Ký Sự Hậu Cung

Chương 86:




Bạch Du Nhiên quả thật là loại người khác với Trần Vũ Lan Chi. Mới bắt đầu mang thai là có thể nhìn ra. Hiện giờ là như thế, trong cung này tin tức nàng ta và Liên Tú Vân liên kết hại Thẩm Tịch Nguyệt đã truyền đi được mười ngày, cũng không thấy nàng ta bày tỏ thái độ gì, cũng không có đến Thính Vũ Các của Thẩm Tịch Nguyệt.
Mỗi ngày rất ít ra cửa, đều là đàng hoàng đợi ở tẩm cung.
Trong cung này hơi có đầu óc, chính là cảm thấy thật sự nàng ta cũng không phải là một nhân vật đơn giản, trước kia mới là xem nhẹ nàng ta. Cũng có chút không biết điều, tới bên cạnh Tịch Nguyệt nói chút lời chỉ tốt ở bề ngoài. Tám phần là hy vọng Tịch Nguyệt dưới cơn nóng giận đi tìm Bạch Du Nhiên lý luận.
Mà Thẩm Tịch Nguyệt không phải là ngu ngốc, có thể là lúc mới bắt đầu các nàng cũng không biết, nhưng hôm nay cũng đã ở trong cung một năm, tính tình bình thường của mọi người cũng nên thăm dò lẫn nhau, cho tới bây giờ nàng cũng không phải là người mặc cho người ức hiếp.
Lúc đầu là không phải, hiện tại cũng không phải.
Thời tiết hôm nay càng thêm oi bức, Tịch Nguyệt nhìn trời, ngược lại khí hậu năm nay có chút khác thường, mùa đông vô cùng lạnh lẽo, mùa hè vô cùng nóng.
Người bình thường như nàng cũng cảm thấy không thoải mái, chắc hẳn phụ nữ có thai như Bạch Du Nhiên càng thêm khó chịu rồi.
Cảnh đế cũng không phải là mỗi ngày đi gặp Bạch Du Nhiên, nhưng cách mỗi năm ba ngày, lúc nào cũng sẽ đi qua thăm một chút. Có lúc thăm rồi, thì đi đến Thính Vũ Các. Tịch Nguyệt là một người thông minh, cũng không hỏi nhiều tình trạng của Bạch Du Nhiên, chỉ ngoan ngoãn hầu hạ Cảnh đế.
Ngày hôm lại là như thế.
Thấy Tịch Nguyệt khéo léo chuẩn bị bữa ăn mùa hè ngon miệng cho hắn, Cảnh đế dường như không có chuyện gì mở miệng: “Ngược lại Nguyệt nhi chưa bao giờ hỏi bào thai của Tĩnh Tần.”
Tịch Nguyệt vốn là gắp thức ăn cho Cảnh đế, trang@d#d#l#q#d@bubble thấy hắn mở miệng, ngừng lại, lẳng lặng nhìn hắn.
Cảnh đế nhíu mày: “Sao vậy?”
Tịch Nguyệt cười như không cười: “Vậy, hoàng thượng, ngài hi vọng thiếp hỏi cái gì đây?”
Trong lời nói thậm chí giọng điệu có một chút xíu nồng đậm. Cảnh đế nhìn nàng, nở nụ cười.
Không để ý hai người đang dùng bữa, ôm nàng vào trong ngực: “Tiểu nha đầu nàng đó, đúng là ghen tị?”
Nàng cũng không ưỡn ẹo, ôm cổ hắn lại là lầm bầm: “Mới không có. Người lại không chỉ có hai phi tần chúng ta. Cho dù là không có nàng ấy, dù sao cũng vẫn có người khác, thiếp đã quen rồi.”
Lời tuy là như thế, nhưng mà miệng ngược lại bĩu thật cao, bộ dáng nhỏ nhắn không vui.
Cảnh đế cười: “Còn không chịu thừa nhận, xem diễn xuất lần này của nàng, không phải là bộ dáng không xem ra gì sao.”
Cô gái nhỏ trong ngực cuối cùng bị hắn chọc cho tức giận, đẩy hắn ra, nhìn thẳng vào hắn.
“Được, xem như thiếp thừa nhận bản thân mình tự ăn dấm, vậy thì thế nào chứ. Rõ ràng cái gì cũng sẽ không thay đổi, người còn muốn cười nhạo thiếp, còn muốn vạch trần thiếp, người thật xấu xa, xấu lắm thật xấu.”
Mỗi lần Tịch Nguyệt nói Cảnh đế, chính là câu thật xấu này, nhưng một câu này đây giống như lời oán trách giống như lời hờn dỗi, mỗi lần lại làm cho hắn đều cảm thấy có * không được.
“Được rồi được rồi. Không phải trẫm chọc ngươi chút thôi sao? Trong cung này cho dù là Đức Phi, cũng phải làm bộ như hiền lương thục đức hỏi han ân cần với bào thai này của Tĩnh Tần, nàng lại cứ không nghe không hỏi, trẫm cũng chỉ là muốn trêu chọc nàng. Xem nha đầu nàng đó, sao còn chưa có thế nào lại sắp khóc nhè rồi. Nàng đây là có lòng muốn trẫm đau lòng sao?”
Tịch Nguyệt cãi chày cãi cối: “Các nàng là các nàng, thiếp là thiếp. Nàng ấy đoạt người, nàng ấy có đứa bé của người, lòng thiếp vui mừng cho người như vậy, dĩ nhiên là khổ sở trong lòng, không muốn hỏi nhiều. Thằng ngốc này, người không hiểu lòng của nữ nhân.”
Nghe lời này của nàng, Cảnh đế chính là bật cười hì hì một tiếng, thằng ngốc? Trong thiên hạ này, sợ là chỉ có một mình nàng mới có thể nói như thế thôi.
Hắn là thằng ngốc, hắn không hiểu lòng của nữ nhân.
Cảnh đế lắc đầu một cái, bản thân vẫn là không nhịn được khóe miệng nở nụ cười, có thể là thấy hắn cười không ngừng, Tịch Nguyệt căm tức, mắt to nhìn chằm chằm hắn, quả đấm nhỏ xiết chặt rất nhanh.
“Căm tức cái gì. Không phải nàng chỉ là một bé gái thôi, còn tự xưng nữ nhân, rõ là......” Lời nói còn dư lại giấu trong miệng hắn, cười như không cười tiếp tục nhìn nàng.
Quả đấm nhỏ của Tịch Nguyệt chính là thoáng cái xông bừa vào nện xuống hắn.
Giọng nói thật nhỏ: “Thiếp dĩ nhiên là nữ nhân, rõ ràng, rõ ràng chính là người làm cho thiếp trở thành nữ nhân. Nếu như mà thiếp là bé gái, vậy tại sao người muốn làm chuyện như vậy?”
Càng nói càng là đúng lý hợp tình, nàng dứt lời cuối cùng là ngẩng đầu nhìn hắn. Bộ dáng giống như bắt được điểm yếu trong lời nói của hắn.
Cảnh đế thấy nàng như thế, lại bật cười lần nữa.
Nhắc tới Thẩm Tịch Nguyệt không có tâm cơ, nói gì thì hắn cũng không tin, nhưng mà nếu như nói nàng rất có tâm cơ, hắn lại cảm thấy cũng không có khả năng.
Cảm giác mâu thuẫn như vậy cũng làm cho hắn thích tới Thính Vũ Các này.
Nàng nũng nịu, nàng mờ ám, nàng sống động, nàng săn sóc, thậm chí tính tình nóng nảy với bướng bỉnh của nàng, cũng làm cho trước mắt hắn sáng lên.
Hơn nữa, nếu có mấy phần nghi ngờ với Tiểu Nguyệt nhi này, không phải là nên đến nhìn nàng nhiều hơn sao.
Như vậy thì có thể dễ dàng đến gần nàng, hắn sẽ phát hiện bộ mặt thật của nàng chứ?
Nghĩ đến nàng có thể là một tiểu hồ ly (hồ ly nhỏ) vô cùng lanh lợi, Cảnh đế cảm thấy máu sôi trào.
Cảnh đế nhìn bộ dáng nhỏ nhắn đúng lý hợp tình của nàng, trang@dđlqđ@bubble editor chỉ chỉ cái mũi của nàng.
“Được rồi, là trẫm làm cho nàng trở thành nữ nhân. Như vậy, tối nay, nàng muốn cảm nhận một chút hay không?”
Hình như là nhớ tới một ngày trời mưa nào đó, trong lầu các hai người xảy ra một màn kia, Cảnh đế cười xấu xa.
Thấy vẻ mặt hắn có chút SE (?.?), mặt Tịch Nguyệt đỏ hồng.
Lầm bầm: “Nhanh chóng dùng bữa.”
Nhìn Tịch Nguyệt gắp một đũa rau xanh biếc cho hắn, Cảnh đế có chút không hiểu nhìn nàng: “Đây là?”
Trước kia món ăn này chưa từng xuất hiện trong ngự thiện của hắn. Hắn sửng sốt không nhìn ra đây là cái gì.
Tịch Nguyệt thấy hắn không biết, xì một chút, hả hê, tự mình ăn một miếng trước mặt của hắn, sau đó chính là hài lòng thoả dạ gật đầu.
Nhìn nàng làm ra vẻ như vậy, Cảnh đế cười vỗ nàng một cái: “Cố làm ra vẻ huyền bí, nói.”
Tịch Nguyệt cười khanh khách, sau đó chính là công bố: “Món ăn này là Xảo Ninh làm, trong ngày mùa hè có chút nóng như thiêu đốt, ha ha cũng coi là sảng khoái, cần phải vậy! Rau trộn vỏ dưa hấu. Thiếp đã cho nó một cái tên, gọi là thanh thúy dục tích (xanh mướt ướt át).”
Cảnh đế vừa nghe lại là món đồ như thế, lúc này sửng sốt, ngay sau đó bật cười: “Gắp thức ăn cho trẫm, ngược lại là trẫm muốn nếm thử một chút, vỏ dưa hấu này lại có thể làm thành thức ăn như thế.”
Tịch Nguyệt hầu hạ, Cảnh đế nếm thử một miếng, gật đầu.
Có vẻ đúng trọng tâm nói: “Chưa tính là rất mỹ vị, nhưng mà mùa hè nóng bức này, ăn chút món ăn như vậy, ngược lại vô cùng ngon miệng.”
Tịch Nguyệt còn lâu mới muốn nghe hắn nói như vậy đấy.
“Không phải ăn thật ngon sao. Còn không xem là rất mỹ vị. Mùa hè này, người ngoài cũng không có lộc ăn này đấy.”
Mỗi lần Cảnh đế và Tịch Nguyệt ở chung chính là cảm thấy thả lỏng, không gì khác là thái độ của nàng đối với mình, giống như, lúc chỉ có hai người ở cùng nhau, hắn chỉ là tướng công (chồng) của nàng, không phải vua của một nước, không phải là một đối tượng mà nàng cần nịnh bợ và lấy lòng.
“Đúng đúng, là trẫm có lộc ăn. Nguyệt nhi thích, đều là rất tốt.” Lời nói qua loa này, Tịch Nguyệt trừng lớn mắt, có chút bực mình gắp lên một đũa món thịt vịt bên cạnh.
“Thiếp đã biết, là ngừơi không thịt không vui. Ừ, nếm thử một chút món này đi? Thiếp nói với ngừơi đó, trong ngày mùa hè này, thịt gì đó cũng không bằng thịt vịt.”
Thấy nàng dương dương tự đắc (vênh váo) vừa giảng giải một lần, Cảnh đế bật cười. Xoa xoa đầu nàng.
“Nói trẫm là một thằng ngốc, không phải nàng cũng là nha đầu khờ?”
Cảnh đế tự nhiên không thể nào ở Thính Vũ Các cả buổi chiều, cùng nhau ăn bữa trưa, Cảnh đế lại lại trực tiếp rời đi. Lại nói, hắn cũng là một Hoàng đế có vẻ cần chính (siêng năng làm việc).
Tịch Nguyệt thoả thích ngủ trưa.
Thì nghe có chút âm thanh vụn vặt bên ngoài, đây là Đào Nhi đang nói gì đó với Cẩm Tâm.
“Cẩm Tâm......” Tiếng nói không lớn, nhưng Cẩm Tâm vội vàng vén rèm lên vào cửa.
“Chủ tử dậy rồi? Nô tỳ hầu hạ người rửa mặt chải đầu.” Ra cửa dặn dò một chút, Đào Nhi lại đi bưng nước.
“Nói cái gì đó?” Nàng xoa nhẹ dưới mắt.
Cẩm Tâm có chút ngượng ngùng: “Nhất định là tiếng nói của tụi nô tỳ lớn, quấy rối giấc ngủ chủ tử.”
Tịch Nguyệt lắc đầu: “Không có chuyện gì, ta là tự mình tỉnh, vốn định nhắm mắt một chút lại thức dậy, thì nghe thấy tiếng nói của các ngươi.”
Cẩm Tâm có chút ngượng ngùng: “Mới vừa rồi Đào Nhi trở lại từ bên ngoài, nghe nói lúc buổi trưa, Trần Thải Nữ và Bạch Y không biết là vì chuyện gì la hét ầm ĩ lên, hai người lại ồn ào đến chỗ Tề phi nương nương, Tề phi nương nương thì quen hiền hậu, vốn định để cho các nàng trở về chép chút nữ giới thì thôi. Ai ngờ là, Đức Phi đúng lúc đi đến xuyến môn, trong lời nói nhắc tới Tề phi thu mua lòng người. Chuyện vì vậy cũng rối loạn lên, hiện giờ hai người đều quỳ ở chỗ cửa chính đấy. Tề phi nương nương đã nói, không quỳ đủ hai canh giờ, không cho phép đứng lên.”
Mùa hè này đang lúc nóng bức, xử phạt như vậy, quả thật là không nhỏ.
“Có thể biết là chuyện gì không? Người nào dẫn đầu?”
“Chủ tử, nghe nói, là Trần Thải Nữ đó, nàng ta nói Bạch y thả thuốc bột trong quần áo của nàng ta, muốn hại nàng ta. Bạch y không thừa nhận. Hai người nhất quyết không tha, Trần Thải Nữ liền ra tay với Bạch y.”
Biểu muội này của nàng, đúng là càng ngày càng tiến bộ, mánh khoé nhỏ như vậy cũng giở ra được. Nhưng mà cũng bởi vì người kia là Bạch Tiểu Điệp, Tịch Nguyệt cảm thấy, nếu như không phải là Đức Phi chặn ngang một đòn, sợ là Trần Vũ Lan ra tay, dieenddafnleequysddoon cũng là như vậy, chưa chắc sẽ có trừng phạt mang tính thực chất gì đó.
“Thời tiết nóng bức như vậy, các nàng quỳ ở là cửa dưới chỗ râm mát hay là dưới ánh nắng chói chang?”
“Dĩ nhiên là dưới ánh nắng chói chang, nếu không còn tính là trừng phạt gì chứ.” Cẩm Tâm trả lời.
“Tề phi là người hiền lành như vậy, có thể làm ra xử phạt nghiêm trọng như vậy, quả thật là không dễ dàng.” Nàng là biết bo bo giữ mình, lúc đầu Đức Phi cũng là dịu dàng, nhưng thật sự là diễn trò chiếm đa số, ngay cả Tề phi này cũng không phải bộ dáng này.
“Thật ra thì cái chủ ý này, là Đức Phi nói đấy.” Đào Nhi vào cửa, tiếp một câu.
“Hả?”
Đào Nhi lanh lợi: “Nô tỳ là nghe tiểu tỷ muội khác trong cung nói, nói là, Tề phi vốn không muốn như thế, nhưng mà Đức Phi không ngừng hùng hổ doạ người. Còn nói ra yêu cầu xử phạt này. Tề phi cũng là bị buộc phải như vậy.”
Tề phi, Đức Phi, Vũ Lan, Bạch Tiểu Điệp, chuyện thật sự là đơn giản như vậy sao?
Tịch Nguyệt suy nghĩ sâu xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.