Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Đứa bé kia khi được cứu đã hấp hối, hôn mê vài ngày mới mở mắt ra. trong mắt nó không có ánh sáng, rõ ràng chỉ là một đứa bé 4 tuổi, lại mang theo nét mặt sống không bằng chết.
Vệ Thư Tuân ngồi bên giường bệnh của nó, thật cẩn thận hỏi: “Bảo bảo, có chỗ nào đau không? Muốn uống nước không?”
Đứa bé kia chỉ nhìn trần nhà, không đáp lại. Đột nhiên trong lúc đó, nó lại kịch liệt co giật, nó không hừ lên một tiếng, ngón tay gầy yếu bấu chặt chăn khó chịu phát run.
Lên cơn nghiện!
“Bác sĩ, bác sĩ!” Vệ Thư Tuân vội ấn chuông khẩn cấp, nhưng đứa bé khó chịu đến lăn lộn trên giường, miệng cắn đến chảy máu, y thật cẩn thận ôm lấy nó.
“Không có gì, không có gì, ngoan, không phải sợ!”
Đứa bé trong ngực bởi vì lên cơn nghiện vô ý thức giãy dụa, hai tay cào lên người Vệ Thư Tuân. Vệ Thư Tuân vẫn gắt gao ôm nó không buông, mãi đến khi bác sĩ tới.
“Thư Tuân!” Chu Tuyền cũng vừa lúc đến đây, hắn nhìn Vệ Thư Tuân quần áo bị kéo nhăn nhúm, sửa sang lại vạt áo cho y, khi ngẩng đầu nhíu nhíu mày, ngón tay xoa lên má Vệ Thư Tuân: “Đau không?”
Vệ Thư Tuân tê một tiếng, mới phát hiện má hơi đau, chắc là bị đứa bé cào bị thương.
“Đi bôi thuốc đi!”
“Không sao, em chờ bé bình tĩnh lại trước.”
Bởi vì đứa bé quá nhỏ, một ít thuốc tê cai nghiện an thần cũng không thể tùy tiện sử dụng, bác sĩ tiêm cho nó một chút thuốc tê đã pha rất loãng, đứa bé giãy dụa yếu đi rất nhiều, nhưng còn đang phát run. Nó thoạt nhìn vẫn rất khó chịu, siết chặt chăn, ngón tay siết đến trắng bệch. Nhưng bác sĩ cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể bảo nó kiên trì, đứa nhỏ này từ đầu tới đuôi không rên một tiếng, khó chịu đến mấy cũng không phát ra chút âm thanh, cũng không phản ứng lời nói của người khác, không biết có thể nghe hiểu hay không.
Vệ Thư Tuân nhẹ nhàng ôm lấy nó, vỗ vỗ lưng nó: “Bảo bảo tương lai sẽ trở thành người rất giỏi, cực khổ hiện tại chỉ là tôi luyện cho con, chú tin là bảo bảo nhất định có thể chống đỡ qua được.”
Đợi khi đứa bé kia qua cơn nghiện, mỏi mệt thiếp đi, Vệ Thư Tuân mới nhẹ nhàng thả nó lại trên giường. Chu Tuyền lấy nước sát trùng qua giúp Vệ Thư Tuân lau. Tuy chỉ là một vết trầy nhỏ, nhưng ở trên gương mặt trắng nõn của Vệ Thư Tuân lại có vẻ đặc biệt rõ ràng, làm Chu Tuyền thực đau lòng.
“Lần sau để anh tới ôm đi!” Dù sao hắn da dày thịt béo không sợ đau.
Đứa bé kia chỉ ngủ không đến nửa giờ liền tỉnh, nó vẫn không nhúc nhích, chết lặng mà nhìn trần nhà, Vệ Thư Tuân nói chuyện với nó nó cũng không để ý, cũng không hé răng, chỉ lúc ăn cơm mới nhúc nhích, Vệ Thư Tuân đút qua là mở miệng, không đút cũng không quấy, im lặng đến làm người ta đau lòng.
Khi thân thể đứa bé hơi tốt lên chút, Vệ Thư Tuân thông báo cha mẹ Nghiêm Đông Nam đến thăm cháu. Nghiêm Đông Nam phạm tội quá nghiêm trọng, tử hình không thể tránh khỏi, nếu có đứa cháu có lẽ có thể làm hai cụ an ủi được ít.
Tình huống đứa bé hiện tại đã tốt hơn nhiều, trên người nó vốn đâu đâu cũng là vết bỏng tàn thuốc, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, đầu to thân nhỏ, gầy trơ cả xương. Trải qua một thời gian điều dưỡng, vết sẹo đã kết mài gần hết, thân thể cũng béo một ít, đã tốt hơn ban đầu rất nhiều rồi.
Nhưng cha mẹ Nghiêm Đông Nam không chịu nhận đứa cháu này, họ đã sớm biết sự tồn tại của nó, nhưng nghe nói nó trời sinh bị nghiện thì không chịu nhận. Đứa bé lúc này ở trong mắt Vệ Thư Tuân đã tốt lắm, nhưng bọn họ chỉ thấy da bọc xương, trên đầu trên cánh tay đều là vết sẹo khó coi, ánh mắt nhìn người khác như đang nhìn người chết, hơn nữa, nhìn nó tuyệt không giống Nghiêm Đông Nam, càng giống Trần Tử Hà, điều này làm cho cha mẹ Nghiêm Đông Nam càng chán ghét.
“Dựa vào cái gì nói là cháu tôi thì bắt tôi nuôi! Tôi không chấp nhận! Tôi không chấp nhận! Nhà tôi không có loại con cháu này, Đông Nam nhà tôi bị con đàn bà kia hại chết, dựa vào cái gì tôi phải nuôi con cho nó…” mẹ Nghiêm nói xong, liền gào khóc như phát điên: “Đông Nam… Ô… Con của mẹ…”
Sợ bọn họ dọa đến đứa bé, Vệ Thư Tuân vội kêu Chu Tuyền đưa bọn họ về. Quay đầu nhìn về phía đứa bé, nó vẫn chết lặng ngồi đó. Vệ Thư Tuân ôm nó lên đùi, thở dài.
Y sớm đã chuẩn bị tâm lý, quỹ đạo ban đầu đứa nhỏ này có thể được y nhân nuôi, quả nhiên là vì Nghiêm gia không chịu nhận, chỉ là đáng thương đứa nhỏ này, rõ ràng cái gì cũng không sai, lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Khi vết thương trên người nó cũng gần lành hết, Vệ Thư Tuân sắp xếp thủ tục nhận nuôi, đặt tên cho nó là Vệ Nam, đưa nó về căn nhà trong thành phố hàng không.
Chuyện nhận nuôi Vệ Nam, tạm thời y không tính nói cho cha mẹ, tình huống của Vệ Nam rất đặc thù, hơn nữa trời sinh bị nghiện, cho dù cha mẹ khai sáng cũng sẽ không chấp nhận được.
Chu Tuyền hiện tại là chân chính quyền cao chức trọng, thời gian tự do rất nhiều, Vệ Thư Tuân thì vẫn bề bộn nhiều việc, vì thế đa số thời gian chỉ có thể đưa Vệ Nam cho Chu Tuyền chăm sóc.
Các cảnh sát thẩm vấn nói, Vệ Nam từ khi sinh ra đã không được chăm sóc gì, cho nên đến bây giờ còn chưa biết nói, cũng không biết đi. Vệ Thư Tuân cố gắng muốn dạy, nhưng Vệ Nam hoàn toàn không phản ứng lời y nói, lôi kéo nó đi đường, nó lập tức ngồi bệt xuống đất co rúm lại, làm Vệ Thư Tuân bó tay hết cách.
Bởi vì chuyện của Nghiêm Đông Nam và Vệ Nam, y đã xin nghỉ không ít, việc ở trung tâm hàng không không thể mặc kệ. Công việc bây giờ của y càng bận hơn trước kia, nghiên cứu các ngành đều phải qua xét duyệt của y, không có thời gian rảnh gì mấy.
Làm việc đã quen, tuy bận rộn nhưng không vấn đề gì, Vệ Thư Tuân càng lo lắng chính là bên Chu Tuyền, y ở trung tâm hàng không ba ngày, để mình Chu Tuyền ở lại chăm Vệ Nam, hắn có thể chăm sóc tốt cho nó không?
Lại nói tiếp, đó là con của Nghiêm Đông Nam, cũng là đứa con nuôi của quỹ đạo vốn có của y, cho nên Vệ Thư Tuân tự nhiên đã yêu thích Vệ Nam. Nhưng bằng tâm mà nói, bộ dáng hiện tại của Vệ Nam cũng không đáng yêu, không biết nói không biết đi, còn lên cơn nghiện, y hình như chưa từng hỏi Chu Tuyền có thích Vệ Nam hay không.
Buổi tối lúc Vệ Thư Tuân về đến nhà, phát hiện trong nhà có thêm rất nhiều đồ chơi, cách chừng một mét lại xếp thành một loạt. Đứa bé dạy sao cũng không chịu đi kia cư nhiên đứng lên, cầm lấy chiếc xe dạy đi, lảo đảo mà đi tới.
Vệ Thư Tuân mừng rỡ tiến lên: “Chu Tuyền, Vệ Nam biết đi? Anh làm sao được vậy?”
Khóe miệng Chu Tuyền hơi nhếch lên: “Anh chỉ nói cho nó, nếu biết chạy, người khác sẽ đánh không được nó.”
Cách của Chu Tuyền đặc biệt hữu dụng với những đứa trẻ không có cảm giác an toàn, trong nhận thức 4 tuổi của nó, người khác sẽ đánh nó, cho nên phải tự bảo vệ mình.
“Vốn em cũng dạy nó như vậy sao?” Vệ Thư Tuân khó hiểu, hoàn cảnh sống bất đồng, tâm tính nhìn việc cũng thay đổi. Nếu là y của ngày xưa, chắc cũng sẽ nói, người khác đánh con, con cứ đánh lại đi, Vệ Nam hiện tại cần chắc cũng là sự ủng hộ như vậy.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Vệ Thư Tuân không cẩn thận dỗ nó nữa, y coi Vệ Nam thành một đứa bé khỏe mạnh, để nó làm chuyện nó có thể làm, nói cho nó con muốn ăn cơm phải bưng chén lên, Vệ Nam nghe theo, sẽ an tâm ăn thức ăn dựa vào lao động đổi lấy.
Vệ Nam vẫn muốn học mở cửa, với nó mà nói, học đi và chạy, đều là vì đề phòng khi bị đánh chạy không thoát. Nhưng mà, nếu cửa đóng lại, nó cũng chạy không thoát.
Nó quan sát thật lâu, biết mở cửa thế nào, chỉ là vẫn không có cơ hội thử. Tuy rằng hai người tư xưng ba ba của nó kia chưa từng đánh nó, nhưng nó không tin người lớn.
Hôm nay thừa dịp hai ba ba đang xem TV, Vệ Nam trộm đi đến cạnh cửa, kiễng mũi chân cầm tay nắm cửa. sau khi nó cầm, lập tức quay đầu nhìn về phía sau, hai ba ba còn đang xem TV, vì thế Vệ Nam nhẹ nhàng vặn mở.
Mở rồi!
Cửa mở ra một cái kẽ, Vệ Nam tiến đến khe cửa, nhìn bên ngoài cái sân xa lạ.
Nhà của Vệ Thư Tuân là một căn nhà lớn có vườn hoa, mở cửa ra có thể nhìn thấy một bãi cỏ bằng phẳng và các loại hoa cỏ quanh sân, cực kỳ xinh đẹp. Vệ Nam chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, nó quay đầu nhìn về phía hai ba ba, thấy bọn họ không phát hiện, lại kéo khe cửa rộng ra chút.
Ngoài cửa, một hàng xóm đi ngang qua, nhìn thấy một đưa bé như con chuột nhỏ thò đầu ló cổ, cười chào hỏi: “Hey, bé con…”
Rầm một tiếng, Vệ Nam sợ tới mức đóng sập cửa lại, trốn vào trong phòng.
Vệ Thư Tuân và Chu Tuyền liếc nhau một cái, bất đắc dĩ cười rộ lên. Mặc kệ thế nào, đứa nhỏ này đã dám tự mở cửa, về sau nhất định có thể chậm rãi đi ra khỏi cửa.
Lá gan của Vệ Nam càng lúc càng lớn, từ lặng lẽ hé ra một khe cửa, chân thò ra ngoài đạp đạp một cái rồi rút về, đến mở cửa ra, giẫm lên mặt cỏ, tổng cộng tốn ba ngày. Khi phát hiện ba ba không tức giận, cuối cùng nó không lén lút nữa, chỉ là vẫn không dám đi ra vườn hoa thôi.
“Bên ngoài kỳ thực càng chơi vui hơn đó!” Vệ Thư Tuân như không có việc gì đi qua bên người nó, vươn tay: “Muốn đi sao?”
Vệ Nam do dự một hồi, thật cẩn thận cầm lấy tay Vệ Thư Tuân.
Sau khi Vệ Nam dần dần quen thuộc hoàn cảnh chung quanh, Chu Tuyền và Vệ Thư Tuân lại bắt đầu lu bù công việc. Chu Tuyền bị kêu về quân bộ, Vệ Thư Tuân tiếp nhận một dự án phóng vệ tinh quan sát. Không có cách nào để Vệ Nam lại một mình, Vệ Thư Tuân chỉ có thể đưa nó đến trung tâm hàng không.
Vệ Nam không thể vào tòa nhà trung tâm hàng không, nhưng có thể ở lại bên ngoài hoa viên chơi, Vệ Thư Tuân giao nó cho máy học tập chăm sóc.
Người máy máy học tập, cũng có thể xưng là máy phân thể học tập, hệ thống con, các nghiên cứu viên trung tâm hàng không sau khi chế tạo cơ thể, đặt một cái tên cho nó, gọi là Tây Lâm, bởi vì nó sinh ra ở Tây Lâm này.
Tây Lâm hiện tại là cục cưng bảo bối của trung tâm hàng không, dù sao cũng là người máy tập hợp kỹ thuật các khoa học gia cao nhất cả nước mới chế tạo ra, thành quả mà cuối cùng không có cách nào phục chế, cho nên thái độ của trung tâm hàng không dành cho hắn cũng giống như với tên lửa vậy —— nếu bọn họ muốn tái chế tạo một Tây Lâm, phải phải triệu tập phần đông khoa học gia như chế tạo một tên lửa, còn phải xem các khoa học gia có thích nghiên cứu người máy không, nói Tây Lâm ngang với tên lửa tuyệt đối không nói quá.
Tên lửa và vệ tinh cũng không phải có thể tùy tiện khoe ra với bên ngoài, nhưng người máy thì được! Hiện tại người của Trung tâm hàng không Tây Lâm một khi ra ngoài, hay tham gia hội giao lưu khoa học kỹ thuật nước ngoài, thích nhấtchính là mang Tây Lâm cùng đi. Đợi sau khi các khoa học gia nước ngoài vui vẻ nói chuyện với Tây Lâm xong, lại làm bộ kinh ngạc hỏi: “Hả? Anh và người máy của chúng tôi tán gẫu vui vẻ quá vậy?”
Cái gì gọi là khoe khoang trong âm thầm, là cái này nè!
Bên người Máy học tập tùy thời đi theo hai sĩ quan bảo hộ, giao Vệ Nam cho hắn rất có bảo đảm, hơn nữa máy học tập hẳn rất đáng tin, Vệ Thư Tuân cho là vậy.
Nhưng chờ Vệ Thư Tuân bận xong một ngày đi ra, máy học tập nói cho y, hắn chăm Vệ Nam rất tốt, hiện tại Vệ Nam đang chơi rất vui.
Vệ Thư Tuân đi đến phòng nghiên cứu máy học tập nói, nhìn thấy máy học tập và Vệ Nam song song ngồi dưới đất không biết đang làm cái gì, trên sàn nhà đầy các loại linh kiện điện tử.
Vệ Thư Tuân đi vào: “Hai đứa đang làm gì?”
“Xem này.” Máy học tập giơ cái trong tay lên cho Vệ Thư Tuân coi, thứ kia phát ra điện quang đồm độp: “Súng điện, Vệ Nam quá nhát gan, cho nên tôi dạy nó làm súng điện.”
Vệ Nam nắm vũ khí đầu tiên mình chế tạo trong đời, dùng sức gật đầu.
“…!!” Nghe nói, Vệ Nam sau khi lớn lên là khoa học gia. Vệ Thư Tuân từng nghĩ tới, khi đó mình làm sao có thể dạy ra một nhà khoa học… Giờ y xem như đã hiểu.
Súng điện tự chế gì đó, hồi trung học y cũng biết làm!