồi xuống, ôn nhu nhìn Arthur cạnh, thấp giọng nói:“Ta chỉ có một mình nên ăn không vô.”
“Công chúa, chỗ này là bị sao vậy?” Morgan phu nhân đột nhiên chỉ vào ngón
tay của nàng hỏi. Ngón tay của nàng có không ít những vết thương nhỏ li
ti, mơ hồ còn có mấy vết máu.
Công chúa cười duyên cúi đầu, nhẹ
giọng nói:“Là như vầy, bệ hạ. Ta biết sinh nhật ngài cũng sắp tới rồi,
nên muốn làm một cái đai lưng cho ngài, nhưng vì ta chưa từng may vá cho nên ~~”
Những câu kế tiếp đó Lâm Linh không còn nghe thấy được
gì nữa, nàng chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, sau đó thì có một cỗ
lửa vô danh đốt lan tới ngực.
Công chúa cũng làm muốn làm tặng Arthur?!
Tại sao công chúa lại chọn làm đai lưng? Điều duy nhất mà nàng có thể nghĩ
tới chính là Morgan phu nhân đã kể cho công chúa nghe. Kiềm chế tâm
trạng hỗn độn của mình, nàng liếc mắt sang Morgan phu nhân, nhưng chỉ
thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh của đối phương. Lúc thu hồi ánh mắt, nàng cũng nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Khải.
“Thật khéo, Lâm Linh mấy
ngày nay cũng đang làm đai lưng chuẩn bị tặng cho bệ hạ, không ngờ hai
người lại tâm đầu ý hợp như vậy.” lời nói của Morgan phu nhân như một
viên đá ném vào trong hồ nước tĩnh lặng, khơi dậy một tầng rung dộng
nhợt nhạt.
Ánh mắt của bọn kỵ sĩ cơ hồ là đồng thời hướng về phía Lâm Linh, tình huống hiện tại bắt đầu có chút khó xử.
Trong lòng Lâm Linh trực tiếp oán giận Morgan phu nhân, tại sao dưới tình
huống như vậy lại còn nói ra bí mật, nhưng lời đã ra khỏi miệng, muốn
đối phương thu lại cũng không thể được nữa. Nàng quay đầu liếc Morgan
một cái, trên mặt nàng ta cái gì cũng không có, chỉ là khóe môi xinh đẹp khẽ nhích, như đáp lại ánh mắt hỏi của nàng.
“Công chúa, hay là
cô cứ về phòng dưỡng bệnh đi, không cần lo tới lễ vật.” Arthur mặt không đổi sắc nói một câu, sau khi nói xong, đột nhiên hắn liếc nhìn Lâm Linh một cái. Tuy là cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng Lâm Linh đã thấy ánh mắt
ôn nhu của hắn chỉ dành cho nàng, như muốn khắc sâu vào lòng nàng.
Sau buổi cơm tối, Khải kéo Lâm Linh vào một góc không ai để ý, nhìn bốn
phía chung quanh không thấy ai mới thấp giọng hỏi:“Cô có biết tại sao
công chúa lại cũng muốn làm đai lưng không?”
Lâm Linh do dự:“Có
thể là trùng hợp, cũng có thể là do tỷ tỷ trong lúc vô ý nói cho cô ấy
nghe.” Vì vậy nàng liền đem chuyện nàng nhờ Morgan phu nhân ra kể với
Khải.
Khải càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng không nhịn
được cắt đứt lời nàng:“Cái gì vô tình, tôi thấy chính là cố ý. Lâm Linh, đừng nhìn vẻ ngoài bình thường của tôi không có gì đứng đắn, nghiêm
chỉnh mà xem thường, trực giác nói cho tôi biết, Morgan phu nhân này là
người không đơn giản chút nào, lòng dạ của bà ta sợ là còn thâm hơn bất
cứ người nào. Bệ hạ đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, bởi
vì đối phương là tỷ tỷ của mình nên sẽ không nghi ngờ bà ta. Nhưng tôi
thấy bà ta hình như là đang cố đẩy công chúa ở bên cạnh bệ hạ.”
Lời của hắn như đánh thức nàng, nghe hắn nói thế, Lâm Linh mới phát hiện có điểm gì là lạ. Liên kết các chi tiết lại, nàng càng nghĩ càng thấy sợ
hãi. Kỳ thật từ ngày mà công chúa đến đây, Morgan phu nhân đã bắt đầu
đem tặng vị trí của mình cho công chúa, chắc chắn là một mực tạo cơ hội
cho công chúa.
Có lẽ trực giác của nàng căn bản không sai, Morgan phu nhân cho tới giờ vẫn chưa hề thích nàng, chưa từng.
Hai tay nàng đột nhiên lạnh băng, một cỗ cảm giác mát lạnh chạy dọc từ sống lưng đến cổ. Nàng không dám nghĩ, nếu nói như vậy, vậy Morgan phu nhân
là người đáng sợ cỡ nào.
“Tóm lại là cô cần phải đề phòng Morgan
phu nhân.” Khải lo lắng nhìn nàng, “Lâm Linh, có lẽ đây là thời chiến
tranh gian nan nhất.“
“Tôi hiểu rồi, Khải.” Nàng ngượng ngạo mỉm cười.
“Nhưng cô cũng không cần quá lo lắng, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp cô,
đừng quên nhận thức bây giờ của tôi hơn hẳn cái nam nhân đoản kia của cô!”
“Này này! Cậu học nói bậy ở đâu thế, có để yên đi không!” Nàng bất đắc dĩ
quăng một ánh mắt xem thường về phía hắn, nửa câu trước khiến nàng cảm
thấy vô cùng cảm động, nửa câu sau lại khiến nàng cảm thấy buồn bực.
Hắn nhún vai:“Đây là từ tôi vừa mới học được đấy, cô sẽ không được nghe tới hai lần đâu, ngẫu nhiên nói vài ba câu thô tục thấy đặc biệt đã nghiền, cô cũng biết, tôi đâu thể tùy tiện nói mấy câu này với phu nhân nào.”
“A, vậy là chỉ có tôi mới có thể tùy tiện nói.”
“Haha ~~~”
Cách sinh nhật Arthur ba ngày, Lâm Linh rốt cuộc cũng hoàn thành xong cái
đai lưng của nàng! Mặc dù hình dáng không có gì đặc biệt, nhưng cũng là
tâm ý trong lòng. Huống chi, nàng còn thêu thêm một cái ký hiệu hai trái tim bị mũi tên xuyên qua ở sau lưng. (sến chết ta rồi *vỗ cái bẹp vào
mặt*)
Mặc dù qua vài ngày nữa mới tới sinh nhật Arthur, nhưng Lâm Linh đã không nhịn được muốn đi tặng vật quý. Vì vậy nàng cẩn thận đặt
đai lưng vào trong một cái hộp gỗ tinh xảo, vui vẻ đi tới phòng Arthur.
Tuy nhiên, lúc tới đây Lâm Linh lại không khỏi thất vọng, Arthur không
có ở trong phòng. Nàng tiện tay đặt hộp gỗ trên bàn, nhưng lại phát hiện trên bàn cũng có một chiếc hộp gỗ tương tự khác.
Bị lòng hiếu kỳ chiếm lấy, nàng chần chừ một lúc rồi nhẹ nhàng mở chiếc hộp kia ra. Chỉ thấy đặt bên trong chiếc hộp là một chiếc đai lưng màu xanh biếc, trên
đai lưng còn có hai cái tộc huy. Nàng nhận ra một cái trong số chúng là
tộc huy của Arthur, còn tộc huy còn lại là ba cái đầu tuần lộc gắn với
nhau —— nàng cũng nhận ra cái này.
Đó là tộc huy của công chúa Guinevere.
Trong nháy mắt, nàng đột nhiên có ý định muốn ném cái đai lưng này đi, nhưng
suy nghĩ một hồi rồi nhịn xuống. Được rồi, tặng hay không tặng đó là
quyền của công chúa, nhận hay không nhận đó là quyền của Arthur.
Tuy nàng nghĩ vậy để an ủi bản thân, nhưng mọi cảm giác hưng phấn vừa rồi
đã hoàn toàn bị cái đai lưng này phá hủy, nàng đặt chiếc hộp gỗ của mình lên giường của Arthur, xoay người đi ra ngoài.
Dù sao cái tên kia chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn cái đai lưng nào là của nàng.
Sau khi nàng rời khỏi, có một bóng người thừa dịp thị vệ không chú ý chạy
vào phòng Arthur, mở chiếc hộp gỗ ra, lấy đai lưng bên trong, sau đó giơ con dao trong tay lên……
Lâm Linh nào biết sau đó sẽ xảy ra
chuyện gì, nàng đi thẳng về gian phòng của mình. Mấy ngày nay vì làm cái đai lưng này, nàng hy sinh bao nhiêu giấc ngủ rồi, ngay cả lúc thức để
đối phó với bài kiểm tra cũng chưa từng như thế này.
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, nàng bị đánh thức bởi một tràng tiếng đập cửa.
“Chuyện gì vậy.” Nàng híp mắt suy nghĩ.
“Công tước đại nhân, bệ hạ mời ngài sang phòng ngài ấy một lát.”
Tới phòng Arthur? Hửm, chẳng lẽ là hắn đã nhận ra cái đai lưng kia? Lâm
Linh giật mình, lập tức bật dậy, phủ thêm một lớp áo choàng theo chân
thị vệ tới phòng Arthur.