Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Cháu cả của Lâm gia tên là Lâm Khâu, tuổi lớn hơn Chu Tuyền một chút, trước mắt cũng coi như ở địa vị cao, chỉ là chung quy không bằng Chu Tuyền. là người từ nhỏ đã bị lấy ra so sánh với cháu cả Chu Tuyền Chu gia, Lâm Khâu tự nhiên tràn ngập ghen ghét Chu Tuyền. Có thể làm Chu Tuyền thống khổ, hắn cầu còn không được.
Lâm Khâu tuy chính đấu max cấp, nhưng không có năng lực phản trinh sát, dù sao luôn có người giúp hắn kết thúc, việc duy nhất hắn biết làm chỉ là đổi vài sim điện thoại không đăng ký mà thôi.
Vì thế tối cùng ngày Vệ Thư Tuân được cứu ra, bộ an ninh quốc gia liền trực tiếp mang hắn đi.
Dưới sự khống chế của bộ an ninh quốc gia, Lâm Khâu không dám nguỵ biện nửa điểm, ăn ngay nói thật, nhưng tên sát thủ tự sát kia phủ định tất cả “lời nói dối” của hắn.
Nếu chỉ là đơn thuần bắt cóc giết người, còn chưa thực hiện được, cần gì phải tự sát? Trong đó có bí mật gì không thể không tự sát?
Bộ an ninh quốc gia quá quen thuộc thuyết âm mưu càng sẽ không thể bỏ qua cho Lâm Khâu.
Không chỉ Lâm Khâu, phàm là liên quan đến vụ án gián điệp, bình thường sẽ điều tra tất cả những người có liên quan đến kẻ bị tình nghi một lần, hơn nữa điều tra viên bên kia cũng từ chỗ cảnh sát tìm được chứng cứ bọn người Lâm gia có tham dự—— khi phát hiện Vệ Thư Tuân bị bắt cóc, bọn họ yêu cầu cảnh sát gạt bỏ vụ án này.
Bởi vì có ý tưởng vào trước là chủ, ngày hôm sau sau khi đạt được chứng cớ từ người bị hại Vệ Thư Tuân, bộ an ninh quốc gia cũng chỉ cảm thấy “Quả thế”, thẩm vấn nhằm vào Lâm gia càng nghiêm khắc.
Cho nên trực hệ của Lâm gia đều bị cách chức giam giữ, toàn bộ chi thứ và phụ thuộc không được phép rời khỏi nơi sống, cũng phải phối hợp với bộ an ninh quốc gia điều tra bất cứ lúc nào —— tuy chỉ là điều tra, nhưng bị bộ an ninh quốc gia tìm tới, các ngành lập tức truyền ra các tin đồn, rất nhiều người đều bị thay thế công việc. Không chỉ như thế, người từng cùng Lâm gia có xã giao cũng bị triệu tập thẩm vấn, tuy chỉ là thẩm vấn thông thường, nhưng người thường sao nghĩ đến chuyện bị bộ an ninh quốc gia thẩm vấn, hơn nữa có thể là vấn đề gián điệp, giới chính thương gần như không ai dám đến gần người của Lâm gia, thậm chí không muốn nói mình quen bọn họ.
Lâm gia đương nhiên cố gắng kêu oan, mặc kệ hết mà nói thật, nhưng hoàn toàn không làm người ta tin được —— thời cơ bắt cóc quá đúng lúc, hơn nữa có thù hận gì làm Lâm gia phải giết chết Vệ Thư Tuân chứ?
Gia chủ Lâm gia bị đặt những câu hỏi này cũng cứng họng.
Kỳ thực nói ra thì Chu gia và Lâm gia tuy ngẫu nhiên có chút tranh chấp, nhưng mọi người ở cùng một chính thể, thân phận địa vị lại không kém nhiều, vẫn thực khắc chế lẫn nhau để duy trì quan hệ bình đẳng. Nhưng từ khi nhận được tin tức đến từ con cháu tương lai, biết được gia tộc trong tương lai thiếu chút nữa lên làm hoàng đế, lại phát hiện Chu Tuyền không chết sớm như lời con cháu, Lâm gia đã coi Chu Tuyền là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, mấy lần muốn giết hại hắn. Chu gia tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, phản chiến lại khiến thế lực Lâm gia càng ngày càng nhỏ.
Nhưng mà tháo mở sự tình ra nói —— Lâm gia và Chu gia, hoàn toàn không có thù hận nha! Ngay cả cãi nhau cũng không có luôn!
Bọn họ nói bắt cóc Vệ Thư Tuân là vì trả thù Chu Tuyền và Chu gia phía sau hắn, vì thế bộ an ninh quốc gia hỏi: Vì sao muốn trả thù Chu gia?
Bọn người Lâm gia ngơ ngác.
Vì cái gì? Bởi vì nhà bọn họ trong tương lai có thể lên làm hoàng đế…
Thật sự có người nói, ngay cả chuyện con cháu tương lai cũng nói, nhưng mà, bộ an ninh quốc gia sẽ tin cái lý do xàm xí như vậy sao?
Cục trưởng Bộ an ninh quốc gia vỗ tư liệu thẩm vấn mắng to: “Kiếm cớ cũng không ra gì, toàn bộ phúc thẩm, thẩm đến bọn họ nói thật mới thôi!”
Vì thế mọi người, bao gồm những người trốn tránh Lâm gia, lại bị triệu tập thẩm vấn một lần nữa, có thể nói là một mảnh gào khóc thảm thiết, hận thấu cả Lâm gia.
Đương nhiên, những chuyện này không dính gì tới Vệ Thư Tuân. Y ở bệnh viện vài ngày, xác định thân thể không thành vấn đề đã được Cha Vệ Mẹ Vệ đón về, Chu Tuyền lấy danh nghĩa bảo vệ, cũng công khai đi theo cùng ở vào Vệ gia. Cha Vệ Mẹ Vệ không chút nghi ngờ, tương phản, có Chu Tuyền canh giữ bên người con, bọn họ còn thực cảm kích.
Khi nghe con mình bị bắt cóc, hai người sợ tới mức muốn hôn mê, hiện tại có một quân nhân ở bên cạnh con mình, bọn họ vô cùng an tâm.
Nghe nói khi y bị bắt cóc, rất nhiều fan lên tiếng ủng hộ mình trên mạng, Vệ Thư Tuân cố ý online xem xét, bị các fan làm cảm động đến thiếu chút nữa muốn đi quay mấy bộ phim làm hồi báo. Nhưng cũng chỉ là ngẫm lại, y đi lên Weibo chính phủ không dùng đến của mình, phát một cái video.
Tóc Vệ Thư Tuân đã được cắt gọn gàng lại, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, sau khi tháo kính xuống, hai con ngươi hơi nheo lại thoạt nhìn rất quyến rũ. Bởi vì bị thương, hơn nữa quanh năm không phơi nắng, má rất tái, cả người lộ ra hơi thở mỹ nhân ốm yếu. Sau đó Vệ Thư Tuân ôn hòa cười với màn ảnh báo bình an, cũng nói rất nhiều lời cảm kích.
Nụ cười kia, đối với người quá lâu chưa thấy Vệ Thư Tuân mà nói, chỉ có thể dùng kinh diễm để hình dung.
Mặc ý: “A a a, qua nhiều năm như vậy, Tiểu Tuân Tuân càng ngày càng đẹp, cho dù rời khỏi giới giải trí, cho dù không có tác phẩm, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này tôi đã thỏa mãn vạn năm.”
Kỷ Phấn trắng hiểm vực: “Đúng đúng, chỉ cầu Tiểu Tuân Tuân đúng giờ đăng vài tấm selfile là được rồi!”
Trừ loại ngôn luận này, đương nhiên có mọi người ân cần thăm hỏi, cùng với hóng chuyện muốn hỏi nội tình bắt cóc. Vệ Thư Tuân không có cách nào đánh chữ, kêu Chu Tuyền đăng hai tay còn bó thạch cao của mình, cười nói mặc dù có cố gắng, nhưng không thể đánh nổi bọn cướp, cảm ơn người đã cứu y. Cùng với ảnh chụp các fan yêu cầu, bởi vì không phải vấn đề lớn gì, Vệ Thư Tuân đáp ứng, lại nghênh đón một mảnh hoan hô.
Trung tâm hàng không cho Vệ Thư Tuân nghỉ phép một tháng, trong lúc tĩnh dưỡng, Vệ Thư Tuân liền nhờ Chu Tuyền giúp y chụp một ít hình cuộc sống. Nhưng y hiện tại cái gì cũng làm không được, lại không thích ra ngoài, cơ bản đều ru rú ở nhà đọc sách, ảnh Chu Tuyền giúp y chụp cũng hơn phân nửa là mặt nghiêng khi đọc sách.
Bức màn thuần trắng thổi phất qua má, gương mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ không tì vết tựa vào bên cửa sổ lẳng lặng đọc sách, những tấm ảnh này post lên Weibo lại kéo không ít fan cho Vệ Thư Tuân —— cứ việc không có tác phẩm tiêu biểu, nhưng đối với một ít fan mà nói, chỉ cần khuôn mặt này là đủ rồi. Hơn nữa người ta vài năm trước cũng đã được chứng thật là nam thần IQ cao —— tác phẩm thần mấy, có thần bằng dự án Hàng không có người lái không?
Chuyện bị bắt cóc ồn ào như vậy, không cần phải nói, sau khi trở về Vệ Thư Tuân gần như ngày nào cũng nhận được điện thoại an ủi của bạn bè, ngay cả Hàn Chi Tân xa ở nước M cũng gọi điện thoại đường dài về hỏi. Khiến Vệ Thư Tuân không ngờ chính là, ngay cả Nghiêm Đông Nam cũng đến đây.
Vệ Thư Tuân đã không nhớ rõ đã bao nhiêu lâu không nói chuyện với Nghiêm Đông Nam, thậm chí cả gương mặt hắn cũng đã mờ đi, đột nhiên nghe Nghiêm Đông Nam đến thăm, Vệ Thư Tuân sửng sốt thật lâu.
Nghiêm Đông Nam nghiễm nhiên mang bộ dạng nhân sĩ thành công, mặc đồ hàng hiệu, trên tay đeo đồng hồ nạm kim cương, tóc chỉnh tề chải ngược ra sau, hiển nhiên tuổi tác của hắn lớn hơn vài tuổi, trầm ổn hơn Vệ Thư Tuân nhiều.
Khi Vệ Thư Tuân đánh giá hắn, hắn cũng đang đánh giá Vệ Thư Tuân, tầm mắt đảo qua cổ tay bó thạch cao của y, nhíu nhíu mày.
“Thư Tuân, có thể một mình nói chuyện không?”
Miệng hắn hỏi như vậy, thói quen làm sếp đã quen, hắn đã đi vào phòng ngủ, sử dụng ánh mắt ý bảo Chu Tuyền đi đi. Chu Tuyền nhìn về phía Vệ Thư Tuân, thấy y gật đầu mới đứng dậy đi, cũng thuận tay đóng cửa lại. Từ đầu tới đuôi cũng lười liếc Nghiêm Đông Nam một cái.
Nghiêm Đông Nam kéo chiếc ghế dựa qua, chéo chân ngồi xuống đối diện Vệ Thư Tuân, tầm mắt đảo qua bộ sách chuyên nghiệp trên bàn, phát ra một tiếng cười nhạo: “Mười năm về trước, tao chưa từng nghĩ mày sẽ mang dáng vẻ như bây giờ đấy.”
Vệ Thư Tuân cười cười: “Ai cũng sẽ thay đổi, không phải mày cũng vậy à?”
“Hừ.” Nghiêm Đông Nam hừ một tiếng, đột nhiên hỏi: “Là ai làm?”
“Cái gì?”
“Bắt cóc mày là ai? Tao cũng có một ít thế lực trong hắc đạo, đảm bảo để tụi nó không dám ra tay nữa.”
Tin tức Nghiêm Đông Nam biết được giống như đại chúng, đều tưởng bọn bắt cóc vì tiền chuộc. Hắn tuy đã rạch ròi với Vệ Thư Tuân, nhưng chung quy là bạn nối khố, không có khả năng chống mắt nhìn Vệ Thư Tuân bị ức hiếp, tính vận dụng thế lực hắc đạo của mình báo thù cho y.
Vệ Thư Tuân ngẩn người, có chút cảm động: “Cảm ơn, đã giải quyết toàn bộ, một người cũng không bỏ qua, cho nên không cần phiền mày. Nhưng vẫn rất cảm ơn, hôm nào mời mày uống rượu đi!”
“Tao mời mày uống rượu mới đúng, giờ mấy quán bar lớn nhất Thành phố Du đều là của tao.” Khoe xong, Nghiêm Đông Nam lại liếc hướng cửa: “Bọn bắt cóc đui mù kia, là tên bên ngoài giúp mày giải quyết?”
“Đúng.”
“Hừ, nghe nói tên kia là sĩ quan, bạch đạo, khó trách mày không muốn đi chung với tụi hắc đạo như tao.” Nghiêm Đông Nam vừa giận lại có một chút tủi thân, Vệ Thư Tuân đột nhiên không rõ nguyên nhân đòi làm học trò ngoan, đoạn tuyệt quan hệ với đám bạn bọn họ thì thôi đi, giờ cả bạn bè bên người đều là sĩ quan chính trực đường hoàng, phải biết rằng trước kia bọn họ nhìn thấy cảnh sát đều nhổ nước miếng. Tự nhiên không đâu, bạn thân ngày đó liền thay đổi, Nghiêm Đông Nam vẫn không rõ vì cái gì.
Vệ Thư Tuân lắc đầu: “Tao không ghét bỏ tụi mày, cũng không cảm thấy hắc đạo không tốt… À, quả thật không tốt… lúc trước tao phản đối tụi mày vào hắc đạo, là lo tụi mày gặp chuyện không may, mày đã quên Lý Triết Hữu à?”
Lý Triết Hữu vì bán ma túy bị bắt, phán mười mấy năm, giờ còn chưa ra tù, mẹ hắn chịu không nổi lời ra tiếng vào mà tự sát, đây là một trong những thằng bạn quá khứ của Vệ Thư Tuân có kết cục thảm nhất. Về phần những người khác, đều là ma cô, tụ tập mại dâm hạ đẳng nhất, Vệ Thư Tuân đều lười nói mình quen bọn họ —— nhưng ban đầu, bọn họ không ai tính làm việc này. Rõ ràng lúc ấy chỉ là muốn tìm chút việc thoải mái có thể nuôi sống chính mình, lại lạc vào dụ dỗ của hắc đạo chân chính.
Nghe được tên Lý Triết Hữu, Nghiêm Đông Nam cũng im lặng, thở dài: “Lý Triết Hữu là ngoài ý muốn, nếu biết nó bán ma túy, tao đã sớm cản nó. Về phần đám kia, tao cũng không nói, trừ mày ra, đám kia tao không coi trọng mấy, đáng tiếc mày không muốn đến giúp tao. Tao lúc trước còn muốn chờ mày tốt nghiệp xong tìm công việc đến cầu xin tao đó, ai ngờ mày cư nhiên lên làm khoa học gia!”
Vệ Thư Tuân khiêm tốn: “Không phải khoa học gia, chỉ là nghiên cứu sinh.”
Nói rõ mọi chuyện, hai thằng bạn từ tấm bé đã đoạn tuyệt quan hệ nhiều năm nhanh chóng khôi phục hình thức ở chung quá khứ, thân mật khăng khít tán gẫu lên. Trừ cách sống khác nhau, giải thích và ham thích của hai người đối với phương diện nữ tính, tin tức, thời sự, thậm chí thực vật đều giống nhau, cứ như lại trở lại hồi trung học, hai người không kiêng nể gì nói hết mọi đề tài không biên giới, hàn huyên thật lâu.
Khi Nghiêm Đông Nam rời đi, trên mặt hai người đều mang theo ý cười thoải mái. Nhưng khi tiễn bước bạn tốt ở cửa, Vệ Thư Tuân vẫn khuyên một câu: “Tiền kiếm đủ thì mau mau thu tay lại, đổi cái nghề an toàn tẩy trắng không phải tốt hơn sao?”
Nghiêm Đông Nam lắc đầu: “Đâu thể nói lui là lui, phía dưới nhiều đàn em phải lo như vậy. Yên tâm đi, tao cũng có hậu trường, chỉ cần không dính vào ma túy, kiểm tra bình thường thành giải trí của tao đều có thể thông qua.”
Vệ Thư Tuân gật gật đầu: “Tóm lại, mày nhớ cẩn thận.”
Chuyện gần nhất đều là chuyện tốt, tuy bị bắt cóc, nhưng ngoài ý muốn giải quyết được Lâm gia vẫn như hổ rình mồi. Cha mẹ hiện tại hận không thể để Chu Tuyền canh giữ bên cạnh y 24/24, cứ cảm thấy lại thêm mấy lần, vì an toàn của y, cha mẹ chắc sẽ trực tiếp gả y cho Chu Tuyền. Còn có, hàn gắn quan hệ với Nghiêm Đông Nam, tuy Nghiêm Đông Nam vẫn không chịu bỏ sự nghiệp hắc đạo của hắn, nhưng đã có tính toán chậm rãi tẩy trắng, Vệ Thư Tuân thực vừa lòng.
Khi xương cổ tay bị gãy khôi phục, nghe Chu Tuyền nói, bởi vì không có chứng cứ, đa số người Lâm gia đã được phóng thích. Nhưng vì có hiềm nghi gián điệp, Lâm gia bị cách tất cả công chức, thậm chí bị lập hồ sơ ở bộ ngoại giao, không cho phép trực hệ xuất ngoại. Về phần những chủ chốt của Lâm gia còn đang bị điều tra, không biết năm nào tháng nào mới có thể rửa sạch hiềm nghi mà thả ra.
Bởi vì quá vui, Vệ Thư Tuân thậm chí chán ghét dành cho Lâm gia cũng mất, nghe Chu Tuyền nói vậy cũng chỉ là cười nói thế nào cũng được.
So với lãng phí tình cảm của mình lên những kẻ không biết, y càng quý trọng cuộc sống hiện tại có người yêu, có người nhà, cùng với bạn bè làm bạn bên cạnh.