Là Họa Không Thể Tránh

Chương 42:




Lâm Kiều cứng đờ đứng im, đột nhiên một nữ sinh xông vào sân bóng rổ, bước nhanh chạy đến trước mặt Hoắc Ngập, khom lưng đưa bức thư trong tay mình sang.
“Á!” Trên sân thể dục toàn tiếng ồn ào.
Lâm Kiều thấy nữ sinh phía trước kinh ngạc cảm thán, “Chắc là thư tình nhỉ?”
“Còn gì nữa, đương nhiên là thư tình rồi, chứ chẳng lẽ lại là bảng kiểm điểm à?”
“Nữ sinh lớp nào không biết, bạo dạn ghê, trước mặt nhiều người như vậy mà lại đưa thư tình.”
“Bạo dạn như vậy thì mới có cơ hội, không nhìn thấy Hoắc Ngập đang nhận thư tình sao?”
Lâm Kiều nhìn Hoắc Ngập nhận lấy thư tình, hình như còn lễ phép nói một câu cảm ơn, nữ sinh kia đỏ mặt chạy đi.
Hoắc Ngập cầm lá thư màu hồng phấn, nhìn thoáng qua bên này.
Nháy mắt có người tưởng bạn gái của anh ở chỗ này, đều theo tầm mắt Hoắc Ngập nhìn sang, tìm ở bên chỗ Lâm Kiều.
Lý Kỳ Kỳ cũng nhìn quanh, nhìn về phía mấy nữ sinh phía sau Lâm Kiều.
Đột nhiên Lâm Kiều lại không dám đứng đây nữa, “Kỳ kỳ, tớ về trước để trực nhật, nếu muộn quá thì sẽ không kịp đến nhà ăn ăn cơm.”
Lý Kỳ Kỳ nghe vậy vội vàng gật đầu, “À à được, cậu đi đi.”
Lâm Kiều không nhìn sân thể dục, nhanh chóng xoay người xuyên qua đám người về phòng học.
Trận bóng rổ còn chưa kết thúc, trong phòng học cũng không có ai, người làm trực nhật cũng chưa quay về.
Lâm Kiều đi tới chỗ của mình chống cằm ngây ngốc, hồi lâu, mới chậm rãi vững vàng nỗi lòng, đứng dậy đi lấy chổi quét rác.
Một lát sau, bên ngoài phòng học truyền đến tiếng vang, có người đi về phía bên này.
“Vừa rồi có phải Cao Tự lại ra chiêu đểu hay không, tôi thấy vị trí khuỷu tay của anh ta không đúng.”
“Đúng vậy, lúc trước tôi cũng đã từng đánh bóng rổ với anh ta, anh ta cũng không phải đánh như vậy, hôm nay rõ ràng là cố ý.”
Lâm Kiều không chú ý đến tiếng thảo luận ở bên ngoài, đám người đi vào mới phát hiện có bạn học trong lớp.
Đi vào chính là Hoắc Ngập cùng hai bạn nam phía sau.
Lâm Kiều đang quét rác ở lối đi nhỏ giữa tổ một và tổ hai, không thể tránh né Hoắc Ngập đang đi tới.
Anh cầm áo khoác đồng phục cùng nước khoáng, trong tay còn có một bức thư màu hồng phấn.
Tầm mắt của cô nhìn về phía bên trái, Hoắc Ngập vừa lúc đi về phía đó, cô vội vàng quay sang phải, anh cũng sang phải.
Cô nâng mắt, đυ.ng phải tầm mắt anh nhìn tới, tóc đen của anh mướt mồ hôi, vừa thấy đã biết là đang rất nóng, đến tầm mắt cũng làm người khác cảm thấy nóng theo.
Lâm Kiều nắm chặt cây chổi, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhường anh đi trước.
Hoắc Ngập vừa từ bên người cô đi qua, trong mơ hồ cũng cảm giác được gió nóng anh mang tới, anh đi về chỗ, tùy ý đặt đồ trong tay lên bàn.
Hai bạn nam kia đều là người cùng tổ với cô, quay về để quét tước vệ sinh, động tác đặc biệt nhanh, vừa đến đã cầm lấy cây lau nhà, trực tiếp đi ra bên ngoài hành lang lau sàn, một người khác lấy giẻ lau đi lau gạch men sứ ở bên ngoài, một bên nói chuyện, một bên làm việc của mình.
Trong phòng học quá yên tĩnh, chỉ có hai người là cô cùng Hoắc Ngập, sợ là tiếng động rất nhỏ, cũng không thể xem nhẹ sự tồn tại của anh.
Lâm Kiều quét rác, không thể tránh né được chỗ của anh, có chút không được tự nhiên.
Anh cầm vở quạt gió trong chốc lát, duỗi tay mở ra bức thư màu hồng phấn, yên tĩnh mà xem.
Lâm Kiều thu hồi tầm mắt, nhanh chóng quét xong, đi trở về chỗ vệ sinh thả chổi về chỗ, lấy cây lau nhà chuẩn bị lau sàn.
“Kẹo ăn chưa?”
Anh đột nhiên mở miệng.
Lâm Kiều quay đầu nhìn lại, Hoắc Ngập từ bức thư ngẩng đầu nhìn cô, hiển nhiên là đang hỏi cô.
Lâm Kiều nhớ tới kẹo bông gòn còn đang cất trong túi, vốn là đã nhét ở dưới gối đầu, nhưng giữa trưa khi đến đây, lại vẫn lấy ra, nghĩ muốn trả anh.
Hiện tại đúng là thời cơ tốt.
Hô hấp của cô hơi loạn, duỗi tay lấy kẹo bông gòn ở trong túi ra, đi đến bên bàn học của anh, đưa kẹo bông gòn sang, “Kẹo này vẫn nên trả lại cậu, tôi không thể nhận.”
“Vì sao?” Có lẽ Hoắc Ngập cũng không thấy lạ, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu.
Lâm Kiều nói không nên lời, cô cảm thấy khi cầm cái kẹo này, suy nghĩ liền rối loạn, loạn làm cô cũng không thể hiểu rõ.
Cô cần phải bình tĩnh một chút.
Hoắc Ngập duỗi tay lấy kẹo về, tùy tay xé mở, một lần nữa lại đưa tới, dịu dàng cười, “Tôi không thích đồ ngọt, nếu chị trả lại, tôi cũng chỉ có thể vứt bỏ.”
Vậy thì rất đáng tiếc, kẹo đẹp như vậy.
Lâm Kiều nhấp môi dưới, không muốn lãng phí lương thực, nên vẫn duỗi tay cầm lấy kẹo, cắn một miếng, đẹp mà ăn cũng ngon.
Một miếng cắn xuống mềm như bông, vào miệng là tan, thật sự như đang cắn bông.
Hoắc Ngập nhìn cô ăn, khóe môi hơi cong lên, đứng dậy đi đến bên thùng rác, ném vỏ giấy kẹo vào đó, “Làm xong bài thi rồi chứ?”
Lâm Kiều ăn kẹo gật đầu, “Rồi.”
“Lấy tới đây tôi nhìn xem, có vấn đề gì tiết tự học buổi tối lại dạy chị.”
Lâm Kiều lên tiếng đáp, xoay người đi về chỗ ngồi, lấy bài thi ra đưa cho anh.
Hoắc Ngập cầm lấy bài thi, nhìn về phía lời giải cô viết phía sau.
Đôi mắt Lâm Kiều theo bản năng nhìn sang bức thư anh đặt trên bàn, chữ phía trên rất thanh tú, vừa nhìn đã biết là viết rất dụng tâm.
Lâm Kiều không nhìn nhiều, thu hồi tầm mắt, cắn một miếng kẹo to, chuẩn bị một miếng cuối cùng giải quyết nốt, rồi đi trực nhật tiếp.
“Ăn ngon không?”
Lâm Kiều sửng sốt, nhai kẹo, “Ăn ngon.”
Hoắc Ngập bỗng nhiên từ bài thi ngước mắt nhìn lên, cười nhẹ, “Thật không?”
Lâm Kiều nhìn anh cười mà ngây người, anh đã duỗi tay tới, lấy đi kẹo bông gòn trong tay cô.
“Vậy tôi nếm thử.”
Anh lấy đi kẹo, cắn xuống chỗ kẹo còn thừa, nếm hương vị, “Quá ngọt.”
Lâm Kiều nhìn cây gậy trụi lủi trong tay anh, rồi nhìn về phía môi anh, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Hoắc Ngập ăn kẹo, ngước mắt nhìn sang, hơi nhướng mày, “Làm sao vậy, tôi ăn một miếng cũng không được?”
“… Tôi đã cắn rồi.”
“Có quan hệ gì, chúng ta cũng đã hôn rồi.” Hoắc Ngập cười nói một câu.
Tim Lâm Kiều đập lỡ một nhịp, hoàn toàn không thể thản nhiên giống như anh được, cô hiện tại cũng không thể coi anh là em trai được nữa, thậm chí không dám đối diện với anh.
Trong phòng học không có bạn học khác, chỉ có tiếng nói chuyện bên ngoài.
Lâm Kiều nghiêm túc mở miệng, “Vì sao cậu lại hôn tôi?”
Hoắc Ngập cười khẽ ra tiếng, “Bởi vì không chịu đựng nổi đó chị, nên tôi không cẩn thận đυ.ng phải.”
Lời nói của anh mang theo ý cười, như đang nói thật.
Lâm Kiều hơi sửng sốt, có chút mờ mịt, “Thật sự do không cẩn thận sao?” Nhưng anh lúc ấy còn cười với cô, như đang cố ý…
Hoắc Ngập cười nhẹ một tiếng, “Nói như vậy, chị cũng tin?”
Lâm Kiều hơi luống cuống.
Hoắc Ngập nhìn sang, giọng nói nhẹ như có móc nhỏ nhẹ nhàng đảo qua ngực, có chút ngứa ngay, “Tôi thấy chị đáng yêu nên mới nhịn không được hôn một chút, chúng ta cũng không phải chị em ruột, em trai hôn chị thì có vấn đề gì à?”
Anh nói rõ ràng, giống như chỉ đang biểu đạt yêu thích bình thường.
Nhưng cho dù không phải chị em ruột, thì cũng không thể hôn nhau mà?
Đầu óc Lâm Kiều loạn cào cào, cô luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng Hoắc Ngập lại nói rành mạch, cứ như chỉ là một việc rất bình thường, có lẽ là cô ít thấy việc lạ.
Nỗi lòng của Lâm Kiều bỗng nhiên chậm rãi bằng phẳng lại, không còn khẩn trương như trước.
Hoắc Ngập lại nhìn cô cười.
Lâm Kiều nắm chặt cây lau nhà trong tay, “Làm sao vậy?”
Tóc mái của Hoắc Ngập còn chưa khô, mặt mày lại bởi vì hơi ướt mà càng thêm thâm thúy, anh giơ tay vén tóc lên, ngón tay thon dài xuyên qua tóc đen, tầm mắt thật sâu nhìn về phía cô, “Chị hỏi tôi vấn đề này, là do thích tôi sao?”
Lâm Kiều nhìn anh, hơi hoảng hốt, “… Không có.”
“Vậy đúng rồi.” Anh dựa lưng vào ghế, nhìn sang, “Khi hôn sẽ có cảm giác khác lạ, chị lại không có cảm giác với tôi, vậy sao hôn tôi lại phải luống cuống?”
Lâm Kiều nhất thời nghẹn lời, cắn môi dưới, đột nhiên không biết nên nói như thế nào.
Giống như nói thế nào, cũng không đúng lắm…
“A Ngập.” Bên ngoài phòng học có người gọi một tiếng.
Người đi vào là Tô Nhạn, trong tay cầm theo túi, thấy trong phòng học chỉ có hai người bọn họ, bước chân hơi dừng, mới cười đi vào, “A Ngập, đồng phục của cậu tôi đã giặt sạch rồi, mang tới trả lại cậu, cậu yên tâm, tôi giặt hẳn ba lần, tuyệt đối sạch sẽ.”
Lâm Kiều cười với Tô Nhạn một cái, lấy cây lau nhà đi về phía nhà vệ sinh.
Hoắc Ngập duỗi tay nhận lấy túi cô ấy đưa, “Cảm ơn, vất vả rồi, thật ra cũng không cần vất vả đi giặt như vậy.”
Tô Nhạn thấy anh cầm lấy túi mới buông tay, lúc trước anh đã từng nói là không cần giặt, nhưng do cô không còn cớ khác để đến tìm anh, chỉ có thể giặt sạch đồng phục đưa tới, cũng là vì muốn nỗ lực một phen.
Tô Nhạn nhìn Lâm Kiều đi ra ngoài, nhìn về phía anh cười hỏi, “Cơm chiều có muốn cùng đi ăn hay không, tôi còn chưa ăn cơm, đói chết mất.”
“Lần sau đi, tôi vừa đánh bóng rổ xong, muốn về tắm rửa.” Hoắc Ngập nghe vậy từ chối, không cho người ta thời giờ kéo dài.
Lâm Kiều cách xa phòng học, không hề nghe được cuộc trò chuyện kia, cô tới nhà vệ sinh giặt cây lau nhà, lúc quay về, Tô Nhạn đã đi rồi, Hoắc Ngập vẫn còn ở lại chỗ xem bài thi của cô.
Hai bạn nam kia đã dọn dẹp vệ sinh xong đi rồi.
Lâm Kiều không biết nói gì, đơn giản đẩy nhanh tốc độ lau sàn, vệ sinh xong, về lại chỗ sửa sang lại cặp sách, nhìn về phía anh, cánh môi giật giật muốn mở miệng, “Tôi đi tới nhà ăn trước.”
“Ừ.” Hoắc Ngập gật đầu lên tiếng.
Lâm Kiều đeo cặp sách, đi xuống dưới lầu, đi nhanh hơn ngày thường rất nhiều.
Cô sợ phải xuống lầu cùng lúc với Hoắc Ngập, bởi vì cô căn bản không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với anh.
Chờ khi tới nhà ăn, chuẩn bị gọi món ăn, cô mò trong cặp sách lại không thấy thẻ nhà ăn đâu.
Nhớ tới lúc ăn cơm giữa trưa hình như cô đã bỏ vào túi áo.
Sẽ không rơi ở phòng học chứ?
Cô nhìn đồ ăn nóng hầm hập trước mặt, chỉ có thể xoay người quay về, cũng may khi về phòng học, bên trong đã không còn ai.
Vị trí của Hoắc Ngập cũng trống không, hẳn là đã đi rồi.
Cô ở phòng học tìm khắp nơi, lại không tìm thấy thẻ cơm của mình, lại một đường tìm sang bên nhà vệ sinh, chỉ là đi tìm cả một đường, cũng không thấy dấu vết của thẻ cơm.
Cô thở dài, vừa nhấc đầu lại thấy một chiếc túi trong thùng rác, trong túi sạch sẽ lộ ra một phần vải quần áo, giống y áo đồng phục trên người cô, còn có một bức thư màu hồng phấn.
Thư là người khác đưa cho Hoắc Ngập, túi là Tô Nhạn mang tới, bên trong là đồng phục của Hoắc Ngập.
Hiện tại vào thời gian này, rác rất nhanh sẽ bị người ta thu đi, nếu không phải cô mất thẻ cơm quay về tìm, căn bản không có cơ hội thấy.
Thư tình cô có thể tự hiểu, thích thì không thể miễn cưỡng, chỉ là người ta giặt giúp đồng phục tận ba lần, cũng không xem mà ném vào thùng rác?
Cô dừng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy anh có chút xa lạ.
Đây thật sự không phải là việc anh sẽ làm, hoặc là nói, anh vốn không có tính cách dịu dàng như vậy, nên có thể làm ra hành động đó…
Vừa rồi rõ ràng là anh cười nhận lấy đồng phục…
Lần này Lâm Kiều lại xuất hiện cảm giác không khoẻ, xưa nay mạnh liệt chưa từng có, cô nhìn đồng phục trong thùng rác, ngẩn ra thật lâu.
Đột nhiên nhớ tới Lý Kỳ Kỳ đã từng nói, Hoắc Ngập là một người vô cùng hoàn mỹ, anh không có một chút khuyết điểm nào, một người hoàn mỹ liệu có thật sự tồn tại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.