Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 127: Vạch trần




Vệ sĩ tuần tra nghe thấy tiếng thét của Guinevere lập tức liền chạy lại. Vừa nhìn thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, bọn chúng lập tức chọn người đi thông báo cho quốc vương.
Bởi vì công chúa một mực cho rằng Lâm Linh đả thương nàng, nên thị vệ không dám làm gì Lâm Linh được, chỉ có thể chờ chỉ thị của bệ hạ.
Không bao lâu sau, Arthur cùng Morgan phu nhân và một tốp kỵ sĩ đã vội vã chạy tới chỗ này.
Morgan phu nhân nhanh chóng gọi ngự y băng bó vết thương cho công chúa, ngăn cho máu ngừng chảy.
“Sao lại thành ra thế này?” Vẻ mặt Morgan thương tâm nhìn Lâm Linh,“Tiểu Linh, sao muội lại đả thương nàng ấy? Muội thật khiến ta thất vọng mà. Muội thiếu chút nữa là giết nàng ấy rồi đó?”
“Muội không có”
Mặc dù Lâm Linh phủ nhận, nhưng không khí xung quanh vẫn trầm xuống.
Cục hiện hiện tại với nàng không hề ổn. Ai lại có thể tin công chúa vì muốn đối phó mình mà lại tự đâm vào tay bản thân chứ. Nàng căn bản không phải đối thủ của nữ nhân này.
Chỉ tại chính mình quá ngốc, dễ dãi tin mù quáng.
Morgan nhẹ thở một hơi:“Bệ hạ, mặc dù Lâm Linh là công tước, nhưng muội ấy gây ra đại họa như thế, mau cho ta và công chúa một cái phân xử hợp tình hợp lý đi.”
“Bệ hạ, Tiểu Linh chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy!”
Khải là người đầu tiên không chịu được nữa nhảy dựng lên. Đặc Lý Ti vội vàng tiến lên kéo hắn lại.
“Bệ hạ, Tiểu Linh chắc chắn không phải loại người như vậy. Có thể trong đây có sự hiểu lầm nào đó?” So với Khải, Đặc Lý Ti vẫn tỉnh táo hơn nhiều.
Gawain duỗi tay kéo Lâm Linh tới cạnh mình, tiện tay lau mấy vết máu trên mặt nàng, thần sắc ôn nhu nói:“Tiểu Linh của ta tuy làm việc rất liều lĩnh, đầu óc cũng khá ngốc, nhưng chuyện đả thương công chúa này, nàng ấy nhất định không làm.”
“Ta cũng có thể đảm bảo, Lâm Linh tuyệt đối sẽ không đả thương người khác. Mong bệ hạ suy xét trước khi hạ lệnh.”
Lancelot tiến lên từng bước đứng trước mặt Lâm Linh. Ở bên người nàng, rất có động tác bảo vệ.
“Các ngươi cũng thật kỳ lạ, thương thế công chúa rõ ràng như thế, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy sao? Còn ngươi, kỵ sĩ Lancelot, ngươi lấy gì ra để đảm bảo điều đó?” Morgan phu nhân vẻ mặt khó tin.
Lancelot lấy tay đè thanh kiếm bên hông mình xuống, dứt khoát nói hai chữ: “Mọi thứ.”
Mũi Lâm Linh cảm thấy đau xót, hốc mắt lại bắt đầu chứa nước, may là, may là bên cạnh nàng vẫn còn mọi người. Cho tới bây giờ nàng mới biết, cảm giác được tin tưởng tuyệt đối là gì.
“Vậy còn ý của bệ hạ thì sao?”
Morgan phu nhân quan sát vẻ mặt bình tĩnh đến lạ của Arthur, không thể đoán được đệ đệ của mình đang nghĩ gì.
Arthur không trả lời nàng mà lại chậm rãi đi tới bên người công chúa, giọng điệu nhu hòa nhỏ nhẹ hỏi nàng một câu: “Vết thương của nàng sao rồi?”
Trong mắt công chúa lóe lên một ánh tinh quang, khóc càng thêm lợi hại.
Tim Lâm Linh co rút một trận, mạnh tới nỗi nàng tưởng như mình sắp không thở nổi. Hắn vẫn vậy, lúc trước hắn không tin nàng, bây giờ cũng vẫn không tin nàng.
“Bệ hạ….. Ta không sao….” Công chúa nghẹn ngào nhỏ giọng nói.
“Vậy sao.” Arthur đột nhiên nở nụ cười, “Vậy ta sẽ đem Lâm Linh đánh một trận rồi đuổi đi, nàng nói có được hay không? Nếu vẫn chưa thấy hài lòng, ta sẽ giao cô ta cho nàng xử lý, nàng cảm thấy thế nào?
Lời hắn vừa dứt, đột nhiên bốn phía hoàn toàn chết lặng. Ngay cả công chúa cũng khó tin nhìn hắn.
“Bệ hạ……”
“Đương nhiên, điều kiện là Lâm Linh đã thực sự làm ra chuyện này.” Arthur chợt giận tái mặt, mái tóc rõ ràng là mang màu vàng ấm áp, nhưng không hiểu tại sao lại khiến cho người ta có cảm giác như những thanh kiếm gió, uy nghiêm trang trọng, lại xơ xác tiêu điều.
Công chúa cả kinh quên cả giả vờ khóc, lắp bắp nói: “Bệ hạ, ngài…….. Ngài nói thế là có ý gì?”
“Bệ hạ, công chúa bị thương như vậy, chẳng lẽ đệ còn không tin nàng sao?” Morgan phu nhân cũng không nhịn được xen vào.
Arthur không trả lời bọn họ, mà lại chuyển hướng về phía Lâm Linh, rành mạch hỏi một câu: “Lâm Linh, nàng có làm sao?”
Lâm Linh ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy trong đôi mắt kia là cầu vồng tươi đẹp, còn có một chút ấm áp hiếm thấy, như đang chờ đợi câu trả lời của nàng.
“Tôi không làm.” Nàng kiên định lắc đầu.
Arthur hài lòng khom môi: “Cô nghe rồi chứ, công chúa? Nàng nói nàng không làm. Nên ta cũng không thể làm gì để trừng phạt nàng cả.”
“Bệ hạ, nàng ta nói cái gì thì ngài sẽ tin cái đó sao?” Công chúa mở to hai mắt, giọng run rẩy.
“Đúng vậy.” Giọng Arthur như đó là điều đương nhiên, êm ái và kiên định, “Chỉ cần là lời nàng nói, ta đều tin.”
Lâm Linh hơi kinh hãi, hốc mắt chợt nóng lên, vội vàng cúi đầu xuống. Câu nói này như một bông tuyết nhẹ nhàng xóa đi tất cả ủy khuất trong lòng nàng.
“Nhưng mà bệ hạ, vừa rồi công tước thật sự là muốn giết ta, làm sao ta lại có thể tự làm chuyện đó được.” Công chúa tựa hồ có chút sốt ruột, giãy dụa ngồi dậy, “Còn nữa bệ hạ, chuyện đai lưng hồi chiều, ngài cũng không nhớ gì sao?”
“Được rồi, công chúa. Kết thúc mọi thứ ở đây đi, kể cả chứng mất trí nhớ của cô.”
Khóe mắt Arthur khơi mào một tia châm biếm, không chút hoang mang cắt đứt lời nàng ta.
“Lúc chiều ta không có vạch trần cô, là bởi vì ta cố ý muốn chọc giận Lâm Linh, cho nên mới có hứng thú nhìn cô chơi đùa diễn xiếc. Kết quả đúng như dự đoán của ta, cô lại muốn giá họa cho nàng một lần nữa.”
Vừa nói hắn vừa kéo Lâm Linh tới bên cạnh mình, mạn bất kinh tâm nói: “Mặc dù nữ nhân này ngốc muốn chết, nhiều khi thiếu cẩn thận đến nhận những hậu quả đáng đời, nhưng nếu có người dám gây bất lợi với nàng, ta tuyệt đối sẽ không cho phép.”
Lời hắn nghe nho nhã lễ độ, còn ẩn nhẫn phong độ của một kỵ sĩ, nhưng hơi thở tàn lạnh và cao ngạo ẩn chứa sau câu nói đó lại khiến kẻ khác không thể nào quên được, như đang giơ lên hàng ngàn thanh đao sắc bén trong không trung. Tao nhã mà lãnh khốc, trong nháy mắt bức linh hồn của kẻ đối diện xuống vực thẳm lạnh lẽo.
Cơ thể công chúa khẽ run lên, vội vàng cúi đầu tránh khỏi ánh mắt ghê người của hắn: “Ta…… Ta vẫn chưa hiểu ý bệ hạ lắm…… Ta không có, ta thật sự không có……”
“Oáp” —–
Ngay lúc công chúa đang tiếp tục giả bộ vô tội, cửa tủ quần áo của nàng đột nhiên phát ra một âm thanh kỳ quái, mọi người đồng loạt cùng nhìn qua, cửa tủ quần áo như vậy mà lại chậm rãi bị đẩy ra……
Mọi người đồng loạt mao cốt tủng thiên, chỗ đó vậy mà lại có một bóng người!
Người nọ nhẹ nhàng ngáp một cái, tựa như đang mộng đẹp thì bị quấy nhiễu.
Lúc hắn đứng dậy, mái tóc dài đang vắt trên vai cũng nhẹ nhàng rung động, còn có vài sợi sượt qua chóp mũi của hắn. Dưới ánh trăng ánh lên vài tia màu lam hoàn mỹ —— tựa như màu của ngọc bích.
Đôi mắt màu lam của hắn mỉm cười: “Bệ hạ, Lâm Linh, đã lâu không gặp.”
Lâm Linh há hốc, hơn nửa ngày mới hộc ra được hai chữ: “Mặc Lâm?”
“Sư phụ, sao lại gặp người ở đây?” Ngay cả Arthur luôn tỉnh táo cũng lắp bắp kinh hãi.
“Ôi, đại khái là lâu rồi không quay lại đây, chính ta cũng bị lạc đường trong cung.” Vẻ mặt Mặc Lâm buồn bực nói, “Đi tới đi lui thì tới phòng này, vừa vào đã có cảm giác chẳng muốn đi ra, phòng của công chúa vào được lắm đấy. Nhưng ta sợ dọa tới công chúa, nên không thể làm gì khác hơn đành tránh mặt đi. Nhưng thật sự là quá lâu, ta sợ nếu ta không ra ngoài thì sẽ bị nghẹt thở ở trong mà chết mất. Cho nên ——-“
Lâm Linh và Arthur hai mặt nhìn nhau, thấy rõ ý tứ trong mắt đối phương, “Hắn ta nói xạo.” Có đánh chết bọn họ không tin, một kẻ thành thục ma pháp như Mặc Lâm lại có thể lạc đường trong vương cung.
“A, đúng rồi,” Mặc Lâm mỉm cười, “Mới nãy lúc công chúa moi dao ra tự đâm vào tay chính mình, ta mém chút nữa bị dọa xỉu đó nha.”
“Ngươi ở trong tủ quần áo sao có thể thấy rõ được? Ngươi nói hưu nói vượn là để giúp cô ta sao?”
Từ lúc thấy Mặc Lâm xuất hiện, sắc mặt công chúa cũng đã trở nên trắng bệch, những vẫn tràn đầy hy vọng kiên định phủ nhận.
“Nói hưu nói vượn?” Mặc Lâm cười cười, “Vậy thì để cho con mắt của ta chứng minh đi.”
Nói rồi, hắn co tay moi chính mắt phải của mình ra.
Trong nháy mắt mọi người ở đây đều bị hóa đá ——-
“Đừng sợ, con mắt phải của ta có tác dụng ghi lại hình ảnh, nhưng chỉ có thể hiện lên hình ảnh vừa rồi.”
Mặc Lâm đặt con mắt ở trên tay, chiếu dưới hoa nến, tường thành đối diện liền hiện lên hình ảnh, là tràng cảnh lúc công chúa trở về phòng.
Khóe miệng Lâm Linh cứng đờ, con mắt Mặc Lâm thật sự là rất thích hợp để chiếu phim ma đó.
Hình ảnh tiếp tục thay đổi từ cảnh này sang cảnh kia, cho đến cảnh công chúa dùng dao tự đâm vào tay của mình thì——-
“Được rồi, dừng lại đi!” Công chúa quát to một tiếng, bưng kín mặt nghẹn ngào, “Là ta, là do ta làm!”
“Công chúa, tại sao muội lại làm như vậy!” Vẻ mặt Morgan phu nhân vẻ mặt trầm xuống mở miệng, “Uổng công ta đã tin muội như vậy, bây giờ còn hàm oan cả Tiểu Linh……” Nàng lại chuyển hướng sang Lâm Linh, hốc mắt hồng hồng thấp giọng nói “Xin lỗi, Tiểu Linh, ta đã hiểu lầm muội. Muội có thể bỏ qua cho tỷ tỷ không? Muội không tin tỷ tỷ sao?”
Lâm Linh không ngờ Morgan chỉ nói mấy câu đã phủi sạch quan hệ với công chúa, khiến nàng nhất thời giật mình không biết nói như thế nào.
Nàng đành miễn cưỡng mỉm cười: “Sao muội có thể trách tỷ được, Morgan phu nhân.”
Arthur hết nhìn Morgan phu nhân đến nhìn công chúa, ánh mắt lạnh băng: “Công chúa Guinevere, cô làm ta rất thất vọng, mời cô ngày mai hồi Camland quốc.”
Công chúa sửng sốt, lại tiếp tục nghẹn ngào.
Mọi chuyện giải quyết viên mãn, mọi người cũng không ở lại nữa, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Lâm Linh vừa ra tới cửa đã nắm lấy tay Mặc Lâm tính kéo hắn về phòng mình. Nàng đang có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn đây.
“Khuya rồi, sư phụ cần được nghỉ ngơi.” Arthur bình tĩnh nhìn nàng, “Có chuyện gì ngày mai hẵng hỏi.”
Mặc Lâm gắn con mắt về lại chỗ cũ, ý vị thâm trường nhìn Arthur: “Đêm nay ta cũng đáng được nghỉ ngơi.” Hắn lại nghiêng đầu liếc sang Lâm Linh, “Ngày mai, ta ở phụ cận giáo đường trong cung chờ ngươi.”
Sau khi thấy Mặc Lâm đã khuất dạng phía cuối hành lang, Lâm Linh ho nhẹ một tiếng, che dấu tâm tình đang hỗn loạn của mình nói một câu, “Tôi cũng quay về phòng mình đây.”
Vẻ mặt Arthur lập tức biến thành hắc diện thần, không nói lời nào nhìn nàng, khiến cho nàng không hiểu rốt cuộc tại sao hắn lại giận nàng.
“Vậy…… tôi đi đây.”
Nàng nhắc lại thêm một lần nữa, vừa tính xoay người thì lại bị hắn bắt lấy cổ tay.
Sắc mặt của hắn càng thêm khó coi, đột nhiên lấy một thứ từ trong ngực ra, thấp giọng nói: “Nàng nhờ Phiêu Nhân giúp nàng tìm cái này?”
Lâm Linh tập trung nhìn vào tay hắn, trên trán nhất thời chảy xuống ba đường hắc tuyến, đó là một cái trứng gà!
“Sao tôi lại cần thứ này? Tên Phiêu Nhân kia……” Lâm Linh ảo não vỗ vỗ đầu mình.
“Không cần trách hắn, hắn cũng là do lo lắng cho nàng nên mới nói cho ta biết.” Arthur trừng mắt nhìn nàng, “Thế nào, lại muốn quay về? Ngay cả sinh nhật ta cũng không thèm tham gia?”
Lâm Linh vừa nghĩ tới chuyện chịu ủy khuất lúc trước, lá gan không khỏi lớn hơn vài phần, âm lượng cũng tăng thêm:
“Sao lại trách tôi? Ai kêu lúc chiều công chúa tự mình cắt nhỏ đai lưng, cậu âm dương quái khí không thèm nói chuyện với tôi, cũng nên quên đi, đó là do cậu kêu tôi ra ngoài mà! Tôi còn tưởng cậu vốn không thèm tin tôi chứ, đương nhiên vì vậy nên mới tức giận quay về, đều là tại cậu mà!”
“Ta kêu nàng đi ra ngoài, là sợ nàng kích động quá mà làm chuyện thiếu suy nghĩ, lúc đó sẽ trúng kế của nàng.” Sắc mặt Arthur hoà hoãn vài phần, “Đầu óc của nàng lúc đó, làm sao có thể đấu lại lời nàng ta.”
Lâm Linh hừ một tiếng, quay đầu đi, một hồi lâu mới không tình nguyện nói mấy chữ: “Vậy thì cám ơn cậu đã tin tôi.”
Arthur bất đắc dĩ thở dài một cái, duỗi tay ôm Lâm Linh vào lòng:“Chỉ cần nàng nói, ta đều tin. Vô luận chuyện gì xảy ra, ta đều luôn ở bên người đồ ngốc nàng.”
Lâm Linh bị hắn nhẹ nhàng ôm vào lòng, nghe tiếng tim đập chậm rãi trong lồng ngực rắn chắc của hắn, chỉ cảm thấy thật an tâm và yên bình, trong nháy mắt như chìm vào trong mơ.
Tất cả những ủy khuất giờ đây đều đã tan thành mây khói.
Hơi thở ấm áp của hắn nhẹ nhàng thổi qua tai nàng, nhưng những cánh hoa rụng ngày xuân, từng mảng nhẹ nhàng phất vào mặt nàng.
Trong lúc hư hư ảo ảo đó, Lâm Linh nghe được một câu mập mờ nhưng rất rõ ràng, phát ra từ cổ giọng trầm tính.
“Chỉ cần mỗi ngày mặt trời đều mọc, chỉ cần còn có ngày mai, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”
Thời khắc ấy trong lòng nàng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như đang bị mưa thì được một vòng tay ấm áp bao lấy, như đang giữa trưa thì được nằm lên một phiến đá mát lạnh, như nằm dưới bầu trời trong xanh ngắm những đám mây lười biếng lơ lửng, như vừa được giam cầm nhưng vẫn được tự do, những tiếng kếu the thé chạy dọc người nàng.
Chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.
Ngày mai tới là chuyện của ngày mai, mỗi một ngày đều là ngày mai. Chỉ cần có ngày mai, nàng vẫn sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
Một hồi lâu, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, cựa quậy trong lồng ngực hắn:“Đúng rồi, Arthur, nếu sự thật đúng là tôi làm, cậu thật sẽ đánh tôi rồi đuổi ra ngoài sao?”
Ánh mắt Arthur chế nhạo nhìn nàng: “Nàng nói thử xem?”
Nàng khẽ hừ nhẹ một tiếng, giãy ra khỏi lòng hắn: “Dù sao cậu cũng chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc, cũng có thể lắm chứ.”
Hắn ách nhiên thất tiếu, duỗi tay mở chiếc áo khoác, lấy ra chiếc đai lưng màu tím của nàng.
“A, cái đai lưng!” Nàng mừng rỡ kêu lên.
Sắc mặt Arthur hình như hơi xấu hổ, lập tức mở giọng lạnh lùng một cách không tình nguyện:
“Đây là đai lưng sao, hình dáng không có gì đặc biệt, đường may thì hỗn độn nhìn chẳng được, xấu nhất là cái hình mũi tên xuyên tim kia, đây là trù cho bổn vương bị mũi tên bắn chết sao?”
“Cái gì trù cậu chết vậy, cái này là một của cậu, một của tôi.”
“A! Vậy là hai chúng ta cùng bị mũi tên bắn chết?”
“Tôi mặc kệ cậu đấy!”
Còn một chuyện nữa, đó chính là Morgan phu nhân, nàng ta cho nàng một cảm giác sợ hãi và bất an chưa từng có. (ta không biết câu này có bị cắt không mà chen ngang vậy à)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.