Là Họa Không Thể Tránh

Chương 52:




Toạ đàm sắp bắt đầu, trong hội trường đã ngồi rất nhiều người, chỉ còn rải rác mấy chỗ ghế trống.
Lâm Kiều đi vào liền tìm Cố Ngữ Chân khắp nơi, Vu Huy Dương thấy cô, duỗi tay ra hiệu, “Lâm Kiều, ở chỗ này.”
Lâm Kiều thấy cậu ta, liền đi tới chỗ đó, Vu Huy Dương chắc đã tới rất sớm, vị trí này rất tốt, sẽ không quá xa cũng sẽ không quá gần.
Lâm Kiều đi đến ngồi xuống “Ngữ Chân đâu?”
“Cậu ấy để quên notebook trong phòng học, nên quay về lấy, đã giữ chỗ cho cậu ấy rồi”
Lâm Kiều gật đầu, sau khi chia khoa cô và Cố Ngữ Chân, Vu Huy Dương học cùng lớp, bởi vì lớp 10 đã tương đối quen thuộc, nên cậu ta thường xuyên cùng các cô thảo luận bài tập, cùng nhau học tập.
Cho nên hiện tại ngồi cùng cậu ta cũng không hề cảm thấy kỳ quái, nhưng xung quanh đều là nữ sinh ngồi cùng nữ sinh, nam sinh ngồi với nam sinh, hai người bọn họ lại ngồi cùng nhau, bên cạnh còn có ghế bỏ trống, liền cảm giác rõ ràng.
Mọi người đều đã lớp 11, yêu sớm cũng không phải chưa từng thấy, thấy nhiều cũng không trách.
Lâm Kiều không biết suy nghĩ của người khác, ngồi xuống liền đặt tài liệu lên bàn, trong chốc lát, phía sau một trận ầm ĩ, nữ sinh hàng phía sau bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Lâm Kiều quay đầu nhìn lại, là Hoắc Ngập đi vào, đồng phục vẫn sạch sẽ trắng tinh như cũ, đã xen thêm vào sự thay đổi nhỏ giữa thiếu niên cùng đàn ông trưởng thành, lại đeo lên kính mắt, có một loại hương vị nói không nên lời, anh chỉ cần an tĩnh đứng đó cũng đã làm lòng người ngứa ngáy.
Khó trách sẽ khiến cho người ta thảo luận, đúng là càng ngày càng thu hút người khác.
Lâm Kiều nhìn thoáng qua liền thu mắt về, chờ toạ đàm bắt đầu.
Hàng phía trước có ngồi một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, thái dương có lông tơ mềm mịn, cả người nhìn qua mềm mại trắng nõn.
Cô ta nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn lại, thấy Hoắc Ngập đang nhìn về nơi này, hình như đã đứng nhìn được một lát, trong lòng cô ta vui vẻ, lập tức duỗi tay, “Đàn anh, bên này có ghế trống!”
Bên trong hội trường yên tĩnh trong chốc lát, sôi nổi nhìn về phía cô nữ sinh này, vừa rồi người đi vào chỉ có một mình Hoắc Ngập, hiển nhiên là đang gọi anh.
Lâm Kiều hơi ngừng lại, nhìn về phía ghế trống bên cạnh nữ sinh, liền ở ngay hàng trước mặt cô.
Cô đang nhìn, Hoắc Ngập đã đi tới hàng ghế phía trước, duỗi tay kéo sô pha ghế xuống.
Anh đối mặt với cô, khoảng cách lại gần như vậy, Lâm Kiều cũng không nhìn về phía trước nữa, cụp mắt nhìn lên trên tài liệu.
“Đàn anh, vị trí này rất tốt đúng không, em phải tới rất sớm mới chiếm được đó.” Giọng nói của nữ sinh có sự linh động của thiếu nữ, nghe vào trong tai có ý làm nũng trời sinh, nghe mà mềm mại.
Hoắc Ngập ngồi xuống, mở miệng hỏi, “Sao em lại ở đây?”
Lâm Kiều nghe được giọng của anh lại có chút giật mình, đã lâu không nghe thấy anh nói chuyện, hiện tại chợt nghe thấy lại có chút hoảng hốt.
“Em giúp anh tới chiếm vị trí tốt mà, anh đi Hội học sinh lấy tài liệu, chắc chắn sẽ mất một chút thời gian.” Triệu Ánh Kỳ nói xong lại đột nhiên cười, có chút nghịch ngợm, “Thật ra do em thấy nhàm chán, nên muốn tới đây nghe một chút, dù sao về sau cũng cần phải nghe, nghe sớm chút cũng không có hại.”
“Ừ.” Hoắc Ngập trả lời, thânh âm của anh réo rắt mang theo dịu dàng.
Hai người ngồi cùng nhau rất xứng đôi, bên cạnh thỉnh thoảng có người đánh giá bọn họ.
Triệu Ánh Kỳ có chút hưng phấn, đột nhiên duỗi tay lấy ra một viên kẹo, đưa tới trước mặt Hoắc Ngập, “Đàn anh, anh ăn kẹo không?”
Lâm Kiều nhìn kẹo ở trong tay nữ sinh, đột nhiên nhớ tới cô cũng đã từng ở chỗ này đưa kẹo cho Hoắc Ngập, nhưng anh không thích ăn ngọt, cho nên không lấy.
Hoắc Ngập nhìn thoáng qua kẹo trong tay cô ta, duỗi tay lấy đi, hơi nâng tay lên, nghiêng đầu hỏi một câu, “Kẹo gì?”
Từ góc độ này, Lâm Kiều vừa lúc có thể thấy được bàn tay thon dài đang cầm kẹo của anh, anh hơi nghiêng mặt nhìn về phía nữ sinh, cô còn có thể thấy hình dáng sườn mặt hoàn mỹ của anh.
Triệu Ánh Kỳ thấy anh đang nói chuyện với mình, có chút khẩn trương, “Kẹo có nhân, bên trong là nhân dâu tây, là vị em thích nhất.”
Hoắc Ngập thong thả ung dung mà lột vỏ kẹo, hơi mỉm cười, “Nhìn cũng không tệ lắm.”
“Anh thích là được.” Triệu Ánh Kỳ cười vô cùng vui.
Ở khoảng cách này, rất dễ dàng nghe thấy tiếng trò chuyện của bọn họ, Lâm Kiều cũng nghe ra trong lời nói của anh rất có kiên nhẫn, anh không thích ăn kẹo, lại bởi vì do nữ sinh đó đưa, cho nên anh sẽ ăn.
Trong lòng Lâm Kiều thấy thoải mái, thu hồi tầm mắt, mở tài liệu lịch sử ra bắt đầu xem.
Toạ đàm còn chưa bắt đầu, Triệu Ánh Kỳ nhìn đông nhìn tây, chỉ về chỗ đàn piano ở góc khuất phía trước, “Đàn anh, nghe nói anh biết chơi đàn piano?”
“Ừ.”
“Vậy lần sau có thể dạy em không?”
Hoắc Ngập nhìn về phía đàn piano, không chút để ý trả lời, “Được thôi.”
Triệu Ánh Kỳ thấy anh đồng ý, có sự kích động nói không nên lời, tiếp tục cùng anh nói chuyện phiếm.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Hoắc Ngập chắc chắn là đã thích đàn em lớp 10 này rồi, nếu không sao có thể có kiên nhẫn cùng em gái này nói chuyện phiếm cơ chứ, nhìn qua là biết sợ người ta nhàm chán.
Lâm Kiều đọc đến nhập thần, hoàn toàn không hề chú ý đến chuyện đó.
Bên cạnh Vu Huy Dương thấy Lâm Kiều không để ý phía trước, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ lúc Lâm Kiều đến lớp học, cậu ta đã chú ý tới cô, vốn dĩ cậu ta yêu thầm Hứa Niệm, nhưng Hứa Niệm nhiều người theo đuổi, gia thế còn tốt, căn bản sẽ không coi trọng cậu ta.
Cho nên cậu ta lại càng thêm nghiêng về phía Lâm Kiều, tính cách của cô ngoan mềm, hoàn toàn không có sự xấu tính của những cô gái xinh đẹp.
Cậu ta chủ động đi giảng bài cho cô, chính là muốn tiếp xúc với cô nhiều hơn, chỉ là về sau, Hoắc Ngập cũng bắt đầu dạy cô làm bài.
Hoắc Ngập dạy, cậu ta cũng không còn thể đến giảng, Hoắc Ngập thật sự quá giỏi, căn bản không cho cậu ta một con đường sống.
Cậu ta vẫn luôn cho rằng Lâm Kiều sẽ ở bên Hoắc Ngập, không nghĩ tới hai người bọn họ ngược lại càng ngày càng xa cách, về sau khi chia khoa lại càng không hề liên quan, làm trong lòng cậu ta miễn bàn có bao nhiêu may mắn.
Hiện tại Hoắc Ngập có đối tượng khác, mà Lâm Kiều cũng không thích Hoắc Ngập, như vậy sẽ không còn đối thủ cạnh tranh nào hết.
Tuy rằng tình huống của gia đình Lâm Kiều không được tốt, nhưng cậu ta không ngại, tính cách ngoan là tốt rồi.
Lâm Kiều hiện tại mới lớp 11, nam sinh chú ý tới cô càng ngày càng nhiều, cậu ta phải sớm một chút xác định quan hệ với cô, miễn cho bị người khác đoạt.
Vu Huy Dương nghĩ vậy liền chủ động mở miệng hỏi, “Cậu mượn tài liệu gì vậy?”
“Một ít văn hiến.” Lâm Kiều nhẹ giọng trả lời.
Vu Huy Dương duỗi tay lật thử trang sách trong một chồng tài liệu cô đặt trên bàn, cười ra tiếng, mở miệng phun ý tốt, “Có phải cậu quá khoa trương rồi hay không, không có khả năng thi tới nhiều như vậy, tớ còn nói giữa trưa cậu sẽ chạy đi đâu, hóa ra là đi mượn thứ này.”
Không biết vì sao, Hoắc Ngập đang nói chuyện ở phía trước, bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Lâm Kiều không chú ý tới, nhìn sách tài liệu trả lời một câu, “Coi như đọc thêm sách báo bên ngoài đi, giáo viên không phải đã nói rồi sao? Tốt nhất vẫn nên hiểu biết nhiều một ít, biết được nhiều, tốt hơn so với không biết gì.”
Vu Huy Dương hoàn toàn nhận thua, “Được, cậu nói rất có đạo lý, cậu xem xong, tớ cũng muốn đọc thử xem sao.”
Không bao lâu sau, Cố Ngữ Chân liền từ bên ngoài đi vào, ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô.
Cô ấy đi tới cùng với Lý Thiệp, Lý Thiệp vừa mới tỉnh ngủ, mê mê mang mang mà đi theo sau, cũng đi theo ngồi xuống bên cạnh Cố Ngữ Chân.
Sau khi Cố Ngữ Chân ngồi xuống, thấy cậu ta cũng ngồi xuống liền nói, “Lý Thiệp, cậu đừng có ngồi ở bên cạnh tôi, nếu cậu ngủ gà ngủ gật, tôi cũng sẽ buồn ngủ theo.”
Lý Thiệp: “…”
Lý Thiệp nháy mắt đã bị ghét bỏ mà tỉnh, “Tôi phát hiện cậu rất thích nhằm vào tôi đấy nhé Cố Ngữ Chân, tốt xấu gì cũng sắp làm bạn học được hai năm rồi, lần trước mượn vở bài tập một tí, cũng sống chết túm không bỏ, hôm nay đến chỗ cũng không cho tôi ngồi.”
“Đó là bởi vì thời gian không còn kịp nữa, không có thời gian cho cậu chép, ai bảo cậu chọn khoa văn, chọn khoa tự nhiên thì đã không có nhiều chuyện như vậy.”
“Ai, tôi nếu chọn khoa tự nhiên, thành tích có thể nhìn được nữa à, mấy ông chú trong nhà còn không đánh gãy chân tôi mới lạ đấy.”
“Chọn văn chọn lý đều giống nhau, cậu cũng chả tránh khỏi tình huống bị đánh gãy chân.” Cố Ngữ Chân nhịn không được nói thầm một câu.
“Làm sao mà giống nhau được? Chữ tiếng Trung tôi đọc hiểu, nhiều ít có thể đối phó được với mấy đề…” Lý Thiệp vốn đang muốn nói tiếp, lại thấy Hoắc Ngập ngồi phía trước, hơi vươn người lên trước, “A Ngập, buổi chiều tan học đi đánh bóng rổ không.”
“Không đi.” Hoắc Ngập nhàn nhạt trả về hai chữ, dường như không có tâm trạng.
“Mấy ngày nay không biết làm gì, kêu cái gì cũng không chịu, cứ như là dượng cả* tới ý.” Lý Thiệp cũng không hiểu ra sao.
*Ở nữ sẽ là dì cả
Toạ đàm bắt đầu trong tiếng cãi cọ ồn ào, Lâm Kiều khép tài liệu lịch sử lại, chuyên tâm nghe giảng, nghiêm túc ghi nhớ điểm quan trọng, chờ khép lại notebook, toạ đàm phía trên cũng kết thúc.
Các bạn học đều lục tục đứng dậy rời đi, Lâm Kiều cũng đứng dậy cùng Cố Ngữ Chân đi về hướng Vu Huy Dương để ra ngoài, bởi vì Lý Thiệp căn bản gọi không tỉnh….
Cố Ngữ Chân có chút ảo não, Lý Thiệp quả thực chính là một con sâu ngủ, làm cô ấy cũng nhịn không được liên tục ngáp, “Toạ đàm thật buồn tẻ, tớ chả nghe vào chữ nào, cậu nghe xong hết không?”
Lâm Kiều quay đầu nói với cô ấy, “Ừ, tớ đều nghe hết, điều quan trọng đều nhớ kỹ, đợi lát nữa quay về đưa cậu xem.”
“Có Lâm Kiều chúng ta liền an tâm rồi, đi nghe tọa đàm cũng đều tập trung chú ý như vậy, chúng ta không sánh được.” Vu Huy Dương một bên đi về phía trước, một bên quay đầu lại khen.
Lâm Kiều cười, bị khen đến có chút ngượng ngùng.
Ra khỏi hội trường, Cố Ngữ Chân khoác cánh tay cô, ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi, “Lớp trưởng đang yêu đương với nữ sinh bên cạnh cậu ấy à?”
Lâm Kiều nghĩ đến vừa rồi, khẽ gật đầu, “Chắc vậy.”
“Vậy cậu…” Cố Ngữ Chân châm chước tìm câu, “Cậu đang không vui à?”
Lớp trưởng một mình ngồi cạnh nữ sinh kia, nhìn qua đã thấy quan hệ rất thân mật, lại còn ngồi phía trước Lâm Kiều, đừng nói là Lâm Kiều, đến cả người đứng ngoài xem như cô ấy cũng cảm thấy khó chịu, cũng không biết Lâm Kiều có khổ sở hay không.
Lâm Kiều không để ý, lời nói đều rất thản nhiên, “Sẽ không, họ nhìn rất xứng đôi.”
Cố Ngữ Chân lúc này mới yên tâm, Lâm Kiều chắc đã thật sự buông.
Nhưng cô ấy thì sao… Thật là đời trước chắc đã thiếu nợ tên oan gia kia mà, lớp 11 vào cùng một lớp còn chưa tính, còn thành bạn cùng bàn…
Cố Ngữ Chân đau đầu không chịu được, nhớ tới ngày mai, “Ngày mai cậu còn đi trung tâm thương mại làm thêm không?”
Từ tuần này Cố Ngữ Chân bắt đầu không thể đi được nữa, áp lực học tập của lớp 11 cũng rất lớn, trong nhà cũng không cho cô ấy đi làm thêm nữa.”
“Tớ vẫn đi.”
“Vậy cậu giúp tớ nói với quản lí một tiếng nhé, tiếp theo có khi tớ không thể đến làm được nữa.”
Lâm Kiều gật đầu, “Được, đến lúc đó tớ sẽ nói với chị ấy.”
Ngày hôm sau, Lâm Kiều tự dưng lại dậy sớm sửa soạn để đi làm thêm, không nghĩ rằng ngày xưa tinh không vạn lí là thế, lúc chiều kết thúc buổi làm thêm, ra về lại gặp mưa to.
Trời đen xì toàn bộ, mưa che trời lấp đất mà rơi xuống, làm mơ hồ toàn bộ tầm mắt, chỉ cần chạy ra ngoài một bước, chắc chắn ướt đẫm cả người.
Hai nữ sinh cùng đi làm thêm với cô cũng không mang theo ô, chỉ có thể mắc lại trước cửa trung tâm.
“Mấy cậu định về như thế nào?” Trong đó có một nữ sinh mở miệng hỏi.
“Tớ sẽ gọi xe để về.” Nữ sinh đứng cạnh Lâm Kiều mở miệng trả lời.
Lâm Kiều suy nghĩ một chút khoảng cách từ đây về trường, tiền đi gọi xe chắc sẽ hơn cả tiền đi làm thêm của buổi hôm nay.
Cô lắc đầu, “Tớ đợi mưa nhỏ hơn rồi về.”
Nữ sinh nhìn thoáng qua Lâm Kiều, cười đắc ý, mở miệng khoe khoang nói, “Thôi vậy đi, chốc lát bạn trai tớ sẽ đi xe tới đón, thuận đường đưa các cậu về luôn.”
Lâm Kiều không muốn làm phiền người ta, vừa định mở miệng từ chối, phía trước có một chiếc màu đen chậm rãi đi tới gần, rõ ràng muốn đi về phía bên này, tinh tế đến nỗi nhìn bánh xe cũng không nhìn ra được sự chuyển động, giống như đang tự động trượt mà đến, hạt mưa lớn rơi ở trên xe, quét qua thân xe liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự sang quý.
Xe ngừng ở cách đó không xa, cửa xe mở, nam sinh chân dài bước ra, cầm ô xuống xe, đi về phía các cô.
Màn mưa to như vậy làm tầm mắt mơ hồ, thấy không rõ bộ dáng, nhưng vẫn có thể nhìn ra khí chất của nam sinh này, thật hấp dẫn người khác.
Nữ sinh bên cạnh Lâm Kiều thấy mà giật mình, nhìn về phía nữ sinh kia, “Đây là bạn trai cậu?!”
Nữ sinh cúi mặt xuống, có chút khó chịu, ậm ừ nói một câu, “Không phải, bạn trai tớ còn chưa có tới, chờ một chút đi.”
Đang nói, Hoắc Ngập đã mở ô, đi đến nơi này, cách màn mưa rơi xuống ô nhìn về phía cô, “Ba để tôi tới đón chị.”
Lâm Kiều nhìn anh có chút ngơ ngẩn, không nghĩ rằng anh sẽ tới đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.