Là Họa Không Thể Tránh

Chương 72:




Bên tai đều là tiếng ồn ào, Lâm Kiều còn chưa phản ứng lại, Hoắc Ngập đã duỗi tay bế cô lên, ôm ngồi ở trên đùi, “Hôm nay chọn tôi làm bạn trai?”
Anh cười nói như vậy, thật sự có loại cảm giác xấu xa, vừa rồi các bạn học nói rất đúng, xác thật có loại cảm giác ngứa ngáy tâm tư.
Lâm Kiều không hiểu sao lại có chút khẩn trương, cũng không phải chưa từng ngồi lên đùi anh, chỉ là đã lâu không gặp mặt, làm ngực cô căng chặt.
Nam sinh bên cạnh thấy động tác của Hoắc Ngập, huýt sáo một cái.
Lâm Kiều nhìn về phía nam sinh vừa huýt sáo, Hoắc Ngập đã cầm bài đưa tới trước mặt cô, “Có biết đánh bài không?”
Lâm Kiều nhìn mấy lá bài trước mặt, tầm mắt không tự giác dừng trên tay anh, ngón tay thon dài, cổ tay đẹp rõ ràng.
Cô dừng một chút, tay kẹp thuốc của Hoắc Ngập đã duỗi lại lấy bài.
Điếu thuốc trên tay anh, đầu tàn đã rất dài, lúc nâng lên, theo ngón tay anh rơi xuống, nhẹ nhàng rơi xuống quần cô.
Hoắc Ngập thổi khói bụi trên tay, tùy tiện giúp cô phủi bỏ khói bụi trên quần, rút ra mấy lá bài, ném lên trên bàn, “Vào chơi đi, thua tính tôi, thắng tính cậu.”
Lâm Kiều khẽ nhíu mày nhìn điếu thuốc trong tay anh, duỗi tay lấy bài đi, đứng dậy đặt lên bàn, “Cậu có thể đừng đùa được không?”
Giọng nói của cô vẫn rất ôn hòa, nhưng một chồng bài trong tay ném lên trên bàn, làm đám người đang đánh bài bên cạnh hơi dừng lại.
Tô Nhạn trực tiếp tắt nhạc, vốn dĩ không khí đang náo nhiệt cũng đình trệ lại, “Cậu ấy ra ngoài chơi, cậu quản lắm như vậy làm gì, cậu là mẹ cậu ấy sao?”
Một câu trào phúng như vậy được nói ra, toàn phòng đều cười điên.
Nam sinh đứng cạnh cửa rất có hứng thú mà nhìn Lâm Kiều, “A Ngập, bạn gái này của cậu cũng rất biết trông chừng đấy, có lẽ là không thích cậu đi theo mấy người chúng tôi chơi bời đâu?”
Nữ sinh bên cạnh cổ quái nói, “Người ta là học sinh tốt, làm sao chịu chơi cùng với mấy người không chịu đọc sách như chúng ta?”
“Lại nói, chị gái này cũng là học sinh tốt, nhưng lại rất để mắt tới chúng ta, còn tới tìm chúng ta uống rượu!” Nữ sinh trang điểm đậm, duỗi tay khoác lên bả vai Hứa Niệm ở bên cạnh.
Chỉ trong chốc lát, hai người đã chơi quen như chị em.
Nam sinh đeo khuyên tai nghe thế, vội vàng mở miệng pha trò, “Bạn gái người ta nói cái gì còn phải e ngại mấy người à? Ít nói vài câu đi.”
Tô Nhạn miễn cưỡng đè lại bực tức quay về chỗ ngồi, “Vừa rồi không phải nói đã có bạn trai sao?”
Lâm Kiều không quan tâm người bên cạnh, nhìn về phía Hoắc Ngập đang ngồi trên sô pha ở phía trước, “Sao cậu lại nộp giấy trắng?”
Hoắc Ngập ngẩng đầu nhìn lên, vẫn hững hờ trước sau như một, anh nhìn cô một lát, đột nhiên cười rộ, “Cậu sẽ không cho rằng tôi nộp giấy trắng là bởi vì cậu chứ, cậu cảm thấy có khả năng đấy à?”
Lâm Kiều nói không ra lời, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cô thật sự không có cách nào hỏi ra.
Hoắc Ngập nhìn cô thật lâu, giơ tay cắn điếu thuốc, duỗi tay lấy đống bài cô vừa ném lên bàn, thong thả ung dung xào bài.
Toàn bộ tóc trước trán đều được vuốt lên, mặt mày anh chìm trong sương khói, có vẻ kinh diễm vô cùng, “Muốn chơi thì ở lại, không chơi thì rời đi.”
Lâm Kiều đứng tại chỗ nhìn anh một lúc lâu, không nói gì nữa, xoay người trực tiếp rời khỏi ghế lô.
Chờ cửa phòng đóng lại, không khí càng thêm yên tĩnh, Tô Nhạn đang chuẩn bị mở nhạc.
Hoắc Ngập đột nhiên ném đống bài trong tay, dựa về sau, hiển nhiên không còn tâm trạng đánh bài.
Không khí lập tức lạnh đi, mọi người cũng không biết nên nói gì.
Nam sinh đeo khuyên tai lập tức duỗi tay tiếp đón, “Tiếp tục tiếp tục, tăng không khí lên đi, ngồi im làm gì?”
Tô Nhạn mở nhạc, trong ghế lô miễn cưỡng náo nhiệt lại, Hoắc Ngập cũng không còn tâm tư nói chuyện, giơ tay ấn diệt điếu thuốc, một mình uống rượu giải sầu.
Hứa Niệm nhìn Hoắc Ngập uống rượu, tửu lượng của anh hiển nhiên rất tốt, rượu bị trộn lẫn như vậy thế nhưng khi uống đều không có men say, nhìn qua cùng không khác người bình thường không uống rượu.
Anh biết hút thuốc cũng biết uống rượu, hoàn toàn không phải học sinh ưu tú trong mắt giáo viên cùng bạn học.
Cô ta hiện tại xem như đã hiểu rõ, vì sao trước kia khi cô ta thổ lộ, anh sẽ cười như vậy, có lẽ là đang cười chính mình thích chỉ là mặt ngoài của anh.
Hứa Niệm nghĩ, cầm ly rượu lên, đi đến bên cạnh Hoắc Ngập, “Hoắc Ngập, cậu ta đi rồi thì thôi, cậu xứng với người tốt hơn.” Cô ta cầm ly rượu nhẹ nhàng chạm vào ly của anh, vẻ mặt săn sóc, “Tôi uống cùng cậu.”
Hoắc Ngập cầm ly rượu trong tay, nghe vậy đột nhiên cười trào phúng, “Tôi yêu cầu cô phải uống rượu cùng tôi à? Cô coi mình là gì đấy, tiếp rượu phải không?”
“Phốc!” Một đám người trong ghế lô toàn bộ đều bật cười, đặc biệt mấy nữ sinh suýt chút nữa thì cười điên, vẻ mặt vô cùng châm chọc.
Hoắc Ngập rõ ràng đã không còn kiên nhẫn gì, vừa rồi không khí đã bắt đầu không đúng, hiểu biết anh đều sẽ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, tựa như Tô Nhạn, căn bản sẽ không vào ngay lúc này đi lên nói chuyện.
Nhưng Hứa Niệm cố tình không biết, còn chủ động lấy lòng đâm họng súng.
Hứa Niệm bị đâm vào mặt, khó khăn vô cùng, “Cậu… Sao cậu có thể nói như vậy?”
Hoắc Ngập chẳng quan tâm mà cười rộ lên, “Tôi chính là người như vậy, giờ đã biết rõ?”
Người bên cạnh miễn cưỡng khắc chế cười, rõ ràng đang xem cô ta bị chê cười.
Hứa Niệm nói không lên lời, nhìn gương mặt này của Hoắc Ngập, hoàn toàn không nghĩ rằng tính cách của anh lại ác liệt như vậy.
Cô ta chậm rãi đứng lên, áp chế hốc mắt hơi phiếm hồng của mình, “Khó trách Lâm Kiều muốn chia tay với cậu, tính cách của cậu như vậy, người như cậu ta tuyệt đối không có khả năng thích cậu.”
Hoắc Ngập nâng mắt nhìn cô ta không nói lời nào.
Hứa Niệm thấy anh nhìn mình, nói trắng ra, “Cậu đừng quên, đến xã hội đen cậu ta còn dám báo cảnh sát, cậu ta sẽ thích loại người lưu manh từ trong xương cốt như cậu sao?”
Cô ta càng nói cảm xúc càng lên, “Khó trách người ta yêu đương với cậu hai năm, vừa nói chia tay là có thể chia tay, cậu bởi vì cậu ta mà đại học cũng không thi, người ta để ý sao? Còn không phải quay đầu liền đi à, nếu thực sự có chút để ý đến cậu, sao tới chuyện lớn như vậy cũng không hỏi thêm một câu?”
Hoắc Ngập cầm ly rượu trong tay, cụp mắt không lên tiếng, cũng không biết có nghe vào hay không.
Hứa Niệm nói xong, cuối cùng nhìn anh một cái, đỏ mắt xoay người chạy đi.
Không khí trong ghế lô hoàn toàn lạnh đi, căn bản không có mấy ai dám nói lời nào, đến tiếng nhạc cũng đều giảm chút.
Tới rạng sáng 5 giờ, Hoắc Ngập đã uống rất nhiều, khó có khi có men say, được nam sinh xăm hình đỡ ra ngoài.
Nhóm người đều say khướt, đến đường cũng đi không xong, rõ ràng là lúc rạng sáng, nơi này lại càng thêm náo nhiệt, quanh đây đều là quán bar vũ trường, tới tới lui lui rất nhiều người.
Mọi người vừa ra ngoài, đã thấy một người ngồi xổm ở dưới đèn đường cách đó không xa, bóng dáng nhìn đặc biệt ngoan, hình như đã ngồi canh rất lâu.
Vài người chưa nhìn thấy rõ là ai, người đó đã thấy bọn họ, đứng dậy chạy tới bên này.
Lâm Kiều chạy tới gần, có một loại cảm giác ngồi canh đã lâu, đến lúc thu hoạch trái cây, “Hoắc Ngập, về nhà cùng tôi được chứ?”
Hoắc Ngập nhìn cô chạy đến trước mặt, đôi mắt hơi dừng, tầm mắt vẫn luôn nhìn cô, có vẻ say không nhẹ.
Nam sinh đeo khuyên tai nhìn cô không thể hiểu được, “Không phải là ở chỗ này chờ tới bây giờ chứ?”
Lâm Kiều khẽ gật đầu, buồn ngủ trên mặt hiện lên rõ ràng, ngày hôm qua cô ra khỏi ghế lô, liền chào tạm biệt Cố Ngữ Chân, ngồi chờ bên ngoài đại sảnh, khi nào anh chơi xong, lúc đó cô sẽ tìm anh nói chuyện.
Nhưng cô không nghĩ rằng sẽ chờ lâu như vậy, đồng hồ từng chút chuyển động, tới rạng sáng 2 giờ, ghế lô bên cô đã chịu không nổi.
Các bạn học lục tục đi ra ngoài, qua vài phút sẽ có người rời đi để về nhà, đại đa số đều không chịu được đến rạng sáng.
Lâm Kiều ngồi ở đại sảnh khó tránh khỏi bị nhìn ngó, chỉ có thể ra ngoài chờ, chờ đến gần 5 giờ, mới thấy bọn họ ra ngoài, có thể nói là rất bền lòng.
Xe chạy đến bên cạnh bọn họ, Tô Nhạn đi lên đỡ Hoắc Ngập, hoàn toàn làm lơ Lâm Kiều, chào tạm biệt người phía sau, “Tôi đưa cậu ấy về.”
Lâm Kiều duỗi tay kéo Hoắc Ngập, “Cậu ấy nên về nhà, đã lâu chưa quay về, người trong nhà sẽ lo lắng.”
Tô Nhạn khẽ nhíu mày, đi đến phía bên cô, giọng điệu có chút hung dữ, “Cậu đừng ở chỗ này làm phiền người khác, thật sự muốn làm mẹ người ta hả?”
Nam sinh bên cạnh khó mà nói thêm, mấy nữ sinh lại mở miệng, “Em gái đi nhanh đi, đừng ngốc ở nơi này quấy rầy chuyện tốt của người ta.”
“Đúng vậy, nửa đêm còn canh ở chỗ này, mặt dày mày dạn.”
Hoắc Ngập cụp mắt không nói chuyện, anh uống rất nhiều, hiển nhiên đã có chút chịu không nổi, hơi dựa trên xe, vẫn luôn nhìn cô.
Lâm Kiều nghe vậy càng thêm kiên trì, “Tôi muốn đưa cậu ấy về nhà.”
“Cậu không hiểu tiếng người à, tôi đưa cậu ấy về nhà, không phải chuyện của cậu!” Tô Nhạn duỗi tay kéo cửa xe, chuẩn bị đỡ Hoắc Ngập vào.
Mấy nữ sinh lập tức đi lên cản Lâm Kiều.
Lâm Kiều trơ mắt nhìn Hoắc Ngập bị Tô Nhạn đỡ đi, trực tiếp đẩy mấy nữ sinh ngăn chặn ở phía trước, một phen giữ chặt tay Tô Nhạn, đẩy ra bên ngoài, “Hôm nay cậu ấy chỉ có thể theo tôi.”
“A Ngập!” Tô Nhạn tức giận nói không ra lời, nhìn về phía Hoắc Ngập, hiển nhiên là chờ anh lên tiếng.
Mấy nam sinh phía sau đương nhiên là đứng về phía Tô Nhạn, thấy thế say khướt đến gần, “Chuyện gì cũng từ từ, sao còn muốn động thủ đánh Nhạn Nhạn của chúng tôi?”
“Đúng đấy, A Ngập, bạn gái cậu hơi quá rồi đấy, nếu thấy chúng tôi không vừa mắt, cũng không thể không cho mặt mũi như vậy chứ?”
“Nói thật, loại nữ sinh như này tóm đước một đống, cứ lắm chuyện dong dài phiền thật sự, trực tiếp chia tay là được, về sau vẫn còn đầy nữ sinh khác.”
Hoắc Ngập nghe thế, giống như có chút nghe lọt, anh đứng thẳng, đến gần Lâm Kiều.
Vài người thấy thế đều chuẩn bị xem Lâm Kiều bị chê cười, còn chưa phản ứng lại, Hoắc Ngập đã đi tới, như say như tỉnh, “Đừng chia tay.”
Vài người đứng trước nháy mắt cứng họng không trả lời được, mẹ nó đây đúng là trước nói sau vả mặt mà, đôm đốp vang lên.
Lâm Kiều bị anh ôm lấy từ phía sau, suýt chút nữa đứng không vững, quá nặng, vóc dáng cao như vậy trực tiếp áp lại gần, khí thế đều bị anh đè ép sạch sẽ.
Tô Nhạn nhìn Hoắc Ngập, hốc mắt ửng đỏ.
Nam sinh xăm hình hiển nhiên đã sớm biết sẽ có kết quả này, duỗi tay kéo Tô Nhạn rời đi, “Đi thôi, không phải của mình thì đừng nghĩ.”
Đoàn người thấy thế cũng không ở lại nữa, đi theo người phía trước rời đi, tài xế thấy bọn họ không lên, lái xe đi phía trước đón người khác.
Lời nói của nam sinh kia rõ ràng là nói với Tô Nhạn, nhưng Hoắc Ngập lại nghe vào tai, anh im lặng thật lâu, thấp giọng trả lời, “Tôi đang suy nghĩ…”
Lâm Kiều nghe được hơi dừng, im lặng kéo tay anh ra, xoay người nhìn về phía anh, gian nan hỏi, “Hoắc Ngập, cậu nói tôi biết, vì sao lại nộp giấy trắng?”
Hoắc Ngập nhìn cô không nói lời nào.
Anh không nói lời nào, tâm Lâm Kiều càng thêm chìm xuống, cô không biết làm sao, thậm chí bắt đầu hoài nghi, “Không có khả năng, cậu đã có bạn gái mới, chắc chắn có thể buông.”
Hoắc Ngập nhìn cô, hơi cười, “Tôi cũng muốn thích người khác, nhưng lại không làm được, đầu óc tôi đều chỉ nghĩ làm chị.”
Lâm Kiều nghe vậy cả người đều cứng lại, căn bản không biết nên trả lời ra sao, anh uống say cũng giống như không say, nói chuyện vĩnh viễn đều làm người khác không thể chống đỡ được.
Hoắc Ngập duỗi tay ôm cô, giọng nói hơi khàn, nhẹ nhàng hôn cô, “Chị à, đừng chia tay được không, tôi thật sự thích chị, không phải tùy tiện chơi đùa.”
Lâm Kiều hơi nghiêng đầu, tránh đi nụ hôn của anh, ngực một trận khó chịu, kết quả đều như nhau, dù giãy giụa cũng đều như vậy.
Động tác của Hoắc Ngập ngừng một chút, nhìn cô thật lâu, chậm rãi buông tay, “Chị thật sự không thích tôi chút nào sao.”
“Hoắc Ngập, cậu nên thi đại học…”
“Tôi không làm được, một bài cũng không thể làm được!” Hoắc Ngập đột nhiên đánh gãy lời nói của cô, “Chị cho rằng tôi là thiên tài, thật sự sẽ không bị ảnh hưởng?”
Lâm Kiều hoàn toàn sửng sốt, nhìn anh nói không ra lời.
Hốc mắt Hoắc Ngập hơi phiếm hồng, “Lâm Kiều, tôi chính là bởi vì chị nên không có cách nào thi đại học, tôi chính là muốn chị nhớ cả đời! Nhớ kỹ tôi đã từng thích chị như vậy, về sau tôi sẽ không bao giờ thích chị như vậy nữa.”
Lông mi Lâm Kiều hơi run.
“Về sau đừng để tôi nhìn thấy chị.” Hoắc Ngập nhìn cô một lúc lâu, xoay người không quay đầu lại mà rời đi.
Lâm Kiều nhìn bóng dáng anh rời đi, rốt cuộc nhịn không được ngực nặng nề, rơi nước mắt.
Cô biết cô xong rồi, cô đời này đều không thể quên người này, tuyệt đối sẽ không bao giờ có người giống như anh mãnh liệt mà kiên định thích chính mình, cho dù chính anh cũng hiểu không thể hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.