Là Ai Dụ Ai

Chương 4:




Phút chốc, gót chân của Dịch Thủy Phong vừa động thì người đã đến trước mặt nam hài: ” Di, đồng tử của ngươi có màu vàng này! Thật xinh đẹp, đây cũng lại là lần đầu tiên ta thấy đồng tử màu vàng của mắt hồ yêu.” Mang theo ánh mắt hiếu kỳ nàng tò mò nhìn đôi đồng tử có màu vàng mà nàng chưa bao giờ thấy.
” Buông tay!” Trên người nam hài xuất ra hồ hỏa, cố gắng bức lui nàng.
” Ai, không phải ta đã nói rồi sao, yêu lực của ngươi không đối phó với ta được đâu.” Nàng vừa nói vừa nâng tay phải lên, nhẹ nhàng bắt quyết làm ngũ mang tinh trong không trung, hồ hỏa do nam hài phát ra chỉ nháy mắt đã hóa thành hư vô.
” Ngươi… Ngươi không phải là Pháp sư bình thường.” Bàn tay siết chặt thành quyền, hàm răng trắng cắn cắn môi.
” Rất nhiều người cũng nói với ta như vậy.” Nàng nhún nhún vai. Có chút… Khả ái a ~ Dịch Thủy Phong nhìn chằm chằm nam hài trước mắt, trong lòng đột nhiên có một cảm giác khó hiểu: ” Đúng rồi ngươi có muốn làm sủng vật của ta không?” Nàng hỏi.
” Sủng vật?” Cái từ này hiển nhiên đối với nam nhân mà nói là đại vũ nhục, tức sùi bọt mép cũng không đủ để hình dung sự phẫn nộ của nam hài.
” Ngươi lại…” Tiếng nói phát run, phẫn nộ tới cực điểm, ” Lại đánh đồng ta với ái cẩu.” Mấy quả cầu ánh sáng hung hăng bắn về phía Dịch Thủy Phong.
” Ngươi không thích sao?” Thoải mái tránh thoát được công kích của phương, nàng thật thành khẩn nhận lỗi, ” Vậy lần sau ta sẽ chú ý. Còn có, ngươi tên là gì?”
Hắn không thèm để ý đến lời của nàng tiếp tục tiến hành công kích.
Than nhẹ một tiếng, hai tay Dịch Thủy Phong vẽ một vòng tròn trong không khí, miệng hét một tiếng: ” Phá!”
Tất cả công kích lập tức biến mất, nam hài thở hồng hộc dựa vào vách đá. Nếu như không phải có nghị lực cùng với sự tự tôn để duy trì chỉ sợ hắn sớm đã quỳ rạp trên mặt đất.
” Nhìn đi, ta đã nới với ngươi rồi, hiện tại là lúc ngươi suy yếu nhất, ngươi còn hao tổn nhiều yêu lực như vậy để công kích ta. Nếu như ta thật sự đánh trả thì ngươi đã mất mạng rồi.”
Nam hài mấp máy môi, không nói gì thêm. Nữ nhân trước mắt này tuyệt đối không giống với những Pháp sư bình thường, nàng thậm chí không cần dùng đến phù chú mà đã có thể phá vỡ sự công kích của hắn.
” Ngươi tên là gì?” Nàng tiếp tục cố chấp hỏi vấn đề lúc nảy.
Nam hài quay đầu đi, cự tuyệt trả lời câu hỏi của nàng.
” Vậy thì sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Hồ.” Nàng tự tiện đặt cho hắn một cái tên.
” Ngươi dám!” Kim quang trong mắt hắn chợt lóe, nếu như không phải không còn khí lực, rất có thể lại có thêm một đợt công kích nữa.
” Hoặc là ngươi tình nguyện nói cho ta biết tên của ngươi?” Nàng ngồi xuống trước mặt hắn, mặt mang ý cười mà hỏi. Tên của sủng vật là ” Dưỡng sủng đệ nhất đại sự” a ~.
” Hừ!” Nam hài hừ lạnh một tiếng: ” Ngươi chẳng phải đã biết rõ tên của ta sao?”
” Đương nhiên.” Nàng khẳng định mà gật đầu.
” Người biết tên của ta mà còn sống trên đời này không vượt quá năm người.” Hắn lạnh lùng cao ngạo nói.
” A?” Nàng hơi nhướng mày, ” Vậy ta là người thứ sáu. Có chút hơi đáng tiếc, vốn ta muốn mình là người đầu tiên.” Nàng nói, nhẹ đưa tay vuốt ve mái tóc dài màu bạc rối tung của hắn, mềm mại trơn bóng, cảm giác rất thích, ” Có thể nói cho ta danh tự của ngươi không?”
” Phân Huyễn.” Giống như khiêu khích, hắn nói ra danh tự của mình cho nàng.
” Phân Huyễn sao…” Nàng nhắm đôi mắt lại, thì thào niệm danh tự của hắn.
Hắn yên lặng nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên có một nữ nhân loại không hề phòng bị gọi tên của hắn. Một loại cảm giác khó tả chậm rải nổi lên rồi khếch tán vào lòng hắn…
Phút chốc, cổ tay của hắn chẳng biết lúc nào đã bị nàng bắt lấy, sau đó một dòng khí lưu từ cổ tay truyền tới toàn thân hắn.
” Cho dù ngươi làm như vậy ta cũng sẽ không cảm kích ngươi.” Mặt không biểu tình hắn cố ý nói với nàng.
” Thực là không thể yêu được mà.” Dịch Thủy Phong lẩm bẩm một tiếng, ” Đều nói, ngươi là sủng vật của ta, chăm sóc sủng vật là trách nhiệm của chủ nhân.” Cuối cùng còn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu hắn giống như đang an ủi hắn.
Quá thời gian một chén trà, Dịch Thủy Phong nhìn Phân Huyễn đã khôi phục được không ít liền đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn bám vào váy, hơn nữa còn tiện tay cởi áo ngoài của nàng ra ném cho hắn.
” Mặc cái này trước đi, thời tiết lạnh, ở trần không tốt đâu.”
” Ngươi không giết ta?” Thông thường sau khi Pháp sư trừ yêu giết yêu ma xong có thể lấy được nội đan của yêu ma do đó có thể gia tăng đạo hạnh.
” Vì sao ta phải giết ngươi?” Nàng tươi cười ôn nhu.
” Chẳng lẽ ngươi không muốn lấy nội đan của ta sao?”
” Hoàn toàn không nghĩ đến.” Nàng gẩy gẩy trên trán nói, ” Bởi vì ta đã đủ mạnh rồi. Đương nhiên…” Ngữ khí thay đổi, nàng nhìn hắn, ” Nếu như có một ngày ngươi muốn giết ta thì để bảo vệ tánh mạng của mình ta thực sự sẽ giết chết ngươi.”
Gió đêm khiến cho thanh âm chân thật vô cùng.
Hắn biết rõ nàng đang nói thật.
Phân Huyễn nhẹ khép hai mắt nhìn hai tay của mình. Tạm thời không có biện pháp giết nàng. Tối thiểu, lúc thân thể vẫn chưa hoàn chỉnh trở lại thì vẫn chưa giết nàng.
” Được rồi, hiện tại ta còn phải đi tìm một yêu ma khác, ngươi thì sao? Có muốn đi với ta không?” Quay đầu lại, nàng hỏi hắn. Mà lúc này, gương mặt của nàng lại hiện ra nụ cười biếng nhác mà vô hại.



Chờ đến lúc Dịch Thủy Phong tìm được tên yêu ma muốn tìm thì đã là giờ mão.
Trời đã tờ mờ sáng, mà Dịch Thủy Phong bắt đầu đeo hai mắt gấu mèo, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài. Ngô… Bánh ngọt Phù Dung của Thúy Phương trai quả nhiên không phải dễ dàng được ăn.
” Cứu… Cứu mạng a, cầu xin các ngươi cứu…cứu ta!” Cao gia tiểu thư bị yêu ma trói vào cột nhìn thấy cứu tinh liền lều mạng la lớn.
” Đương nhiên, đương nhiên, ta nhất định sẽ cứu ngươi.” Dịch Thủy Phong vừa ngáp vừa an ủi Cao gia tiểu thư. Thật sự bội phục nghị lực muốn sống của vị tiểu thư này, đã ở cùng một chỗ vớu yêu ma hai ngày vậy mà còn chưa bị yêu ma hù cho chết khiếp.
Tên yêu ma kia đã sớm đỉnh đạc đứng trước mặt Dịch Thủy Phong: ” Ngươi là Pháp sư do Cao lão nhân mời tới?”
” Hình như là vậy.” Nàng gật đầu.
” Ha ha!” Yêu ma càng cười to nói, ” Ta còn cho rằng Cao lão đầu sẽ mời nhân vật lợi hại nào, không ngờ rằng lại mời đến một nhóc con!”
” Nhóc con?” Dịch Thủy Phong nhăn mi, cúi đầu đánh giá bản thân một chút. Nhìn nàng nhỏ như vậy sao?
” Nói cho ngươi biết, ta sẽ không giống tên đang đứng bên cạnh dễ dàng bị ngươi làm cho đầu hàng khuất phục!” Vung tay lên, hắn chỉ vào Phân Huyễn đang đứng dựa vào thân cây.
” Không phải hắn đầu hàng khuất phục ta.” Nàng khoát tay, uốn nắn sai lầm của đối phương, ” Hắn là sủng vật ta mới nhận nuôi đấy!”
” Hừ!” Phân Huyễn hừ lạnh một tiếng, đối với hai từ sủng vật cực kỳ bất mãn.
” Sủng vật? Thực sự buồn cười, yêu ma lại đi làm sủng vật của con người.” Đối phương lại có một trận cuồng tiếu.
Xoa xoa lỗ tai, Dịch Thủy Phong đã bắt đầu chịu không nổi tiếng cười kia, ” Ngươi là Thố yêu? Nhìn dáng vẻ của ngươi tối đa chỉ có năm trăm năm đạo hạnh.” ( Thố = thỏ )
” Ngươi nhìn ra được?” Tiếng cười lập tức im bặt, Thố yêu kinh ngạc nhìn Dịch Thủy Phong.
” Ân, ta nhìn ra được.” Nàng gật đầu.
” Xem ra ngươi không phải là nhóc con bình thường.”
Dịch Thủy Phong thở dài một hơi: ” Không phải đã nói sao, ta là Pháp sư trừ yêu. Nhìn dáng vẻ của ngươi, nếu như ta nói ta muốn đem Cao tiểu thư về Cao gia chắc ngươi sẽ không đáp ứng.”
” Đương nhiên sẽ không đáp ứng!” Thố yêu khẳng định. Lần đầu tiên đụng tới một Pháp sư khó lường khiến hắn có dự cảm xấu.
” Ai, lại muốn đấu võ.” Gãi gãi đầu, Dịch Thủy Phong tùy ý nhặt lên một nhánh cây, vẽ ra trên mặt đất một đồ hình bát quái đơn giản.
” Ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi vẽ xong?” Thố yêu bật người dậy, công kích về phía nàng.
” Không cần phải vẽ xong, nếu vẽ xong thì chẳng phải rất lãng phí tinh lực sao.” Thân thể nhẹ cúi xuống, bàn tay Dịch Thủy Phong vẽ một đồ hình đơn giản trên không trung, trong miệng thì thào: ” Nhật phá nguyệt trầm, kiếp đoạn kiếp thăng, hóa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.