Là Của Tôi Đừng Hòng Trốn

Chương 6: Bạch Tiểu Tư là bất ngờ duy nhất của cuộc đời cô




Tề Ninh là một người có tính quy hoạch cực cường, sinh hoạt hàng ngày nhỏ đến như ngày thường, hướng đi nghề nghiệp lớn đến đời người, tất cả chuyện không lớn nhỏ, đều lít nha lít nhít hình thành một phương án tinh tế khắc vào trong đầu, dứt khoát hẳn hoi, dũng cảm tiến tới tạo cho cô hoàn mỹ bây giờ
Bạch Tiểu Tư là bất ngờ duy nhất của cuộc đời cô, làn rối loạn bước đi của cô, nhiễu loạn kế hoạch của cô, Tề Ninh một mặt vì đó buồn bực, một mặt lại không muốn buông tay để đối phương đi xa
Cho nên, đem nàng giam cầm ở bên người, không xa không gần, cho một lời hứa, thêm vào một kỳ hạn không có hạn chế
Sau khi Bạch Tiểu Tư tắm xong ở trong phòng tắm lề mề rất lâu, một lúc xoa xoa kem trơn da, một lúc chỉnh góc độ của khăn tắm, phất phất tóc, ý đồ để cho mình xem ra mê hoặc quyến rũ, xinh đẹp yêu kiều. Khi sấp ra phòng tắm, nàng nhìn thấy vóc người một tháng qua từ từ đầy đặn đều đều, ở đáy lòng lấy hết dũng khí cho mình
Máy điều hòa không khí trong phòng hơi lạnh mười phần, Tề Ninh đốt thuốc tựa ở trước cửa sổ lúc hút lúc không, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp tan vào bên trong đèn nê ông đỏ sặc sỡ, phảng phất như tiên giáng trần
Cánh tay Bạch Tiểu Tư bị đông cứng lên một lớp da gà, nhưng mặt của nàng lại đỏ au, ngón chân rơi vào bên trong thảm trải nền mềm mại dưới chân, cảm giác nhột nhột kia rót vào trong lòng
Trong phòng không có ánh đèn lưu động màu đen ám muội, nàng lấy hết dũng khí đầu ngón tay leo lên bóng lưng cao gầy, "Tề Ninh, mình tắm xong rồi"
Mùi chanh trên người Tề Ninh cùng với mùi vị trên người nàng khuấy trộn vào cùng nhau, mê loạn dây dưa không rõ làm cho nàng say mê không ngớt
Tề Ninh của nàng, đây là Tề Ninh nàng tâm tâm niệm niệm yêu mười năm rồi
"Tiểu Tư..." điếu thuốc của đầu ngón tay run lên, khói bụi phủi xuống dính vào cổ tay trắng loáng trước ngực, Tề Ninh lấy lại tinh thần, kéo qua tay của nàng kiểm tra, "Không phỏng chứ?"
Bạch Tiểu Tư lăng lăng nhìn cô, nửa ngày mới lắc lắc đầu, "Mình không sao"
Nàng tựa hồ cảm giác được cái gì
"Làm sao cả tóc cũng không thổi?" Tìm thấy cảm giác mát mẻ trên cánh tay cô, Tề Ninh có chút trách cứ mà đưa nàng kéo vào ổ chăn, quay người lấy ra máy sấy tóc, tỉ mỉ mà thổi cho nàng
"Tề Ninh...." Đầu ngón tay kỹ thuật tinh tế nhu hòa thành thạo xuyên qua sợi tóc, gió ấm áp xẹt qua bên tai đều mang theo ôn nhu trầm mặc, Bạch Tiểu Tư nhìn chằm chằm một mảnh váy ngủ băng lam trước mặt, trầm thấp kêu một câu, cũng rất nhanh bị tiếng gió vang sào sạt nhấn chìm
Đợi đến tiếng vang dần dần ngừng lại, đầu nhỏ Bạch Tiểu Tư đã từng chút từng chút, mơ mơ màng màng bị Tề Ninh nhét vào trong lồng ngực, dưới sự tập kích của cơn buồn ngủ nàng cơ hồ muốn quên mục đích tối nay của chính mình
Cuộn tròn ở trong lòng Tề Ninh, đầu chống đỡ ngực của Tề Ninh, theo hô hấp phập phồng, xúc cảm mềm mại bổng chốc đón lấy Bạch Tiểu Tư trêu chọc một hồi, nàng cảm thấy toàn thân đều đang khô nóng bất an
"Ngô..." Khó nhịn ai oán một tiếng, cả người nàng bén lửa giãy dụa, dựa vào mắt buồn ngủ mông lung ngước cổ tinh tế hôn lấy cái cổ của Tề Ninh
Trong nháy mắt hô hấp nóng ướt rơi ở trước ngực, cánh tay khoát lên trên người Bạch Tiểu Tư trong nháy mắt cứng đờ
"Hôm nay rất mệt, ngủ đi"
Hơi lạnh mát mẻ trong đêm đen chui vào cái ôm, Bạch Tiểu Tư rùng mình một cái, mí mắt rầm một cái mở ra, mắt to không hề buồn ngủ trong đêm đen sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng gần ở gang tất
Rõ ràng khoảng cách chỉ cần đưa tay thì có thể chạm được, ở trong bóng tối yên tĩnh lại có vẻ xa không thể vời
Tề Ninh....
Hôm sau, Bạch Tiểu Tư không có theo Tề Ninh đi công ty làm việc, ba mẹ trong nhà một cuộc điện thoại đem nàng triệu hồi về nhà
Trên đường đông nghịt, lối đi bộ nhựa đường chưa gần giữa trưa lại vẫn cứ nóng bức mỗi một khuôn mặt đều lộ ra xa lạ và xa cách, đây là một thành thị lạnh lùng đến vô tình
Bạch Tiểu Tư dọc theo đường về nhà chậm rãi đi tới, vẻ mặt hốt hoảng nghĩ mục đích ba mẹ triệu hồi chính mình về, còn có mất mác và khủng hoảng mất ngủ của một đêm tối hôm qua
"Két..."
"A..."
Tiếng thắng xe chói tai và cùng cắt ra bầu trời, Bạch Tiểu Tư bị xe thể thao màu đỏ trước mắt doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cẳng chân bị cọ sát ra đau rát làm cho đầu óc nàng tạm thời trở về tỉnh táo
Cửa xe mở ra, một bóng người cao gầy mảnh khảnh đạp giày đinh tán đi về phía nàng, người đi đường vội vã đi qua dừng bước lại nghỉ chân, dồn dập đưa mắt vào trên người cô gái quần da màu đen, tóc ngắn soái khí máu cây đay
"Xin, xin lỗi" Đón lấy ánh mắt đánh giá của đối phương, Bạch Tiểu Tư đứng dậy, trước tiên mở miệng nói xin lỗi
"Đụng đồ dân quê?" giọng điệu khẩu âm nơi khác của cô gái, chiều cao1m70 đối đầu Bạch Tiểu Tư 1m60, nhìn xuống trong ánh mắt mang theo xem thường và ở trên cao nhìn xuống
"Cô hiểu lầm rồi, tôi đang suy nghĩ chuyện, không chú ý tới đèn xanh đèn đỏ" Bạch Tiểu Tư hoảng hốt chạy bừa giải thích
Lâm Ngữ phách lối ngữ điệu dương cao, "Hiểu lầm? Vậy đúng lúc, túi của cô mắc phải một vết cho xe tôi, cô nói làm sao bây giờ?"
Bạch Tiểu Tư theo phương hướng cô ấy ra hiệu nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy địa phương của đầu xe thể thao màu đỏ bị túi của mình mắc phải một dấu vết, nàng như là học sinh tiểu học làm sai chuyện, âm thanh nhút nhát không dám thở mạnh, "Vậy tôi bồi, bồi thường cho cô, cần bao nhiêu?" Vừa nói, nàng theo bản năng liền móc ra mấy trăm đồng trong túi tiền
Còn tưởng rằng Bạch Tiểu Tư là người giàu có tiền tài, Lâm Ngữ cũng không khách khí đưa tay, "Vậy thì mười vạn đi, tôi vừa rồi cũng quẹt trúng cô, mọi người không ai thiếu nợ nhau"
Mười vạn?!
Bạch Tiểu Tư sợ đến hít vào một hơi, tay đều có chút run, "....tôi không nghĩ tới xe của cô đắt tiền như vậy"
"Ha, Maserati cũng không nhận ra, đừng nói cho tôi biết cô còn đang học tiểu học" Lâm Ngữ kéo dài ánh mắt chăm chú vào ví tiền của nàng, bên trong túi đôremon đáng yêu nằm mấy tờ tiền lẻ đáng thương
"...." Bạch Tiểu Tư đứng ở một bên quẫn bách không thể tả mặt đỏ lên không biết nói cái gì
"Tôi không phải thấy trong túi tiền của cô có tấm thẻ xx vàng sao? trong túi đó không có tiền cũng có thể chi hơn hơn mười vạn" Lâm Ngữ thu tầm mắt lại, đột nhiên tâm tình tốt nhắc nhở đối phương
Bạch Tiểu Tư lắc lắc đầu, "Đây không phải tôi" Đây là sáng sớm hôm nay Tề Ninh cho nàng, nàng không cách nào từ chối, nhưng cũng tuyệt sẽ không dùng
Nàng sống chung với Tề Ninh, bất kể là làm bạn bè hay là người yêu, tuyệt đối tuyệt đối không phải ham muốn gia thế và tiền tài của đối phương. Nhiều năm như vậy, Tề Ninh chưa bao giờ từng cho tiền nàng, sáng sớm đặt lên bàn tấm thẻ là lần đầu tiên nàng nhìn thấy
Ý tứ của Tề Ninh, nàng không hiểu, lại không dám hỏi
Lâm Ngữ thấy dáng dấp của Bạch Tiểu Tư một mặt buồn bã ủ rũ, nhất thời có chút ngạc nhiên, "Cùng bạn gái cãi nhau rồi?"
Bạch Tiểu Tư cả kinh, theo bản năng giơ tay lắc đầu, "Không phải, tôi không phải..." Không phải cái gì? Không phải đồng tính luyến, hay là không phải cùng bạn gái cãi nhau? Bạch Tiểu Tư không biết, chỉ là cảm thấy sợ sệt, tâm thần kinh hoảng
"A, lẽ nào bức ảnh ố vàng cô kẹp ở trong túi tiền không phải người cô thích?" Lâm Ngữ chế nhạo một tiếng, "Yêu thích chính là yêu thích, có cái gì phủ nhận"
"Cô..." Bạch Tiểu Tư lần đầu tiên ngẩng đầu lên quan sát nữ nhân trước mặt, ngũ quan soái khí đến lăng liệt, thần thái kiêu căng khí tràng mạnh mẽ không kém chút nào với nam nhân
Lâm Ngữ cười nhún nhún vai, "Không cần hoài nghi, chúng ta là đồng loại"
Đồng loại sao?
"Như thế nào, nếu đã sống đến không vui, có muốn theo tôi thử một lần hay không?" Thân sĩ Lâm Ngữ lễ phép nửa cúi người xuống, mái tóc trên trán nửa dài không ngắn che khuất con mắt mang theo ý cười của cô ấy, thanh âm cô ấy rất êm tai, lại như violin tính chất tuyệt hảo
Cô ấy không dễ dàng cúi đầu với người khác, chỉ là hơi thở của tiểu nữ nhân trước mặt trên người sạch sẽ và bi thương thuần túy kích thích cô ấy muốn thăm dò
Cô ấy muốn biết, Bạch Tiểu Tư ở trên con đường này, gặp phải tan nát cõi lòng thế nào
Nhưng Bạch Tiểu Tư vẫn là lắc đầu một cái biểu thị không muốn, ngoại trừ Tề Ninh, nàng ai cũng không muốn thử nghiệm
Lâm ngữ không có cưỡng cầu, tiến lùi thoả đáng thu tay về, ngược lại lấy ra danh thiếp trong túi tiền đưa cho nàng, "Được rồi, bồi thường thì bỏ đi, mọi người cũng coi như là bạn, đây là danh thiếp của tôi, rảnh rỗi đi đến ngồi một chút"
Nhìn xe thể thao nhanh chóng mà đi, Bạch Tiểu Tư vuốt ve danh thiếp màu vàng sậm trên tay. Thiết kế phù điêu nổi lên cắt chiếm một góc, hai nữ nhân tóc dài, bờ môi đỏ tươi giằng co với nhau, ở trong bóng tối khó bỏ khó phân
"Quán bar Cấm Ngữ, Lâm Ngữ"
Đồng loại, bạn
Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Tư cảm thấy ấm áp, giống như là tên trộm bảo vật trong lòng rốt cuộc tìm được một sơn động bí mật đi sắp đặt những chi tiết cuối liên quan với Tề Ninh kia, cùng với bất an và tuyệt vọng nồng nặc chiếm giữ ở trong lòng nàng
Hết chương 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.