“Chung Hữu?” Vệ Thư Tuân kinh ngạc: “Tụi mày tìm Chung Hữu làm gì?”
“Thằng chó đó nợ tiền đánh bài của tụi tao rồi trốn biệt vô trường không chịu trả!” anh Nham nghiến răng nghiến lợi ở đầu kia điện thoại: “Nếu không phải ngại chỗ đó là trường học, không dám quậy lớn chuyện này, tụi tao đã sớm đánh gãy mẹ tay nó rồi!”
Tuy học kỳ trước đánh bài bị giáo huấn, nhưng lúc ấy có đám bạn trợ giúp, Vệ Thư Tuân ra mặt, chỉ tổn thất 500, Chung Hữu chịu đả kích cũng không lớn. Nghỉ tết nhận không ít tiền lì xì, Chung Hữu nhất thời khống chế không được, thấy ven đường có người đánh bài lại đi vào chơi tiếp.
Đương nhiên, hắn cũng không biết quán bài này là cùng tổ chức với đám người học kỳ trước. Dân cờ bạc dựa theo phương thức dĩ vãng, để cho hắn thắng mấy ván nhỏ trước, chờ hoàn toàn chìm đắm vào thì bắt đầu có thua có thắng rồi dụ dỗ cho càng sa chân. Dựa theo thường lệ, dân cờ bạc cố ý thua nhỏ thắng lớn kiếm kha khá thì đủ rồi, nhưng lúc đánh giữa chừng, một tên cầm đầu đến lại nhận ra hắn là cái thằng bên đại học A học kỳ trước.
Học kỳ trước bởi vì thằng lỏi này mà bị Vệ Thư Tuân đánh oan đánh uổng một trận, bởi vì lo ngại hắn là sinh viên Đại học A, lại sợ chọc tới Vệ Thư Tuân, họ không dám trả thù, nhưng vẫn thầm ghi lại trong lòng. Giờ thấy hắn lại không sợ chết mò đến, đám người kia liền dứt khoát đào sẵn một cái bẫy.
Đầu tiên là làm hắn thua thực thảm, trong đó một tên giả thành người qua đường hảo tâm giúp hắn thắng tiền về, dựa vào tay nghề đánh bài xuất sắc, dễ như bỡn mà giành được lòng tin của Chung Hữu. Sau đó quan hệ của hai người càng ngày càng tốt, có người bạn mới này coi chừng bên cạnh, Chung Hữu gần như là 10 ván thắng 9, cũng khiến cơn nghiện bài bạc của hắn càng ngày càng nghiêm trọng.
Bởi vì đối phương là sinh viên Đại học A, đám dân cờ bạc này cũng không dám quá mức, chỉ xuống tay thắng Chung Hữu vài ván, trừ số tiền trước đó cố ý thua hắn ra, cũng vét sạch sinh hoạt phí của tháng và tiền lì xì năm mới hết. Nếu đến lúc này Chung Hữu hoàn toàn tỉnh ngộ, tổn thất cũng không lớn, chỉ mấy ngàn thôi. Nhưng hắn liều mạng kêu muốn đánh tiếp, không có tiền liền đương trường vay tiền viết giấy nợ. Cứ như vậy mượn rồi thua thua rồi mượn, cả đêm tổng cộng nợ hơn tam vạn.
Chung Hữu hôm sau mới tỉnh hồn lại, phát hiện mình cư nhiên nợ nhiều như vậy. Ba vạn dùng miệng nói thì ít lắm, nhưng đối với một sinh viên sinh hoạt phí mỗi tháng không đến hai ngàn mà nói tuyệt đối là con số trên trời. Nhân lúc đám dân cờ bạc chưa chuẩn bị, Chung Hữu chạy về trường, từ đó về sau rốt cuộc không ra khỏi cổng nữa, mọi khi ra vào ký túc xá và phòng học đều sẽ đi chung với đám bạn.
Chung Hữu không dám nói ra chuyện mình nợ tiền cờ bạc, đám ma cô cũng không dám công khai tìm hắn. Việc này mà công bố, Chung Hữu có lẽ sẽ bị trường kiểm điểm thậm chí đuổi học, nhưng làm tập đoàn dụ dỗ sinh viên A đánh bài phi pháp, chính họ cũng sẽ nghênh đón một đợt càn quét dọn sạch tệ nạn đánh bài cá độ. Cho nên hơn mười ngày nay, hai bên luôn cực kì ăn ý âm thầm trốn tránh và đuổi bắt, về phần tránh né Vệ Thư Tuân, chỉ là sợ y nói nghĩa khí nữa, cản trở bọn họ thu nợ mà thôi.
“… Cái quỷ gì vậy nè!” Vệ Thư Tuân nghe xong cực kỳ không lời gì để nói, rõ ràng học kỳ trước đã thua sạch sinh hoạt phí, còn phải nhờ đám bạn học giúp hắn lấy về, hơn nữa suýt nữa dẫn phát vụ đánh nhau tập thể. Thế mà Chung Hữu còn chưa nhận được giáo huấn, một sinh viên 18 tuổi cư nhiên nợ tiền bài bạc tới 3 vạn!
Vệ Thư Tuân không phải người tốt bụng gì, Chung Hữu bình thường còn kiếm chuyện với y, không đập hắn là vì y phải làm sinh viên tốt mà thôi, sao lại có khả năng nhúng tay vào chuyện phiền toái này. Giang hồ có quy củ của giang hồ, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện hiển nhiên, cho dù là Vệ Thư Tuân muốn giải quyết việc này cũng phải dùng tiền để dẹp yên, não y bị úng nước mới tốn tiền của mình giúp Chung Hữu trả nợ bài bạc đó!
“Tao với thằng đó mặc dù học chung, nhưng chả dính gì với nhau, không quan tâm nó nợ ai hết.” Vệ Thư Tuân nói với anh Nham trong điện thoại “Nhưng nơi này là A trường đại học trọng điểm toàn quốc, bất kể chuyện gì không tốt cũng có thể khiến cả nước chú ý. Dụ dỗ A sinh viên đánh bài nếu truyền ra, không chừng lập tức thành tin tức nóng hổi, tụi mày đừng kiêu ngạo quá trong trường. Mặt khác, sau này không ai được nhắc lại tên tao. Tao là sinh viên A bình thường, không biết tụi mày, hiểu chưa?”
Cúp điện thoại, Vệ Thư Tuân đưa di động cho đàn em kia: “Đừng quậy ra chuyện ở trường, nơi này là Đại học A.”
“Tụi tao chỉ ngại Đại học A mới không dám ra tay, không thì sớm kéo nó ra ngoài đánh gãy… Uh…” Đối diện ánh mắt Vệ Thư Tuân, đàn em ngượng ngùng câm miệng. Hắn là một trong những người bị Vệ Thư Tuân đánh hồi học kỳ trước, nhiều ít cũng có chút kiêng kị Vệ Thư Tuân.
“Mặc kệ tụi mày quậy trò gì với Chung Hữu, đừng liên lụy đến đám sinh viên khác là được.”
Biết chuyện của Chung Hữu xong, Vệ Thư Tuân hơi lưu ý một chút liền phát hiện Chung Hữu quả nhiên lúc nào cũng đi kè kè với một ai đó. Bởi vì chuyện học kỳ trước, trong lớp hắn chả được lòng ai, đi chung với người khác hình như mang theo chút cảm giác da mặt dày lại cứng.
Nhưng mấy chuyện này không liên quan đến Vệ Thư Tuân, y hoàn toàn không có hứng chú ý chuyện Chung Hữu. Vẫn là chiều hết tiết, tối đến chỗ giáo sư Triệu ôn tập. Những tư liệu y học trước kia, rõ ràng đã hiểu hết rồi, giáo sư Triệu còn muốn giảng hết lại lần nữa, Vệ Thư Tuân kỳ thật cảm thấy rất thống khổ. May mà giáo sư Triệu thỉnh thoảng sẽ nói chút án lệ hoặc làm vài thực nghiệm nhỏ hấp dẫn y, khiến y có thể duy trì hứng thú nghe tiếp. Nghỉ giữa tiết, còn có thể chạy tới chỗ Diệp Thành Thiên, giúp anh tìm tư liệu, học hỏi anh một ít vấn đề, cũng coi như dễ chịu.
Ban ngày lên lớp bình thường, buổi tối đến văn phòng giáo sư Triệu học, vội vội vàng vàng trôi qua cả tuần lễ, Vệ Thư Tuân thiếu chút nữa đã quên béng luôn chuyện cái webcam còn nằm trong tay Chu Tuyền, càng khỏi nói về Chung Hữu đi, y sớm đã vứt lên tám tầng mây rồi.
Cuối tuần hơn 11h sáng, Vệ Thư Tuân và ba người trong phòng đều lười biếng rúc trong chăn ngủ nướng, đột nhiên di động reo lên. Vệ Thư Tuân bất ngờ nhìn thấy cư nhiên là Hứa Nguyên Quân gọi đến —— hai người tuy trao đổi số điện thoại, nhưng liên lạc thật sự vẫn là lần đầu tiên.
“Sớm a, Hứa Nguyên Quân, có chuyện gì sao?”
“Hôm nay em có tiết không, có thể đi ra không?” giọng Hứa Nguyên Quân không có cảm giác hì hì của dĩ vãng, hình như rất nghiêm trọng.
Vệ Thư Tuân lập tức đứng dậy xuống giường: “Được, tìm em có việc à? Gặp mặt ở đâu đây?”
“Bệnh viện phụ thuộc quân cảnh Thành phố A.” Hứa Nguyên Quân nói “Chu Tuyền trúng đạn, trúng ngay tim… Em đến nhìn anh ta đi…”
“Cái…” Vệ Thư Tuân khựng lại, sắc mặt nháy mắt đã trắng bệch ra.
Lao khỏi ký túc xá lập tức đón chiếc xe chạy thẳng đến bệnh viện phụ thuộc quân cảnh, cả thang máy cũng không kịp chờ, Vệ Thư Tuân lấy tốc độ chưa từng có trong đời trực tiếp từ cầu thang xông lên lầu ba, không biết là mệt hay khẩn trương, khi nhìn thấy Hứa Nguyên Quân nghênh đón trên hành lang, y gần như không thở nổi.
“Chu Tuyền… Thế nào …?”
“Còn đang cấp cứu.” Hứa Nguyên Quân vỗ vỗ bả vai Vệ Thư Tuân, ý bảo vừa đi vừa nói chuyện: “Có phạm nhân giấu súng trên người, trên đường áp giải về từ sau lưng bắn lén vào Chu Tuyền, vết thương nằm ngay phía sau tim. Tuy xử lý khẩn cấp lập tức, nhưng mà…” Nói tới đây, Hứa Nguyên Quân không cất nên lời, mặt lộ vẻ đau xót.
Vệ Thư Tuân mờ mịt đi theo Hứa Nguyên Quân vào phòng cấp cứu, nhìn thấy một đám người ngoài phòng cấp cứu. Trong đó có ông Chu y quen biết, còn có đôi em họ song sinh nọ. Nhưng lúc này hai bên đều không có tâm tình chào hỏi, tất cả đều không nói được một lời nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.
Hơn 4 tiếng sau, đèn của phòng cấp cứu tắt đi, Chu Tuyền đeo mặt nạ dưỡng khí bị đẩy ra. Y sĩ trưởng đối mặt mọi người đang khẩn trưởng, nói rằng: “Viên đạn đã lấy ra, may mà không trúng tim, người bệnh đã thoát ly nguy hiểm tánh mạng.”
“Thật tốt quá!”
Tất cả mọi người ở đây đều thở phào ra, vài cô gái còn kích động bật khóc. Chu lão chống gậy, dùng sức gật đầu: “Vậy thì tốt… vậy thì tốt…”
Vệ Thư Tuân thở ra một hơi thật dài, đi theo xe đẩy cùng Chu Tuyền đang hôn mê vào phòng hồi sức. Hứa Nguyên Quân gửi tin vui cho đám chiến hữu, lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay: “Rõ ràng là gần tim, lại không trúng, anh ta cũng quá may mắn. Cái gọi là đại nạn không chết tất có hậu phúc, Chu Tuyền về sau nhất định sẽ được hưởng phúc a.”
“Đúng vậy.” Vệ Thư Tuân cũng cười rộ lên: “Coi như phạt anh ta làm chúng ta hoảng sợ, chờ khỏe lại, nhất định bắt anh ta mời khách mới được.”
“Không phải may mắn.” tiếng điện tử của Máy học tập vang lên trong đầu Vệ Thư Tuân: “Người máy sinh vật nano vì chữa trị cho anh ta, đã toàn bộ phân giả rồi.”
Vệ Thư Tuân: “…?!”