Gần đây hậu cung coi như an ổn bình thản, không có chuyện lớn gì lại càng không có ai gây sóng gió gì.
Chuyện của An Thục viện vài ngày trước khiến cho mọi người đều thấy rõ hiện tại Thẩm Tịch Nguyệt là người nổi bật nhất hậu cung.
Cũng có người muốn tới chỗ Thái Hậu lấy lòng nhưng không biết tại sao gần đây thân thể của Thái Hậu không tốt, Cảnh Đế không thích các nàng tới quấy rầy.
Không nói đến ai khác, trước đó vài ngày Lý Qúy nhân, Lý Yên Nhiên đi qua thăm Thái Hậu, đụng phải Hoàng Thượng, quả nhiên là bị trách cứ rồi.
Nghĩ lại Lý Qúy nhân này trong số những tú nữ mới tiến cũng thì cũng là một người nổi bật, nàng còn bị như vậy, những người khác đương nhiên là không có ai tự đi tìm xui xẻo rồi.
An ổn như vậy Tịch Nguyệt lại có cảm giác không chân thực, đặc biệt là Lục Vương gia. Sau khi biết được Cảnh Đế tứ hôn Nhạc Phong cho Phó Cẩn Du mà hắn lại không có một chút phản ứng nào.
Nàng lại cảm thấy, càng không có phản ứng thì lại càng không tốt, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nhưng mà Cảnh Đế luôn đảm bảo với nàng rằng hắn sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa, nàng không cần phải lo lắng.
Đương nhiên Cảnh Đế cũng băn khoăn nhưng mà tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Hắn cũng không nói cho Tịch Nguyệt rằng trước đó hắn đã gặp Lục Vương gia.
"Chủ tử, Lai Phúc đến rồi." Lai Hỷ thấp giọng nói.
Cảnh Đế đặt cây bút trong tay xuống nhìn về phía cửa.
Lai Phúc thấp giọng thỉnh an.
"Nô tài tham kiến Hoàng Thượng."
"Tra xét thế nào rồi?"
"Vì lúc đó những vật có khả năng lây dính bệnh đậu mùa đều đã bị đốt sạch, cũng không thể xác định rõ rốt cuộc là vật gì dẫn đến. Nhưng mà do nương nương vẫn luôn ở bên cạnh Hoàng Thượng mà nương nương lại không bị nhiễm bệnh nên rất có thể là do thứ gì đó chỉ có một mình người sử dụng. Nô tài đã sắp xếp tất cả đồ vật, tra xét một lượt với Lai Hỷ nhưng cũng không nhận ra có gì dị thường."
Cảnh Đế nhíu mày, Lai Hỷ và Lai Phúc đều là tâm phúc của hắn, nếu như bọn họ không phát hiện được có gì dị thường thì quả thực là không có gì dị thường. Truyện Đoản Văn
Nhưng mà Cảnh Đế vô cùng nghi ngờ về chuyện bệnh đậu mùa này.
Tuy vô cùng hoài nghi chuyện này nhưng Cảnh Để không hề hoài nghi Tịch Nguyệt một chút nào.
Nàng là người, không phải thần tiên. Nàng cố ý ở lại vốn là mặc cho số phận, bất luận kẻ nào cũng sẽ không làm như vậy.
Không phải Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt coi như là nằm trong lòng bàn tay của hắn. Hơn nữa nếu là Nghiêm Liệt làm thì hắn không trở về cung trong thời gian dài như vậy, Nghiêm Liệt nhất định sẽ có hành động nhưng thực tế lại không phải vậy.
Cho nên không phải là Nghiêm Liệt.
Rốt cuộc là ai, là ai muốn dồn hắn vào chỗ chết!
Người ngoài không hiểu được nhưng mà từ khi trở về hắn cũng đã cho người điều tra chuyện này, chuyện này không phải là ngoài ý muốn.
Việc rơi xuống núi có thể là ngoài ý muốn nhưng mà lần này tuyệt đối không phải.
Cẩn thận ngẫm lại, đột nhiên linh quang chợt lóe lên, ngẩng đầu: "Trong điện cầu phúc thì sao?"
Tuy rằng trên đường đi hắn có hơi không khỏe nhưng không nhất định là bệnh đậu mùa. Có thể là căn bản không phải vật dụng hàng này của hắn. Ngày hôm đó cảm thấy không khỏe quả thực là bị nhiễm phong hàn. Mà sau đó chỉ có một mình hắn ở trong điện cầu phúc, Tịch Nguyệt cũng không hề đi vào cho nên mới chỉ có mình hắn bị nhiếm bệnh đậu mùa?
Lai Phúc ngẩn người, lập tức nghiêm túc nói: "Nô tài chưa tra xét cẩn thận, nhưng mà vì chủ tử nhiễm bệnh đậu mùa nên điện cầu phúc đã được niêm phong lại. Nế như quả thực là đại điện có vấn đề thì hiện tại tra xét cũng không muộn. Nô tài lập tức sắp xếp người tra xét.
Ánh mắt Cảnh Đế tối sầm lại, nếu như thực sự xác định được là đại điện cầu phúc có vấn đề thì phạm vi sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Dù sao, người có thể tiếp xúc với đại điện cầu phúc là vô cùng ít.
Gật đầu, Cảnh Đế lại nghĩ đến một chuyện.
"Bên phía La Lệ Toa có tin tức rồi sao?"
Lai Phúc cũng không hề bất ngờ, giọng điệu bình tĩnh không một gợn sóng: "Cha con Chu gia đều đã cắn câu, một thời gian nữa là có thể thu lưới. Hứa gia cũng đã sắp cắn câu rồi."
Cảnh Đế cười vui vẻ nhưng trong mắt không hề có ý cười.
"Xưa có một nữ nhân đánh đổ tứ quốc. Hiện nay lại có một nữ nhân hủy diệt mấy gia tộc rồi."
Lai Phúc cũng không dám tiếp lời.
Cảnh Đế gật đầu, phất phất tay, Lai Phúc vội vàng lui ra.
Nghe thấy Lai Phúc bẩm báo, bất luận như thế nào thì tâm tình của Cảnh Đế cũng tốt hơn rất nhiều.
Nếu như chỉ cần một nữ nhân là có thể dễ dàng giải quyết hầu hết những người mà hắn coi là cái đinh trong mắt thì hắn cần gì phải nghĩ nhiều cách khác? Chiêu này tuy hơi mất mặt nhưng vô cùng hữu dụng.
Ngược lại, thật không ngờ công chúa thật đã chết, công chúa giả lại đúng là hữu dụng.
"Khời bẩm Hoàng Thượng." Lai Hỷ đứng ngoài cửa bẩm báo.
"Nói đi."
"Lý Qúy nhân mang theo bữa ăn khuya tới cầu kiến."
Những tú nữ mới tiến cung lần này tuy không để lộ tính tình như những tú nữ các đợt trước nhưng mà cũng không có người nào là dễ bắt nạt.
"Không gặp."
Lý Yên Nhiên này cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Tuy rằng nàng ta cũng được xưng là tài nữ giống Liên Tú Vân năm đó nhưng mà nàng ta thông tuệ hơn rất nhiều, cũng vô cùng hiều lòng người, không ngu xuẩn giống Liên Tú Vân.
Nhưng mà cực kỳ đáng tiếc là thời cơ nàng tiến cung không tốt.
Nếu như là ba năm trước đây thì có lẽ hắn sẽ có tâm tư với nàng ta, nhưng mà hôm nay thì không thể nào. Không nói đến chuyện hắn không nỡ làm Tịch Nguyệt bị tổn thương, chỉ là hiện nay hắn cực kỳ không thích cái tính kế của loại tài nữ này.
Cho rằng hắn không biết sao? Nếu nói Phương Từ bắt chước một cách rõ ràng thì nàng ta chính là bắt chước một cách kín đáo.
Nàng ta cũng bắt chước Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng mà cái thông minh của nàng ta chính là ở chỗ này. Nàng ta không hề khiến cho người ta có cảm giác nàng ta bắt chước. Nếu như không phải lần này sau khi trở về hắn có tình cảm với Nguyệt Nhi thì cũng không phát hiện điểm này.
Mà còn có một chuyện khiến hắn vô cùng hoài nghi đó chính là về Phương Từ. Tính cách của Liễu Yên Nhiên ấm áp, giao hảo với tất cả mọi người, đương nhiên trong đó có cả Phương Từ. Phương Từ không phải là loại không có đầu óc, dưới tình huống mà bản gốc còn ở đó thì sao nàng ta lại bắt chước một cách rõ ràng như vậy? Vốn Cảnh Đế cũng không rõ nguyên nhân nhưng mà khi hắn chú ý đến chuyện hậu cung thì trong lòng không khỏi nghi ngờ Lý Yên Nhiên kia.
Có lẽ là do Lý Yên Nhiên ở giữa tác động.
Nàng ta đúng là không uổng danh hiệu tài nữ, cực kỳ hiểu ý người, như vậy đúng là một nữ tử khiến cho người ta kinh hãi.
Nếu như nàng ta cố ý dùng thủ đoạn gì đó để thuyết phục Phương Từ hoặc là cổ vũ Phương Từ làm như vậy còn nàng ta thì lại bắt chước Tịch Nguyệt theo một hướng khác. Như vậy so sánh hai người với nhau thì quả thực là dễ dàng có hảo cảm với nàng ta hơn.
Nghĩ tới đây, Cảnh Đế bực tức cười lạnh.
Triều đình hỗn loạn, hậu cung này cũng không kém bao nhiêu.
"Lai Hỷ, bãi giá Khánh An Cung."
....
Tuy Lý Yên Nhiên không gặp được Hoàng Thượng nhưng sắc mặt cũng không hề có vẻ tức giận, ngược lại, trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ.
Nhưng mà không ai biết rằng, trên đường về, khi không có người thì sắc mặt của nàng ta vô cùng khó coi.
"Chủ tử, người xem bên kia...." Cung nữ bên cạnh thấy phía trước có một bóng người lén lút.
Lý Yên Nhiên nhìn nhìn, thấp giọng nói với cung nữ ở bên cạnh: "Đan Nhi, ngươi đi qua xem xem có chuyện gì, nhớ cẩn thận."
Dáng vẻ của Đan Nhi có chút không muốn nhưng mà cuối cùng vẫn quyết đoán đuổi theo bóng người lén lút kia.
Lý Yên Nhiên khôi phục lại dáng vẻ lúc trước: "Song Nhi, chúng ta đi trước đi."
Hai người chậm rãi rời đi.
Những nữ tử tiến cung có mấy người không mong được Hoàng Đế chuyên sủng chứ. Lý Yên Nhiên cũng không ngoại lệ, nàng ta sẽ không bỏ qua một cơ hội nào.
Nói đến bóng người lén lút kia, nếu như đã có dáng vẻ như vậy thì đương nhiên là có chuyện cần phải đề phòng người khác. Nếu như có thể nắm được đằng chuôi của một người thì cũng coi như là nàng có thêm một phần trợ giúp.
Nhưng đợi hồi lâu mà vẫn không thấy người trở về.
Song Nhi khuyên nhủ: "Chủ tử, người nghỉ ngơi trước đi, nô tỳ gác đêm, nếu như có chuyện gì thì nô tỳ sẽ gọi người dậy."
Sau khi Lý Yên Nhiên nghe xong thì gật đầu đồng ý.
Nhưng mà hai người cũng không ngờ đây là lần cuối cùng hai người nhìn thấy Đan Nhi.
Sáng sớm liền nghe thấy bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ.
Lý Yên Nhiên vừa mới trang điểm xong cảm thấy khó hiểu.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Song Nhi vẫn luôn ở bên cạnh nàng ta cũng không biết.
"Nô tỳ cũng không biết, để nô tỳ ra ngoài xem sao."
Không bao lâu sau sự tình đã được truyền rộng ra. Thì ra sáng nay, ở bên cạnh cửa sau của Khánh An Cung phát hiện một thi thể nữ, mà thi thể này đúng là cung nữ Đan Nhi bên người Lý Qúy nhân.
Tuy phân vị của Huệ Phi không cao bằng Thẩm Qúy phi nhưng hiện giờ nàng ta đang quản lý chuyện cung vụ nên muốn để ch Thẩm Qúy phi giải thích về chuyện này. Mọi chuyện lại nháo lớn lên.
Lý Yên Nhiên cũng bị mời đến Khánh An Cung.
Tịch Nguyệt vốn không muốn đối đầu với Phó Cẩn Dao nhưng mà thấy nàng ta mang theo người tùy tiện vào Khánh An Cung, dáng vẻ như đi hỏi tội thì trong lòng cũng không thích.
"Bản cung không biết là có gì cần phải giải thích. Không nói đến chuyện nàng ta không chết trong Khánh An Cung của ta, cho dù có chết ở trong này thì bên trên vẫn có Hoàng Thượng và Thái Hậu, không liên quan gì đến Huệ Phi nhà ngươi. Ngược lại, bản cung không biết một Phi tử Thứ Nhất Phẩm mà có thể chất vấn Nhất Phẩm Qúy Phi."
Thẩm Tịch Nguyệt ngồi trên ghế tựa, sắc mặt khó chịu.
Nàng vốn không muốn quản chuyện này, ai ngờ Huệ Phi lại cứ muốn gặp nàng bắt nàng giải thích, hơn nữa còn gọi Lý Yên Nhiên tới đây, dáng vẻ nhất quyết không buông tha.
Hiện giờ xem ra đúng là nực cười.
Mà Phó Cẩn Dao cũng có suy nghĩ của mình, hiện tại nàng ta quản lý chuyện cung vụ, tuy phân vị không bằng Thẩm Tịch Nguyệt cũng không được sủng ái như Thẩm Tịch Nguyệt nhưng mà nàng ta luôn cảm thấy chuyện như vậy không ai có thể bao che. Cung nữ kia chết ở chỗ nào không chết, lại cố tình chết ở cửa sau của Khánh An Cung.
Nàng ta đương nhiên là hy vọng mượn chuyện này để lật đổ Thẩm Tịch Nguyệt.
"Tuy rằng phân vị của bản cung không sánh được với Qúy phi nương nương nhưng mà Hoàng Thượng đã từng nói qua, không có quy củ thì không thành khuôn phép. Nếu như cung nữ đó đã gặp chuyện không may ở cửa sau Khánh An Cung của người thì xin người cho một câu trả lời thỏa đáng đi."
Không nói đến Thẩm Tịch Nguyệt, kể cả Lý Yên Nhiên cũng lập tức nghe hiểu ý tứ của Huệ Phi. Huệ Phi là hy vọng có thể lật đổ Thẩm Qúy Phi cho nên mới cằn chặt chuyện này không buông. Nhưng mà, Lý Yên Nhiên khẽ nhíu mày, đừng nói là người ngoài, ngay cả nàng ta cũng có thể nghe ra lỗ hổng trong những lời này.
Đan Nhi chẳng qua chỉ là chết ở cửa sau của Khánh An Cung, cũng không có bằng chứng gì, Thẩm Qúy phi lại càng không cần phải nhiều lời.
Nhưng mà, ngồi yên xem hổ đấu chính là sở trường của nàng ta.
Nghĩ như vậy, khóe mắt lập tức rơi lệ.
Huệ phi thấy nàng ta vừa vào cửa đã như vậy thì mở miệng nói: "Muội muội có điều gì ủy khất thì nói ra đi. Còn nữa, cung nữ Đan Nhi này sao lại ở bên ngoài một mình?"
Lý Yên Nhiên cắn môi, giống như cố nén nước mắt: "Tối hôm qua tần thiếp đưa đồ ăn khuya cho Hoàng Thượng nhưng Hoàng Thượng không gặp cho nên tần thiếp mang theo hai cung nữ trở về. Nhưng vừa qua Khánh An Cung không xa thì liền thấy một bóng người lén lén lút lút. Tần thiếp cũng không biết là có chuyện gì nên bảo Đan Nhi qua xem nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy người trở về. Vì trời lạnh, Song Nhi khuyên tần thiếp không cần chờ Đan Nhi nên chúng ta về cung trước. Ai ngờ, nha đầu Đan Nhi kia lại một đêm không về."
Trong lời nói này của nàng ta ẩn chứa mấy tầng ý tứ, không dấu vết nói ra điểm mấu chốt trước mặt Huệ Phi để cho Huệ Phi nhằm vào Thẩm Qúy phi. Tuy rằng hành động lấy lòng Hoàng Thượng của nàng ta khiến cho Huệ Phi không vui nhưng mà Hoàng Thượng cũng không gặp nàng ta. Ai cũng biết là sau đó Hoàng Thượng đến Khánh An Cung, như vậy thì có thể kéo thù hận lên người Thẩm Tịch Nguyệt. Mà nàng ta còn cố ý nhấn mạnh việc vừa đi qua Khánh An Cung không xa.
Cho dù lần này Huệ Phi không thể lật đổ Thẩm Qúy phu nhưng mà nếu như có thể khiến cho hai người này đối đầu trực diện với nhau thì cũng vô cùng tốt.
Nghe xong lời của Lý Yên Nhiên, Huệ Phi quay đầu nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt, sắc mặt lại càng không thân thiện.