Là Họa Không Thể Tránh

Chương 65:




Hoắc Ngập ra khỏi phòng học, vài bước đã đi xuống khỏi cầu thang, cầm lấy di động gọi điện thoại.
Bên kia hành lang có mấy nữ sinh đang đi về phía bên này, “Vừa rồi mấy cậu có thấy đàn chị Lâm Kiều đi ra ngoài cùng Trần Tuyên Trùng không?”
“Thấy, nhưng sao hai người họ lại đi cùng nhau nhỉ, tớ nghe nói khi học lớp 10 còn là đối thủ một mất một còn mà.”
“Chắc đánh nhau nhiều đánh ra cả tình cảm rồi, lúc trước tớ còn nhìn thấy Trần Tuyên Trùng giúp đàn chị Lâm Kiều đối phó với lưu manh ngoài cổng trường, lớn lên đẹp trai, còn là trùm trường, chắc chắn sẽ sinh ra hảo cảm.”
Hoắc Ngập yên tĩnh nghe, mấy nữ sinh đã đi tới bên này, thấy Hoắc Ngập liền lập tức im lặng, lúc lướt qua anh, muốn nhìn lại không dám trắng trợn táo bạo nhìn, chờ đi mãi về sau, mới dám nhìn chằm chằm bóng dáng kia vài lần.
Chỉ là không rõ đàn anh ở chỗ này chờ ai, trong tay còn cầm kẹo bông gòn?
Trần Tuyên Trùng vừa lơ đãng đã lộ luôn nguyên hình, bữa cơm kế tiếp tất cả đều bị mẹ cậu ta dạy dỗ.
Lâm Kiều cũng bị bắt nghe xong một hồi, khi cơm nước xong, trời đã tối.
Tiết tự học buổi tối còn chưa kết thúc, cô một mình đi về ký túc xá, trên đường theo bản năng lấy điện thoại ra, mắt nhìn thông báo, cả ngày hôm nay không ai gọi tới.
Có cần gọi điện thoại hay không, quan tâm một chút, dù sao cũng bởi vì cô nên mới nằm viện.
Cô vào mục thông tin, ngón tay ở trên tên của Hoắc Ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn thả điện thoại vào lại túi.
Mấy cuộc điện thoại gần đây của anh, đều vào lúc cô đang học tập, nói không được vài câu.
Chắc hẳn anh cũng cảm thấy không còn thú vị, cho nên không gọi điện thoại tới nữa, hiện tại càng về tới như trước kia, sinh hoạt của cô chỉ qua lại ở trong trường, ngoại trừ học tập thì chỉ có làm bài tập, sẽ không có thêm chuyện khác.
Cô chậm rãi đi về phía trước, dưới tàng cây có đứng một người, cô hơi dừng bước chân, vừa thấy được cảm giác quen thuộc, Hoắc Ngập đã ra khỏi bóng cây, đi về phía cô, “Đi nơi nào, làm tôi đợi rất lâu.”
Lâm Kiều thấy có chút ngoài ý muốn, “Tôi có việc đi ra ngoài, sao cậu đã quay lại rồi, không phải ngày mai mới xuất viện sao?”
Hoắc Ngập đưa kẹo bông gòn trong tay tới, hơi mỉm cười, “Chị không tới gặp tôi, tôi đương nhiên muốn xuất viện trước, nếu không chị bị nam sinh khác lừa đi làm sao bây giờ?”
Lâm Kiều nghe anh nói xong còn chưa phản ứng kịp, trong mắt chỉ có kẹo bông gòn siêu to, cô chưa từng ăn cây kẹo nào lớn như vậy.
Cô duỗi tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
Hoắc Ngập thấy cô cầm kẹo cũng không có thêm động tác gì khác, “Không ăn à?”
Lâm Kiều đã ăn no rồi, cô vốn định nói mai sẽ ăn, nhưng khi đυ.ng tới ánh mắt dịu dàng của Hoắc Ngập, đột nhiên có chút nói không nên lời.
Hoắc Ngập duỗi tay lấy đi kẹo trong tay cô, xé mở, cúi người đưa tới, “Nếm thử xem.”
Lâm Kiều nhìn về phía đôi môi đẹp đẽ của anh, lại nhớ tới lần hôn môi ở bệnh viện lúc trước, có chút không dám tiếp tục đặt tầm mắt dừng trên môi mỏng của anh.
Cô nhìn thoáng qua xung quanh, duỗi tay lấy kẹo bông gòn, “Tôi vẫn nên về ký túc xá rồi ăn, ở chỗ này sẽ bị người khác phát hiện, cậu nên quay về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Cô nói xong liền muốn đi tiếp, Hoắc Ngập duỗi tay kéo cô lại, “Chúng ta đã bao lâu không gặp nhau rồi, chị cứ như vậy mà đi sao?”
Lâm Kiều nói không nên lời, xác định có chút áy náy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
Hoắc Ngập lôi kéo cô, đi tới văn phòng của Hội học sinh, ngồi lên sô pha, “Ở chỗ này ăn đi, sẽ không có ai tới.”
Lâm Kiều ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, cầm lấy kẹo bông gòn cắn một miếng, vào miệng là tan, ngọt mà không gắt, ăn ngon vô cùng.
Lâm Kiều ăn đến nỗi hơi nheo mắt lại, còn may cô có một cái bụng có thể chứa thêm đồ ăn vặt.
Hoắc Ngập cũng không quấy rầy cô, chỉ ngồi ở một bên nhìn cô ăn.
Lâm Kiều cắn mấy miếng, thấy anh nhìn cũng không thể ăn một mình, liếʍ môi, có chút tiếc nuối mà cầm kẹo bông gòn đưa tới trước mặt anh, “Cậu muốn ăn không?”
Tay Hoắc Ngập chống đầu, nhìn cô cười khẽ, “Chị đút cho tôi.”
Nơi này không có đèn, chỉ có ánh trăng mơ hồ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, giọng nói của anh dễ nghe, lời vừa nói liền có chút mờ ám.
Lâm Kiều bỗng nhiên có chút khẩn trương, cũng không dám đối diện với ánh mắt của anh, duỗi tay đưa kẹo bông gòn cho anh.
Hoắc Ngập lại không ăn kẹo bông gòn, mà là dựa tới gần, cánh môi mềm ấm mang theo chút ướŧ áŧ, nhẹ nhàng đựng tới, ăn luôn khóe miệng bị dính kẹo bông gòn của cô.
Hô hấp của Lâm Kiều căng chặt, Hoắc Ngập duỗi tay bế cô lên, thấp giọng nói, “Rất ngọt.”
Lâm Kiều dựa trên vai anh, chỉ cảm thấy lỗ tai nóng từng đợt, nhịn không được muốn trốn, “Tôi phải về.”
“Ăn xong rồi về.”
Lâm Kiều hơi động đậy người, tay anh buộc chặt hơn một chút.
Cô nghĩ đến vết thương của anh, nháy mắt không dám động, chỉ có thể dựa trên vai anh ăn kẹo, tay vòng qua cổ anh, như đang ôm anh ăn cái gì đó.
Hoắc Ngập cảm giác được cô ở trên người mình nhẹ động, không ngoan ngoãn chút nào, mặt mày nhẹ congt, “Về sau không được nhìn nam sinh khác.”
Lâm Kiều hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía anh, “Nam sinh nào.”
Hoắc Ngập cúi đầu nhìn cô gái ngoan ngoãn mềm mại dựa trong lòng ngực mình, cầm kẹo anh mua, trong ánh mắt chỉ có anh.
Khóe môi anh hơi cong, “Bởi vì tôi rất thích chị, nếu chị đi nhìn nam sinh khác, tôi sẽ rất tức giận.”
Mắt Lâm Kiều hơi chớp, đến kẹo bông gòn cầm trong tay cũng quên ăn.
Hoắc Ngập đột nhiên cười rộ, nhẹ giọng nói, “Đồng ý tôi, sẽ cho chị nếm thử một chút chuyện mới mẻ.”
Lâm Kiều có chút khó hiểu, “Chuyện mới mẻ?”
Hoắc Ngập cười không nói lời nào, duỗi tay kéo tay cô, vói vào vạt áo, ngón tay ấn tay cô nhẹ nhàng xẹt qua.
Lâm Kiều còn chưa kịp phản ứng, tay liền đυ.ng phải cơ bụng của anh, từng khối.
Mắt Lâm Kiều nháy mắt trợn to, tay giống như bị bỏng vội vàng rút về, trên mặt trên tay một trận bỏng nóng rát.
Hoắc Ngập tùy ý tay cô rút ra, cười khẽ nói, “Người khác muốn nhìn cũng không được, hiện tại cho chị sờ còn không cần.”
“Tôi phải đi về!” Lâm Kiều vội vàng từ trong lòng ngực anh đứng lên, kéo cửa ra liền chạy.
Hoắc Ngập nhìn bóng dáng hoảng loạn chạy đi của cô nhịn không được cười lên một tiếng, dựa về phía sau, cũng không có ý muốn cản.

Lâm Kiều chạy về phòng ngủ, mặt đỏ tai hồng, trên ngón tay vẫn còn lưu lại xúc cảm rắn chắc, khó trách anh lại có sức lực lớn như vậy, hóa ra còn có chỗ cất giấu.
Cô hơi cắn môi dưới, vào phòng vệ sinh cầm lấy bàn chải đánh răng, cố gắng không thèm nghĩ về chuyện vừa rồi, chỉ là cho dù đánh có sạch sẽ thế nào, thì vẫn có thể nếm được hương vị ngọt.
Cô hơi cắn bàn chải đánh răng, nhìn gương mặt đỏ rần của mình trong gương mà có chút buồn rầu, nhịn không được thở dài một hơi.
Anh thật biết lợi dụng ưu thế của mình để mê hoặc người, căn bản làm người khác không chống đỡ được.
Giữa giờ nghỉ trưa, Lâm Kiều ăn cơm xong quay về phòng học, là người đầu tiên quay về lớp.
Cô định ngủ một lát, đi đến chốt mở quạt, đang chuẩn bị mở.
Trần Tuyên Trùng đi vào từ của trước, cả người lộ ra vẻ ghét bỏ, “Tìm cậu còn khó ghê nhỉ, tới phòng học nói cậu đi nhà ăn, tới nhà ăn thì nói cậu về phòng học.”
Lâm Kiều bật chốt mở quạt điện, hơi khó hiểu, “Tìm tôi có chuyện gì à?”
Trần Tuyên Trùng đi tới, lấy ra một hộp quà, “Mẹ tôi bảo tôi đưa cho cậu, bà ấy cho rằng cậu giúp tôi bổ túc trên lớp, nên chọn muốn tặng cậu một món quà.”
Lâm Kiều nhìn về phía hộp quà trong tay cậu ta, nhìn cách đóng gói đã biết là đồ đắt, cô lắc đầu, “Tôi không thể lấy, cậu mang về trả cho dì đi.”
“Vậy thì cậu phải dạy bổ túc cho tôi.” Trần Tuyên Trùng lông nhông mà nói một câu.
Lâm Kiều bị nói nghẹn, vô cùng nghiêm túc mà nhìn về phía cậu ta, “Bạn học Trần, cậu chắc chắn cậu muốn học tập hả?”
“Học cái rắm.” Miệng Trần Tuyên Trùng hiển nhiên nhanh hơn não.
Lâm Kiều biết ngay, nếu có thể tĩnh tâm đi học tập, cũng không đến mức phải đếm ngược cuối khối, cô xoay người đi về chỗ, “Cậu mang về đi thôi, tôi không thể nhận.”
Hoắc Ngập đi đến cửa phòng học, đang chuẩn bị đẩy cửa vào tìm cô, liền nghe thấy giọng nói của Trần Tuyên Trùng.
“Mẹ tôi cũng thích cậu, nên mới mua lắc tay cho cậu, mắt nhìn của bà ấy rất tốt, cậu chắc chắn sẽ thích.”
Anh hơi dừng lại, chậm rãi thu tay, cụp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Cậu xem, sáng lấp lánh, mẹ nó thật đẹp, nhóm nữ sinh các cậu không phải đều thích mấy thứ kiểu này sao? Nhanh lên, giơ tay ra đây, tôi đeo cho cậu xong rồi đi, anh em của tôi còn đang chờ tôi đi uống rượu kia kìa.”
Lâm Kiều nhìn cậu ta không nói gì, cô thật ra vẫn luôn có cảm giác, Trần Tuyên Trùng người này hình như không nói thêm mấy câu thô tục, thì sẽ không thể chuẩn xác biểu đạt ý của mình…
Lâm Kiều thấy cậu ta khó khăn mở nút thắt, đang chuẩn bị mở miệng từ chối, “Trần Tuyên Trùng, tôi…”
Cửa sau bị người duỗi chân đá văng, nhẹ nhàng đập lên tường, ở trong phòng học yên tĩnh, thật sự dọa người.
Lâm Kiều nhìn sang, cửa hơi lung lay, Hoắc Ngập đang đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Lâm Kiều nao nao, Trần Tuyên Trùng cũng không nghĩ tới anh sẽ xuất hiện ở chỗ này, “Sao cậu lại tới đây, tìm tôi hả?”
Hoắc Ngập liếc mắt nhìn Lâm Kiều một cái, đi vào duỗi tay lấy đi lắc tay trong tay Trần Tuyên Trùng, lắc tay mảnh khảnh dưới ánh mặt trời lấp lánh nhỏ vụn, treo trên ngón tay anh, vô cùng đẹp.
Hoắc Ngập cụp mắt, nhìn lắc tay, “Liệu tôi đã từng nói với cậu, cô ấy là bạn gái của tôi chưa?”
Động tác của Trần Tuyên Trùng hơi đình trệ.
Lâm Kiều mở miệng giải thích, “Trần Tuyên Trùng không phải có ý đó, là lúc trước tôi từng giúp cậu ấy một chuyện, mẹ cậu ấy mới nói muốn tặng quà.”
Hoắc Ngập nhìn Trần Tuyên Trùng, hiển nhiên hiểu rõ ý tưởng của cậu ta, đặt lắc tay vào tay cậu ta, “Có thể là do tôi quên, hiện tại nhắc nhở cậu, hẳn vẫn chưa muộn?”
Trần Tuyên Trùng nhìn Hoắc Ngập thật lâu, duỗi tay lấy lắc tay về, tùy ý ném vào hộp đi ra ngoài, khi tới cửa lại đột nhiên ngừng lại, xoay người nói một câu, “Loại người như cậu cũng sẽ không yêu đương nghiêm túc, cần gì phải làm chậm trễ người ta, cậu có thể tùy tiện chơi đùa, chẳng lẽ cậu ấy còn không thể tìm người tiếp theo?”
Lâm Kiều nghe ngơ ngẩn, hoàn toàn không rõ vì sao cậu ta lại nói như vậy, cậu ta vừa nói như vậy, hoàn toàn đã lật đổ lời nói lúc nãy của cô, giờ lại giống như là cô đang nói dối.
Cô vội vàng tiến lên, “Trần Tuyên Trùng, cậu đang nói gì vậy?”
Trần Tuyên Trùng nhìn cô một cái, không nói gì nữa, xoay người ra khỏi phòng học.
Lâm Kiều có cảm giác không thể hiểu được khi phải nhận lấy cục diện rối rắm này, cô quay đầu nhìn lại, Hoắc Ngập đang nhìn cô.
Lâm Kiều đột nhiên thấy hơi đau đầu, “Không phải như cậu ấy nói đâu, mẹ cậu ấy ngày hôm qua tới trường học muốn tìm hiểu về tình huống của cậu ấy, cậu ấy tìm tôi để nhờ nói mấy lời nói tốt, cho nên mẹ cậu ấy…”
“Hai người cũng không thân, vì sao cậu ta lại cố tình đi tìm chị?”
Lâm Kiều có chút nghẹn lời, cô với lớp Trần Tuyên Trùng đúng là cách xa vạn dặm, nói thật, Trần Tuyên Trùng cho dù muốn tìm, cũng thật sự không cần phải tìm cô.
Lâm Kiều vốn dĩ muốn giải thích, nhưng lại nghĩ tới bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tách ra, tách ra cũng tốt, còn không bằng kết thúc sớm một chút.
Cô hơi nhấp môi, “Hoắc Ngập, chúng ta không nên tiếp tục như vậy.”
Hoắc Ngập vốn đang bình tĩnh, nghe được lời này lại nhìn sang, “Chị muốn yêu đương với cậu ta sao, nên gấp gáp không chờ nổi muốn chia tay với tôi?”
Lâm Kiều nghe anh nói lung tung như vậy, hơi dừng, “Cậu nói bậy gì đó?”
Hoắc Ngập tiến lên một bước tới gần, “Thích cậu ta?”
Lâm Kiều lui ra phía sau, dựa vào bàn, mở miệng nói thẳng, “Tính cách của chúng ta không hợp nhau, sớm tách ra đối với cả hai đều tốt.”
Hoắc Ngập nghe xong thật lâu cũng chưa nói gì, bỗng nhiên anh bật cười, cười có chút châm chọc, “Tôi cũng quên mất, chị là bạn gái được tôi đoạt lấy.”
Lông mi Lâm Kiều khẽ run lên, trong lòng đột nhiên có chút buồn.
Trong mắt Hoắc Ngập đều là vẻ nhàn nhạt, “Chị muốn chia tay cũng được, dù sao yêu đương với chị cũng không có gì hiếm lạ, nhưng muốn chia tay cũng phải do tôi quyết định, tôi muốn chị xem tôi từ từ phiền chán chị, trong lúc này nếu chị dám cùng Trần Tuyên Trùng ở bên nhau, đừng trách tôi không khách khí.”
Ngoài cửa Lý Thiệp tay đút túi, nhảy nhảy tiến vào, vừa vào cửa đã thấy bọn họ, bước chân hơi dừng, “A Ngập, sao cậu lại tới rồi?”
Hoắc Ngập không nói gì, không tiếng động nhìn Lâm Kiều thật lâu, xoay người cũng không quay đầu lại đi ra bên ngoài, “Phanh” một tiếng mở cửa, khung cửa nện lên trên tường, lung lay qua lại.
Lý Thiệp vẫn là lần đầu tiên thấy anh tức giận như vậy, hai mắt trừng lớn, thăm dò nhìn ra bên ngoài, cũng không thấy bóng dáng đâu.
Cậu ta hoàn toàn không hiểu ra sao, đi đến bên cạnh Kẹo Sữa đang cúi đầu, đang chuẩn bị mở miệng hỏi, liền thấy một giọt nước “Lạch cạch” một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Lý Thiệp ngây ngẩn cả người, Hoắc Ngập thật là có tiền đồ, còn dọa cô gái nhỏ nhà người ta phát khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.