Là Họa Không Thể Tránh

Chương 39:




Cố Ngữ Chân duỗi tay vỗ vỗ lưng cô “Không có việc gì chứ?”
Lâm Kiều bị sặc hạt trái cây, còn chưa kịp phản ứng.
Lý Thiệp lại hỏi một câu, “Thật sự chưa bắt được?”
Tô Nhạn đã nhận xong điện thoại vào tới nơi, nghe thế hỏi một câu, “Cái gì chưa bắt tới tay?”
Lý Thiệp đang trên đà hứng thú, “Lúc trước cậu ta ở trong trường học yêu sớm với một chị gái, còn tìm anh em hỗ trợ, giấu diếm được chỗ giáo vụ, kết quả lăn lộn cả buổi cũng chưa bắt được về tay.”
Tô Nhạn nhìn thoáng qua nơi này, giống như có chút ngoài ý muốn, “Chị gái nào vậy, hóa ra loại hình A Ngập thích lại là những chị gái xinh đẹp à, trước kia sao chưa từng nghe nói?”
“Đâu chỉ là thích, còn cất giấu không cho người khác thấy mặt!” Lý Thiệp nói, nhìn về phía Hoắc Ngập, “Không phải đã đến bước giặt hộ đồng phục rồi sao, sao mà vẫn chưa tới tay?”
Lâm Kiều cuối cùng cũng bớt sặc, nghe được lời này lại thêm một trận hoảng hốt.
Hoắc Ngập nhẹ nhàng cười, “Cũng chưa bắt được, nói nhiều cũng không thú vị.”
“Thôi, chỗ nào không thú vị, nghĩ đến việc cậu chưa bắt được, tôi đã cảm thấy lạ rồi, rốt cuộc là ai?”
Hoắc Ngập mắt nhìn về nơi này, thong thả ung dung trả lời câu, “Cậu có thể đoán xem, nếu có thể đoán được, tôi sẽ nói.”
Tim Lâm Kiều cũng sắp nhảy ra ngoài.
Cũng may Lý Thiệp căn bản không nghĩ tới cô, toàn nói về những hoa khôi lớp trên hoặc đã ra trường, đáng tiếc không một ai trúng.
Lý Thiệp duỗi tay căng mặt, cơm cũng không còn tâm trạng ăn, “Sao vậy chứ, là một chị gái, giọng nói lại ngọt ngào, rõ ràng không có bao nhiêu mà.”
Lâm Kiều uống sữa chua không rên một tiếng, hạ thấp cảm giác tồn tại.
Cố Ngữ Chân vùi đầu ăn thật lực, hoàn toàn là toàn tâm toàn ý ăn cơm, suýt chút nữa thì sặc chết.
Hứng thú của Tô Nhạn cũng chả còn ở trên cái đề tài này nữa, chơi điện thoại một hồi, rồi nhìn về phía Hoắc Ngập, “Đại hội thể thao kết thúc các cậu có muốn đi KTV hay không, anh em đều đã hẹn trước rồi, tôi lại gọi thêm mấy chị em đến thêm náo nhiệt.”
Cô ấy nói xong lại nhìn về phía Lý Thiệp, “Lý Thiệp, cùng nhau đến đó đi, nhiều người sẽ càng vui.”
Lý Thiệp sảng khoái đồng ý, “Chơi, đương nhiên phải chơi, khó khăn lắm mới có một ngày đại hội thể thao, tôi cũng không muốn về trường sớm như vậy.”
Tô Nhạn nhận được câu trả lời, cười nhìn sang, khách khí hỏi một câu, “Hai cậu muốn chơi cũng có thể tới.”
Lý Thiệp duỗi tay gắp đồ ăn, trực tiếp trả lời: “Hai cậu ấy là học sinh tốt, vẫn nên ngoan ngoãn về trường làm bài tập đi, đừng đi làm gì.”
Bài tập thì không có, nhưng Lâm Kiều nghĩ đến thành tích của mình, đang chuẩn bị mở miệng từ chối.
Cố Ngữ Chân đột nhiên ở dưới bàn kéo quần cô, cô hơi dừng một chút nhìn về phía cô ấy.
Cố Ngữ Chân đã mở miệng trả lời, “Hôm nay là đại hội thể thao nên không giao bài tập về nhà, vừa lúc chúng tôi cũng muốn thả lỏng một chút, thêm người thêm vui.”
Lý Thiệp nhìn cô ấy một cái, thấy hơi lạ, “Muốn tìm bạn trai?”
Cố Ngữ Chân bị nghẹn, đột nhiên khẩn trương đáp trả, “Không có việc đó, chúng tôi chỉ là muốn đi chơi mà thôi.”
“Khó có khi được thả lỏng, cùng đi chơi đi.” Hoắc Ngập dịu dàng mở miệng.
Lâm Kiều nhìn về phía Hoắc Ngập, anh giống như hoàn toàn không đặt lời nói vừa rồi ở trong lòng.
Anh nói chuyện vĩnh viễn mang theo ý cười, không biết là đang nói đùa, hay là nói thật.
Lâm Kiều đánh giá anh, bỗng nhiên anh lại nhìn sang, trong lòng cô hoảng hốt, cười với anh một cái rồi mới thu tầm mắt về, tiếp tục ăn đồ của mình.
Đại hội thể thao buổi chiều cũng giống như buổi sáng, trôi qua rất nhanh, lớp bọn họ hiếu thắng về thành tích, thì ở đại hội thể thao cũng giống nhau, chỉ cần là môn phải cạnh tranh, trên cơ bản đều phải mạnh.
Hết một ngày cầm được mấy giải nhất, chờ lấy thưởng xong thì đại hội thể thao cũng hạ màn.
Lý Thiệp đi về phía bên này, vốn là đi gọi Tống Phục Hành, kết quả cái tên này hoàn toàn không có hứng thú, không chịu tới, liền quay đầu đi về, “Đi thôi.”
Cố Ngữ Chân nhìn xung quanh cậu ta một cái, “Lớp trưởng cùng nữ sinh kia đâu?”
“Bọn họ đi đón bạn, tôi đưa hai cậu tới trước.” Lý Thiệp nói xong đi xuống bậc thang, chuẩn bị ra bên ngoài đón xe.
Lâm Kiều vừa rồi không nhìn thấy Hoắc Ngập, trong lòng đã hiểu rõ, theo tiếng xuống lầu.
Cố Ngữ Chân cảm giác nữ sinh kia thật sự khó chơi ghê, đặc biệt là Lâm Kiều lại ngoan như vậy, căn bản không phải đối thủ của nữ sinh đó.
Trong lòng cô ấy đột nhiên có chút nặng, bắt đầu lo lắng Lâm Kiều sẽ bị ép chia tay.
Tới KTV, nhóm Hoắc Ngập còn chưa tới, Lý Thiệp cầm microphone tự hò hét, không khí kéo thật căng.
Lâm Kiều đến đây cũng đều chỉ giao tiếp qua lại, luôn luôn tránh xa microphone, ngồi cạnh Cố Ngữ Chân thả lỏng, uống nước.
Lý Thiệp một mình hát không vui, cầm lấy microphone đưa qua, “Hát đi nào, đừng ngồi im như thế, Tiểu Điềm Điềm đã hát khó nghe, vậy còn cậu sao chưa hát?”
Lâm Kiều nằm không cũng trúng đạn, có chút vô tội, “Thật ra cậu hát cũng không khác tôi lắm.”
Lý Thiệp nói vào microphone, giọng nói lớn vài lần, “Sao có thể, tôi chính là giọng hát chính!”
Lâm Kiều tới gần màn hình, tìm được bài gốc rồi ấn xuống, bên trong truyền đến tiếng hát, trừ bỏ từ giống với Lý Thiệp, thì giờ nghe lại hoàn toàn một trời một vực.
Vẻ mặt Lâm Kiều nghiêm túc nhìn về phía cậu ta.
Bị hung hăng đánh mặt Lý Thiệp: “…”
Sao cậu ta lại quên Tiểu Điềm Điềm này chính là một viên kẹo sữa dính độc, lần trước đi thi bị hố thiếu chút nữa thì bay mạng, còn tin tưởng cô ấy mang vẻ mặt hồn nhiên…
Cố Ngữ Chân nhịn không được cười lên, cô ấy chần chờ trong chốc lát, lấy microphone đứng lên, “Tôi hát với cậu đi, tôi hát giọng nữ, cậu giọng nam.”
“Được luôn, tới tới tới!”
Giọng hát của Cố Ngữ Chân rất êm tai, trực tiếp đánh vào tình cảnh, đương nhiên bỏ qua Lý Thiệp ở một bên quỷ khóc sói gào thì càng tốt.
Lâm Kiều thưởng thức trong chốc lát, cửa từ bên ngoài được đẩy mạnh ra, Hoắc Ngập đẩy cửa vào, áo khoác đồng phục đã cởi, vắt ở trên cánh tay, bên trong mặc áo thun màu đen.
Vài bước đã đến gần, giống như mang theo gió, phía sau còn đi theo vài người, có nam có nữ, trang điểm đều rất già dặn, hình như lớn hơn bọn họ vài tuổi.
“Tới rồi sao, ngồi xuống chơi đi.” Lý Thiệp dừng hát, mở miệng tiếp đón.
Cố Ngữ Chân cũng buông microphone, trở về ngồi xuống.
Một đám người đều rất quen thuộc, ghế lô lập tức náo nhiệt lên.
Hoắc Ngập đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lâm Kiều không hiểu sao lại có một tia khẩn trương, anh ngồi thật sự gần, còn có thể cảm giác được độ ấm truyền đến từ trên người anh, bên ngoài khả năng rất nóng, anh tùy tiện ném đồng phục cũng mang theo khí nóng.
Hoắc Ngập ngồi xuống, tầm mắt của mấy nam sinh đều dừng trên người Lâm Kiều, nhìn qua ngoan ngoãn mềm mại, cũng không nghĩ nhiều, loại em gái ngoan ngoãn này bắt đầu cũng rất mới mẻ, lâu rồi tính cách cũng không còn thú vị, nói rõ không phải khẩu vị của Hoắc Ngập.
Lâm Kiều thấy nhiều người nhìn qua như vậy, cười lấy lệ.
Tô Nhạn ngồi xuống ở đối diện, “Gọi mấy chai rượu?”
“Khó có khi gặp được A Ngập, ít nhất ba chai lót nền, uống xong thì đi quán bar tiếp tục.” Một nam sinh đeo khuyên tai, mở miệng cười nói, cười rộ lên mang chút cảm giác là lạ.
Nữ sinh phía đối diện tùy tay châm điếu thuốc, liếc mắt nhìn về phía nơi này, môi đỏ tươi khẽ nhúc nhích, “Chú ý chút đi, không thấy có em gái ở đây à?”
Nam sinh duỗi tay đặt lên đôi chân đang đeo tất của cô gái, thanh âm rất giòn, “Cậu mẹ nó cũng chú ý chút mà đừng hút thuốc, khói thuốc dính vào người em gái người ta thì làm sao?”
Nữ sinh váy ngắn khinh thường cười, “Hút thuốc thì làm sao, em gái người ta nói không chừng còn muốn nếm thử đấy?” Cô gái nói xong, duỗi tay đưa hộp thuốc sang, “Thử không?”
Lâm Kiều nhìn hộp thuốc, lắc đầu nghiêm túc trả lời, “Tôi chưa thành niên, không thể hút thuốc.”
Nam sinh đeo khuyên tai châm thuốc, nói có chút ác ý, “Vậy em gái này, chờ em lớn lên, anh trai lại dạy em hút thuốc.”
Lâm Kiều nhìn, có nề nếp uyển chuyển từ chối, “Hút thuốc có hại cho cơ thể, tôi sẽ không học, cảm ơn ý tốt của anh.”
“Phốc! Ha ha ha ha ha!” Toàn bộ người ngồi trên ghế lô cười ầm lên.
Hoắc Ngập mặt mày nhàn nhạt, cũng nhịn không được cười lên một tiếng.
Lâm Kiều không biết bọn họ đang cười cái gì, nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, anh cũng đang cười.
Nam sinh đeo khuyên tai cười đến không thở được, “A Ngập, được đấy, em gái này của cậu được đấy, chơi vui ghê.”
Nữ sinh cũng không ngoài ý muốn, hộp thuốc chuyển tới trước mặt Hoắc Ngập, “Còn cậu, lấy một điếu không?”
Hoắc Ngập cười lắc đầu, đến tay cũng chưa nâng.
Tô Nhạn ở một bên thay anh trả lời, “Cậu ấy không hút thuốc lá, tự cậu chơi đi, còn muốn lôi kéo người khác làm gì.”
Nữ sinh cười, tùy tay ném mấy điếu thuốc cho người xung quanh, tiếng bật lửa vang lên, nháy mắt sương khói lượn lờ.
Cố Ngữ Chân cảm giác như sắp thăng tiên, nhìn Lý Thiệp đang châm thuốc ở bên cạnh, “Cậu cũng hút thuốc?”
Lý Thiệp hít một ngụm liền nhíu mày, cái hương vị này thật mẹ nó đắng, vẻ mặt cậu thâm trầm, “Đi hát mà không hút thuốc, sẽ trống vắng.”
Cố Ngữ Chân hoàn toàn cạn lời, đột nhiên không muốn để ý đến cậu ta nữa.
Một lát sau, rượu được đưa tới.
Lâm Kiều nhìn rượu xếp chỉnh tề trên bàn, xung quanh sương khói lượn lờ, bên tai là tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đột nhiên có chút cảm giác hoảng hốt.
Cô không hề quen với cảm giác này, cô trước nay chỉ có đọc sách cùng đi học, ở trong trường đúng giờ làm việc và nghỉ ngơi, không hề tiếp xúc đến rượu, cũng không hề tiếp xúc với thuốc lá.
“Chơi trò chơi đi, ai thua thì uống rượu.” Tô Nhạn bưng lên một chai rượu, rót hết vào một loạt ly ở phía trước, động tác thuần thục.
“Chơi, chắc chắn phải chơi, chỉ ca hát không thú vị, chơi chút kí©h thí©ɧ!”
Lý Thiệp đương nhiên sẽ chơi, buông microphone trong tay để lên bàn, cầm một chiếc đũa ném ra giữa, “Đũa chỉ vào hai người nào thì hai người đó phải hoàn thành một nhiệm vụ chúng tôi đưa ra, nếu ai không làm được, phải tự phạt ba ly, về sau cứ tính lần mà chồng lên!”
Lâm Kiều không thể uống được, càng đừng nói một lần ba ly, đang muốn duỗi tay rời khỏi.
Hoắc Ngập nắm lấy tay cô, tới gần thấp giọng nói một câu, “Đừng sợ, sẽ không để chị uống rượu.”
Giọng nói anh rất thấp, suy nghĩ của Lâm Kiều rối loạn một chút, trò chơi bên kia đã bắt đầu rồi.
Chiếc đũa nhanh chóng chuyển động, ngừng ở trên người nam sinh khuyên tai cùng một nam sinh khác.
Vài người xung quanh ồn ào bắt bọn họ đi làm đại mạo hiểm, hai người kết bạn đồng hành đến cách vách hát một bài hát, còn bị kính rượu, người trên ghế lô đều cười cong eo.
“Đến tôi đi.” Tô Nhạn duỗi tay xoay chiếc đũa trên bàn.
Chiếc đũa hơi hơi xoay tròn hai vòng, chỉ về hướng Hoắc Ngập cùng Tô Nhạn.
Tô Nhạn vừa buông tay, “May mắn này ai thì không đến, vừa chơi một lần đã đến phiên tôi.”
Nữ sinh bên cạnh Tô Nhạn cười mở miệng, “Khó có khi đến phiên nam nữ, chắc chắn phải kí©h thí©ɧ chút.”
“Đúng!!!”
“Một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, mười giây!”
Tô Nhạn cười rộ lên, “Người ta có bạn gái.”
Mấy nữ sinh được Tô Nhạn đưa đến, lần trước đã gặp qua Lâm Kiều, đương nhiên biết bạn gái này là ai, nhưng mà biết cũng coi như không biết, nam sinh muốn chơi, nữ sinh làm sao mà quản được?
Hơn nữa nữ sinh này lần trước chắc cũng là mặt dày tự dính tới, chắc do Hoắc Ngập nhàn rỗi nên mới tùy tiện chơi, căn bản không nghiêm túc.
“Bạn gái thì làm sao, thua thì phải chấp nhận, cũng không phải là thật, chơi phải náo nhiệt lên chứ.”
Lâm Kiều đã ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ lại chơi lớn như vậy.
“Thôi đi, tôi tự phạt ba ly đi.” Tô Nhạn lập tức uống liền hai ly rượu, ly cuối cùng chỉ uống một ngụm, có vẻ không uống được, cầm ly rượu trực tiếp đưa sang, “A Ngập, tôi không uống được, cậu xử lý giúp tôi đi.”
Hoắc Ngập cười nói một câu, “Tôi không uống rượu.”
“Fuck, vậy chắc là muốn hôn rồi!”
Mấy tên nam sinh nháy mắt hưng phấn, “Nên chơi như vậy mới đúng! Như vậy mới kí©h thí©ɧ, bạn gái là cái thứ gì chứ, đã tới chơi còn lo bạn gái quản!”
Người xung quanh bắt đầu ồn ào, “Hôn môi! Hôn môi! Hôn môi!”
Mấy nữ sinh nhìn nhau, tâm tư nhỏ nháy mắt hiểu rõ, liền biết người bạn gái này của anh có thể có có thể không, bằng không cũng không có khả năng hôn môi với nữ sinh khác.
Tô Nhạn nghe vậy buông rượu trong tay xuống, vô cùng thoải mái, “Vậy cậu đến đây đi.”
Thân mình Hoắc Ngập hơi nghiêng về trước, Tô Nhạn vốn dĩ đã khẩn trương giờ đột nhiên lại hơi run.
Nhưng anh lại chỉ duỗi tay tới, lấy chiếc nĩa trên đĩa trái cây, “Tô Nhạn đã uống rượu, lại phạt cậu ấy thì cũng không thích hợp, vậy tính với ly rượu kia, thời gian tính gấp đôi, chọn lại người khác.”
Tô Nhạn dừng lại, Hoắc Ngập đã buông nĩa, ngón tay thon dài hơi hơi chuyển, thủ pháp tinh tế làm nĩa nhanh chóng xoay tròn.
Lần xoay này quá kí©h thí©ɧ, cũng không biết tiếp theo vào nam hay nữ, còn tính thêm thời gian gấp đôi.
Ghế lô nhanh chóng an tĩnh lại, mấy nữ sinh gắt gao nhìn chằm chằm chiếc nĩa, trong lòng không có chút nào chờ mong là giả, nếu đầu nĩa ngừng ở trước mặt mình, vậy chính là sẽ được hôn môi với anh.
Mẹ nó, nam sinh đẹp như vậy, nghĩ đến chân đã mềm.
Lâm Kiều nhìn nĩa nhanh chóng xoay tròn, cũng có chút khẩn trương, nhưng cũng chỉ hoàn toàn là do không khí kéo theo, cô không sợ chuyển tới cô, bởi vì Hoắc Ngập đã nói rồi, sẽ không đến phiên cô uống rượu.
Nhưng nĩa xoay vài vòng rồi chậm rãi dừng lại, đầu nĩa chậm rì rì mà dừng, chỉ hướng về phía cô…
Tim Lâm Kiều cũng dừng lại theo, hoàn toàn sửng sốt, Hoắc Ngập ngồi bên cạnh, thong thả ung dung nói một câu, “Tính giờ, 20 giây.”
Lâm Kiều còn chưa kịp phản ứng, người bên cạnh đã duỗi tay ra, trực tiếp ôm chầm lấy cô.
Lâm Kiều bị anh kéo lại, trực tiếp nhào vào trong lòng ngực anh, tay chống trên chân anh muốn đứng dậy.
Hoắc Ngập ôm chặt eo cô, trực tiếp áp vào sô pha, cúi đầu hôn xuống.
Lâm Kiều nhìn mặt anh đột nhiên tới gần, tim chợt căng thẳng, đầu óc ngốc đi, bên tai truyền đến giọng nói sợ hãi của Cố Ngữ Chân, “Lớp trưởng… Lâm…”
Còn có một câu của Lý Thiệp, “Mẹ nó.”
Hoắc Ngập đè nặng cô, không cho cô động đậy, tay đang ôm ở bên hông chậm rãi di chuyển lên trên, xoa gương mặt cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thái dương của cô, cánh môi hơi thay đổi góc độ.
Nếu không phải ngón tay của anh đang đè trên khóe môi cô, chắc cô cũng cho rằng bọn họ thật sự đang hôn nhau.
Anh hôn lên ngón tay của mình, môi cách môi cô một khoảng cách nhỏ, nhưng mà dựa gần như vậy, đến hô hấp cũng quyện vào vào nhau, hơi thở cực nóng của cánh môi như có như không đυ.ng vào, thậm chí có thể có ảo giác nếm ra cánh môi mềm ấm, làm tim ngứa khó nhịn.
Lâm Kiều khẩn trương ngừng cả thở, nắm chặt vạt áo của anh, không biết làm sao.
Ghế lô trầm mặc vài giây, rồi sau đó là tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, trong đó tiếng đếm ngược ầm ĩ càng rõ ràng hơn, “Mười, chín, tám, bảy… Ba, hai…”
Lâm Kiều sốt ruột chờ đến một, nhưng chờ mãi cũng không thấy, cô vô cùng căng thẳng, gắt gao nắm chặt vạt áo anh, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Mi mắt hơi cụp của Hoắc Ngập nhẹ nhấc lên, đối diện với tầm mắt của cô, đột nhiên nhẹ chớp mắt, mang theo ý cười xấu xa như có như không, cánh môi hơi chuyển động góc độ, cánh môi mềm ấm đυ.ng phải môi cô.
Đầu óc Lâm Kiều “Oanh” một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Tên yêu tinh Hoắc Ngập này mẹ nó thật sự quyến rũ gãy chân a a a a a tôi đi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.