Ký Sự Hậu Cung

Chương 84:




Trong cung này hướng gió luôn là như thế, người nào cưng chiều, cuộc sống người nào chính là tốt hơn.
Cho dù không có cưng chiều, nhưng nếu như có đứa bé, đó cũng là cực kỳ khác nhau.
Người trước, giống như Thẩm Tịch Nguyệt. Người sau, giống như Bạch Du Nhiên.
Không sai, giống như Tịch Nguyệt suy đoán, Bạch Du Nhiên đúng là mang thai, hơn nữa còn là có thời điểm đi tuần. Hôm nay đã hai tháng. Theo lý thuyết, nếu như không có tuyên triệu, mỗi tháng tất cả các cung đều có một lần chẩn mạch theo quy tắc, thế nhưng thái y lại không tra ra nàng ta có thai một tháng, mà nàng ta cũng không nói thân thể khó chịu nên kéo tới hai tháng.
So sánh với Trần Vũ Lan khi đó, Bạch Du Nhiên này thông minh hơn nhiều, đứa bé khoảng ba tháng đầu mới có thể không ổn định, sau này tốt hơn rất nhiều rồi. Mà Bạch Du Nhiên cứng rắn tránh thoát hai tháng.
Tịch Nguyệt cũng không khỏi cảm khái, nàng ta thật sự đúng là không phải một ngọn đèn cạn dầu, thật ra thì suy nghĩ một chút cũng phải, Bạch Tiểu Điệp cũng không tính là người hiền lành, hai tỷ muội này có thể không giống chút nào ư? Hơn nữa thời điểm, mẫu thân Bạch Tiểu Điệp quản lý Bạch gia, cuộc sống của Bạch Du Nhiên cũng chưa chắc tốt. Tâm cơ của nàng ta, chưa chắc ít hơn Bạch Tiểu Điệp.
Bình thường Hoàng thượng đều đối xử như nhau, đối với chuyện mang thai thì chỉ cần mang thai, luôn có chút phong thưởng, Bạch Du Nhiên đã được tấn phong là tần, ban thưởng chữ tĩnh, Tĩnh Tần.
“Chủ tử, nô tỳ đã sắp xếp đưa quà tặng qua rồi, người có thể yên tâm.” Cẩm Tâm làm việc luôn thoả đáng trước sau như một, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến cho người ta hoài nghi hoặc là có thể thổi phồng.
Tịch Nguyệt dĩ nhiên yên tâm về Cẩm Tâm.
“Cung khác cũng tặng cái gì?”
Cẩm Tâm vừa ấn bả vai cho Tịch Nguyệt vừa nói tỉ mỉ.
Có lẽ ai cũng không ngờ, Bạch Du Nhiên này thế nhưng đã mang thai. Có lúc có một số việc nhỏ thật sự không có cách nói.
“Chủ tử, người nói, thai này của nàng......”
Hôm nay người người trong cung đều nhìn thai này của Bạch Du Nhiên, nàng ta cũng coi như là người thứ ba trong nhóm người này mang thai. Nhưng Phó Cẩn Dao và Trần Vũ Lan đều không sinh ra được. Nhìn như vậy, thai này của nàng ta cũng nguy hiểm.
Tịch Nguyệt nhìn Cẩm Tâm một cái, hỏi “Cẩm Tâm, ngươi cảm thấy, Bạch Du Nhiên là người như thế nào?”
Từ khi Bạch Du Nhiên mang thai tới nay, trong cung này cũng có loại lời đồn đại mơ hồ, chính là Liên Tú Vân làm hại Thẩm Tịch Nguyệt, là vì Bạch Du Nhiên. Đương nhiên, Thẩm Tịch Nguyệt không đi tuần, sẽ thiếu mất một người phục vụ hoàng thượng. Với trình độ Thẩm Tịch Nguyệt được cưng chiều, nếu như nàng đi, Bạch Du Nhiên sẽ đâu còn có chuyện gì.
Cũng chính bởi vì lần xuất cung cầu phúc đó, Bạch Du Nhiên mới có thể mang thai.
Nghĩ đến quan hệ nhân quả này cũng là dễ hiểu.
Cẩm Tâm cũng không phải không bị những nhân tố bên ngoài làm ảnh hưởng, nhưng nàng không đếm xỉa đến mà suy nghĩ khách quan đối với chuyện này.
“Nói đến Tĩnh tần, nô tỳ cũng cảm thấy có chút nhìn không hiểu. Trước khi xuất cung, nàng ta tới Thính Vũ Các của chúng ta, có lẽ chính là tới lấy lòng, nếu như không phải là nàng ta nói, chúng ta cũng sẽ không phát hiện vấn đề của Bạch Tiểu Điệp. Nhưng, ai cũng không thể bảo đảm bên trong có tư tâm gì không. Dù sao theo tin tức chúng ta tra được, tỷ muội các nàng vô cùng căm hận lẫn nhau. Nhưng nếu nói chuyện Liên Tú Vân kia có liên quan đến Tĩnh tần, nô tỳ lại cảm thấy, khả năng này không lớn, mấy năm trước Liên Tú Vân qua lại thân thiết với Bạch Tiểu Điệp, quan hệ tồi tệ với Bạch Du Nhiên. Chẳng lẽ bọn họ còn có thể bắt đầu sắp đặt từ bao nhiêu năm trước? Hơn nữa nhìn kỹ, cơ hội Liên Tú Vân thượng vị lớn hơn Tĩnh tần. Cho nên mặc dù các nàng là biểu tỷ muội ruột thịt, ta cũng cảm thấy, Liên Tú Vân sẽ không làm chuyện này vì Tĩnh tần.”
“Trừ đi những thứ hỗn loạn này, những bố trí này, ngươi cẩn thận nghĩ tính tình của Bạch Du Nhiên, ngươi cảm thấy như thế nào?” Tịch Nguyệt hướng dẫn từng bước.
Cẩm Tâm ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ một chút: “Nô tỳ cảm thấy, tâm cơ của nàng ta rất sâu. Cho dù có tư tưởng xấu hay không, nhưng nhất định có tâm cơ. Chuyện Liên Tú Vân còn chưa có kết luận, nhưng nàng ta có thể gián tiếp đẩy Bạch Tiểu Điệp ra, còn có mỗi một việc từng cái cọc từ khi vào cung, nô tỳ liền kết luận, đây không phải là một người đơn giản.” Tổng kết xong, hình như Cẩm Tâm cũng hiểu ý tứ của chủ tử nhà mình.
“Ý chủ tử là, tính tình Tĩnh Tần thận trọng vững vàng, tâm cơ cũng có, đứa nhỏ này sẽ không giống hai vị lúc trước kia?”
Tịch Nguyệt cười như không cười: “Tất cả đều không có kết luận, nhưng mà bản thân ta lại cảm thấy, đứa nhỏ này, khả năng giữ được lớn hơn không giữ được.”
Cẩm Tâm gật đầu: “Chủ tử, hiện tại tin tức này truyền ra, có thể người khác lại suy nghĩ dùng chúng ta làm dao găm hay không?”
Hình như mỗi khi người khác có thai, thì sẽ xuất hiện tình huống như thế.
Tịch Nguyệt lắc đầu: “Một nửa một nửa đi, không hoàn toàn, nhưng cũng chưa hẳn không phải người khác thật lòng suy đoán. Nhưng trừ những việc này, ngươi còn nhớ rõ lời nói ban đầu của Bạch Du Nhiên sao?”
Cẩm Tâm không hiểu.
Tịch Nguyệt mỉm cười, từng chữ từng câu: “Nàng nói, trở thành đồng minh chưa chắc đã là lựa chọn tốt. Cẩm Tâm, ta nghĩ, có lẽ nàng nói đúng.”
“Cái gì?” Cẩm Tâm không hiểu.
Tịch Nguyệt cũng không giải thích nghi hoặc, chỉ suy tư.
“Khởi bẩm chủ tử. Lệ Vinh hoa cầu kiến.” Bên ngoài rèm truyền đến tiếng bẩm báo giòn giã của Hạnh Nhi.
Mấy ngày này Chu Vũ Ngưng cũng không biết được là chuyện gì xảy ra, cực kỳ ít giao du với bên ngoài.
Thật ra thì Tịch Nguyệt cũng biết, có vài người đã âm thầm nhạo báng sau lưng nàng, nghĩ đến cũng đúng, Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân, nhưng lại không có danh tiếng mỹ nhân, vào cung tới nay, tuy phân vị cũng lên chức rồi, tuy nhiên nó thật sự không hợp với danh tiếng đệ nhất mỹ nữ của nàng.
Vinh sủng cũng xem như là không có, tình hình như vậy thì sao lại có thể khiến người ta không chê cười.
Nhưng Tịch Nguyệt thấy, không có vinh sủng, cũng chưa chắc là chuyện xấu, đặc biệt là đối với tính tình của Chu Vũ Ngưng như vậy.
Nàng nhìn ra ngoài, ánh mắt Chu Vũ Ngưng nhìn hoàng thượng giống như nhìn một người xa lạ, nàng đối với hoàng thượng, cũng chưa chắc là có tâm tư.
Lại nghĩ tới mình, Tịch Nguyệt cảm thấy cũng không giống nhau, bất kể như thế nào, nghĩ tới mình có thể một bước lên mây, cho nên, ánh mắt nàng nhìn hoàng thượng, giống như có rất nhiều thứ, mà Chu Vũ Ngưng, hình như giả vờ một chút cũng không chịu.
Hoàng thượng luôn nói người này yếu ớt, tính tình người đó nóng nảy, nhưng chính hắn cảm thấy không phải là một người như vậy.
Làm sao hắn lại lãng phí thời gian trên người một nữ nhân như vậy, hơn nữa không biết có phải là Tịch Nguyệt nhạy cảm hay không, hình như loại mỹ nữ thịnh hành đương thời đó, cũng không làm hoàng thượng thích.
Lại nghĩ đến cho tới bây giờ hoàng thượng đều không ngủ cùng người có biểu hiện quái dị, Tịch Nguyệt có suy nghĩ xấu, sẽ không phải là từng bị loại mỹ nữ này ám lúc ngủ chứ?
Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, ý niệm này cũng chỉ là vừa nghĩ đến rồi đi, dù sao, ý nghĩ như vậy của bản thân nàng cũng rất quỷ dị.
Sao Hoàng thượng lại gặp loại chuyện này đây?
Lúc Chu Vũ Ngưng vào cửa liền thấy Tịch Nguyệt có mấy phần ngẩn người.
Nàng cười trêu ghẹo: “Nghĩ gì thế, ngốc trệ như vậy.”
Tịch Nguyệt hồi hồn, cũng cười: “Ta đang nhớ tỷ tỷ. Đúng là rất lâu muội muội chưa đơn độc nói xấu với tỷ tỷ rồi.”
Nếu như so sánh hai người Bạch Du Nhiên và Chu Vũ Ngưng, Tịch Nguyệt thích thân cận Chu Vũ Ngưng hơn, nói như thế nào đây, dĩ nhiên kiếp trước nàng trượng nghĩa giúp đỡ là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác, sợ sẽ là ánh mắt của Chu Vũ Ngưng rồi, trong ánh mắt của Chu Vũ Ngưng có một loại vô dục vô cầu mà người khác không có.
Thật ra bất kể là chính nàng hay là Bạch Du Nhiên, hoặc là Huệ Phi Đức Phi, thậm chí là Tề Phi nhìn như bình tĩnh, mỗi người đều có chỗ cầu. Cho dù giả vờ lạnh nhạt cỡ nào, ánh mắt có dã tâm vẫn để lộ ra ngoài, ngay cả chính nàng cũng không có ngoại lệ.
Nhưng Chu Vũ Ngưng thật sự không có.
Ngay cả cữu cữu bên kia cũng không có tin tức, nhưng trong nội tâm Tịch Nguyệt lại đã có chút hoài nghi mơ hồ, Chu Vũ Ngưng này, hẳn là có nam tử trong lòng. Mà người kia, có thể là người không nên kia.
Chu Vũ Ngưng vừa nghe Tịch Nguyệt nói như thế, khẽ đẩy nàng một cái: “Nha đầu ngươi ấy, nhớ tới ta gì chứ. Ta thấy, tám phần là ngươi nhớ hoàng thượng thôi. Nếu không sao lại mất hồn như vậy? Nhớ tới ta cũng không nhìn ta, lời này thế nào thì ta cũng không tin.”
Tịch Nguyệt cười hì hì kéo Chu Vũ Ngưng đến trên giường ngồi một lát.
Cẩm Tâm cũng lanh lợi, liền vội vàng lấy trà xuân Long Tỉnh mà Tịch Nguyệt nhận được ra.
Chu Vũ Ngưng cũng hiểu trà, thổi một chút, gật đầu, vui mừng: “Loại trà xuân ngon, mùi thơm ngát thú vị, tất nhiên là trà xuân Long Tỉnh năm nay.”
“Ta không hiểu trà, cũng chỉ tùy tiện uống một chút.” Nếu như nói lời nói này trước mặt người khác, sợ là sẽ cho rằng Tịch Nguyệt khoe khoang với người ta. Nhưng Chu Vũ Ngưng lại không sao, hình như những chuyện này đối với nàng cũng không quan trọng.
“Lúc uống trà xuân Long Tĩnh ngâm, chỉ thấy mầm mầm đứng thẳng, màu sắc nước trà trong suốt, mùi hương thoang thoảng bốn phía, đặc biệt một mầm một lá, tục xưng một cờ một súng là cực phẩm.”
Tịch Nguyệt cầm khăn lên che miệng cười khanh khách: “Người khác đều nói, tỷ tỷ là người lạnh nhạt, ta thấy, cũng là không có người hợp tâm ý. Nếu như bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của tỷ tỷ, nhất định sẽ kinh ngạc.”
Chu Vũ Ngưng thấy nàng nói như vậy, ngừng một chút, cũng vui mừng.
“Cả đời ta đây, chuyện thích không nhiều lắm, thưởng thức trà cũng là một niềm vui thú.” Trên mặt tươi cười của Chu Vũ Ngưng có chút khổ sở. Nếu như không phải Tịch Nguyệt có tâm quan sát, thật sự sẽ không nhìn ra.
“Cẩm Tâm, phân trà xuân Long Tĩnh mà hoàng thượng ban thưởng ra một nửa, một lát nữa để tỷ tỷ mang đi.” Tịch Nguyệt cũng hào phóng đối với một số việc nhỏ.
Chu Vũ Ngưng cũng không từ chối, có lẽ cũng thật lòng thích: “Vậy thì ta cám ơn muội muội. Tâm ý này, nửa phần ta cũng sẽ không từ chối.”
Nghe lời ấy của nàng, Tịch Nguyệt vẫn cười.
Nàng sẵng giọng: “Vốn là cho ngươi, nếu như ngươi từ chối, ngược lại có vẻ giả.”
Hai người bèn nhìn nhau cười, ngược lại nhiều hơn mấy phần sinh động.
“Đúng rồi, tại sao hôm nay tỷ tỷ tới đây vậy?” Tịch Nguyệt cũng không cảm thấy Chu Vũ Ngưng là đơn thuần đến chơi.
Chu Vũ Ngưng nghiêng đầu một chút, ít khi làm ra động tác của cô gái nhỏ như thế.
“Không phải ta đây ngửi thấy hương trà của Thính Vũ Các từ xa nên đến sao, nghe mùi tìm tới.”
Hai người lại cười đùa một hồi, sau khi cười đùa, Chu Vũ Ngưng lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Muội muội nghe một lời của tỷ tỷ.”
Tịch Nguyệt nhìn nàng.
“Cho dù phẩm cấp của ngươi cao hơn ta, nhưng nhìn tuổi, ngươi vẫn nhỏ hơn so với ta, ta cũng đảm đương nổi tiếng tỷ tỷ này. Hôm nay tỷ tỷ tới đây, chỉ muốn nói một câu với ngươi.”
Sắc mặt Chu Vũ Ngưng thành khẩn.
Tịch Nguyệt nói: “Dĩ nhiên tỷ tỷ đảm đương nổi.”
“Mặc kệ người khác nói gì, muội phải nhớ đừng trúng kế khích bác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.