Lâm Kiều nhận thấy được điểm này, khi nhìn anh lại khẩn trương hơn, không nhìn anh lại càng khẩn trương, nghe thấy anh cười khẽ cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.
Bánh Trôi Nhỏ vốn đang ở trên đùi cô kêu meo meo, thấy Hoắc Ngập tới gần, đã nhanh chóng ngoan ngoãn ghé vào trên đùi cô, vô cùng yếu đuối.
Hoắc Ngập dứng dậy, về lại ghế ngồi xuống, bình thường hỏi: “Đào được gì rồi?”
Tiếng tim Lâm Kiều đập giống như át đi giọng nói của anh, “Chưa đào được gì hết.”
“Cho chị cơ hội, vẫn không thắng được, nếu còn thua thì phải nhận phạt.”
Nhận phạt?
Lâm Kiều bỗng nhiên nghĩ đến trò chơi hôm ở KTV, trong lòng hơi hoảng hốt, “Phạt gì?”
Hoắc Ngập duỗi tay tới, ngón trỏ hơi cong, nhẹ nhàng búng lên trán của cô, cười nói: “Búng trán đi.”
Lâm Kiều bị anh búng lên trán, tuy rằng không đau, nhưng đôi mắt lại theo bản năng chớp chớp, hồi lâu sau cô mới nghĩ đến nói chuyện, “Nhưng tôi còn chưa thua, cậu đã búng.”
Hoắc Ngập cười khẽ, duỗi tay vén tóc lên rồi tới gần, thanh âm nhợt nhạt, “Vậy chị có thể búng lại.”
Lâm Kiều nhìn gương mặt đẹp của anh đột nhiên tới gần, nỗi lòng nhảy dựng, đột nhiên suy nghĩ, anh là người tốt đẹp như vậy, về sau sẽ có bạn gái, có phải cũng sẽ dịu dàng cùng cô ấy chơi trò chơi như vậy hay không?
Lâm Kiều vì ý tưởng đột nhiên nhảy ra này mà sửng sốt, vội vàng lắc đầu ném ra ngoài, không dám nhìn anh.
Tống Phục Hành chuyển trường, Kha Kiến Thông nằm viện, thời gian rất nhanh đã trôi qua, mọi người cũng chỉ ngẫu nhiên nhắc lại chuyện này.
Tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu, Lâm Kiều cùng Cố Ngữ Chân tới phòng học, đột nhiên nhớ ra là quên mang sách luyện tập, chỉ có thể để Cố Ngữ Chân đi trước còn mình về phòng ngủ lấy.
Trên đường đi về, trong mơ hồ hình như nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Ngập ở phía trước, cô đi chậm lại một chút.
Bạn học bên cạnh đi ngang qua nói hăng say, “Kha Kiến Thông lớp bên cạnh đã trở lại, còn nói muốn phế bỏ một bàn tay của Tống Phục Hành, cũng đến cạn lời, đầu cũng đã bị người ta đập cho nở hoa, còn lên giọng như vậy.”
“Nhà cậu ta giàu, đương nhiên không sợ, cũng may nhà Tống Phục Hành cũng giàu, nếu là người thường, vướng phải loại chuyện này tuyệt đối sẽ bị bắt nạt đến chết.”
“Sáng nay Kha Kiến Thông còn đi tìm lớp trưởng lớp hai, chắc là muốn hỏi trường Tống Phục Hành chuyển tới, không biết lại định gây ra chuyện gì nữa đây?”
“Tống Phục Hành chuyển tới trường học nào? Tốt nhất đừng để bị tìm được, Kha Kiến Thông tuyệt đối không có ý để yên, nhà cậu ta không quản được cậu ta, nếu thật sự xảy ra chuyện thì đã chậm rồi.”
“Người như Hoắc Ngập lịch sự dịu dàng lại dễ nói chuyện, nói không chừng thật sự sẽ bị Kha Kiến Thông làm cho sợ tới mức mà nói ra mất, trong nhà Tống Phục Hành có giữ kín lợi hại như thế nào cũng vô dụng.”
Lâm Kiều nghe vậy hơi dừng bước chân, buổi sáng hôm nay cô có thấy Kha Kiến Thông, trên đầu còn quấn khăn trắng, đã vội vã về trường học, có thể thấy được lòng trả thù nặng bao nhiêu.
Tống Phục Hành đã chuyển trường, cậu ta lại tìm tới Hoắc Ngập, chắc là thấy anh dễ nói chuyện, nếu như không hỏi ra được, khó tránh khỏi sẽ trút tức giận lên người anh.
Lâm Kiều có chút lo lắng, xoay người xuống lầu.
Nhưng vừa mới đảo mắt, đã không thấy bóng dáng của Hoắc Ngập đâu nữa, vừa rồi vẫn còn thấy…
Lâm Kiều tìm một vòng cũng không tìm thấy, tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu, trên đường không còn mấy người, cô chỉ có thể về phòng học trước.
Cô ngồi xuống không bao lâu, bạn học trong phòng học cũng lục tục đến đông đủ, Hoắc Ngập cũng đã tới, anh đưa đồ uống trong tay cho Lý Thiệp.
Lý Thiệp nhận, “Được đấy, của cậu đâu.”
“Không khát.” Hoắc Ngập về chỗ ngồi, dáng vẻ ôn hòa.
Hóa ra là mua nước uống giúp Lý Thiệp, khó trách đã không thấy tăm hơi.
Lâm Kiều thấy anh không có việc gì cũng không nghĩ nhiều nữa, quay đầu nghiêm túc làm bài tập.
Mấy ngày nay Hoắc Ngập có phụ đạo cho cô, trên cơ bản cô đã có thể tự mình làm được bài, tuy rằng tốc độ không nhanh lắm, nhưng cọ tới cọ lui cũng có thể giải ra.
Cô càng ngày càng thấy ngại khi đi hỏi anh bài tập, bởi vì cứ nghe được giọng nói dịu dàng của anh thì sẽ thất thần, thậm chí có đôi khi tiếng tim đập còn lấn át cả giọng nói của anh.
Làm cô không tĩnh tâm để học tập được…
Lâm Kiều làm bài xong, cũng không đi hỏi anh, tự mình cân nhắc cả đêm, miễn cưỡng có thể viết ra đại khái các bước giải.
Đang vui sướиɠ vì mình có tiến bộ, ngày hôm sau tiết tự học buổi sáng lại có chuyện lớn xảy ra.
Lưu Hữu Dung vừa đến lớp đã bị gọi đi luôn, mở hội nghị khẩn cấp giữa các chủ nhiệm lớp, tiết tự học hoàn toàn không có ai quản, trong phòng học cãi cọ ồn ào.
“Kha Kiến Thông đã xảy ra chuyện.” Một bạn nam đi sang lớp bên cạnh hỏi thăm chuyện, khi quay về mặt bị dọa trắng bệch, “Ngày hôm qua Kha Kiến Thông không về ký túc xá, mấy người trong phòng ngủ cho rằng cậu ta lại đi ra ngoài chơi, nên không để ý, kết quả buổi sáng hôm nay được phát hiện là bị nhốt ở trong phòng thiết bị.”
Lâm Kiều nghe thấy những lời này liền nhìn sang, loại phương pháp trả thù này, làm người ta sởn tóc gáy…
“Trong phòng thiết bị, vậy cậu ta chết chưa?!”
“Không có! Là bị nhốt cả đêm trong đó nên sợ hãi.”
“Ôi mẹ, cậu làm tôi sợ muốn chết!” Một nam sinh duỗi tay vỗ ngực.
Nam sinh khi quay về sắc mặt có chút khó coi, “Tôi cảm thấy cùng với việc cậu ta sắp chết cũng không khác nhau lắm, khi Kha Kiến Thông được đưa ra ngoài chân cũng đứng không vững, sắc mặt trắng xanh, hỏi tình huống của cậu ta thế nào cũng không dám nói chuyện, cứ mở miệng nói mình sợ chết gì đó, ngớ ngớ ngẩn ngẩn, cứ như đầu óc có vấn đề.”
“Bị đánh hả?”
“Không phải, không có một chút thương tích nào, toàn thân trên dưới đều hoàn hảo!”
“Vậy chắc đã bị dọa rồi, bị nhốt ở trong phòng thiết bị cả đêm đúng là rất dọa người, buổi tối xung quanh chỗ đó cũng không có người đi qua, sao tự nhiên cậu ta lại chạy tới nơi đó làm gì không biết?”
“Là bị người khác nhốt đấy, cửa phòng thiết bị đã bị khóa lại từ bên ngoài, không biết bị ai cố ý khóa lại, trên giá bóng rổ còn để một cái máy phát âm nhỏ, mở cả đêm kể chuyện ma.”
“Mẹ kiếp, trò đùa này cũng ghê quá đi, nếu là tôi chắc cũng bị hù chết.”
Lâm Kiều nghe xong luôn cảm giác thấy không đúng, lần này đã không phải đơn thuần là trò đùa, nếu lại nặng tay thêm một chút, đó chính là án mạng.
Lâm Kiều có chút thất thần, giữa trưa khi quay về phòng ngủ, mọi người cũng đang thảo luận.
“Mấy cậu nói Kha Kiến Thông thật sự là bị chuyện ma dọa sợ chết sao?”
Đường Văn Toàn có chút không tin, “Tớ cảm thấy nếu là nữ sinh bị nhốt ở trong phòng thiết bị nghe chuyện ma cả đêm thì có khả năng sẽ bị dọa sợ, nhưng nam sinh thì cũng không đến mức đó chứ, hơn nữa nếu cậu ta không muốn nghe, hoàn toàn có thể bịt kín lỗ tai lại mà?”
“Không phải, tay chân cậu ta đều bị trói lại, không nghe cũng không được.” Lục Y Y vội vàng hạ thấp giọng nói, hình như có chút sợ hãi, “Hơn nữa buổi sáng hôm nay lúc cậu ta được cứu ra sắc mặt tái nhợt, bạn lớp tớ có thấy, hình như bị dọa không nhẹ.”
Đường Văn Toàn cùng Cố Ngữ Chân nghe vậy đều có chút sợ hãi, thứ này mà cứ tưởng tượng sâu thêm, thật sự có chút đáng sợ.
Lục Y Y đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Các cậu có biết trước kia có người từng dùng thính giác làm một người khác phát điên hay không? Chính là mỗi ngày khi đi ngủ, bên tai lại có tiếng bi đập vào nhau, người kia đi sang hỏi hàng xóm, không ai thừa nhận, nhưng cứ đến buổi tối âm thanh đó lại xuất hiện. Người kia nghe lâu rồi sinh ra ảo giác, tự mình dọa mình điên, về sau mới phát hiện là có người cố ý vào thời gian đó chơi bi, mục đích chính là hại hắn. Tớ cảm thấy hai cách làm này khá giống nhau, Kha Kiến Thông rốt cuộc đã đắc tội với ai, Tống Phục Hành cũng đã chuyển trường, ai sẽ đi ra chỉnh cậu ta?”
“Kha Kiến Thông kiêu ngạo như vậy, cũng đắc tội nhiều người, trong trường nhiều học sinh như vậy, căn bản không tra ra là ai được, đây là tự làm bậy không thể sống rồi?”
Lâm Kiều nghĩ ra gì đó đột nhiên đứng lên, ba người dừng nói chuyện.
Cố Ngữ Chân: “Kiều Kiều, cậu sao vậy?”
Lâm Kiều có chút thất thần, “Tớ đột nhiên nhớ ra, bình nước còn để ở dưới lầu, tớ đi xuống lấy.”
“À ừ.”
Lâm Kiều mở cửa phòng ngủ, ra khỏi ký túc xá, lại nhịn không được chạy về phía sân thể dục.
Còn chưa tới thời gian nghỉ trưa, trên sân thể dục có rất nhiều học sinh, chơi bóng rổ, nói chuyện phiếm đi dạo, đặc biệt náo nhiệt.
Lớp một ngày hôm qua có một tiết thể dục vào tiết cuối, sau khi tan học, phòng thiết bị sẽ không có ai qua lại nữa, Kha Kiến Thông vào tiết thể dục vẫn còn ở đó, nhưng khi tan học lại không thấy đâu.
Tất cả học sinh được tự do hoạt động đến tiết tự học buổi tối, nếu không ai vắng trong tiết tự học buổi tối, như vậy thời gian đó sẽ có phạm vi trong hai giờ từ sau khi tan học đến tiết tự học buổi tối.
Lâm Kiều đi tới gần phòng thiết bị, cửa phòng thiết bị đã bị khóa, không có cách nào để đi vào.
Cô hơi ước lượng bước chân, xuyên thấu qua khe hở giữa cánh cửa mà nhìn vào bên trong.
Bên trong không hề loạn như cô tưởng tượng, ngoại trừ trên đất đầy tro bụi, thì cũng không còn dấu vết dư thừa, chỉ có một chỗ tương đối sạch sẽ, hẳn là chỗ Kha Kiến Thông nằm tối qua.
Cô cẩn thận quan sát bố cục bên trong, giá dựa tường bóng rổ, cái giá rất cao, trong phòng thiết bị không có bất luận đồ gì có thể lót chân.
Với độ cao này thì nữ sinh chắc chắn không thể với tới, chắc hẳn phải là một nam sinh rất cao, duỗi tay có thể để lên, chiều cao hẳn phải từ 1m78 trở lên.
Trên mặt đất có một chai nước khoáng, được đặt ngay ngắn ở đó, bên trong trống rỗng, còn có một chồng khăn giấy được để ở trong góc.
Người này ngày thường nhất định rất chú trọng sạch sẽ, ở dưới tình huống hoảng loạn lúc nào cũng có thể có khả năng bị người khác phát hiện, mà còn có thể đặt chai nước ngay ngắn như thế kia, như vậy có thể thấy rõ tố chất tâm lý của người này mạnh đến đáng sợ.
Lâm Kiều trong lòng trầm xuống, cẩn thận đánh giá vài lần.
Tuy rằng đều là những đồ vật rất bình thường, nhưng cô lại không thể nghĩ ra chính là, vì sao khăn giấy còn gấp lại đặt đến ngăn nắp như vậy?
Người bình thường dùng khăn giấy nhiều nhất là lấy khoảng hai tờ, hơn nữa cũng chỉ tùy tiện mà rút, một chồng như vậy còn bị dính nước, dùng để lau tay hình như có chút kỳ lạ?
Chỉ một buổi chiều, toàn trường đã truyền khắp nơi, Kha Kiến Thông rất có bản lĩnh, dường như đã làm toàn trường nhớ kỹ tên của cậu ta, mỗi lần có chuyện thì sẽ là chuyển lớn.
Lưu Hữu Dung mở máy chiếu chiếu hình ảnh ổ khóa cùng ảnh chụp máy phát âm, mỗi lớp trong trường đều phải đối chiếu một lần.
Trò đùa của học sinh này rất thông minh, hoàn toàn tránh được camera, lợi dụng triệt để bố cục trong trường học.
Ở ảnh đầu tiên căn bản không chụp được ai, phạm vi này thật sự quá lớn.
Hiệu trưởng cảm thấy chuyện như vậy, tốt nhất là có thể tự giác đứng ra nhận sai, việc liên tiếp như thế này nếu mà làm lớn lên, thanh danh của trường học cũng không còn giữ được.
“Nếu các bạn học ai đã từng gặp loại khóa cùng máy phát âm như thế này ở đâu, cần phải nói cho giáo viên, về vấn đề khác, nếu trò đùa này là từ một học sinh nào của lớp chúng ta, tôi hy vọng em đó có thể tự mình chủ động thừa nhận, không nên chờ đến khi trường học điều tra ra. Bạn học Kha Kiến Thông đã nghiêm trọng đến việc phải đi trị liệu tâm lý, hành vi lần này thật sự quá nguy hiểm, nói đùa cũng phải có mức độ!”
Bầu không khí trong lớp quá áp lực, mặc dù không ai tham dự việc như vậy, cũng cảm giác được tính nghiêm trọng của chuyện lần này, cũng đã phải đi trị liệu tâm lý, quỷ mới biết Kha Kiến Thông ở trong phòng thiết bị đã xảy ra chuyện gì.
Hiện tại còn chưa biết là ai, liền tương đương với việc xung quanh bất luận ai cũng có khả năng là người khởi xướng trò đùa dai này, vậy thật đáng sợ, không hoảng sợ nhân tâm mới là kỳ quái.
Lâm Kiều nhìn ảnh trên máy chiếu, đầu óc hoàn toàn ngốc đi.
Ổ khóa này cô đã từng thấy một cái giống y như đúc, ở trong phòng Hoắc Ngập…
Cô nhìn về phía Hoắc Ngập, mặt mày nhìn rất sạch sẽ, không có một chút sợ hãi hay chột dạ nào.
Lâm Kiều nhịn không được nhíu mày, cô cảm thấy một ổ khóa không thể chứng minh được gì, chỉ là phản ứng của anh không đúng.
Anh quá bình tĩnh, không có phản ứng gì, thậm chí không có chút kinh ngạc, dẫu ổ khóa trên ảnh giống y hệt như ổ khóa trong ngăn bàn của anh.