Là Ai Dụ Ai

Chương 12:




Lúc Trác An Nhai nhìn thấy Dịch Thủy Phong đã là giờ Dậu.
Cửa thiên sảnh nhẹ nhàng đẩy ra, mặc một thân tố sắc quần áo Dịch Thủy Phong chậm rãi đi vào: ” Biểu ca.” Hơi xoay người, nàng lễ phép nói.
” Thủy Phong.” Vừa nhìn thấy mặt Trác An Nhai nhanh chóng đứng dậy tiến lên.
” Thật ngại quá ngươi đường xa tới đây mà ta lại để ngươi đợi lâu thế này.” Nàng nói. Lời nói tuy uyển chuyển nhưng lại có vẻ xa lạ.
Sắc mặt Trác An Nhai hơi động lại không nói gì thêm mà lại một lần nữa ngồi trên ghế.
” Ngươi sống một mình ở Phương Châu thành có tốt không?” Thật lâu sau hắn mới ý vị sâu xa hỏi han.
” Rất tốt.” Nàng ngồi xuống cái ghế đối diện với hắn: ” Huống hồ ta cũng không phải sống một mình còn có Tiểu Mai và Tiểu Lan.” Đối với nàng thì hai người bọn họ trước giờ chưa từng là nha hoàn mà là tỷ muội.
” Đúng rồi, còn có Tiểu Mai với Tiểu Lan.” Hắn thì thào, ” Hơn nữa, nghe nói ngươi còn nhận nuôi một đứa bé.”
” Đứa bé?” Nàng lập tức phản ứng kịp thời cười cười, ” Đúng vậy là một đứa trẻ rất đáng yêu.” Chẳng qua tính cách hơi khó chịu chút.
Nhìn nàng tươi cười, hắn giật mình sau đó gục đầu xuống.
” Thủy Vũ có khỏe không?” Nàng hỏi, đối với vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này trước giờ nàng chưa từng lấy hai từ tỷ tỷ để tôn xưng. Trước đây là bị không cho phép gọi sau khi lớn lên lại là không muốn.
Thân thể hắn hơi hơi động, sau đó gật gật đầu: ” Nàng rất tốt.”
” Như vậy —— biểu ca đến chỗ ta là muốn tìm ta ôn chuyện sao?” Nhìn thấy phía trên thiên sảnh đã châm nến nàng cười khẽ hỏi .
Tiếng cười trong trẻo dễ nghe như chuông bạc lại làm cho hắn dần dần nhíu mày, hắn biết từ trước tới nay nàng đều kiên cường như vậy, cho dù có điều gì không vui cũng đều dùng nụ cười để che dấu.
Vốn hắn thích nàng ở điểm này nhưng hiện tại hắn lại không hi vọng nàng cười như thế.
Tiếng cười của nàng chỉ khiến hắn cảm thấy càng thêm quẫn bách.
” Ta tới…là vì được Đại bá nhờ vả.” Hắng giọng, Trác An Nhai lúng túng nói.
Gương mặt của Dịch Thủy Phong chưa từng có chút kinh ngạc chỉ là đạm đạm gật đầu: ” Như vậy phụ thân đại nhân nhờ ngươi chuyện gì?”
Nàng bình tĩnh trái lại càng khiến hắn bất an.
” Thủy Phong.” Hắn không chắc chắn xê dịch môi: ” Đại bá hi vọng ngươi có thể trợ giúp Dịch gia trừ yêu một lần nữa.”
” Vì Dịch gia trừ yêu?” Nàng giương mi, ” Sau lần trừ yêu hai năm trước ta đã từng nói rồi ta cùng Dịch gia từ nay về sau không còn liên quan gì nữa.”
Chỉ một lần vì tự do của bàn thân nàng dùng hết tánh mạng trừ khử một yêu ma có tu vi 3000 năm; Một lần đó nàng hôn mê bảy ngày bảy đêm mới tỉnh lại; Cũng một lần đó cho dù ngã xuống nàng cũng vẫn cười bởi vì từ nay về sau, ràng buộc của nàng với Dịch gia coi như đứt đoạn.
” Ta biết, chỉ là hiện tại…” Trác An Nhai ngập ngừng, ” Thái phó trong triều hi vọng Dịch gia có thể trừ khử Đông biên Cường Nguyệt hoặc là Tây biên Sở Trần một trong hai yêu ma này. Nếu có thể thành công, như vậy về sau Dịch gia sẽ có vị thế trong triều.”
” Cường Nguyệt với Sở Trần sao?” Mi mắt của Dịch Thủy Phong rủ xuống. Chỉ cần là Pháp sư trừ yêu thì ai cũng từng nghe qua hai cái tên này.
Mơ hồ trở thành lãnh tụ trong giới yêu ma, không sao đếm hết số Pháp sư trừ yêu chết trong tay hai yêu ma này, cho đến nay cũng chưa từng có Pháp sư trừ yêu nào dám mạo hiểm đi diệt trừ hai yêu ma này.
” Hai yêu ma này đều có tu vi hơn 4000 năm, cho dù là ta cũng không thể.” Hai năm trước, yêu ma 3000 tu vi đã muốn tiêu hao hết sinh mệnh của nàng huống chi là hai yêu ma lợi hại này.
” Nhưng ngươi là người có thiên phú nhất Dịch gia trong mấy trăm năm qua. Linh lực của ngươi cao như vậy nhất định có thể làm được.” Trác An Nhai vội vàng nói.
Dịch Thủy Phong hơi nâng mi, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương: ” Cho dù kết cục là ta chết sao?”
” A!” Hắn đột nhiên nghẹn lời, nhất thời nói không được.
Gương mặt nàng lại lần nữa hiện lên ý cười: ” Hay là biểu ca cũng hy vọng có thể có 1 chức quan trong triều?”
” Ta…ta trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện làm quan.” Hắn chẳng để ý tới vinh hoa phú quý, hắn chỉ là một thư sinh đều mong ước cũng chỉ là có thể cùng người mình yêu mộng làm uyên ương không làm tiên mà thôi.
” Đã như thế thì đừng nhắc đến chuyện trừ yêu nữa.” Nàng đứng dậy đến bên cửa đẩy cửa ra: ” Nếu biểu ca không còn chuyện gì nữa thì có thể ở lại đây mấy ngày, thưởng thức một chút cảnh sắc ở Phương Châu thành.”
Nói xong không để ý tới hắn muốn nói rồi lại thôi nàng cất bước rời thiên sảnh.
rừ yêu, trừ yêu, lại là trừ yêu… Cả đời nàng chẳng lẽ chỉ có thể sống vì trừ yêu, từ bỏ mọi thứ sao?
Bước ra khỏi thiên sảnh, vòng qua hành lang uốn khúc, Dịch Thủy Phong liền nhìn thấy Phân Huyễn đang ngồi trên lan can của dãy hành lang uốn khúc này.
Ánh trăng màu bạc trải dài trên người hắn, mái tóc màu trắng ánh kim của hắn hiển lộ dưới ánh trăng càng thêm chói mắt. Da thịt trắng nõn mơ hồ rực rỡ, con ngươi màu vàng như những viên ngọc châu tản ra một loại ánh sáng mị sắc nóng bỏng.
Hồ yêu vốn là chủng tộc bản chất yêu ma nhưng bề ngoài mỹ lệ. Nhất là vào đêm trăng tròn sẽ càng tản vẻ đẹp khiến trái tim con người đập thình thịch.
Phân Huyễn quay đầu lại nhìn thấy nàng đi tới liền nhảy xuống khỏi tay vịn, bước đến trước mặt nàng: ” Vốn ta nghĩ nam nhân mà ngươi để ý hẳn mạnh mẽ cở nào, hiện tại xem ra không có gì hơn.” Hắn nói, vẻ xem thường thể hiện rõ ràng trên mặt.
” Thời gian sẽ làm cho con người ta thay đổi, biểu ca đã thay đổi, ta cũng thay đổi.” Nàng nhìn ánh trắng nơi chân trời, thản nhiên nói.
” Vậy ngươi định thế nào? Quyết định vì người mà mình để ý đi trừ yêu sao?” Hắn hỏi.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng: ” Người đã nghe lén cuộc nói chuyện của ta với biểu ca vậy thì ngươi hẳn đã biết câu trả lời của ta.”
Hắn trừng mắt nhìn nàng: ” Với năng lực của ngươi căn bản không thể phá vỡ yêu pháp phòng ngự của Cường Nguyệt hoặc Sở Trần, huống chi là trừ khử bọn họ.”
” Đúng vậy.” Nàng gật đầu: ” Bọn họ đều là yêu ma 4000 tuổi.” Bốn nghìn năm, mấy kiếp của nàng rồi đây?
” Cho nên thực sự ngươi quyết định cự tuyệt việc trừ yêu?” Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Ý cười trên gương mặt nàng càng dày đặc, cuối người xuống, nàng lại xoa xoa mái tóc của hắn: ” Phân Huyễn, ngươi đang lo lắng cho ta sao?”
” Lo lắng?” Hắn nhíu mày, nâng tay gạt tay nàng ra, ” Ta chỉ không thích ngươi chết trong tay của yêu ma khác mà thôi, ngươi muốn chết thì cũng phải chết trong tay ta.”
” Thì ta là như vậy à.” Nàng nhún nhún vai, không có biểu hiện không vui nào cả, ” Vậy thì ngươi yên tâm bởi vì ta vốn không định đi diệt trừ Cường Nguyệt với Sở Trần. Thứ nhất, hai yêu ma này rất lợi hại, ngay cả nếu ta trừ khử được một trong hai bọn họ chỉ sợ cũng mất mạng; Thứ hai, ta rất thích cuộc sống bây giờ cho nên không muốn thay đổi gì cả; Thứ ba, nếu như ta chết chẳng phải sẽ khiến ngươi đau lòng sao?”
” Hừ, ta sẽ không vì ngươi mà đau lòng.” Hắn lạnh lùng nói.
” Nhưng mà…ta lại hi vọng lúc ta chết ngươi có thể đau lòng vì ta đấy.” Nàng nói, cúi người, kéo hắn vào trong lòng.
Chết sao? Thình lình chữ đó xẹt qua đầu óc, Phân Huyễn nheo đôi mắt lại. Không hiểu vì sao nhưng hắn không thích từ trong miệng nàng phát ra từ này, phảng phất như bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đi đến nơi mà hắn không thể chạm vậy.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào, hắn mà cũng để ý đến sự sống chết của một con người sao?
Thực là buồn cười.
” A?” Tiếng kêu kinh ngạc vang lên ở phía trên đỉnh đầu, tay của Dịch Thủy Phong đặt lên trên trán của Phân Huyễn: ” Sao thế này, nhiệt độ cơ thể của ngươi sao lại cao như vậy?” Tuy nàng biết nhiệt độ cơ thể của hắn luôn luôn cao hơn người thường nhưng sẽ không cao thế này.
Nếu không phải nàng ôm hắn vào lòng thì sẽ không phát hiện dị thường của hắn.
” Không có gì hết.” Hắn quay đầu, tránh đi tay nàng.
” Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
” Ta đã nói rồi, không có gì cả!” Đột nhiên hắn giãy thoát ra khỏi cái ôm của nàng, nhảy cách xa nàng ba bước.
” Phân Huyễn!” Nàng kêu, hắn nóng một cách bất bình thường khiến lòng nàng có mối bất an: ” Đừng quên rằng mạng ngươi là của ta!” Nàng nói.
” Ta biết.” Hắn đáp, ” Nhưng ngược lại mạng ngươi cũng là của ta.” Ngón tay hắn bắn ra một đoàn hồ hỏa màu đỏ bay về phía nàng.
Hồ hỏa mà hắn phát ra không giống với quá khứ, đoàn hồ hỏa này có yêu lực mạnh hơn rất nhiều. Trong mắt chớp lên tia nghi hoặc, hai tay Dịch Thủy Phong tạo thành hình chữ thập, miệng nhanh chóng niệm phá ma chú, ” Phong!” Hét lớn một tiếng, giơ tay lên đánh kết diệt đoàn hồ hỏa.
Nhìn hồ hỏa bị diệt không ngoài dự đoán, Phân Huyễn xoay người, tự ý bỏ đi.
Mà Dịch Thủy Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi khép năm ngón trên hai bàn tay lại. Chuyện này là thế nào? Vì sao sức mạnh của Phân Huyễn lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy, nếu như không cẩn thận ứng phó nói không chừng nàng thật sự đã bị hồ hoả đốt cháy thành tro rồi.
Lắc lắc đầu, nàng nhẹ nhàng cười cười, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng: ” Hình như ta đã nhận nuôi một tiểu hồ yêu bất trị rồi.”
Nửa đêm. Trăng vẫn sáng như trước. Thân hình bé nhỏ nằm trên phiến đá lạnh như băng toàn thân cuộn tròn, da thịt vốn trắng nõn giờ phút này đã đỏ lên, mái tóc màu bạc rối tung tán loạn trên người với mặt đất, cả thân thể sớm đã bị mồ hôi tẩm ướt.
Nóng quá!
Tim không ngừng đập gia tốc. Cố gắng cắn chặt răng, Phân Huyễn ngăn tiếng rên rỉ muốn thoát ra khỏi miệng.
Không ngờ sự biến hóa trong truyền thuyết lại lợi hại như thế này. Theo lý thuyết còn một tháng nữa mới tới lần biến hóa thứ hai vậy mà đêm trăng tròn hôm nay đã khó chịu thế này rồi, vậy đêm trăng tròn tới sợ rằng sẽ càng đau đớn tới tận xương tủy.
Nhiệt độ đang không ngừng tăng lên giống như muốn làm bốc hơi hết toàn bộ nước trong người hắn vậy.
” Thật…đáng chết.” Hắn thì thào trong lòng. Hiện tại hắn có thể dễ dàng bị một nhân loại giết chết.
Thực là chật vật mà… Lần đầu biến hóa đã bị con người nhìn thấy, lại còn bị con người biến thành sủng vật mang theo.
Bây giờ, hơn một tháng nữa sẽ đến lần biến hóa thứ hai, nếu nàng thấy hình dạng của hắn sau khi biến hóa thì sẽ có biểu cảm gì đây?
Nhiệt độ cao khiến ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ, dần dần lâm vào hôn mê.
Lúc Dịch Thủy Phong tìm thấy Phân Huyễn đã thấy hắn suy yếu vô cùng.
” Thực là một sủng vật khiến chủ nhân phải quan tâm lo lắng.” Cúi người, nàng cẩn thận ôm hắn đang trong tình trạng hôn mê về khuê phòng của mình, đặt hắn nằm trên chiếc giường mềm mại.
Theo như bộ dạng của hắn giờ phút này mà nói thì tuyệt đối không thể nói là không có chuyện gì hết, nhiệt độ rất cao, sớm đã nóng hơn rất nhiều so với lúc nàng sờ trán hắn.
Dịch Thủy Phong nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Phân Huyễn để nhiệt tản bớt ra ngoài.
Nếu là con người thì với nhiệt độ này chỉ sợ đã sớm chết. Mà yêu…
Nàng theo dõi hắn, suy nghĩ. Tuy rằng nàng là Pháp sư trừ yêu nhưng đối với chuyện của yêu ma nàng lại hiểu biết không nhiều. Điều duy nhất nàng biết là nếu cứ bỏ mặc hắn sốt cao liên tục thì chỉ sợ chờ hắn tỉnh lại, không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
Mà trên người nàng, thứ duy nhất có ích với yêu ma đó là máu của nàng.
Cười khổ một tiếng, nàng lấy một cây trâm cài tóc xuống, lặng lẽ không tiếng động rạch một vết trên cổ tay phải, dòng máu ấm áp cứ từng giọt từng giọt nhỏ vào đôi môi hắn.
” Haizz, dưỡng sủng vật cũng thật phiền toái mà.” Vừa cho hắn uống máu nàng vừa thì thào. Xem ra ngày mai phải bảo Tiểu Lan nấu đồ bổ máu cho nàng ăn rồi.
Hương vị ngọt ngào lập tức xông vào mũi. Cho dù ý thức của hắn mơ hồ nhưng vẫn tồn tại.
Dòng khí tức mang hương vị ngọt ngào quen thuộc phảng phất không lâu trước đây hắn từng hưởng qua.
Theo trực giác và bản năng thân thể hắn hướng về nơi phát ra luồng khí tức có hương vị ngọt ngào đó.
Không đủ… Vẫn chưa đủ… Hắn còn muốn nhiều hơn nữa!
Hai tay đột nhiên bắt lấy cổ tay đặt trên môi hắn, Phân Huyễn liều mạng mút nguồn máu đang trào ra từ miệng vết thương.
” Trời ạ, hồ yêu đều hấp huyết thế này sao?” Dịch Thủy Phong nhăn nhíu mày lại vẫn không rút tay ra.
Nàng thấy hiện tại hắn hoàn toàn đang dựa vào bản năng của cơ thể mà làm. Mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn không có mở.
Giống như trẻ em khát vọng sữa mẹ, hiện tại hắn vô cùng khát vọng máu của nàng.
” A, không biết còn muốn uống bao nhiêu nữa đây, nếu uống nhiều quá ngày mai ta sẽ bị Tiểu Mai với Tiểu Lan mắng cho mà xem.” Nàng lầm bầm lầu bầu, cẩn thận lên giường, ôm hắn vào trong ngực.
Đầu bắt đầu hơi mê mang, là vì máu bị hút nhiều quá sao?
Ánh vào tầm mắt của nàng toàn là mái tóc màu bạc của hắn. Nàng…thật sự rất buồn ngủ! Dịch Thủy Phong chậm rãi nhắm mắt lại, suy nghĩ cuối cùng trong đầu đó là, hồ yêu thật là khó chăn nuôi.
Thân thể nặng nề bắt đầu trở nên nhẹ nhàng, nhiệt độ cao khiến cơ thể khó chịu cũng dần dần biến mất.
Thật là thư thái, thân thể này đã lâu lắm rồi không được thư thái như vậy!
Phân Huyễn nhẹ nhàng mở hai mắt, đầu tiên nhìn thấy là một khuôn mặt thanh tú: lông mày lá liễu cong cong, hai hàng lông mi vừa đen vừa dày che đôi mắt, dưới chiếc mũi khéo léo là khuôn miệng dễ thương tuy rằng không đầy đặn nhưng lại có màu tươi tắn xinh đẹp.
Hơi hơi động cơ thể lại phát hiện một cánh tay của nàng đang vắt ngang trên cổ của hắn.
” A, ngươi tỉnh rồi!” Vì tiếng động của Phân Huyễn nên Dịch Thủy Phong ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt lim dim nói.
” Đêm qua ngươi ôm ta ngủ?” Hắn nửa ngồi dậy, nhìn người đang nằm bên cạnh mình.
” Ừ.” Nàng vẫn nằm thẳng trên giường như cũ, so với hắn thì tinh thần của nàng kém hơn cộng thêm sắc mặt tái nhợt. Nâng tay lên, nàng kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn, ” Tốt rồi, đã hạ nhiệt.” Nở nụ cười trấn an, nàng cảm thấy an tâm.
” Hừ.” Hắn hơi mím môi, thu hồi ánh mắt từ cánh tay nàng, đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, ” Chuyện này là sao?” Đôi con ngươi màu vàng gắt gao nhìn chằm chằm miệng vết thương trên cổ tay nàng, hắn lạnh giọng hỏi.
” Không có gì hết.” Nàng không chút để ý nói, ” Chẳng qua đêm qua ta thấy ngươi rất khát nước nên cho ngươi uống ít máu mà thôi.”
” Ngươi cho ta uống máu?” Biểu tình của hắn làm người khác nhìn không ra vui buồn.
Nàng cười cười, nói như vô tình một câu: ” Rõ ràng là máu của ta rất ngon, hôm qua ngươi uống rất bình thường mà.” Nếu như không ngon vậy sao lúc hắn vô thức lại uống nhiều như thế.
” Ngươi ——” Hắn trừng mắt lên nhìn nàng. Lập tức cầm cổ tay của nàng đưa lên môi, hé miệng, hai cánh môi đặt trên cổ tay nàng, đầu lưỡi tinh tế liếm loát lấy miệng vết thương của nàng.
Nàng không nói tiếng nào chỉ yên lặng cảm thụ sự ấm áp trên cổ tay.
Một lát sau hắn buông cổ tay nàng ra, miệng vết thương vốn sâu thấy thịt nay đã bóng loáng không dấu.
” Sau này không cho phép ngươi tùy tiện cho ta uống máu.” Hắn cảnh cáo nàng. Bất kể là yêu hay là người, một khi lượng máu giảm đến mức nào đó thì sẽ chết.
” Ngươi đau lòng vì ta?” Nàng mỉm cười, coi thường lời cảnh cáo của hắn.
Phân Huyễn lập tức áp chế hai vai của Dịch Thủy Phong, từ trên cao trừng mắt nhìn nàng, ” Sao ta lại có thể đau lòng cho ngươi!” Tiếng nói non nớt lại có vẻ bén nhọn trong đó.
Hiếm nha, tiểu hồ yêu của nàng cũng biết giận dữ. Dịch Thủy Phong âm thầm cảm thán, sau đó nói một mạch, ” Vậy ngươi không có đau lòng cho ta, có thể đi được rồi.”
Miệng hắn mở ra lại lập tức lại mím thành một đường thẳng tắp.
” Thật ra uống máu của ta có nhiều ưu đãi lắm đấy.” Nàng mở miệng nói, ” Tối thiểu thì thân nhiệt của ngươi đã giảm, hơn nữa cũng có thể giúp ngươi nâng cao yêu lực.”
” Ta không cần!” Đột nhiên hắn buông tay ra bước xuống giường.
Hai bàn chân trần trụi dẫm nát mặt đất xám, mà mái tóc màu bạc bay tán loạn vây lấy cơ thể hắn.
Nhất thời Dịch Thủy Phong chỉ cảm thấy người trước mắt có một loại mỹ cảm nói không ra lời.
Không nhìn lấy nàng một cái, hắn cứ như vậy tự ý đi ra để lại nàng một mình trong phòng.
” Không cần sao?” Bàn tay chống cằm, nàng nhìn ra phía cửa, ” Nghe lời này cảm thấy có chút khó chịu đấy.”
Hắn không cần, không quý máu của nàng? Hay là không quý sự sủng ái của nàng?
Phân Huyễn một mạch ra khỏi phòng, hai chân trần trụi đạp trên mặt đất giá lạnh, hắn lại hồn nhiên không nhận ra.
Nữ nhân này lại chủ động cho hắn uống máu của nàng, đây là lần đầu tiên hắn đụng phải một Pháp sư trừ yêu như nàng. Tựa hồ những hiểu biết trước kia của hắn về con người đều không thể áp đặt với nàng.
Gương mặt của nàng có quá nhiều kiểu cười khiến người khác không cách nào đoán ra tâm tư thật sự. Hư vô mờ ảo như gió, phảng phất như nháy mắt sẽ biến mất.
Con ngươi màu vàng nhẹ nhàng hạ xuống, hắn nhìn đôi tay của mình. Hắn —— tột cùng là bị sao vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.