Ký Ức Lạc Ngân Hà

Chương 9: Đây chính là em




Lạc Lan ngủ lại giống như không ngủ, cho dù đang ở trong mộng, nàng cũng lo nghĩ nhiều chuyện.
Thiên Húc chắc chắn cho rằng nàng là một kẻ đại lừa đảo, phải làm sao đây?
Ngủ hơn ba giờ sau, không ngủ lại được nữa, nàng đơn giản ngồi dậy, đi vào nhà bếp làm điểm tâm.
Rửa rửa cắt cắt, hấp hấp luộc luộc...
Trong không khí tràn ngập mùi thức ăn, Lạc Lan nhớ đến nhiều năm về trước, lần đầu tiên nàng làm cơm cho Thiên Húc ăn, cũng nhớ đến bữa ăn đầu tiên Thiên Húc làm cho nàng khi hai người đi chơi ở công viên trò chơi mạo hiểm.
Bất tri bất giác, rất nhiều năm qua đi, bọn họ đã cùng nhau đi qua rất nhiều nơi, đã làm rất nhiều bữa cơm cho nhau.
Lạc Lan dần dần nghĩ thông suốt, nếu không muốn mất đi Thiên Húc, lại do lỗi của mình, vậy nên dũng cảm đi đối mặt, cố gắng nghĩ cách cứu vãn thôi.
————•————•————
Sáng sớm, Lạc Lan mang theo điểm tâm và canh nóng do chính tay mình làm, đi đến viện nghiên cứu tìm Thiên Húc, thì phát hiện Thiên Húc đã rời khỏi.
"Sao lại cho Thiên Húc đi sớm như vậy?"
"Các số liệu đều đã bình thường." Phong Lâm đưa bảng báo cáo kiểm tra thân thể của Thiên Húc cho Lạc Lan xem, "Chính anh ta cương quyết yêu cầu rời khỏi, tôi không có lý do gì để giữ anh ta lại."
Lạc Lan rất nhanh nhìn lướt qua số liệu, đích xác đã không còn vấn đề gì.
"Nhưng nhanh như vậy trở lại làm việc không có vấn đề gì sao?"
"Đương nhiên không được, anh ta trong một đêm đã giết chết bốn người!" Phong Lâm thở dài, "Tuy rằng anh ta là quân nhân xuất thân từ quân đội đặc chủng, khẳng định không phải là lần đầu tiên giết người, hẳn là không có vấn đề gì về tâm lý, nhưng tôi đã yêu cầu anh ta nghỉ ngơi ít nhất một tháng, đừng rời khỏi Relicta, tiếp tục quan sát."
Lạc Lan liên lạc với thiết bị cá nhân của Thiên Húc, nhưng không ai nhận, một tin nhắn tự động trả lời: "Đối phương đã đóng thông tin, mời liên hệ lại sau."
Phong Lâm hỏi: "Sao thế?"
Lạc Lan miễn cưỡng cười cười, "Không có ai nhận, chắc còn đang ngủ."
Phong Lâm nhìn ra tâm trạng của nàng không tốt, liền an ủi: "Hôm qua khi anh ta rời khỏi đây đã là sau nửa đêm, ngủ muộn một chút cũng bình thương thôi."
Lạc Lan cảm thấy có lý, quyết định tối nay liên hệ lại Thiên Húc, nhưng phần điểm tâm mang theo này...
Nàng mở hộp cơm ra, đem canh và thức ăn đặt trước mặt Phong Lâm, "Cùng ăn điểm tâm nhé?"
————•————•————
Trong phòng làm việc, Lạc Lan đứng ngồi không yên, càng không ngừng nhìn lên đồng hồ.
Hơn hai giờ sau, nàng thử gửi lại cho hắn một tin nhắn văn bản: "Anh dậy chưa? Em muốn nói chuyện với anh."
Lâu sau vẫn chưa có tin nhắn trả lời lại, Lạc Lan tự an ủi mình chắc là hắn vẫn còn đang ngủ, chưa nhìn thấy tin nhắn.
Lại đợi thêm một giờ, nàng rốt cuộc nhịn không được, gọi đến thiết bị cá nhân của Thiên Húc.
Đã gọi được, nhưng chỉ vang lên vài tiếng thì bị ngắt.
Một tin nhắn tự động trả lời lại: "Đối phương từ chối trò chuyện, mời liên hệ lại sau."
Qua nhiều năm như vậy, Lạc Lan đã liên lạc với Thiên Húc vô số lần, đây là lần đầu tiên xuất hiện "Từ chối trò chuyện." Nàng nhìn chằm chằm vào đoạn tin ngắn ngủn đó mấy lần, khổ sở muốn khóc, Thiên Húc ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với nàng nữa sao?
————•————•————
Sơn bất tựu ngã, ngã khứ tựu sơn! (1.9.1)
(1.9.1) Núi không thể đến gần ta được, thì ta đi leo núi. Câu này ý nói mình nên tự chủ động làm, đừng nên trông chờ vào ai.
Lạc Lan giữ vững tin thần gửi tin nhắn cho Phong Lâm: "Có thể gửi cho tôi địa chỉ ký túc xá của Thiên Húc không?"
"Cô còn chưa liên lạc được với anh ta à?" Phong Lâm thật sự cảnh giác, "Đây cũng không phải tín hiệu tốt, có lẽ cần bác sĩ tâm lý tham gia."
"Do tôi và anh ấy có xảy ra chút vấn đề, tối hôm qua anh ấy đã biết thân phận của tôi từ miệng của Tông Ly."
"Có cần vì chuyện này mà tức giận không? Người cô nói dối cũng không phải có một mình anh ta. Chuyện gì cần giải thích thì nên đi giải thích, nếu anh ta không chịu nhận, cũng không cần để ý đến!"
Lạc Lan không có cách nào giải thích với Phong Lâm rằng Thiên Húc không giống với những người khác, nên chỉ có thể không trả lời lại.
————•————•————
Lạc Lan ngồi xe bay nội bộ, đến ký túc xá của khu căn cứ.
Theo chính sách của căn cứ, những quân nhân đang làm việc tại khu căn cứ có thể ra ngoài mua bất động sản, nhưng cũng có thể thuê ở ký túc xá dành cho người độc thân với mức giá cực kỳ ưu đãi.
Phần lớn các quân nhân độc thân đều thích phòng thuê vừa tiện nghi vừa thuận lợi như ở đây, Thiên Húc là trẻ mồ côi, không có người nhà, tất nhiên cũng ở ký túc xá.
Lúc trước, Lạc Lan trong lòng có mờ ám, không dám để lộ địa chỉ nhà mình, nên cũng không dám hỏi Thiên Húc đang ở đâu, tự lừa gạt chính mình, "Em không đến nhà anh, anh cũng không đến nhà em, vô cùng hợp lý."
Lạc Lan đứng ở bên ngoài khu nhà ký túc xá, kiểm tra lại thật kỹ địa chỉ mà Phong Lâm đã đưa cho nàng: "E-7-203"
Sau khi xác định không sai, nàng đi vào tòa nhà ký túc xá.
————•————•————
Lạc Lan ấn chuông cửa, một người máy thân hình tròn vo, cặp mắt cũng tròn vo hiện ra trên màn ảnh cửa chính.
Nó dáng điệu thơ ngây, hai tay nắm chặt để phía trước, nói: "Người khách, xin chào! Chủ nhân không có ở nhà, mời lần sau hãy đến, hoặc trực tiếp liên hệ với chủ nhân."
"Chủ nhân của bạn đang ở đâu?"
"Cơ mật."
"Tôi có thể vào nhà chờ anh ấy không? Anh ấy là bạn tốt của tôi."
"Không được."
Lạc Lan cảm thấy chính mình cũng choáng váng, thế nhưng vẫn muốn cùng người máy có nề nếp, tuân thủ mệnh lệnh của chủ nhân này thân thiện một chút.
Nàng ngồi xếp bằng trên đất, quyết định chờ Thiên Húc trở về.
Người máy ngơ ngác, con mắt tròn vo chuyển động, nó rà soát đầu của mình vẫn không tìm thấy tình huống như vậy, nên không thể đưa ra phương án giải quyết. Người máy lặp lại: "Xin mời lần sau hãy đến, hoặc trực tiếp liên hệ với chủ nhân."
Lạc Lan không quay đầu lại, hỏi: "Chủ nhân của bạn có quy định không thể cho người lạ ngồi ở cửa không?"
"Không có."
"Vậy bạn đừng để ý nữa."
Con mắt tròn vo của người máy tiếp tục đảo nhanh, toàn thân đều nóng lên, rốt cuộc vẫn không có phương án giải quyết.
Nó nhắn tin cho chủ nhân: "Một cô gái đang ở ngoài cửa không chịu đi, có cần tôi thông báo đuổi cô ấy đi không?"
Trong tin nhắn gửi đi còn có hình ảnh của Lạc Lan đang ở ngoài cửa.
Thiên Húc trả lời: "Không cần. Đợi cô ấy đi rồi, thì nói cho ta biết."
————•————•————
Một giờ sau, Thiên Húc nhắn tin hỏi người máy: "Đi chưa?"
"Chưa đi."
Người máy gửi cho hắn một đoạn clip ——
Lạc Lan ngồi xếp bằng dưới đất, đối diện với màn hình trên cánh cửa, tỏ ra bộ dáng "sẳn sàng tiếp chuyện"
"Nhìn qua bạn là loại rất cũ, chắc đã theo chủ nhân rất nhiều năm! Anh ấy đã quen bao nhiêu cô gái?"
"Bảo mật."
"Chẳng lẽ chỉ quen bạn trai?"
"Bảo mật."
"Nói gì có thể tán gẫu được không? Nói chuyện bạn có phải nên đi giảm béo hay không nhé?"
Con mắt của người máy tròn vo càng đảo nhanh hơn nữa, thiết bị xử lý phát ra tiếng "ong ong".
Người máy hỏi Thiên Húc: "Cô ấy hỏi chuyện riêng tư của chủ nhân và của tôi, có cần tôi thông báo đuổi cô ấy đi không?"
Thiên Húc trả lời: "Không cần."
————•————•————
Ba giờ sau, người máy chủ động gửi cho Thiên Húc một đoạn clip nữa ——
Người máy hỏi: "Khi nào thì cô rời khỏi đây?"
Lạc Lan buồn bã ỉu xìu ôm bụng, "Nói cho chủ nhân của bạn biết, tôi chưa ăn trưa, bụng rất đói, hy vọng anh ấy không để cho tôi cơm tối cũng không kịp ăn."
"Cô có thể về ăn cơm."
"Nói với chủ nhân của bạn, không gặp được anh ấy, tôi sẽ không về."
Thiên Húc im lặng, Lạc Lan đã sớm đoán được người máy đã liên lạc với hắn, nhưng vẫn cố đợi đến hơn 4 giờ, chỉ là muốn cho hắn thấy rõ ràng, nàng sẽ không từ bỏ, phải gặp cho được hắn.
Thiên Húc ra lệnh cho người máy: "Cho cô ấy vào nhà, trong tủ mát có cơm dinh dưỡng. Ba giờ sau tôi sẽ về."
Cánh cửa từ từ mở ra, Lạc Lan vui mừng nhảy cẩng lên, xem ra Thiên Húc rốt cuộc đã đồng ý gặp nàng.
Người máy tròn vo giơ tay, "Mời vào, người máy Đại Hùng (con gấu lớn) sẳn sàng phục vụ cô."
"Thiên Húc đặt tên cho bạn à?" Lạc Lan nhìn người máy chỉ đứng tới phần eo của nàng, cảm thấy cái tên này đúng là "hữu danh vô thực."
"Chủ nhân nói ba giờ sau sẽ về."
"Ba giờ?" Ngồi tàu vũ trụ cũng có thể đi hết một vòng Relicta, Thiên Húc rốt cuộc là đi đâu giải sầu vậy?
"Mời chọn." Đại Hùng mở tủ mát ra.
Lạc Lan muốn thuận tiện, nên chọn đại một hộp thức ăn dinh dưỡng.
Nàng nhìn bốn phía đánh giá, rất ngạc nhiên nơi ở của Thiên Húc, "Có thể dẫn tôi đi tham quan căn nhà một chút được không?"
Con mắt của Đại Hùng đảo vài vòng, "Có thể."
————•————•————
Lạc Lan vừa uống hộp thức ăn dinh dưỡng, vừa theo Đại Hùng đi tham quan căn nhà.
Vừa rồi khi ngồi ở bên ngoài chờ, nàng nhàn rỗi nhàm chán, đã đăng ký trên trang mạng của căn cứ tìm hiểu qua thông tin về ký túc xá dành cho người độc thân.
Ký túc xá cho người độc thân có kết cấu tiêu chuẩn: phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng ngủ, nhà vệ sinh, phòng thể dục. Chi phí nội thất và các dụng cụ cơ bản cho cuộc sống thường nhật được tính rất rẻ, có thể mang hành lý đến ở bất cứ lúc nào.
Nhưng bởi vì hiện tại người muốn kết hôn ngày càng ít, rất nhiều người đều sống cả đời độc thân, có thể ở đây cho đến khi về hưu, nên dựa vào đồng lương đãi ngộ không ít, bọn họ sẽ không tiết kiệm, mà sẽ dựa theo ý thích của mình, sửa chữa ký túc xá lại một chút, dù sao đó cũng chính là ngôi nhà mình được nghỉ ngơi thư giản sau một ngày làm việc vất vả.
Phòng khách, phòng ăn và nhà bếp của Thiên Húc hoàn toàn giống như bản mẫu tiêu chuẩn trên trang mạng, tuy Lạc Lan cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng khi đến phòng ngủ, phòng thể dục, Lạc Lan phát hiện chúng cũng là phòng bản mẫu tiêu chuẩn, chỉ có giường, bàn và vài món dụng cụ, bốn phía ngoại trừ các nhu yếu phẩm cơ bản nhất cho cuộc sống, không còn một vật dư thừa nào.
Toàn bộ căn nhà sạch sẽ, trống trải, vắng lặng, không có chút sinh khí. Giống như người đàn ông trong căn nhà này còn sống, vì còn sống mà sống, không có chút ham muốn nào khác.
————•————•————
Đôi mắt của Lạc Lan dần ẩm ướt.
Theo như nàng biết, đây chính là chỗ ở duy nhất của Thiên Húc, cũng chính là ngôi nhà duy nhất của hắn, nhưng ngôi nhà không có người ở cũng giống như vậy.
Bởi vì không có ký ức, thân phận là giả, nội tâm của Lạc Lan vẫn không có cảm giác yên ổn, nàng chưa từng có, cũng chưa từng dám suy nghĩ, căn nhà nàng đang sống hơn 10 năm kia là nhà của mình.
Nàng luôn cảm thấy mình như "chim tu hú chiếm ổ chim khách", là thân phận ăn nhờ ở đậu, có thể bị đuổi ra khỏi nhà bất cứ lúc nào, nàng không có tư cách, cũng không ý muốn sẽ sửa sang trang trí lại nó, căn nhà đó vẫn giống như lúc nàng vừa bước vào.
Thì ra, người không có nơi ở không chỉ có nàng; thì ra nhiều năm như vậy, người đàn ông đã từng sưởi ấm trái tim nàng, nội tâm của hắn so với nàng càng trống vắng thê lương!
Thiên Húc cũng không phải thật sự giống như ánh sáng mặt trời chiếu rọi muôn nơi, hắn chỉ bởi vì hiểu được, nên hiền lành thông cảm; bởi vì đồng cảm, đồng cảnh ngộ, mới đối xử dịu dàng.
————•————•————
Lạc Lan đứng ở cửa phòng thể dục, ánh mắt nhìn qua những dụng cụ tập thể hình, tưởng tượng ra hình ảnh Thiên Húc sáng sáng chiều chiều rèn luyện thân thể.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy một cái hộp nhỏ màu đen to bằng bàn tay nằm ở một góc sàn nhà. Lạc Lan thấy quen thuộc khó hiểu, nên lập tức đi vào.
Nàng cầm cái hộp đen lên xem, thì nhìn thấy bên dưới đáy hộp có khảm một bông hoa màu lam.
Này phải dùng công nghệ đặc biệt, sau khi đem hoa thật biến thành tiêu bản, nó mới được khảm lên như trang sức dùng để trang trí.
Lạc Lan cảm thấy bông hoa màu lam này rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ được đã nhìn thấy ở đâu. Nàng mở thiết bị cá nhân, quét hình ảnh của bông hoa, lên cơ sở dữ liệu ở trên mạng tìm hiểu.
Vài giây sau, một đoạn văn bản giới thiệu xuất hiện: "Hoa Mê Tư (Myth) (1.9.2), là một loài thực vật đặc biệt ở hành tinh Relicta, hoa có hai loại màu sắc, lam và đỏ. Hoa màu lam thì nhỏ, hoa màu đỏ thì lớn hơn, hàng năm trên cùng một cây nở hoa màu sắc cũng không cố định, có thể năm nay là màu lam, năm sau là màu đỏ, khiến cho người ta phải suy đoán, nên được gọi là Mê Tư."
(1.9.2) Mê Tư có nghĩa là suy nghĩ rối rắm, mê hoặc.
Lạc Lan lập tức nhớ đến, nàng đã ở núi Ilar gặp qua loài hoa này. Khi Thiên Húc đưa nàng đi chơi trò chơi mạo hiểm, nàng đã tùy tay hái một đóa hoa lam nhỏ ở ven đường đưa cho Thiên Húc.
Tuy không có bằng chứng cho rằng đây chính là đóa hoa mà nàng đã đưa cho hắn, nhưng trực giác nói cho nàng biết đây là bông hoa đó.
Trái tim của Lạc Lan đột nhiên đập nhanh.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve cái hộp màu đen kiểu cổ, nàng ấn xuống một cái nút được ẩn giấu bên trong cái hộp, rất tự nhiên, giống như đã từng vô số lần làm như vậy, một tiếng hát du dương dễ nghe ở trong căn phòng vang lên.
**Gió từ đâu mà đến
**Thổi a thổi
**Thổi rơi những cánh hoa nhỏ, thổi tan đợi chờ
**Biển rồi cũng hóa thành rêu xanh
...
Một bài hát rất cổ xưa, cổ đến nổi chỉ có tồn tại ở trong những truyền thuyết.
Lạc Lan ngồi xuống sàn nhà, lẳng lặng lắng nghe.
Trong vô số đêm tối cô đơn, Thiên Húc hẳn là đã ở trong này, vừa nghe, vừa rèn luyện thân thể.
Nó khiến cho nàng mơ hồ tự hỏi trước kia, Thiên Húc có phải đã từ bỏ hy vọng hay không?
Nàng biết, Thiên Húc là trẻ mồ côi, sau khi lớn lên thì gia nhập quân đội. Bởi vì biểu hiện ưu dị, nên trở thành chiến sĩ đặc chủng của chiến hạm vũ trụ. Sau khi phát bệnh, hắn không thể không từ bỏ chiến đấu, để chuyển đến căn cứ làm công việc văn phòng nghiên cứu chiến thuật chiến đấu của các chiến hạm.
Có lẽ, cuộc đời của một con người có thể dùng hai ba câu để nói lên tất cả, nhưng những thứ đã trải qua và tình cảm, không phải chỉ dùng mấy câu là có thể nói hết.
Thiên Húc rốt cuộc đã trải qua những gì mà khiến cho nội tâm của hắn trống vắng thê lương như vậy? Thậm chí một chút hy vọng cũng không cho mình!
Lạc Lan không biết.
Nhưng có một số việc dựa vào phỏng đoán, nàng phải biết.
Thiên Húc là trẻ mồ côi. Không có nhà, cho dù là trong lúc đau khổ, cũng sẽ không có thân nhân nào cho hắn sự quan tâm và giúp đỡ.
Hắn đã từng là chiến sĩ ưu tú nhất liên bang, lại bởi vì bị bệnh mà gián đoạn, giống như diều hâu dũng mảnh bị chém đi đôi cánh, không thể bay lượn trời xanh, hắn khẳng định rất đau khổ và mờ mịt, không biết con đường phía trước ở đâu.
Tù túng nhà nhỏ, ước vọng trời cao.
Thời gian từng ngày qua đi, hy vọng chữa khỏi bệnh ngày một giảm dần, có lẽ một lúc nào đó khi dị biến tái phát, sẽ không bao giờ có được thanh tĩnh nữa.
...
Khi nàng xem Thiên Húc là nơi ấm áp nương tựa, lại không nghĩ hắn cũng cần nơi nương tựa ấm áp.
Nàng nghĩ giao tình này công bằng nhưng căn bản nó không công bằng đến như vậy, thậm chí có thể nói chỉ có nàng đơn phương đòi hỏi.
Khi nàng gặp vấn đề, hắn giải đáp thắc mắc và hoài nghi.
Khi nàng cô đơn khó chịu, hắn ở bên cạnh nàng làm bạn tán gẫu.
Khi nàng cảm thấy xa lạ sợ hãi Relicta, hắn dẫn nàng đi tìm hiểu làm quen...
Tất cả đều là thứ nàng cần!
Bởi vì trong lòng muốn che giấu, nàng không dám nói ra chỗ ở của mình, nên cũng không dám hỏi đến chỗ ở của hắn; nàng không dám thẳng thắn với quá khứ của mình, nên cũng không dám thẳng thắn hỏi qua quá khứ của hắn, nàng không dám thành thật với hiện tại của mình, nên cũng không dám xen vào hiện tại của hắn...
Cứ như vậy, nàng còn dám tự cho rằng đó là giao tình sâu đậm, cực kỳ khác với bình thường.
Thì ra, giống như Thần Sa đã nói, trên nắm cát này, cái gì cũng đều không thể tồn tại.
————•————•————
Trong tiếng hát du dương cổ xưa, Thiên Húc đi vào nhà.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều tà theo cửa sổ chiếu vào.
Lạc Lan dựa vào vách tường ngồi dưới đất, mắt nhắm hờ, trên gương mặt còn vươn giọt nước mắt chưa khô. Vầng sáng màu vàng cam mỏng manh bao phủ lấy người nàng, khiến cho nàng giống như mấy bức tranh sơn mài cổ ở viện bảo tàng.
Trong lòng của Thiên Húc rung động, nhưng hắn lấy lại bình tĩnh, cố ý bước mạnh chân đi qua.
Lạc Lan mở to mắt.
**Gió từ đâu mà đến
**Thổi a thổi
**Thổi tắt những vì sao sáng, thổi mờ tương lai
**Núi sông chỉ còn là hối tiếc
...
Bốn mắt nhìn nhau, tiếng hát như than như khóc cứ lọt vào tai, Thiên Húc không dám nhìn thẳng nàng, hắn cúi người tắt đi thiết bị phát ra âm thanh kia.
Lạc Lan nhẹ giọng gọi: "Thiên Húc."
Thiên Húc lui về phía sau vài bước, nới rộng khoảng cách giữa hai người.
"Còn giận em sao?" Lạc Lan hỏi.
"Không có, thân phận của em đặc biệt, giấu diếm người ngoài là chuyện bình thường."
Lạc Lan cười khổ: "Em rất hy vọng anh sẽ nói mình tức giận, giấu người ngoài là chuyện bình thường, vậy còn người thân thiết thì sao?"
Thiên Húc thản nhiên nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, tôi hoàn toàn chấp nhận em giấu tôi."
Lạc Lan cầm lấy cái hộp đen phát ra âm nhạc, còn lật đáy hộp lên cho hắn xem, "Bông hoa màu lam này là bông hoa em đã tặng anh phải không?"
"Không phải." Thiên Húc trả lời không chút do dự.
"Anh nói dối! Nếu bông hoa này và bông hoa kia không có liên quan, vậy tại sao em vừa hỏi, anh đã biết em đang nói gì, không phải nên kinh ngạc hỏi rằng "em tặng hoa cho anh lúc nào" hay sao?"
"Trí nhớ của tôi vẫn còn tốt lắm." Thiên Húc vẫn phủ nhận tất cả.
Lạc Lan khẽ thở dài, vỗ vỗ sàn nhà, ý bảo hắn ngồi, "Em muốn kể anh nghe một câu chuyện."
Thiên Húc vẫn đứng, tỏ ý từ chối từ xa.
————•————•————
Ngón tay của Lạc Lan chậm rãi vuốt ve cái hộp đen, "Trong trí nhớ của em, chưa từng thấy qua thứ này. Em tìm hiểu trên mạng, nói rằng nó là món đồ cổ đã sớm bị biến mất. Nhưng khi em vừa nhìn thấy nó, liền biết dùng nó như thế nào, biết bên trong nó có lưu trữ rất nhiều bài hát cổ xưa. Em vừa nghe xong, có đoạn em còn hát theo được!"
Trong mắt của Thiên Húc hiện lên chút mơ hồ.
Lạc Lan xoay xoay cái hộp ở trong tay, cười le lưỡi, "Có rất nhiều thứ em không nhớ rõ, nhưng lâu lâu lại nhớ ra chút gì đó. Có đôi khi em cảm thấy mình rất tệ, nhưng cũng có đôi khi em cảm thấy mình rất giỏi. Những kỹ năng ẩn giấu này giống như quả trứng màu được giấu trong cuộc đời vậy, bất thình lình sẽ cho em một chút kinh ngạc vui vẻ, hy vọng một ngày kia em đừng đột nhiên phát hiện ra mình đang giấu mấy quả bom là tốt rồi."
Thiên Húc càng nghe càng không hiểu gì, "Rốt cuộc em đang nói cái gì vậy?"
Lạc Lan ngẩng đầu nhìn thẳng Thiên Húc, "Em không có lừa anh, em thật là Lạc Tầm."
Thiên Húc nhíu mày.
"Em đã nói với anh, em là người từ tinh cầu khác di dân đến Relicta, cũng là nói thật. Em chỉ không nói cho anh biết, em đã dùng thân phận của người khác từ đế quốc Ar di dân đến Relicta này mà thôi."
"Là... ý gì?"
"Em không phải là công chúa Lạc Lan thật sự, mà là công chúa giả mạo thế thân. Em mất đi trí nhớ, không biết mình là ai, nên em mới tự đặt tên cho mình là Lạc Tầm."
Lạc Lan bất chấp nguy hiểm tính mạng, kể ra hết bí mật che giấu bấy lâu nay.
Nàng không biết Thiên Húc sẽ phản ứng như thế nào, nhưng nàng biết muốn lấy được lòng người phải dùng tâm mà đổi. Lúc nàng giữ lấy bí mật của mình, cũng đã che giấu nội tâm của mình rồi.
Một trái tim che giấu không thể nào chân chính đến gần một trái tim khác, giống như một đôi mắt bị băng kín, vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy rõ đôi mắt khác.
Nếu nắm cát lừa dối kia không thể nắm giữ được gì, vậy thì cứ đem tất cả cát đó đổ đi, về phần cát đó có làm cho sinh vật sinh trưởng đất đai màu mỡ hay không, hay hủy diệt hết thảy dưới vực sâu vạn trượng, thì chỉ có thể dùng sinh mạng của mình đi đánh cược một lần.
"Em nói, em dùng thân phận của người khác, em không phải là... công chúa thật?" Thiên Húc dùng lý trí khắc chế sự thật quá bất ngờ này, chỉ trong một cái chớp mắt tựa hồ phải chấp nhận tất cả sự thật, biểu cảm và giọng điệu đều rất lãnh cảm.
"Phải!"
"Vậy công chúa thật đâu? Cô ta đã chết rồi sao?" Thiên Húc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt giống như bảo kiếm sắc bén, tựa hồ đâm vào trái tim của nàng, để xác nhận lời của nàng rốt cuộc là thật hay giả.
Lạc Lan cảm thấy quá xa lạ, nhưng Thiên Húc giờ phút này chắc chắn cũng hiểu được nàng thật sự xa lạ! Không phải hai người thay đổi, mà bọn họ rốt cuộc đã rạch nát chiếc mặt nạ của chính mình.
"Không phải, bọn em đã giao dịch công bằng, không có giết chóc, không có lừa gạt. Công chúa đã có người yêu của mình, cô ấy không muốn đến liên bang Odin, em lại phạm vào tội chết một cách khó hiểu, công chúa đã cho em cơ hội để sống sót, em thay thế cô ấy đến Odin, hai bên theo nhu cầu của mình mà đồng ý giao dịch..."
Lạc Lan đem cuộc giao dịch với công chúa đầu đuôi kể lại một lần.
Thiên Húc hỏi: "Em không biết công chúa đi đâu?"
"Không biết, chỉ biết chắc chắn cô ấy mà bác sĩ Mục đang ở với nhau, hẳn là rất hạnh phuc!"
"Bọn họ muốn em mãi mãi là công chúa Lạc Lan?"
"Vâng, bác sĩ Mục nói nếu không có ai nghi ngờ, em có thể sẽ mãi mãi là Lạc Lan công chúa."
"Mười năm, em đã thành công dối gạt tất cả mọi người, tại sao... phải nói ra?" Ánh mắt thâm sâu của Thiên Húc bất ngờ thay đổi, giống như có cái gì đó ở bên trong cuồn cuộn xoay chuyển, muốn liều lĩnh xông ra.
Đúng vậy! Đã dối gạt tất cả mọi người!
Tuy thân phận là giả, nhưng mười năm qua mỗi ngày đều là thật, tất cả mọi cố gắng kiên trì đều là thật, tất mọi mọi thứ nàng có được trên Relicta này, không thuộc về Lạc Lan công chúa, mà chỉ thuộc về nàng.
"Bởi vì..." Lạc Lan quỳ gối dưới đất, ngửa đầu nhìn Thiên Húc.
Ánh nắng chiều dần tan, trong sắc trời bắt đầu sẫm tối, hắn cô độc đứng đó, tràn ngập thê lương, giống như trên cánh đồng hoang vu vắng lặng, không biết ở đâu, cũng không biết đi đâu.
Lạc Lan từ từ đứng lên, từ từ đi đến trước mặt Thiên Húc.
Thiên Húc không cố né tránh nữa, hắn đứng im cứng ngắt, trong ánh mắt tối đen không chút ánh sáng, giống đêm tối vô biên vô hạn không nhìn thấy tận cùng.
Lạc Lan hai tròng mắt trong veo, phảng phất ánh sáng lấp lánh cắt qua bóng đêm, "Bởi vì em không muốn lừa dối anh nữa, bởi vì em muốn thật sự hiểu về anh, bởi vì..."
"Tít tít..." âm thanh báo cuộc gọi đột nhiên vang lên.
Thiên Húc giống như từ trong mộng tỉnh lại, lập tức lùi về sau một bước dài, nới xa thêm khoảng cách giữa hai người.
Lạc Lan tâm tư hoảng loạn cúi xuống nhìn vào thiết bị cá nhân, phát hiện người gọi đến là Thần Sa.
Nàng trong lòng hoảng sợ, hít một hơi thật sâu, mới nhận cuộc gọi: "Có chuyện gì sao?"
"Phong Lâm muốn tôi đón em về nhà."
"Không cần, đã có bảo vệ rồi."
"Tôi đang ở dưới lầu ký túc xá."
Lạc Lan hoang mang, là có ý gì? Nàng đột nhiên phản ứng kịp, Thần Sa đang ở dưới lầu ký túc xá của Thiên Húc!
Nàng cũng không có gan để Thần Sa chờ đợi, nên vội vàng nói: "Tôi lập tức xuống ngay."
————•————•————
Lạc Lan ngắt kết nối, nói với Thiên Húc: "Cho dù anh quyết định ra sao, em đều chấp nhận!"
Sinh mạng quả thật đáng quý, nhưng biến ảo vô thường, có một số việc, một số người, đáng giá lấy sinh mạng đi đánh đổi. Nàng giống hắn, đem hết đau thương tự giết chính mình đặt trong lòng bàn tay của đối phương, đem hết sinh tử treo ở trong lòng đối phương một mong chờ.
Vận mệnh huyền bí khó dò, nàng nhỏ bé nếu không cam lòng, muốn vùng vẫy thoát khỏi vận mệnh quá lớn mạnh kia, chỉ có thể gom lại tất cả đi cược một lần, thắng, thua, nàng đều tự nhận biết!
Thiên Húc không có chút phản ứng, mặt cũng không chút thay đổi.
Lạc Lan mang tâm trạng ảm đạm, nàng cúi đầu vội vàng đi ra ngoài. Khi hai người đi sát qua nhau, Thiên Húc mạnh nắm lấy cánh tay nàng, Lạc Lan thân hình cứng đờ, quay đầu lại nhìn hắn.
"Câu chuyện vừa rồi, chỉ đơn giản là một câu chuyện!"
"Sao?"
"Đừng kể cho bất kỳ ai nghe chuyện này nữa, tôi cũng sẽ quên hết tất cả. Em chưa nói gì cả, tôi cũng chưa nghe được gì!"
Trong đêm tối khuất bóng, khuôn mặt của Thiên Húc bị ẩn đi, không thể nhìn thấy rõ. Giọng nói của hắn kiên quyết lạnh lùng, rõ ràng sắc lạnh giống như con dao găm, từng chút một đâm vào lỗ tai nàng, nhưng lòng nàng lại lập tức yên ổn.
Cho dù biết nàng là tử tù vượt ngục, cho dù biết nàng đã lừa gạt toàn bộ liên bang Odin, Thiên Húc vẫn lựa chọn giữ kín bí mật!
Lạc Lan mặt giãn ra mà cười, "Anh yên tâm đi! Em cũng không phải là kẻ ngốc, sao lại tùy tiện nói chuyện này cho người khác được chứ? Nhưng mà..." Nàng cắn môi, nhấn mạnh từng chữ: "Em nói, anh nghe rồi! Không bao giờ được quên!"
Thiên Húc thân thể cứng đờ, giống như cánh tay bị đốt nóng đến phỏng, hắn mạnh buông Lạc Lan ra.
Lạc Lan còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng nghĩ đến Thần Sa đang ở dưới lầu, nàng không dám chần chừ, "Em đi trước đây, sẽ gặp lại anh sau."
————•————•————
Lạc Lan chạy ra khỏi ký túc xá, thì nhìn thấy chiếc xe bay đỗ ở bên đường.
Nàng cước bộ nhẹ nhàng đi qua nhanh, cúi người chui vào trong xe, cười nói: "Thật ngại quá."
Thần Sa đánh giá liếc mắt nhìn nàng một cái, "Thiên Húc và em bất hòa nên tuyệt giao?"
"Con chưa thuyết phục được anh ấy, nhưng xem như có một khởi đầu không tệ lắm." Lạc Lan giật mình, đột nhiên hỏi: "Nếu anh là Thiên Húc, sẽ tha thứ cho tôi chứ?"
Thần Sa lạnh lùng nói: "Tôi không phải hắn."
"Tôi nói là nếu!"
"Không có nếu!"
Lạc Lan nhụt chí, cảm thấy quả thực không thể thông suốt, nàng rầu rĩ quay đầu, dựa vào cửa kính xe nhìn ra cảnh sắc bên ngoài.
Không khí yên tĩnh, giọng nói của Thần Sa đột nhiên vang lên: "Tôi căm ghét lừa dối, không thể tha thứ lừa dối."
Tim của Lạc Lan nảy lên vài nhịp, bỗng nhiên toàn thân phát lạnh.
Nàng chậm rãi quay đầu, "Đôi khi không phải là thật sự muốn nói dối, chẳng qua không còn cách nào khác."
"Không còn các nào khác để rồi nói dối xét đến cùng đều là vì bản thân mình, vì mình, mới đi lừa gạt người khác."
Lạc Lan không có cách phản bác, bởi vì Thần Sa nói rất đúng, nói dối cho dù không thể làm khác tới đâu đi nữa, bất đắc dĩ ra sao đi nữa, rốt cuộc cũng đều bởi vì tự tư tự lợi.
Kỳ thật, vấn đề này nàng không nên hỏi, Thần Sa làm việc thẳng thắn cương trực, người như vậy sẽ không nhỏ nhen tự tư tự lợi đi lừa gạt người khác, đương nhiên cũng căm ghét người khác lừa gạt mình.
Thần Sa nhìn thấy sắc mặt của Lạc Lan khó coi, cứng rắn nói: "Tôi chỉ trả lời câu hỏi của em, không phải nói đến em, người em lừa dối không phải tôi!"
Lạc Lan cười cười, tự giễu nói: "Tôi hiểu rồi, chỉ cần tôi không lừa gạt anh, anh sẽ không quan tâm tôi làm gì."
Thần Sa im lặng.
Lạc Lan giữ vững tinh thần, hỏi: "Tôi nghe nói trong quân đội có cách giúp người ta nhanh chóng tăng cấp thể năng, có thật không?"
"Đúng là có đặc huấn chuyên môn."
"Nếu tôi muốn tham gia, nên xin như thế nào?"
Thần Sa nói: "Trên một hành tinh, đặc huấn rèn luyện thể năng cấp A đều là cơ mật, quan hệ trên pháp luật của em và tôi không thể quyết định, nhưng tôi có thể giúp em hỏi qua chấp chính quan."
"Không cần, tôi sẽ tự đi hỏi." Nàng và Thần Sa là vợ chồng giả, vậy nên cứ là vợ chồng giả như lời nói dối đó đi, có thể không cần thiếu nợ ân tình thì không cần thiếu thêm nữa.
————•————•————
Trở lại cung điện Spera, Lạc Lan thay quần áo, trang điểm trang sức trang nhã, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền đi bái kiến chấp chính quan.
Mở cánh cửa chính là Anderson, Lạc Lan cảm thấy thật buồn bực.
Đối với vị tổng quản tai nhọn, biểu cảm nghiêm túc, thủ đoạn cương quyết này, cho đến nay Lạc Lan luôn cố né tránh được lúc nào hay lúc ấy. Dù sao, ngày trước khi vừa bước chân đến Odin, nàng đã bị ông ta dùng quỷ kế một lần, nên trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lạc Lan kiên trì, khách khí nói ra mục đích cầu kiến: "Tôi có chút chuyện muốn gặp chấp chính quan."
Anderson đang muốn không khách khí từ chối, hai cái tai nhọn run lên, biểu cảm có chút biến đổi. Ông ta mở cửa, lui sang một bên, "Chấp chính quan đang ở phòng đọc, mời vào!"
Trong đại sảnh rộng lớn sâu thăm thẳm, không khí im lặng khác thường.
Lạc Lan rõ ràng nghe được tiếng từng bước chân của mình, cái đèn treo kiểu cổ ở trên trần nhà khiến cho mọi thứ đều lờ mờ, không biết là do không khí ở đây quá lạnh, hay là do tác động của tâm lý, nàng cảm thấy mình giống như bị cái gì đó nhìn chằm chằm, trong lòng càng phát ra lạnh giá khó hiểu.
Lạc Lan nhanh chóng bước đi, may mắn sao, đèn đột nhiên sáng lên, xua đi một chút lạnh giá.
Lạc Lan đứng ở phía trước cánh cửa giả cổ khắc hoa cao to, nghĩ đến phải một mình đối mặt với vị kia, một người đeo mặt hoàn toàn không có chút ấm áp, trong lòng càng hoảng sợ muốn khóc.
Nàng lấy lại một chút tâm trạng, mới mỉm cười gõ cửa.
Hai cánh cửa từ từ mở ra.
Dưới ánh đèn màu da cam, chấp chính quan mặc áo chùng có mũ trùm đầu, đang ngồi ở bàn viết lách, hẳn là những văn kiện phải cần ông ta tự tay ký duyệt.
Lạc Lan đứng ở bên trái ông ta, nàng nhìn ông ta như vậy hẳn là khiến cho người ta tức giận, nhưng lại cảm thấy hết thảy đều giống như bình thường.
"Để cô đợi lâu."
Ông ta buông bút, xoay người, trong chớp mắt, Lạc Lan dường như cảm thấy mình đã nhìn rõ khuôn mặt của ông ta, nhưng lộ ra vẫn là chiếc mặc nạ lạnh lẽo kia.
Lạc Lan cúi đầu, quỳ gối hành lễ, "Chấp chính quan."
Ông ta đứng lên, giơ tay, ra tư thế mời đứng dậy, trên tay mang bao tay màu đen, không để lộ một tấc da thịt nào.
Lạc Lan theo ông ta đến ngồi vào cái ghế bên cạnh cửa sổ.
Chấp chính quan châm một tách trà cho nàng, "Đây là đặc sản của đế quốc Ar, nghe nói là giống gene quý hiếm từ thời đại địa cầu cổ xưa."
Lạc Lan phát hiện chỉ có tách trà ở trước mặt nàng, trước mặt của chấp chính quan không có gì cả, nàng theo bản năng liếc nhìn đến mặt nạ của ông ta, trên đó chỉ có hai cái lỗ ở vị trí đôi mắt, dĩ nhiên không thể uống trà.
Chấp chính quan hiển nhiên phát hiện ra động tác nhỏ của nàng, "Thật xin lỗi, không thể cùng cô uống trà."
"Không... không có gì." Ý tứ cẩn thận của mình bị phát hiện, nàng hết sức khó xử quẫn bách.
Lạc Lan khẩn trương nâng tách trà đưa lên miệng, chấp chính quan đột nhiên vươn tay, cầm lấy cổ tay của nàng, vừa nhẹ nhàng chạm vào, đã rất nhanh thu lại, nhưng đã khiến cho Lạc Lan trở nên cứng đờ.
"Còn nóng."
Lúc này Lạc Lan mới cảm thấy cái tách ở trong tay mình rất nóng, nên vội vàng bỏ xuống, lặng lẽ phủi tay bên dưới cái bàn.
Chấp chính quan gắp một khối đá đưa cho nàng, Lạc Lan theo bản năng nhận lấy, ngón tay nóng hầm hập rốt cuộc cũng dịu mát được một chút.
Chấp chính quan hỏi: "Sao cô muốn gặp tôi?"
"Tôi muốn xin tham gia đặc huấn thể năng cấp A."
"Công việc của cô không có yêu đầu đặc biệt đối với thể năng, tôi không nhìn ra nguyên nhân cô cần thiết phải tăng cấp thể năng của mình. Đương nhiên, nếu cô cho tôi một lý do hợp lý, tôi sẽ cân nhắc."
"Tôi..."
"Cô chỉ có một cơ hội."
Lạc Lan đem mấy lời đã lên đến bên miệng nuốt hết trở về, nàng nghĩ nghĩ, quyết định nói thật: "Vì một người."
Chấp chính quan lẳng lặng nhìn nàng.
Lạc Lan khẩn trương nói: "Tôi đã từng hứa với anh ấy, khi anh ấy bộc phát dị biến, mất đi thần trí, tôi sẽ trói anh ấy lại, chờ anh ấy khôi phục lại thần trí, nhưng tôi quá yếu kém, căn bản không thể kiên trì được 15 phút. Tôi không muốn giết anh ấy, cũng không muốn bị anh ấy giết, cho nên tôi mong muốn mình mạnh mẽ hơn."
"Cấp 3A cũng dám nghĩ như vậy sao?"
Lạc Lan sau khi ngẩn người mới kịp phản ứng, chấp chính quan tưởng nàng nói đến Thần Sa. Nàng có chút bất an, nhưng tự hỏi lòng, nếu Thiên Húc là cấp 3A, nàng sẽ lựa chọn từ bỏ sao?
"Bởi vì do gene hạn chế, tôi chỉ sợ không thể nào mạnh mẽ bằng anh ấy, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức rút ngắn khoảng cách, còn một chút chênh lệch đó..."
Nghĩ đến vấn đề đang chen ngang giữa Thiên Húc và nàng, cũng không phải là chênh lệch một chút, Lạc Lan đột nhiên cảm thấy chua xót, nàng dùng thân phận của công chúa để sống sót, nhất định cũng phải chấp nhận những trói buộc của thân phận này.
Chấp chính quan đặt chén trà đã nguội đến trước mặt Lạc Lan. Lạc Lan cúi đầu, nâng tách trà lên, mượn uống trà, che giấu cảm xúc.
Chấp chính quan với mặt nạ lạnh lẽo, dồn dập hỏi: "Còn lại chút chênh lệch đó thì phải làm sao?"
"Tôi sẽ cố gắng, thật cố gắng... Nếu vẫn còn lại chút chênh lệch, hy vọng anh ấy cũng cố gắng nghĩ cách." Nàng đặt tách trà xuống, ngẩng đầu cười nhìn chấp chính quan, ra vẻ thoải mái mà nói: "Chuyện của hai người thì hai người phải cùng nhau giải quyết, chỉ cần cùng nhau cố gắng, có thể vượt qua."
Chấp chính quan im lặng,
Lạc Lan khẩn trương chờ đợi, chỉ sợ quấy rầy đến quyết định của ông ta, muốn hỏi nhưng không dám hỏi.
Một lát sau, chấp chính quan nói: "Thật xin lỗi, tôi không thể đồng ý, cô quay về đi!"
Lạc Lan im lặng đứng lên, sau khi quỳ gối hành lễ chuẩn mực với chấp chính quan, nàng xoay người rời khỏi.
Rất thất vọng, cũng rất khó chịu, nhưng trên đời này không phải ai cũng có nghĩa vụ thỏa mãn mong muốn của nàng.
————•————•————
Lạc Lan buồn bả ỉu xìu trở lại phủ công tước, thì nhìn thấy Thần Sa ngồi trên ghế salon, đang nhìn vào màn hình thiết bị cá nhân nhíu mày trầm tư, dường như vừa nói chuyện với ai đó xong.
Nàng không có lòng dạ nào hỏi han, nên chào một tiếng, đã đi vào nhà.
Thần Sa sắc mặt thản nhiên nói: "Chấp chính quan muốn tôi đặc huấn cho em."
"Hả?"
"Chấp chính quan nói "quân số có hạn, đừng khiến công chúa lãng phí tài nguyên của quân đội, cậu huấn luyện cho cô ấy đi"."
Chấp chính quan sau khi đã đóng cửa chính, lại mở cho nàng một cánh cửa sổ, Lạc Lan cực kỳ kinh ngạc, "ý của anh là chấp chính quan phê chuẩn cho anh đặc huấn tôi sao?"
"Đúng vậy."
Lạc Lan khắc chế động tâm, cự tuyệt, "Không cần, tôi sẽ đi từng bước, từ từ rồi sẽ đến!"
"Không phải em rất muốn trở thành người có thể năng cấp A sao? Tại sao không nhận tôi đặc huấn cho em?"
"Bởi vì..." Lạc Lan muốn nói lại thôi, cúi đầu nhìn xuống đất.
Thần Sa không thúc giục nàng, lẳng lặng chờ.
Chốc lát sau, Lạc Lan đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Anh có yêu tôi không?"
Thần Sa sửng sờ một chút, nói: "Không yêu!"
"Tôi cũng không yêu anh."
"Tôi biết!"
"Mười năm trước, anh đã nói chúng ta là vợ chồng giả..."
Thần Sa lạnh lùng: "Tôi chưa bị mất trí nhớ, nói vấn đề chính!"
"Chúng ta ly hôn, được không?"
————•————•————
"Tại sao?" Thần Sa biểu cảm vẫn như thường, lãnh đạm hờ hững.
"Lúc đầu, anh không muốn cưới tôi, nguyên nhân có cuộc hôn nhân này chính là bộ gene của tôi. Mười năm nay, tôi vẫn cố gắng hợp tác với Phong Lâm nghiên cứu, cho dù chúng ta ly hôn, tôi vẫn là công dân của liên bang Odin, tôi vẫn sẽ hợp tác với Phong Lâm để tiếp tục nghiên cứu."
"Nguyên nhân có cuộc hôn nhân của chúng ta, tôi đã biết rõ, không cần em nhắc lại! Tôi đang hỏi là tại sao?"
"Nếu mọi người đã không muốn, vậy vẫn làm vợ chồng giả không phải là kế sách lâu dài..."
"Bởi vì Thiên Húc?"
Thiên Húc và Thần Sa có địa vị cách xa nhau, Lạc Lan không muốn Thiên Húc bị cuốn vào, thế nhưng đối với một Thần Sa nhạy cảm sắc bén như vậy, nàng chỉ có thể đối xử công bằng.
"Tôi đích thực là vì Thiên Húc một lần nữa xem xét lại chính mình, nên sớm quyết định ly hôn, nhưng cho dù không có Thiên Húc, trước sau gì tôi cũng sẽ kết thúc cuộc hôn nhân giả tạo của chúng ta. Anh, tôi đều không phải là những kẻ chịu cúi đầu chấp nhận số phận! Tôi tin rằng, 10 năm trước, khi tôi đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi cuộc hôn nhân này, chắc chắn anh cũng đã có nghĩ đến." Lạc Lan tự giễu nói: "Năm đó, anh tỏ thái độ lạnh lùng không phải là vì muốn cảnh cáo tôi phải tự hiểu, không nên dây dưa không rõ ràng, để thuận tiện sau này phân định rạch ròi quan hệ hay sao?"
Thần Sa im lặng một thoáng, nói: "Hôn nhân của chúng ta đích thực là trao đổi vì lợi ích chung. Năm đó, kết hôn không phải do tôi một mình quyết định; nên bây giờ, ly hôn cũng không thể nào một mình tôi có thể quyết định."
Hai tròng mắt của Lạc Lan lấp lánh như sao sáng, kiên định nói: "Chỉ cần anh đồng ý ly hôn, tôi sẽ đi chứng minh với những người khác, rằng tôi không chỉ là món hàng quý giá được giao dịch, cũng không chỉ là đối tượng nghiên cứu gene, mà tôi còn đáng giá để liên bang Odin đối đãi mình như một công dân Odin thật sự."
Để sống sót, nàng đã giả mạo công chúa, lừa gạt liên bang Odin, nhưng từ lúc bắt đầu, nàng đã không có ý định sẽ lừa gạt cả đời, càng không có ý định sẽ cùng với Thần Sa sống suốt kiếp là vợ chồng giả.
10 năm trước, nàng đã học được bản lĩnh có thể sống yên phận, giống như Lạc Lan công chúa thật, đã cao chạy xa bay, nàng sẽ vĩnh viễn rời xa Odin, tìm kiếm hành tinh khác, chôn vùi quá khứ, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng 10 năm sau, khi đã có được bản lĩnh sống yên phận, lại rõ ràng có rất nhiều cơ hội để chạy thoát, nhưng bởi vì một Thiên Húc ấm áp, một Phong Lâm thân thiện, những đồng nghiệp chăm chỉ trí tuệ... mà nàng đã từ bỏ ý định ban đầu.
Nàng biết, ở lại Odin sẽ là một con đường mới gian nan, thậm chí sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nàng không thể làm khác được!
Đêm hôm đó, dưới bầu trời đầy sao, khi nói với Thiên Húc quyết định ở lại Relicta, nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với khó khăn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ ngã bài với Thần Sa sớm như vậy, nhưng căn bệnh của Thiên Húc chính là để nàng hiểu rõ trái tim mình, ngôi nhà của hắn chính là cho nàng nhận thấy mình ích kỷ. Không ai biết được khi nào Thiên Húc sẽ biến dị, nàng không muốn sau khi mọi chuyện xảy ra mới hối hận thì đã quá muộn màng.
Thần Sa nhìn chằm chằm Lạc Lan, tâm trạng hoang mang đến kỳ lạ, bên tai hắn vang lên lời nói của chấp chính quan: "Tôi biết dự định ban đầu của cậu, nhưng công chúa là chim ưng, không phải chim hoàng yến, cho dù lồng sắt đẹp đẽ lộng lẫy thế nào cũng không trói buộc được cô ấy, cậu phải chăm chú suy tính như thế nào đối xử tốt với công chúa, cho đến bây giờ cậu vẫn chưa có được một cuộc hôn nhân tử tế."
"Được! Tôi đồng ý ly hôn!" Thần Sa mặt không chút thay đổi đồng ý
Lạc Lan hai tay nắm chặt, hưng phấn nhảy cẫng lên, "Cảm ơn, cảm ơn!"
"Nhưng có một điều kiện."
"Anh nói đi."
"Chấp nhận tôi đặc huấn, đạt cho được thể năng cấp A."
Lạc Lan vốn nín thở tĩnh khí chờ Thần Sa nói ra điều kiện, đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho dù điều kiện có khó khăn xảo quyệt đến đâu, nàng đều phải cố gắng hoàn thành, nhưng không ngờ điều kiện của Thần Sa cũng chính là điều nàng mong muốn.
"Tại, tại sao?"
Thần Sa lạnh lùng nói: "Ngược gió mà đi, chắc chắn không phải chỉ cần có dũng khí là đủ, mà cần phải có đủ thể năng! Tôi thính lực rất tốt, không hy vọng tương lai đi đến đâu cũng phải nghe người khác bàn tán vợ trước của tôi thãm hại đến cỡ nào!"
Chỉ vì vậy thôi sao? Lạc Lan ngây ngốc nhìn Thần Sa, không biết đây được tính là chúc phúc, hay nguyền rủa?
Thần Sa xoay người, đi về phía cầu thang lên lầu, "Thiên Húc là một người dị chủng dị biến, muốn hắn chấp nhận em, trước hết phải bảo đảm chính mình sẽ không bị ăn tươi nuốt sống!"
————•————•————
Lạc Lan nhân lúc giờ nghỉ trưa, lại đến ký túc xá của Thiên Húc.
Người máy Đại Hùng đảo quanh tròng mắt tròn vo, nói: "Chủ nhân không có ở nhà, xin mời lần sau đến gặp, hoặc liên hệ trực tiếp với chủ nhân."
"Tôi có thể vào không?"
"Cô nói thử xem?" Đại Hùng tiếp tục liếc mắt.
Lạc Lan cách cái màn hình vỗ vào đầu của Đại Hùng, sau đó gửi tin nhắn cho Thiên Húc: "Anh đang ở căn cứ sao? Em có chút chuyện muốn nói với anh."
Thiên Húc không gửi tin nhắn trả lời, mười mấy phút sau, hắn trực tiếp xuất hiện trước mặt nàng.
Lạc Lan đi theo sau Thiên Húc vào nhà, Thiên Húc không mời nàng ngồi, hắn đứng trong phòng khách trống vắng, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
Lạc Lan đi về phía trước một bước, hắn lập tức lùi về sau một bước, cố gắng duy trì một khoảng cách.
Lạc Lan trong lòng có ý muốn đùa giỡn, nàng từng bước ép sát.
Thiên Húc từng bước lùi về phía sau, một mực thối lui đến vách tường.
Ai da! Đây không phải là tiết mục "ép tường" trong truyền thuyết hay sao? Lạc Lan nhịn cười, tiếp tục đi về phía trước, "Bộp" một tiếng chống một tay lên tường.
Thiên Húc nhanh như chớp lướt qua một bên, đứng ở phía sau nàng.
Lạc Lan tiếc nuối làm cái mặt quỷ, xoay người lại cười nhìn Thiên Húc, "Anh đúng là không có kinh nghiệm gặp gỡ phụ nữ, haizz!"
"Nếu em không phản đối, tôi sẽ đi gặp!" Thiên Húc sắc mặt có chút đỏ, trong mắt tràn đầy buồn bực.
Lạc Lan không dám trêu đùa hắn nữa, thu hết ý cười, trịnh trọng nói: "Quan chỉ huy đã đồng ý ly hôn với em rồi."
"Cái gì?" Thiên Húc vẻ mặt khiếp sợ, nhìn nàng như nhìn người điên.
Lạc Lan dịu dàng mỉm cười, nói: "Hôn nhân của bọn em vốn là vì lợi ích cá nhân, anh ấy không có tình, em cũng không có ý, huống chi em còn là một kẻ giả mạo! Lúc đầu, em và quan chỉ huy đã ước định làm vợ chồng giả, nhưng bọn em không thể làm vợ chồng giả cả đời, hôm qua em nói ra yêu cầu ly hôn, anh ấy đã đồng ý."
Thiên Húc trong lòng không yên, ánh mắt phức tạp. Mười năm, hắn nghĩ rằng mình đã hiểu nàng, nhưng mỗi một lần, nàng vẫn khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc!
"Tặng anh." Lạc Lan xòe bàn tay, trên tay là một viên đá trong suốt nhỏ bằng ngón tay cái, "Một món quà nhỏ."
Thiên Húc chần chừ cầm lấy, liền phát hiện đó là một viên hổ phách, lớp nhựa cây màu trà trong suốt bao quanh một đóa hoa Mê Tư màu lam nhạt. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, bốn phía cánh hoa lộ ra từng vòng phát sáng, giống như vòng đời lưu lại với thời gian.
"Nếu như từ thiên nhiên hình thành, thì viên hổ phách có đóa hoa hoàn chỉnh như vậy, rất đắt tiền. Nhưng viên này là giả, tự tay em làm, nguyên liệu rất rẻ tiền, còn không bằng một ly U Lam U Lục." Lạc Lan sợ Thiên Húc không chịu nhận, nàng cường điệu món quà bé nhỏ không đáng nhắc tới.
"Tại sao lại tặng cho tôi?"
"Coi như là một lời hứa." Lạc Lan giơ tay lên, tỏ ra bộ dáng xin thề, "Em xin hứa, sẽ cố gắng đạt thể năng cấp A, nếu sau này anh có phát bệnh, tuyệt đối không cần lo lắng sẽ giết chết em."
Thiên Húc trả lại viên hổ phách hoa cho Lạc Lan, lạnh lùng nói: "Sau này cơ hội gặp mặt của chúng ta không còn nhiều, em đem tặng người khác đi."
Lạc Lan giơ tay, giống như muốn lấy lại viên hổ phách hoa, nhưng thực tế là cầm tay của Thiên Húc, "Em không phải là Lạc Lan công chúa, cũng sắp không còn là phu nhân của quan chỉ huy. Nếu em chỉ là Lạc Tầm, anh có đồng ý nhận món quà này không?"
Thiên Húc muốn rút tay lại, nhưng Lạc Lan không chịu buông.
Ngón tay của nàng ấm áp, ngón tay của hắn lạnh lẽo, nóng lạnh dây dưa, không ai chịu nhường ai, trong lúc vô tình xuất ra hết kỹ năng cận chiến.
"Lốc cốc" một tiếng, viên hổ phách hoa rơi xuống đất.
Lạc Lan nắm lấy cánh tay đang đau nhức, vẻ mặt buồn bã.
Thiên Húc muốn hỏi nàng đau ra sao, nhưng lập tức khắc chế, "Quan chỉ huy quyền cao chức trọng, tuổi trẻ tài cao, sẽ là một người chồng tốt, em thử cùng ngài ấy hòa thuận sống chung, nhất định sẽ phát hiện..."
Lạc Lan dỏng dạt cắt đứt lời lải nhải của Thiên Húc, "Em không thích anh ấy, em chỉ thích anh!"
Thiên Húc sửng sốt.
Trong thời đại hành tinh này, theo tỷ lệ kết hôn ngày càng thấp, cầu mong vui vẻ thì nhiều, cầu mong yêu thương rất hiếm gặp. Hơn nữa ở liên bang Odin, bên ngoài là áp lực chiến tranh, bên trong là gene bệnh hoành hành, bất kể là đàn ông, hay phụ nữ, đều không nguyện ước hứa hẹn, chỉ mong được vui vẻ qua ngày là quá tốt rồi.
"Thiên Húc, em chỉ thích anh thôi!" Lạc Lan nhìn thấy Thiên Húc không có phản ứng gì, nên lấy hết dũng khí thổ lộ thêm một lần.
Thiên Húc ánh mắt biến ảo, cuối cùng hàng vạn hàng nghìn tâm tư đều hóa thành thẫn thờ bất đắc dĩ, "Tôi chỉ là một phế nhân không có tương lai, không xứng đáng với em!"
"Có xứng đáng hay không, tự em biết." Lạc Lan nhặt viên hổ phách hoa lên, đưa cho Thiên Húc lần nữa, "Anh chỉ cần trả lời em, nếu như em chỉ là Lạc Tầm, anh có đồng ý nhận viên hồ phách hoa này không?"
"Không." Thiên Húc cực kỳ thẳng thắng quyết tuyệt.
Lạc Lan trong hốc mắt ngấn lệ, nàng cố kềm nén không để nó rơi xuống. "Anh nói dối! Nếu như anh không thích em, tại sao không đi tố cáo em là công chúa giả? Tại sao biết rõ em phạm tội, còn muốn bao che em?"
"Tôi chỉ là trên lập trường bạn bè, không đành lòng nhìn em chết!"
"Em không tin!" Lạc Lan vẻ mặt quật cường, đem viên hổ phách hoa đặt lên bàn, "Đợi khi nào thể năng của em đạt cấp A, ly hôn với quan chỉ huy xong, em sẽ đến tìm anh."
Lạc Lan buồn bã ỉu xìu trở lại viện nghiên cứu.
Vừa đi vào văn phòng, nàng liền nhìn thấy Tử Yến ngồi trước bàn làm việc của nàng, đang dùng bài Tarot bói toán.
Lạc Lan lạnh lùng nói: "Sao anh lại ở đây? Tôi muốn làm việc, không có gì mời anh đi cho!"
Tử Yến nháy nháy mắt đào hoa, cười tủm tỉm hỏi: "Vừa rồi đi đâu đấy?"
"Tôi đi đâu cần phải nói cho anh biết sao?"
"Tôi giúp cô bói một chút về tình duyên." Tử Yến rút một lá bài, "Lá The Justice (Công lý) bị ngược, đề nghị cô lạc đường quay trở lại, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa."
Lạc Lan cười lạnh chế giễu: "Sao anh không lấy một quả cầu thủy tinh giúp tôi đoán trước tương lai luôn đi?"
Tử Yến sâu sắc nhìn Lạc Lan, "Công chúa, cô thật đúng là có nhiều bí mật!" Hắn tiếp tục lật xem mấy lá bài, "Lá The High Priestess (Nữ tu sĩ) bị ngược, nếu cô cứ cố chấp như vậy, chỉ sợ sẽ rước họa vào thân."
Lạc Lan biến sắc, "Tử Yến, anh có ý gì?"
"Tôi muốn nghiền nát gã đàn ông kia, dễ như trở bàn tay, nhưng yên tâm đi, tôi không có hứng thú." Tử Yến nhìn lá bài vừa rút ra được ở trong tay, thản nhiên nói: "The Wheel of Fortune (Vòng xoay định mệnh) bị ngược, hắn sẽ gặp tai họa không dứt, tôi còn cần phải làm gì đây?"
"Anh ăn nói bậy bạ!"
Tử Yến nhếch mép, chê cười nói: "Cuộc hôn nhân của cô và Thần Sa là mối giao hảo vì lợi ích giữa đế quốc Ar và liên bang Odin, vậy gã đàn ông đó được tính là gì? Với ích lợi trước mắt của hai quốc gia lớn, công chúa cảm thấy hắn thật sự dám can đảm thừa nhận The Wheel of Fortune bị ngược hay sao?"
Lạc Lan không hờn giận, đường hoàng nói: "Tên của anh ấy là Thiên Húc, cũng là công dân của liên bang Odin giống như anh, từng vì liên bang Odin hăng hái chiến đấu hết mình, cho dù bây giờ anh ấy có bệnh tật, cũng đã làm hết bổn phận của mình! Tôi tin rằng, dũng khí và kiên cường của anh ấy không hề thua kém anh và Thần Sa!"
Tử Yến nhìn chằm chằm Lạc Lan, trong lúc nhất thời giống như bị á khẩu không thể trả lời. Bất kể giàu nghèo, bất kể hèn sang, bất kể tật lành, đều được đối đãi ngang hàng với nhau, nói thì dễ, nhưng thật sự làm được không có mấy ai. Hắn chợt nhớ đến câu nói "Năm mươi bước cười một trăm bước" của Lạc Lan, nàng ở tận đáy lòng không hề cảm thấy Thiên Húc thua kém bọn họ, cũng giống như chưa từng cảm thấy dị chủng phải thua xa những người khác.
Tử Yến mạnh dời ánh mắt, cúi đầu, phất tay, mấy lá bài ở trên bàn liền biến mất, "Khoảng hai ba vạn năm trước, loài người phát hiện một hành tinh nhỏ chỉ toàn là nước, trên đó có một loài sinh vật quý hiếm có ngoại hình xinh đẹp, tính cách lương thiện sinh sống, cực kỳ giống với người cá ở trong truyền thuyết. Loài người trên toàn dải ngân hà đều điên cuồng chú ý đến loài sinh vật quý hiếm này, vô số người đi tìm bắt chúng, khoảng ngàn năm sau, loài sinh vật này bị tuyệt chủng."
"Anh muốn nói gì?"
"Gene của cô rất quý hiếm, đối với liên bang Odin rất quan trọng, nhưng loài người từ xưa đến nay đều có truyền thống đối xử với đồ vật quý hiếm không được tốt. Khoáng sản quý hiếm sẽ bị khai thác cạn kiệt, sinh vật quý hiếm sẽ bị bắt nhốt nuôi dưỡng."
"Anh đang uy hiếp tôi?"
Tử Yến mỉm cười đứng lên, chuẩn bị rời khỏi, "Tôi chỉ hy vọng cô đừng đi tự sát. Xin nhớ kỹ, ở liên bang Odin này có vô số đàn ông muốn mạnh mẽ dùng trứng của cô, để cải thiện nòi giống của mình sau này!"
"Anh là đồ khốn!" Lạc Lan tùy tay cầm lên một vật gì đó, ném thẳng về phía Tử Yến.
Lá bài Tarot màu tím hiện ra che chắn trước mặt Tử Yến, nhìn qua một mảnh nho nhỏ, nhưng lại làm cho vật nàng ném tới bị rơi xuống đất.
Lá bài Tarot bay đến trước cổ của Lạc Lan, một mặt hơi hướng lên trên, gần kề cổ họng của nàng, giống như một lưỡi dao sắc bén, toát ra hơi lạnh thấu xương, khiến cho Lạc Lan không thể không ngẩng đầu lên.
Tử Yến cúi đầu, không chút để ý phủi phủi quần áo căn bản không có hạt bụi nào, "Đừng chửi rủa đồ khốn nữa! Tin tôi đi, thủ đoạn đồ khốn của tôi, nửa phần cô còn chưa được lĩnh giáo."
Hắn vẻ mặt như xuân đến, mỉm cười như hoa nở, hướng Lạc Lan nháy mắt mấy cái, nghênh ngang mà đi.
Lá bài Tarot vẫn ở trước cổ họng của Lạc Lan, nàng cử động nhỏ cũng không dám nhúc nhích, cho đến khi hắn biến mất, lá bài mới vụt một cái bay ra khỏi văn phòng.
————•————•————
Lạc Lan chân tay lạnh ngắt, ôm lấy cổ, ngơ ngác đứng nhìn.
Nàng vô cùng mờ mịt, chẳng lẽ nàng chỉ có thể dựa vào thân phận công chúa giả để lừa gạt mà sống hay sao? Chẳng lẽ những cố gắng mấy năm qua của nàng không có chút ý nghĩa nào hay sao?
Nàng mở ứng dụng bạn bè, nhìn vào số liên lạc của Thiên Húc.
Khi hoang mang mờ mịt, nàng sẽ liên hệ với Thiên Húc trước tiên, chỉ cần nghe được giọng nói dịu dàng bình tĩnh của hắn, dường như chẳng còn gì để lo lắng, nhưng bây giờ Thiên Húc cũng đang hoang mang mờ mịt!
Nàng đã làm cho cuộc sống yên tĩnh của hắn đảo lộn, khiến cho hắn bị cuốn vào cơn lốc xoáy, rốt cuộc là đúng hay sai?
Lạc Lan cầm lên tấm ảnh chụp 3D ở trên bàn, nhìn đến hình ảnh nàng leo lên đỉnh núi Ilar ngắm mặt trời mọc —— mặt trời buổi sớm mai từ những dãy núi phủ đầy tuyết trắng xóa ở dưới chân nàng từ từ dâng lên, ánh sáng ẩn hiện sau những dãy núi trùng điệp nhấp nhô.
Lời nói của Thiên Húc như vọng lại bên tai: "Đây mới chính là phong cảnh đẹp nhất trong lúc leo núi, giống như đời người, vĩnh viễn không thể nào sắp đặt trước được, sẽ luôn có những biến cố bất ngờ. Biến cố không chỉ mang ý nghĩa khó khăn, mà còn là những phong cảnh tuyệt vời không giống bình thường. Quá trình leo núi bởi vì chút biến cố này, mới khiến con người ta mãi mãi quý trọng sinh mạng, và luôn chờ mong những tiếp diễn sau đó."
Tâm trạng của nàng dần bình tĩnh lại.
Theo như hiểu biết của nàng đối với Thiên Húc, hắn không phải là một kẻ sợ phiền phức, ngoại trừ căn bệnh của hắn, thì đều hắn lo ngại nhất chính là nàng.
Nhưng tương lai rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết trước được, không thể bởi vì sợ hãi mà giẫm chân tại chỗ.
Bên ngoài lồng sắt rất nguy hiểm, nhưng bên trong lồng sắt có chắc chắn an toàn hay không?
Sợ ở bên ngoài lồng sẽ trôi dạt bất định, bị con người tổn thương, bị bão táp chôn vùi, hay gặp phải kẻ thù đuổi giết, nên thu cánh lại, an nhàn sống cuộc sống trong lồng.
Nhưng trên đời này xét đến cùng, không có bữa cơm nào là miễn phí.
Cuộc sống ở trong lồng sắt an nhàn nhưng không phải là không mất đi thứ gì, phải từ bỏ tự do bay lượn, phải nhìn trước ngó sau, phải ngoan ngoãn vâng lời, phải lo lắng chủ nhân lồng sắt trở mặt vô tình, còn phải lo lắng lồng sắt một ngày nào đó bị phá nát.
Bên trong lồng hay ở ngoài lồng, đếu phải sinh tồn! Đều gặp nguy hiểm!
Rất khó có thể nói loại sinh tồn nào là tốt nhất, loại nguy hiểm nào mới có thể phát sinh.
Nhưng bên ngoài lồng sắt chính mình có thể đấu tranh, trái phải trước sau, quyết định kết quả, còn bên trong lồng chỉ có thể nhìn sắc mặt của chủ nhân, mặc cho người khác định đoạt.
————•————•————
"Tít tít" âm thanh báo cuộc gọi đến đột nhiên vang lên, trên màn hình biểu hiện là Phong Lâm, Lạc Lan ấn vào kết nối.
Phong Lâm mặc bộ quần áo nghiên cứu màu trắng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Tôi vừa nhận được đơn xin nghỉ phép của cô, tại sao đột nhiên phải nghỉ sáu tháng? Cô muốn đi đâu?"
"Thần Sa và tôi có chút chuyện, phải đến mặt trăng Đại Song Tử một chuyến."
Phong Lâm như trút được gánh nặng, "Vừa rồi Tử Yến mới tìm tôi, muốn tôi để ý đến cô và... Haizz! Dù sao cô và Thần Sa ở cùng nhau là tốt rồi!"
Lạc Lan nhỏ giọng hỏi: "Cô là bạn thân nhất của tôi, nếu tôi và Thần Sa ly hôn, cô sẽ ủng hộ tôi chứ?"
"Bởi vì cô cũng là bạn thân nhất của tôi, nên tôi kiên quyết không ủng hộ cô và Thần Sa ly hôn." Phong Lâm miễn cưỡng cười cười, dịu dàng nói: "Không nên suy nghĩ lung tung, nhân dịp lần này đi ra ngoài, cùng Thần Sa sống tốt một chút. Về sau cô sẽ biết, trong cuộc đời mấy trăm năm dài đằng đẳng, có rất nhiều chuyện sẽ theo thời gian qua đi."
"Thật vậy sao? Nếu có nhiều chuyện sẽ qua đi theo thời gian, vậy tại sao khi cô và ngài thẩm phán Tả Khâu Bạch nói chuyện với nhau, lời nói lại đặc biệt sắc bén?
Phong Lâm sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận trừng mắt nhìn Lạc Lan.
"Tôi sai rồi!" Lạc Lan vội giơ nắm tay đánh vào đầu mình, tỏ vẻ ăn năn hối cải.
Phong Lâm không nói tiếng nào ngắt luôn kết nối.
Lạc Lan thở dài, "nồi canh gà" (1.9.3) Phong Lâm này ngay cả bản thân cũng đã hết thuốc chữa. Nàng còn chưa nói đến Sở Mặc, chỉ nói đến Tả Khâu Bạch một chút, Phong Lâm liền nổi giận.
(1.9.3) Nồi canh gà nghĩa là mọi thứ bên trong đều hầm nhừ, trộn lẫn. Từ này ám chỉ chuyện tình cảm của Phong Lâm cũng nhập nhằng không rõ ràng như vậy.
Lạc Lan nhắn tin cho Thần Sa: "Phong Lâm đã cho phép tôi được nghỉ." Mặc kệ là bệnh của Thiên Húc, hay nguy hiểm như trong lời nói của Tử Yến, nàng cố gắng tăng thể năng đến cấp A nhất định không sai.
Thần Sa trả lời: "Tôi còn phải giải quyết một chút chuyện, ngày mai xuất phát."
Lạc Lan gửi tin nhắn cho Thiên Húc: "Hoa nhỏ sẽ không vì ngày mai héo úa, mà hôm nay không nở rộ. Đừng bởi vì lo lắng cho em của ngày sau, mà từ chối em của ngày hôm nay."
Mãi cho đến hôm sau, Lạc Lan lên phi thuyền, Thiên Húc vẫn không trả lời.
HẾT CHƯƠNG 1.09

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.