Là Anh

Chương 12: Người phụ nữ bên anh




Cánh cửa phòng đóng lại.
Cô cũng trút bỏ hết những thứ đang được mặc trên thân người mình. Vòng tay ôm về phía người đàn ông phía trước.
Đêm nay cô chấp nhận trở thành người phụ nữ bên cạnh anh, nghĩa là sau này cô sẽ còn đối mặt với hàng trăm sự soi mói, ở công ty, ở xã hội, nhưng vậy thì có sao chứ, sự dơ dáy của thân người cô đổi lấy mạng sống của một người, có lẽ vậy cũng đáng.
- Thích Vy sau ngày hôm nay em tốt nhất không lên nói với tôi câu hối hận.
- Được.
Phải, bởi chính bản thân cô cũng tự nhủ được với lòng mình đó không phải là điều cô có thể hối hận.
Nhận được lời xác nhận của Thích Vy, Doãn Trạch lúc này dường như không còn cần phải kìm nén lại nội tâm giằng xe của mình nữa. Cứ cho là anh muốn cô ở bên cạnh anh, cho dù là thủ đoạn nào đi chăng nữa hiện tại anh cũng đã đạt được mục đích rồi. Anh không còn cần phải chờ đợi cô nữa.
Cảm nhận được từng thớ thịt mềm mại từ cánh tay cô, Doãn Trạch dùng chính ngón tay cái của mình xoa đi xoa lại trên cánh tay của cô, hành động này đối với Doãn Trạch đương nhiên là biểu đạt tình ý của anh đối với cô, nhưng trong lòng Thích Vy không hề như vây. Tâm tư cô nguội lạnh, tình cảnh của cô lúc này làm sao đủ tâm tư để có thể chấp nhận tình cảm của anh cơ chứ.
Bản thân cô chỉ có thể gọi là tồn tại qua ngày thôi. Sau sự việc lần này, cho dù gia đình đã được cha mẹ cô đồng ý hứa hôn nói muốn đón cô về làm vợ, e là cô cũng không dám nhận.
Doãn Trạch thì khác, anh hạnh phúc vì có được người con gái anh muốn bên cạnh cả tâm tư anh lúc này dường như đang nhảy nhót lên tận chín tầng mây. Anh quay lưng lại nhấc bổng cả người Thích Vy lên quay về chiếc giường ngủ chính, nơi này vốn chỉ tồn tại hơi thở của cả hai người, đều là do hai người mà hòa quyện.
Nụ hôn mơn trớn của Doãn Trạch khiến tâm tư Thích Vy bay tít tận nơi chân trời nào đấy quay về bằng sự hồi hộp khó tả, đây vốn dĩ không phải lần đầu tiên, nhưng trái tim của cô dường như vẫn lỡ mất một nhịp. Bàn tay cô bất ngờ đặt lên gáy anh, đối với anh nó như một loại động lực để anh tiến thêm một bước nữa. Từng nụ hôn ướt át rơi xuống nơi cổ Thích Vy khiến cô bỗng rùng mình, nhưng tất cả được dồn nén khi chính Doãn Trạch ngậm lấy nơi đẫy dà kia để hôn xuống.
Thích Vy mơ hồ không còn làm chủ được bản thân mình, chỉ còn thốt ra được những lời ỉ on trong vô thức, hai người cứ vậy cùng nhau tháo bỏ những phần vướng víu trên cơ thể của mình, hòa quyện lại cùng nhau giống như những nụ hoa quỳnh chớm nở. Giây phút này cả hai người dường như đều không còn cần kìm nén cảm xúc của chính mình nữa, chỉ còn lại sự lâng lâng của niềm đam mê mãnh liệt. Mạnh mẽ cùng nhau trải qua một đêm.
Sáng ngày hôm sau Thích Vy tỉnh dậy đã thấy bộ quần áo cô cởi vương vãi dưới đất hôm qua hôm nay đã được gặp lại gọn gàng. Hơi ấm của chỗ nằm bên cạnh cũng vẫn còn chính tỏ người kia mới dời khỏi chưa lâu, bỗng nhiên tiếng gõ cửa phòng vang lên kèm một tiếng nói của phụ nữ:
- Cô Thích, cô đã tỉnh chưa ạ, tiên sinh mời cô xuống ăn sáng ạ.
- Vâng, tôi xuống ngay ạ.
Thích Vy vốn không phải là người hay ngủ nướng, nhìn lên chiếc đồng hồ phía đầu giường thấy hiện tại cũng đã là hơn sáu giờ sáng, nhưng cô không ngờ anh lại có thể thức giấc sớm như vậy, dường như đêm qua anh ta không hề tiêu hao mất một chút thể lực nào vậy. Vội vàng chạy đến phòng tắm gột rửa thật sạch cơ thể mình rồi mặc lại quần áo, sau đó nhanh chóng đến nơi phòng bếp đã thấy Doãn Trạch ngồi nghiêm trang nơi bàn ăn đọc báo điện tử. Nhìn thấy cô đến anh chỉ vào vị trí bên cạnh mình bảo cô ngồi xuống, hai người liền cùng nhau dùng bữa.
Căn phòng ăn tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng đũa bát động chạm vào nhau, Thích Vy cũng không biết nên nói cùng anh điều gì hết, chỉ nhẹ nhàng chăm chú ăn một chút thức ăn trong phần của mình, đôi lúc lại lén nhìn lên anh một chút nhưng chả có điều gì thay đổi trên gương mặt của anh.
- Thức ăn không vừa miệng sao?
Thích Vy ngỡ ngàng nhìn lại anh, vội lắc đầu.
- Vậy vì sao không ăn hết.
- Tôi no rồi.
- No rồi sao, một quả trứng, bánh mì và thịt đều không động đến.
- Thực sự no rồi.
- Vậy lúc trước đi làm là không ăn sáng rồi. Từ giờ em dọn đến đây ở đi, bên phía bệnh viện tôi đã lo xong rồi, em chỉ cần thi thoảng đến thăm là được.
- Ồ.
- Còn nữa, hàng ngày tôi sẽ cùng em ăn bữa sáng và bữa tối, ngoại trừ công việc đột xuất nên gọi điện về nhà báo với dì Trương không về ăn cơm hoặc về muộn, em có cần dọn đồ gì từ phòng trọ đến không, mà thôi tốt nhất không cần đâu, mấy bộ đồ của em cũng sắp bỏ đi được rồi, tôi sẽ bảo người chuẩn bị cho em, chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại đây, tôi tuyệt đối sẽ không ép em làm điều gì em không muốn.
Thích Vy nhìn Doãn Trạch với khuôn mặt ấm ức, chẳng phải điều tôi không muốn nhất anh đã làm rồi sao? Huống hồ tôi còn là không tự nguyện.
Doãn Trạch đương nhiên hiểu ý trên khuôn mặt cô, nhưng anh tin tưởng chính bản thân mình sẽ dùng thời gian để có thể khiến cô tự nguyện yêu anh, ở bên cạnh anh.
Cuộc sống của cô có lẽ cứ như vậy tiếp diễn, còn đối với Doãn Trạch lại là một chuỗi ngày với đầy những điều mới mẻ, người nam nhân hơn ba mươi tuổi vốn thủ thân như ngọc lại bắt đầu mua sắm đồ cho phụ nữ ở trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, dấy lên một tin tức động trời hơn bất cứ khi nào.
Điều này khiến cho ông cụ Doãn cùng Doãn Lương ở nước ngoài ngấm ngầm rủ nhau trở lại trong nước.
Nhưng có lẽ điều này lại không phải điều mà bản thân họ lên làm, bởi người phụ nữ được Doãn Trạch để ý và giấu tại biệt thự lại chính là người mà anh dùng lời nói răn đe ép buộc cô ấy cùng em trai mình chia tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.